• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 178: Trong bóng tối

18 Bình luận - Độ dài: 2,357 từ - Cập nhật:

Bầu không khí im lặng kéo dài.

Đứa trẻ nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, và tôi cũng chẳng nói gì.

“...”

Đứa trẻ nhìn tôi với khuôn mặt mếu máo, rồi—

-Thụp.

Đá vào ống chân của tôi.

Đương nhiên, nó không hề đau chút nào.

Từ đầu thì cô ấy cũng không dùng lực để đá tôi.

“Tại sao cậu lại làm vậy hả?”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt trách móc.

Không, thay vì gọi là trách móc…

“...”

Đó là ánh mắt cam chịu.

Không phải đây là biểu cảm của một người phải đối mặt với một thảm họa khổng lồ không thể tránh khỏi à?

Muốn chạy đi, nhưng không thể, để rồi cuối cùng cũng chết đi trong thảm họa đó hoặc phải nhìn nhưng người khác chết đi.

Nói thật thì tôi cũng không biết chính xác tại sao cô ấy lại làm vẻ mặt đó nữa.

Nhưng đáp án của tôi đã được quyết định từ trước.

“Bởi vì đây là lựa chọn chính xác”

Sau cùng, nó chẳng khác nào một canh bạc, nhưng ít nhất thì với tôi, lựa chọn giết những người khác và sống sót là không tồn tại.

Tôi không muốn sống như vậy, và tôi cũng không tự tin là mình có thể giết những người khác bằng chính đôi tay của mình.

“...”

Vẻ mặt của cô ấy sau khi nghe những gì tôi nói…

“Lần nào cũng vậy”

“Hửm?”

“Cậu đã luôn như vậy”

Cô ấy mang một vẻ mặt vô cùng đau buồn.

“Cậu không bao giờ chủ động bước lên trước, nhưng nếu đó là việc mà cậu bắt buộc phải làm, cậu sẽ ném bản thân vào đó không chút do dự”

“...”

“Nhưng thế giới này luôn cho cậu quá nhiều việc”

Cô ấy nói tiếp, giữ nguyên vẻ mặt khó mà tin được là của một đứa trẻ.

“Tớ không mong muốn gì nhiều”

Cô ấy thở dài như thể đang đặt câu hỏi.

“Có thể điều đó rất khó”

“...”

Cô ấy đã sống một cuộc đời dài không thể nào đong đếm được.

Lắng nghe tiếng thở dài của cô ấy, tôi cũng lên tiếng.

“Thử thách ấy hả?”

“...”

“Tớ chỉ cần phải vượt qua nó thôi”

“Ừm. Phải ha”

Đứa trẻ mỉm cười và gật đầu.

“Kể cả bây giờ, khi nhìn thấy ai đó đang phải trải qua đau khổ, cậu sẽ cố giải quyết vấn đề trước thay vì an ủi họ”

“...”

“Đừng như vậy. Cậu sẽ có lúc bị tổn thương nếu không nói ra đấy”

Cô ấy nở một nụ cười trống rỗng như thể đã nhìn thấu tôi.

“Cố lên!”

“Cậu có muốn đi với tớ không?”

Nói thật thì tôi nghĩ là cả hai có thể đi chung với nhau.

Đôi mắt của cô ấy hơi mở to trước lời của tôi.

“Cậu chưa bao giờ nói vậy trước đây…”

Cô ấy lẩm bẩm gì đó bằng giọng lí nhí.

“Gì cơ?”

“Không có gì”

Cô ấy lắc đầu.

“Đi chúng với nhau cũng không sao cả, nhưng mà tớ chỉ có thể quan sát từ bên cạnh thôi. Tớ nghĩ là chúng ta chỉ có thể nói chuyện với nhau thôi đấy?”

“Không phải như vậy là đủ rồi à?”

Không phải được nói chuyện là đã quá hoàn hảo rồi sao?

Nếu có một bài học mà tôi đã rút ra được sau khi trải qua vô số biến cố, đó là con người có thể được hỗ trợ tinh thần rất nhiều khi có người để nói chuyện cùng.

Khi tôi nhìn cô ấy với ánh mắt như thể muốn hỏi cô ấy đang nói gì vậy, cô ấy liền đảo mắt và gật đầu.

“Chỉ cần cậu gọi là tớ đủ vui rồi”

“Vậy thì ta đi thôi”

“Ừm”

Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng.

***

-Cộp…cộp…

Tôi đi qua quê nhà cũ của mình.

Không có thứ gì thay đổi trong thế giới này cả.

Không, đúng hơn là có một thứ.

Tôi nhìn cái biển báo ở trước mặt mình.

c53afffb-ac97-4cb8-bd1a-11d5ec3dbf02.jpg

Ở trên đó có in số 3.

Vậy nghĩa là sao?

“Cơ mà…”

“Ừm”

“Chính xác thì tớ phải làm gì?”

“...Phải ha. Do là chúng ta đang ở cùng nhau nên tớ có thể giải thích cho cậu”

Một tia hy vọng hiện lên trong mắt đứa trẻ ở bên cạnh tôi.

Đứa trẻ mở miệng nói, và…

“………đấy”

“Cái gì cơ?”

“Tớ bảo là………”

Miệng đứa trẻ chỉ khẽ cử động.

“Tôi không nghe thấy cậu nói gì cả”

“...À. Tớ hiểu rồi”

Sự tuyệt vọng một lần nữa bao trùm khuôn mặt của cô ấy.

“Có vẻ là tớ không thể làm gì khác ngoài việc làm ồn ở đây”

“Vậy sao?”

Thế thì cũng chẳng làm gì được.

“Xin lỗi, tớ không thể giúp gì cho cậu”

“Đừng lo về chuyện đó”

Đằng nào thì nó cũng được gọi là một thử thách mà.

Nếu được dùng đến sự trợ giúp của người khác dễ đến vậy thì tôi đã hoàn thành nó trước cả khi đến đây rồi.

Chúng tôi dạo bước xung quanh khu phố cũ, quan sát xung quanh.

Giờ nghĩ lại, tôi chợt nhớ đến những ngày xưa cũ.

Vẫn như mọi khi, đứa trẻ đưa tay ra cho tôi ở trong bóng tối.

Cùng với lời nói, ‘Đừng sợ hãi bóng tối’.

Lời nói đó lại vang lên trong tâm trí tôi một lần nữa.

Cơ mà tại sao lại là đừng sợ hãi bóng tối nhỉ?

Bố mẹ tôi bao bọc thái quá hơn tôi nghĩ.

Nếu những gì tôi nhớ là đúng, cứ mỗi khi mặt trời lặn, mẹ, bố, hoặc em gái sẽ đến đón tôi về.

Rồi đứa trẻ sẽ tiễn tôi đi với một nụ cười.

Nhưng tại sao tôi của khi đó, là một đứa trẻ, lại phải tiến vào bóng tối?

-Vút!

Cảnh vật xung quanh tôi bỗng thay đổi như thể bị đảo ngược.

“...”

Bóng tối ập đến.

“Nó đến rồi”

Đứa trẻ lẩm bẩm một cách đau đớn và nhìn thẳng về trước.

“Đây là nơi cậu đã……”

“Tớ không nghe rõ cậu nói gì cả”

“Ra vậy”

Đứa trẻ thở dài và nhắm mắt lại.

Chúng tôi bước đi tiếp.

Bóng tối trở nên dày đặc hơn.

Tôi nghĩ về tên linh mục mình đã nhìn thấy.

Cửa sổ trong suốt xuất hiện khi ấy đã ghi gì ấy nhỉ?

Tôi nhớ lại cửa sổ trong suốt của tên linh mục.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Linh mục]

[Tuổi: X]

[Đặc trưng: Thú tội]

[Khả năng: Nghiền ngẫm]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nghiền ngẫm.

Sau cùng, theo những gì được ghi thì tôi đang phải nghiền ngẫm về điều gì đó.

Jang Chaeyeon cũng nói rằng cô ấy đã có một giấc mơ tồi tệ.

Nếu những gì tôi đang phải trải qua bây giờ là một thử thách…

Tôi cố gắng nhớ lại ký ức của mình.

Chúng chắc chắn tồn tại.

Những ngày mà tôi sợ hãi việc phải tiến vào trong bóng tối.

Rồi đã có một lúc, đưa trẻ ở bên cạnh tôi đưa tay ra và bảo rằng đừng sợ hãi bóng tối.

Dù vậy, tôi không thể nhớ rõ tình huống lúc đó.

“Cậu sẽ không nhớ được đâu”

Và rồi, cô ấy lên tiếng trong khi chau mày nhìn tôi.

“Bởi vì đã có một người không nghĩ đó là ký ức tốt đẹp gì cho cậu khi ấy”

“Người đó là ai?”

“Đó là……”

Quả nhiên tôi cũng không nghe được cái này.

“Dù sao thì, tớ của hiện tại…”

Cô ấy giơ tay lên như thể đang nghĩ về điều gì đó.

Không, ít nhất thì tôi nghĩ là cô ấy đã giơ tay.

“Cậu có nhìn thấy không?”

Ngay khi cô ấy vừa giơ tay lên, nó liền biến mất như thể bị làm mờ.

Cả ngón tay của cô ấy cũng thế.

“Tớ không nhìn được”

“Biết ngay mà”

Cô ấy thở dài và lại bước đi bên cạnh tôi.

Chúng tôi bước qua bóng tối.

Dần dần, khi tôi đã quen hơn với bóng tối.

<Lại đây nào!>

Tôi nghe được một giọng nói mơ hồ.

Đó là giọng của mẹ tôi nhưng lại lẫn với cả tạp âm.

<Đến giờ ăn rồi!>

Tôi nghe thấy nó một lần nữa.

<Con đâu rồi!>

“...”

Giọng nói của mẹ mà tôi thường nghe khi còn nhỏ vang đến.

Đứa trẻ nhìn tôi một cách bất an.

“……không?”

“Tớ không nghe thấy cậu nói gì cả”

Đứa trẻ nhắm chặt mắt trước lời của tôi.

Tôi thử nhìn miệng của cô ấy để đề phòng, nhưng có vẻ là đến cả miệng của cô ấy cũng bị làm mờ.

Tạm thời cứ đi tiếp trước đã.

Âm thanh đó chắc chắn không phải là mẹ gọi tôi.

Tôi tiếp tục bước đi.

Và rồi, một đường hầm tối đen xuất hiện.

Tôi mơ hồ nhớ ra gì đó, nhưng đồng thời cũng không thể nhớ được.

Tôi chau mày suy nghĩ, nhưng không tài nào tập trung được, như thể suy nghĩ của tôi đang bị cưỡng chế gián đoạn vậy.

Trí nhớ mơ hồ của tôi chỉ có cảnh tượng tôi đi qua đường hầm này và về nhà cùng đứa trẻ đang ở bên cạnh mình.

Nó thực sự dễ vậy sao?

Vậy thì đây không phải là một thử thách.

Tôi nhìn về sau.

Chỉ có bóng tối sâu thẳm chào đón tôi.

Tôi có nên quay lại không?

Nhưng liệu quay trở lại có giúp ích gì cho tôi không?

Ngay khi tôi vừa bước lùi về sau…

-Ào…

Một âm thanh khủng khiếp vang lên, và tôi ngay lập tức dừng lại.

Bản năng đang mách bảo tôi rằng mình không thể quay trở lại.

“...”

“Không sao đâu”

Đứa trẻ nhìn về đây và nắm lấy tay tôi.

Tôi không cảm nhận được chút hơi ấm nào, nhưng nó cũng không hề giá lạnh.

“Tớ sẽ ở bên cạnh cậu”

Vẻ mặt của cô ấy khi nói những lời đó giống như một người đã nhìn thấy trước hồi kết vậy.

***

Chúng tôi đi vào trong đường hầm.

“Giờ nghĩ lại, tờ vẫn nhớ những gì cậu đã nói với tớ trong đường hầm này”

“...Cậu vẫn nhớ cái đó sao?”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

“Cậu đã nói là, ‘Đừng sợ hãi bóng tối’”

“...”

Cô ấy chậm rãi gật đầu trước lời của tôi.

“Khi ấy, tớ đã thắc mắc là tại sao mình lại sợ hãi bóng tối đến vậy”

“...”

-Ào…

Tôi nhìn vào bàn tay mình đang nắm lấy, rồi nhìn thẳng về trước.

“Có vẻ là tớ cũng khó mà không sợ hãi trước thứ này”

Điểm cuối của đường hầm không phải là lối ra.

Giờ đây chỉ có bóng tối sâu thẳm mà chúng tôi không thể nhìn thấy gì đang ở trước.

-Ào…

Âm thanh kỳ lạ bắt đầu chậm rãi đến gần hơn từ sau lưng chúng tôi.

Không còn lựa chọn nào khác.

Tôi bước vào trong bóng tối.

Giờ đây tôi còn chẳng thể nghe được tiếng bước chân.

-Ào…

Tôi dồn lực vào bàn tay mà mình đang nắm lấy và bước đi nhanh hơn.

Tôi nhìn sang bên cạnh, nhưng nó tối đến mức tôi còn chẳng thể nhìn thấy cánh tay của mình, chứ nói gì đến đứa trẻ đó.

Tôi đã thoát khỏi nơi này như nào vậy?

“Hà…hà…”

Giờ đây, chúng tôi đã đang chạy qua đường hầm trong khi nắm tay nhau.

-Ào…!

Âm thanh đang tiến đến gần hơn nữa.

Cảm giác ở đôi chân của tôi biến mất.

Tầm nhìn của tôi đang dần hạ thấp.

Tầm nhìn của tôi đang hạ thấp?

-Rầm!

Ngay khi vừa nghĩ vậy, tôi liền đạp vào không khí và ngã lăn xuống đất một cách thảm hại.

Tôi vội vã xoay người để nhìn chân mình, và rồi…

“Dừng lại”

Trước đấy, một thứ gì đó đã ôm lấy đầu tôi, che đi tầm nhìn của tôi.

“...Đừng nhìn”

Đứa trẻ lẩm bẩm bằng giọng buồn thảm và ôm đầu tôi.

“Không có gì tốt đẹp để nhìn cả”

Siết chặt.

Từ đó thực sự hợp với tình cảnh hiện tại, khi ấy cô ấy ôm tôi và lẩm bẩm.

“Không sao đâu. Nó sẽ ổn thôi”

Cảm giác của tôi đang dần phai nhạt hơn nữa.

“Không sao đâu. Cậu có thể làm được mà”

Sự hoài nghi lẫn trong giọng nói của cô ấy.

Thay vì bảo là sự hoài nghi hướng đến tôi, sẽ đúng hơn nếu gọi nó là giọng nói của một người đơn giản là đã biết trước kết cục của tình huống này.

“...Lần này, lần này cậu sẽ làm được mà”

Giọng nói của cô ấy giống như là đang tự nhủ với bản thân hơn là đang nói với tôi.

Thân trên của tôi mất cảm giác.

Không lâu sau, kể cả cảm giác ở bàn tay của tôi cũng biến mất.

“...”

Tôi mở miệng để nói gì đó, nhưng không một lời nào thoát ra.

“Không sao đâu. Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu mà. Đừng sợ hãi—”

Âm thanh bị át đi, và rồi tầm nhìn của tôi cũng sớm biến mất.

Cuối cùng, tôi cũng đã tan biến.

***

Tôi mở mắt mình.

Tôi đã ở một mình trong bóng tối.

Tôi sờ vào trong túi áo ngực, nhưng lại không cảm nhận được chất liệu của sổ hướng dẫn.

Cô ấy đã đi đâu rồi?

Tôi nhìn về trước mặt mình.

daf2f169-8f2b-4b30-a0ea-1d0ae3972b19.jpg

Ở đó là một biển báo.

Tôi nhớ lại biển báo mà mình đã nhìn thấy trước đó.

Nó in hình số 3.

Và giờ đây khi tôi đã thất bại, nó đã trở thành 2.

Tôi còn hai cơ hội nữa.

<Lại đây nào!>

Một giọng nói lẫn tạp âm vang lên.

Bình luận (18)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

18 Bình luận

Tui bị ấn tượng bởi lựa chọn của và suy nghĩ của main, ít ai lựa chọn như thế, hy sinh bản thân mình và1 mình chịu đựng.... Không phải nó rất cao cả sao
Xem thêm
TRANS
Rất "Kẻ Khờ" ToT
Xem thêm
TRANS
Những người mới đến đọc cmt sẽ k hiểu tại sao ở dưới lại toàn "Bầu không khí im lặng kéo dài"🗣️🗣️🗣️
Xem thêm
Nghĩa là ngay từ thuở nhỏ, sổ hướng dẫn đã biết trước thử thách mà main sẽ đối diện nên âm thầm dẫn dắt? Đúng là best girl mà:))))
Xem thêm
Giờ thì tui hiểu tại sao Kim Jeahun Phòng quản thúc đã biến mất trước khi hoàn thành thử thách rồi. Có hoàn thành méo đâu:))) chỉ biến mất thôi:)))
Xem thêm
Nếu mà sổ hướng dẫn biết trước kết cục thử thách của main là chết thì thực sự wá tiếc nuối:(((
Xem thêm
Cố lên main ơi
Xem thêm
Tui mong main sẽ vượt qua thử thách này... Mà chắc chắn sẽ vượt qua rồi:))))
Xem thêm
Cảm ơn trans
Xem thêm
Im lặng kéo dài =))))
Xem thêm
Damn, that sound cold as hell
Xem thêm
im lặng kéo dài...
Xem thêm