Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 173: Cố Mộc Hi, tặng em bài 'Không có gì là không thể'

12 Bình luận - Độ dài: 2,036 từ - Cập nhật:

Dịch Phong ngẩn người đưa tay sờ má, cậu không ngờ Cố Mộc Hi lại chủ động như thế, trong lòng chợt ngọt ngào như vừa ăn mật.

“Được lắm, Cố Mộc Hi, em không có võ đức, lại đánh úp một soái ca như anh!”

“Xem chiêu—Tia chớp ngũ liên thân hôn!”

Dịch Phong chu môi chuẩn bị hôn trả.

“Há há! Không cho anh hôn đâu, lêu lêu~” Cố Mộc Hi hai má đỏ ửng, né người tránh đi, còn lè lưỡi trêu cậu.

“He he, em trốn không thoát lòng bàn tay anh đâu nha~” Dịch Phong hóa sói nhào tới.

Nhưng Cố Mộc Hi lách người tránh được, cô chộp lấy tay cậu, bẻ ngược ra sau, khống chế một cách hoàn hảo.

“Hứ~ Thối Phong, không cho hôn đâu, người ta nhìn kìa.” Trong mắt Cố Mộc Hi đầy vẻ thẹn thùng, liếc quanh những người đi đường.

Có vài người đi ngang còn liếc nhìn hai người một cái.

Dịch Phong cười đểu nói: “He he, vậy lúc về tụi mình kiếm góc yên tĩnh, nơi không có ai, thế thì được rồi ha?”

Cố Mộc Hi đỏ mặt hơn nữa, đỏ đến tận mang tai, lườm cậu một cái.

Tên Thối Phong này sao cứ thích được đà lấn tới vậy chứ?

Thật là đáng ghét~

“Nè, Cố Mộc Hi, em không nói gì thì coi như đồng ý nha!”

“Hứ~ E-E-Em không thèm để ý anh nữa, về rồi nói!”

“Hehe, anh hiểu rồi, hiểu rồi.”

“Ặc… Thối Phong, hiểu cái đầu anh ấy, em… em muốn ăn kem!”

“Không thành vấn đề, chắc chắn rồi~ Vừa hay anh cũng muốn ăn. Tiểu Hi Hi, thế em muốn ăn kem que không?”

“Em muốn hai cái!”

Khi hai người nói đến đồ ăn thì họ tự động ngưng chiến.

Cố Mộc Hi nắm tay Dịch Phong, rồi cả hai lại tiếp tục vừa dạo vừa ăn.

Trên đường, hầu như món ăn vặt nào họ cũng thử qua, mỗi món chỉ mua một phần, hai người chia nhau ăn, như vậy mới có thể ăn được nhiều thứ.

Dạo tới cuối con phố, nơi đó có một quảng trường nhỏ nằm trước cửa một trung tâm thương mại, bên cạnh vừa hay có bán kem ly và kem que.

“Ở đây có kem ly với kem que nè!” Cố Mộc Hi vui vẻ kéo Dịch Phong chạy tới.

Tới trước cửa tiệm, cô quay sang hỏi: “Thối Phong, anh ăn không?”

“Ợ~ Thôi anh no rồi, không ăn đâu, em ăn đi.” Dịch Phong ôm bụng cười gượng.

Bữa trưa ăn no căng còn chưa tiêu hóa hết, buổi tối lại ăn thêm nhiều như thế, giờ mà ăn tiếp chắc nổ bụng mất.

“Được, thế thì anh chịu khó nhìn em ăn nha~” Cố Mộc Hi cười đắc ý.

“Chú ơi, cho cháu một ly kem, thêm một que kem nữa ạ!”

Chủ tiệm là một người trung niên đội mũ, mặc đồ giống người tu hành, trông khá thư sinh.

“Được, mỹ nữ, chờ chút nhé.” Người chủ mỉm cười rồi quay vào lấy kem cho cô.

Lấy kem ly xong, ông lại đưa thêm một que kem cho cô.

“Soái ca, mỹ nữ, quán chúng tôi có chỗ ngồi ngay bên cạnh, nếu mỏi chân có thể vào nghỉ một lát.” Chủ tiệm lịch sự nói.

Quả thật, bên cạnh tiệm có năm chiếc ô che nắng, dưới mỗi ô đều có chỗ ngồi nghỉ.

“Dạ, cảm ơn chú.” Dịch Phong cười gật đầu rồi thanh toán.

Hai người chọn một chỗ gần đường ngồi nghỉ, Cố Mộc Hi ăn một miếng lớn kem ly, chẳng mấy chốc trên môi đã dính đầy kem trắng, như mọc thêm một hàng ria trắng nhỏ xíu.

Dịch Phong chợt động lòng, ngoắc tay ra hiệu cho Cố Mộc Hi lại gần.

“Thối Phong, sao đấy?” Cố Mộc Hi ngoan ngoãn cúi đầu lại gần, mặt đầy nghi hoặc, không biết Dịch Phong lại định giở trò gì.

Dịch Phong đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, từ từ áp sát mặt mình lại.

Đột nhiên, cậu cúi xuống hôn lên môi cô.

“Ưm?!!”

Cố Mộc Hi bị nụ hôn làm cho bất ngờ, mắt cô mở to, hai má thì đỏ bừng như quả táo chín.

Một tay cô cầm kem ly, tay kia cầm kem que, cả hai tay đều cứng đờ giữa không trung, không biết phải phản ứng sao.

Cảnh tượng ấy vừa khéo lọt vào mắt chủ tiệm, ông híp mắt lại, không kìm được nở nụ cười hóng hớt.

“Tuổi trẻ thật tốt…”

Những người đi đường xung quanh cũng đưa ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía hai người.

Vài giây sau, Dịch Phong mới buông cô ra, chép miệng một cái rồi cười nói:

“Vị kem đúng là ngọt thật đó.”

Cố Mộc Hi chỉ cảm thấy má mình như bốc cháy, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Cô trừng mắt lườm cậu một cái:“Đáng ghét! Thối Phong, anh… anh… nhiều người như vậy!”

“Ê, Tiểu Hi Hi, vậy là huề nhau rồi nha~” Dịch Phong mặt dày đáp.

Cố Mộc Hi tức giận cắn một miếng kem to như đang cắn vào người cậu, cô hừ lạnh một tiếng: “Hừ~ Anh cứ chờ đấy, về rồi em xử lý anh sau!”

“Sao nào, em tính phản công hả? Nè, giờ anh cho em cơ hội phản công liền luôn nè.” Dịch Phong chu môi, ghé sát lại.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, môi cậu lại bị một miếng kem lạnh buốt chạm vào!

Lần này đến lượt Dịch Phong miệng dính đầy kem, trông như có chòm râu trắng xóa.

“Ha ha ha! Trông anh buồn cười chết mất!” Cố Mộc Hi cười đến nỗi hoa cả mắt, tiếng cười trong trẻo vang vọng giữa đêm hè như chuông gió reo vui.

“Cố Mộc Hi, anh phải bôi lên mặt em mới được!” Dịch Phong giả vờ tức giận.

Hai người đang nô đùa thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng guitar.

Họ lập tức quay đầu nhìn lại, thấy ông chủ đang ngồi trước cửa tiệm, chân vắt chéo, dường như đang chỉnh dây đàn.

Chỉ là ông khẽ nhíu mày như thể hai dây đàn vẫn không khớp điệu, dù có làm thế nào cũng không chỉnh được.

“Chậc, cây đàn này lại hỏng nữa rồi…” Ông chủ trung niên thở dài, lắc đầu cười khổ.

“Ông chủ, hình như là dây hai với dây ba có vấn đề, để cháu thử chỉnh xem sao?” Dịch Phong mỉm cười nói.

“Ồ? Cháu biết chỉnh guitar à?” Ông chủ ngạc nhiên nhìn cậu.

“Hồi trước có học qua chút ít, biết sơ sơ ạ.” Dịch Phong đáp.

Ông chủ vui vẻ nói: “Thế thì cây đàn này giao cho cháu chỉnh thử vậy, không chỉnh được cũng không sao đâu.”

Nói rồi ông đưa cây đàn cho cậu.

Dịch Phong nhận lấy, cẩn thận kiểm tra, lần lượt gảy từng dây rồi chăm chú lắng nghe độ chuẩn âm, sau đó điều chỉnh độ căng của dây đàn.

Chỉnh xong, cậu mỉm cười:

“Chắc là ổn rồi đấy ạ.”

Anh gảy nhẹ dây đàn, tất cả âm thanh đều đã đúng, hòa hợp hơn hẳn.

Ông chủ trung niên mừng rỡ:

“Ồ, đúng là được rồi thật! Cháu vậy mà sửa được rồi!”

“Cháu giỏi thật đấy!”

Ông chủ chân thành cảm ơn, giơ ngón tay cái với Dịch Phong.

Dịch Phong thử vài hợp âm, nghịch nghịch mấy nốt, rồi nhìn Cố Mộc Hi đang tò mò bên cạnh mà trong lòng khẽ động.

“Ông chủ, cháu có thể mượn đàn hát một bài không?” Dịch Phong mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên là được rồi! Chú còn có mic và loa nữa đấy, lúc rảnh chú cũng hay hát vài bài. Cả đời chú mở được một cửa tiệm thế này, chẳng có thú vui gì khác, chỉ mê ca hát thôi.” Ông chủ cười sảng khoái.

Một lúc sau, ông từ sau cửa tiệm lấy ra giá mic, loa và dây kết nối, bày hết ra trước mặt Dịch Phong.

“Dịch thiếu, anh định hát bài nào thế? Là bài lần trước sao?” Cố Mộc Hi hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.

Từ lần nghe cậu hát bên hồ khi đi cắm trại, trong mơ cô đã nhiều lần mơ thấy cảnh đó, cùng giọng hát trầm ấm mê hoặc của cậu.

Giọng ca ấy dường như mang theo một loại ma lực, khiến cô ngày ngày đều không thôi nghĩ tới.

Dịch Phong khẽ gảy đàn, dạo một khúc nhạc nhẹ nhàng ngọt ngào, chỉ nghe giai điệu thôi cũng khiến lòng người cảm thấy vui tươi dễ chịu.

“Không phải bài cũ đâu, là bài mới.”

“Một bài rất hay.”

“Cố Mộc Hi, tặng em bài Không có gì là không thể.”[note71970]

Dịch Phong ngồi vắt chân trước mặt cô, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, rồi nhẹ nhàng gảy dây đàn.

“Trời dường như sắp mưa rồi, anh chỉ mong được làm hàng xóm em.”

“Ngốc nghếch đứng dưới nhà em, ngẩng đầu lên, đếm mây đen.”

“Nếu lúc đó có một cây piano, anh sẽ hát cho em nghe,

Dù có bao nhiêu xô nước dội xuống đầu.”

Giọng hát trầm ấm, đầy từ tính của Dịch Phong vang lên, hòa cùng giai điệu ngọt ngào, lan khắp con phố nhộn nhịp.

Người qua đường đều đồng loạt dừng bước, bị tiếng hát cuốn hút. Không bao lâu sau, trước cửa tiệm đã có một đám đông tụ lại, vây kín chật ních.

“Bài này hay quá! Ngọt ghê luôn đó!”

“Ừa, anh đẹp trai này hát hay thật!”

“Anh ấy đang hát tặng bạn gái hả? Trời ơi, ngọt xỉu luôn!”

______________________________

Trong đám đông có người thì thầm bàn tán, nhưng rồi cũng nhanh chóng im lặng, hoàn toàn chìm đắm vào khúc hát, đầu nhẹ nhàng lắc theo nhịp điệu.

Dịch Phong không để ý đến đám đông phía sau, bởi trong mắt cậu lúc này chỉ có một người—Cố Mộc Hi.

Trong thế giới của cậu, cũng chỉ có một mình Cố Mộc Hi.

“Muốn hát tặng em một bài, nhưng không mang phong cách gì.”

“Nó chỉ đơn giản là muốn mang lại niềm vui cho em.”

“Vì em mà làm tan chảy sông băng, vì em làm con thiêu thân lao vào lửa.”

“Không có điều gì là không đáng cả.”

“Hát bài này tặng em, không theo phong cách gì cả.”

“Chỉ là anh mong em luôn vui vẻ.”

“Vì em trằn trọc mất ngủ, vì em mà từ bỏ cả thế giới này, thì đã sao…”

“Trong những ngày cuối hè đầu thu vẫn còn chút hơi ấm…”

Cố Mộc Hi nghe mà không nhịn được bật cười ngọt ngào, ngơ ngẩn, cảm động.

Thậm chí mắt cô đã ngấn lệ tự bao giờ.

Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, nước mắt vì cảm động.

Thối Phong đáng ghét! Hát đến mức người ta rơi cả nước mắt luônrồi này!

Cố Mộc Hi đưa tay lau nước mắt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật.

Thối Phong hát hay quá đi mất…

Thối Phong, em cũng thích anh đấy!

Em cũng có thể làm con thiêu thân vì anh.

Em cũng có thể vì anh mà từ bỏ cả thế giới này…

“Anh mong em luôn vui vẻ, vì em mà trằn trọc mất ngủ,

Vì em mà từ bỏ thế giới thì đã sao đâu.”

“Trong những ngày cuối hè đầu thu vẫn còn chút hơi ấm, có chút màu sắc của sự chuyển mùa…”

Kết thúc bài hát, Dịch Phong khép lại bằng một đoạn guitar solo tuyệt đẹp, vẽ nên dấu chấm tròn cho khúc nhạc hoàn mỹ ấy.

Tiếng đàn từ từ lặng đi, nhưng dư âm cùng giai điệu mê hoặc vẫn như vương vấn trong tai mỗi người nghe.

Sau một khoảng lặng ngắn, hiện trường bỗng bùng lên tiếng vỗ tay rầm rộ!

Ghi chú

[Lên trên]
https://www.youtube.com/watch?v=7hy-JViu1aw không ngờ trúng ngay bài tủ của mình luôn :v
https://www.youtube.com/watch?v=7hy-JViu1aw không ngờ trúng ngay bài tủ của mình luôn :v
Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

lâu rồi mới thử cảm giác lấy lần đầu của trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
🐸
Xem thêm
xin review bác ơi 👾
Xem thêm
Xem thêm 4 trả lời
ÔI TUỔI TRẺ LÀ ĐÂY!!!!
Xem thêm
Tiểu đường
Xem thêm