• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 93: Trò đùa nguy hiểm dưới nước

19 Bình luận - Độ dài: 1,860 từ - Cập nhật:

Lúc Rudell và Leje quay về, trại đã trở nên náo nhiệt hơn hẳn khi họ rời đi.

“Mừng hai người quay lại.”

“Ồ, hai người về rồi!”

[Um, c-chào!!]

Nhận ra họ, ba người trong trại đồng loạt chào hỏi, còn Rudell và Leje thì gật đầu đáp lại, đồng thời bắt đầu dỡ đồ ra.

“Trông hai người các cậu như phát hiện được gì đó thì phải.”

“Ừ, tựa tựa vậy.”

Việc Giáo phái xuất hiện cùng những nghi lễ bí ẩn của chúng...

Có rất nhiều chuyện cần bàn, nhưng không phải là lúc này.

“Hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đi. Giờ có nhiều người nhìn lắm.”

“Ừm, nghe cũng hợp lý đấy.”

Ban ngày chim nghe, ban đêm chuột rình.

Trong tình cảnh có đầy rẫy tai vách mạch rừng như thế này, chuyện cần nói thì để sang ngày mai sẽ khôn ngoan hơn.

“Ugh…!! Người tui toàn mùi máu…”

Trong lúc đó, Leje vừa vươn vai mệt mỏi vừa cau mày sau khi sắp xếp xong đồ đạc.

Việc máu me bám đầy người là chuyện không thể tránh khỏi với những người cận chiến như cô.

[Ư-Ừm, gần đây có một cái ao nhỏ đấy… nếu muốn thì cậu có thể ra đó tắm…]

“Thật á? Thế thì tốt quá! Tôi đi tắm đây~”

Khuôn mặt Leje bừng sáng khi nghe đến chuyện có thể tắm rửa, cô liền đứng bật dậy.

“Bà định đi một mình hả?”

“Hở? Dĩ nhiên rồi! Có chuyện gì thế…?”

Leje nghiêng đầu như thể không hiểu vì sao Rudell lại hỏi chuyện hiển nhiên như thế.

Nhưng rất nhanh sau đó, với ánh mắt long lanh, Leje nhìn Rudell chằm chằm khiến sống lưng cậu lạnh toát.

“Chẳng lẽ… ông muốn thấy tui khỏa thân?”

“K-Không phải đâu! B-Bà hiểu lầm rồi!!”

Rudell luống cuống hét lên trước câu nói bất ngờ của cô.

Thực ra, cậu chỉ lo đến những mối hiểm nguy tiềm tàng đang rình rập trong rừng.

Quái vật và tàn quân của Giáo phái vẫn còn lẩn khuất đâu đó.

Trong hoàn cảnh này, chuyện bất trắc xảy ra là điều hoàn toàn có thể.

“Rudellheit, cậu biến thái thật đấy~”

[Trời ạ…!!]

“K-Không! Hiểu lầm rồi!”

Khi Eleor và Silphier cũng góp lời trêu chọc, Rudell hoảng hốt vung tay phản bác.

Thấy vậy, Leje không nhịn được mà bật cười khúc khích…

“Tui đùa thôi mà. Nếu có ông ở đó trông chừng thì tui sẽ yên tâm hơn. Cùng đi nhé?”

“…Ờ, được thôi.”

Rudell bỗng có cảm giác số người trêu chọc mình ngày càng tăng lên…

Cậu thở dài một cái và uể oải đứng dậy rồi cùng Leje tiến sâu vào khu rừng.

_______________________________

Tách—

Tiếng nước khẽ vang vọng giữa không gian yên tĩnh. Rudell đứng sau một thân cây gần đó, mắt liên tục quan sát xung quanh.

“Rudell, ông còn đó chứ?”

“Đây, vẫn còn.”

“Nói trước nha… Đừng có nhìn trộm đấy?”

“Tui không có nhìn!!”

Rudell hét toáng lên trước lời nhắc nhở của cô, còn Leje thì khúc khích cười rồi tiếp tục dội nước.

“Thiệt tình…”

Bỏ mặc cô với mấy trò đùa quen thuộc, Rudell lầm bầm.

Bình thường thì con gái sẽ rất ngượng ngùng khi có đàn ông gần đó, vậy mà cô nàng này chẳng có chút bận tâm gì cả.

“Là mẹ à!?”

“Lại giở trò gì nữa đây?”

“Hehe, bị phát hiện rồi~!”

Cô nàng cứ vô tư đùa như vậy khiến lòng tự trọng của Rudell bị tổn thương nặng nề.

Dĩ nhiên, cậu cũng chẳng làm gì khác.

“Ugh… Lạnh quá. Tui cảm lạnh mất thôi.”

“Người ta bảo đứa ngốc thì sẽ không bị cảm đâu, nên chắc là bà an toàn rồi đấy.”

“Ugh! Ông ngon thì xuống đây xem!”

Việc được tắm nước ấm giữa rừng đúng là xa xỉ.

Leje biết rõ điều đó, thế nên dù miệng thì càu nhàu là vậy nhưng cô vẫn không rời khỏi mặt nước.

Ngay lúc ấy…

“Gah!?”

“Lại trêu tui nữa à?”

Leje phản ứng bằng một thanh âm khó tả thành lời, còn Rudell thì nói với vẻ thờ ơ.

“T-Tui thật sự không làm gì cả! Hình như vừa rồi có thứ gì đó chạm vào chân tui ấy!!”

“Chắc chỉ là cỏ trong nước thôi chứ gì?”

“C-Chắc là vậy…?”

Leje đáp lại với vẻ nửa tin nửa ngờ rồi tiếp tục tắm.

Thiệt tình, làm người ta hết hồn…

Rudell khẽ thở dài rồi tiếp tục cảnh giới xung quanh.

Một lúc sau…

“Leje?”

Khi nhận ra tiếng nước đã không còn, Rudell cất tiếng gọi cô với gương mặt lộ rõ vẻ bối rối.

Không có phản hồi nào.

Một cảm giác bất an nhen nhóm trong lòng cậu, nhưng cậu vẫn không quay đầu lại.

“Nếu bà lại giở trò nữa thì lần này tui không mắc lừa đâu. Trời lạnh đấy, tắm nhanh rồi ra đi.”

Số lần cậu bị cô chơi xỏ có lẽ đến tay chân cũng đếm không xuể nữa.

Thế nhưng…

“Leje?”

Vài phút trôi qua trong im lặng, một cảm giác bất an dần dâng lên trong lòng Rudell.

Dù Leje có thích đùa đến đâu đi chăng nữa, nhưng khoảng thời gian không có phản hồi này rõ ràng là quá lâu.

Một khi cảm giác lo lắng đã trỗi dậy thì nó sẽ chỉ càng lúc càng lớn, và trong đầu Rudell bắt đầu xuất hiện ý nghĩ “Không lẽ nào…?”.

“Ugh…”

Một tiếng rên rỉ bật ra từ miệng Rudell. Chẳng mấy chốc, cậu thở hắt ra và quay đầu lại.

“Này, bà đang làm cái quái gì vậy!? Không vui đâu! Mau lên và…?”

Cậu bất giác khựng lại.

Lý do là vì…

“Leje…?”

Trước mặt cậu, cái ao nhỏ ấy trống không.

“Leje!?”

Chỉ đến lúc đó, Rudell mới hoàn toàn nhận ra tình hình, cậu hoảng hốt lao thẳng tới ao.

“Leje!? Bà ở đâu!? Leje!!”

Bong bóng nước nổi lên, dù cho Rudell có gọi khản cả cổ trong tuyệt vọng, cậu vẫn không hề thấy bóng dáng Leje đâu cả.

Khi đầu óc bắt đầu trống rỗng, Rudell cuống cuồng tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào còn sót lại.

Ọc ọc!

“…!?”

Từng cụm bong bóng trồi lên dưới mặt nước, và Rudell lập tức vận ma lực, tạo ra một quả cầu phát sáng.

Ánh sáng chói lòa rọi xuống đáy ao, nơi một bàn tay nhỏ bé đang vươn lên.

“…Leje!!”

Nhìn thấy cảnh đó, Rudell lập tức vận ma lực.

Nước trong ao bắt đầu xoáy tròn, rồi bắn thẳng lên và biến thành một quả cầu khổng lồ lơ lửng trên không.

“Cố lên chút nữa thôi!”

Từ lòng ao đã bị rút cạn, Rudell chồm tới chỗ bàn tay kia.

Tuy nhiên, có vẻ Leje bị chôn quá sâu, tay cô không hề nhúc nhích.

Rudell dùng tay đào lớp bùn quanh đó, tiếp tục vận phép, và chẳng mấy chốc, lớp bùn cũng tách ra theo ý chí của cậu, để lộ thân thể Leje.

“Leje! Tỉnh lại đi! Leje!!”

Thấy cô vẫn bất tỉnh, Rudell vội vã tát nhẹ lên má cô và hét lên.

Thế nhưng cô vẫn không mở mắt. Rudell ghé sát kiểm tra hơi thở.

“Bả không thở…!!”

Do bị vùi sâu dưới đáy ao một thời gian, Leje đã ngừng thở.

Trong đầu Rudell lập tức hiện lên ký ức từ kiếp trước, cậu bắt đầu ép ngực cô.

“Chín mươi tám… chín mươi chín… một trăm…!!”

Sau lần ép thứ một trăm, Rudell ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, rồi đặt môi mình lên môi cô.

Cảm giác ấm nóng từ đôi môi ấy…

Tất nhiên, Rudell chẳng có tâm trí đâu để nghĩ nhiều về điều đó.

Không khí truyền qua miệng cậu, và sau vài lần hô hấp nhân tạo, cậu lại ép ngực cô lần nữa.

Và rồi…

“Khụ…!! Khặc…!!”

Tiếng dữ dội phát ra từ miệng Leje, và nước bắn tung toé ra ngoài.

“Khụ…!”

“Leje!!”

Sau đó, cô mở mắt nhìn Rudell và thều thào:

“Rudell…?”

“Ổn rồi, giờ nghỉ đi đã.”

Trong lúc cô nói, Rudell phủ áo khoác lên người cô. Rồi cậu đứng dậy và ngước mắt nhìn quả cầu nước khổng lồ đang xoay tròn trên cao.

“…”

Cậu cảm nhận được nguồn ma lực từ khối nước ấy…

Chứng tỏ rằng đây không phải nước bình thường.

Heeheehee!!

“Nixie…”

Có tiếng cười của trẻ con vang lên cùng bóng dáng một người phụ nữ phản chiếu trên mặt nước, và khi nhìn thấy nó, Rudell nghiến răng ken két.

Một sinh vật thuộc loài tiên.

Trong số đó, có một loài tiên nước hiểm ác, chuyên dụ người ta vào rồi chôn sống dưới nước, đó là Nixie.

“Hôm nay mày chọn nhầm người để chọc rồi đấy.”

Heehee!!

Thấy Nixie ngây thơ cười, Rudell bắt đầu vận ma lực.

Không khí xung quanh bắt đầu nóng lên, mặt đất ướt sũng nhanh chóng khô lại, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Heh…?

Đến lúc ấy, Nixie mới dường như nhận ra điều gì đó bất thường, nhưng Rudell không hề có ý định dừng lại.

Khi những tia lửa bắt đầu bắn ra trên mặt đất, một cột lửa khổng lồ bùng lên dữ dội.

Eep!? Heeheeee!!

“Về lại linh giới và hối hận đi.”

Nhận thấy tình thế nguy cấp, Nixie đập điên cuồng vào vòng nước giam giữ mình, tuyệt vọng cầu xin được thả ra.

Nhưng khối nước ấy đã nằm trong tầm kiểm soát của Rudell. Cậu tuyệt đối không định để nó thoát.

“Mày chọc nhầm người rồi.”

Dứt lời, một cột lửa bùng lên, nuốt trọn khối nước đang giam giữ Nixie.

Heeeeeee!!!

Tiếng thét chói tai của Nixie vang lên từ trong cột lửa, rồi khi ngọn lửa tan đi, không còn thứ gì sót lại nữa.

“Phù…”

Thấy cảnh đó, Rudell thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ vì tiêu tốn quá nhiều ma lực nên cậu bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng.

Nhưng chỉ cần Leje bình an, như vậy là đủ rồi.

Nghĩ vậy, Rudell quay đầu lại.

Và rồi…

“Đ-Đừng có nhìn qua đây!!”

“Hể!?”

Rudell vội vã quay đầu đi trước tiếng hét thất thanh của Leje.

Trong tình huống nguy cấp, cậu đã hoàn toàn quên mất là cô vẫn đang còn khỏa thân.

“Trời ạ… Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…!!”

“Đ-Để tui đi lấy quần áo cho bà!”

Vừa làu bàu, Rudell vừa cuống cuồng chạy đi nhặt quần áo cho cô.

“Mau mặc vào đi, không thì cảm lạnh bây giờ.”

“C-Cảm ơn…”

Cậu quay đầu sang chỗ khác rồi đưa quần áo cho cô, còn Leje thì đón lấy với vẻ ngượng ngùng.

Sau một hồi nghe tiếng thay đồ loạt xoạt…

“Chúng ta về trại thôi?”

“Ừ, cũng được…”

Giữa bầu không khí kỳ lạ có phần gượng gạo ấy, cả hai cùng quay về trại.

Bình luận (19)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

19 Bình luận

Tạo cơ hội cho thì bị đốt chết
Đời bạc như vôi =)))
Xem thêm
chet thi chon the thoi🐧
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Đoạn 49 thiếu cách
Đoạn 54 háck?
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
:v từ "khác" mà máy mình nó bị lỗi nhảy tùm lum, lúc check lại bị sót, hic 😅
Xem thêm
Thuyền trưởng bị hoả thiêu💀
Xem thêm
Ngol, thiếu mỗi cái giường th🐧
Xem thêm
Kiến tạo đẹp thế lày lại hóa thành người do thái🗿🗿🗿
Xem thêm
TRANS
Nixie: biết thế dell giúp nó rồi, kiến tạo như thế mà nó nỡ lòng nào thiêu sống mình cmnl 🐧
Xem thêm