Hakai no Miko
Mumei Koubou Haruki Miyai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol-1: Đốt cháy vùng đồng bằng

Chương 61: Trận chiến quyết định (Phần 1) - Khai màn

1 Bình luận - Độ dài: 6,013 từ - Cập nhật:

Cảm nhận được có ai đó đến gần, Souma tỉnh dậy.

Mặt trời đã lên cao, xung quanh tràn ngập âm thanh náo nhiệt của mọi người đang tất bật chuẩn bị.

Một mùi hương thơm lừng bất chợt phả vào mũi khiến cậu khẽ nhíu mày. Lần theo mùi hương ấy, Souma phát hiện một phần thịt khô vừa được hâm nóng bên lửa và vài chiếc bánh bao, tất cả được đặt gọn gàng trên một chiếc lá to ngay cạnh gối của cậu.

Chắc ai đó đã mang đến cho mình, Souma nghĩ thầm rồi ngồi dậy, mắt vẫn còn cay cay vì buồn ngủ. Vừa dụi mắt, cậu vừa nhón tay lấy phần ăn sáng đơn sơ ấy và bắt đầu dùng bữa.

Khi ăn xong, cậu chắp tay lại, cúi đầu khẽ nói: "Cảm ơn vì bữa ăn." Dù đó là thói quen hàng ngày của cậu, nhưng hôm nay, khẩu vị có chút nhạt nhẽo, bởi vì Shyemul, người vẫn luôn ở bên cạnh cậu, giờ không còn đó nữa.

Chỉnh lại quần áo bị xộc xệch sau giấc ngủ, Souma chợt nghe thấy tiếng ồn vọng lại từ phía bên trong doanh trại. Có chuyện gì xảy ra sao? Cậu vội vã đi tìm Garam. Và rồi, cậu thấy anh ta đang đứng ở hàng rào phía nam — nơi có thể nhìn thấy rõ đội quân trừng phạt từ xa, cùng với các thủ lĩnh khác như Zurgu, Dvalin và Jahangil.

"Chào buổi sáng."

Garam liếc nhìn Souma rồi đáp lời.

"Cuối cùng cậu cũng chịu dậy rồi à?"

Tối qua, Souma trằn trọc mãi mới ngủ được vì tâm trạng quá căng thẳng, nhưng cậu biết rõ, chuyện đó chẳng thể làm cái cớ để biện hộ cho bất kỳ điều gì.

"Cậu cũng gan thật đấy, khi mà chúng ta sắp phải đánh trận đấu sống còn."

"Ể, chỉ huy mà không gan thì mới là thảm họa đó chứ."

Jahangil lại nghiêm túc gật đầu trước câu đùa của Zurgu, khoanh tay nói "Phải, đúng vậy" như thể hoàn toàn đồng tình. Điều đó chỉ khiến Souma càng xấu hổ thêm.

"Đ-Đội trừng phạt... tình hình bên đó thế nào rồi?"

Cậu vội vã chuyển đề tài, vừa để nắm bắt tình hình, vừa để lảng đi sự lúng túng của bản thân.

"Cho đến lúc nãy vẫn còn thấy khói bếp bốc lên, nhưng giờ thì tan hết rồi. Đám người đó đang bắt đầu tập hợp phía trước doanh trại."

Ở phía trước nơi Garam chỉ tay, quân đội trừng phạt đã bắt đầu chia thành ba nhóm rõ rệt.

Trước tiên là một đơn vị lớn tập trung ở chính giữa, từ đó có hai đội nhỏ lần lượt tách ra theo hướng trái và phải. Ngoài ra, bên phải đội trung tâm còn xuất hiện thêm một đơn vị khác, đứng hơi tách biệt đôi chút.

Trong số đó, nổi bật nhất chính là đội hình lớn nhất ở trung tâm. Có lẽ phần lớn binh lực của quân đội trừng phạt đều đã tập trung vào đơn vị này.

"Nhóm lính bên đó đều mang giáo dài và khiên lớn. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là bộ binh giáo nặng mà tên nhân loại tên Marchronis từng nhắc đến."

Nếu đúng như Garam nói, thì họ sẽ tiến quân với đội hình dày đặc.

Và nếu như vậy, các đơn vị ở bên trái, phải và phía sau đội giáo nặng sẽ đóng vai trò bảo vệ điểm yếu trong đội hình. Còn đơn vị ở phía trước có lẽ được giao nhiệm vụ mở đầu cho cuộc giao tranh.

"Còn đơn vị đằng kia là gì vậy?"

Dvalin chỉ cây kích trong tay về một đội hình duy nhất được bố trí tách rời hẳn khỏi các nhóm còn lại.

"Họ có lẽ đang đề phòng chúng ta đánh úp, hoặc cũng có thể, họ định tấn công chỗ này riêng biệt với cánh quân chính."

Souma đáp lại, nhưng trong thâm tâm, cậu phần lớn nghi ngờ rằng đó là một đơn vị được phái đi vòng sang phía tây để tấn công vào doanh trại từ sườn bên

Souma đáp lại, nhưng trong thâm tâm, cậu phần lớn nghi ngờ rằng đó là một đơn vị được phái đi vòng sang phía tây để tấn công vào doanh trại từ sườn bên.

Vị trí triển khai của đơn vị đó nghiêng quá nhiều về phía tây so với một đội chỉ đơn thuần đề phòng tập kích. Có thể bọn họ đã kết luận rằng cuộc tập kích bất ngờ sẽ đến từ phía đồng bằng, nhưng nếu xét theo phong cách chỉ huy cẩn trọng từ trước đến nay của vị tướng bên địch, mình nghĩ khả năng đó không cao.

Thay vào đó, sẽ hợp lý hơn nếu xem đó như là một đơn vị hỗ trợ cho đội bộ binh giáo nặng tấn công từ phía nam, bằng cách liên tục gây áp lực từ phía tây vào doanh trại. Địa hình gồ ghề và nhiều đá hẳn sẽ gây trở ngại cho việc di chuyển của bộ binh giáo nặng.

Ngay lúc đó, Souma nhận thấy Garam khẽ tặc lưỡi.

"Có chuyện gì sao?"

Garam không ngờ rằng hành động tặc lưỡi của mình lại bị nghe thấy, thoáng lộ vẻ bối rối.

"Không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là... tôi vừa thấy lá cờ của 'Black Beast'..."

Souma đã từng nghe nói rằng cái gọi là 「Black Beast」 theo cách gọi của người zoan chính là lá cờ do tướng Darius giương lên.

Nheo mắt nhìn kỹ lại, cậu có thể lờ mờ thấy một lá cờ đen đang tung bay trong gió phía trên đơn vị đóng quân phía sau đội giáo nặng. Đó hẳn là tổng hành dinh, nơi mà vị tướng chỉ huy có tên Darius đang đóng.

"Vậy là tướng địch đang ở đó..."

Souma nhìn chằm chằm vào đơn vị mà cậu cho rằng vị tướng địch, người mà cậu thậm chí còn chưa từng thấy mặt, đang ở đó.

◆◇◆◇◆

Cùng lúc đó, Darius cũng đang chăm chú nhìn về phía doanh trại địch – nơi mà Souma đang ở.

Phía trước doanh trại của lực lượng trừng phạt, nơi sắp bước vào trận quyết chiến với quân nổi dậy, vang lên đầy ắp tiếng hét ra lệnh của các sĩ quan chỉ huy cùng với tiếng bước chân nặng nề của binh lính đang xếp thành đội hình – tất cả hợp thành một bản giao hưởng hỗn loạn đầy sức mạnh.

Thế nhưng, như thể đang tồn tại ở một thế giới khác, chỉ có Darius, người đang ở ngay giữa trung tâm của sự náo nhiệt ấy, vẫn điềm tĩnh để mặc dòng suy nghĩ của mình trôi tự do.

"... Quả nhiên vẫn thấy kỳ lạ."

Darius lẩm bẩm một mình trong khi chống cằm, khuỷu tay tựa lên tay ghế của chiếc xe chỉ huy mà ông đang ngồi.

Điều khiến Darius bận tâm chính là số lượng quân địch.

Theo như báo cáo do trinh sát đêm qua mang về, có vẻ như trong doanh trại quân nổi dậy chỉ có khoảng 1.500 người. Tuy nhiên, ngay cả khi thực sự có quân mai phục như Darius đã dự đoán, thì quân địch cũng không thể để dành ra nhiều hơn một trăm quân được. Với lực lượng như vậy, chưa nói đến việc chọc thủng trung đoàn giáo nặng, ngay cả đội quân chính do ta chỉ huy cũng không thể nào bị đánh vỡ được.

"Một cuộc tập kích nhằm vào đầu ta... không, liệu chúng có định thực hiện một cuộc tấn công cảm tử chăng...?"

Ta biết rất rõ đám zoan đã vốn quen săn mồi trên thảo nguyên, có khả năng ẩn nấp rất giỏi trong bụi rậm. Nếu có vài trăm tên tụ tập lại thì không thể giấu được đâu, nhưng nếu chỉ là một nhóm nhỏ thì có khả năng chúng sẽ lẻn sát tiếp cận đơn vị chủ lực mà không bị phát hiện. Và có khả năng cao là chính nhóm nhỏ đó sẽ thực hiện một đòn tấn công liều chết chỉ nhắm vào ta.

Tuy nhiên, nếu bọn chúng thực sự định đánh cược cả trận chiến chỉ với một cơ hội một phần vạn, thì không chỉ là chiến thuật được ăn cả ngã về không nữa— mà còn là ta đã đánh giá tên thủ lĩnh phản loạn kia quá cao rồi. Darius khẽ cười, tự giễu bản thân.

"Tăng cường số lính canh gác xung quanh. Phải kiểm tra kỹ đến mức ngay cả một con chuột cũng không thể lọt qua."

Ông gọi một sứ giả gần đó lại và truyền đạt mệnh lệnh.

Với điều này, Darius cũng đã chuẩn bị đối sách cho cả trường hợp bị tấn công cảm tử bởi một nhóm nhỏ.

Dù cho đến giờ ông đã tính toán chuẩn bị đối sách cho hầu hết cho mọi chiến lược mà quân nổi dậy có thể nghĩ ra, tâm trạng Darius vẫn không thể thoải mái được.

Rốt cuộc... ta đang sợ điều gì?

Darius tự hỏi chính mình, nhưng chẳng thể tìm được câu trả lời.

"Thưa ngài! Đội hình đã được bố trí xong! Giờ chỉ còn chờ lệnh của ngài thôi ạ!"

Giọng của Marius vang lên khi anh ta thúc ngựa tiến sát cỗ xe chỉ huy, kéo Darius trở về thực tại từ dòng suy nghĩ đang lẩn quẩn trong đầu.

Ông ngẩng lên nhìn, toàn bộ các đơn vị đã chỉnh tề vào vị trí, chỉ còn chờ hiệu lệnh của vị chỉ huy tối cao.

Tuy nhiên, lời Darius nói lại hoàn toàn khác với điều Marius trông đợi.

"Cho lính tạm thời giữ nguyên vị trí," rồi ông khẽ liếc nhìn bầu trời qua vai, "Chờ thêm một khắc nữa."

"Thưa ngài, sao chúng ta không thể tấn công ngay lập tức ạ?"

Dù Marius nhìn từ góc nào, thì đâu đâu cũng thấy sĩ khí binh lính đang dâng cao. Nhưng nếu bắt họ chờ đợi quá lâu, sĩ khí ấy sẽ tụt dốc không phanh. Anh muốn biết lý do vì sao không lập tức phát động tấn công từ chính Darius, người lẽ ra hiểu điều đó hơn bất kỳ ai.

"Nhìn đi."

Darius chỉ tay về phía doanh trại địch.

"Kẻ địch đã chiếm được mảnh đất để xây dựng doanh trại, và còn có cả gió bắc đứng về phía chúng. Trong tình thế đó—"

Tiếp theo, ông đưa tay chỉ lên trời.

"Miễn là mặt trời đứng về phía ta, chúng ta sẽ không bị trừng phạt."

Nghe đến đó, Marius khẽ thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, rồi ngước nhìn bầu trời. Khi nhìn kỹ, anh nhận ra nếu đợi thêm một khắc nữa mới tấn công, mặt trời sẽ ở ngay sau lưng họ. Tức là khi tấn công vào trại địch, ánh nắng sẽ chiếu thẳng vào mắt kẻ thù.

"Quả không hổ danh là ngài..."

Lúc nào ngài ấy cũng tính toán mọi thứ đến mức hoàn hảo tuyệt đối.

Đó chính là cách mà Darius, người được ca tụng là vị tướng mạnh nhất của Holmea, bước vào trận chiến.

◆◇◆◇◆

Lực lượng trừng phạt vẫn chưa có động tĩnh gì sao?

Đã khá lâu kể từ khi quân trừng phạt vào đội hình chiến đấu, thế nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy chúng chuẩn bị tấn công. Khác với những cuộc tập kích bất ngờ trước đây, lần này là một trận chiến đối đầu chính diện, và căng thẳng khiến Souma thỉnh thoảng thở dài, hoặc liên tục gãi má và sau gáy.

"Là người chỉ huy các chiến binh, không được để lộ sợ hãi hay nôn nóng. Bình tĩnh lại một chút."

Được Garam nhắc nhở khi anh ta không thể làm ngơ được nữa, Souma như chợt tỉnh. Một vị tướng thì không được phép để lộ những gì đang giấu trong lòng. Bởi vì binh lính luôn dõi theo vị tướng đang dẫn dắt họ. Nếu tướng lĩnh bị lay động, binh lính cũng sẽ dao động theo. Ngược lại, nếu vị tướng giữ được vẻ điềm tĩnh, binh lính cũng sẽ thấy yên tâm hơn.

Souma nhớ lại trong một quyển binh pháp mà cậu từng đọc cho vui khi còn đam mê Annals of the Three Kingdoms, cũng từng viết điều gì đó đại loại như vậy.

Souma, đang hồi tưởng lại những dòng chữ ấy, bất giác toát mồ hôi lạnh. Mọi người có khi nào đang bị dao động vì mình không? Lo lắng như vậy, cậu rụt rè đưa mắt quan sát xung quanh, nhưng may mắn thay, cậu không thấy dấu hiệu nào cho thấy điều đó đang xảy ra. Trái lại, cậu còn cảm nhận được ánh mắt phớt lờ nhìn cậu như thể muốn nói "Lần này thì bỏ qua cho cậu đó."

Tuy nhiên, chính vì thế mà Souma lại càng nhận ra rõ, sự điềm tĩnh ấy là do Garam, Zurgu, Dvalin, Jahangil và những người khác xung quanh đã cố tình không nhắc đến chuyện đó, giữ cho bầu không khí bình tĩnh.

Cậu đỏ mặt vì xấu hổ khi nhận ra rằng đến cả điều như vậy mà đến giờ cậu vẫn chưa đủ bình tĩnh để nhận ra. Souma, hiểu rằng bản thân cần phải giữ vững tinh thần, hít một hơi thật sâu và chậm rãi để ổn định lại trái tim, rồi một lần nữa đảo mắt nhìn quanh doanh trại.

Và rồi, cậu có linh cảm rằng mình đang thấy được những điều mà trước giờ chưa từng để ý tới.

Vẫn còn đang suy nghĩ về điều đó, Souma bất giác như nghi ngờ vào mắt mình và buột miệng thốt lên: "Huh?"

Bên cạnh hàng ngũ các chiến binh tộc zoan đang xếp hàng, cậu phát hiện ra một người mà lẽ ra không nên có mặt ở đó.

Đó là một nữ chiến binh đứng lẫn trong các chiến binh zoan lực lưỡng, gần như không thể phân biệt nếu chỉ nhìn sơ qua. Đối với tộc zoan, nơi mà nam và nữ đều ra trận như nhau, việc có nữ chiến binh không phải điều hiếm gặp, nhưng Souma nhận ra nữ chiến binh ấy nhờ bộ lông màu hạt dẻ sáng của cô.

Cậu nheo mắt để nhìn cho kỹ, sợ rằng mình nhận nhầm người. Thế nhưng, dù nhìn thế nào đi nữa, cậu cũng không thể tưởng tượng rằng mình lại nhầm được.

Nữ chiến binh đó, khi nhận ra ánh nhìn của cậu, liền lạnh lùng quay mặt đi.

Cho đến bây giờ, Souma vẫn chưa phân biệt được rõ các khuôn mặt của tộc zoan, nhưng ít nhất, sau vài tháng sống cùng nhau, cậu ít nhất cũng đủ khả năng để nhận ra cô giữa những người khác.

Souma bước tới gần với những bước chân gấp gáp, và không để cho cô có thời gian bỏ chạy, cậu hỏi:

"Shyemul... sao cậu lại ở đây?"

Càng tiến lại gần và nhìn kỹ nữ chiến binh ấy, Souma càng chắc chắn rằng không thể là ai khác ngoài Shyemul.

"Ngài nhận nhầm người rồi. Tôi không phải là Thánh Nữ."

Được trả lời thẳng thừng bằng một giọng giả đầy đáng ngờ, Souma bối rối không biết phải phản ứng thế nào.

Nhân lúc đó, nữ chiến binh quay gót và vội vã rời khỏi chỗ đó. Souma hoảng hốt đuổi theo nữ chiến binh đang cố rảo bước rời khỏi.

"Này! Cậu là Shyemul mà đúng không? Nhất định là cậu, Shyemul."

"Ngài nhận nhầm người rồi. Nhầm người rồi."

Cô vừa chạy vừa lặp đi lặp lại cùng một câu như một cái máy ghi âm hỏng, thì bất ngờ, một cái bóng đen chắn ngay trước mặt cô.

Là Garam.

Nữ chiến binh lập tức quay lưng lại và toan bỏ chạy theo hướng khác, nhưng cánh tay vươn ra của Garam đã nhanh chóng nắm chặt lấy phần cổ giáp sau gáy cô. Bằng một tay, Garam nhấc bổng nữ chiến binh đang giãy giụa hòng thoát khỏi tay mình.

"Soma. Không đời nào cái người này lại là 《Nanh Cao Quý》 đúng không? — Đúng không?"

Câu cuối cùng như muốn xác nhận ấy được Garam nói ra khi đang nhìn nữ chiến binh bị nhấc lên. Ngay cả với người như Souma, giờ đây cũng đã hiểu được phần nào biểu cảm của tộc zoan, thì nụ cười mà Garam để lộ lúc đó cũng rõ ràng là chứa đầy sự châm chọc cay nghiệt.

"Đ-Đúng vậy..."

"Ý tôi là, hoàn toàn không thể nào có chuyện người đó — đã được gọi là 《Nanh Cao Quý》 vì lòng kiêu hãnh cao ngất — lại phớt lờ mệnh lệnh của chính 『Navel Master』 của mình. Lại càng không thể làm mấy chuyện đáng xấu hổ như là cầu xin đồng tộc hãy giữ im lặng, đừng chất vấn chuyện cô ta lén lút quay trở về trong đêm khuya."

Souma lộ vẻ lúng túng, không thể đáp lại lời nào.

Dường như cậu nhớ lại dáng vẻ đáng ngờ của Shyemul vào lần đó.

"Lại càng không thể làm cái chuyện như âm thầm để bữa sáng chuẩn bị sẵn lên gối ai đó để không bị phát hiện."

Garam để lộ một vẻ thất vọng rồi thì thầm như thể đang nhổ ra những lời nặng trĩu trong lòng:

"Trời ạ, một thiếu nữ đang yêu ư. Nghe mà phát ngán."

Souma chợt nhận ra rằng bữa sáng cậu ăn sáng nay rất có thể là do Shyemul chuẩn bị.

Bị Garam nắm cổ áo nhấc bổng lên không trung và mắng cho một trận như vậy, ngay cả Shyemul cũng không thể chịu đựng thêm được nữa mà hét lên,

"Xin anh! Làm ơn! Làm ơn tha thứ cho em đi mà, 《Nanh Hung Dữ》!"

Nghe vậy, Garam khịt mũi một cái rồi ném Shyemul xuống đất. Souma vội cúi xuống hỏi Shyemul, lúc này đang rên rỉ vì đau do mông đập xuống đất:

"Ờm... vậy còn vụ phục kích thì sao?"

"Banuka nói với tớ rằng 'Chừng nào tôi còn ở đây thì không sao đâu! Xin đừng lo lắng!' Dù tớ không có mặt ở đó thì cũng không thành vấn đề đâu!"

Không, điều đó chắc chắn không mang ý nghĩa kiểu "hãy giao chuyện phục kích cho tôi", mà đúng hơn là một hành động thể hiện mong muốn gây ấn tượng với Shyemul — Souma phán đoán tình hình.

Cậu quyết định làm ngơ trước mấy chiến binh đứng gần đó — có vẻ thuộc tộc Mane, với những món trang trí lông vũ mô phỏng bờm sư tử gắn ở cổ áo giáp — đang thì thầm, "Thật tội nghiệp, tiểu thiếu gia," trong khi nhẹ nhàng lau khóe mắt.

"Hơn nữa, hôm qua Soma đâu có nói rõ ràng với tớ là phải tham gia cuộc phục kích. Nên tớ đâu có nhận lệnh phải đi cùng họ đâu."

Cậu ấy đang cư xử như trẻ con vậy. Mà cũng đâu phải mình không nói rõ, nhớ là chính cậu ấy không cho mình nói thì có, phải không? — Souma thầm ngán ngẩm.

"Nói cách khác, ngay từ đầu cậu đã có ý định ở lại cùng chúng tớ...?"

Garam thở dài thườn thượt vì lời làu bàu của Souma.

"Giờ cậu mới nhận ra à?"

Vừa nói, Garam vừa dùng nắm đấm gõ vào đầu Shyemul đang ngồi bệt dưới đất và nghiêm túc nói:

"Nghe này, Soma. Con nhỏ này được người ta gọi là cao quý gì gì đó, nhưng nếu để tôi nói thẳng, thì nó chỉ là một con ngốc bướng bỉnh và cứng đầu mà thôi."

Cảm thấy như bị lép vế, Shyemul vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Garam dù đang bị đánh, nhưng như để thể hiện cơn giận đang cố kiềm chế, toàn bộ lớp lông của cô dựng đứng cả lên.

"Khi tộc trưởng đời trước và các vị trưởng lão đặt cho nó cái biệt danh 《Nanh Cao Quý》, tôi thực sự nghi ngờ đầu óc họ có vấn đề. Cậu nghĩ một kẻ như thế sẽ ngoan ngoãn đi đến nơi an toàn, để mặc 『Navel Master』 của mình gặp nguy hiểm sao?"

Giờ nghĩ lại, mình cảm thấy đúng là Shyemul đã tỏ ra ngoan ngoãn một cách kỳ lạ. Với tính cách thường ngày, không lạ gì nếu cậu ấy còn gây ra một trận náo loạn nữa, Souma nghĩ.

"Vì thế nên hôm trước tôi mới nói là cậu là kẻ ngốc mà cứ tưởng mình thông minh đấy."

Souma cuối cùng cũng hiểu ra rằng câu nói của Garam khi ấy mang ý nghĩa như vậy. Dù vậy, lẽ ra Garam nên giải thích rõ ràng từ trước.

"《Nanh Hung Dữ》! Gì mà nói Soma là kẻ ngốc!? Anh gọi cậu ấy là kẻ ngốc đấy à!?"

"Đồ ngốc, phải hiểu rằng lời nói và hành động của cô cũng ảnh hưởng đến danh dự của Soma — 『Navel Master』 của cô đấy!"

Quả nhiên, khi nghe Souma bị gọi là kẻ ngốc, Shyemul không kìm được mà nổi đóa. Nhưng trước lý lẽ quá hợp tình hợp lý của Garam, cô hoàn toàn bị dập tắt khí thế.

Đúng lúc đó, Zurgu xuất hiện.

"Này, Đại Tộc Trưởng. Hoãn cuộc cãi vã trẻ con này lại đi. Kẻ địch đã bắt đầu hành động rồi!"

Như thể bị đánh thức bởi những lời đó, Souma và Garam vội vàng chạy trở lại hàng rào phòng thủ.

Trên đường đi, cảm nhận được có ai đó phía sau, Souma quay đầu lại thì thấy Shyemul đang lặng lẽ đi theo phía sau như thường lệ, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Khi bắt gặp ánh mắt của Souma, Shyemul khẽ hừ một tiếng như muốn nói "Bộ cậu có ý kiến gì à?" rồi làm vẻ mặt hờn dỗi.

Souma thở dài trước phản ứng đó. Dù cậu đã tin tưởng giao phó tương lai của thảo nguyên cho Shyemul, giờ cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình lại phải lo nghĩ nhiều đến thế. Rốt cuộc thì cũng chỉ là công cốc. Vì vậy, giọng của Souma bất giác có chút trách móc.

"Tớ chỉ muốn cậu ở nơi an toàn thôi..., đề phòng trường hợp xấu nhất, Shyemul..."

Câu trả lời của Shyemul lại vô cùng đơn giản.

"Vậy thì chỉ cần thắng là được. Nếu thắng, sẽ chẳng còn 'đề phòng trường hợp' nào cả."

Souma cảm thấy sững sờ trước việc Shyemul nói ra điều đó mà không một chút do dự.

Nếu mọi chuyện đơn giản chỉ như lời nói, thì cậu đã chẳng phải lo lắng đến vậy.

Souma nghĩ, Chắc mình phải mắng cô ấy một trận cho ra trò, nhưng những lời định nói ra nơi đầu lưỡi lại đột ngột tan biến.

"Nếu là cậu thì chắc chắn sẽ thắng mà, Soma! Tớ tin vào điều đó!"

Cô nói không một chút do dự và đứng cạnh cậu như mọi khi. Chỉ bấy nhiêu thôi mà tâm trạng của cậu bỗng dịu đi phần nào.

"... Ừ, cậu nói đúng. Chúng ta sẽ thắng."

"Đúng thế! Quả nhiên là 『Navel Master』 của tớ!"

Cả hai cùng mỉm cười với nhau.

◆◇◆◇◆

"Thưa ngài, tôi nghĩ đã đến lúc rồi."

Marius vừa ngẩng đầu nhìn lên trời kiểm tra vị trí mặt trời vừa nói vậy, Darius khẽ gật đầu và ra lệnh cho quân đội tiến lên.

"Tiến quân đến áp sát chân đồi!"

Trước tiên, Darius điều quân di chuyển đến một vị trí có khoảng cách an toàn với doanh trại địch. Sau khi cho toàn quân dừng lại tạm thời ở đó, Darius đứng dậy khỏi ghế, lấy tư thế oai nghiêm trên xe chiến và hô lớn mệnh lệnh tới toàn bộ binh sĩ.

"Đánh trống trận! Hô to khẩu hiệu chiến đấu!"

Một binh sĩ dùng toàn lực đánh vào chiếc trống lớn đặt ở phía sau xe ngựa. Âm thanh trầm vang của trống lớn lan ra khiến không khí rung chuyển, lập tức kèn hiệu đồng loạt vang lên, rồi đến tiếng chiêng rền vang inh ỏi. Và rồi, các binh sĩ vừa gào thét vừa dậm mạnh cán giáo xuống mặt đất.

""Yeah! Yeah! Yeaaah!!""

Đó là tiếng hô chiến đấu của hàng ngàn người đồng thanh gào thét vang trời.

Trong quá khứ, một vị tướng nổi tiếng của đế quốc, Inkdias, từng nói:

"Thổi kèn hiệu và để binh sĩ đồng loạt hô chiến khí là một nghi thức khai chiến đã được truyền lại từ thời cổ đại. Tuyệt đối không phải là hành động vô nghĩa. Nhờ vậy, quân địch sẽ cảm thấy sợ hãi, còn sĩ khí phe ta sẽ được nâng cao."

Và Souma đã hoàn toàn choáng ngợp trước cảnh tượng ấy.

Nếu chỉ đơn thuần là tiếng hô lớn, có lẽ cậu chỉ ngạc nhiên bởi âm lượng của nó. Tuy nhiên, những tiếng hô ấy lại tràn đầy sát khí rõ ràng. Bị áp đảo bởi âm thanh vang dội mang theo ý định giết chóc rõ rệt của hàng ngàn con người, Souma vô thức lùi lại một bước, thân hình loạng choạng.

Nhưng rồi, một bàn tay ai đó dịu dàng đỡ lấy lưng Souma.

Là Shyemul.

Sau khi dùng ánh mắt truyền đạt với Shyemul rằng mình đã ổn, Souma quay sang nói với Garam:

"Garam, chúng ta cũng sẽ đáp trả lại!"

"Ừ! Bọn ta cũng sẽ hô vang chiến khí!"

Garam giơ cao tay phải, trên tay cầm một thanh mã tấu chưa tuốt ra khỏi vỏ.

Ngay lập tức, các chiến binh tộc zoan dậm chân tại chỗ và đồng loạt hét vang:

""Uooooooh!""

Sau đó, các chiến binh người lùn và tộc khủng long cũng đồng loạt gầm lên, đập mạnh vào áo giáp và vũ khí của mình.

Được tiếp thêm khí thế từ sự hừng hực của họ, Souma cũng hét lên hết sức có thể.

Tiếng hô chiến đấu vang vọng đến tận doanh trại địch, khiến Darius hài lòng gật đầu.

"Khí thế thật đáng khen khi phải đối mặt với một đạo quân đông gấp nhiều lần! Nhưng, chỉ có tinh thần thì không thể thắng trận được! — Liên lạc với Cashias! Ra lệnh khai chiến!"

Người truyền lệnh lập tức chạy đến chỗ Tiểu đoàn trưởng Cashias, người được giao chỉ huy đơn vị cung thủ. Nghe xong mệnh lệnh, Cashias đập mạnh vào ngực mình một cái.

"Hãy báo lại với Ngài Chỉ Huy! Ta, Cashias này, sẽ cho Ngài thấy ta có thể tự mình đánh tan bọn phản loạn!"

Dứt lời, Cashias ra lệnh cho tiểu đoàn cung thủ tiến lên.

Những trận chiến ở thời đại này luôn bắt đầu bằng một trận "đọ tên" giữa hai đội cung thủ của hai bên quân đội.

Cả hai phe đều đưa đội cung thủ của mình lên tuyến đầu và đồng loạt bắn tên ngay khi tiến vào tầm bắn xa nhất có thể vươn tới quân địch. Để gia tăng khoảng cách, các mũi tên được bắn chếch lên trời. Nhưng do bị ảnh hưởng bởi gió và lực đẩy bị suy giảm khi lên cao, độ chính xác của loạt tên này rất thấp. Vì vậy, thay vì nhắm bắn chính xác, các cung thủ sẽ bắn như mưa, dựa vào số lượng để gây sát thương và làm rối loạn đội hình địch.

Đó là một chiến thuật cổ điển, mang tính kiềm chế và phá vỡ thế trận.

Tuy nhiên, lần này kẻ địch lại là các tộc zoan, người lùn và khủng long — những chủng tộc nổi tiếng với khả năng cận chiến áp đảo và không mấy ưa chuộng cung tiễn.

Nhận thấy điều đó, tính đến việc gió thổi ngược, Cashias đã quyết định cho quân tiến gần trại địch hơn thường lệ để gia tăng hiệu quả bắn.

Thế nhưng, khi còn cách trại địch một đoạn tương đối xa, hắn bỗng trông thấy một thứ gì đó bùng lên mãnh liệt từ phía doanh trại quân thù và bay vút lên không trung.

Cảnh tượng ấy khiến Cashias liên tưởng đến hình ảnh lũ ruồi nhặng tụ tập quanh xác chết, hay bầy châu chấu tràn ra khỏi đồng cỏ như sóng lũ — nhưng thứ này, còn khủng khiếp hơn thế gấp nhiều lần.

"K-Không thể nào...!?"

Thứ gì đó vừa bay khỏi doanh trại địch giờ đang trùm bóng lên bầu trời và ập thẳng về phía họ, và rồi, một âm thanh vang vọng mà chẳng một chỉ huy cung thủ nào có thể nghe nhầm, đã chạm tới tai Cashias:

"Hàng trước! Khiên lên! Là tên! Địch tấn côôông!!"

Ngay sau tiếng hét của Cashias, vô số mũi tên xé gió lao xuống như mưa, vang lên những âm thanh chói tai.

"Không thể nào!? Phe địch có cung thủ!?"

Không những thế, đó còn là một đội cung thủ với kỹ năng cực kỳ điêu luyện. Đúng là gió thuận sẽ giúp tăng tầm bắn, nhưng trong điều kiện gió như vậy, đáng lý những mũi tên ấy phải bay lệch đi — vậy mà chúng lại bay chính xác như thể đã đoán trước hoàn toàn dòng chảy vô hình của gió.

Mỗi cung thủ trong đơn vị của Cashias vốn được bố trí kèm theo các binh sĩ cấp thấp mang khiên để chặn vũ khí tầm xa của địch, nhưng dù vậy, khi phải hứng chịu một cơn mưa tên dày đặc với hàng chục mũi tên cùng lúc thì, không thể nào đỡ hết từng cái một chỉ bằng tấm khiên được. Kết quả là cả cung thủ lẫn binh sĩ mang khiên đều lần lượt trúng tên và ngã gục.

"Nếu cứ thế này, chúng ta sẽ bị tiêu diệt! Bắn trả ngay!"

Đội hình cung thủ đã rối loạn, nhưng nghe theo lệnh của Tiểu đoàn trưởng Cashias, một vài người cũng bắt đầu cố gắng bắn trả. Tuy nhiên, những mũi tên được bắn rời rạc như thế chẳng thể khiến kẻ địch nao núng. Không chỉ vậy, phần lớn số tên còn bị gió ngược làm cho chệch hướng, rơi lả tả và chỉ cắm vô ích xuống mặt đất, cách xa trại địch.

Với tư cách người chỉ huy đội cung thủ, Cashias rất tự tin vào đôi mắt của mình. Cố gắng dồn lực nhìn thật kỹ để xác định danh tính đội cung thủ phe địch, và rồi... trong doanh trại đối phương, hắn phát hiện ra những bóng người mà không bao giờ có thể ngờ tới.

"Không thể nào! Chúng là...!?"

◆◇◆◇◆

Tình trạng hỗn loạn của đội cung thủ phe mình cũng đã được truyền đến chỗ của Darius ở phía sau đội hình. Trước sự việc ngoài dự đoán này, các sĩ quan và lính truyền tin xung quanh Darius bắt đầu tất bật di chuyển để nắm bắt tình hình hiện tại.

Ngay lúc đó, một sứ giả từ tiền tuyến phóng ngựa lao đến.

"Cấp báo! Cấp báo!"

Người truyền tin, vừa phi ngựa vừa làm tung đất cát, báo cáo với Darius ngay trên lưng ngựa:

"Phe địch có một đội cung thủ! Đơn vị cung thủ của ta đã chịu tổn thất nặng nề và đang rút lui!"

Đúng như lời người truyền tin, tiểu đoàn cung thủ của Cashias — những người vốn dĩ sẽ mở màn trận chiến bằng một cơn mưa tên xuống doanh trại địch — giờ lại gần như không thể bắn được mũi tên nào và đang bắt đầu rút lui.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy!? Đám cung thủ Holmea của ta yếu đuối đến mức bị lũ cung thủ zoan đánh cho tan tác dễ dàng thế sao!?"

Trước giọng nói đầy phẫn nộ của Darius, người truyền tin run lên bần bật, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình và nói tiếp:

"Tiểu đoàn trưởng Cashias có gửi lời nhắn đến Ngài Tổng Chỉ Huy."

Đến đây, người truyền tin thoáng ngập ngừng, vì chính anh ta cũng cảm thấy điều này thật sự quá vô lý.

"Ngài ấy nói rằng... Trong doanh trại địch có cung thủ Elf..."

Darius nhất thời cứng họng, rồi ngay sau đó cất giọng đầy kinh ngạc:

"Ngươi nói Elf!?"

Cũng giống như cách họ thường được mô tả trong nhiều tác phẩm giả tưởng, tộc Elf ở thế giới này cũng là những bậc thầy bẩm sinh về cung thuật. Người ta đồn rằng một cung thủ Elf xuất sắc có thể sánh ngang với mười cung thủ loài người.

Vị đại tướng huyền thoại của đế quốc — Inkdias — thậm chí từng cảnh báo: "Một trong những sai lầm tuyệt đối không được phạm phải trên chiến trường là đọ cung với Elf."

Tuy nhiên, điều khiến Darius kinh ngạc không chỉ dừng lại ở năng lực của tộc Elf.

Lý do thật sự là — ông hoàn toàn không thể hiểu được những cung thủ Elf đó xuất hiện từ đâu trong đội hình quân địch.

Người ta đều biết rằng vùng đồng bằng Solbiant và khu vực Holmea là nơi sinh sống của tộc người lùn và tộc zoan, nhưng chưa từng nghe nói nơi đây có sự hiện diện của Elf. Nếu chỉ là một vài người đi lạc từ đâu tới, thì còn có thể tạm chấp nhận. Thế nhưng, để có đủ số lượng lập thành một đơn vị cung thủ thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

Darius cho rằng cuộc nổi loạn lần này là một biến cố bất ngờ được khơi mào bởi cuộc đàn áp tộc zoan.

Tuy nhiên, nếu ông giả định rằng kẻ địch đã mời được cả tộc Elf — một chủng tộc sống ở vùng đất xa xôi — tham gia, thì rõ ràng đây không còn đơn thuần là một cuộc nổi dậy ngẫu phát, mà có thể là một phần trong một âm mưu lớn hơn nhiều.

Darius từng cho rằng hầu hết quân phản loạn đều đang tập trung cố thủ trong thành lũy đối phương, nhưng giờ đây ông bắt đầu nghi ngờ rằng có thể vẫn còn một lực lượng nào đó chưa lộ diện — giống như đội cung thủ Elf kia — đang ẩn nấp đâu đó để mai phục.

"Tăng cường quân tuần tra quanh khu vực! Có khả năng chúng đang chuẩn bị cho một cuộc tập kích quy mô lớn!"

Nhưng… đó lại là một sai lầm.

Darius Brutus là một vị tướng chính trực, luôn hành xử công bằng và biết xấu hổ khi mắc lỗi. Dù cho cuộc đàn áp các chủng tộc khác đã được thông qua như một chính sách quốc gia, bản thân ông chưa bao giờ mang lòng thù ghét họ. Ngược lại, ông còn tỏ ra khó chịu với những kẻ mù quáng thực thi chính sách bằng cách ngược đãi phi lý các chủng tộc khác.

Thế nhưng, chính cách nghĩ như vậy lại khiến Darius vô thức bỏ qua một điều quan trọng: ông biết đến sự tồn tại của những người bị áp bức, nhưng chưa bao giờ xem họ là một lực lượng chiến đấu có thể tạo ra mối đe dọa thực sự.

Những người mà Darius đã loại ra khỏi suy nghĩ của mình… chính là những nữ nô lệ Elf đã bị đưa đến thành phố Bolnis để phục vụ như nô lệ tình dục.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Hay, momg trans sớm ra chap
Xem thêm