The Strongest in the Supe...
Aizawa Ken Heiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 01

Chương 2.5

1 Bình luận - Độ dài: 2,361 từ - Cập nhật:

Trước khi kịp nhận ra, chúng tôi đã đến trước cửa lớp 1-C. …Quá mất mười phút giờ học rồi.

Cô Sakaki mỉm cười mở cửa lớp, và ngay lập tức, hàng loạt ánh mắt phóng thẳng về phía chúng tôi.

Tôi có hơi bất ngờ trước mấy ánh mắt kiểu “tụi bây đến trễ còn dám vác mặt vô à?”, nhưng mặt tôi vẫn trơ trơ như mọi khi vì vốn chẳng có bất cứ biểu cảm gì, tôi thờ ơ nghĩ như vậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sống mà mặt không cảm xúc đúng là phiền thật.

“Được rồi, dù tôi đến hơi trễ nhưng chúng ta bắt đầu tiết học luôn nhé. Amamori, về chỗ ngồi đi.”

“Vâng…”

Tôi ngoan ngoãn đáp lại rồi ngồi xuống khi cô ấy mở sách giáo khoa.

Tiết 5 hôm nay là Toán. Tôi hơi lo sẽ bị PTSD nếu cô Sasaki lại ném cho mấy câu hỏi khó hiểu như lần trước. Nhưng chắc Asahina hoặc ai đó sẽ giúp tôi nếu chuyện đó xảy ra lần nữa.

Ngay khi tôi đang nghĩ vậy—thì đúng lúc đó.

“Thưa cô, em có thể hỏi một câu được không ạ?”

Người vừa cất giọng một cách gay gắt là cô nàng hàng xóm của tôi, Asahina Kasumi. Cô ấy giơ tay một cách đoan trang, đúng kiểu tựa như chỉ có trong tranh vẽ, và khi thấy thế, nụ cười của cô Sakaki càng sâu thêm, cô gật đầu.

“À, người đến muộn là tôi mà. Nếu một câu hỏi có thể giúp em hết bực thì tôi không phiền.”

Cô ấy vẫn luôn xem thường tôi như vậy à. Không thể nói nhẹ nhàng hơn chút sao? Tôi vừa nghĩ vậy thì Asahina mở lời.[note73108]

“Amamori-kun vừa rồi không kịp vào lớp đúng giờ, vậy cậu ấy có bị phạt vì vi phạm nội quy không ạ?”

Ngay khoảnh khắc nghe câu đó, tôi hiểu ra ngay.

Asahina đã nhận ra lỗ hổng trong nội quy. Một câu hỏi được đặt ra ngay sau khi cổ nhận ra điều đó… hay đúng hơn là câu hỏi để xác nhận.

Cô Sakaki mỉm cười thích thú và đáp lại câu hỏi của Asahina một cách thẳng thừng.

“Em ấy ‘không’ bị phạt. Giáo viên mà là nguyên nhân khiến học sinh vi phạm thì không thể đổ lỗi lên đầu học sinh được. Câu trả lời chỉ đơn giản thế thôi, Asahina Kasumi.”

Asahina không có dấu hiệu chùn bước trước lời nói của cô Sakaki. Ngọn lửa công lý kiên định vẫn rực cháy trong đôi mắt cô ấy, và nụ cười của cô Sakaki cũng không tắt dù đang đối mặt trực diện với ánh mắt ấy.

Hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau vài giây.

Rồi trong sự im lặng nặng nề đến ngột ngạt, Asahina đâm thẳng vào trọng tâm.

“Vậy… lời của giáo viên được ưu tiên hơn cả nội quy đúng không ạ?”

Lớp bắt đầu rộ lên tiếng xì xào.

Asahina thật lanh trí. Đến giờ có lẽ đầu óc cô ấy bị chi phối bởi Kirido và tôi. Nhưng với chuyện này, cô ấy đã chạm đến vấn đề mấu chốt.

“Ý… Ý cậu là sao…?”

“Hai người đang nói cái gì vậy…”

“Asahina-san, cậu nói gì vậy…?”

Phần lớn học sinh trong lớp đều bối rối, không theo kịp cuộc đối thoại. Nhưng khi nhìn quanh lớp, vài người đã lộ vẻ mặt nặng trĩu. có vẻ như họ đã bắt đầu hiểu ra điều Asahina đang hướng đến.

Có lẽ đó chính là—

“Em xin hỏi ngắn gọn. Dù tụi em có tuân thủ nội quy nhưng nếu giáo viên nói ‘đuổi học’, thì tụi em sẽ bị đuổi học ngay lập tức đúng không ạ?”

“Đương nhiên rồi. Nhưng sao?”

Không chỉ câu hỏi mà cả câu trả lời cũng gây sốc.

Với những học sinh hoàn toàn không biết gì thì điều này chẳng khác nào một cú sốc trời giáng. Tôi đang tùy tiện dùng từ nghe có vẻ hợp thôi chứ không chắc đúng, nhưng chắc chắn là họ bất ngờ lắm.

“K-Khoan đã nào!”

Người đầu tiên lên tiếng giống như Kim*tae như mọi khi, vẫn là Kirido.

“C-Cái quái gì vậy! Bị đuổi học chỉ vì giáo viên nói thế á! Mấy người nghĩ cái quái gì thế, đầu óc của mấy người có vấn đề à!?”

“Ồ? Tôi có nên xem những lời đó là xúc phạm danh dự của học viện không, Kirido? Lần này tôi có cảm giác tôi được phép tùy tiện đuổi học em đấy.”

“Kh… Đừng có đùa với tôi!”

Và Kirido lập tức bị cô Sakaki buộc phải im lặng.

Cô giáo ơi, Kirido sống không còn bao lâu nữa đâu, mong cô nhẹ tay với cậu ấy…

“Chẳng phải như vậy là lạm quyền sao?”

“Em đang nói gì vậy, Asahina? Đây là quy định do chính hiệu trưởng thông qua. Nó cũng được ghi rõ trong sổ tay học sinh. Rằng giáo viên và học viện là tuyệt đối.”

“…Kể cả khi nó vượt cả nội quy?”

“Chính xác. Nói chuyện với mấy đứa đầu óc chậm chạp mệt thật đấy. Nếu như em thông minh thì em đã nhận ra từ lúc tôi để Amamori nghỉ học hôm đầu rồi, Asahina.”

Kích động, khiêu khích. Cô Sakaki đang cố tình đổ dầu vào lửa. Đến mức này thì chẳng khác gì phản diện độc thoại trong phim, tôi cười gượng trong lòng, trong khi cơn giận dữ dần lộ ra trong đám học sinh bị chọc tức.

“Nếu nhà trường cứ phun ra mấy thứ nhảm nhí như thế này thì chi bằng nghỉ học quách đi cho rồi—”

“Và sau khi nghỉ học rồi thì sao?”

Asahina phản bác lại lời của Kirido.

…Có thể sau đó sẽ chẳng còn gì cả.

Những lời đồn đại về các sự cố trong quá khứ cùng với tình trạng hiện tại của học viện.

Nó khiến học sinh khựng lại, vì khả năng tồi tệ nhất chợt hiện lên.

Các học sinh im bặt với vẻ mặt tái nhợt. Trong số đó, chỉ còn Asahina là vẫn giữ vững ánh nhìn.

“Em không thể làm ngơ trước sự vô lý như vậy.”

“Xã hội này vốn dĩ được xây dựng trên những điều phi lý. Đứng trước bất công mà em cũng không thể làm ngơ được sao…? Khi bước ra đời và gặp chuyện vô lý, em sẽ trực tiếp đi kiện sếp à? Hay là than phiền với chủ tịch công ty? Nói thật thì, bọn trẻ các em quá phiền phức. Nếu còn muốn sống trong mộng tưởng thì cứ quay về nép sau lưng bố mẹ đi.”

Nụ cười mỉa mai của cô Sakaki giờ đã hóa thành sự chế giễu.

“Nhìn đi, anh hùng công lý. Đây chính là hiện thực, là phiên bản thu nhỏ của xã hội hiện đại.”

Những gì cô Sasaki nói có thể cũng hợp lý.

Và những gì Asahina nói cũng như vậy.

Riêng tôi thì muốn phớt lờ mấy chuyện như thế và chỉ nói “nội quy có vẻ nghiêm quá rồi nhỉ”, nhưng khi có thứ gọi là cảm xúc xen vào thì mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ diễn ra suôn sẻ theo một đường thẳng.

“Em… hiểu rồi. Vậy đó là quan điểm của nhà trường phải không ạ?”

“Đúng vậy. Dù em có đặt câu hỏi với bất kỳ giáo viên nào thì cũng đều sẽ nhận được câu trả lời tương tự… Dù trước đây từng có học sinh vẫn liều lĩnh phản kháng và bị đuổi học tại chỗ.”

Một lời đe dọa nghiêm trọng nhất từ cô Sakaki. Tuy nhiên, Asahina Kasumi không hề dao động, ánh mắt vẫn bừng cháy ngọn lửa chính nghĩa.

Hình bóng cô ấy như hiện thân của hy vọng, ánh sáng lớn cho các học sinh.

Và với các học sinh, học viện lúc này có lẽ là “một thế lực điên loạn độc ác đến cực điểm”.

“…”

Tôi dần mất hứng thú với diễn biến câu chuyện, đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng xuân vẫn ấm áp, những cánh hoa anh đào khẽ đung đưa nhảy múa trong làn gió.

Là mùa xuân—mùa của hy vọng, mùa của những khởi đầu mới.

Vậy mà, thứ còn lại trong lớp học chỉ là sự tuyệt vọng.

“Giờ thì…”

Tôi lẩm bẩm mà chẳng ai nghe thấy.

Lén rút điện thoại ra khi cô Sakaki không để ý, tôi gửi tin nhắn cho một người nào đó.

☆☆☆

Nếu phải dùng một từ để miêu tả con người tên Amamori Yuuto—

Tôi đã suy nghĩ khá lâu, nhưng kết luận chỉ gói gọn trong một từ: [Kẻ Dối Trá].

Luôn khoác lên mình một vỏ bọc bằng những lời nói dối và không ngần ngại tuôn ra chúng một cách bừa bãi. Tất cả những ấn tượng người khác có về tôi đều là sai lệch, đến mứ ngay cả bản thân tôi cũng chẳng thể biết đâu mới là con người thật của mình.

Dù vậy, tôi vẫn luôn khẳng định rõ ràng quan điểm của bản thân và không ngần ngại nói ra những điều mình ghét.

Những chuyện phiền phức. Những điều vòng vo. Và mọi thứ bó buộc tự do của tôi.

Trong số đó, lần này tôi sẽ nói về thứ gọi là lãng phí thời gian.

Vấn đề khó chịu ngay trước mắt mà tôi muốn kết thúc cho rồi.

…Dù bây giờ mới nói thì hơi muộn nhưng rõ ràng rồi, chuyện này là về Kirido.

Đến tận lúc này, tôi vẫn luôn quan sát cậu ta. Biết đâu tùy trường hợp mà cậu ta có thể hữu ích. Hay biết đâu, giữ cậu lại có khi còn giúp các lớp khác kiềm chế. Tên ngốc đó từng khiến tôi phải cân nhắc đủ kiểu để lợi dụng.

Và cuối cùng—không có gì cả. Không một điểm đáng giá để giữ lại.

Nếu đã vậy thì tôi nên kết thúc sớm cho rồi, đúng chứ?

“Xin lỗi… vì gọi cậu ra chỗ như thế này.”

Tôi lên tiếng rồi quay người lại, đối mặt với học sinh đang đứng trước mặt mình.

Nếu tôi có năng lực kết liễu ai đó ngay tức thì, giả định là thế…

Tôi chắc chắn sẽ ra tay vào khoảnh khắc tôi xác nhận được sự diệt vong của họ. Ngay lúc tôi chắc chắn cái kết của người đó đã đến, tôi sẽ đặt một dấu chấm hết cho nó.

…Nếu không thì chẳng qua nó chỉ là mua vui.

Tôi không thấy hứng thú trong việc dẫm đạp người khác để giải trí, với tư cách là một con người thì tôi chưa sa đọa đến mức đó.

Mà… việc tôi có thể bình thản đẩy ai đó vào địa ngục cũng có thể xem là đã sa đọa ở một mức độ nào đó rồi.

Dù sao thì, cũng đến lúc tôi phải ra tay rồi.

Giáo viên bóp méo nội quy. Kirido thì hành xử chẳng ai hiểu nổi. Còn Asahina Kasumi—hiện thân của công lý.

Thêm nữa, còn hai học sinh khác từ các lớp khác vẫn chưa từng vi phạm nội quy.

Khi họ xuất hiện với tư cách là kẻ thù của lớp C, chúng tôi sẽ không còn dư địa để lo chuyện nội bộ.

Tóm lại, điều tôi muốn nhấn mạnh là—

“Loại bỏ Kirido. Giúp tớ một tay, Kurashiki.”

Tôi nói với cô gái trước mặt như vậy.

“…………Hả?”

Sau một hồi im lặng dài, cô ấy bật ra một tiếng ngạc nhiên.

Đôi mắt mở to như thể không tin nổi những gì mình vừa nghe, miệng cô liên tục hé ra rồi ngậm lại.

Tan học rồi. Tôi đã nhắn tin cho Kurashiki và hẹn cô ấy ra một phòng học bỏ trống.

Dĩ nhiên, chẳng vòng vo như mọi khi. Tôi vào thẳng vấn đề chính.

“C-Cậu nói cái gì vậy chứ…”

“Thôi bỏ mấy lời giả vờ vô nghĩa đó đi.”

Tôi cắt ngang lời, và khuôn mặt cô ấy khẽ căng lên, dù chỉ thoáng qua.

Kurashiki Hotaru. Lớp trưởng. Một người luôn vui vẻ, năng động.

Cô ấy luôn đặt người khác lên trước bản thân, sẵn sàng giúp đỡ không phân biệt ai. Nhưng cô cũng là người công bằng hơn bất kỳ ai, luôn đi đầu trong việc đối thoại với giáo viên; cô thực sự là hình mẫu lý tưởng của một "lớp trưởng".

Tất nhiên, tôi cũng từng được cô ấy giúp đỡ. Việc cô luôn chăm sóc tôi sau khi tôi bị ăn đấm thực sự là hành vi của một người đáng kính.

Tuy nhiên—

“Sự ‘hoàn hảo’ của cậu hơi quá. Với tớ, nó có mùi của sự dối trá.”

Trước lời tôi nói, vai Kurashiki khẽ giật nhẹ.

Lần đầu tiên tôi để ý đến sự tồn tại của cô ấy là khi lén nhòm vào lớp học.

Một người mang dáng vẻ lớp trưởng, kiểu học sinh gương mẫu chuẩn mực… Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là như vậy.

Mọi chuyện chỉ thật sự thu hút sự chú ý của tôi vào lúc tôi tiết lộ năng lực siêu nhiên của mình.

Khi đó, chỉ có 5 người mà tôi xác nhận là không cười sau khi nghe điều đó.

Một là Asahina Kasumi.

Người thứ hai và ba là hai nam sinh cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc như tôi.

Người thứ tư là một nữ sinh vẫn luôn quan sát tôi cẩn trọng từ đầu.

Và người cuối cùng chính là—

“Tại sao cậu không cười khi nghe về năng lực của tôi?”

Đúng vậy, người này, ‘Kurashiki Hotaru’.

Cô ấy mở miệng với nụ cười hoàn hảo, như đang tìm lời biện minh.

Nhưng xin lỗi nhé. Tớ không định tiếp tục cái kiểu hỏi đáp nhàm chán đó đâu.

Ghi chú

[Lên trên]
Hiểu đơn giản thì bà cô giáo khá ưu tiên con Asahina, sẵn sàng giải đáp cho nó. Đoạn này là anh main cảm thán vì phân biệt đối xử.
Hiểu đơn giản thì bà cô giáo khá ưu tiên con Asahina, sẵn sàng giải đáp cho nó. Đoạn này là anh main cảm thán vì phân biệt đối xử.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận