Tận Thế: Tôi nhảy qua nhả...
Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nguyên bộ

Chương 70: Dấu ấn tinh thần

1 Bình luận - Độ dài: 1,692 từ - Cập nhật:

- Vậy rốt cuộc anh đã dùng cách nào để đến thế giới này?

- Nghi thức thần giáng.

Bạch Truật đáp lại.

- Bản chất của nghi thức thần giáng là mở ra một con đường giữa hai thế giới, khiến linh hồn của thế giới tận thế giáng xuống cùng một người ở thế giới này.

Tề Giới nhíu chặt mày:

- Nhưng Thánh Đình làm như vậy với mục đích gì?

- Thế giới kia đã sớm bị chiếm, đa số người đều đã biến thành Đọa Chủng, thông qua nghi thức thần giáng, thứ đi qua thường thì chẳng phải là linh hồn của nhân loại, mà là của Đọa Chủng.

Nói đến đây, Bạch Truật bất giác cười nhạo một tiếng.

- Tôi đoán là, trong nội bộ Thánh Đình, nghi thức thần giáng chính là một âm mưu. Tín đồ bình thường cho rằng nghi thức thần giáng có thể giúp họ nhận được sự chiếu cố của thần lực, thu được sức mạnh to lớn, đồng thời còn có thể giữ nguyên cả ký ức lẫn lý trí.

- Nhưng trong thực tế, mục đích của nghi thức thần giáng là triệu hoán linh hồn của thế giới kia, và cơ bản đều là Đọa Chủng, khi Đọa Chủng giáng xuống thân thể của nhân loại, ý thức yếu đuối của họ sẽ lập tức bị nuốt chửng, thứ còn sót lại sẽ chỉ có bản thân Đọa Chủng mà thôi.

- Và nếu kẻ đến là Đọa Chủng cấp S, những sinh vật vốn dĩ đã bắt đầu thức tỉnh trí khôn, sau khi cắn nuốt ý thức của nhân loại, chúng sẽ nhận được tất cả ký ức của người này, trở thành một giống loài trí tuệ thật sự, sau đó hoàn mỹ sắm vai một Thần Quyến Giả sau khi nghi thức thần giáng thành công.

Đột nhiên nghe thấy chân tướng của nghi thức thần giáng, Tề Giới có chút khó tin.

- Thế còn anh? Rốt cuộc anh là Đọa Chủng hay là An Dã?

- Tôi sao?

Đôi mắt của Bạch Truật tối đi.

- Theo lý mà nói, tôi bây giờ nên là Đọa Chủng cấp S mới đúng, mục đích của Thánh Đình cũng là như thế. Tuy nhiên, khiến chúng cảm thấy bất ngờ là, 'tôi' ở thế giới kia vẫn chưa biến dị hoàn toàn, ý thức ẩn sâu bên trong của 'tôi' đã bị tôi hấp thu.

- Khoảnh khắc nhận được hạt giống ấy, tôi đã hiểu tất cả, cũng biết được dị năng thức tỉnh của mình rốt cuộc là gì.

- Dị năng của tôi, hoàn toàn không có tác dụng gì ở thế giới tận thế, chỉ khi ở thế giới này mới có thể phát huy ra giá trị lớn nhất. Bởi vì năng lực của tôi, là giao tiếp với ý thức của thế giới.

Tề Giới nghi hoặc nói:

- Ý thức của thế giới?

- Ý thức của thế giới tận thế đã sớm vỡ nát, nó không có sức để ngăn cản sự xâm nhập của ô nhiễm. Nhưng tại thế giới này, lá chắn không gian vẫn còn có tác dụng, Bong Bóng Không Gian vẫn đang bảo vệ con người.

- Cho nên, anh có thể nhận ra sự xuất hiện của kẽ hở lá chắn không gian, có thể kịp thời thông báo cho Tổ Hành Động Đặc Biệt để xử lý Bong Bóng Không Gian?

- Đúng vậy, những điều mà anh nói chỉ là một phần năng lực của tôi thôi.

Bạch Truật mỉm cười, không tiếp tục giải thích thêm.

- Do còn sót lại ý thức của một 'tôi' khác, lại thêm dị năng thức tỉnh đúng lúc, tôi đã chống đỡ được sự nuốt chửng của Tiểu Hoàng, cùng với việc Tổ Hành Động Đặc Biệt kịp thời cứu viện, cho nên sau cùng tôi sống tiếp với hình dạng nửa người nửa Đọa Chủng.

- Nguyên nhân Thánh Đình bắt anh cũng rất rõ ràng.

- Ừm, nếu tôi hoàn toàn biến thành Đọa Chủng, vậy Đọa Chủng thừa kế dị năng của tôi, sẽ tạo ra chấn động lớn đến mức nào đối với thế giới đây? E là không lâu sau, ngày tận thế sẽ thật sự ập đến.

-...Vậy nên, tại sao anh lại nói cho tôi biết những chuyện này?

Trong giọng nói của Tề Giới toát lên sự lạnh lẽo.

- Cô hẳn là phải đoán được chứ, Tề Doanh.

Giọng nói của Bạch Truật mang theo ý cười.

- Hai ta đến từ cùng một thế giới.

- Ngày 17 tháng 3, tôi cảm ứng được thành phố Tân Giang cử hành nghi thức thần giáng, vì vậy đã thông báo Bạch Cập đi xử lý. Ngờ đâu, con bé trả lời tôi rằng nghi thức thần giáng không thành công.

Trong giọng nói của Bạch Truật mang theo kinh ngạc:

- Lúc đầu tôi nghĩ rằng Thánh Đình đã che giấu, nhưng về sau, tôi liền chú ý tới cô.

- Tề Doanh, sự tồn tại của cô là một ngoài ý muốn kỳ diệu. Vào ban đêm, trong khi nghi thức thần giáng được cử hành, Tề Doanh ban đầu và hiện trường nghi thức chỉ cách nhau 50m theo đường thẳng, mà cô ấy vừa lúc nằm ở giữa lằn ranh sinh tử, vì thế cô bị triệu hoán nhầm đến thế giới này.

Mặc dù đã đoán ra được phần nào, nhưng khi nghe Bạch Truật nói thẳng ra, Tề Giới vẫn vô cùng khiếp sợ:

- Ngay từ ban đầu anh đã biết đến sự tồn tại của tôi?

- Đúng vậy.

- Thế sao anh không nói cho Tổ Hành Động Đặc Biệt biết?

- Không những là chuyện về cô, ngay cả chuyện về thế giới kia, tôi cũng chưa từng nói với họ.

Bạch Truật mỉm cười.

- Tôi chỉ nói cho cô biết thôi.

- Tại sao?

Tề Giới cảnh giác nhìn Bạch Truật.

- Cô không hề tin bọn họ, đúng chứ?

Tề Giới hơi nheo mắt lại:

- Tôi không tin bọn họ là vì tôi hoàn hoàn không biết gì về Tổ Hành Động Đặc Biệt. Còn anh thì sao? Là do anh biết cái gì rồi à?

- Bởi vì... Có một chuyện luôn khiến tôi nghĩ mãi không ra.

Bạch Truật thở dài một hơi.

- Mục đích của Thánh Đình rốt cuộc là gì? Chỉ đơn giản là vì muốn hủy diệt thế giới? Tiến hóa thành loài người mới sao? Nghe cứ thấy trẻ trâu thế nào ấy.

- Nghi thức thần giáng là một điểm nghi vấn cực lớn, việc thế giới kia sụp đổ cũng rất kỳ lạ... Nói chung là, tôi cho rằng sau lưng Thánh Đình còn có tồn tại khác.

Tề Giới cúi đầu trầm tư, thật ra nghi vấn của Bạch Truật cũng là thắc mắc của anh.

- Vậy nên, anh muốn gì từ tôi đây?

Nghe thấy thế, gương mặt Bạch Truật lộ ra nụ cười chân thành, đôi mắt màu hồng lấp lánh, phối hợp với khuôn mặt nửa ác quỷ của hắn trông có hơi kỳ dị:

- Tôi muốn kết đồng minh với cô.

Tề Giới lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

- Cô từng nói rằng chúng ta là bạn bè tốt của nhau, hai đứa mà kết hợp lại, nói không chừng có thể tìm được chân tướng phía sau màn luôn ấy chứ.

Bạn bè tốt... Nhưng đó chỉ là một câu nói bâng quơ trên mạng thôi mà.

Nhìn ánh mắt đầy chân thành của Bạch Truật, lời châm chọc đã đến bên mép miệng bất giác bị nuốt xuống:

- Kết đồng minh? Vậy anh có thể giúp gì cho tôi?

Nói đến đây, giọng nói của Bạch Truật trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn:

- Đầu tiên, cô có thể xem tôi như là trí tuệ nhân tạo siêu cấp, tôi có thể dễ dàng nắm bắt được mọi thứ trên thế giới mạng.

- Thứ hai, tôi có thể giúp cô tiến vào tổng bộ như vào chốn không người, giống như hôm nay vậy.

- Kế tiếp, tôi có thể cung cấp cho cô địa chỉ của Bong Bóng Không Gian và nghi thức thần giáng, thêm cả tin tức của Thánh Đình, giúp cô tàn sát Đọa Chủng một cách thoả thích, lấy được não hạch.

Nghe thấy hai chữ não hạch, toàn thân Tề Giới cứng đờ, sát khí như thực chất nhắm thẳng vào Bạch Truật:

- Nhưng hình như anh biết hơi nhiều rồi đấy.

Nhìn thoáng qua con ngươi dựng đứng màu vàng sáng rực đầy thần thái kia, giọng điệu của Tề Giới càng lạnh lẽo hơn:

- Ngoài ra, làm sao tôi có thể tin được một kẻ có thể bị Đọa Chủng cắn nuốt bất cứ lúc nào. Dù sao thì, anh đã từng bị mất kiểm soát rồi.

Nghe vậy, biểu cảm của Bạch Truật không hề thay đổi:

- Tôi vẫn luôn suy đoán rằng cô có thể trực tiếp cắn nuốt não hạch, nhận được năng lực của Đọa Chủng, xem ra suy đoán của tôi là thật.

- Đừng lo, tôi có thể mở ra lá chắn tinh thần, để cô khắc dấu ấn tinh thần vào trong ý thức của tôi, như vậy, cô sẽ có thể giết chết tôi và Tiểu Hoàng bất cứ khi nào.

Lần này, Tề Giới thật sự đã bị lời nói của Bạch Truật làm cho khiếp sợ. Mặc dù đối phương là Đọa Chủng cấp S, nhưng nếu Bạch Truật thật sự mở ra lá chắn tinh thần, vậy thì Tề Giới có thể tiêu diệt cả hai ngay tức thì.

- Anh chắc chứ?

Tề Giới chăm chú nhìn vào đôi mắt của hắn.

- Chắc chắn.

Bạch Truật mỉm cười đáp lại, trong giọng nói không hề có chút do dự nào.

- Được rồi, tôi chấp nhận kết đồng minh với anh.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận