Từ Đông Dương hơi thấp thỏm nhìn về phía Tề Giới.
Không biết vì sao, rõ ràng chưa từng giao lưu với Tề Giới trong Bong Bóng Không Gian, nhưng trong tiềm thức lại rất tôn trọng, thậm chí có chút sợ anh.
Phải chẳng là vì đã chứng kiến trận đấu lôi đài giữa anh và Đọa Chủng?
Sau khi nuốt một miếng bít tết to, Tề Giới mở miệng nói:
- Tôi à? Tôi sẽ không tham gia. Bọn họ che giấu quá nhiều thứ, tôi không cho rằng họ đáng giá để tin tưởng.
Vừa dứt lời, trên bàn ăn liền rơi vào tĩnh lặng, còn Tề Giới thì lại tiếp tục gặm miếng bít tết.
Qua một lúc, Trần Tử Hào hơi gượng gạo đổi đề tài:
- À mà... nhóm To Con đi đâu rồi ha?
To Con cùng mười tám người khác đã lựa chọn cách quên đi tất cả ký ức trong Bong Bóng Không Gian, trở lại cuộc sống bình thường.
Những người chọn quên đi ký ức, ngoài To Con ra, trên cơ bản đều là người thường không có thức tỉnh dị năng, sau khi Tổ Hành Động Đặc Biệt xác nhận ký ức của bọn họ không thể khôi phục, cả đám liền được mang đi nơi khác.
- Nghe nói bọn họ được đưa đến bệnh viện bình thường để điều trị vết thương ngoài da rồi, qua một khoảng thời gian là có thể về nhà.
- Chị Hồng Mai, chị nắm tin nhanh thật đó.
Trần Tử Hào trợn to mắt.
- Ha ha, là một người hướng ngoại, kết bạn là chuyện dễ dàng nhất.
Từ sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm trạng của Hứa Hồng Mai dần khôi phục lại, mặc dù cảm thấy đau buồn vì chuyện của chị họ, nhưng sau khi nhìn thấy một mặt khác của thế giới, cô đã trưởng thành với tốc độ cực nhanh.
Trở nên mạnh mẽ hơn, bảo vệ người nhà, đã trở thành chấp niệm của cô.
- Ai mà ngờ được chị họ lại vướng phải chuyện như vậy, một gia đình vốn dĩ hạnh phúc mỹ mãn cứ thế tan nát... Đọa Chủng, ô nhiễm, thật ra chẳng hề xa lạ đối với người thường.
Ánh mắt cô tối lại, ngón tay cầm đũa dần siết chặt.
-...Chị vẫn muốn, góp một phần sức mình để bảo vệ thế giới này.
Hứa Hồng Mai ngẩng đầu nói, trong đôi mắt to tròn của cô ánh lên sự kiên định không thể lay chuyển.
Có lẽ bị ánh mắt của Hứa Hồng Mai làm cho chấn động, Trần Tử Hào sững sờ nhìn cô hồi lâu, hơn nửa ngày sau mới phản ứng lại, gãi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Tui... tui cũng muốn cứu vớt thế giới, bảo vệ đồng bạn...
Tiếc là cậu nói quá nhỏ, Hứa Hồng Mai không thể nghe thấy.
- Bạn học cũ à, cậu vẫn như hồi đó, tràn ngập niềm tin và sức mạnh.
Từ Đông Dương bất giác lộ ra vẻ hoài niệm.
- Hồi cấp hai tôi bị người ta bắt nạt vì quá béo, là cậu đã dẫn tôi đi đánh trả...
- Ha ha ha, đúng rồi, tôi nhớ đám con trai đó thật sự rất ấu trĩ...
Nhìn hai người say sưa ôn lại chuyện quá khứ, Trần Tử Hào không chen nổi lời nào bỗng thấy hơi cay mắt.
Bên kia, Tề Giới không hề có chút hứng thú nào đối với cuộc đối thoại và mấy câu chuyện tình cảm của họ, ngược lại anh ra chiều đăm chiêu quan sát chiếc camera không góc chết trên trần nhà.
...
9 giờ tối, mọi người không được dùng điện thoại nên đều sớm về phòng nghỉ ngơi, Tề Giới ngửa mặt nằm trên chiếc giường bệnh hơi chật hẹp.
Trên trần nhà của phòng bệnh riêng, chiếc camera thoạt nhìn là công nghệ cao đang nhấp nháy ánh sáng màu đỏ.
Tề Giới chợt mở miệng nói:
- Bạch Truật, anh ở đó phải không.
-...Chào Tề tiên sinh, anh cần tôi giúp gì sao?
Quả nhiên, giọng nam được tổng hợp từ điện tử vang lên trong phòng bệnh.
- Anh không phải trí tuệ nhân tạo.
- Nói chính xác thì, tôi quả thật không phải trí tuệ nhân tạo.
- Anh là white atractylodes.
Lời này của Tề Giới không phải là câu nghi vấn.
- Ồ, bị anh phát hiện rồi.
Giọng của Bạch Truật cũng không có chút gì gọi là ngạc nhiên.
White atractylodes dịch ra chính là Bạch Truật, tuy vốn tiếng Anh của Tề Giới tàm tạm, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh dùng app dịch thuật.
- Tại sao anh lại giúp tôi?
Thẻ căn cước và tư liệu bối cảnh của Tề Giới được mua từ người bạn quen qua mạng trên web đen, theo lý mà nói thì rất dễ bị phía chính phủ tra ra đầu mối, nhưng người bạn này vừa lúc lại là Bạch Truật, trí tuệ nhân tạo mà chính phủ tin tưởng.
- Thật ra... tôi biết anh là ai, anh phải biết rằng, dữ liệu lớn không hề có bí mật.
Câu trả lời của Bạch Truật khiến ánh mắt Tề Giới lập tức trở nên lạnh lẽo.
- Đừng căng thẳng thế chứ, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, bao gồm cả cục trưởng.
Giọng của Tề Giới lạnh lẽo như tảng băng:
- Tại sao?
- Tôi có lý do của mình, nhưng anh phải tin tôi, tôi không hề có ác ý với anh.
- Chậc.
Không có ác ý?
- Dựa vào đâu mà tôi phải tin anh?
-...
Giọng nói của Bạch Truật không còn cứng nhắc nữa:
- Xem như trao đổi, tôi sẽ nói cho anh biết một vài bí mật của mình.
Tề Giới khẽ nhướng mày.
- Hay là hai ta trò chuyện ngay mặt đi! Vào 1 giờ đêm nay, trong tầng hầm thứ năm, tôi sẽ chỉ đường cho anh.
...
1 giờ đêm, đa số người trong viện nghiên cứu đã chìm vào mộng đẹp, nhưng vẫn còn một số ít 'nô lệ tư bản' đang tăng ca.
Dưới sự chỉ dẫn của Bạch Truật, Tề Giới thong thả bước đi, Bạch Truật có thể nhắc nhở anh tránh né tất cả mọi người, hơn nữa còn không để lại bất kỳ dấu vết nào trong camera giám sát.
Thang máy tự động mở ra, sau khi tiến vào, Tề Giới được đưa xuống tầng hầm thứ năm, trong tầng hầm này, cánh cửa lớn dày nặng vốn cần cà thẻ và xác minh DNA chậm rãi mở ra trước mắt Tề Giới, sau khi đi xuyên qua ba lớp cửa phòng chống nổ, Tề Giới đi tới một đại sảnh.
Tiếp theo đó, ánh mắt anh đã bị hút chặt vào thứ trong cái bể kính khổng lồ nằm giữa đại sảnh.
Một tồn tại khổng lồ, nửa người nửa Đọa Chủng, trông như sự kết hợp giữa thiên sứ và ác ma.
Con ngươi của Tề Giới co rút nhanh, bắp thịt toàn thân căng cứng như báo đi săn, đao xương giữa các ngón tay vận sức chờ phát động.
Con mắt dọc màu vàng thuộc về phần Đọa Chủng bên trái kia, ngay phút đầu tiên Tề Giới xuất hiện đã khóa chặt lấy anh, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn, đôi cánh thịt màu trắng bị xích sắt khóa lại bất giác hơi run lên, kéo theo một loạt tiếng leng keng.
- Ài, Tiểu Hoàng à, mày đừng kích động thế chứ.
Một giọng nam trẻ tuổi đầy vẻ bất đắc dĩ vang lên.
- Ngại quá, đột nhiên gặp người lạ nên Tiểu Hoàng có hơi kích động một chút.
Vừa dứt lại, phía bên kia, hàng mi trắng thuộc về loài người run nhè nhẹ, đôi mắt từ từ mở ra, để lộ tròng mắt màu đỏ nhạt ở bên trong, khóe mắt cong cong, mang theo ý cười.
- Chính thức gặp mặt, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Diệp An Dã, danh hiệu Bạch Truật.
Tề Giới cau mày, bắp thịt vẫn căng cứng như cũ, anh nhìn chằm chằm vào con quái vật khổng lồ có ba cặp cánh thịt trong bể nước, cảm giác nguy cơ mãnh liệt vẫn cứ quanh quẩn không hề biến mất.
Đọa Chủng cấp S!
Xét từ hơi thở, đây tuyệt đối là một Đọa Chủng cấp S!
Cho dù nó đã bị nhốt, cho dù vô số vũ khí hiện đại với uy lực to lớn trong đại sảnh đều đang khóa chặt lấy nó, nhưng hơi thở đáng sợ ấy vẫn khiến lông tơ của Tề Giới dựng đứng.
Tại thế giới tận thế, Tề Giới đã từng trông thấy Đọa Chủng cấp S, chỉ nhìn thoáng qua từ xa thôi đã cảm nhận được áp lực khủng khiếp khiến người run sợ, huống chi là cố đối kháng ngay mặt.
Ưu thế lớn nhất của loài người trước Đọa Chủng chính là trí tuệ. Đọa Chủng chỉ dựa theo bản năng mà hành động, trong tư duy chỉ có giết chóc, chúng nó tiến hóa bằng cách săn bắt con người và tàn sát lẫn nhau như loài thú, mà những Đọa Chủng vượt qua cấp S sẽ bắt đầu sinh ra trí tuệ.
- Ha ha, đừng căng thẳng quá, hiện giờ tôi vẫn có thể áp chế được nó.
Vẫn là giọng nam cứng nhắc được tổng hợp từ điện tử đó, nhưng khi kết hợp với ý cười dịu dàng trong đôi mắt hồng nhạt kia, lại trở nên tràn đầy sức sống.
- Rốt cuộc anh là cái gì thế?
- Chuyện này kể ra thì dài lắm... Anh có thể ngồi xuống từ từ nghe tôi kể.


1 Bình luận