Web Novel
Chương 18: Boss thứ hai, [Pho tượng Trưởng gia tộc] (2)
1 Bình luận - Độ dài: 1,966 từ - Cập nhật:
Vút!
Keng!
Với lưỡi kiếm phát sáng, tôi vung kiếm thẳng vào thân của bức tượng. Âm thanh tựa như va chạm với bề mặt kim loại vang vọng trong không khí cùng với tia lửa bắn tung tóe, để lại một vết cắt ở trên người đối phương.
Vụt!
Với thanh kiếm to gần bằng cả người tôi trên một tay, con boss hạ nó xuống với ý định chẻ tôi ra làm hai nửa.
Nhưng cử động đó quá chậm và đầy sơ hở, với gia tốc trong [Thế rút kiếm] thì việc né nó khá là quá đơn giản.
Vút!
Tôi lướt về bên phải, thoát ra khỏi đường kiếm to lớn của bức tượng nay đang ghim chặt trên sàn.
Keng! Keng!
Sau khi nhanh chóng vòng sang phía bên phải đối phương, tôi liên tục thi triển [Nguyệt ảnh trảm]. Thanh máu của bức tượng từ từ giảm xuống.
“Gừ!!”
‘Nó vừa kêu lên tiếng gì à?’
Một âm thanh kỳ lạ vang vọng khắp không gian, như thể phát từ chính trong pho tượng đó vậy.
Tôi liền sử dụng [Né bật lùi] để tạo khoảng cách với đối phương.
“Gừ!”
Cùng lúc đó, bức tượng nắm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay rồi đập mạnh nó xuống sàn.
Rầm!
Sóng xung kích xuất hiện từ phía mũi kiếm, tỏa ra tứ phía và làm rung chuyển không gian xung quanh.
‘Nó không sập đâu nhỉ?’
Rầm! Rầm!
Do tôi đang ở ngoài tầm sát thương nên đòn tấn công không ảnh hưởng tôi chút nào.
Bức tượng trông vẫn vững chắc như thể không bị bào mòn bởi thời gian. Cùng với thế đứng và cây máu còn đầy là đủ để thấy độ trâu bò của nó.
Tuy nhìn thì lực thật nhưng đòn tấn công vừa rồi không nguy hiểm lắm.
Sóng xung kích phát từ thanh kiếm trông rất hào nhoáng nhưng tầm đánh của nó lại có hạn. Chỉ cần một [Né bật lùi] và hai bước chân thêm vào là đủ để ra ngoài phạm vi của nó.
Với những đòn tấn công khác, sử dụng tốc độ được tăng cường trong [Thế rút kiếm], tôi có thể dễ dàng né toàn bộ chúng. So với những đòn tấn công sắc bén và nhanh như chớp của boss trước thì chuyển động của bức tượng này chậm hơn hẳn.
Điều này nghĩa là tôi còn chả cần đỡ đòn, chỉ cần giữ [Thế rút kiếm] và liên tục chém hắn với [Nguyệt ảnh trảm].
Liên tục tránh đòn trong lúc cấu rỉa máu của boss, kĩ thuật này, tôi sẽ gọi nó là “Vũ điệu gọt táo của Rain.”
Ngay lúc sau khi sóng xung kích biến mất, tôi nhanh chóng tiếp cận đối phương và thi triển một loạt nhát chém mới, hiệu ứng trăng khuyết liên tục tỏa sáng khắp không gian nơi đây.
[Boss thứ hai]
[Pho tượng Trưởng gia tộc]
[HP 263,510/308,000]
Cây máu tưởng như vô hạn của bức tượng nay đã giảm xuống một cách rõ rệt. Dựa vào kinh nghiệm từ mấy con boss trước thì khá là chắc sẽ chuẩn bị có quy luật tấn công mới bây giờ.
Vút!
Tôi vẫn giữ cảnh giác và tránh khỏi thanh kiếm to đùng của con boss.
‘Giờ thì nó sẽ làm gì đây? Liệu nó có biến thành một con robot với giai đoạn thứ hai hay ba không? Hay nó định bắn laser từ mắt nó?’
Nhưng dấu hiệu của quy luật mới đã đến bằng một cách tôi không ngờ tới.
Rắc.
Không phải nhận biết bằng thị giác, mà là thính giác.
Tiếng kêu của một thứ gì đó vỡ vụn ra khiến tôi có linh cảm xấu và nhanh chóng tránh ra xa khỏi bức tượng.
‘Tiếng gì vậy? Không, mình từng nghe nó rồi. Vào lúc mình mới chạm trán nó…’
Cố quay đầu về phía bên phải, tôi đã nhìn thấy thứ mà tôi lo sợ.
Những bức tượng vốn để trang trì cạnh tường…
Rắc rắc.
Một trong số đó nay đã trỗi dậy và vào thế chiến đấu.
[Pho tượng Kỵ sĩ]
[HP 84,000/84,000]
.
Vút!
“A!”
Tôi lỡ hét lên một tiếng trong lúc tránh khỏi hai thanh kiếm vung đến.
Rầm! Rầm!
Kể cả tên lâu la cũng dùng được đòn tấn công có sóng xung kích như con boss.
Đứng ở khoảng cách xa, tôi nhìn vào hai bức tượng đang ghim kiếm của chúng xuống dưới mặt đất.
“Chết tiệt!”
Tìm được khoảnh khắc để tấn công giờ khó hơn tôi tưởng.
‘Ai mà ngờ đối phó với hai bức tượng lại khó khăn hơn nhiều thế này so với một con chứ.’
Trong lúc chờ đợi sóng xung kích tan biến, tôi nhớ lại những trận chiến với đám boss trong quá khứ.
Cái này cũng giống thế thôi. Nếu có thể đánh bại con lâu la thì tôi sẽ có thể tập trung trở lại một mình vào boss.
Ngay sau khi đòn tấn công kết thúc, tôi bật nhanh về phía [Pho tượng Kỵ sĩ] trước. Nó có ít máu hơn nên nếu đánh bại nó nhanh thì có thể trở lại chiến đấu với con boss một mình.
Xoẹt! Xoẹt!
Keng!
Thanh kiếm va chạm với thân đá, xuất hiện ra tóe lửa.
‘Có tia lửa luôn. Bọn này làm bằng đá gì vậy?’
Việc vẫn có thể thắc mắc như thế chứng tỏ tôi vẫn có đủ sức để chiến tiếp.
Đám tượng này rất mạnh nhưng cũng rất chậm, do đó việc đỡ đòn là không cần thiết.
Xoẹt! Xoẹt!
Tiếp tục di chuyển nhanh nhẹn và thi triển một loạt nhát chém, tôi không khỏi mỉm cười.
‘Mọi thứ đang khá suôn sẻ. Con boss đầu tiên khó hơn nhiều.’
Tôi đã tính việc sau khi hạ con lâu la và cắt tiếp cây máu của boss thì sẽ có quy luật mới, nhưng nếu không có thì tôi không cần phải lo lắng gì cả. Tất cả những gì cần làm sắp tới chỉ có triệt hạ bất cứ [Pho tượng kỵ sĩ] mới xuất hiện rồi lại nhắm thẳng con boss mà đánh.
Tuy nhiên, việc xảy ra tiếp theo đã hoàn toàn đi ngược lại mong đợi đó của tôi.
Rắc.
Lần này âm thanh đến từ phía bên trái, vẫn cái âm thanh đá nứt đó.
“Cái…”
Liệu có phải là tôi đã lỡ làm cây máu của con boss giảm quá nhiều không? Hay là quy luật tiếp theo sẽ bắt đầu kể cả tôi chưa hạ được con kỵ sĩ đầu tiên này?
[Boss thứ hai]
[Pho tượng Trưởng gia tộc]
[HP 260,041/308,000]
[Pho tượng Kỵ sĩ]
[HP 46,989/84,000]
Không phải. Nãy giờ tôi vẫn dí sát kỵ sĩ và chỉ nhắm vào nó, cây máu của boss vẫn chưa giảm quá nhiều, nó chỉ nhận sát thương khi vào trong tầm [Nguyệt ảnh trảm] của tôi.
Đây không phải lúc suy nghĩ nữa, bây giờ phải đối phó với cả ba tên đã, chỗ này bắt đầu hơi đông rồi.
Keng!
Việc né đòn từ cả ba khá là khó khăn, nhưng nó không phải không thể. Và nếu có thể đánh bại cả hai tên kỵ sĩ thì tôi sẽ có thể tập trung lại vào con boss. Nhưng hy vọng đó của tôi đã nhanh chóng bị đập vỡ ngay lập tức.
Rắc.
Bởi tiếng nứt đá thứ tư.
Không suy nghĩ nhiều, tôi tức tốc chạy khỏi hiện trường.
.
“Hộc, hộc.”
Hiện giờ tôi đang trốn trong góc tường để nghỉ ngơi.
Những bức tượng nay đã mất đi mục tiêu đã trở về vị trí nguyên gốc, cứ như không có gì vừa xảy ra. Nhìn như chúng đang cố giả vờ là chúng không cử động được vậy.
Tôi phình mà trong sự tức giận.
‘Giờ sao đây? Ba con thì vẫn chiến được và nếu cố hết sức thì chắc bốn con vẫn không sao, nhưng mình khá chắc là sau con thứ tư thì vẫn còn nữa.’
Tuy chưa có cơ hội đếm nhưng tôi ước chừng có khoảng hơn hai mươi bức tượng đứng quanh chỗ đó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng sẽ bắt động cử động từng con một theo thời gian. Nói cách khác đây chính là một đợt tấn công dồn dập.
Điều này là bình thường với một hầm ngục tinh anh vốn giành cho một tổ đội bốn người.
Nếu một nhóm bốn giao chiến với con boss thì với tổng sức tấn công cao thì cùng lắm họ sẽ chỉ phải đối đấu với ba đến bốn con lâu la trước khi chiến thắng. Nhưng nếu chỉ một mình như tôi thì ít nhất cũng phải mười con mới xong. Đã thế càng nhiều tượng thì độ khó lại càng tăng nữa.
Nhưng giờ tôi không có lựa chọn nào khác, hiện tại tôi chỉ có một mình và không có ai hỗ trợ.
Dù vậy tôi vẫn phải cố gắng hết sức để gây nhiều sát thương nhất có thể. Mấu chốt là việc thích nghi kịp với thay đổi.
Với ý nghĩ đó, tôi nhanh chóng lập ra kế hoạch.
“Vậy mình sẽ kệ đám kỵ sĩ và tập trung vào việc đập cho con boss đến khi nó tiêu thì thôi.”
Đến lúc dùng chiến thuật “Kệ xừ đám còn lại và đánh một mình con boss” rồi.
.
[Boss thứ hai]
[Pho tượng Trưởng gia tộc]
[HP 22,041/308,000]
Vút! Vụt! Vút!
Xoẹt! Xoẹt!
“Chết lẹ đi nào!”
Hiện tại tôi đang bị mười một bức tượng khác rượt đuổi.
Với một vài lần thử khác sau lần đầu, tôi đã thuần thục việc luồn lạch qua bọn chúng.
Toàn bộ đám kỵ sĩ đều là loại chạy rồi đánh. Do đó miễn là tôi chạy qua chạy lại khỏi tầm tấn công của chúng thì đám này sẽ không tấn công mà chỉ đuổi theo.
Trong lúc bọn chúng vẫn bận chạy thì tôi sẽ tập trung vào việc tấn công [Pho tượng Trưởng gia tộc].
Nghe thì đơn giản nhưng kế hoạch này hoàn toàn không dễ chút nào. Nếu tôi tính sai khoảng cách dù chỉ một chút thì đám tượng sẽ đồng loạt tạo sóng xung kíc, như một đống pháo hoa nổ cùng lúc vậy.
Và nếu chuyện đó xảy ra thì tôi sẽ phải vắt chân lên cổ mà chạy nhanh khỏi chỗ đó xa nhất có thể.
Nhưng với kế hoạch này tôi đã tiến xa như bây giờ.
Tôi bắt đầu bằng việc tức tốc tiến lại gần rồi thi triển một loạt [Nguyệt ảnh trảm]. Và khi đám tượng kia đuổi kịp thì tôi lại chạy ra trước khi lại quay lại để tiếp tục vòng lặp.
Bằng cách liên tục tái hiện nó, cuối cùng thì cây máu của boss đã gần như chạm đáy.
‘Một nhát nữa!’
“Chết đi!”
Bỏ qua toàn bộ [Pho tượng kỵ sĩ], tôi lao thẳng đến và giáng một đòn cuối cùng.
Thanh kiếm dưới tác dụng của [Nguyệt ảnh trảm] tỏa sáng rực rỡ.
“Gaaa!”
[Pho tượng trưởng gia tộc] run rẩy dữ dội trước khi ngã gục xuống. Ánh sáng trong con ngươi có nó tan biến và những mảnh đá vỡ vụn khi bức tượng mất hết toàn bộ sức mạnh.
Rắc.
Đám kỵ sĩ còn lại ở gần đó cũng khựng lại và dừng cử động.
Cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, tôi ngã gục xuống giữa đám tượng.
Với vẻ mặt trống rỗng, tôi vẫn cố thốt lên được một câu.
“T-thắng rồi.”


1 Bình luận