Chương 22: Đêm tân hôn (2)
"... Tôi mong điều đó sẽ không xảy ra."
Đấy nào có là một câu nói sao rỗng.
Phải chăng tôi khao khát tình yêu của Ner?
...Không phải vậy, không phải lúc này.
Thế nhưng, tôi không muốn sống với người bạn đời không có cảm tình nào với tôi.
Điều đó không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng kiểm soát mối quan hệ này được.
Dẫu, không có giây phút nào mà tôi quên đi. Cuộc hôn nhân này không phải vì hạnh phúc của tôi.
Mà là vì tương lai của đội lính đánh thuê chúng tôi.
Ngay từ đầu, để cả đội lính đánh thuê liều mạng chỉ vì hạnh phúc của cá nhân tôi là điều vô lý.
Tôi chỉ xem nó như một vai trò được giao cho tôi.
Để đảm bảo sự bền vững và phát triển của Xích Hỏa, việc giữ cho cuộc sống của Ner được ổn định là một điều tất yếu.
Sau khi chiến tranh kết thúc, sự viện trợ từ gia tộc Blackwood sẽ càng trở nên vô cùng cần thiết.
Dĩ nhiên, qua việc dẹp loạn bọn quái vật thôi thì họ đã nợ chúng tôi một cái ơn lớn rồi, nhưng mà... nói thẳng ra thì giữ Ner làm con tin sẽ càng làm cho điều đó khó chối cãi.
Vậy nên dù có kết hôn với Ner nhưng nó lại không chan chứa tình yêu và hạnh phúc, cũng không phát triển thành mối quan hệ tương trợ nhau; tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Nhưng cũng vì thế mà tôi không trông mong cái tương lai đó.
Cho dù người kia có là ai đi chăng nữa thì tôi vẫn muốn sống hạnh phúc với nhau hơn là cuộc sống hôn nhân đầy bi thương.
À mà đây cũng chỉ là phỏng đoán thôi.
Biết đâu sau này cô ấy sẽ thích tôi.
Tôi cũng thấy được viễn cảnh mà mình chết mê chết mệt cổ.
Đâu ai biết trước tương lai đúng không.
Có những lúc, người ta yêu nhau tha thiết, nhưng cuối cùng lại phải chia ly trong đau thương chỉ vì những lý do chẳng đâu vào đâu.
Hay nhiều khi một thằng khứa phiền phức nào đó lại trở thành người anh em chí cốt.
Những gì tôi cần làm là cố gắng hết sức.
Tôi nhìn Ner, lúc này cô vẫn đang ngồi cứng đờ.
Nhưng may thay, cô chắc đã cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của tôi vì cô không còn đề phòng tôi như trước nữa.
Cảm giác như thuần hóa mèo hoang vậy.
Chậm rãi, tôi tiến lại gần cô.
Ngay cả cái đuôi thường dựng đứng lên giờ cũng thả lỏng đôi chút.
Tôi nhấc miếng vải mà tôi đã đặt lên đầu gối cứng nhắc của cô.
Ner chậm rãi quan sát hành động của tôi.
Một cảnh tượng hơi khác thường.
Tuy cô một mực cự tuyệt tôi, cô lại không tỏ vẻ muốn hại tôi.
Chắc là cô dành sự tôn trọng cho tôi.
Mặc dù bị anh chị ruột ghẻ lạnh, cô vẫn hi sinh thân mình cho gia tộc.
Dù vậy, cô lại không lộ vẻ gì là sẽ hi sinh thân thể trước một người xa lạ.
Tôi cảm thấy mình đang dần dần hiểu hơn về cô tiểu thư Ner Blackwood này.
Từ tốn chậm rãi, tôi nhấc miếng vải lên.
Chẵng biêt vì sao, tôi bị thôi thúc bởi mong muốn lau đi giọt nước mắt trên má cô, dù chỉ một chút.
'Có phải vì ta đã kết hôn?'
'Cặp vợ chồng ôm ấp nhau', 'cặp vợ chồng san sẻ cho nhau'... chắc có lẽ vì lời nói bóng gió sượt qua tai tôi và cho tôi cái ấn tượng.
...Nhưng mà nghĩ lại thì hành động nhỏ nhoi này nhiều khi lại đè nén cô, nên cuối cùng thì tôi lại đưa thẳng miếng vải cho cô.
Ner nhìn miếng vải mà tôi đưa cô trong thời gian dài.
Tôi thở dài.
Cuộc đối thoại kết thúc tại đây.
"...Chúng ta nghỉ thôi."
Sau đó, tôi chậm rãi nằm lên giường.
Cái giường này to hơn cái mà tôi thường dùng.
"Cô đã trải qua một ngày bận rộn rồi."
Ner vẫn quỳ trên giường, mắt nhìn tôi không rời, không thèm lau đi những giọt lệ còn đọng lại trên hàng mi.
Tôi nhắm mắt lại vì có vẻ tình hình sẽ lại trở nên căng thẳng nếu tôi cứ nhìn cô mà không có lý do rõ ràng.
Sau đó, tôi bày tỏ cái ý nghĩ tức thời xuất hiện trong tâm trí tôi.
"...Nhân tiện, tôi biết là thế nào cũng có người hỏi."
"..."
"Cứ nói là chúng ta đã quan hệ với nhau."
"..."
"...Như thế cũng sẽ dễ dàng hơn cho cô."
Ner khựng lại một khắc nhưng vẫn gật đầu.
Có lẽ sẽ dễ dàng để cô tiếp tục với một lời nói dối hơn là thật sự có một mối quan hệ.
Tôi mở mắt để xác nhận sự đồng ý của cô.
"Và nếu có thể, cứ gọi tôi là Berg từ ngày mai trở đi."
"..."
Có vẻ như cô vẫn không đồng tình với điều đó, bởi cô chỉ ngồi yên lặng.
Tôi vẫn còn nhiều lời để nói, nhưng giờ không phải là thời điểm thích hợp.
"...Ngủ ngon."
Tôi nói lời cuối cùng.
Không cần thiết để tôi mặc trang phục ở thân trên vào.
Những phụ kiện trang phục nghi lễ rắc rối phần dưới đã được bỏ ra trước đó, thế nên hiện tại tôi đang ăn mặc khá thoải mái.
Điều kiện hoàn hảo cứ thế mà để bản thân chìm vào giác ngủ.
Tôi thở sâu và thả lỏng cơ thể.
Trong khi tôi từ từ chìm vào giấc ngủ, Ner đứng dậy và bắt đầu cởi bỏ những phụ kiện trang phục khó chịu, từng cái một.
Chẳng mấy chốc, như tôi, cô đứng đó, khoác lên thân bộ quần áo thoải mái cho mình... rồi từ từ leo lên giường.
Cô giữ khoảng cách, đặt chiếc một gối chêm giữa chúng tôi, thu người lại rồi nhắm mắt.
Một ngày dài cứ thế mà kết thúc.
****
Ner nhắm mắt lại để kết thúc một ngày dài của mình.
Trái ngược với dự đoán về ngày tồi tệ nhất đời cô, lại chẳng có điều gì khủng khiếp xảy ra.
Cô vẫn bình yên vô sự và giữ được sự trong trắng của mình.
Có thể nói đây là một sự may mắn đến lạ kỳ.
Nếu như cô nói với một người nào khác, gần như chắc chắn rằng họ sẽ không tin cô.
Rằng cô đã kết hôn với phó đội trưởng đội lính đánh thuê và giữ được sự trong trắng của mình trong đêm tân hôn.
Đến chính cô còn chẳng thể tin được cơ mà.
Thành thật mà nói, Ner quả thực phải thừa nhận rằng Berg thật sự rất đẹp trai.
Vậy nên cô mới nghĩ rằng anh ta sẽ tận hưởng mấy chuyện ái ân với vô số phụ nữ và sẽ làm điều tương tự với cô. Nhưng cô không ngờ anh lại quan tâm đến cảm xúc của cô như vậy.
Hoặc có thể là do một vài lý do khác mà cô chưa biết hết.
Có thể do anh đã có người để thỏa mãn ham muốn của mình nên cô mới không phải làm chuyện đó.
Cô nghe nói anh ghét phụ nữ, nhưng việc tận hưởng những thú vui đồi trụy với phụ nữ lại là một chuyện khác.
Hoặc có thể cha cô đã nói đúng.
Không loại trừ khả năng rành anh ta đang dè chừng trước gia tộc Blackwood nên không ngược đãi cô.
...Dù gì đi chăng nữa, cô vẫn biết ơn tấm lòng của anh.
Mà dĩ nhiên, sự quan tâm đơn thuần này thì không làm cho cô yêu Berg một cách thần kỳ như thế được.
Ner vẫn không quên lời mà người bà cô đã nói.
Những lời tiên trì về những khó khăn, những thử thách sẽ xảy ra, nhưng cô không thể để mất đi người bạn đời định mệnh của mình được.
Những lời mà cô đã cố nén lại, nhưng cuối cùng vẫn thổ lộ ra.
Đây có lẽ là một trong những thách thức mà cô phải vượt qua để đến bên người tình trong mộng ấy.
Giữ thân được toàn vẹn lúc này có thể là điềm báo rằng một ngày nào đó cô sẽ gặp người ấy và có một cuộc tình lãng mạn.
Gánh nặng đè nén trong tim cô giờ đã nhẹ hơn rất nhiều.
Áp lực đè nén tâm trí cô, làm cô khổ sở, đột nhiên biến mất trước lời đề nghị của Berg.
Ner chậm rãi mở mắt giữa đêm khuya yên ắng, lặng lẽ nhìn Berg, anh vẫn đang say ngủ ngay cạnh cô .
Cho đến bây giờ, do sự sợ hãi vô nghĩa của bản thân, cô vẫn chưa nhìn mặt anh được cái nào ra hồn.
Cho dù nếu cô bằng một lý do nào đó liếc mắt nhìn, cô cũng không thể giữ được ánh nhìn đó quá vài giây.
Nhưng bây giờ cô có thể nhìn cho thoải thích.
Không còn gì để sợ. Berg đã nhắm mắt mà ngủ say.
Ngắm nhìn khuôn mặt anh, cô phát hiện ra vài điều.
Nó không tệ như cô nghĩ.
Chắc ánh mắt sắc lạnh của anh đã khiến cô có những cảm nhận sai lệch.
Những vết sẹo chi chít càng làm cho vẻ của anh đáng sợ hơn.
Chỉ sự hiện diện của anh thôi đã không phút giây nào không khiến cô lo âu.
Nhưng công bằng mà nói, nếu cô chỉ đánh giá anh qua khuôn mặt lúc anh ngủ, thì cũng có thể xem anh là một con người khá hiền hòa.
Cô không chối cãi diện mạo ưa nhìn của anh, nhưng thực tế thì điều đó không làm tim cô đập loạn nhịp.
Ner ngay lập tức cảm nhận được cơn mệt mỏi kéo đến.
Có lẽ do áp lực đè nén trong lòng cô nguyên một ngày đã được giải tỏa.
Hôm nay đúng là một ngày dài.
Cô đã lo nghĩ quá nhiều rồi.
Cô nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ chỉ trong vài khắc ngắn ngủi.
Cô muốn chui vào trong chiếc chăn ấm để ngủ... nhưng lại sợ rằng kéo chiếc chăn sẽ đánh thức Berg, vậy nên Ner chỉ nhẹ nhàng vắt cái đuôi qua người rồi nhắm mắt lại.
.
.
.
-Chíp chíp.
Ner mở mắt.
Xung quanh đã được bao phủ bởi ánh sáng.
Cô đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Mặt trời đã lên cao thế kia rồi mà.
Cảm giác như tác hại của việc mất ngủ từ chính nỗi lo của cô cứ thế mà tích tụ lại hết vào lúc này.
Cô ngồi dậy, cảm giác khỏe khoắn tràn ngập khắp cả cơ thể, cứ như đã có một giấc ngủ ngon sau khoảng thời gian dài.
Tuy nhiên, lúc đó cô đột nhiên dừng lại một nhịp.
Cái ý tưởng mà Berg đối đãi tốt với cô không thể đột nhiên trở nên quen thuộc được.
Và cô chậm rãi ngồi dậy.
-Vụt.
Cái tấm chăn trên người cô, không biết tự lúc nào, tụt xuống.
"..."
...Berg đắp cho cô ư?
Cô không thể trả lời cho câu hỏi này.
Ner bồn chồn nhìn xung quanh.
Không có ai khác trong phòng.
Berg đã đi đâu mất.
****
"Nhanh lên!"
Đội Xích Hỏa đang hoàn thành buổi huấn luyện cuối cùng của mình, gió cuốn làn bụi tung mịt mù.
Vì kỹ năng kiếm thuật hay cưỡi ngựa sẽ không giúp ích gì đối với chiến thuật lần này nên cả đội đang phải luyện tập để đưa sức mạnh thể chất đạt đến giới hạn.
Nhiều khi việc có thể chạy được thêm một bước chân có thể là sự khác biệt giữa sống và chết.
Ở khu huấn huyện, các thành viên vẫn miệt mài chạy tại chỗ.
Còn tôi thì đứng theo dõi ở một bên.
Chuyện này sắp đi đến hồi kết rồi.
Sau chuyến này, Xích Hỏa sẽ phải hoàn toàn chú tâm cho việc phục hồi.
Tôi phải chuẩn bị để săn mấy con đầu đàn nữa.
Trong khi quất roi da để tạo động lực cho các thành viên, Adam Hyung tiến lại chỗ tôi. [note73341]
Hiện tại, anh chỉ đang cười nham hiểm, nhưng chưa hỏi những câu đáng xấu hổ nào.
Sắp có chuyện xảy ra.
"Ber-"
"-Để sau đi. Chúng tôi đang luyện tập."
Adam nhếch mép.
"Anh biết chút nữa có thứ tôi muốn hỏi anh mà. Tôi muốn nói về chuyện huấn luyện."
"...Shawn! Đừng tụt lại phía sau!"
"Phó... phó đội trưởng! C... cứu... ựa...!"
"Thay vì cứ nói lảm nhảm thì tiếp tục chạy đi!"
Adam không nói gì cái sự vô lý của tôi.
Anh chỉ lặng lẽ tiến tới bên tôi rồi đứng đó.
Rồi nhìn theo hướng mắt của tôi.
"..."
Anh chỉ lặng lẽ đứng đó.
"Hôm nay... trời đẹp nhỉ."
Nhìn bâng quơ kiểu này thì rõ ràng là anh đang móc xỉa tôi đây mà.
Tôi đang cố hết sức để nín cười cái sự lố bịch của anh.
Cười đồng nghĩa với thua cuộc.
-Uỵch.
Không thấy tôi phản ứng, Hyung lấy vai đẩy tôi.
"..."
Tôi vẫn không phản ứng.
"Này."
"..."
"Này, Cậu đấy chứ ai. Hyung đang gọi anh đó."
"Sao vậy?"
"...Còn hỏi nữa à."
"..."
"...Sao?"
Sau cùng, anh hỏi.
Tôi cười nhăn nhở. Hyung do đó mà cười phá lên, ồn ào thật sự.


6 Bình luận