Just because I have narrow eyes doesn't make me a villain!
Chương 37.5 - Ngoại truyện - Bắt cóc.
2 Bình luận - Độ dài: 2,865 từ - Cập nhật:
"...?"
Tôi dừng bước, cảm thấy có điều gì đó kì lạ.
Tôi chớp mắt đầy kinh ngạc trước cảnh tượng khó tin trước mắt.
“Mình đang ở đâu đây…?”
Chỉ một thôi.
Tôi chỉ vừa bước đúng một bước chân mà thôi.
Không, thậm chí có khi tôi còn không chớp mắt nữa?
Tôi không chắc. Đầu óc tôi rối bời đến mức tôi còn không thể đưa ra được một nhận định đàng hoàng nào.
Chỉ trong khoảnh khắc, một thế giới hoàn toàn xa lạ khác hẳn với con đường tôi đang đi chỉ mới một giây trước hiện ra trước mắt tôi.
Cứ như thể cả thế giới vừa bị đảo lộn vậy.
[Xin chào!]
"...?"
Kể cả sau khi tôi đứng nhìn một cách vô định hồi lâu và quan sát xung quanh, chẳng có gì thay đổi cả. Khung cảnh kì lạ kia vẫn ở đó trước mắt tôi.
Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra cả. Chỉ mỗi từ ‘bối rối’ thôi là không đủ để miêu tả nó.
Trong tình cảnh đó, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ai đó đang chào mình.
Tôi liền đưa mắt nhìn xung quanh, thế nhưng tất cả những gì tôi thấy vẫn là một con hẻm tối với không một bóng người.
Một nơi hoàn toàn xa lạ khác hẳn với con đường chính mà tôi đang đi.
Chẳng có ai ở đó để mà chào tôi cả.
Một tiếng phát ra từ một nơi không có bóng người nào.
Khi nghe thấy nó, tôi đã đưa ra được nhận định của mình.
“Gì thế này, đây là một giấc mơ à?”
[Đây không phải là mơ đâu đấy?]
“Một giấc mơ tỉnh à? Cảm giác lạ thật đấy.”
[Tui đã bảo cậu rồi, đây không phải là một giấc mơ!]
Mỗi khi tôi nằm mơ, đầu óc tôi luôn cảm thấy cứ như bị một lớp sương mù che phủ vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tỉnh táo đến thế này trong mơ.
Giọng nói của một cô gái trẻ đang hét lên trong đầu tôi rằng đây không phải là một giấc mơ, nhưng mà…
Thế nếu như đây không phải là mơ thì thứ gì mới có thể biến đổi không gian từ nơi này thành nơi khác trong nháy mắt chứ?
“…Thật kì lạ mà.”
Tôi vẫn còn nhớ rõ tất cả những gì mà mình đã làm hôm nay, nhưng giờ tôi nghĩ có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ rồi.
Chỉ cần nhìn ngắm con hẻm tối tăm này đã thấy có chút phấn khích rồi.
Chiếc điện thoại tôi luôn mang theo bên người giờ đây chẳng thấy đâu nữa, cơ mà tôi cũng không để ý cho lắm.
Lạ thật đấy.
Những người mơ giấc mơ tỉnh luôn có cảm giác vui vẻ như thế này à?
Tôi nghe nói là họ đã phải nỗ lực luyện tập mơ tỉnh rất nhiều.
…Mình nên thử không?
Khi tôi đang nghĩ thế trong đầu và nhòm ngó xung quanh, thì điều đó xảy ra.
Giọng nói của cô gái trong đầu tôi hét lớn.
[Argh! Tôi đã bảo là không phải mơ rồi cơ mà! Phải giải thích thế nào đây…!]
“…Ugh, hơi quá rồi đấy. Điếc đầu quá.”
Rốt cuộc cái giọng nói kia từ đâu ra vậy?
Tôi ước gì chủ nhân của cái giọng nói kia biến mất đi, cơ mà chẳng có tí tác dụng nào cả.
Bởi vì đây là giấc mơ tỉnh, nên tôi cứ nghĩ là mọi thứ sẽ diễn ra theo như ý tôi muốn. Cơ mà tôi đoán là giấc mơ này không hoàn hảo rồi.
“Oh, gì đây? Con nhỏ trông cũng được đấy.”
“Sao cô em lại ở đây thế? Đến đây để chơi với bọn anh à?”
“Chứ còn lý do nào khác nữa chứ hả?”
"Heh heh."
…Gì nữa đây?
Trong khi tôi đang cô lờ đi giọng nói trong đầu mình và tiếp tục chiêm ngưỡng khung cảnh này, hai tên ất ơ bỗng từ đâu xuất hiện và cười nói ầm ĩ.
Giọng nói đầy cợt nhả, cứ như chúng đang muốn hăm dọa người phụ nữ chúng vừa bắt được vậy.
Bộ trí tưởng tượng của tôi lúc nào cũng bay bổng thế này sao?
Hình ảnh đó thật đến nỗi khiến tôi phải cau mày. Tôi đứng dậy để rời khỏi chỗ đó.
“Gì đây, cô em bơ bọn anh đấy à?”
“Chảnh chọe nhỉ, y như cái ngoại hình của cô em vậy…Vậy là em muốn thế chứ gì, huh?”
Tôi thấy tội cho người phụ nữ lạ mặt kia vì sắp phải dây dưa với mấy gã phiền phức này, cơ mà tôi không định giúp cô ta đâu.
Dù sao thì cổ cũng chỉ là một nhân vật trong mơ thôi mà.
Cô ấy sẽ cứ thế bị dọa cho sợ hãi, rồi sẽ biến mất một khi tôi rời khỏi đây…
"...?"
“Đừng có lơ tụi anh như thế chứ.”
“Khi ai đó đang nói chuyện với cô em, thì cô em nên trả lời lại chứ, đúng không?”
Mấy tên này bị cái gì vậy?
Tại sao chúng lại tiến tới chỗ tôi thế này?
Tôi không có ý định cản đường mấy người đâu.
Cứ tiếp tục những gì mấy người đang làm đi. Không cần phải thêm tôi vào đâu.
Không muốn bị dây vào mấy tên phiền phức này, tôi cố gắng đổi hướng và rời đi.
“…Ah, thiệt luôn ấy. Mày đang làm tao phát điên đấy.”
Người tôi bị giật mạnh, và tầm nhìn của tôi xoay vòng vòng.
Cứ như thể tôi bị cái gì đó nắm lấy vậy.
Tôi quay đầu lại nhìn đằng sau, và rõ ràng là, một trong hai tên kia đang nắm lấy cổ tay tôi.
Ra là vậy, là do tay tôi đang bị giữ lại sao.
Tôi cảm thấy hơi đau nhẹ ở cánh tay, có lẽ là bởi vì cổ tay tôi bất ngờ bị chụp lấy.
…Khoan đã, đau ư?
“Tao sẽ bỏ qua chuyện mày dám đến đây một mình, cơ mà tội dám ngó lơ tụi tao thì không tha được đâu nhé.”
“Tao cứ nghĩ mày có thể là một siêu năng giả, nên là bọn tao đã đứng im quan sát một chút…Cơ mà có vẻ như mày chỉ là một điếm ngu ngốc xinh đẹp mà thôi.”
“Một người bình thường dám đặt chân vào một con hẻm như thế này thì nên từ bỏ suy nghĩ rời khỏi đây lành lặn đi, hiểu rồi chứ?”
Bọn côn đồ này đang nói cái gì đó rất ồn ào, nhưng mà tôi vẫn cứ thẫn thờ nhìn cánh tay đang cảm thấy đau đớn.
“…Đây không phải một giấc mơ ư?”
Nếu như đây là một giấc mơ, thì không đời nào có chuyện tôi bị đau được, đúng không?
Có lẽ đã nghe thấy mấy tiếng lẩm bẩm của tôi.
Hai tên kia nhìn tôi với biểu cảm có chút lo lắng.
“Ê, đầu óc con nhỏ này có bình thường không vậy?”
“Chả biết nữa. Có vẻ nó hơi bị chập mạch. Cơ mà dù sao thì mặt mũi của nó trông cũng xinh xắn, ta có thể bán nó với giá cao đấy.”
“Hmm, vậy sao.”
…Phụ nữ ư?
Nghĩ lại thì, hai tên này từ nãy đến giờ cứ liên tục nói chuyện với một người phụ nữ nào đó.
Nhận ra điều đó, tôi nhanh chóng nhìn kĩ xung quanh.
Và thứ mà tôi nhìn thấy là một con hẻm hiu quạnh và một cánh tay mảnh mai đang bị nắm chặt bởi tên côn đồ.
“C-Cái gì…?”
Chỉ khi này tôi mới để ý thấy sự khó chịu bên trong cơ thể.
Cái cảm giác mâu thuẫn trong lòng mà tôi đã bỏ qua vô số lần, nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, đột nhiên lại trở thành hiện thực.
Đôi tay mảnh mai.
Bộ ngực lớn và tầm mắt thấp hơn bình thường.
Một giọng nói nhẹ nhàng, trầm hơn một chút so với một người phụ nữ bình thường nhưng rõ ràng vẫn là giọng của con gái.
Cảm giác thăng bằng hoàn toàn khác biệt.
Sự thay đổi lớn đến mức mà tôi không thể hiểu nổi tại sao từ nãy giờ bản thân lại không chú ý đến.
Tất cả những điều đó chỉ ra một sự thật.
Người phụ nữ mà mấy tên côn đồ kia nói chuyện với từ nãy đến giờ chính là tôi.
“C-Chuyện gì đã xảy ra vậy.…”
“Con nhỏ này vẫn chưa nắm được tình hình, huh.”
“Càng tiện cho chúng ta. Cơ mà này, con nhỏ này trông ngon ngẻ hươn tao tưởng…Này.”
Trong khi đầu óc tôi vẫn đang rối bời, tôi chợt nhìn thấy ánh mắt của tên côn đồ kia đang săm soi từng ngõ ngách trên cơ thể mình và nhận ra.
Tôi hiện tại đang ở trong một tình huống cực kì nguy hiểm.
“Cẩn thận đấy. Con nhỏ này có lẽ là hàng thượng phẩm đấy, cơ mà…Nếu như chúng ta làm tổn hại đến cô ta, thì giá cả sẽ tụt nhiều lắm ấy.
“…Chậc. Được rồi.”
“Cố kiềm chế chút đi. Nếu như chúng ta bán được con nhỏ này, ta sẽ dư sức mua đủ số gái để mà nằm lăn lộn trên người chúng luôn ấy.”
Dù tôi không chắc chắn lắm về chi tiết.
Cơ mà có một điều rất rõ ràng…
Nếu cứ tiếp diễn như thế này thì, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi chứ.
Nhận ra điều đó, tôi tuyệt vọng cố gắng giật tay mình ra khỏi hắn và chạy đi, thế nhưng…
Cơ thể yếu đuối này không giống như cơ thể ban đầu của tôi, nó không đủ sức để giật cánh tay ra.
“Thả ra, thả tôi ra…!”
“Hả? Gì đây?”
“Con nhỏ này tỉnh táo lại rồi à?”
“…Chậc. Phiền rồi đây.”
Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Nếu như đây không phải là mơ, vậy thì chẳng lẽ tôi vừa dịch chuyển đến nơi lạ lẫm này trong nháy mắt sao?
Không, ngay từ đầu, tại sao cơ thể của tôi lại thay đổi?
Bỏ những thứ đó sang một bên, dù tôi đã cố gắng rời khỏi đây, nhưng…
Hậu quả cho sự vùng vẫy đó chính là bạo lực.
"Ugh, urgh...!"
“Mày, rất, là, phiền, phức, đấy, biết, không, hả. Cứ, im, lặng, như, nãy giờ đi!”
Dù bị đánh, nhưng hắn lại đánh khá nhẹ, không đến mức để lại vết thương.
Nhưng dù chỉ là bị đánh nhẹ thôi thì tôi vẫn không quen với điều này, và thế là tôi nhanh chóng thu mình lại.
…Đau quá.
Đau quá đi.
[Hmm…. Để bị đánh bởi mấy tên nhân vật nền này thì có hơi quá…]
Tại sao tôi lại phải chịu đựng sự đối xử như thế này?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Ngay khi nhưng giọt nước mắt sắp trào ra bởi sự bất công này.
Giọng nói mờ ảo kia lại bắt đầu nói với tôi.
[Độc giả-nim. Cậu cần nhanh chóng thoát khỏi tình huống này ngay!]
“B-Bỏ trốn ư…? Bằng cách nào chứ…?”
“Trốn trốn cái l**! Im mồm và ở yên đó cho tao!”
"Aah, aaah...!"
Tôi vô thức lẩm bẩm đáp lại lời nói đó, và tên côn đồ kia đã nghe thấy và đá tôi còn mạnh hơn.
Tôi chỉ có thể che chắn bản thân và chịu đứng sự bạo lực và ham muốn của hắn.
[Hmm… Nên giải thích sao đây nhỉ…? Có một thứ được gọi là mana… Cậu có biết về nó không?]
Thứ gì đó nằm bên trong cơ thể sao? Mana?
Đó là một lời giải thích tệ hại, cơ mà tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc lắng nghe nó.
Để có thể thoát khỏi tình cảnh này.
Cứ như chết đuối vớ được cọc, tôi tuyệt vọng tìm kiếm thử xem trong cơ thể mình có thứ gì đó như giọng nói hư ảo kia nói hay không.
Phải thứ này không…?
[Cậu tìm ra rồi à? Vậy thì giờ hãy thử tập trung sức mạnh và tưởng tượng rằng nó sẽ phát nổ đi!]
Cảm giác phát nổ sao?
Lại lần nữa, giải thích tệ hại thật đấy.
Tôi phải khiến nó nổ như nào mới được đây?
Cơ mà tôi vẫn răm rắp tuân theo giọng nói hư ảo đó, và kết thật sự bất ngờ.
“Aaaaaargh! Tay, tay tao…!”
“?! M-Mày có ổn không!”
“Uuuurgh…! Đ**, đ** c** mẹ nó!”
Soạt.
Một thứ gì đó mỏng manh lướt qua mặt tôi trong nháy mắt.
“…Tơ?”
Tôi nhìn chằm chằm vào sợi tơ đang lơ lửng nhẹ nhàng trước mắt.
Một sợi tơ mảnh, nhẹ quét qua tầm mắt tôi.
Thế nhưng trên đường đi của nó, nó để lại một cả một cắt dài phía sau.
Cứ như thể một thứ gì đó sắt bén vừa lướt qua vậy.
Và như lẽ tất nhiên.
Cánh tay vừa đánh tôi đó, thứ nằm trên đường di chuyển của sợi tơ, đã bị cắt lìa trong nháy mắt.
“C-Con khốn điên rồ…! Một siêu năng giả…! Đ** m*…! Tại sao mày không nói thế ngay từ đầu luôn đi…?!”
“M-Mày ổn chứ?!”
“Lo cho tao sau đi. Chúng ta không còn thời gian đâu! Mau giết con điếm kia đi trước khi cả hai thằng đều mất mạng!”
"Eek, eeek?!"
Đối diện với một loạt diễn biến trước mắt, cả người tôi bất động vì sợ hãi.
Ở một nơi mà tôi không hề quen biết, với một giọng nói kì lạ của ai đó trong đầu, và ở bên trong một cơ thể lạ hoắc…
Vậy nên, hành động của tôi lúc đó vô cùng đơn giản.
Ngay khoảnh khắc hai tên côn đồ kia định lao đến để giết tôi.
Bằng cách thức mà giọng nói kia đã chỉ cho tôi, tôi lại thử tưởng tượng một lần nữa.
Lần này, hãy dùng nhiều lực hơn đi.
Có thứ gì đó trong cơ thể tôi đang chuyển động.
Đầy bạo lực.
Nổ.
Hệ quả của nó thật khủng khiếp.
"...Huh?"
Bịch, bịch.
Cùng với máu, vô số mảnh thi thể nát nhừ rơi xuống như mưa.
Một vài ngón tay của tên đã đấm tôi cũng va nhẹ lên má tôi khi chúng rơi xuống.
"Urp, uurgh...!"
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, tôi đã nôn thốc nôn tháo suốt một hồi lâu.
Dù tôi không chắc bằng cách nào, nhưng có một điều rất rõ ràng.
Tôi đã giết họ.
[Hmm, chuyện này có hơi gây sốc hơn tui nghĩ đấy…?]
Trong khi tôi vẫn đang nôn ọe vì bị cú sốc, giọng nói kia lại lẩm bẩm.
[Haa… Dù có hơi chút khó khăn nhưng… Ta-da! Độc giả-nim? Nhìn kìa! Mọi chuyện ổn cả rồi, phải chứ?]
"Ực....O, okay...?"
Tôi ngay lập tức hối hận vì đã ngẩng đầu lên nhìn khi nghe giọng nói đó.
Toàn bộ những cái xác đã biến mất.
Không sót lại bất cứ thứ gì cả.
Cứ như thể chúng chưa bao giờ tồn tại vậy.
[Xin chào, Độc giả-nim!]
"...."
Đó là lúc tôi nhận ra.
Đây không chỉ là một giọng nói hư ảo.
Nó là một thứ gì đó còn nguy hiểm hơn thế nhiều.
“C-Cái quái…gì đây…”
[Hehe, cậu đã sử dụng khá nhiều sức mạnh rồi đó! Cậu không nên để bản thân bị gục chỉ vì giết vài con rối như thế được, Độc giả-nim à!]
“…Con rối sao?”
[Ừm, là rối đó! Đám mà thậm chí còn chẳng được bước lên trên sân khấu ấy!]
Sau đó, giọng nói kia tiếp tục lải nhải về những điều mà tôi thậm chí còn không thèm hỏi.
Rằng nó đã mang tôi đến nơi này, rằng nó muốn khiến cho thế giới này trở nên thú vị…
Tôi không thể hiểu nổi hầu hết những gì nó đang nói.
Thế nhưng có một điều.
Một điều mà tôi muốn làm cho ra nhẽ.
“…Tôi nên gọi cô là gì?”
[Hmm… Để xem nào! Cứ gọi tôi là Tác giả-nim đi!]
“Tác giả-nim…?”
[Ừm!]
Tôi ngắm nhìn xung quanh một lần nữa.
Cảnh tượng máu me mới ở đây một lúc trước giờ đã hoàn toàn biến mất cứ như thể nó chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi vậy.
Đó là lần gặp mặt đầu tiên giữa tôi và Tác giả-nim
Ruminas: Kể từ giờ, tôi sẽ bắt đầu sử dụng Độc giả-nim và Tác giả-nim khi họ nói chuyện với nhau. Thêm nữa, chúng ta nên gọi tác giả thực sự của bộ truyện này là gì đây nhỉ?
Trans: Đọc chương này thấy thương Arte, và cũng hiểu phần nào lý do cho cách nhìn thế giới lệch lạc của cô :(((


2 Bình luận