Tensei Shite Inaka de Slo...
Rnkinou Abeno chko
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Giao đoạn* cùng chill tại vùng quê

Chương 88: Đồ chiên ngập dầu

1 Bình luận - Độ dài: 3,989 từ - Cập nhật:

  Theo yêu cầu của cậu em trai dễ thương, Sylviro-niisan đã tiến thẳng lên núi. Tôi nhờ ảnh đi hái rau dại cùng nấm rừng như mọi khi, như thế thì không phải lo chuyện thiếu nguyên liệu nữa. Chỉ mỗi vụ này thôi đã đủ giúp nâng tầm thực đơn rồi. Món ăn sẽ trông ngon mắt, hấp dẫn hơn nếu có thêm màu xanh xen chút cam của đồ chiên  

  Trong lúc tôi đang chuẩn bị bữa trưa vừa đợi ảnh trở về thì Bartolo tắt lửa, rồi đi đến chỗ tô bột. Đây là bếp ma cụ nên ta có thể dễ dàng tắt lửa. 

「Ồ, bột lên men vừa đúng lúc này?」

  Coi bộ thời gian chờ ủ bột đã kết thúc. Khi tôi ngừng thái rau và tiến đến chỗ Bartolo thì bác ấy đang tháo bỏ lớp Muonaーlớp bọc giúp giữ ẩm cho bột mỳ. Xong xuôi thì bác ấy cho tôi xem qua bát nước nóng dùng để điều chỉnh nhiệt độ. Bên trong đấy là một ổ bột mỳ đã phồng tô gấp hai lần thông thường. 

TN: kiểu giống hấp hay gì ấy...

「Waー, nó phồng to ghê chưa kìa.」

  Khi tôi thốt lên đầy kinh ngạc thì Bartolo xem xét kỹ lưỡng rồi nhận ngón tay vào khối bột mỳ. 

  Vậy ra đây là cách kiểm tra bột bằng ngón tay à. 

  Sau khi bác ấy rút ngón tay ra thì để lại một cái lỗ, và nó cứ vậy trong một thời gian. 

  Khi rút ngón tay ra, nếu cái lỗ đấy đóng lại ngay lập tức thì khối bột vẫn chưa đạt chuẩn. 

「Đạt rồi.」

「.... Ước gì ngực của Eleonora-neesan cũng to được như vậy.」

「Đôi lúc nhóc vẫn hay nói mấy thứ không nên nói đấy. Nếu lọt lộ ra ngoài thì nhóc sẽ bị xử tử công khai đấy biết không!?」Nghe thấy câu cảm thán ngẫu hứng của tôi, Bartolo vội cao giọng ngăn lại. 

「Mới vừa nãy thôi Eleonora-neesan vẫn còn đang tán gẫu với Elna-kaasan mà, chị ấy ở xa lắm, không nghe được đâu.」

  Lúc nãy khi mò đến chỗ Sylviro-niisan thì tôi có nghe được giọng nói khá vui vẻ phát ra ở đâu đó. Nghe mang máng hình như họ đang bàn về cái kẹp tóc, cùng những chuyện khác xảy đến ở Thủ đô, nên chắc là đang bàn về chuyện Thủ đô rồi. 

  Tóm lại là chị ấy đang tán gẫu với Elna-kaasan, nên tôi không thể đến chỗ đó và bảo「Đi hái nấm trên núi cùng Sylviro-niisan đi.」được. Xét cho cùng, tôi là một cậu em trai biết đọc tình huống. 

「T-thật hả? Nhóc tự tin quá nhỉ, đây là cách hành xử lúc bình thường của nhóc à.」

「Không phải vậy đâu. Vì bình thường không thể nói nên cháu mới phải nói ở những nơi vắng vẻ đó.」Nếu mà nói trước mặt chị ấy thì tôi hưởng dương lâu rồi. 

「Ta chẳng biết nên khen nhóc là dũng cảm hay hèn nhát nữa.」

「Nhưng, đúng mà? Elna-kaasan rất to... nên cháu thấy hơi thương Eleonora-neesan.....」

  Cái bà chị gái này của tôi sẽ chạm mốc mười ba vào năm nay. Với nữ nhân mà nói thì đây là độ tuổi trổ bông. Sheila là ngoại lệ rồi, đến cả Ema-oneesama còn hơi hơi phồng phao mà. Thế mà Eleonora-neesan vẫn chả thấy "lên men" một chút nào. Gia đoạn một, rồi giai đoạn hai, và cứ như nó đã tiến đến giai đoạn ba luôn rồi, nhưng chẳng phải sau quá trình lên men thì ta sẽ được thành phẩm là Elna-kaasan hay sao?

  Không biết liệu có phải do cường độ luyện tập kiếm thuật nặng đô kia hay không nữa, đổi lấy tài năng kiếm thuật vượt trội là....

  Tôi đây biết rõ rằng mỗi lần chị ấy tắm xong thì luôn sờ mó "tấm bảng" trước ngực trong phòng thay đồ *sột soạt*. Tôi cũng biết chị ấy nghiêm túc làm theo câu đùa của mình rằng「Nghe đâu nó sẽ to hơn nếu chị chịu khó uống sữa đó.」, và từ đó bả uống sữa không sót ngày nào. Mỗi lần thấy cảnh đó là mỗi lần tôi đau sót không thôi....

「Oi, ranh con. Nhóc nói cứ như thể đang cười ấy nhỉ. Cô bé cũng tự ý thức được, nên là tha cho chị của nhóc đi...」

「Nhưng mà chị ấy vẫn chưa được trải nghiệm cảm giác "lên men" mà.」

.

「「Uhahahahahahaaaaa!!!」」

「Aah!! Thơm quá!!」

.

  Trong lúc cả hai vẫn còn đang cười nói vui vẻ thì tôi đột nhiên cảm nhận được thứ áp lực phát ra từ đằng sau.  

「Này, Elna-kaasan có bảo『Nghe đâu nhà bếp đang chuẩn bị đồ ăn nhẹ!!』nên chị đến để xem qua...... Thế có món nào ăn được không?」

  Eleonora-neesan đột nhiên xuất hiện tại gian bếp. 

  Coi bộ chị ấy mò đến đây theo chỉ thị đặc biệt của Elna-kaasan, vụ này khiến tôi phải kiềm chế mà không thốt lên rằng.「Bộ thính giác của Elna-kaasan ngang ngửa bọn ma vật hay gì?」. Đây là món bánh que củi của tôi mà. Định cướp đồ ăn vặt của con trai luôn á, người mẹ này tham lam quá rồi. 

  Mà quan trọng hơn, không biết chị ấy có nghe được vụ "lên men" mới vừa nãy hay không nữa. 

  Khi cả hai người bọn tôi nhìn chăm chăm chị ấy như thể đang yêu cầu câu trả lời thì Eleonora-neesan đáp lại với vẻ bối rối. 

「.... Chuyện gì nữa? Sao hai người mặt xanh như đít nhái thế?」

「K-không, không có gì. Đây, cầm lấy đĩa bánh que củi đi!!」

「Bánh que củi!? Có ăn được không vậy?」

  Tôi đẩy hết đĩa bánh cho chị ấy, đoạn Eleonora-neesan cầm lên một que và cho vào mồm. Rồi tiếng nhai giòn rã vang lên *rồm rộp*, đoạn giọng cười trong trẻo của Eleonora-neesan lọt đến tai. 

「Cái món này ăn vừa ngon lại còn vui tai nữa!! Ăn mãi không dừng lại được!!」

「Đúng chứ?」

  Cánh hành xử của chị ấy vẫn lỗ mãng như mọi khi, song đảm bảo là chị ấy rất ưng ý. Eleonora ăn rất nhanh, hai má chị ấy căng lên cứ như lũ sóc, xong xuôi thì chị ấy liếm đầu ngón tay *tích*. Vô thức mỉm cười và lại làm thêm một que nữa. Trước cả khi kịp nhận ra thì chị ấy đã không thể ngừng ăn, đây là sự đáng sợ của khoai tây chiên và bánh que củi đấy. 

  Đúng rồi, tý thì quên mất, chốc nữa mình phải làm khoai tây chiên mới được. 

「Eleonora-neesan, chị không định mang tới chỗ Elna-kaasan à?」

  Bà chị này đáng sợ quá, phải đuổi bả đi gấp thôi. 

  Khi tôi nói thế bằng cả trái tim, đôi đồng tử của con sóc trước mặt liền mở to như thể vừa nhớ ra điều gì đó, chị ấy nhanh chóng nhai hết que củi đang ăn dở *rồm rộp*. Trông cứ như lũ thú nhỏ ấy, đáng yêu thật. 

「Đúng rồi, tý thì quên... chị mang chỗ bánh này đi nhé!!」

  Cả hai người bọn tôi mỉm cười tiễn Eleonora-neesan rời đi, sau khi chắc rằng chị ấy đã khất dạng, cả hai đồng loạt thở phào một hơi. Tất nhiên, đấy là do bọn tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

「.... Cứ ngỡ tim ta ngừng đập đến nơi rồi không đó, nhóc」

「Cháu mới phải là người nói câu đó. Cháu thậm chí còn hình dung ra cảnh bị chị ấy đập cho một trận tơi tả luôn rồi đó.」

  Nếu Eleonora-neesan đến chậm hơn một tý nữa thì có khi chuyện đó đã diễn ra thật đấy. 

  Hình như tôi đã bị ảo giác do đi cảnh quá lâu thì phải...

「Khi muốn nói gì đó tương tự thì phải biết ngó trước nhìn sau đấy.」

  Với khuôn mặt tái mét, cả hai người bọn tôi mau chóng trở lại với việc nấu nướng. 

  Sau lần đó, bọn tôi dùng luôn bữa trưa đan xen trong lúc chuẩn bị bữa tối. Sylviro-niisan cũng đã trở về sau màn đi cảnh trên núi, cả bọn đang phải đầu tắp mặt tối để chuẩn bị bữa tối. 

  Mới nãy thôi, cái đĩa bánh que củi mà tôi dùng để đánh lạc hướng Eleonora-neesan coi bộ đã để lại ấn tượng cực mạnh với hội chị em, nên lệnh đã truyền xuống, bắt bọn tôi phải tăng "sản lượng" thành phẩm (ý là bắt sản xuất hàng loạt). 

  Kaa-san vẫn quyết đoán như mọi khi. Tất cả bánh mỳ thừa từ hồi sáng được đem đi chiên và hồ biến thành que củi hết. Nếu để vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ cướp đi hết, nên để tránh lâm vào cảnh đó thì tôi đã lén gói gém một phần rồi tọng thẳng vào túi không gian. Thế này thì không lo bị ăn mất phần nữa. 

  Phần ủ bột mỳ ở giai đoạn hai cũng đã xong và hiện đang nghỉ trên bàn. 

  Và giờ thì tôi đang chuẩn bị làm bánh mỳ chiên. 

「Vậy là chúng ta sẽ rán qua dầu à?」

  Lướt mắt qua một hàng dài bánh mỳ với những hình dạng đặc thù, Bartolo liền đánh tiếng hỏi.

「Vâng.」

  Dầu đang được đun trong nồi, đoạn tôi cho đũa vào để kiểm tra nhiệt độ sôi. 

「Un, bọt khí nổi lên kiểu này, chắc là khoảng 170 độ」

「.... Nhóc dùng hai cái que đấy điêu luyện thật.」

  Bartolo quan sát từ đằng bên lên tiếng khen ngợi. 

「Một khi đã dùng quen rồi thì cũng dễ thôi mà.」

「Vậy hả? Ta có nên tập dùng trong lúc rảnh rỗi không nhỉ? Trông cũng khá tiện. Mà này, chỉ chọt hai cái que vào mà nhóc đoán được nhiệt độ luôn á?」

「Vâng, nếu bọt khí bé bé thế này thì sẽ rơi vào khoảng 150 độ, còn nếu bọt khí toát ra từ đầu đũa thì sẽ tầm 170 độ. Nếu dùng vụn bánh mỳ thì bác sẽ hiểu thôi.」

「Ra vậy.」

  Coi bộ ấn tượng, Bartolo đưa tay lên xoa cằm, rồi thả hai mẩu bánh mỳ vào nồi. Hai mẩu bánh mỳ trôi lơ lửng trên mặt dầu, tạo ra những tiếng *sào sào* vui tai. Đợi cho mặt bánh chuyển vàng nâu thì mau chóng trở mặt.

  Nấu ăn sẽ đơn giản hơn nếu ta biết cách timing cẩn thận, đã vào bếp thì không được phép bất cẩn. 

  Xong xuôi thì trở mặt một lần nữa, cứ như vậy, bánh mỳ chiên đã hoàn thành. 

  Miếng bánh mỳ vàng nâu, mềm dịu toả hương thơm khắp gian bếp, tôi rất thích mùi hương dịu nhẹ của bánh mỳ vừa mới chiên xong vì như vậy sẽ rất thư giãn. Rồi đoạn tôi vớt nó ra đĩa  và bắt đầu rắc đường lên mặt bánh.

「Aaaahhhh!!!」

「Hả, chuyện gì vậy Bartolo?」

  Khi tôi rắc một lượng lớn đường thì Bartolo hét lớn rồi đoạn bấu chặt lấy tôi.

「Nhóc rắc nhiều quá rồi đấy?!」

「Nhưng phải làm vậy mới ngon chứ.」

  Ngó lơ bác ấy, tôi tiếp tục rắc đường. Bên cạnh là tiếng thét oai oán của Bartolo, song tôi cũng mặc. Và rồi.「Hoàn thành rồi!!」

「A, đường của ta.」

「... Cháu đã nói rồi, ăn món này rất nhanh béo.」(hạ giọng)

「Cách làm đơn giản thì tuyệt đấy, nhưng tốn nhiều đường quá.」Bartolo bắt đầu kiểm tra lọ đường.

  Nếu nhìn lướt qua chiếc đĩa thì ta có thể thấy miếng bánh mỳ chiên trông trắng xoá cứ như được phủ một lớp tuyết mỏng. Khi cắn vào sẽ tạo cảm giác giòn tanーbánh mỳ chiên phủ đường luôn vậyーrồi hương vị của miếng bánh sẽ loan toả khắp khoang miệng. Chỉ nghĩ tới thôi đã chảy nước dãi rồi. 

「.... Xong rồi thì mau dâng cống phẩm đi!!」(nói nhỏ)

「Un, vậy nên, mọi người này. Đến đây nhận quà đi.」

  Bên chỗ cửa ra vào là nhóm hầu nữ Mel-san, Mina và Sera, còn có cả Elna-kaasan cùng với Eleonora-neesan nữa, cả năm người bọn họ đang rình trộm bọn tôi. 

  Coi bộ bọn họ đã bị hương thơm của món này dẫn dụ đến đây, tất cả đã có mặt ở đấy từ lúc bọn tôi bắt đầu chiên bánh. Lúc Bartolo la lên thì bọn họ cũng hưởng ứng, cũng bởi đang bị theo dõi nên khi rắc đường xong thì tôi mới không nói「Thử thôi nào!!」. Vì nếu dám nói vậy thì đám người háu ăn kia sẽ lao vào cấu xé cả hai người bọn tôi. 

「Sao mọi người không đi chuẩn bị trà đi!!」

「「Đâu vào đây hết rồi ạ!!」」

  Nghe Elna-kaasan nói thế thì nhóm hầu nữ liền đáp như thể những binh sĩ sắp xung trận. 

「Được rồi, thế đi gọi Nord với Sylviro giúp ta nhé.」

「「Hai người họ đã an vị rồi ạ!!」」

「Nếu đã vậy thì đến sảnh ăn thôi nào.」

「「Vâng ạ!!」」

  Elna-kaasan cùng Eleonora-neesan liền quay lưng rời đi, lọn tóc của cả hai đung đưa qua lại theo từng nhịp chân. Tất nhiên là cả hai người họ không quên liếc séo bọn tôi một cái, sau khi họ rời đi thì nhóm hầu nữ liền theo sau.

  Tính huống khôi hài kiểu gì thế này. 

  Cả tôi cùng Bartolo đều nghĩ thế, song lại chẳng đủ can đảm để nói ra, cả hai chỉ còn biết mang theo giỏ bánh mỳ và lẻo đẽo theo sau bọn họ. 

  Hội chị em rất ưng món bánh mỳ chiên. Coi bộ món này vẫn hơi quá sức với Nord-tousan và Sylviro-niisan, hai người họ chia đôi miếng bánh, và nhâm nhi một cách vui vẻ. Khỏi phải nói, mấy miếng chiên sơ cũng bị hội chị em mang đi thưởng trà. 

  Trông món đó thì có hơi xấu xí, song lại làm nổi bật lên khả năng của cái bếp ma cụ. Mới đầu tôi còn định làm thêm sata andagi, song lại thôi vì hôm này đã ăn hai que củi cùng mấy miếng bánh mỳ. 

  Dĩ nhiên là không phải tôi no hay gì đâu, mà bởi tôi đang dành bụng cho món khác. Lần tới chắc chắn tôi sẽ làm món sata andagi. Nhưng ngặt cái lại chẳng biết cái "lần tới" đó là khi nào. Chắc là tôi sẽ phải nhâm nhi món bánh que củi trong khoảng thời gian rồi, dù gì thì món nay mà ăn kèm với mật ong hay mứt gì đó cũng ngon phải biết. 

  Rồi, giờ thì bắt tay vào chuẩn bị bữa tối thôi nào, thực đơn sẽ gồm những món chiên xù. Nói đến chiên xù thì trước tiên phải là tempura, kushiage, khoai tây chiên và karaage. Nhưng nếu làm quá tay thì sẽ không ăn hết nên tôi phải cẩn trọng suy xét. 

  Trước mắt, để làm tempura thì tôi sẽ phải chuẩn bị bột chiên xù. Hiển nhiên là không có chuyện loại bột đấy được bán đầy ngoài chợ. Nói đúng hơn, thế giới này thậm chí còn chẳng biết tới món tempura trông như thế nào. Nhưng bỏ chuyện đó sang một bên đi, trộn bột chiên xù dành cho món tempura cũng khá dễ. Ta chỉ việc đánh tan hỗn hợp trứng + nước, rồi lăn qua một lớp bột mỳ vào nữa là xong. Nghe đâu để ít bột làm lớp phủ sẽ trông ngon mắt hơn. 

「Ta sẽ lăn qua thứ này và đem chiên hả?」Bartolo lên tiếng hỏi trong lúc lăn nấm qua lớp bột.

  Để chuẩn bị cho việc này, tôi đã thay đổi y phục từ dạng tay ngắn sang dạng tay dài. 

  Tôi cũng có bảo Bartolo thay đồ, nhưng bác ấy không nghe, coi bộ ổng đang quá xem thường trận chiến sắp tới rồi. Dù có là lòng tự trọng của một đầu bếp hay là đang bất cẩn thì chuyện đấy cũng là do bác ấy tự quyết định.

  Chuẩn bị xong xuôi thì bác ấy cho nấm vào chảo dầu nóng. Khi nấm được cho vào trong chảo thì liền tạo ra một âm vang *xào xào*.

「Uoh!? Âm vang to thật.」Có lẽ do âm vang to hơn Bartolo tưởng, nên bác ấy mau chóng lùi lại. 

「Tck... Không bị bắn dầu à.」

「... Nhãi ranh, nhóc vừa nói gì đấy?」

「Đừng bận tâm. Đây, tiếp đến rau củ.」

  Không sao. Nếu Bartolo cứ thế này, không sớm thì muộn cũng sẽ bị dính đòn thôi. Áo tay ngắn không đủ an toàn đâu. Khi tôi lặng lẽ giao cho bác ấy rổ rau, thì bác ấy liền cho hết vào chảo dầu và mau chóng lùi lại. Mới đầu thì Bartolo còn e ngại trước âm thanh phát ra, không biết hồi trước mình có giống vậy không nhỉ. 

  Tuy vậy, tôi vẫn đủ dũng cảm để thừa nhận điều đó.

「Có chuyện gì không ổn à Bartolo-san? Bác đang lùi rất xa đó? Làm gì có chuyện bác sợ mấy tia dầu nóng nhỉ?」

「T-tất nhiên là vậy rồi, chỉ là ta không muốn nó bắn vào người nhóc thôi, nên mới phải cẩn thận đó.」

  *Bộp!!*

「Uwaaaa?! Chuyện gì thế?!」

「Bột bắn ra ấy mà」

「Đ-đúng rồi nhỉ. Đấy là lý do tại sao timing chuẩn rất quan trọng trong mấy món chiên nướng. Phần còn lại nhờ nhóc nhé. Ta đi thay đồ đây.」

  Bartolo vội vã đến chỗ tôi trong lúc nói vậy. 

  Bác ta sợ thật à...

  Nhưng thôi, kệ đi, dù gì thì đây cũng là lần đầu bác ấy làm đồ chiên mà, thành ra lần này tôi sẽ đứng bếp. 

  Nếu ta chiên thịt và tôm trước thì dầu sẽ ố màu và còn bốc mùi rất hăng, nên trước nhất phải cho rau củ vào trước. 

「Nếu bọt khí nhỏ dần, ổn định và ít tạo ra tiếng động thì có nghĩa món ăn đã chín.」

「Ra thế. Quả đúng là vậy thật.」

   Trong lúc ngẫu hứng chỉ đẫn Bartolo, tôi thả cà rốt, hành tây, nấm và rau dại trên đĩa vào cùng một lượt. Tôi cũng có chuẩn bị một ít lát khoai tây thái mỏng, và đã bí mật chiên qua để làm đồ ăn vặt. 

  Un, coi bộ chiên thế này cũng chẳng có vấn đề gì. 

「Ta đã chiên xong phần rau củ rồi. Tiếp đến là karaage.」(gà chiên bột) Sau khi nói vậy thì Bartolo tiến đến đây với một bát thịt gà trên tay. Phần thịt đã được Bartolo nêm nếm qua. Nhúng qua hỗn hợp trứng và lăn qua một lớp bột mỳ rồi thả vào chảo dầu để chiên. Âm vang *xào xào* lại vang lên một lần nữa. 

「Nghe quen rồi thì lại thấy âm thanh này cũng bình thường, song lại còn khá thư giản nữa chứ.」

  Quả là vậy, nếu nghe kỹ tiếng dầu chiên thì cũng thấy khá vui tai đấy chứ. Khi nghe thấy tiếng này thì ta chắc chắn sẽ nghĩ「Ai đó đang chiên đồ ăn à.」

  Lúc lớp bột cứng lại thì trở mặt, rồi khi thấy đã chín thì vớt ra đĩa. Sau khi để miếng gà nghỉ một lúc thì nâng nhiệt độ lên và bỏ vào chiên thêm một lần nữa.

  Đây là phương pháp chiên hai nhịp. 

「Chẳng phải chiên một lần là đủ rồi hay sao?」

  Tôi đang định chiên tôm thì Bartolo nhìn qua phía này với vẻ nghi hoặc. 

「Nếu bác tăng nhiệt độ lên một cách đột ngột như vậy thì phần bột phủ bên ngoài sẽ vỡ. Đây gọi là phương pháp chiên hai nhịp đó. Mà, đôi lúc cũng có thất bại.」

「Là vậy à? Tý nữa nhớ chỉ ta đấy nhé.」

  Khi tôi khẽ gật đầu đáp lại và vớt đồ ăn bỏ ra đĩa thì có hai người nọ đột nhiên xuất hiện.

  Hai người vừa mới đến là Eleonora-kaasan và Mina. 

  Hình như tiếng chiên tempura cùng karaage đã truyền đến tai hai người họ. Cũng do đã đến giới hạn, nên cả hai đang cố ăn vụn đồ ăn. 

  Uh, ăn thử thì cũng không thành vấn đề, nhưng em đang chiên dở tay đấy?

  Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy thì một bọt dầu nóng nổ tung *bộp* và văng thẳng vào ngay giữa cái trán vồ của Mina. 

「Ưgh?! Nónggg?! Nónggg quá!? Trán của mình!!!!」

  Đấy, thấy không!?

  Tôi mặc Mina đau đớn lăn lộn dưới sàn.

「ーーーmmgh!? Mmh!!」

  Eleonora-neesan vẫn đang nhai chóp chép, đoạn chị ấy lại gần và vỗ mạnh vào bả vai tôi *bộp bộp*

「Đợi chút, em đang chiên đồ ăn đấy, nguy hiểm lắm đó!?」

「ーーーmmgh!?」

  Eleonora-neesan đang nhai một miếng Karaage trong lúc thổi *phù phù* vì nóng. 

  Đấy là đồ mới chiên mà, dĩ nhiên là nó phải nóng rồi. 

  Tuy vậy, tôi vẫn cố hỏi xem phản ứng của chị ấy. 

「Thế nào? Karaage ngon lắm phải hông?」

  Vừa nghe tôi nói vậy rồi đoạn mỉm cười thật tươi thì đôi đồng tử kia liền mở to, chẳng nói chẳng rằng, chị ấy đưa tay gõ liên hồi vào đầu tôi *bộp bộp*.

  Không biết nếu tôi mà còn tiếp tục trêu thêm nữa thì chị ấy sẽ còn mạnh tay ra sao. 

TN: tưởng tượng một bà chị đáng sợ phồng mang trợn má gõ đầu bạn bộp bộp xem... nhớ lại thôi đã thấy đau rồi....

「Được rồi, được rồi. Em biết rồi, chị muốn nước đúng không. Un, đây.」Nói rồi tôi vận ma lực, đổ đầy ly nước.

  Eleonora-neesan nhanh tay giật lấy cốc nước và tu một hơi. 

「Fuwaaa!! Cứ tưởng là chết đến nơi rồi không đó.」

  Đừng hành xử như thể đang nốc bia tươi chứ.

「Đấy là bởi chị vớ phải miếng vừa mới chiên đấy.」

「Ai mà ngờ nó lại nóng đến thế đâu. Lưỡi vẫn còn đang tê nè, cho chị cốc nước đá đi.」

  Eleonora-neesan chỉa cốc nước qua chỗ tôi. Khi tôi lấp đầy cốc nước bằng đá bi thì chị ấy tọng hết vào họng. Sau khi đã hạ nhiệt thì Eleonora-neesan liền nhìn tôi chằm chằm. 

「Có Al tiện thật đấy.」

「Thứ tiện lợi là ma pháp đấy, có phải em đâu. Còn nữa, cách chị nói cứ như thể đang xem em là công cụ ấy, nên làm ơn thôi đi.」

「Nếu đã ăn vụn xong rồi thì mang nó ra ngoài đi. Bọn ta vẫn còn đang nấu ăn đấy.」  Bartolo xuất hiện rất đúng lúc, rồi đoạn hất cằm ra hiệu. 

「Âu, đau quá!! Gừ, cái tủ này.」

  Sau khi bật dậy thì Mina lại dính chưởng. Cái cô hầu nữ vô vọng này thật là....

  Eleonora-neesan đánh mắt nhìn qua cho Mina, rồi lại quay sang chỗ bọn tôi. 

「Này ư?」

「Vẫn còn nóng đấy. Nếu chị muốn lấy gì đó thì cứ lấy món này đi.」

  Sau khi ăn xong chỗ karaage mà tôi đã hối lộ thì Eleonora-neesan liền kéo Mina ra khỏi gian bếp. 

「Uwaaaa!? Eleonora-sama!! Còn phần của tôi thì sao ạ?!」

「Hết rồi. Chị cứ đi liếm đá hay gì đó đi.」

「Thật không công bằng!!」

「.... Mina vẫn ồn ào như mọi khi nhỉ.」

「.... Ừm」

  Sau đó thì tôi bắt đầu chiên tôm, và hoàn thành bữa tối. 

  Khi nhìn thấy mấy món chiên xù hoa mĩ được chuẩn bị bằng bếp ma cụ thì ánh mắt của mọi người liền sáng lên. Thoả mãn trước những món chiên xù đẹp mắt, thế là tính hữu dụng của chiếc bếp đã được kiểu chứng. 

  Xét cho cùng, đây là thành quả của cả ngày hôm nay mà. Hậu sự phải nhờ Bartolo rồi, xong đợt này thì tôi chẳng muốn vào bếp nữa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Sống trong nhà nhưng luôn phải đề phòng, áp lực ghê :)
Xem thêm