• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Cuộc Phiêu Lưu của Dũng Sĩ Hải Tặc

Chương 02: Những huyền thoại chỉ tồn tại trong huyền thoại mà thôi.

1 Bình luận - Độ dài: 1,630 từ - Cập nhật:

Chúng tôi đã được thuyền trưởng hết sức ưa chuộng, nên lẽ ra sẽ tiếp tục làm chân sai vặt trên con tàu hải tặc Scarlet… nhưng rồi chuyện gì đã xảy ra…?

“Tại sao lại thành ra thế này…?” Tia hỏi.

“Cái này… khá là đã đấy nhỉ.” Tôi đáp.

Giờ thì tôi đang ngồi bên cạnh thuyền trưởng Rebecca, người ngồi trên ghế, còn tôi thì đang quạt cho bà ấy bằng một chiếc lá to đến mức khó tin để tạo ra làn gió mát. Ở phía đối diện, Tia cũng đang làm y hệt, nhưng rõ ràng vẻ mặt cô ấy đầy bối rối.

“Thưa… thuyền trưởng? Việc này là… sao ạ?” Tôi hỏi.

“Ừm? À, nghe nói những người quyền quý thường làm vậy. Thế nên ta nghĩ thử một lần cho biết xem thế nào.”

“Thật là một… thú vui độc đáo.” Tôi đáp.

“Có gì không vừa mắt sao?”

Rebecca liếc ánh mắt thăm dò tôi, còn tôi thì mỉm cười mập mờ đáp lại lời.

“Không hẳn là không vừa mắt, nhưng tôi thật sự không ngờ lại phải làm chuyện này….”

Công việc của người mới lên tàu hải tặc thường là đánh bóng boong tàu hay gọt vỏ rau củ mà thôi. Vì vậy, tôi vốn dĩ đã sẵn sàng để tự mãn thầm khi lau boong cho đến mức sàn trượt chân, hoặc gọt vỏ rau củ dài mảnh mà không để đứt, nên việc bị đối xử như thế này khiến tôi chỉ biết ngơ ngác.

Thật sự thì… chuyện này là cái quái gì vậy? Tôi đã đoán trước là vì thể hiện sức mạnh sẽ được đối xử như khách quý, nhưng bị bắt làm chiếc quạt gió thì chẳng hiểu gì cả!

“Thì… Ta cũng chỉ mới nảy ra ý nghĩ đó thôi. Cậu có nghĩ nếu khiến mấy gã đàn ông kia làm thế này, họ sẽ thấy sao không?”

“À… thì đúng là….”

Nếu hình dung cảnh được quạt mát bởi một ông to khỏe, đầy mùi mồ hôi, e rằng ai cũng cảm thấy… kinh tởm. Còn ai lại muốn nhìn cảnh đó chứ?

“Ôi, ghê chết được….” Tia nói

“Ahahaha!”

Có lẽ vì Tia cũng tưởng tượng ra cảnh như vậy, cô nhăn mặt ra và đôi tai cụp xuống lộ rõ sự chán ghét. Nhìn thấy chúng tôi như thế, Rebecca chỉ cười thích thú, rồi khi cười xong, cô hớp một hơi rượu vang từ cổ chai, thở dài một cái rồi từ tốn hỏi tôi:

“Phù… rồi? Vậy mấy cậu đến đây vì mục đích gì?”

“À, chuyện đó thì….”

“Ở đây chỉ có mỗi tôi với mấy người thôi đúng không? Nếu tôi không hỏi thì mọi chuyện đâu đến nỗi này. Vậy các người có còn chỗ nào giấu giếm nữa không?”

“…Để mà hỏi đến mức nào mà phải làm chuyện này sao?”

“Ừm, tôi cũng phải thừa nhận là chỉ vì muốn thử một lần thôi.”

Quả nhiên, đúng là thủ lĩnh của mấy tên đầu gấu, thấy là làm theo ý. Đến mức làm ngơ cho đến giờ rồi vẫn không nói gì thì có lẽ sẽ bị đuổi thẳng cổ mất… Hừm?

“Vậy thì, chỉ tính với mấy người ở đây thôi nhé… Nói thật thì Tia là một cô gái rất hấp dẫn, cậu không nghĩ thế sao?” Tôi nói.

“Uế!? Ơ, Ed, đột ngột thế hả!?”

“À? Ừm… thì đúng là cô ấy không gợi cảm lắm, nhưng có vẻ đẹp theo kiểu tác phẩm nghệ thuật, đúng không? Ngoài ra… thôi, cái đó không nói đâu.”

“Thuyền trưởng cũng thế!? Mà cái gì là ‘không nói đâu’ vậy!?”

“Ah— được rồi được rồi. Nhỡ nói luôn thì không xong chuyện.” Tôi nói với Tia.

“Ed!?”

Tôi kìm Tia, người đang có vẻ mặt pha trộn giữa ngượng ngùng, bối rối và tức giận, bằng bàn tay, rồi tiếp tục nói với Rebecca. Trong lúc đó, tôi vẫn bị đánh “bịch bịch” vào sống lưng, nhưng tôi mặc kệ nó――

“Đau mà! Được rồi đó! Nói với cậu sau cũng được!”

“Ừm—cậu hứa chứ?”

“Thật là… Dù sao thì, cậu ấy đã lọt vào mắt xanh của một ông quan chức khó ưa rồi. Mấy người có quyền lực thì không thể giải quyết mọi việc bằng cách đấm đá được, vậy mới rắc rối chứ. Nhưng cũng không phải chúng tôi chỉ biết chịu trận đâu. Chúng tôi đã nhờ vào nhiều đường dây để lo liệu mọi thứ, nhưng nếu trước khi việc đó xong xuôi mà Tia đã bị bắt giam thì chúng tôi bó tay. Nên mới phải tạm trú ở đây để trốn chạy, đại loại vậy.” Tôi nói.

“À, ra vậy. Nên mấy người mới đến tàu của ta. Quả thật, ở trên biển thì sẽ không ai có thể bắt được bọn ngươi, và bọn ta những kẻ ngay từ đầu đã nằm ngoài vòng pháp luật không thể bị chính quyền kiểm soát được. Nhưng điều đó chỉ xảy ra khi bọn ta ko bán đứng các ngươi. Bọn ta là cướp biển. Chẳng phải các ngươi đều cho rằng bọn ta sẽ vứt bỏ mọi thứ và lao vào chút tiền lẻ trước mắt, thay vì mạo hiểm để kiếm món lời lớn sao?”

“Chuyện đó thì đến lúc rồi hẵng tính tiếp. Tôi bỏ cuộc và phó mặc bản thân cho sự may mắn…”

Nói tới đây, tôi dừng lại một lát, cầm chiếc lá to trong một bên tay tay, nắm tay còn lại thành nắm đấm rồi giơ ra trước mặt.

“Tôi chỉ cần đánh ngât cô, rồi cướp luôn con tàu này thôi.”

Nói với nụ cười nhếch mép, Rebecca nhìn tôi với vẻ sửng sốt. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, cô ấy ôm bụng cười to.

“Khụ khụ, ha ha ha! Hay đó! Trẻ con mà dám vênh váo, đó là chuyện tốt. Nhưng nếu cậu tự tin như thế, sao không làm ngay từ đầu?”

“Chắc chắn là làm thế sướng hơn mà. Chúng tôi có kỹ năng điều khiển thuyền đâu, cướp được con tàu mà cũng chẳng biết làm gì. Nếu bất đắc dĩ thì mới buộc phải chấp nhận cho con thuyền trôi dạt thôi, chứ không thì nghe theo lệnh thuyền trưởng, đánh bóng boong tàu còn sướng hơn gấp ngàn lần.”

“Thật là một lý lẽ chua chát. Vừa phun ra lời nói to tát rồi lại quá thực tế, đúng là một đứa nhóc khó hiểu. Được rồi. Như ta nói từ đầu, miễn là mấy người không mang rắc rối đến cho ta, ta sẽ để mấy người ở lại trên tàu. Đừng lo. Nhưng đừng quên là vẫn phải làm việc đấy nhé.”

“Xin tuân lệnh, thuyền trưởng! Chúng tôi sẽ làm việc với tốc độ nhanh nhất!”

Thấy Rebecca tỏ vẻ rất vui, tôi hưng phấn mà vẫy chiếc lá to. Sau đó, chúng tôi tiếp tục trò chuyện một lúc, nhưng nhân lúc thuận tiện, tôi quyết định hỏi điều mình đã thắc mắc từ lâu.

“Thuyền trưởng, ngài có nghe chuyện về Anh Hùng và Ma Vương không?”

“Chuyện gì bất chợt vậy? Nếu nói đến Anh Hùng và Ma Vương thì là chuyện Ma Vương Sương Mù và Anh Hùng của Ánh Sáng sao?”

“Ma Vương Sương Mù? Chuyện đó là gì thế?”

“Cái gì, cậu chưa nghe qua sao!? Đó là một câu chuyện cổ tích nổi tiếng mà.”

“Không, chắc chuyện đó chỉ lưu truyền ở vùng này thôi, ra đất liền chắc chẳng ai nghe nói về nó đâu. Tôi cũng chỉ nghe lần đầu khi đến đây.”

Trước lúc Tia sắp lộ ra sự ngơ ngác, tôi vội vàng đỡ lời. Rebecca thoáng ngạc nhiên, rồi gật nhẹ, tỏ ra hiểu ra.

“Vậy hả? Quả thật là chuyện liên quan đến biển mà… Thôi thì ta sẽ kể cho mà nghe. Ở tận cùng đại dương của thế giới này có một Ma Vương tạo ra sương mù. Mỗi năm, sương mù đó dần dần lan rộng khắp thế giới, nếu cứ tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc thế gian sẽ bị sương mù nuốt chửng. Người có thể xua tan sương đó chính là Anh Hùng. Hắn dùng một thanh Kiếm Ánh Sáng để tỏa sáng, xua tan sương mù, đánh bại Ma Vương và mang lại hòa bình cho thế giới, đó là cốt truyện chính.”

“Ồ. Vậy thì bây giờ Ma Vương còn đang tạo ra sương mù trên thế giới hả?” Tôi hỏi.

“Hả? Đừng có nói bậy. Chuyện đó chỉ là cổ tích thôi mà? Thực ra khi ra biển xa, có những vùng sương mù dày đặc không thể tiến vào, nhưng trên biển có sương mù thì cũng chẳng có gì lạ cả.”

“Ừm. Vậy là Anh Hùng hay Ma Vương chỉ tồn tại trong cổ tích chứ không có thật?” Tôi hỏi.

“Xét theo lẽ thường, đúng là vậy.” Rebecca trả lời.

“Vậy ra mục đích lần này của chúng tôi là tìm kiếm thứ đó à?” Tia hỏi.

“Hả? Cậu nói gì sao?”

“Không, tớ không nói gì cả.” Tia đáp.

Trước lời thì thầm nhỏ của Tia, Rebecca hơi nghiêng đầu, nhưng may mắn là cô ấy không hỏi thêm gì. Sau đó, cho đến khi Rebecca chán, chúng tôi vẫn tiếp tục bị quạt không ngừng bằng chiếc lá to… Rồi đến đêm hôm đó.

“Nào, tới lúc cậu kể cho tớ nghe về thứ đó rồi đấy?”

Trên chiếc giường chật chội đến mức không thể nằm một mình, không hiểu sao tôi bị ép sát vào Tia và bị tra hỏi như vậy.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

sếch...
Xem thêm