Thành phố Elgrid ban đầu chỉ là một thị trấn nhỏ bình dị. Nhưng kể từ khi Học viện Aeios được xây dựng tại đây do vị trí giao thông thuận lợi, nơi này nhanh chóng phát triển thành một đô thị sầm uất.
Nếu nhìn mặt tích cực thì Elgrid là thành phố của sự tự do và đa dạng văn hóa. Nhưng mặt khác, nơi này cũng thường xuyên xảy ra nhiều sự cố rắc rối.
Phía Bắc của thành phố giáp với biển, cho phép giao thương với các quốc gia khác qua đường thủy. Nhờ vào chính sách hữu nghị của vương quốc, người ngoại quốc có thể dễ dàng định cư tại đây.
Nói cách khác, thành phố Elgrid là nơi quy tụ của vô số chủng tộc và con người trên khắp thế giới.
Mà đã là nơi tập trung đông người, thì đương nhiên sẽ đủ thứ chuyện kỳ lạ xảy ra ở đây.
“Ugh, cái mùi gì thế này?”
Hayun cau mày, bịt mũi lại mà nhìn xung quanh con hẻm.
“Tôi nghe nói bọn họ cố tình làm vậy là để hạn chế người dân qua lại.”
Con hẻm bốc lên thứ mùi như rác thải, dường như không có bóng dáng của ai ở đây cả.
“Cậu có muốn dùng khăn tay không?”
Hayun chìa tay đưa chiếc khăn cho tôi, nhưng tôi lắc đầu từ chối. Tuy mùi đúng là kinh khủng thật, nhưng nó vẫn ở mức có thể chịu đựng được.
“Nè Rin, dùng lấy đi.”
“Cảm ơn.”
Sau khi đưa cho Rin một chiếc, Hayun lại lấy ra thêm một chiếc khăn khác nữa. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại mang nhiều vậy, thì Rin đã hỏi thẳng thay cho tôi.
“Sao cậu lại mang hai chiếc khăn tay lận vậy?”
“À, thực ra tôi còn nhiều lắm.”
Hayun lấy ra vài chiếc khăn tay từ túi nhỏ đeo ở bên hông. Mỗi cái đều có hoa văn khác nhau, trông giống như đồ làm thủ công vậy.
“Do không còn trợ cấp sinh hoạt nữa nên tôi định bán mấy thứ này để kiếm tiền. Tay nghề của tôi cũng không tệ lắm đâu.”
“Wow, cái này đẹp thật đấy.”
Nghĩ lại thì cái túi vải kia cũng là do cô ấy tự làm mà.
Rin bắt đầu hỏi về giá cả trong sự hứng thú, còn Hayun thì hào hứng giới thiệu như thể coi Rin là vị khách tiềm năng đầu tiên của mình.
“Này mấy người, đến nơi rồi đấy.”
Bên trong con hẻm, có một người đàn ông đang hút thuốc ở bên cạnh thùng rác. Tôi thoáng nghĩ đó có phải thuốc mà Demalico hay hút không, nhưng hình như không phải.
‘Nghĩa là hắn ta không dám hút vì nó nguy hiểm nhỉ?’
Tôi thả lỏng đôi vai xuống mà bước vào trong. Người đàn ông nhìn thấy chúng tôi, liền nhổ nước bọt một cái rồi cất lời cảnh báo.
“Lũ nhóc, vào đây thì chỉ có rước họa vào thân thôi. Biến ra chỗ khác chơi đi.”
“Cháu nghe nói ở đây có bán thứ mà cháu cần đúng không ạ?”
“……”
Dường như hắn ta nhận ra bọn tôi biết điều gì đó nên rít một hơi thuốc thật sâu, ánh mắt thì đang dò xét từng người một. Tôi bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, liền lên tiếng nói tiếp.
“Bọn cháu là bạn của Demalico.”
“Cái thằng mặt béo đó hả? Tao đã bảo đừng có lôi người khác vào chuyện này rồi mà nó vẫn đi lảm nhảm với đám bạn à? Nói với nó từ nay đừng có vác mặt đến đây nữa.”
Hắn ta chửi bới, bảo ở đây chẳng có gì để bán rồi hăm dọa bọn tôi cút đi chỗ khác. Nhưng tôi chỉ cười nhạt mà gật đầu trong hài lòng.
“Hiểu rồi, vậy là đến đúng chỗ rồi nhỉ?”
“Hả?”
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên, và người đàn ông ngã đập mặt xuống đất mà ngất lịm đi. Hayun và Rin nhìn tôi đầy kinh ngạc, nhưng tôi chỉ nhún vai mà tiếp tục bước vào trong.
Ở cuối con hẻm là một cánh cửa cũ kỹ dẫn vào một tòa nhà. Tôi mở cửa ra, bên trong là căn phòng giống như một quán rượu, nơi có nhiều kẻ đang ngồi uống rượu và đánh bi-da.
“Hửm?”
“Gì đây? Kia chẳng phải là học sinh hay sao?”
“Cái thằng Remy kia không biết chăm sóc chúng nó tử tế à?”
Hình như ngay cả Demalico cũng chưa từng bước vào đây. Vừa thấy chúng tôi mặc đồng phục học viện, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Tôi quay lại nhìn hai cô bạn phía sau mình mà nói nhỏ.
“Này, hai người có biết hát bài chúc mừng sinh nhật không?”
“Huh?”
“Biết… nhưng mà……”
Cả hai đều ngơ ngác không hiểu tôi đang nói gì. Còn tôi thì bước vào bên trong một mình, đóng cửa lại rồi nói.
“Vậy thì hát bài đó đi.”
Nếu như có ai tấn công từ bên ngoài, thì chỉ cần nghe tiếng hát ngừng lại là tôi sẽ biết ngay.
Cạch—
Cửa vừa khóa lại, thì đám côn đồ nhìn tôi mà phá lên tiếng cười chế giễu.
“Thằng nhóc này nghĩ mình là ai vậy?”
“Tưởng học được vài ba thứ trong học viện là mình đặc biệt lắm hả?”
“Cơ mà thanh kiếm của thằng nhóc đó trông cũng xịn phết nhỉ?”
Giữa những lời đe dọa và tiếng cười nhạo của đám côn đồ, giọng hát của Rin bắt đầu vang lên qua khe cửa.
“Happy birthday to you.”
“Ơ-Ơ, cậu tính hát thật hả??”
“Ừ? Cậu ấy bảo hát mà.”
Rin không một chút do dự mà cất tiếng hát, Hayun thì ngập ngừng một lúc lâu rồi mới bắt đầu hát theo. Nghĩ đến cảnh tượng có hai cô gái đang dựa vào cửa, vừa hát vừa đùa giỡn với nhau khiến tôi không thể không bật cười được.
Rầm!
Happy birthday to you~
Rắc!
Dear Daniel~
Arghhh!!!
Happy birthday to you~
Kéttt—
“Xong, hai người có thể vào được rồi.”
Tôi khẽ liếc nhanh vào chiếc gương treo trên tường để đảm bảo mặt mình không bị dính máu, thì cũng vừa đúng lúc bài hát đã kết thúc.
Hai người họ bước vào, vẻ mặt vừa hoang mang vừa sững sờ khi lướt mắt qua đám côn đồ đang nằm rên rỉ dưới đất.
“Argh!!!”
“Ah! X-Xin lỗi.”
Có vẻ như Hayun vô tình giẫm phải tay của gã nào đó, khiến cô giật mình mà luống cuống xin lỗi. Cái tay của gã vốn đã bị gãy rồi, nên bị giẫm lên chắc phải đau lắm.
“Tầng 1 đã xử lý xong xuôi, giờ thì tôi định lên tầng 2. Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra thì hai người nhất định bỏ chạy ngay, hiểu chưa?”
“Hừm.”
“……”
Hayun không trả lời, chỉ nhăn mặt cau có. Còn Rin thì lặng lẽ nhìn tôi.
“Rin?”
“Không muốn.”
Cô ấy đáp lại bằng một ánh mắt kiên quyết, như thể không có ý định lùi bước.
“Nếu Daniel bỏ chạy, thì lúc đó tớ mới bỏ chạy theo.”
Nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi biết dù có nói gì đi nữa cũng vô ích. Thế nên tôi đành quay người lại, hướng về cầu thang dẫn lên tầng hai.
Từ phía trên vọng lại tiếng ồn ào hỗn loạn, chắc hẳn do tiếng la hét ở tầng một nên bọn chúng đã cảnh giác có chuyện gì đó đang xảy ra rồi.
Cơ mà… cũng không khác biệt gì mấy cả.
Tầng 2.
Tầng 3.
Tầng 4.
Hai cô gái đằng sau cũng không động tay động chân gì, chỉ lặng lẽ đi theo tôi. Còn tôi thì không để cho bọn chúng chạm một ngón tay vào người mình nữa.
‘Đúng như mình nghĩ, đánh người vẫn dễ hơn đánh ma thú nhiều.’
Ở kiếp trước, tôi đã từng đối đầu với những con ma thú có thể nhấc tảng đá khổng lồ bằng một tay, làm mặt đất rung chuyển chỉ với vài bước chân, và thậm chí còn liên tục niệm ma pháp chồng chéo lên nhau nữa.
So với bọn chúng thì việc chiến đấu con người, vốn luôn đứng trên cùng mặt đất với tôi, dễ dàng hơn rất nhiều.
“Wow……”
“Cậu thật sự rất ấn tượng đấy, Daniel.”
Hayun nhìn tôi đờ đẫn, rồi buông ra một tiếng thán phục. Còn Rin thì nhảy cẫng lên, vỗ tay reo hò cổ vũ. Có hơi xấu hổ thật, nhưng dù sao thì, chúng tôi đã lên được tầng cuối cùng là tầng năm. Và vừa mới mở cửa ra, một mũi tên liền bắn về phía chúng tôi.
Tôi định rút kiếm ra để chém nó, nhưng mũi tên còn chưa kịp chạm đến bọn tôi thì đột nhiên nó bị văng ngược lại và rơi xuống đất.
“Dám cả gan nhắm vào ai hả……”
Rin lập tức thay đổi thái độ, sát khí bùng lên khi cô giải trừ ma pháp bảo vệ. Đằng sau cánh cửa là một gã đàn ông to lớn, chột một mắt, đang ngậm điếu thuốc lá và cầm cây nỏ trên tay.
“Bọn chúng bị mấy nhãi ranh này đánh bại ư?”
“Ngươi là kẻ cầm đầu, có phải không?”
“Hừ, thật nực cười.”
Gã nheo mắt khinh bỉ, dập điếu thuốc dưới chân rồi gật đầu mạnh.
“Phải, ta chính là Zavalanco, thủ lĩnh của Thương hội Bellon.”
“Thương hội cái con c……”
Suýt nữa tôi đã buột miệng buông mấy lời chửi thề tục tĩu, nhưng vì có hai cô gái đang đứng đằng sau mình, nên tôi đành uốn lưỡi lại.
“Cái đám như tụi bây mà cũng dám tự nhận là thương hội à? Chẳng qua chỉ là một lũ chó dại chuyên đi bán thuốc phiện và ảo tưởng địa vị thì có.”
Câu khiêu khích của tôi dường như có hiệu quả, lông mày của gã đàn ông đã co giật nhẹ. Tuy nhiên, hắn ta không ngu đến mức lao vào một cách liều lĩnh.
‘Hô…’
Từ cánh tay săn chắc cho đến tư thế đứng sẵn sàng chiến đấu, cộng thêm cơ bắp cân đối cùng với ánh mắt không hề dao động.
‘Rõ ràng hắn ta không phải là một kẻ côn đồ tầm thường nhỉ?’
Khác hẳn với lũ chỉ biết vung gậy múa dao ở tầng dưới, tên này quả nhiên ở một đẳng cấp khác hoàn toàn.
“Chắc là ngươi đến đây để đem mấy trò học được ở học viện đi khoe khoang với gái gú hả? Nhưng ngươi vừa phạm một sai lầm chết người rồi!”
Zavalanco rút ra một thanh đoản kiếm lớn, một loại kiếm cong thường được sử dụng bởi các thủy thủ. Do thành phố Elgrid ở gần biển nên nó cũng không phải điều hiếm thấy gì.
‘Hắn ta từng là hải tặc à?’
Tôi tự đưa ra suy đoán, nhưng nghĩ lại thì thấy chẳng cần phải giữ lễ nghĩa như trong giao đấu làm gì, nên lập tức lao thẳng về phía trước.
Keng!
Hắn nâng thanh đoản kiếm lên mà đỡ lấy kiếm của tôi.
“Hự?!”
Có vẻ như đòn đánh nặng hơn hắn tưởng, khi mà cánh tay của Zavalanco nổi lên những đường gân xanh. Ngay sau đó, hắn ta vung kiếm thật mạnh khiến tôi bị đánh văng ra đằng sau.
Tuy nhiên…
Bốp!
Tôi liền xoay người giữa không trung, rồi tung một cú đá thẳng vào cằm hắn trước khi rơi xuống. Cú đá trúng đích khiến gã khựng người lại, thân hình to lớn loạng choạng lùi về sau với những tiếng rầm nặng nề.
Lẽ ra tôi định lao vào dứt điểm ngay luôn, nhưng khoảng cách lại bị kéo giãn xa hơn dự đoán. Thế là tôi quyết định phóng thanh kiếm của mình, và nó cắm sâu vào một bên vai của hắn.
“Gaaaah!”
Zavalanco gào thét lên, cố cắn răng chịu đựng cơn đau. Nhưng không để cho hắn kịp định thần, tôi đã áp sát lại gần, đấm thật mạnh vào bụng hắn, rồi gạt cái chân khiến hắn ta ngã lăn xuống đất.
“Woah…”
Clap. Clap. Clap.
Cả Hayun và Rin đều vỗ tay như vừa chứng kiến một pha biểu diễn ngoạn mục.
“Một trong hai người đi báo cho cảnh vệ đi. Lũ khốn này cần phải bị tống hết vào nhà giam mới được.”
“Để tôi đi cho.”
Hayun, người vốn rất nhanh nhẹn, liền biến mất trong tích tắc.
Thực ra lý do tôi dẫn Hayun đi cùng cũng là vì điều này. Trong lúc tôi moi thông tin đám này thì cô ấy sẽ đi báo cho đội cảnh vệ… Nhưng vì lý do nào đó, lại có một người khác ở đây nữa.
Rin cứ đứng đó, nhìn chằm chằm giữa tôi và một tên Zavalanco rên rỉ vì đau đớn.
“Rin này, cậu có thể ra ngoài đóng cửa và đợi một chút được không?”
Việc tôi sắp làm bây giờ sẽ khá tàn nhẫn mà một học sinh không nên xem, nên tôi cố đuổi khéo cô ấy đi.
Có lẽ vì đã đủ tin tưởng vào tôi, Rin chỉ khẽ gật đầu rồi bước ra chỗ cửa. Nhưng trước khi ra ngoài, cô quay lại hỏi tôi.
“Có cần tớ hát một bài không?”
“……Nếu cậu muốn.”
Rin mỉm cười tinh nghịch, rồi đóng cửa lại.
San~ tokki tokki da~~ [note73266]
Đây chỉ là một bài đồng dao đơn giản thôi, nhưng với giọng hát trong trẻo như thiên thần của Rin, nó nghe không khác gì một bài hát tuyệt tác của thế kỷ vậy. Trong lúc đó, tôi giẫm thật mạnh vào bàn tay của Zavalanco, đến nỗi các ngón tay của hắn ta bị nghiền nát xẹp lép.
“AAARRRGGGHHH!!!”
Tiếng hát đồng dao và tiếng hét tuyệt vọng hòa quyện vào nhau, tạo nên một giai điệu êm tai đến rợn người.


4 Bình luận