• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 33: Cô Ấy Trong Tương Lai

8 Bình luận - Độ dài: 2,633 từ - Cập nhật:

Ngay khi thấy tình trạng của căn phòng, tôi liền lao về phía trước, nhưng Sen lại nhảy vọt lên cao, nắm lấy đèn trần nhà mà treo ngược bản thân trên đó.

“Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng trông có vẻ nghiêm trọng lắm nhỉ?”

“Đừng có tùy tiện xen vào.”

Bầu không khí hoàn toàn đối lập với dáng vẻ luôn cười cợt trước đây của cô. Giọng nói lạnh lẽo tựa như một lưỡi dao vừa mới được mài dũa, ánh mắt thì sắc bén như muốn đâm xuyên thấu tôi.

Hóa ra đây chính là Thanh Trừng Đoàn.

Mới 18 tuổi thôi mà đã toát ra sát khí ghê gớm đến vậy sao?

“Ugh……”

Ngay cả Mei cũng không khỏi rùng mình trước luồng sát khí như đâm vào da thịt ấy. Cô đứng núp ở sau lưng tôi mà cau mày nhìn Sen, nhưng Sen hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của cô.

“Xuống đây đi. Tôi lao vào vì tưởng rằng cô định giết Demalico thôi, chứ tôi không có ý định làm hại cô đâu.”

“……”

Sen nhìn tôi đăm chiêu như thể muốn đọc thấu tâm can tôi. Nhưng sau một hồi im lặng, cô lại thở dài, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

“Cậu có vẻ không ngạc nhiên gì mấy nhỉ?”

“Ừ thì… tôi vẫn luôn có cảm giác cô diễn hơi lố lăng mà.”

Ngay cả một người nhạy cảm như Eve cũng nhận ra sự khác thường mà.

Dường như lời giải thích của tôi đã đủ thuyết phục, Sen khẽ nhíu mày, có vẻ cô cảm thấy khó chịu khi biết bản thân đã để lộ sơ hở.

“Thế, cô có thể nói cho tôi chuyện gì đang xảy ra không?”

Demalico chỉ biết cúi gằm mặt mà gật gù như một kẻ mất hồn. Và cứ mỗi lần như vậy, từng mảng da trên người cậu ta càng tróc ra hơn mà rơi lả tả xuống sàn.

Sen ngập ngừng trong giây lát, rồi cô khẽ hắt ra tiếng thở dài, vẻ mặt như đã chấp nhận rằng không thể che giấu chuyện này được nữa nên đành mở miệng trả lời.

“Tôi có việc với mấy kẻ buôn bán thuốc lá mà tên này mua.”

“……Thế thôi à?”

“Chứ cậu còn muốn gì nữa?”

Có lẽ cô ấy nghĩ rằng mình đã nói vừa đủ, nhưng vì biết rõ Sen là thành viên của Thanh Trừng Đoàn, tôi chắc chắn cô ấy không hề hành động một mình.

‘Vậy là Thanh Trừng Đoàn có dính líu đến vụ này sao?’

Tôi thoáng nghĩ đây có thể là một nhiệm vụ ủy thác nào đó, nhưng rồi tự bác bỏ ngay sau đó. Nếu thực sự có ai đó thuê Thanh Trừng Đoàn, thì họ đã cử những thành viên chính thức xử lý thay vì để một lính mới đang đóng giả làm học sinh như Sen rồi.

‘Hình như đây chỉ là vấn đề cá nhân thôi.’

Nhận ra điều đó, tôi không còn hứng thú xen vào chuyện này nữa. Thế nhưng, Mei từ phía sau bất ngờ hét toáng lên.

“Cô suýt nữa đã giết chết Demalico rồi đấy! Có muốn tôi báo chuyện này để học viện đuổi học cô không hả?! Nói cho rõ ràng coi!!”

Có vẻ như cô ấy đang tức giận trước tình trạng của bạn mình. Cơ mà đáng tiếc thay, cô đã chọc nhầm đối thủ rồi đấy.

“Thì sao?”

“……Hả?”

“Cô có biết tại sao cậu ta có thể tìm ra điểm yếu của Hiệu trưởng không?”

Sen bỗng dưng hất cằm về phía tôi.

“Cậu ta đã định ghi âm trong phòng hiệu trưởng, nhưng hệ thống an ninh nơi đó lại khá nghiêm ngặt. Nếu tự ý hành động thì khả năng cao sẽ bị phát hiện. Thế nên, cậu ta đã lợi dụng cô.”

Mei trợn mắt nhìn tôi đầy vẻ khó tin. Nhưng Sen vẫn tiếp tục nói, không để cho ai cắt ngang mình.

“Đúng vậy. Do Hiệu trưởng là bác họ của cô, nên ông ta ít nhiều gì cũng sẽ lơ là cảnh giác. Cậu ta chỉ cần dán tờ giấy có khả năng ghi âm lên người cô là xong. Nói cách khác……”

Sen chỉ thẳng vào mặt Mei.

“Chính cô là người đã mang dây xích của mình và Hiệu trưởng đến cho cậu ta đấy.”

“……Tôi ư?”

“Thật là một con gái ngu xuẩn. Vậy mà giờ cô lại lẽo đẽo bám theo cậu ta như một con chó ư? Và nhìn cái cách cô vẫy đuôi hài lòng chỉ vì xử lý đám côn đồ tép riu trong học viện đi, trông nực cười thật sự.”

Lúc này, biểu cảm của Sen đã có sự thay đổi. Một nụ cười nhếch mép đầy khinh miệt hiện trên khuôn mặt cô.

“Giờ thì tôi đã hiểu cô là loại người gì rồi, Mei Plov.”

“Câm cái mồm chó mày lại, con điếm này!!”

Không thể nhịn được nữa, Mei lập tức lao lên mà vung nắm đấm vào Sen. Nhưng Sen chỉ nhẹ nhàng né sang một bên, rồi xoay chân quẹt ngang qua khiến Mei ngã đập mặt xuống sàn.

Sen định tung thêm một cú đá vào Mei nữa, nhưng tôi đã kịp thời chạy đến mà dùng chân đỡ lấy cổ chân cô ta lại.

“Đủ rồi đấy.”

“Vậy thì lẽ ra cậu nên bịt miệng tôi ngay từ đầu chứ? Nhưng cậu đã để cho tôi nói vì nghĩ rằng cô ta đáng bị như vậy, có phải không?”

“……”

“Cậu cũng không khác gì tôi là mấy đâu, Daniel à.”

Sen cười nhếch mép, giống như cách cô ta chế nhạo Mei.

“Tôi biết cậu rất mạnh, nhưng vì lý do nào đó, cậu lại che giấu thực lực của mình. Tại sao vậy? Để cậu có thể tận hưởng thú vui bằng cách khinh thường người khác à?”

“……”

“Nhìn Ares và Rin xem. Hai người đó tuy chỉ mới chuyển vào năm ba, nhưng họ đã nhanh chóng trở thành tâm điểm nhờ vào khả năng vượt trội của mình. Còn cậu thì sao? Rõ ràng cậu cũng có sức mạnh tương tự, vậy tại sao lại cố tình giấu giếm nó chứ?”

Giọng Sen vẫn đều đều, không có một chút dao động.

“Bởi vì cậu không hề quan tâm ai cả. Có thể cậu đã cứu Tana và Eve, lôi kéo Mei với Hiệu trưởng về chung một phe, giải thoát Hayun khỏi sự kìm kẹp của gia tộc. Nhưng thực chất, cậu chẳng hề quan tâm đến bọn họ bao giờ cả.”

“……”

“Cậu chỉ là một kẻ đạo đức giả thôi, Daniel McClain.”

“……”

“Cậu muốn đóng vai làm anh hùng, muốn bắt chước theo Ares. Nhưng đến cuối cùng thì, cậu lại không có đủ phẩm chất để làm điều đó, có đúng không?”

Nụ cười khinh miệt càng hằn sâu trên khuôn mặt của Sen. Có vẻ như cô ta đã nói ra hết những gì mình muốn nói rồi, nên tôi chậm rãi cất lời.

“Quả là một luận điểm thú vị.”

Tôi gật đầu. Thành thật mà nói, có vài điểm tôi đồng tình với Sen. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ phát điên lên mà cãi lộn với cô ta.

“Cơ mà tôi không quan tâm cô nghĩ sao về tôi. Dù sao cô chỉ đang khiêu khích bọn tôi để lảng tránh vấn đề chính thôi. Nên nói cho tôi biết, cô đã moi được thông tin gì từ Demalico hả?”

“……”

Nụ cười khinh miệt của Sen liền dập tắt, nhường chỗ lại cho vẻ lạnh lùng vô cảm lúc nãy. Tôi thừa biết cô ta chỉ đang khiêu khích Mei và tôi để lảng tránh vấn đề rồi, bởi vì đây là một những chiêu trò mà bọn chúng hay làm mà.

Tôi nhìn thẳng vào mắt của Sen đang ngậm chặt miệng lại.

“Sao vậy? Bộ bọn họ không dạy cô phải làm gì khi bị lộ tẩy sao?”

Rồi nhếch khóe miệng lên.

Lần này thì đến lượt tôi khiêu khích ngược lại.

“Đám trong Thanh Trừng Đoàn ấy?”

RẦM!!!

Trong chớp mắt, Sen liền lao đến chỗ tôi, xoay ngược con dao găm lại và dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể về phía trước. Suýt chút nữa tôi đã bị ngã, nhưng may mắn thay, bức tường đằng sau lưng đã đỡ tôi lại kịp thời.

Tôi vốn đã sẵn sàng chiến đấu từ trước, nhanh chóng chộp lấy cổ tay cầm dao của Sen, còn cô ta thì siết chặt nắm tay lại đến mức cả cánh tay run lên.

“Ngươi…! Làm sao ngươi biết?!”

Đây là lần đầu tiên, gương mặt của Sen đã bộc lộ một cảm xúc thật sự.

Tức giận.

Đôi mắt của cô ta, vốn luôn lạnh lẽo như băng giá, giờ đây lại bừng cháy như ngọn lửa hỏa diệm sơn. Từng luồng sát khí cuồn cuộn trút xuống người tôi, nặng nề đến mức tưởng chừng như có thể chạm được vào nó.

“Hmm, tôi cũng không biết nữa. Sao cô không đi hỏi đám Thanh-Trừng-Đoàn-biết-tuốt đó thử xem?”

Tôi cười khẩy, buông lời chế giễu một lần nữa.

Đoạn, Sen lùi lại về sau, nhìn tôi một thoáng lâu trước khi đột ngột nhảy ra ngoài cửa sổ đã mở sẵn trước đó.

“……Cô ta bỏ chạy rồi hả?”

Mei vẫn chưa định thần lại, ngơ ngác hỏi tôi. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ cầm thanh kiếm trong phòng Demalico lên, rồi trả lời ngắn gọn.

“Vẫn chưa kết thúc đâu.”

Ngay sau đó……

VÙ!!!

Sen bay trở lại vào phòng qua cửa sổ mà lao thẳng đến chỗ tôi với tốc độ chóng mặt. Lần này cả hai tay cô đều cầm con dao găm. Tôi lập tức vung kiếm đỡ đòn lại, nhưng lực va chạm mạnh đến nỗi tay tôi hơi bị tê rần.

“Ngươi nhất định phải chết… Cả ngươi, cả Mei, cả Demalico! Tất cả đều phải chết ngay tại đây!”

Tôi khẽ liếc mắt nhìn xuống, có một sợi dây thừng đang buộc chặt quanh hông Sen. Hóa ra khi nhảy ra khỏi cửa sổ, cô ta đã buộc dây thừng ở phía trên và dùng nó để quay về trở lại căn phòng.

Nhờ vậy mà Sen có thể tung ra những đòn tấn công trên không trung. Nhưng tôi vẫn phản kháng quyết liệt, đỡ hết được toàn bộ đòn tấn công của cô ta.

Nhận ra mình không có lợi thế trong cận chiến, Sen lại nhảy ra ngoài cửa sổ, tiếp tục lợi dụng những đòn tập kích bất ngờ.

“Đừng hòng trốn thoát.”

Tôi cũng nhanh chóng lao ra ngoài, bước lên bậu cửa sổ mà bám chặt vào tường.

Hiện tại tôi đang ở tầng 3.

Nhìn thấy sợi dây của Sen đang buộc ở trên tầng 5, tôi liền lấy đà nhảy bật lên phía trên, rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên mái nhà. Sen cũng đuổi theo đằng sau để cố bảo vệ sợi dây thừng.

Bấy giờ, tôi chợt nhận ra có đám người của Mei đang hút thuốc ở trên đây. Chắc hẳn do bị tôi đe dọa lúc còn ở trên sân thượng, bọn chúng mới trốn lên đây để mà hút lén.

“H-Hả?!”

“Daniel McClain?! Mày chui ra từ đâu đấy??”

“Cả Sen cũng ở đây sao??”

Nhìn bọn chúng nháo nhào cả lên, tôi chỉ biết cau mày và quát lớn.

“Chẳng phải tao đã nói không được hút thuốc rồi sao?! Lát nữa tao sẽ xử lý tụi mày sau!”

Lợi dụng khoảnh khắc tôi bị phân tâm, Sen lập tức lao vào tấn công. Đám người của Mei cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, liền vội vã chạy xuống khỏi mái nhà mà không hề ngoảnh mặt lại.

“Ngươi… vừa nhảy lên tận đây từ tầng 3 sao…?”

Sen có vẻ hơi bất ngờ khi thấy tôi bay lên đây chỉ trong một lần nhảy duy nhất, nhưng điều đó không có nghĩa cô ta sẽ dừng tấn công.

Với tốc độ nhanh như chớp, Sen liên tục tấn công tôi bằng những mũi dao sắc bén luôn nhắm thẳng vào các điểm yếu. Tôi thoáng lo ngại rằng liệu mấy con dao ấy có tẩm độc không, nhưng vì đây là học viện nên có lẽ sẽ không đến mức đó đâu.

Keng!

Tôi vung kiếm đỡ đòn và đẩy lùi Sen về, đồng thời nhanh chóng vào lại tư thế thủ. Thanh kiếm của Demalico rung lên như thể sắp gãy bất cứ lúc nào, dường như cậu ta đã không bảo dưỡng nó thường xuyên.

“Ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được ta bằng thứ đó sao?”

Sen tháo sợi dây thừng khỏi eo, rồi lại nở nụ cười khinh miệt như lúc nãy. Nhưng tôi có cảm giác như cô ấy không thực sự chế nhạo tôi lắm, mà nó giống như một công cụ để khiêu khích đối phương trong chiến đấu thì đúng hơn.

Cơ mà… bảo tôi không thể thắng sao…?

Xin lỗi nha, nhưng ta chắc chắn sẽ thắng đấy.

Không phải vì tôi kiêu ngạo, không phải vì tôi tự tin thái quá vào sức mạnh của mình, cũng không phải vì tôi coi thường Sen.

Sự tự tin này, nó thực chất đến từ quá khứ cơ.

Tôi không nhớ rõ lúc đó là khi nào.

Như mọi ngày, tôi thường sẽ lang thang khắp Khu Rừng Ma Giới để thu thập thảo dược. Và rồi, tôi tình cờ bắt gặp một cô gái trạc tuổi mình.

Có thể dễ dàng nhận ra cô ấy là một tiểu thư quý tộc, nhưng tôi không biết tên, tước vị, hay cả lý do cô ấy lại đến khu rừng này một mình. Chỉ biết cô ấy lang thang vô định trong một bộ đồ rách rưới, cùng với nước mắt và máu tươi đang hòa lẫn vào nhau.

Thế là tôi đã đưa cô ấy về nơi trú ẩn.

Với tôi, nó giống như nhặt một con mèo hoang về nuôi cho đỡ buồn chán thôi. Nhưng sau một tuần ở bên nhau, chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn.

Dẫu vậy, cô gái ấy, người mà tôi thậm chí còn chưa kịp biết tên, đã chết.

Cô ấy nói rằng sẽ đi hái một ít thảo dược, để rồi cuối cùng lại trở thành một cái xác lạnh lẽo dưới lưỡi dao của những kẻ Thanh Trừng Đoàn đã săn lùng cô đến tận đây.

Và trong cơn phẫn nộ, tôi đã xé xác bọn chúng.

Tuy ký ức lúc đó đã trở nên mơ hồ theo thời gian, nhưng sau khi chứng kiến phong cách chiến đấu của Sen, tôi đã chắc chắn một điều rằng.

‘Mình đã từng giết cô ta rồi.’

Không phải cô gái trẻ với làn da trắng mịn như bây giờ, mà là một người phụ nữ tóc trắng với vết sẹo quái dị kéo dài từ trán đến tận cằm, cùng một vết bỏng đáng sợ che kín ở bên mắt trái.

Cô ta không nói một lời nào cả. Ngay cả khi chết dưới tay tôi, cô ta cũng chỉ mỉm cười.

Hình ảnh đó chưa bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi.

Đó là lý do tôi siết chặt thanh kiếm lại, trong lòng tràn đầy sự tự tin.

“Đợi thêm 10 năm nữa rồi hẵng nói câu đó nhé.”

Sen của hiện tại không bao giờ đánh bại tôi được.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Sao có cảm giác đã đọc chap này rồi ấy nhỉ
Xem thêm
Em còn non lắm kkk
Xem thêm