[Phàm Tiểu thư lạnh lùng, không để ai tiếp cận] Cuộc đời mới toanh!
Chương 51: Kế hoạch thành công!
4 Bình luận - Độ dài: 1,773 từ - Cập nhật:
[note72648]
“Ôi, em lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc như thiên thần giáng trần vậy!”
Ngoài miệng là thế.
Nhưng mà Diệp Chỉ Bạch nào có ý định để Quân Nhi bảo vệ mình như thế được.
Cô trân trọng ý tốt của em gái mình. Nhưng sâu trong lòng, Diệp Chỉ Bạch vẫn ương bướng giữ lấy lòng kiêu hãnh của bản thân.
Dù gì đây vốn là chuyện của cô. Hơn nữa, nếu đến cả một bà lão cũng không thể đánh thắng, thì cô còn mặt mũi nào nữa!
Lòng đầy quyết tâm! Diệp Chỉ Bạch vỗ vai Quân Nhi, ra hiệu cô lùi laị một chút.
“Để chị đối mặt với bà lão yếu ớt này một mình cho!”
Nhưng rồi…
Bà Lưu sau khi ổn định lại thế đứng liền bày ra khuôn mặt hung dữ rồi tạo dáng đứng kỳ lạ!
“Tránh ra tránh ra!”
“…”
Đây rồi…
Ớn ghê á chớ, lại là cái tuyệt kỹ dân gian thất truyền từ lâu đó!
Thấy bên phía đối phương đông hơn, đằng sau hai cô gái lại còn một cô nữa đang thủ thế, bà Lưu mặt dày mặt dạn thấy không có cơ hội địch lại, bà liền lăn ra đất chơi khổ nhục kế trước bàn thiên hạ!
“Bà đừng có mà bày trò! Làm thế chả có tý sức sát thương nào cả!”
Đến cả cặp tai cáo của Quang Ngọc cũng bèn cụp xuống làn tóc, dường như để giảm tiếng ồn.
Nhưng Quang Ngọc ơi là Quang Ngọc… cô còn đôi tai con người bên dưới kia kìa, thêm đôi tai cáo là thành bốn cái tai. Làm vậy để chi?
Diệp Chỉ Bạch che nửa tai lại, khuyên bà Lưu một cách chân thành.
“Bà đừng la nữa bà… Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau mà. Nếu bà còn tiếp tục giở trò nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
“Giỏi mà báo đi! Thách cô báo đó! Tưởng bà này sợ chắc?! Để họ đến và xem coi cái đám con gái con lứa ăn mặc bóng bẩy tụi bây ăn hiếp một bà cụ giữa thanh thiên bạch nhật ra sao! Ai cha, chân tôi! Hình như gãy rồi? Úi da!”
Nãy bà còn vừa lùi vài bước bằng chân đó đó! Sao giờ lại lăn đùng ra đất như thế rồi?!
Đúng là nhảm nhí!
Nếu ẩu đả nhau thật thì Diệp Chỉ Bạch còn liều sống liều chết lấy lại danh dự.
Nhưng gặp đối thủ mặt dày như này… thật đúng là chẳng biết liều vào đâu!
Diệp Chỉ Bạch quay mặt lại với vẻ nhăn nhó. Dù hơi xấu hổ nhưng cô phải tìm đến sự giúp đỡ của Quân Nhi bằng ánh mắt.
*Khụ khụ khụ*!
Đã diệt gian trừ ác, gìn giữ cái tốt cái đẹp thì phải dùng đến cách hiệu quả nhất. Không có gì đáng xấu hổ ở đây hết!
Ngay khoảnh khác Diệp Chỉ Quân nhận thấy ánh nhìn lạnh lùng của Diệp Chỉ Bạch, Chỉ Bạch bỗng thấy nét ửng đỏ nở rộ trên khuôn mặt Chỉ Quân!
Lại chuyện gì nữa đây!?
Diệp Chỉ Quân lòng phấn khích vô cùng!
Ánh mắt ấy của chị rõ ràng đang muốn nói: “Bà cụ này thật là phiền phức, xử nhanh xử gọn cho chị, bằng không sẽ bị phạt.”
Ngầu quá ngầu rồi chị ơi!
Dạ rõ ạ!
Diệp Chỉ Quân định thần lại.
Phạt là một chuyện nhưng làm chị mình thất vọng là một sự mất mát còn hơn cả thế.
Diệp Chỉ Quân không cần phải trực tiếp ra tay. Cô chỉ cần liếc nhìn qua khóe mắt, đưa ra chỉ thị.
“Xử lý đi hầu gái trưởng.”
Khi nói, Quân Nhi cố tình nhấn mạnh từng từ đầu tiên, đi kèm với đó là chút sức ép.
Nghe cứ như cô đang âm mưu điều gì đó.
“Vâng, thưa Nhị Tiểu thư.”
Đáp lại xong, cô hầu gái trưởng không do dự bước lên phía trước.
Hửm?!
Diệp Chỉ Bạch hơi hoảng hốt.
Nay tâm trạng Quân Nhi lại còn không được tốt, không lẽ lại định đánh người chứ?
Bà lão này trông như một gậy là kịch khung luôn quá…
Ít ra thì cũng phải đổi sang cây gậy nhỏ hơn đi chớ!
Thế nhưng, chẳng có tiếng gậy nào vang lên.
Đánh một kẻ lừa dối chỉ biết cậy tuổi mình thì chỉ tổ rơi vào kế của họ, một hành động hoàn toàn vô nghĩa.
Đây cũng không phải lần đầu hầu gái trưởng gặp những kẻ lừa dối, ương ngạnh lại còn hung hăn. Cô có kinh nghiệm giải quyết những trường hợp như thế này với mức độ hiệu quả vô cùng cao.
Đến trước mặt bà lão đang lăn ra ăn vạ, hầu gái trưởng hướng ánh nhìn từ trên cao nhìn xuống. Từ trong túi, hầu gái trưởng móc chiếc ví tiền của mình ra rồi rút một xấp tiền dày cộm!
——Nhiều đến độ nhìn hoa cả mắt!
Người khác thì không biết nhưng Diệp Chỉ Bạch thực sự đang hoa mắt chóng mặt! Bà Lưu cũng đột dưng ngừng lại, sửng người tại chỗ.
Trước giờ bà đây đã bao giờ nhìn thấy số tiền nhiều như thế đâu!
Không nhiều lời, cô hầu gái trưởng kẹp hai ngón tay vào một tờ tiền duy nhất trong xấp và thả nó xuống trước mặt bà Lưu. Chỉ duy nhất một tờ nhưng lại chủ ý lấy từ trong xấp tiền dày ra, cũng chỉ để khoe mẽ thôi sao!
Ấy mà dù chỉ là một tờ, bà Lưu cũng nhanh chóng vồ lấy và nhét vào túi. Sau đó, bà đứng dậy, nhìn kia ngó nọ rồi im phăng phắc.
Âu cũng vì đây là tờ 100 tệ! Kể cả khi bà có bán hết được mớ phế liệu kia cũng chả kiếm bằng một tờ duy nhất này!
Không vòng vo tam quốc, hầu gái trưởng nói thẳng.
“Tiền trao tay rồi thì đi đi khi mọi chuyện còn trong tầm kiểm soát, cũng là lợi cho đôi bên.”
“Ôi dào, đúng là người lớn làm việc có khác, hơn hẳn bọn nhóc kia nhiều! Thôi thì tiền đã đến tay, bà đây cũng không phải người không hiểu lý lẽ! Như này đi, mớ phế liệu đó mấy người tự xử lý, dù gì trong đống đó cũng chẳng có món nào ra hồn! Cái gã đàn ông từng sống ở đây nghèo hết nói nổi, nhìn là biết không có tương lai!”
Diệp Chỉ Bạch tức giận!
Tôi có nghèo thì cũng không có đụng vào bát cơm của nhà bà nghe chưa?!
Muốn đánh bà ta một trận cho hả giận ghê!
Bà Lưu hiên ngang rời đi với tờ 100 tệ trong tay, dáng đi đầy ung dung.
Vốn bà định kiếm chác thêm chút nữa, nhưng biết đối phương ăn mặc đắt xắt ra miếng, thừa cơ lúc này mà biết điều thoái lui. Miếng này đớp cũng ngon!
Nhìn cảnh tượng ấy mà Diệp Chỉ Bạch chỉ biết nuốt cục tức.
Mặc dù lòng nhẹ nhõm khi đã đuổi cái bà phiền phức đó đi, đánh đổi lại điều đó là tờ 100 tệ bay đi. Chẳng phải đã lãng phí tờ 100 tệ rồi hay sao?!
Nhưng… mọi chuyện có vẻ không như Diệp Chỉ Bạch đã nghĩ.
Sau khi bà Lưu rời khỏi hành lang, đi xuống lầu và rời đi trên con xe ba bánh chuyên thu mua phế liệu, hầu gái trưởng bắn một tia nhìn sắc lẹm xuống dưới đó và hỏi.
“Chuyện tiếp theo nên làm gì đây, thưa Nhị Tiểu thư.”
Ánh mắt Diệp Chỉ Quân lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên.
“Sắp xếp người đi mua chuộc toàn bộ các điểm thu mua phế liệu mà bà ta hay đến. Bảo họ thu mua người khác như bình thường, riêng bà ta thì… mỗi lần đều sửa nhẹ chiếc cân một tý sao cho bà ta không phát giác. Mỗi ký sẽ cắn bớt một tý, cứ thế cho đến khi bà ta đã “trả đủ” tờ 100 tệ vừa rồi. À không… 200 tệ đi, coi như tính lãi nhẹ cho bà ta.”
“…”
Lãi nhẹ?!
Nhẹ ở đâu ra mà nhẹ!
Diệp Chỉ Bạch chỉ biết há hốc mồm.
Nếu đúng như lời Quân Nhi nói…
Bề ngoài trông bà Lưu đã kiếm được một trăm tệ, nhưng lượng chênh lệch trong số tiền bà ta vốn sẽ thu được và thu được trên thực tế còn hơn cả thế!
Quả là nham hiểm… đúng tàn canh gió lạnh luôn.
Giết người mà không cần dao kiếm.
Đúng là tư bản tâm xà mà!
Nhưng riêng Quân Nhi là ngoại lệ…
Thiên thần bé nhỏ như Quân Nhi thì không tính vào!
“Tốt lắm, Quân Nhi. Em làm tốt lắm.”
“Cảm ơn chị, chị quá khen em rồi~”
Diệp Chỉ Quân chắp đầu các ngón tay lại với nhau. Lưỡng lự một lúc, cô ghé sát tai và thì thầm cho Diệp Chỉ Bạch nghe.
“Nhưng em cảm thấy mình làm chưa đủ tốt… Hy vọng chị có thể phạt em một chút khi về đến nhà, để còn rút ra bài học nha…”
“!”
Gì nữa đây!!!!
Chốn nhân gian cớ nào lại tồn tại kiểu người muốn bị phạt vậy?!
Có lẽ cô hầu gái trưởng không nghe thấy lời thì thầm này.
Nhưng kẻ tò mò bám dính như sam như Quang Ngọc chắc chắn nghe rõ mồn một! Cô múa may quay cuồng cổ vũ cho Diệp Chỉ Bạch trong tâm trí.
“Phạt đi, phạt đi! Ôm đi, ôm đi! Phạt rồi ôm luôn đi!”
Ờm… vấn đề có phạt Quân Nhi hay không thì để sau đi.
Trước mắt là cần phải phạt bà hồ ly láo toét này cái đã!
Lúc này ráng mà vui đi Quang Ngọc à.
Mỗi giây mỗi phút cô còn múa tay múa chân hôm nay sẽ đổi bằng từng giây từng phút giọt nước mắt hối hận rơi xuống má cô trong tương lai.
Dưới cái đà lấn tới mạnh mẽ của Quân Nhi, Diệp Chỉ Bạch chỉ đành khiên cưỡng gật đầu.
Trước khi Quân Nhi nhảy cẫng lên vì vui sướng, Diệp Chỉ Bạch nhanh chân lẻn vào phòng 203!
Muốn làm gì thì làm!
Chỉ là bây giờ… mình cần phải lấy lại một món đồ cực kỳ quan trọng.
Hy vọng nó vẫn còn ở đó.


4 Bình luận
còn rất lâu nữa mới kịp Eng(đã drop) nhưng mà welcome back=)