Thành viên tham gia: Color, Zlim Zlan (bỏ dở nửa đầu)
Sẽ có thông báo nho nhỏ ở cuối chương. Ngoài ra, vài lưu ý quan trọng:
Đổi "Familia" -) "Sử ma". Từ "Hù Thủy" là dịch của từ "Aldwych", tức "Old witch" đọc chệch.
_______________________________________
Tôi có kí ức từ tiền kiếp. Đó là những kí ức mơ hồ, từ kẻ đàn ông được chuyển sinh nhờ quyền năng của vị nữ thần tự xưng nọ.
Nghe qua, lời tôi kể nghe thật khó tin, và quả thực là suốt thời gian qua tôi chẳng thể kể cho ai nghe về chuyện này. Dẫu vậy, chắc chắn chúng vẫn tồn tại trong tâm trí của cô gái tôi chuyển sinh vào, Renka Azuma.
Từ những gì tôi quan sát được, có vẻ thế giới mới này và thế giới trong kí ức tôi hầu như giống nhau, và chỉ khác nhau đúng một điểm duy nhất – sự hiện diện đầy tàn ác của thứ mang tên “Incubi”.
“Xác nhận Incubi xung quanh thành phố đã bị tiêu diệt. Hiện tại, Lực lượng Phòng vệ Quốc gia đang tiếp tục quá trình tìm kiếm những người còn sống sót.”
Ti vi trong phòng khách nhà tôi hiện đang chiếu cảnh phóng viên đội mũ hiệp sĩ tường thuật tình hình mọi chuyện. Phía sau phóng viên là nhiều phương tiện bọc giáp phơi thân giữa nắng ngày mới, trực thuộc Lực lượng Phòng vệ Quốc gia.
Còn về Incubi, chúng là những quái vật ngoài hành tinh xuất hiện lần đầu vào 5 năm trước, tấn công mọi thứ trong tầm mắt như kẻ xâm lược. Nói một cách ngắn gọn, chúng là những thực thể có trí tuệ mang tâm địa xấu xa, cấu thành từ duy Ena thuần mà thôi. Incubi muốn Ena, thứ năng lượng thuần khiết hình hài sự sống, và chúng săn con người để có thể kiếm thêm Ena.
Nói cách khác, chúng là kẻ thù không đội trời chung với con người.
“Giờ khi bình minh đã tỏ, chúng ta có thể thấy trận chiến tối hôm trước đã khốc liệt đến nhường nào.”
“Ôi trời, thật là một khung cảnh kinh khủng.”
Một giọng nói khác cất lên - tông giọng chẳng chứa chút nào cấp bách cả, và camera bắt đầu phóng vào khu vực phía sau tấm biển báo “Cấm vào”. Nó quét qua khung cảnh chỉ còn lại tàn dư của những ngôi nhà lẫn phương tiện giao thông, trong khi nhiều người mặc trang phục ngụy trang di chuyển xung quanh để lục tìm những người sống sót.
Incubi có thể chất vượt trội hơn con người và sở hữu sức phòng ngự kinh người nhờ việc bọc mình trong lớp Ena thuần khiết. Cần huy động nhiều vũ khí hạng nặng nếu muốn hạ gục Incubi, nhưng vậy cũng đồng nghĩa với việc phá hoại cuộc sống thường nhật hàng ngày của mọi người.
“Có vẻ chủng Incubi xuất hiện lần này là lũ quái vật “goblin” thì phải. Thiệt hại ước tính đến bây giờ là ra sao?”
“Chúng tôi vẫn đang trong quá trình xác nhận có bao nhiêu thương vong, nhưng tới thời điểm hiện tại, đã xác nhận có ít nhất hai đàn ông và ba phụ nữ mất tích…”
Có rất nhiều chủng loài của Incubi, nhưng chưa từng có nữ Incubi nào được xác nhận. Vậy nên để sinh sản, chúng sẽ cưỡng hiếp phụ nữ loài người, ép buộc tử cung của họ phải nhận hạt giống của chúng. Nhớ lại về chuyện đấy chỉ khiến tôi giận sôi gan, thuận đà tôi nhanh chóng nhảy người xuống khỏi sofa-
“Chúng tôi cũng có báo cáo về Phù thủy nào đó đã tham gia vào trận chiến hồi tối qua…”
“Phải, đúng vậy. Sau đây là cảnh tượng được ghi lại vào lúc đó.”
-Tính vươn tới chiếc điều khiển ti vi, nhưng rồi tôi ngăn bản thân mình lại. Vừa lúc đó, phóng viên trên ti vi bắt đầu đọc nhanh tên của những nhà tài trợ cho chương trình, trước khi cho chiếu bản ghi hình được nhắc ban nãy. Chất lượng cảnh quay chẳng cao là mấy, nhưng người không thể không nhận ra sắc đỏ giữa màn đêm đen được.
Sắc đỏ đó mang hình dạng thiếu nữ đáng yêu mặc bộ trang phục tông đỏ tráng lệ. Sắc đỏ ấy vụt qua không gian, tựa như đang bay lượn trên trời vậy. Từng cú vung kiếm bên tay phải thiếu nữ ấy, từng ngọn lửa đỏ rực vọt lên trên bầu trời, rực sáng màn đêm u tối.
“Chúa ơi, coi cảnh tượng đó kìa!”
“Tụi mình diễm phúc lắm mới được tận mắt chứng kiến Phù thủy chiến đấu đấy!”
Từ phía ti vi vọng ra âm thanh phấn khích của một nam một nữ (hình như là giọng nói của người quay video này), và cả âm thanh ồn ào ở phía sau nữa.
Rốt cuộc, người thường như họ đối xử với cảnh tượng Phù thủy ngày ngày chiến đấu với Incubi như idol giới trẻ vậy. Với họ mà nói, Phù thủy cũng như nữ thần hộ mệnh cho nhân loại, khi sử dụng nguồn năng lượng bí ẩn tên Ena trong mình để chiến đấu, để tận diệt lũ Incubi...
...Mà quên mất sự thật rằng Phù thủy chỉ là những con nhóc trẻ măng, được trao quyền năng nhưng đổi lại bị ép phải ra chiến trường.
Tôi ghét việc này, ghét thực tại của thế giới tôi đang sống, ghét cả sự méo mó của toàn bộ hệ thống này nữa.
"Hình như kia là Xích Phù thủy thì phải."
Cộng sự nhện nhảy của tôi - vẫn ngồi bên vai trái như thường lệ, ngay lập tức nhận ra Phù thủy hiển thị trên màn hình. Theo lời cộng sự tôi nói, chỉ có những thiếu nữ sở hữu một lượng Ena ẩn tiềm tàng mới có thể trở thành Phù thủy. Hay đúng hơn, đó là kiến thức mà nó được biết từ kẻ gửi nó đến đây, "Hù thủy già khú". Chẳng biết thông tin đó đáng tin cậy tới đâu, khi người nói ra điều đó tự xưng mình là đồng minh của nhân loại, vậy mà chẳng chịu ló mặt ra ngoài bao giờ chứ?
"Coi kìa, là Phượng hoàng đó!"
"Lẽ nào kia chính là Phù thủy Tiểu Cát Lan?"
Những ngọn lửa rực sáng trời đêm ban nãy bắt đầu hợp lại, cùng nhau tạo ra dáng hình của một chú phượng hoàng tràn đầy sức sống mà bay lượn giữa không trung.
Đó chính là "Sử ma", tồn tại hỗ trợ sẽ biến mất khi mặt trời dần ló rạng. Cũng phải thôi, chúng chỉ là dạng sống nhân tạo từ duy Ena của Phù thủy thôi mà, khi nào Ena hết thì chúng cũng tự khắc mà tàn.
Theo thường thức là vậy.
"Không, kia rõ ràng là Xích Phù Thủy mà!"
Tôi dán chặt mắt mình vào con phượng hoàng, lơ đi tiếng phản đối cáu kỉnh của cộng sự tôi tới bản ghi hình. Con phượng hoàng đó giương đôi cánh lớn mình ra, bắn những lông vũ rực lửa xuống như mưa tên. Với hỏa lực hỗ trợ phía sau mình vậy, Xích Phù thủy lao thẳng thân người xuống góc của khu dân cư.
"Vậy là Sử ma của Phù thủy đó chỉ tồn tại để hỗ trợ thôi nhỉ."
"Có vẻ là vậy."
Thường thì Sử ma sẽ đóng vai trò hỗ trợ, phụ theo ý muốn của Phù thủy tạo ra - trái ngược hoàn toàn với tôi, kẻ dồn hết mọi Ena vào Sử ma của mình.
Khúc ghi hình bắt đầu rung lắc dữ dội, và một cột lửa lớn bay thẳng lên bầu trời, nhuộm cả trời đêm thành sắc đỏ. Khung cảnh hùng vĩ ấy như thể hút hồn những người đang ghi hình, khi họ rơi vào thinh lặng, và-
"Chị ơi!"
-Tôi tắt ngay ti vi, khi nghe thấy tiếng hoạt bát đó gọi tôi. Chỉ có duy nhất một người trên đời này mới gọi tôi là chị gái thôi, và tất nhiên đó chính là cô em gái ruột của tôi, Fuuka Azuma rồi.
Tôi quay người theo tiếng gọi, để rồi thấy Fuuka chạy tới với cặp sách đeo trên lưng.
Mái tóc đen dài của ẻm được buộc sau lưng, trong khi đôi mắt lớn em ấy sáng lên vẻ mong đợi.
"Em đã sẵn sàng đi học rồi!"
Cách mà em ấy thông báo tới tôi bằng tư thế hai tay chống hông thế kia, quả thực có khiến trong tôi cảm thấy ấm lòng. Bởi vậy, tôi chôn vùi cảm xúc u ám và buồn khổ vào tận tâm can trái tim mình, đồng thời ép trí não suy nghĩ theo hướng khác.
Tôi nhặt lấy cái cặp mà mình quăng xuống sofa, rồi ngó nghiêng xung quanh để kiểm tra xem bản thân mình có quên mang gì không.
"Em không quên đồ gì phải không?'
"Phải ạ! Em còn kiểm tra lại bằng cách gọi tên đồ vật thật lớn nữa cơ!"
"Thế là tốt rồi."
Tôi cảm thấy má mình giãn ra đôi chút. Fuuka thì ngược lại, ẻm chẳng thể che giấu sự phấn khích trong mình để tới trường, nắm ngay lấy tay mà kéo tôi di chuyển.
Kể cả khi thế giới này có tồn tại quái vật gầm ghè lẫn thiếu nữ trẻ bị ép phải ra chiến trận, vẫn còn tồn tại đó trường học để theo học đấy thôi.
An bình hiện tại như lớp băng mỏng tạm thời, lặng lẽ bao phủ cuộc sống thường nhật vặn vẹo của chúng tôi vậy.
◆
Dẫu trường học có nhộn nhịp tới cỡ nào, kiểu gì mà chẳng tồn tại những chốn yên tĩnh, những nơi mà chẳng ma nào nghía qua. Ví dụ như nơi tôi đang ngồi này chẳng hạn, chẳng ai đi qua khu cầu thang bỏ hoang dẫn đến sân thượng trên tầng ba cả.
Bởi vậy, tôi thường dành thời gian ăn trưa tại đó.
"Hình như con ong bắp cày kia nở rồi thì phải."
Đang nhai miếng bánh mì trong miệng, tôi đột nhiên cảm nhận được tiếng "ting" qua thần giao cách cảm với Sử ma của mình. Như thể Sử ma đang nói thẳng vào trong đầu tôi vậy, tạo ra âm thanh không những xuyên cả khoảng cách địa lý mà qua cả chiều không gian khác. Thật khó để giải thích rõ ràng cơ chế của cách thức này.
"Ý cậu là hạt giống của "Kẻ bám đuôi đêm" cấy vào bụng lũ Incubi tối qua ấy hả?"
Cộng sự của tôi, giờ đã trở lại kích cỡ như một con nhện nhảy bình thường, hỏi với từ phía trên đầu tôi. Nó phải ở trên như vậy vì khi đi học trên trường thế này, có nguy cơ nó sẽ bị ai quệt trúng mà bay đi bất tỉnh nếu cứ đậu mãi trên vai trái của tôi.
Ngoài lề đôi chút, "Kẻ bám đuôi đêm" (và ý tôi là số nhiều, vì có cả đám tụi nó ngoài kia) thực chất hoạt động không chỉ vào mỗi ban đêm, nhưng tôi chẳng buồn mà phản bác lại lời cộng sự của tôi.
"Sử ma mình phát triển vẫn nhanh như mọi khi."
"Pháp thuật mà, lạ gì nữa."
Phép thuật có thể làm mọi việc, miễn là người có đủ Ena. Và mọi việc ở đây bao gồm cả những việc mà khoa học hiện đại không tài nào giải thích nổi. Phần tôi mà nói, tôi cũng mừng phần nào vì người chỉ dùng phép thuật cho mỗi việc chống lại Incubi.
Tất nhiên là phép thuật cũng có hạn chế của nó, nhưng kiểu gì thì kiểu, sức mạnh dùng để hủy diệt kẻ địch nhân loại cũng có thể dễ dàng hủy diệt nhân loại hệt như vậy ấy.
Trong lúc tâm trí tôi cứ mải miết nghĩ về chuyện ấy, cộng sự của tôi nhảy từ trần nhà xuống trước mặt tôi, dáng dấp có phần mừng rỡ.
"Nói đến chuyện đêm trước, Azuma ơi... Cuối cùng tụi mình cũng được gặp tận mặt fan rồi đó!"
Nhìn thấy cảnh con nhện nhảy vui vẻ giương chân trước ăn mừng khiến lòng tôi có phần lúng túng. Chẳng hiểu sao, miếng bánh mì nhạt nhẽo trong miệng tôi vị lại càng nhạt nhẽo thêm.
"...Ừ."
"Hừm... Trông cậu chẳng vui là mấy nhỉ."
"Tớ trở thành Phù thủy đâu phải vì muốn có fan."
Với công chúng bên ngoài, Phù thủy chính là những Ma pháp Thiếu nữ. Mà cũng phải thôi, cứ chiếu toàn thiếu nữ trẻ đẹp, xinh xắn trên ti vi thì kiểu gì mà chẳng có người hâm mộ những thiếu nữ ấy. Lắm người còn phát cuồng tới mức cuồng tín vậy.
Quả là kiệt tác! Phải, những thiếu nữ trẻ ấy - những con người còn chưa dậy thì, chỉ cần gục ngã có một trận thôi, họ sẽ bị làm nhục theo cách tệ hại nhất trần đời! Vậy mà hiện tại đây, họ đang bị cả xã hội coi như trò tiêu khiển cho mình.
Cái họ cần chẳng phải ai hâm mộ, mà là những người lớn có đủ sức để bảo vệ họ khỏi Incubi.
"Cậu nghĩ cũng chẳng sai, nhưng chẳng phải đâu đó trong lòng cậu cũng mừng khi có người biết ơn những việc cậu làm sao?"
Cũng đúng, miễn là cái ơn người đó không chứa ác ý phía sau là được.
Tôi hớp một ngụm sữa, cốt để rửa trôi miếng bánh mì lẫn suy nghĩ vặn vẹo xuống sâu trong bụng.
Nhưng ít nhất thì cô phù thủy tân binh kia không mang chút ác ý nào. Dẫu nhỏ có nắm chặt tay tôi không rời làm tôi có chút lúng túng, nhưng thú thật, cảm giác đó không tệ chút nào.
Cơ mà…
“Mình không có quan tâm.”
“Hừ…”
Tôi làm việc ấy đâu phải để được nhớ ơn hay được đáp lại. Tôi chỉ làm thế vì tôi muốn chiến đấu lại, nghịch lại thế giới kinh tởm mà vị nữ thần tự xưng kia quẳng tôi vào. Mà nghĩ theo hướng đó, thì việc tăng thêm cái tôi có ích gì cơ chứ?
Tôi mở miệng tính nói vậy với cộng sự của tôi, nhưng tin nhắn thần giao cách cảm của Sử ma đã ngăn tôi làm việc ấy. Tin nhắn này tới từ một con chuồn chuồn có vị trí bay cực kì cao, đến mức đứng dưới đất còn không thể thấy được nó. Dẫu vậy, nhờ vào giác quan cực kì nhạy bén của mình, chúng có thể dễ dàng phát hiện ra mọi cuộc đột nhập của lũ Incubi, báo cáo cho tôi về vị trí các cánh cổng mới lẫn số lượng và chủng loại của kẻ tấn công hiện tại.
Lần này, ba Incubi thuộc chủng người sói đã xuất hiện.
“Lũ Incubi đã lòi đuôi ra rồi.”
“...Cậu sẽ tham chiến chứ?”
Tôi lắc đầu mình, ngó lơ câu hỏi đầy nghiêm trọng từ cộng sự tôi.
Vốn tôi chẳng thể bay, mà phải phụ thuộc vào Sử ma của mình để di chuyển, và việc đó cũng đồng nghĩa với việc tôi dễ bị người thường thấy và ghi hình lại hơn.
Chính vì lý do đó, tôi không thể đến tham chiến được.
“Chắc mình chỉ lùa lùa nó ra chỗ trống trải rồi đặt bẫy ở đó thôi.”
“Có “Thợ săn” nào gần đó không?”
Thợ săn là tên của một Sử ma khác nữa tôi sở hữu. Chúng trông giống lũ kiến mối châu Phi, đúng hơn là giống chủng kiến Amazon khổng lồ. Mà chúng không chỉ giống về ngoại hình không, mà cùng giống ở cả tính hung bạo lẫn bảo vệ lãnh thổ nữa.
“Mhmm.”
Mà trước khi lũ người sói đó xuất hiện, trước cả khi tụi nó đặt chân xuống con hẻm đấy, tôi đã biết thừa chốn đó là nơi lý tưởng để Incubi trốn rồi. Thậm chí, đoạn đường đó còn là nơi mà đám “Thợ săn” tuần tra hằng ngày nữa cơ.
Tôi rút điện thoại từ trong túi ra kiểm tra, có vẻ Sử ma của tôi sẽ giao tranh với chúng trong khoảng hai phút nữa. Thấy vậy, tôi đứng dậy, tay cầm vỏ hộp sữa giờ đã trống không.
“Cậu đi đâu đấy?”
“Giờ nghỉ trưa cũng sắp hết rồi.”
“Cậu không chờ kết quả rồi hẵng đi sao?”
Incubi chủng người sói là một chủng sở hữu sức mạnh vượt trội về mảng vật lý, sinh lực lẫn trí tuệ so với chủng goblin. Nói chúng là đối thủ đáng gờm cũng không sai.
Dẫu vậy, Sử ma mà tôi gửi đi lần này là lũ kiến mối châu Phi, là những kẻ săn mồi đầy kinh nghiệm và đã ra tay hạ sát tận mười chín Incubi. Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn sẽ gửi một nhóm Sử ma khác tới hỗ trợ, đảm bảo không có Incubi nào chạy thoát.
"Nếu chúng thua thì mình sẽ chi viện thêm bằng ong bắp cày thôi."
"Cũng được... Mà, nhóm Sử ma đó tên là "Tiểu đoàn"."
Cộng sự của tôi luôn phải chỉnh lại tên nhóm Sử ma cho đúng, vì vị chủ nhân của nó chẳng chịu nhớ cho cam.
Trở lại chủ đề, đám ong bắp cày, à không, "Tiểu đoàn" của tôi là những Sử ma có khả năng không chiến và giao tranh theo đàn, sở hữu khả năng vượt trội ở cả mảng công lẫn thủ. Chúng là lực lượng phản ứng nhanh thuộc hàng top trong những Sử ma tôi có, thừa sức biến mọi nhóm Incubi thành thịt viên theo yêu cầu.
Mà trận này chắc cũng không cần chúng đâu.
"Hơn nữa, mình không thể lơ là việc học được."
"Tâm thế nghe thật đáng ngưỡng mộ, nhưng mà..."
Coi kìa cộng sự của tôi, cậu có điều gì muốn nói không?
Nói chứ, chính vì kiếp trước tôi đã lơ là việc học bản thân, nên kiếp này tôi thừa hiểu học tập là chuyện quan trọng đến nhường nào. Tôi cũng không có ý định dành cả đời này làm Phù thủy.
"...Mình chỉ nghĩ giá mà cậu chịu kết bạn chút-"
"Đừng có lo chuyện bao đồng vậy."
Tôi thừa hiểu chuyện đó chứ.
Chỉ là sau khi nhập học cao trung, tôi chẳng biết nên tiếp cận người khác thế nào. Và tôi cũng chẳng biết hành xử ra sao, ý là theo cách một thiếu nữ ấy. Chắc chắn tôi đã sai lè ở chỗ nào đó rồi, vì chẳng có đứa bạn học nào tiếp cận tôi cả. Tưởng như bản thân tôi đang bị cô lập trên hòn đảo nào vậy.
Tất cả là tại con Nữ thần khốn nạn kia cả. Sao ả dám chuyển giới tính tôi như bỡn vậy chứ?
"Nói mới nhớ, Azuma này."
Cộng sự ngăn tôi lại, vừa lúc tôi đang toan bước xuống cầu thông. Giọng nó nghe như người vừa mới nhớ chuyện quan trọng đột xuất vậy.
Tôi cảm thấy có điềm chẳng lành về chuyện này.
Dẫu vậy, tôi vẫn giục cộng sự tôi nói tiếp, thậm chí còn chìa mu bàn tay phải ra để nó nhảy xuống nói chuyện.
"Gì chứ?"
"Phù thủy mang Số mời cậu tới dự Tiệc trà đấy."
Nữa sao?
Một cảm giác mỏi mệt bao trùm lấy tôi.
Khởi đầu vụ này từ tận lúc tôi còn săn Incubi để tăng thêm dân số cho Sử ma của mình, thì đột nhiên tôi nhận được những lời mời (đến liên tục) từ một nhóm Phù thủy nọ, và nhờ đó tôi mới phát hiện ra họ đã gán cho tôi danh hiệu, "Phù thủy số Mười Ba."
"Miễn."
"Biết ngay cậu sẽ nói thế mà..."
Tôi cảm thấy đôi chút tội lỗi trước một cộng sự chán nản của tôi, nhưng tôi chẳng hề có ý định tham dự đâu.
Nghe nói Phù thủy được gắn số sau khi đạt được một mức độ thành tựu nhất định, và những phù thủy mang số hiệu cao sẽ được gọi đơn giản là 'Phù thủy mang Số". Tôi chưa gặp bất kì Phù thủy mang Số nào, nhưng theo lời cộng sự tôi, họ đều là những Phù thủy mạnh mẽ vô song theo cách riêng của mình.
Kết luận, nếu tôi mà vào, tôi sẽ thành kẻ lạc loài trong đám.
Buổi Tiệc trà lập ra để các Phù thủy trao đổi ý tưởng, nhưng tôi đóng góp được gì đây? Những gì tôi biết chỉ có "những cách để tận dụng Sử ma theo bầy", "những vị trí tốt để đặt bẫy", "những cách để dụ Incubi hiệu quả", "cách tốt nhất để đẻ trứng vào người Incubi", vân vân và mây mây.
Vậy nên, không bao giờ có chuyện tôi tham gia buổi Tiệc trà. Thay vào đó, tôi nên tập trung vào tiết năm sắp tới là tiết toán hơn.
◆
Khi ánh dương dần hạ, cũng là lúc Incubi hăng hái săn mồi.
Đứng nấp một mình trong góc tàn tích nọ, một nhà ga bỏ hoang chẳng có bóng người, tôi không khỏi bật ra tiếng thở dài cố nén khỏi miệng.
"Vậy là đã bắt đầu rồi nhỉ?"
Người nói câu hiển nhiên như vậy, không ai khác, chính là cộng sự (hiện đã trở về kích cỡ nắm tay) thường đậu trên vai trái của tôi.
Khoảnh khắc sau, một tiếng nổ trầm đục chậm rãi vang lên như thể đáp lại câu hỏi ban nãy, thổi bụi bay mù mịt quanh tôi.
"Lên nào."
"Ừ."
Sau khi kéo mũ choàng xuống thấp tầm mắt, tôi len qua khe hẹp của hàng rào đã nứt rồi lao tới nơi đang vang vọng tiếng kim loại liên tục giao thoa. May thay, tiếng đột nhập lén lút của tôi đã bị âm thanh giao tranh kịch liệt ngoài kia che khuất.
"Hẳn có Phù thủy đang một mình chiến đấu phía trước."
Sỏi dưới chân tôi lạo xạo theo từng bước chân tôi tiến về toa xe lửa bỏ hoang. Âm thanh dữ dội phát ra từ trận chiến giữa quái vật và vị khách không mời càng ngày càng vọng gần hơn. Thậm chí tôi có thể thấy một ánh hồng rực rỡ phía kia vừa cho nổ bay thềm ga lên trời kìa.
Đến trận chiến này, tôi chỉ mang theo mình chút ít Sử ma. Bởi vậy, tôi tiếp tục ẩn mình trong màn đêm tối hơn cả chạng vạng, tiếp tục giữ im lặng theo dõi trận chiến trước mắt.
"Thấy rồi."
Dù đang trực tiếp chứng kiến mọi chuyện, nhưng lẽ thường từ kiếp trước của tôi vẫn cảm thấy thật khó tin. Trước mắt tôi là bóng hình của một thiếu nữ mang đồ thật diêm dúa bật nhảy trên không trung liên tục, vung vẩy trên tay cây gậy có cánh màu trắng. Cây gậy ấy chỉ thẳng về hướng chủ nhân mong muốn, liền lập tức xuất hiện bốn quả cầu ánh sáng trên không.
“Bắn!”
Đáp lại tiếng hét của cô, những quả cầu bay thẳng tới địch như đạn bắn. Chúng bay thẳng xuống tới mục tiêu bên dưới rồi nổ tung, khiến bụi bắn mịt mù ra xung quanh. Chuyện trước mắt trông phi lý đến dị thường, vậy mà… thứ dị thường ấy lại là bình thường đến quá đỗi ở thế giới này. Vì đây là pháp thuật, thứ năng lực siêu nhiên mà các Phù thủy sử dụng để tiêu diệt kẻ địch của nhân loại - lũ Incubi.
“Còn non lắm!”
Một bóng đen lao ra khỏi làn bụi nhanh như viên đạn. Đó là một con người sói khác, đến sau ba con người sói vào trưa nay. Theo Sử ma của tôi báo cáo, con này sở hữu sức mạnh chân phi thường.
“Aaa!”
Phù thủy kia bị ép phải chặn đòn cào tới của gã người sói bằng cây gậy của mình. Vọng tiếng the thé của kim loại khi hai vật va chạm với nhau, để rồi bóng người nhỏ hơn bị bật ra, va thẳng vào chiếc tàu hòa đằng sau rồi gục xuống nền đất. Thậm chí từ chỗ tôi còn nghe rõ tiếng va chạm, còn thấy rõ cả vết lõm trên tàu hỏa kìa.
Nếu là người thường dính đòn đó, chắc chắn họ đã chết lâu rồi.
“Persia ơi, tỉnh dậy đi mà! Xin cậu đấy, tỉnh lại đi!”
Xét theo tiếng gọi đến đau khổ của cộng sự Phù thủy kia, hẳn người đó đã bất tỉnh nhân sự. Tôi muốn lao ra ngay bây giờ, nhưng chưa, chưa được. Tôi cần hành xử có lý trí, không được đáp lại tiếng hét bi thương kia. Phía kia, chiếc bóng đen kịt dần gạn bước tới đoàn tàu, tiếp cận Phù thủy kia.
“Ngươi hành ta hơi bị lâu rồi đấy.”
Gã người sói kia thản nhiên buông lời nhạo báng xuống Phù thủy thua trận. Với vóc dáng cao tới hai mét của mình, con này là món lời lớn đây.
“Mà, hăng hái vậy mới ngon nghẻ, khiến ta có hứng hơn.”
Nó liếm môi đầy vẻ thô bỉ, chẳng khác gì các con Incubi khác kia, thật khiến tôi mắc ói.
Phù thủy sắp hứng chịu kết cục thảm khốc dưới kia hẳn là có lượng Ena rất lớn trong người. Lớn vậy, nhưng chỉ đến mức hữu hạn thôi, vì linh hồn của một sinh vật sống chỉ nặng tới 21 gam là cùng.
Nhưng có điều chắc chắn, là Phù thủy đó không thể kháng cự được rồi.
“Mọi thứ sẵn sàng rồi.”
Tôi gật đầu thấu hiểu sau khi nghe thấy lời xác nhận căng thẳng của cộng sự tôi.
Tôi sẽ hạ gục con sói đê hèn kia ngay tại đây.
“Đến giờ làm việc rồi.”
“Đi thôi.”
Tôi đánh mắt ra hiệu cho Sử ma đằng sau tôi trước khi cố tình bước lên phía trước. Tiếng giẫm trên nền sỏi cát vang vọng sau mỗi bước chân tôi tiến, vang vọng khắp nhà ga hoang vắng này.
Tôi hiện hình từ bóng đen đang nấp phía sau, chân bước tới gần trong khi tay rút ra thanh kukri mang trên thắt lưng.
“Mày là ai?”
Gã người sói đen kịt lườm ngoắt rồi quay người đối mặt với tôi, biểu cảm trên mặt vặn vẹo rõ nét phiền phức. Một phản ứng tôi hằng quen thuộc, bởi ai gặp phải phiền phức ập đến bất ngờ cũng sẽ trưng ra biểu cảm đấy thôi.
“Huệ… tao không muốn ăn lũ rác rưởi yếu ớt đâu.”
Có lẽ bởi trang phục bên ngoài của tôi thiếu đi nét hào nhoáng thường thấy của các Phù thủy mà hắn định tôi như con mồi dễ xơi. Hoặc là vì nó cảm nhận được lượng Ena phát ra từ tôi quá đỗi ít ỏi.
Nhưng thế vừa hay lại hợp ý tôi. Vả lại, nhiều nhặn hay ít ỏi chẳng quan trọng gì, vì tôi sẽ không để lũ Incubi động tay vào tôi đâu.
“Nhưng trông mày có vẻ đủ ngon nghẻ để tao mang về làm quà lưu niệm đ-”
Từ bóng đen ẩn sau đoàn tàu, con quái thú sở hữu hai mươi mốt cặp chân thình lình trườn tới gã người sói, tận dụng điểm mù của nó mà lén lút tấn công. Nhanh gọn lẹ, hàm răng sắc bén của nó bổ xuống… không khí, vì bóng đen kịt kia đã vụt biến lên bầu trời. Hẳn là nhờ khả năng vật lý phi phàm mà nó mới dễ dàng né được đòn đánh lén vậy.
“Sử ma của ngươi… là chủng bọ sao?”
Phải, phải, đó chính là con rết khổng lồ của tôi đấy. Dưới ánh dương mờ nhạt dần tắt, cơ thể dài ngoằng đồ sộ của nó trông thật huy hoàng. Trong khi đó, gã người sói trên không kia bắt đầu rơi xuống, nghiêng mình để chuẩn bị dùng móng vuốt cào xuống giáp ngoài của con rết…
“Chậc!”
…Nhưng lại bị chi phụ dài - đôi chân tối thượng của côn trùng, nằm ở phần đuôi của nó cuốn lại rồi quật trúng, khiến gã người sói bắn người xuống đuờng ray, sỏi đá theo đó mà văng tung tóe.
Thường những con rết hay xài phần chi phụ để đe dọa, nhưng những Sử ma của tôi lại có kích thước vô cùng khổng lồ, nhờ vậy mà chúng có thể dùng phần đe dọa đó như vũ khí hủy diệt kinh hoàng.
“Gừ… Chỉ là thứ Sử ma hạ đẳng, vậy mà…"
Sau khi bật dậy bằng bốn chi, gã người sói đen kia khinh khỉnh khạc ra vậy.
Vốn Sử ma là kẻ hỗ trợ, giúp sức phía sau cho Phù thủy, nên khi biết có thứ "hỗ trợ" tầm thường lại có thể đánh bật được mình khiến gã người sói không khỏi cáu bẩn.
Sử ma khổng lồ của tôi cuốn vòng quanh tôi, co thân mình lại trước khi bật thẳng về phía trước.
"Tao sẽ giết mày!"
Gã người sói (vẫn trong tư thế tứ chi) lao về phía trước đáp lễ đòn đánh của con rết. Tiếng móng vuốt va chạm tiếng răng vang lên liên tục, nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp. Nhưng khoảnh khắc con Incubi kia lần nữa bật nhảy lên không trung, tôi biết thừa chủ đích nãy giờ của nó là gì.
"Con kia, tao sẽ hạ mày trước!"
Vì tôi là Phù thủy điều khiển con Sử ma từ nãy đến giờ mà, đến chính tôi còn nhận thức bản thân quan trọng đến đâu chứ. Nên trước đòn đánh đó, tôi chỉ cần bật lùi lại ba bước để đến gần toa tàu phía sau mình.
"Chậm quá đấy!"
Móng vuốt sắc nhọn của tên người sói đó lóe ánh chiều tà, như thể bản thân đã cầm chắc phần thắng trong tay. Rồi hắn ta đột nhiên biến mất. Như thể ảo thuật vậy, mà còn là một màn biểu diễn thật điêu luyện.
"Ngươi mới là người chậm đấy."
Tôi đá ánh nhìn sang bên, nơi con quái có tám đôi chân đang chờ sẵn. Ẩn mình trong bóng của đoàn tàu, đó chính là Sử ma nhện lang thang của tôi, lại còn là con lớn nhất trong chủng loài nó nữa. Thường thì loài nhện lang thang sẽ ăn những con vật ô uế môi trường như gián hay ruồi.
Dưới chân Sử ma đó của tôi chính là gã người sói ban nãy, cơ thể duỗi ra như thể bắt chước thế con nhện phía trên. Răng nanh như sừng của con nhện xuyên thủng con Incubi bên dưới, khóa chặt cơ thể nó không thể cử động.
"Gừ rào... T-Thả tao ra!"
Gã người sói bất lực giãy giụa vùng vục, nhưng vô vọng. Sử ma của tôi đã bắt đầu tiêm enzyme tiêu hóa vào người nói rồi. Sớm thôi, nội tạng bên trong gã người sói sẽ hóa lỏng rồi sụp đổ, trở thành thức ăn dạng lỏng cho những kẻ săn mồi quanh đây.
"K-Không! D-Dừng lại đi!"
Khóe miệng gã người sói bắt đầu sùi bọt mép, ứa ra những bong bóng đỏ màu máu trong khi bất lực cào móng xuống dưới nền đất. Nó chống cự thêm được tầm vài giây trước khi an yên dưới nền đất, không cựa quậy gì nữa.
Kết luận, dù bản thân có to lớn mạnh mẽ đến đâu, cứ đơn thân độc mã là chết.
"Cậu làm tốt lắm, Ngân Liên."
Sự căng thẳng ban nãy đã bay biến khỏi giọng của cộng sự của tôi, và khi nghe nó nói vậy, tôi cũng cất thanh kukri vào trong bao kiếm.
"Mmm."
Tôi quay người, ngắm cảnh Sử ma tôi ngấu nghiến như thú săn mồi. Có vẻ chiêu đánh lén khá hiệu quả với lũ Incubi, lũ não cơ chỉ chăm chăm lao nên tấn công này.
Giờ khi trận chiến kết thúc, con rết khổng lồ của tôi lại cuộn vòng tròn quanh người tôi và hạ đầu xuống thấp. Ăng-ten trên đầu nó chọc chọc vào tôi, gời tôi như muốn vuốt ve nó. Mà tôi cũng cảm kích vì công lao của nó trong trận này, nên tôi xoa cái đầu bóng mượt của nó đầy cảm kích.
"Q-Quái vật..."
Để rồi, tiếng run rẩy của thiếu nữ trẻ nọ lọt vào tai tôi. Tôi ngoảnh lại, lén nhìn từ sau chiếc mũ áo khoác để thấy Phù thủy ban nãy đã lùi lại cả khúc xa, thân người dựa vào cái lỗ trên con tàu ban nãy.
Vì bóng đổ xuống từ phía trên lẫn cả khoảng cách giữa hai người, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô gái ấy. Mà cũng không cần phải nhìn, vì tôi biết thừa cô ấy đang sợ hãi đến ngập tràn.
"Ngân Liên..."
Âm thanh nhỏ bé từ vai trái của tôi vang lên đầy chán nản. Mà, tôi đã là phải nhận hàng hà sa số những cái lườm kiểu vậy rồi, vì chẳng hề có Sử ma nào lại săn mồi ngược lại lũ Incubi cả.
Dẫu là, việc này còn tốt chán so với việc bị họ tấn công.
"...Vậy là không cần phải sơ cứu rồi."
Tôi dịu dàng vỗ về đầu con rết, rồi ra lệnh nó nới lỏng vòng tròn ra.
Nhưng tôi không có ý định giải quyết hiểu nhầm của cô ta đâu. Đúng hơn là tôi chẳng biết phải nên giải thích thế nào.
Bởi hỡi người, phải giải thích sao cho khung cảnh đầy tính dị giáo này đây?


2 Bình luận
Hiện tại thì bên mình đã redraw xong, chỉ cần nhét chữ nữa là xong manga. Hi vọng sẽ xong sớm... thật sớm...
Red bộ này ỉa lắm các bạn ạ.