Arc 4: Đánh bại kẻ xấu ở đại hội thể thao
Chương 26: Ác nữ đi cổ vũ
0 Bình luận - Độ dài: 1,363 từ - Cập nhật:
- Hay là cô cứ bỏ luôn đi thì hơn.
Ngay sau lễ khai mạc, cái người dám phán một câu như vậy chẳng ai khác ngoài thiên tài pháp sư hiện tại—ngài Eivind Dahl. Trước lời khuyên cao quý đầy lòng tốt ấy, tôi chỉ có thể lịch sự đáp lại:
- Cảm ơn lòng tốt của cậu. Nhưng cho tôi hỏi, tại sao tôi lại phải từ bỏ một sự kiện mà mình mong chờ bao lâu nay chỉ vì một tên khó ưa?
- Cô không thể bất chấp sự an toàn của mình được.
Eivind đáp lại không chút do dự, gương mặt nghiêm túc thấy rõ.
…Chắc là cậu ấy thật sự lo cho mình.
Tôi cũng không thể phủ nhận là tấm lòng thẳng thắn, dịu dàng đó khiến tôi có chút dao động.
- Vả lại, cái phần mà cô mong chờ ấy… chẳng phải chỉ là cuộc tiếp sức cuối cùng mà tất cả học sinh đều phải tham gia hay sao?
Tôi rút lại câu trên.
Đúng thế, tôi đây chỉ có hai người bạn tử tế trong cả lớp, sống cô đơn như chiếc bóng lạc lõng giữa thế gian.
- Nhưng tôi đang cổ vũ mà!
Nói đoạn, tôi hùng hồn tiến về sân quần vợt để cổ vũ cho người bạn thân nhất của mình, Anita Helge. Hôm nay, cô ấy đánh cặp cùng với Hana Field, cô bạn học chuyển trường đang dần dần mở rộng vòng tròn bạn bè của mình.
Anita trông thật rạng rỡ trong bộ đồng phục quần vợt với mái tóc buộc hai bên đầy khí thế… Còn Hana vẫn y như mọi ngày: kính dày, tóc tết ba. Không biết cái kính ấy có cản trở gì không ta?
Nhưng lo lắng của tôi nhanh chóng trở nên thừa thãi.
Hana sở hữu thần kinh thể thao cực kỳ xuất sắc. Đôi chân trắng muốt thò ra từ váy ngắn di chuyển linh hoạt không ngờ, quả bóng có bay đến đâu cũng bị cô ấy đánh trả một cách chính xác. Sự phối hợp giữa cô ấy và Anita cũng ăn ý đến lạ thường. Mỗi lần họ ghi điểm, cả khán đài lại vang dội tiếng hò reo.
Tôi đang mải mê xem thì Eivind vỗ nhẹ vai tôi.
- Thấy chưa, tiểu thư Helge đang thi đấu tốt như thế mà? Cô cũng đã xem được một chút rồi còn gì, nếu nói rõ lý do thì cô ấy chắc chắn sẽ hiểu. Nào, hôm nay cúp học với tôi đi. Chúng ta có thể thư giãn trong phòng nghiên cứu của tôi, hoặc nhân dịp này ra phố dạo chơi cũng được—
- Khoan, khoan đã? Cậu cũng định trốn học à?
Tôi gạt tay Eivind ra khi cậu ấy vừa đặt tay lên eo tôi định dìu đi như một quý ông, và Eivind lại nở một nụ cười trông rất trăng hoa:
- Tôi rủ thì tất nhiên là không để cô một mình được.
- …Cậu thật sự thích tôi ghê nhỉ.
- Tôi nói điều đó bao nhiêu lần rồi cơ chứ~"
Thế là tôi xoay người một vòng thoát ra khỏi tay cậu ta, rồi chạy ào đến hàng ghế đầu tiên ở khán đài.
- Anitaaaaaa!! Cố lênnnnnn!!
Tôi hét đến rách họng, còn Anita đang cầm vợt bên kia sân thì bỗng dưng đỏ mặt, cắn môi. Hôm nay bạn tôi lại đáng yêu quá mức. Cô ấy chỉ tay về phía tôi, mặt đỏ bừng hét lại, "Ồn quá đấy!", khiến tôi càng cười toe toét hơn nữa.
Và rồi… ai đó kéo lấy tay tôi.
Tôi đoán ngay là Eivind nên chỉ ngẩng đầu lên qua loa… nhưng không ngờ, khuôn mặt xuất hiện trước mắt tôi lại là một người hoàn toàn khác.
- Ngươi là Cecily Travasta, đúng không?
…Tại sao nhà vua lại biết tên một học sinh không có gì nổi trội như tôi?
Không, Cecily dù sao cũng là tiểu thư nhà hầu tước. Có lẽ từng chạm mặt Ngài ở buổi tiệc xã giao nào đó? Nhưng trong tôi, Cecily đang lắc đầu nguầy nguậy. Hình như không có lần nào như thế cả.
Dù vậy, nhà vua vẫn giữ tay tôi, nở nụ cười thân thiện.
- Ta nghe các thầy cô kể rồi. Dạo gần đây, thành tích của ngươi tiến bộ đáng kể thì phải? Ngươi đang rất nỗ lực, đúng không. Ta hiểu chuyện gia đình ngươi có thể hơi phức tạp, nhưng ta muốn xây dựng một xã hội nơi con người không bị trói buộc bởi địa vị gia tộc. Vậy nên, hãy tiếp tục tin vào tương lai và trau dồi bản thân nhé.
- A… vâng… cảm ơn… ạ…
Hình như đây là một lời động viên dành cho học sinh?
Tôi gắng đáp lời một cách lịch sự, nhưng vẫn chẳng thể thả lỏng.
Có vẻ đức vua vẫn chưa định buông tha cho tôi.
- Nhưng mà… nghe nói ngươi không tham gia thi đấu cá nhân nhỉ? Có lý do sức khỏe gì không?
- Dạ, không hẳn là như vậy…
- Vậy là do không giỏi thể thao à?
- Không giỏi thì… chắc cũng… không giỏi thật ạ…
Tôi muốn phủ nhận, nhưng từng có tiền án ném vợt vào đối thủ khi đánh quần vợt. Thế nên tôi chỉ nhẹ nhàng thừa nhận rồi mong được buông tha sớm… nhưng đức vua vẫn không buông tay tôi ra.
- Thể thao là để kiểm tra thể lực, đúng, nhưng mục đích tổ chức đại hội thể thao không chỉ có thế. Cho dù có người không giỏi đi nữa, việc hỗ trợ nhau, cùng cố gắng mới chính là ý nghĩa thật sự của nó… ngươi không nghĩ vậy sao?
Câu hỏi ấy không chỉ dành cho tôi, mà còn hướng đến cả các giáo viên xung quanh.
Phải rồi, tôi mải để ý đến bản thân mà quên mất: đức vua không đến đây một mình. Ngài đi cùng hiệu trưởng và một hàng dài các giáo viên, hộ vệ. Với một đoàn như thế kéo thẳng vào khán đài học sinh, đương nhiên tôi đang trở thành tiêu điểm… thậm chí còn nổi hơn cả sân quần vợt!
Tôi đâu có muốn nổi theo kiểu này chứ!
Nhưng vì thành tích của Cecily đang rất tốt, tôi đành nén tiếng thở dài. Đức vua nhìn hiệu trưởng và các thầy cô gật đầu lia lịa đồng tình, rồi mới chịu buông tay tôi ra và vỗ tay.
- Thế thì, ta cho rằng cô gái này cũng nên được tham gia thi đấu. Không còn môn nào trống sao? Nếu ta nhớ không nhầm, hình như trong lớp cô ấy còn một học sinh nữa cũng chưa đăng ký thì phải? Sao không cho hai người đó ghép đôi tham gia một môn đấu đôi?
Không có công chức nào có gan từ chối thiện ý của đức vua cả.
- Ủa, thầy cô trong trường là công chức hết hả?
- Ừ, Viện nghiên cứu Thuật pháp Hoàng gia cũng vậy… vì trường này là của nhà nước, nên trên danh nghĩa, người đứng đầu là vua đấy.
- À ha? Vậy nên đến cả hiền giả tương lai cũng đâu dám trái lệnh?
- …Ờ, ít nhất là ngoài mặt thì vậy.
Và thế là, hai đứa duy nhất chưa đăng ký môn nào—tôi và Eivind—đành phải “tự nguyện” tham gia thi đấu đôi nam nữ.
…Không sao cả. Tôi vốn muốn tham gia môn nào đó từ đầu. Chỉ là bị Eivind và Anita ngăn cản thôi.
Nhưng mà này, đối thủ của chúng tôi thì không ai nói trước cả.
- Nếu tôi thắng, cô sẽ phải xin lỗi vì tất cả những lời tuyên bố hủy hôn trước kia!
Đối diện bên kia sân, là vị hôn phu của Cecily, người mà tôi nghi ngờ ném cái chậu cây bom xuống đầu tôi…
Học năm hai…
Ờm, tên cậu ta là gì ấy nhỉ?


0 Bình luận