“Chú Norma, cháu về rồi.” Jasmine cởi giày ra rồi cứ thế đi chân trần vào trong dinh thự.
“Tiểu thư ơi, người phải đi dép vào chứ, nếu không sẽ bị cảm lạnh đấy ạ.” Nàng hầu gái bất lực nói, rồi đưa cho Jasmine đôi dép thỏ màu hồng được làm riêng cho cô.
“Eheh~ Cảm ơn chị nhiều nhé.” Jasmine mỉm cười ngọt ngào và nhận lấy đôi dép từ tay cô hầu gái.
Cô có ấn tượng rất tốt về những người hầu gái trong dinh thự của Bá tước Norma. Ai lại không thích một người vừa xinh đẹp, dịu dàng và chu đáo cơ chứ?
Những cô hầu gái cũng rất thích Jasmine, người cứ vài ba bữa lại tới đây ăn trực.
Cô có khuôn mặt tròn trịa và đôi mắt trong trẻo tựa như những vì sao sáng nhất của trời đêm. Dù không biết vì sao mà cô luôn đội mũ trùm đầu để che đi một phần khuôn mặt, thế nhưng những sợi tóc lộ ra cũng đã giúp họ biết được rằng cô là người có mái tóc trắng.
Cô cũng rất ngoan ngoãn, đáng yêu và còn rất hiểu chuyện, vậy nên các cô hầu gái đều rất quý mến cô bé tràn đầy năng lượng này.
Cùng với đó là thái độ cưng chiều của Norma với cô, những cô hầu gái này đã tự suy đoán ra việc Mo Li và Jasmine, hai người thường hay tới đây chơi, chính là con ngoài giá thú của ngài bá tước.
Và từ tất cả những điều trên, cộng với đó là không biết chừng sau này họ đều là những người có khả năng kế thừa cơ nghiệp của bá tước Norma, vậy nên việc đối xử tốt với họ chắc chắn là việc không bao giờ sai.
“Lại vậy nữa rồi, tiểu thư cứ đi chân trần không tất không dép kiểu này sẽ bị cảm lạnh đó.” Trên mặt nàng hầu gái hiện rõ vẻ ‘Biết ngay là sẽ thế này mà.’ Rồi cô chạy về phòng mình, rồi quay lại với một đôi tất trắng mềm mại trên tay.
“Tôi đã mua cái này để tặng cho em gái tôi vào năm ngoái, thế nhưng vì nó đã quá lớn nên không thể đeo vừa, nhưng tôi nghĩ rằng nó sẽ vừa với tiểu thư.”
“Không cần đâu mà, em không thấy lạnh đâu.” Jasmine phản bác.
“Thôi nào tiểu thư, hãy nghe lời tôi đi. Nếu như người cứ thế này thì sẽ phải chịu khổ vì bệnh viêm khớp đó.” Nàng hầu gái khăng khăng bắt Jasmine đi tất vào cho bằng được, nói cho cùng thì luôn có một loại cảm giác được gọi là ‘người lớn luôn lo con mình bị lạnh.’
Jasmine không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo, cô đâu thể nói toẹt ra việc mình là một con rồng và không đời nào mắc được mấy thứ bệnh kiểu đó, phải không?
“Thưa tiểu thư, tôi chưa bao giờ thấy người cùng anh mình tới đây cùng nhau, có phải là vì cậu ấy bận việc gì không?”
“An, Anh nào cơ?” Cô nàng tóc trắng đang được người hầu xỏ tất hộ lộ ra vẻ khó tin.
Anh trai á? Mình làm gì có anh trai nào đâu?
“Là cậu bé tóc đen thường hay tới đây ấy. Tên cậu ấy là Mo Li thì phải, tên của tiểu thư với cậu ấy rất giống nhau, chẳng lẽ người không biết gì về cậu ấy sao?”
“......” Khóe miệng Jasmine giật giật. Cô dường như vẫn đánh giá thấp khả năng tưởng tượng của những người hầu này. Ngay cả khi không có chút gợi ý hay manh mối gì, họ vẫn có thể vẽ nên một người anh trai cho cô.
Cái gì đây trời? Chẳng lẽ mình lại chính là anh trai của mình?
“À, haha… Chị đang nói đến anh trai của em á. Ờ thì~ đúng thật là dạo gần đây anh ấy có chút bận, nên là chỉ có mình em tới thôi.” Jasmine cảm giác rằng bản thân càng giải thích thì mọi việc sẽ chỉ càng thêm rắc rối, nên tốt nhất là cứ thừa nhận luôn cho xong. Nói sao đi nữa thì hiện giờ cũng chỉ có mỗi Norma và Rocco là biết rõ danh tính thật của cô.
Không phải là cô không tin tưởng những người hầu này, mà theo lời Norma nói thì tốt nhất là càng ít người biết thì càng tốt.
Jasmine gãi gãi đầu, lè cái lưỡi nhỏ xinh ra, còn ‘vô tình’ chớp chớp mắt vài cái, cô cố dùng chiêu bài dễ thương của bản thân để lảng khỏi chủ đề khó nói này
“Còn cô đây là bạn của tiểu thư Jasmine phải không? Tiểu thư rất ít khi dẫn bạn về chơi lắm, mau vào đây cởi giày nào.”
“Á, hả? À ừm…” Limdis, người vẫn còn đang choáng kể từ khi bước vào dinh thự, cô vô thức gật đầu khi nghe thấy người gọi mình.
Này có còn là cô nàng năng động thường ngày không vậy? Sao từ khi bước vào đây cô ta cứ đờ người ra vậy?
“Em gái dễ thương quá chừng, tên em là gì vậy~?” Nàng hầu gái cúi xuống chào hỏi nhẹ nhàng.
“Ta, ta ta.. Ta là Ngô, Ngô nãi Thần Hồ…” [note73622] Limdis lo lắng đến mức ăn nói không nên lời.
Cô nàng Chuni này bị cái gì vậy? Từ khi vào đây cô ta như biến thành người khác vậy.
Phải chăng là cô nàng này không biết phải đối phó với những hành vi thân thiện chăng?
“Ngô nãi Thần Hồ?” Trong mắt của nàng hầu ánh lên sự ngạc, nhưng với tư cách là một hầu gái chuyên nghiệp, cô không thể chê bai tên của người khác được.
“Ngô nãi Thần Hồ sao? Cái tên thật lạ kỳ và đáng yêu như chính con người ngươi đấy.”
“Không, không phải, ta…” Limdis cố gắng giải thích thế nhưng lại bị Jasmine ngắt lời.
“Vậy thì khi nào chúng ta mới được ăn đây chị ơi? Em đói quá rồi.”
“Ngài bá tước đã chuẩn bị sẵn cho tiểu thư rồi ạ.” Người hầu gái nói rồi kéo tay Jasmine.
“Đi thôi nào cô Ngô nãi Thần Hồ. Tới giờ ăn trưa rồi. Hy vọng rằng đồ ăn của nhà chúng tôi hợp với khẩu vị của cô.” Nàng hầu gái phụ trách tiếp đón Limdis cũng trịnh trọng dẫn đường.
“Ta, ta…” Limdis còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng cô cũng đành ngậm miệng lại và đi theo người hầu gái.
“Chị ơi, em nhớ là phòng ăn đâu có nằm ở hướng này.” Đi được một lúc, Jasmine cảm thấy có gì đó không đúng.
“À, việc này thì, ngài bá tước nói rằng hôm nay sẽ đổi chỗ khác. Dù sao thì tiểu thư cũng dẫn bạn tới chơi, nên tự nhiên cũng sẽ phải khác ngày thường.
“À.” Jasmine gật đầu, không chút hoài nghi, nói sao đi nữa thì cô cũng rất tin tưởng Norma.
Thế nhưng càng đi thì Jasmine lại càng thấy không ổn.
Tại sao nơi ăn uống lại nằm dưới lòng đất, và ánh sáng thì cũng ngày càng yếu đi?
“À mà, vậy chú Norma đâu rồi? Chú ấy tới chưa?”
“Ngài bá tước đã ăn xong rồi và dặn rằng sẽ không làm phiền cô và bạn mình dùng bữa.”
“Là vậy sao?” Jasmine có chút khó hiểu, chỉ là một bữa ăn thôi mà, nếu cô có tiền thì cũng sẽ chẳng cần phải dẫn bạn về nhà ăn. Có phải Norma đã làm mọi việc hơi quá rồi không?
“Ta tới nơi rồi, đây chính là phòng ăn.” Khi tới một căn phòng ánh sáng vô cùng yếu ớt, nàng hầu gái vỗ nhẹ vào vai Jasmine rồi thì thầm vào tai cô.
“Chúc người có một bữa ăn ngon miệng.”
Nói rồi hai người lần lượt rời đi, để lại Jasmine và Limdis nhìn nhau đầy bối rối.
“Đây là nơi chúng ta sẽ ăn tối á?”
“......Ta đoán là vậy.” Jasmine có một dự cảm không lành, cô không hiểu nổi vì sao mà người hầu hôm nay hành động rất kỳ lạ.
Cô đẩy cánh cửa phòng ra, trang chí của căn phòng chủ yếu là màu tím và màu đỏ tươi, mang lại cảm giác hơi tối. Cửa sổ được dán lại bằng giấy nên ánh sáng không thể lọt vào được. Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng chính là từ những ngọn nến đang cháy trên một chiếc bàn dài sang trọng.
“Đây mà là phòng ăn á?” Jasmine có chút nghi hoặc.
Nếu không phải vì có những món ăn ngon lành được xếp ngay ngắn trên chiếc bàn dài thì cô còn tưởng mình đã tới nhầm nơi.
Trên hai chiếc ghế dài đều được trang chí bằng một vòng hoa hồng được xếp theo hình trái tim. Cùng với đó là việc trong phòng chỉ có đúng hai người… nó tạo nên một bầu không khí rất kỳ lạ.
Chờ chút, cái này, có lẽ nào…


2 Bình luận