Nigoru Hitomi de Nani wo...
Torutonen-sensei So-taro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chapter 2

Chương 115

4 Bình luận - Độ dài: 2,889 từ - Cập nhật:

Trong một căn phòng tăm tối, nơi không một tia nắng nào có thể lọt vào, ngụ ở chính giữa là một người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế da nhìn xuống một người phụ nữ đang bò trên sàn. Mái tóc đỏ của người phụ nữ đã bị phai màu và hư tổn, nhưng không một vết thương nào khác có thể được tìm thấy trên cơ thể. Mặc dù vậy, da của người phụ nữ còn nhợt nhạt hơn cả một người đang đổ bệnh, trông như cô có thể sẽ đổ gục bất kỳ lúc nào.

Nguyên nhân rõ ràng là đến từ người đàn ông trước mặt. Người phụ nữ sợ hãi người đang đứng đối diện mình từ tận đáy lòng, cơ thể run rẩy như một đứa trẻ vừa bừng tỉnh vì ác mộng. Mặt khác, người đàn ông chỉ đơn giản là đang tận hưởng cuộc sống, ngậm điếu xì gà trong miệng như thể không có gì trong tầm mắt.

Mùi khói thuốc lan toả đi cùng với làn khói tím. Khi khắp nơi trong căn phòng chỉ còn lại mùi khói thuốc, người đàn ông cuối cùng cũng hướng ánh mắt sang người phụ nữ và từ từ mở miệng.

“Ta nghe được từ một gái mại dâm có khách hàng quen là nhân viên của một cửa hàng bán vũ khí. Có vẻ như có một người đàn ông đã đến đây để bán một lượng lớn vũ khí. Và đặc biệt hơn hết, đặc điểm của hắn theo như mô tả là trùng khớp với thông tin của cô. Chắc hẳn đó là tên đã giết em trai ta…”

Người đàn ông hút thêm một hơi và dừng lại một lúc trước khi tiếp tục.

“Thằng Giusto không ngu đến thế, nhưng có một điều mà ta buộc phải công nhận, nó khá là nóng tính. Bên cạnh đó, nó cũng chẳng có chút quyền lực thực sự nào để có thể tự hào khoe khoang. Thực sự là một thằng em trai ngu ngốc. Nhưng dẫu thế trong cái thế giới khốn nạn này, quan hệ huyết thống lại là thứ ràng buộc không thể cắt lìa. Điều đó cô cũng biết rõ mà, phải không? Lycka.”

Lycka, người đã vội vàng chạy đến đây từ mỏ bạc ma thuật, gật đầu nhiều lần trước lời của người đàn ông, khung cảnh trông như một người giáo viên đang mắng mỏ học trò hư.

“Nhưng có vẻ như nó đã dạy dỗ cấp dưới của mình rất tốt. Cô biết đấy, ta không phải là ác quỷ hay gì, và đây cũng là lần đầu, lần này cô được tha… Để trả ơn cứu ra khỏi nhà thổ, cô thậm chí còn tốn công dành khoảng thời gian quý báu của mình ra để mang thông tin kẻ thù về tận đây. Nghĩ rằng bản thân rất can đảm, phải không? Cứ xem là công sức của cô đã được đền đáp đi, nếu không thì ta đã biến cô thành đồ chơi cho lũ ăn mày hoặc thức ăn cho đám chuột dưới cống rồi.”

Lycka biết rằng người đàn ông trước mặt mình, Giesel, không bao giờ phun ra những lời đe doạ sáo rỗng. Để có thể leo lên đỉnh cao của thế giới ngầm, đặc biệt là ở Belgana, Thành phố Mê cung, nơi có khu ổ chuột khổng lồ trải dài khắp bên ngoài dãy tường thành này, người đàn ông trước mặt luôn bất chấp mọi thủ đoạn để có thể đoạt được thứ mình muốn.

“Theo như thông tin mà cô mang về thì, hắn ta không phải là một kẻ tầm thường. Rốt cuộc thì, hắn đã tự tay giết được Digor. Thêm vào đó còn sở hữu một kỹ năng có tác dụng trên phạm vi rộng, đến mức có thể mang lại chiến thắng cho Dalimarcus, phe bị áp đảo mạnh về số lượng… Nhưng nói gì thì nói, hắn vẫn hít thở không khí, vẫn đổ máu, giống như những con người khác, đúng chứ? Thằng em ngu ngốc của ta, cách tiếp cận vấn đề của nó đã sai. Đúng là quyết định dùng sức mạnh và số lượng để đối đầu trực tiếp với hắn nghe có vẻ khá là tuyệt vời. Đơn giản và hiệu quả… Thậm chí có thể giải quyết ngay mối nguy nếu được làm đúng cách. Nhưng cuối cùng, một kế sách tốt như thế không phải là không có rủi ro.”

Hành hung, đe doạ, ám sát, dánh sách cứ thế kéo dài ra, bằng những biện pháp độc ác như thế mà người đàn ông này đã chôn vùi mọi kẻ có thể đối địch mình sâu xuống lòng đất. Chính bản thân Lycka cũng không trong sạch gì mấy. Gửi ngón tay của thành viên trong gia đình, đốt và thậm chí là lột da rồi dán trên phố, tất cả chỉ để ép một người phải nôn ra thứ thông tin mình cần, tuy nhiên những thứ vừa kể vẫn còn dễ thương chán so với những gì người đàn ông này đã làm. Nếu không, trong thế giới ngầm của một thành phố được chiếu rọi bởi một thứ ánh sáng gọi là mê cung này, nơi mà từ thứ ánh sáng đó, rục rịch, ngọ nguậy ra vô số sự độc ác, thối tha, Giesel sẽ không thể đứng trên đỉnh của nó.

“Nhà trọ, quán bar, những nơi hắn thường xuyên ra vào… Sở thích, khẩu vị, mục tiêu, bất cứ thứ gì cũng được. Thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Đây là bước đầu tiên, một sự khởi đầu.”

Mặc dù Giesel khá giỏi về mảng bạo lực, hắn chắc chắn không phải là kẻ giỏi nhất. Ở Thành phố Mê cung này, nơi mà con người mới là thứ đa dạng nhất, thông tin vẫn là thứ chiếm vị trí trọng tâm. Vì lý do đó, hắn không chỉ sử dụng bạo lực mà còn biết áp dụng phương pháp cây gậy và củ cà rốt, nhờ đó, quan hệ của hắn trải rộng đến khắp nơi trong thành phố. Từ những người từng là gái mại dâm như Lycka, đến những gái mại vẫn đang còn hoạt động, đến hầu cận của quý tộc hay thậm chí là nhân viên của hội mạo hiểm giả. Những quý tộc đang đấu tranh giành quyền lực ở Thành phố Mê cung này, hay thậm chí đến cả thế giới ngầm của những quốc gia khác cũng vì mạng lưới thông tin dày đặc này mà thành lập mối quan hệ hợp tác với hắn.

Tất nhiên, Giesel không phải là người duy nhất được không chỉ Lycka mà cả những kẻ máu mặt trong thế giới ngầm này kính sợ. Một trong những người đó chính là ông lão mặc áo choàng đang đứng phía sau Giesel và nhìn chằm chằm vào Lycka.

“Một khi danh dự đã bị hoen ố, nó sẽ đeo bám ngươi mãi mãi. Người cần phải rũ bỏ nó hoàn toàn, Giesel à.”

“Ừ, tôi biết mà. Ông đã nói đi nói lại điều đó rất nhiều lần rồi đấy.”

Chủ nhân của một cơ thể già nua héo úa như một cái cây đã chết, chỉ còn lại xương và da đây, chính là người đã nhặt Giesel và Giusto khi cả hai còn nhỏ, những đứa nhóc phải lục lọi trong bãi rác ở khu ổ chuột để kiếm sống, và dạy chúng cách sử dụng bạo lực cũng như mưu kế để chúng có thể trở thành những kẻ thống trị thế giới ngầm.Theo như Lycka biết, hắn là một con ‘quái vật’ đã ẩn nấp trong khu ổ chuột này trong suốt hơn năm mươi năm, đôi khi là kẻ chủ mưu gây ra những vụ việc kinh hoành hoặc những đợt thảm sát ghê rợn. Mặc cho cơ thể đang dần mục rữa, đôi mắt của hắn, vì một lý do nào đó, vẫn sáng lấp lánh như thể chúng vẫn đang tràn đầy sức sống.

“Giờ thì đi ngay. Đến lúc làm việc rồi đấy!”

Sau tiếng hét lớn của Giesel, đám tay sai của hắn đồng loạt rời khỏi phòng.

Và cứ như thế, sự độc ác được nuôi dưỡng trên chính những phần đất bẩn thỉu và lầy lội của Thành phố Mê cung sắp len lỏi đến một người đàn ông nhất định.

- - - - - 

Walm, người đã phục hồi lại thể trạng của mình, lần này tiến vào mê cung một cách nghiêm túc. Tầng thứ nhất đến tầng thứ năm, nơi mà cậu đã cẩn thận dò soát qua vào ngày hôm trước đã trôi qua rất nhanh vì cậu không cần phải kìm hãm tốc độ của mình nữa, và như vậy cậu đã nhanh chóng xuống được tầng sáu.

Cho đến hiện nay, tầng ngay phía trên nơi cậu đang đứng vẫn được xem là tầng dễ ngay cả khi đem ra so sánh với những tầng ở gần mặt đất hơn, nơi không gì hơn ngoài một địa điểm mà ngay cả những người dân thường muốn săn tìm thịt, lông thú, xu hiếm hay bất kỳ loại vật phẩm nào cũng có thể lao vào và chinh phục. Ngay cả một mạo hiểm giả mới vào nghề cũng có thể giễu cợt, xem tầng phía trên như là sân chơi cho trẻ em.

Những khác biệt lớn bắt đầu dần xuất hiện ở tầng sáu, nơi không chỉ có Goblin mà còn có nhiều Orc xuất hiện cùng lúc. Hỗn tạp là thế, chúng thường xuất hiện theo nhóm bốn. Nghe có vẻ không nhiều nhưng chỉ như thế đã là quá sức so với người thường, những người thường phụ thuộc vào số lượng để đi săn trong mê cung. Và cứ như thế, sự nhộn nhịp thường thấy từ tầng năm trở lên đã biến mất trong chớp mắt. Mặc khác, chính sự nhộn nhịp đó đã được đám ma vật ở đấy kế thừa, và nó bắt đầu làm Walm cảm thấy khó chịu.

Không chỉ số lượng, mà vấn đề còn nằm ở tần suất đụng độ ma vật tăng dần, và trong mỗi trận chiến, cậu liên tục phải nghĩ cách để giảm số lượng của chúng trước khi chúng có thể tiếp cận. Kể cả khi Walm không gặp phải vấn đề gì quá lớn trong việc tiêu diệt chúng, vì luôn bị bao vây bởi một nhóm ma vật, trang bị của cậu có thể dễ dàng bị hư hỏng hơn nếu bất cẩn, cơ thể có thể bị thương, và hơn hết Walm phải chiến đấu trong tình trạng hạn chế sử dụng kỹ năng nhiều nhất có thể để không bị kiệt sức nhanh chóng. Ngoài ra, cũng vì lý do đó, điều quan trọng nhất cậu phải làm trong mỗi trận chiến là tập trung tiêu diệt từng kẻ địch một, thứ mà sẽ tốn kha khá thời gian.

Sau khi để xác đám ma vật trở lại thành dinh dưỡng cho mê cung, Walm tiếp tục xuống sâu hơn. Ở tầng thứ chín là nơi có chuyển biến rõ rệt.

“Giờ chúng mày cũng biết tận dụng sự tiến bộ của nền văn minh hả?”

Cho đến tận bây giờ, Walm chỉ mới được chứng kiến chúng mang những trang bị thô sơ, nhưng ở tầng này, đám Orc đã bắt đầu sở hữu trang bị bằng kim loại. Dựa trên tiến trình của bản thân thì điều này hoàn toàn hợp lý. Tuy nhiên, những thanh kiếm cũng như ngọn giáo đó đã rỉ sét đến độ ai nhìn vào cũng có thể nhận ra rằng chúng có thể gãy bất kỳ lúc nào, nhưng có một điều chắc chắn là chúng đều được làm bằng sắt.

Điều đó cũng nghĩa là, máu sẽ khó đông lại hơn khi bị tấn công vào khẽ hở trên giáp, và nếu bị những món vũ khí rỉ sét đó làm đánh trúng, thương tích sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Sự biến chuyển lớn trong độ khó này cũng đã xảy ra ở tầng bốn. Vì vậy, Walm kết luận rằng tầng trước mỗi phòng chuyển tiếp sẽ khó hơn khoảng một cấp so với những tầng ngay trước đó.

Ba con Orc lao vào, hai con dẫn đầu sử dụng giáo, trong khi con đằng sau cầm chuỳ.

Như thế đang đáp lại màn chào đón nồng nhiệt đó, Walm cũng chạy thẳng về phía chúng.

Một trong ngọn giáo thì vung xuống, trong khi ngọn còn lại thì được dùng để đâm. Tốc độ của chúng là rất nhanh, nhưng Walm, người đã đoán được quỹ đạo của chúng từ sớm, nhanh chóng nghiêng người. Cậu nghe thấy tiếng ngọn giáo vung xuống va chạm với mặt đất trong khi chặn ngọn giáo đang đâm tới bằng kích.

“Hự!”

Ngọn giáo đâm tới bị đánh chệch lên trên, và cứ như thế, cùng với cánh tay, nó văng thẳng lên trên không. Walm đâm đầu giáo của thanh kích vào cơ thể của đối phương. Xé toạc da thịt, đập vỡ xương sườn và cuối cùng là chạm tới tim. Sau khi hạ gục được kẻ địch, Walm ngay lập tức vặn vũ khí và rút nó ra. Con Orc thổ huyết trong đau đớn trước khi chết không lâu sau đó.

“Đúng là một ngày bận rộn mà.”

Từ phía mạn sườn, con Orc cầm giáo còn lại vung ngang đến như thể đang muốn trả thù. Cùng lúc đó, con Orc ở phía sau cũng đập mạnh chuỳ về phía trước.

Walm vào tư thế đứng tấn trong khi vặn vẹo thân trên để né. Cây chuỳ sượt qua mặt, trong khi ngọn giáo quét qua đầu cậu.

Không cho kẻ địch thời gian để tập hợp lại. Vững lại thế đứng, Walm đâm con Orc cầm chuỳ. Mũi giáo đâm trúng vào phía bên dưới cằm, cắt đứt động mạch của nó một cách chính xác, máu tuôn ra như một đài phun nước nhuộm đỏ cả mặt đất.

“Kẻ địch duy nhất còn lại là mày nhỉ.”

Sau khi bị đe doạ bởi cái chết của đồng loại, con Orc vẫn không chút lay chuyển mà thay vào đó, táo bạo cầm giáo trong tư thế đâm và lao về phía Walm.

Để đáp trả, Walm vung kích theo chiều ngang, cắt gọn nửa ngọn giáo cũng như một bàn tay của đối phương.

Con Orc, cố sử dụng những gì còn lại của ngọn giáo bằng tay còn lại, nhưng việc tiếp tục bước đến cũng đồng nghĩa với việc đi vào phạm vi tấn công của Walm. Vì vậy, tahnh kích của Walm cứ thế vui vẻ chào đón con mồi của mình, lưỡi rìu phía bên hông giống móng vuốt của một con thú săn mồi, nhanh chóng vồ lấy cổ của con Orc rồi xé toạc nó ra, tước đi mạng sống con con mồi xấu số. Con Orc loạng choạng tiến về phía trước, nhưng bất chấp mọi nỗ lực của bản thân, cuối cùng nó vẫn đổ gục xuống.

“Hết kiếm với chuỳ, giờ có cả giáo? Thế tiếp theo là gì nữa đầy?”

Đối mặt với những vũ khí như thế này cũng đồng nghĩa với việc cậu phải sử dụng quá nhiều sức mạnh thể chất và sự tập trung, điều này có thể dần khiến cậu kiệt quệ và cuối cùng là dẫn chết cái chết. Vì đang cố gắng bảo toàn ma lực của mình nhằm, Walm cho đến tận bây giờ vẫn cố gắng để không dùng đến ma thuật hay kỹ năng. Mặc dù vậy, cậu đã bị ép phải sử dụng chúng. Thực tế phũ phàng là cậu đang gặp khó khăn khi đơn thân một mình vượt những tầng cấp thấp, đặc biệt là những lúc không dùng đến ma thuật, điều này đã giáng một đòn mạnh vào tâm lý cậu.

“...Không, mày không được chùn bước, không được dừng lại. Hãy nhớ rằng, mày đến mê cung này để làm gì…”

Walm nhận ra rằng mê cung thực tế cũng chỉ là một chiến trường. Chỉ là, nó rất khác với thứ chiến trường mà cậu đã luôn được trải nghiệm qua lúc còn làm lính.

Một lần nữa, cậu phải bước chân qua vùng đất của sự chết chóc. Và ở một nơi như thế, thứ gọi là lối tắt không hề tồn tại.

Không có cách nào khác ngoài việc khiến đống xác chết do chính tay mình gây ra chất đống lên từng cái một, trong khi bản thân đang thổ huyết và tin thần liên tục bị hao mòn.

Nhưng đó chính là cách mà Walm đã dùng để sống sót ở thế giới này cho đến tận bây giờ. Vì vậy, cậu không có dự định gì trong việc thay đổi nó.

Sau khi cất đi cây chuỳ, kỷ vật từ con Orc cậu vừa giết,vào túi ma thuật, Walm lặng lẽ tiếp tục khám phá mê cung.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Khi nào main mới kết nạp đc một đồng đội nhỉ?
Xem thêm
Khoảng vài chương nx là có đội r
Xem thêm