Màn đối đáp được thực hiện trong lĩnh vực thần tốc đã kết thúc bằng công kích của Karquas.
“Vừa rồi là…”
Biểu cảm kinh ngạc của Ressa không phải vì Immuryerl đang dần ngã xuống, mà là chuyện cô ấy chém vào không khí ngay vừa nãy.
Cả tôi cũng nhìn thấy thanh kiếm Sát Ma Vương rút ra từ thân thể Immuryerl đã loé lên và chặt đi đôi tay của Karquas, người đang chuẩn bị tung công kích sống còn.
Tuy nhiên, kết quả là Immuryerl lại vung vào khoảng không, còn Karquas mới là người thành công tung ra đòn cuối cùng.
Dưới góc nhìn bản thân, điều tôi có thể nói là ảo giác kia được sinh ra từ kỹ thuật chứ không phải ma pháp.
Công kích giả khiến cả bậc thầy như Immuryerl cũng phải nhìn nhầm. Tôi hiểu điều đó rất dị thường, chỉ là bản thân lại không tinh thông cận chiến đến mức có thể trải nghiệm sự sâu xa của nó.
“Qualisy Worlute! Cô đang xem trận chiến phải không!?”
Trước khi Immuryerl rơi xuống đất, Karquas đã ôm lấy cơ thể cô ấy và lớn tiếng gọi tên tôi một cách rõ ràng.
Tôi hiểu anh ta định yêu cầu điều gì. Tôi đánh thức tâm trí đang đắm chìm trong dư âm trận chiến và cùng Ressa chạy đến bên hai người họ.
Immuryerl đã hoàn toàn bất tỉnh. Công kích cuối cùng của Karquas có vẻ khá nghiêm trọng, với người bình thường thì nó cũng đủ trở thành vết thương chí mạng…
“… Không sao cả. Cô ấy không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Nguyên nhân cô ấy bất tỉnh không phải vì công kích cuối cùng, mà là do gánh nặng mà thần kinh có thể chịu đựng do sử dụng Thần Kỹ đã vượt quá giới hạn.
Có lẽ do hứng trọn công kích và chấp nhận thất bại nên ý thức đang gồng lên để duy trì đã bị cắt đứt.
Tôi đỡ lấy thân thể Immuryerl và tiến hành cầm máu. Với sự ngoan cường của mình thì chỉ chừng này cũng đủ để cô ấy không chết đi rồi.
Dường như cảm nhận được mọi chuyện vẫn ổn nên Karquas không còn khẩn trương nữa.
“Thế sao… Có thể nhờ cô cố gắng trị liệu để không lưu lại vết thương được không.”
“Không thành vấn đề. Cơ mà có lẽ cô ấy sẽ đòi lưu lại vết sẹo đấy.”
“Tôi là người thắng nên bác bỏ yêu cầu đó.”
“Tôi biết chứ. Dĩ nhiên là người tổn thương sẽ không muốn lưu lại vết sẹo ấy rồi.”
Dựa trên khuôn mặt đang ngủ của Immuryerl thì vết thương này nhất định có đầy đủ giá trị đối với cô ấy.
Mặc dù tôi có thể lý giải điều đó, nhưng tôi cũng phải tự hỏi bản thân sẽ cảm thấy thế nào về chuyện lưu lại vết thương trên người Ressa. Ở đây thì phải ưu tiên lời của người thắng trận rồi.
“Ừm, nhờ cô.”
“Được thôi. Nợ nần thì tôi sẽ đòi trực tiếp từ cô ấy nên anh không cần trả đâu.”
“Cô có thể bàn bạc với tôi về một chuyện liên quan đến sư phụ mà không cần trả giá.”
“Thế thì tốt quá rồi. Tôi xin phép.”
Vì chẳng có ai để bàn bạc về sensei nên lời của anh ta thật sự khiến tôi vui như mở cờ trong bụng.
Tạm thời thì việc cấp cứu đã hoàn thành, sau đó thì chúng tôi chỉ cần ngoan ngoãn quay về là được… Nhưng vẫn còn một rắc rối ở đây.
“Ê ê, mấy người làm gì mà tự tiện chấm dứt chuyện lần này hả.”
“Ara, cô vẫn còn ở đấy sao, Rimliya.”
“Tôi đứng xem ở bên cạnh cô còn gì!? Với lại cô vừa mới nhìn tôi nữa đó!? Ngoài ra tôi còn là nhân vật trọng tâm ở đây nữa!?”
Kế hoạch ám sát Rimliya đã thất bại hoàn toàn. Đương sự thì vẫn đang khoẻ khoắn, còn chúng tôi đương nhiên cũng bị bại lộ chuyện đồng phạm.
Chắc hẳn cô ta sẽ không dễ dàng để chúng tôi mang theo thủ phạm là Immuryerl mà tạm biệt rồi…
“Hừm, thế thì để tôi đối phó với bọn họ vậy. Nếu tôi thắng thì các người hãy thả cho bọn tôi rời đi.”
“Anh gây sự kiểu vô lý quá nha!?”
“Karquas, anh còn chiến đấu được không?”
“Ừ. Tôi ít nhất vẫn có thể giữ được phong thái cố bảo vệ Rimliya đấy.”
“Chắc chắn là không bảo vệ được còn gì!?”
Không cần phải nói, Karquas cũng đang chạm tới giới hạn. Anh ta sẽ không thể nào đối phó Ressa trong thời điểm hiện tại.
Khiêu khích rất hay, Ressa. Tuy nhiên, tôi không muốn bị Immuryerl ép hỏi sau khi tỉnh dậy nên dẹp chuyện chiến đấu với Karquas đi nhé.
Karquas hành xử trông vẫn rất thoải mái, nhưng vì lạm dụng tài năng lần đầu tiên nắm giữ trong tay nên anh ta chắc chắn đang tích tụ rất nhiều mệt mỏi.
Đương nhiên thì với tư cách là một học trò của sensei, tôi có hứng thú với tài năng của anh ta, cũng không phải không muốn thử điều đó.
“Nếu muốn thì tôi có thể gọi cả Goagaim và Rudafin đấy. Cô hãy cảm tạ mình vẫn còn mạng đi.”
“Ủa.. Không phải là tôi đang bị nhắm tới mạng sống một cách vô lý, xong rồi cô lại đòi tôi bỏ qua với thái độ bề trên ư?”
“Cái loại bị nhắm tới mạng sống thì bề trên kiểu gì.”
“Đúng thì đúng nhưng sao cô lại nói thế chứ!?”
Nếu Rimliya công khai chuyện chúng tôi nhắm vào mạng sống Lãnh Chúa thì ấn tượng của tộc Cương Trùng và tứ tộc tại Ma Giới sẽ bị ảnh hưởng.
Trong trường hợp đó, nếu chúng tôi xoay sở không tốt thì tình huống sẽ càng trở nên tệ đi.
Hay là khiêu khích đôi rồi để cô ta yêu cầu gì đó nhỉ?
Dù có hơi mặt dày, nhưng không thể mạnh miệng trong những trường hợp thế này chính là điểm khó của các Lãnh Chúa đang trong cuộc đua tranh giành ngôi vị Ma Vương.
“Hầy… Thôi bỏ qua. Bọn cô nhanh mang Muryerl về đi.”
“Ara, cô không đòi hỏi gì nhỉ.”
“Dĩ nhiên là muốn chứ. Nhưng tôi cũng có chút đồng cảm với lý do của cô ta, và bản thân còn sống là được rồi.”
“Không truy cứu gì là một quyết định khá ngây thơ trong thân phận Lãnh Chúa đấy.”
“Tôi đã thả cho bọn cô đi rồi thì cũng phải cảm ơn chút đi chứ!? Với lại tôi sẽ yêu cầu bọn cô bồi thường chi phí sửa chữa dinh thự đó!?”
Ừm, dễ dụ quá. Tạm thời thì cô ta cũng đã ra yêu cầu tối thiểu rồi, chỉ cần chấp nhận thì có lẽ tộc Ác Ma cũng sẽ không truy cứu nữa.
Tuy có lẽ cô ta sẽ nói thách không ít, nhưng chỉ cần giải quyết được bằng tiền thì mọi chuyện đều ổn. Bắt Goagaim trả nhiều hơn bằng đá quý cũng được.
“Tôi hiểu rồi. Bọn tôi cũng sẽ trả cho phần của Lalafia nữa.”
“… Nhắc mới nhớ, Lalafia sao rồi?”
“Đang nằm tại khu luyện tập đấy.”
“Vậy à. Thế thì phải đi đón người rồi. Thật có lỗi vì đã bắt bọn cô phải đối đầu cô ấy.”
“Dù gì cũng là vì giữ thể diện. Vả lại tôi cũng không thể để Lalafia gặp mặt cô ta được.”
Rimliya vẫn chưa bắt tay thì không nói, nhưng Lalafia lại là người thuộc phe Karquas.
Hành vi đối địch rõ ràng sẽ có nguy cơ gây ra tranh chấp quy mô lớn, ngoài ra tôi cũng sợ Immuryerl nổi điên lắm.
“Qualisy, nhớ chú ý hành động của sư phụ đấy. Sắp đến lúc ông ta làm chuyện không tốt lành gì rồi.”
“Tôi cũng có linh cảm như thế. Khi người đó trực tiếp hiện thân làm gì đó đều là lúc muốn tiến hành điều chỉnh cuối cùng. Trước hết thì tôi sẽ chúc mừng anh chiến thắng, nhớ nghỉ ngơi một thời gian đi nhé.”
“… Ờ.”
Chúng tôi tiến về địa điểm hẹn sẵn với bọn Rudafin trong ánh mắt tiễn đưa của Karquas.
Thú thật thì tôi có điểm tò mò. Đối với Karquas, cuộc quyết đấu với Immuryerl chính là điểm phân nhánh rất lớn trong cuộc đời anh ta.
Tôi nghĩ ông ta có lẽ đã biết kết quả cuộc chiến này, nhưng mức độ can thiệp của sensei hiện tại lại quá ít ỏi so với sự kiện trọng đại nhất trong cuộc đời đệ tử mình.
Nếu Rimliya không phát sinh ra ý tưởng dùng Đặc Tính lên Karquas thì anh ta sẽ bại trận trước Immuryerl, không thể tiếp tục đứng dậy, và Rimliya cũng sẽ bị giết chết.
Tỷ lệ là năm năm. Sensei chắc chắn đã nuôi dạy Karquas thành một ứng cử viên Ma Vương, nhưng ông ấy lại cho rằng nếu Immuryerl thay thế thì cũng không thành vấn đề ư?
“Qualy, cô đang suy nghĩ gì à?”
“Ừ thì cũng có. Tôi đang suy nghĩ bản thân sẽ phải chuẩn bị tâm thế như thế nào để không bị liên luỵ trong trận thiên tai sắp tới này.”
“…?”
Vậy thì mục đích của sensei không nằm ở Ma Giới mà là ở Nhân Giới.
Ông ấy đã ẩn thân tại Nhân Giới trong những năm gần đây, rốt cuộc thì người đó đang muốn làm gì đây…
-------------------------------------------------------------------
Ai da, trong lòng tôi đã đổ mồ hôi lạnh lúc nghe phí sửa chữa từ miệng Rimliya, nhưng may là đã đùn đẩy nó sang bên phía Qualisy rồi…
Thật chẳng biết phí sửa chữa dinh thự Lãnh Chúa bị phá nát phải tiêu tốn bao nhiêu đâu.
“Phù…”
“Người muốn thở dài là bản thân bị nhắm tới mạng sống chỉ vì hai chị em cãi nhau đây này.”
“A… Ahaha.”
“Tên đó chỉ đang giải toả một chút dù vừa trải qua một trận kịch chiến lưu lại sử sách mà thôi.”
“Wa… Watequa-sama!?”
“Watequa à. Quả nhiên cô sẽ tới rồi.”
“Vì đây là tình huống mà ứng cử viên Ma Vương tôi thuê có khả năng tự tiện nghỉ việc đây.”
Đừng có châm chọc bằng niệm thoại chứ. Lần này thì chỉ cần ngăn cản cuộc ám sát Rimliya là đã đủ tốt, còn chuyện thách thức chị gái đúng là một trận đánh cược phi lý trong mắt Watequa.
Tuy nhiên, nếu chỉ muốn phàn nàn thì cô ấy có thể nói tại nhà sau khi chia tay với Rimliya… Điều này có nghĩa người Watequa đang muốn nói chuyện không phải là tôi___
“Đúng thế, Rimliya đã nhận ra thân phận con người của cậu rồi.”
Quả nhiên là thế. Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng ấy vì “Hãy Dâng Lên Ta Hào Quang Của Ngươi” là một dạng phái sinh từ Đặc Tính khống chế đối thủ của tộc nhân Ác Ma.
Khi có thể khơi dậy tài năng đang ngủ say của đối phương thì cô ấy cũng có thể nắm giữ ít nhiều thông tin về họ.
Và khi đã từng dùng lên Ma Tộc trong quá khứ thì cô ấy nhất định cũng nhận ra điểm khác biệt khi dùng lên con người như tôi.
“A ưm, Watequa-sama___”
“Không cần phải nói. Là về thân phận của Karquas phải không? Vì vậy nên ta mới xuất hiện để giải thích cho ngươi.”
“Tôi đã thất lễ…”
“Đây là chuyện quan trọng. Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì cả hai đều đến lâu đài Ma Vương đi.”
“Vâ… vâng…”
Watequa nói vậy rồi biến mất. Rimliya chắc hẳn sẽ không từ chối lời triệu tập của Nữ Thần Sáng Thế đâu.
Tạm thời thì tôi tìm kiếm Lalafia đang nằm tại khu tập luyện và đánh thức cô ấy dậy.
Lalafia có vẻ đã bị đẩy cho một thanh thương nguyền rủa khó hiểu nào đó từ Qualisy và liên tục xin lỗi vì bại trận với vẻ mặt rất buồn bã.
Trước tiên, tôi truyền đạt chuyện mình đã bình an bảo vệ được Rimliya và đang được triệu tập bởi Watequa, sau đó chúng tôi nói lời cảm ơn rồi tạm biệt cô ấy.
Cuối cùng, chúng tôi dịch chuyển đến lâu đài Ma Vương bằng Huy Hiệu Dịch Chuyển nằm tại dinh thự đã bị phá huỷ một nửa của tộc Ác Ma.
“Tôi nghĩ chuyện anh hứa với cô ấy rằng ‘sẽ làm bất cứ chuyện gì trong khả năng có thể’ lúc tạm biệt vừa nãy là không tốt đâu.”
“Cô ấy đã đáp ứng yêu cầu đột ngột của tôi mà. Nếu đã mắc nợ thì bản thân cần phải trả nợ chứ.”
“Ánh mắt của Lalafia sau khi nghe câu đó trông rất đáng ngờ đấy.”
“Vậy à?”
“Anh đang là Ma Vương được ủng hộ nên phải tự hiểu độ quan trọng trong lời nói của mình đi.”
Khi chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi đến phòng thiết triều thì Watequa đã lập tức đi ra từ phòng chờ.
Cô ta đang trầm mặc tạo áp lực và có vẻ điều đó đang có tác dụng rất lớn lên Rimliya.
“Được rồi… Sau khi sử dụng Đặc Tính của mình lên Karquas thì ngươi hẳn phải nhận ra thân phận của Karquas rồi phải không.”
“… Vâng. Karquas là con người… và người chị là Immuryerl cũng như thế…”
“Nhân tiện thì giờ phải làm sao đây? Trước hết thì tôi chỉ gọi cô ta tới vì biết được bí mật thôi, hay là xử luôn tại chỗ đi nhỉ?”
“Thôi đi cô.”
Tôi bất giác tsukkomi bằng niệm thoại. Đừng có bắt tôi phải biến chuyện bản thân cứu người tới mức tơi tả thế này trở nên vô nghĩa chứ.
Cơ mà cũng không thể bỏ mặc đối phương như thế này. Tuỳ trường hợp mà tôi cũng buộc phải suy tính đến việc giải quyết cô ta tại đây…
“Trước hết thì hãy thử nghiệm từ việc giải thích tình huống đi.”
“Đã rõ.”
“Đúng thế. Karquas… Không, Arquas chính là con người.”
“Arquas…? Watequa-sama, tôi có thể hỏi lý do không?”
“Bởi vì cứ tiếp tục thì Nhân Giới lẫn Ma Giới đều có khả năng rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm.”
Watequa kể chuyện mình cũng là Cựu Thần Vilas, cán cân sức mạnh giữa Nhân Giới và Ma Giới hiện nay đang bị nghiêng hẳn về một phía.
Và nếu Ma Giới tiến hành xâm lược trong tình huống này, Dũng Sĩ được sinh ra sẽ trở thành nhân vật có thể khoả lấp cách biệt đó và sở hữu khả năng đối đầu với cả thần linh.
Rimliya vừa nghiêm túc lắng nghe vừa suy ngẫm.
Tôi có chút hứng thú về tình huống này. Lãnh Chúa thuộc Ma Giới sau khi biết được cách định hình của hành tinh này sẽ lựa chọn như thế nào.
Nếu chỉ là chuyện con người trở thành Ma Vương thì phản đối là lẽ hiển nhiên, nhưng nếu biết được ý nghĩa trong mối quan hệ giữa Ma Vương và Dũng Sĩ thì sự phát triển đáng lẽ nằm trên vị thế ưu việt của Ma Giới lại trở thành vấn đề lớn.
Tôi không chỉ ngáng đường Ma Giới mà còn dốc hết sức bảo vệ tính mạng Lãnh Chúa như lần này. Điều đó chắc hẳn cũng sẽ trở thành điểm do dự trong lòng cô ấy.
Rimliya là một trong các Lãnh Chúa Ma Giới. Có lẽ cô ấy sẽ không chỉ suy nghĩ về lợi ích của mình nên vẫn đáng để thuyết phục.
“Cô ấy hầu như không nghĩ gì đâu. Hiện trong đầu đang hoảng loạn lắm luôn.”
“Thiệt hả trời. Không phải dạng Yodoin mà là dạng Marya à…”
“Đằng nào cũng có cái để tsukkomi đấy.”
“Tôi không muốn dùng cái đó để phân loại đâu.”
Trông cô ấy đang toát ra cảm giác âm thầm suy tính dù bị liên luỵ vào chuyện lớn, nhưng hoá ra cô ấy lại là loại người vô thức hành xử như thế sao.
Nhìn từ bên ngoài thì cô ấy rất giống một mỹ nhân trí thức đang lo âu về tình hình Ma Giới sau này.
“Nhân tiện thì cô ấy đang cầu cứu cha mẹ ở quê nhà đấy.”
“Thân thiết với cha mẹ là một điều rất tuyệt vời. Trước hết thì hãy giúp cô ấy một chút vậy.”
Tôi không thể để Watequa tiếp tục tường thuật nội tâm của Rimliya hơn nữa.
Dựa trên giọng điệu, hành xử cùng nội dung Rimliya đang suy nghĩ, tôi lại một lần nữa suy xét nhân cách của cô ấy.
Giọng điệu tiểu thư khi tsukkomi có lẽ là vết tích của việc cố chỉnh sửa nhằm thể hiện phẩm cách của Lãnh Chúa.
Chắc là người thân hoặc cận thần bảo là “Hướng tới vị trí Ma Vương mà cố làm quý tộc hoàn hảo làm gì” nên cô ấy mới quay về giọng điệu cũ, thế nhưng do đã luyện tập quá nhiều nên cái tật ấy mới bị lộ ra.
Bản thân tự chủ cố gắng hành xử với thân phận của một vị Lãnh Chúa, nhưng cũng là loại người nhạy cảm với lời của người khác và dễ chịu ảnh hưởng từ đó…
“Chỉ từ một thói quen tsukkomi mà cậu phân tích rõ ràng nhỉ.”
“Tôi đã từng học từ sư phụ rằng cá tính chính là hiện thân cách sống của người đó.”
“Rimliya, không cần phải nghĩ xa làm gì. Tôi chỉ trở thành Ma Vương và trì hoãn cuộc xâm lược của Ma Giới như một thủ đoạn để không sản sinh ra Dũng Sĩ quá mạnh mẽ. Trước hết thì mong cô hiểu được điều này.”
“Ờ, ờ. Tôi hiểu điều đó chứ… Nhưng còn chị gái và sư phụ của anh, Outicia thì___”
“Hai người đó chỉ là thích gì làm nấy thôi.”
“Thích gì làm nấy á!?”
“Ngoài ra thì sư phụ là nguyên nhân của mọi thứ.”
“Nguyên nhân của mọi thứ!?”
“Càng lúc càng hoảng loạn rồi kìa. Thế thì không được rồi?”
Không, thế này mới tốt. Rimliya bị hoảng loạn là vì không thể từ bỏ việc suy nghĩ và cố dùng mọi yếu tố làm nhân tố để phán đoán.
Dùng lời nói để lôi kéo nghi vấn, tiếp tục giải thích để thu gọn luồng suy nghĩ của đối phương.
Dù cần kiên nhẫn nhưng Rimliya vẫn đủ thông minh. Do cảm xúc dao động mạnh vì yếu tố ngoài dự đoán ập tới nên cô ấy chỉ đang tsukkomi trước khi kịp suy nghĩ mà thôi.
“Nhưng tất cả toàn là ngoài dự đoán thôi.”
“Cô nói thẳng đấy nhỉ.”
Những lúc như này thì người có tố chất tsukkomi ngược lại càng tốt hơn. Bởi vì họ thường sẽ lập tức nổi lên nghi vấn rồi tsukkomi sau khi đã cụ thể hoá thành lời.
Tuy nhiên, chuyện tấn công Yodoin và Mytial có lẽ sẽ gây ấn tượng xấu nên tạm thời hãy che giấu thân phận Sứ Giả Cựu Thần đã.
Cuối cùng thì tôi thành công giải thích tình huống bản thân đang vướng phải nhiều chuyện khó nhằn và kết thúc lời mình.
“Ra là thế… Tôi có thể hiểu được đại khái tình hình rồi đó?”
“Não hơi cháy một chút nhưng đúng là nắm đúng tình hình rồi.”
“Không cần phải miễn cưỡng lý giải mọi thứ làm gì. Sư phụ… Outicia là người có thiên hướng không đánh ra những con bài tốt nhất đâu.”
“Ừm… Ừm… Nghĩ lại thì… anh cũng… không phải bình thường nhỉ.”
“Sao lại thế chứ?”
“Thì rõ ràng anh vẫn giữ thân xác con người xuất hiện trước mặt bọn tôi, hơn nữa tên thật lại còn là Arquas…”
“Tôi nói luôn chuyện này là tại cô luôn nhé?”
“Ể~”
Đúng là ban đầu chúng tôi làm rất vụng về, nhưng nếu để tôi chuẩn bị từ ban đầu thì mọi thứ đã chỉn chu theo kế hoạch hơn rồi.
Thôi đi, có truy cứu trách nhiệm cũng chẳng có kết quả gì nên không cần nghĩ tới nữa.
“Dù gì thì các Lãnh Chúa Ma Giới cũng rất nhạy bén. Vậy nên tôi mới nghĩ lộ chút cẩu thả sẽ khó bị họ đào sâu hơn.”
“Cậu dẻo mồm đấy.”
“À… Đúng là sẽ không ai tự phát đi điều tra thân phận của anh nhỉ.”
“Cùng lắm cũng chỉ có Yodoin mà thôi.”
“Anh bị đồng minh thăm dò ư…?”
“Cũng khá là vất vả.”
“Cậu rõ ràng tận hưởng lắm mà.”
“Vất vả không phải từ trái nghĩa của vui vẻ đâu.”
Được rồi, giải thích và lý giải cũng đã xong. Việc còn lại là chờ đợi Rimliya đưa ra phán đoán.
Tôi không cần cô ấy thể hiện sự ủng hộ với tôi, nhưng ít nhất thì cô ấy cần chấp nhận ý chí của Watequa.
Trong trường hợp cô ấy phủ nhận Watequa và muốn tạm hoãn nhằm bàn bạc với người khác thì nội dung Rimliya giải thích có khả năng sẽ lọt vào tai người ngoài.
Nếu xảy ra trường hợp ấy thì tuy rằng rất có lỗi, nhưng chúng tôi đành phải loại trừ cô ấy tại đây hoặc bắt cóc sang phía Nhân Giới.
“___ Tôi đã leo lên đến vị trí Lãnh Chúa Ma Giới, đã hành xử nhằm trở thành nhân vật xứng đáng với địa vị này. Vì vậy, tôi tin rằng hướng tới vị trí Ma Vương và thống trị Ma Giới cũng là một con đường mà kẻ có năng lực nên lựa chọn.”
“…”
“Tuy nhiên, tôi lại biết được chuyện về Nhân Giới và Ma Giới, về ý chí của Watequa-sama… Và nếu được đưa ra lựa chọn dựa trên đó…”
Rimilya cúi đầu khẽ thở nhẹ, sau đó ngẩng mặt và nhìn thẳng vào chúng tôi.
“Tôi muốn trông chừng và chống đỡ phồn vinh Ma Giới trong thân phận Lãnh Chúa tộc Ác Ma. Nếu bản thân cần phải bảo vệ cả Nhân Giới trong quá trình ấy thì dĩ nhiên tôi xin phép được làm vậy. Nếu tôi vẫn tôn trọng ý chí của Watequa-sama thì liệu bản thân có thể tiếp tục hướng tới vị trí Ma Vương không?”
Điều tôi chứng kiến và cảm nhận được tại lãnh địa tộc Ác Ma chính là nơi này được thành lập bởi những kẻ mang trái tim không khác gì Nhân Giới.
Khác với một bản thân không mang gánh nặng gì, Rimliya là người gánh vác sinh mệnh của rất nhiều tộc nhân Ác Ma mà đứng tại nơi này.
Muốn bảo vệ tương lai người mình đang gánh vác, hơn nữa còn tôn trọng ý chí của Watequa. Một câu trả lời không tệ.
“Không thành vấn đề.”
“Thế thì anh hãy rửa cổ chờ tôi trong trận chiến tranh đoạt vị trí ứng cử viên Ma Vương tiếp theo đi nhé.”
“Nhân tiện tôi cũng chuẩn bị tài liệu chuyển giao luôn.”
“Quy củ thật đấy!?”
“Vẫn còn một lần thúc đẩy nữa thôi. Cậu không muốn cho cô ấy nhập bọn ư? Có lẽ người này còn dễ dụ hơn Marya nữa đó.”
“Cô thẳng thắn quá đấy. Những người đối lập biết thấu hiểu còn quý trọng hơn đồng minh nhiều.”
“… Vậy thì ta cũng không có gì để nói. Ngươi chỉ cần im lặng làm việc mình muốn làm là được.”
“…! Xin cảm ơn ngài!”
Thế này thì Rimliya cũng vừa có thể cạnh tranh vị trí Ma Vương, vừa hỗ trợ bản thân trong việc trì hoãn cuộc xâm lược vào Nhân Giới.
Không bị các Lãnh Chúa khác cảm thấy sự khác thường và giúp chúng tôi duy trì sự đình trệ, có thể nói đây là kết quả vô cùng tốt.
Rimliya dường như cũng thoả mãn với chuyện được công nhận bởi Watequa nên đã trở về lãnh địa với dáng vẻ thoải mái hơn.
“Xét trên cảm xúc cá nhân, bản thân không cần phải giải quyết người mà mình đã quyết tử bảo vệ từ tay chị gái là chuyện quá tốt rồi.”
“Đúng vậy. Với lại cậu còn sức để chiến đấu à?”
“Làm gì còn nữa. Trong cơ thể đang tơi tả hết cả rồi, cả ma lực cũng cạn kiệt chưa từng có khiến tôi đang sắp sửa muốn ngất đây.”
Thiểm Quang Hoa rất tốt, nhưng bản thân còn non trong sử dụng ma pháp nên nó không thể gánh chịu tất cả gánh nặng trên người.
Sau này tôi cần phải luyện tập để điều chỉnh lượng ma lực chi tiết tương ứng với gánh nặng mà cơ thể chịu đựng.
Tử Lôi Lang thì được xử lý phần gánh nặng tức thời, thế nhưng sát thương từ tĩnh điện sau khi dùng nó vẫn liên tục tích tụ trong cơ thể.
Và điểm mấu chốt chính là gánh nặng tinh thần từ Kính Tinh. Tôi chỉ sử dụng nó trong một chốc mà đã có cảm giác mệt mỏi như phải đẽo tượng suốt ba ngày ba đêm vậy.
“Tức là nếu Rimliya từ chối ý kiến của tôi thì xem như rơi vào đường cùng à.”
“Ám sát thì tôi vẫn có thể làm được. Dù sao bản thân cũng xác định được lõi cô ấy khi được dùng Đặc Tính rồi.”
“Trong lúc đang bảo vệ mà vẫn tìm được cách giết người thì cậu cũng không kém đâu.”
Khi chiếc giường trong phòng chờ lọt vào mắt thì tôi liền vô thức ngã ập xuống nó.
Thú thật thì tôi còn muốn về nhà rồi mới nghỉ ngơi đàng hoàng, chỉ là sau khi Rimliya quay về thì dây thần kinh tập trung cũng bị đứt theo.
Quả nhiên là giường của Ma Vương. Cái giường ở nhà không thể nào sánh được về độ dễ chịu, ngoài ra còn có mùi thơm ngọt gì nữa.
“Ầy… mệt quá đi… Tôi ngủ luôn được không~?”
“Cứ tự nhiên. Sau khi trị liệu thì tôi cũng sẽ quay về.”
“Cảm ơn nhé~”
Cảm giác thành tựu và mãn nguyện sau khi thắng được chị gái đồng loạt bị gạt đi, còn cơ thể và tinh thần bị giày xéo từ đầu đến giờ đang ập tới yêu cầu được nghỉ ngơi.
Ma pháp Trị Liệu của Watequa thật dễ chịu khiến cơn buồn ngủ liền trào dâng.
Sự chữa lành vượt xa cả cảm giác thư giãn từng trải nghiệm cùng Lalafia tại lãnh địa tộc Ác Ma.
Quả nhiên là vào những lúc thế này thì chấp nhận mệt mỏi là phương án tốt nhất.
Chìm đắm vào đồ xa xỉ sẽ có khả năng tạo ra bất mãn đối với cuộc sống ngày thường nên tôi luôn cố hạn chế… nhưng ít nhất hãy thả lỏng vào hôm nay đi vậy.
“___ Cậu đã vất vả rồi. Hãy thong thả nghỉ ngơi đi.”
Tôi còn muốn gặm nhấm cảm giác đứng ngang hàng cùng chị gái thêm một lúc nữa, nhưng hãy dành cảm giác ấy vào lúc tỉnh dậy với mạch suy nghĩ rõ ràng hơn đã.
Trong lúc ý thức dần trôi đi, tôi rốt cuộc nhận ra nguồn gốc mùi thơm của chiếc giường này. Có vẻ trước khi chúng tôi đến thì Watequa đã nằm suốt trên nó rồi.


0 Bình luận