Tổng hợp ngoại truyện
Hãy để Arnold nói ra món ăn mà anh ấy muốn
2 Bình luận - Độ dài: 1,232 từ - Cập nhật:
Trong lễ cưới, người ta sẽ dành thời gian cho những vị khách được mời từ nhiều quốc gia khác nhau. Ví dụ như các buổi khiêu vũ và tiệc tùng được tổ chức vài ngày trước buổi lễ cũng là một phần trong số đó.
"Quả nhiên, đúng là đau đầu thật…"
Sau khi tắm và lau khô tóc xong, Rishe, người chỉ còn chuẩn bị đi ngủ, đã đến văn phòng của Arnold.
Cô ngồi xuống bên cạnh Arnold, người đang xử lý công vụ trên chiếc ghế dài, và chăm chú nhìn vào một tài liệu. Trên đó là bảng danh sách các món ăn sẽ được bày theo kiểu buffet.
"Chắc là không còn gì khiến em phải bận tâm nữa đúng không?"
Arnold dừng lại, liếc nhìn danh sách trên tay Rishe rồi nói.
(………)
Vai của hai người khẽ chạm vào nhau, vì khoảng cách quá gần nên tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng vì Arnold chẳng mảy may để ý, nên Rishe cũng không thể để lộ điều đó ra mặt.
"Từ nguyên liệu, đầu bếp, thậm chí cả chi tiết về đồ dùng trên bàn ăn em đều đã chuẩn bị xong hết rồi. Còn gì nữa không?"
"Phải nói sao nhỉ… em vẫn lo liệu món ăn có phù hợp với khẩu vị của khách mời dự tiệc hay không. Dù gì thì trong những dịp như thế này, mục đích chính là trò chuyện vui vẻ, đồ ăn chỉ là thứ yếu mà thôi, đúng không?"
"Chỉ cần chuẩn bị món ăn đạt tiêu chuẩn nhất định là trách nhiệm của chủ nhà coi như đã hoàn thành. Thay vì vắt óc suy nghĩ, chi bằng dành thời gian đó để ngủ đi."
Vừa nói, Arnold vừa dịu dàng cầm lấy bảng danh sách từ tay cô. Anh liếc qua rồi lật mặt sau lại.
"Nói đi, trong đây có món nào em thật sự thích ăn không?"
"Món gì em cũng thích cả, ngài đừng lo! Dù vậy, vì chúng ta là người tiếp đãi… nên đáng tiếc là chắc cũng chẳng có thời gian ăn đâu."
Phải đi chào hỏi khắp nơi, có khi đến nước cũng không kịp uống. Arnold đặt bảng danh sách xuống bàn, nhẹ nhàng mắng Rishe.
"Không, em phải ăn. Cứ nói la cần sắp xếp lại một số việc rồi tranh thủ rời đi là được."
"Nhưng mà…"
"Ta sẽ bảo người mang những món mới chế biến xong lên phòng nghỉ cho em."
Một giọng nói nhẹ nhàng hỏi Rishe, người luôn đặt sự khắc kỷ lên hàng đầu.
"Em muốn ăn gì?"
"..."
Câu hỏi xuất phát từ sự quan tâm dành cho cô khiến trái tim bên ngực trái của Rishe đau nhói.
"Vì quá phấn khích... nên em có thể không ăn được..."
"... Tại sao?"
"Không sao đâu!"
Rishe vội vàng lắc đầu, rồi lập tức hỏi ngược lại:
"Không chỉ em đâu, cả phần ăn của Arnold điện hạ nữa! Chuẩn bị đồ ăn sẵn trong phòng nghỉ đúng là một ý tưởng tuyệt vời. Ngài muốn ăn gì ạ?"
"Gì cũng được, miễn là đủ năng lượng để hoạt động là ổn rồi."
"Thật là! Vậy thì không được đâu."
Tương tự, Rishe ưu tiên bữa ăn của Arnold hơn cả của chính mình.
"Làm ơn hãy suy nghĩ nghiêm túc một chút. Trên bàn ăn toàn là những món mình thích, chẳng phải rất tuyệt sao?"
"..."
"Vẻ mặt chẳng có chút hứng thú nào cả...!"
Dù từ lâu đã biết Arnold không mấy hứng thú với chuyện ăn uống, nhưng dù vậy, Rishe vẫn mong anh có thể ăn được nhiều món mà mình thích.
Dù nói thế, cô cũng không muốn ép buộc.
"Ẩm thực quả là một chủ đề sâu sắc nhỉ... Chỉ riêng việc suy nghĩ về nó thôi, có lẽ cũng đủ tiêu tốn cả một ngày rồi."
"Vậy sao?"
"Ví dụ như, có người sẽ chọn ăn món mình thích trước, cũng có người lại để dành đến cuối cùng chẳng phải sao? Dù em thích tất cả món ăn, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì món em thích nhất vẫn là──"
"Vẫn sẽ để dành đến cuối cùng nhỉ. Dù là vô thức hay có ý thức cũng không quan trọng."
Bị Arnold nói trúng tim đen, Rishe không khỏi nghiêng đầu.
"Sao ngài biết hay vậy? Ngay cả em cũng vừa mới nhận ra thôi."
Arnold nhìn chằm chằm vào Rishe, rồi khẽ bật cười như thể thở dài.
"Chỉ cần nhìn em lúc ăn là biết rồi."
"!?"
Chẳng lẽ trên mặt cô viết rõ ràng đến vậy sao? Rishe bất giác đưa tay che má, nhưng tất nhiên hành động ấy cũng chẳng thể che giấu được điều gì.
"Vậy… thứ tự ăn của ngài thì sao, thưa điện hạ?"
"……"
Câu hỏi buột miệng ra để đánh trống lảng, rõ ràng là một câu hỏi ngớ ngẩn.
(Vì không có món gì đặc biệt yêu thích, nên chẳng có thứ tự trước sau gì cả. Điện hạ lúc ăn luôn điềm tĩnh, mặt không đổi sắc mà.)
Ngay khi Rishe đang định xin lỗi vì đã hỏi một câu kỳ quặc…
"──Ta sẽ ăn trước."
"!"
Nghe câu trả lời dứt khoát đó, Rishe không khỏi nín thở. Arnold nhìn xuống cô với đôi mắt xanh, cất giọng dịu dàng nói:
"Những thứ khác đều không cần... Chỉ cần có cái này là đủ rồi."
"... Điện hạ?"
Rõ ràng, câu nói của anh đang ám chỉ một thứ gì đó cụ thể. Rishe càng muốn biết rõ là món gì nên đã nghiêng người về phía trước.
"Trong ngày chào hỏi hôm đó, chắc hẳn ngài cũng có thứ gì đó muốn ăn chứ?"
"..."
"Nếu có món gì ngài thích, xin hãy nhất định nói cho em biết! Em sẽ nhờ các đầu bếp trong bếp chuẩn bị món đó thật nóng hổi và tươi mới…"
"… Về đầu bếp thì…"
Khi Rishe kéo nhẹ tay áo Arnold, tay anh nhẹ nhàng đặt lên tay cô.
"Không ai nấu được món súp mà em làm."
"--Ể?"
Trong giây lát, Rishe vẫn chưa hiểu rốt cuộc Arnold đang muốn nói gì.
Vì chớp mắt liên tục, vài sợi tóc mái màu san hô đã vướng vào lông mi. Arnold đưa tay ra, dịu dàng dùng ngón tay vuốt nhẹ mái tóc ấy, rồi thì thầm nói với Rishe.
"Trong lúc phải đi chào hỏi khắp nơi, em không thể nào xuống bếp nấu ăn được. Em hiểu chứ?"
"Ừm… cái đó, vâng, đúng vậy."
"Vậy thì, ngoài món đó ra em chuẩn bị gì cũng được, hiểu rồi chứ?"
"..."
Arnold buông tay Rishe ra, lại quay về nhìn đống tài liệu công vụ.
"Đã đồng ý rồi thì mau đi ngủ đi. Còn món ăn trong phòng nghỉ cứ để Oliver lo liệu."
"……"
Tối hôm đó, khi nằm trên giường, Rishe cứ trăn trở mãi, suy nghĩ xem làm sao để tranh thủ thoát khỏi lịch trình dày đặc của lễ cưới, và làm sao để đối phó với những món ăn mình không thích.
Sáng hôm sau, cô bị Arnold phát hiện, và kết quả là lại bị nuông chiều quá mức dưới danh nghĩa trừng phạt.


2 Bình luận