Vol 08 (Vol cuối) - Con đường bất diệt (670-827)
Chương 672 - Nơi ở tự nhiên
8 Bình luận - Độ dài: 2,589 từ - Cập nhật:
*Trans+Edit: Lắc
“Được rồi, mọi người đều đã tới đủ.” Jurisian tóc đen, mắt nâu kiểm lại người theo danh sách.
Nghe vậy, Arcelion khẽ mỉm cười rồi quay đầu nhìn về phía Lucien: “Ngài Evans, Ngài Forman, có thể xuất phát được chưa?”
Cứ nghĩ đến việc Tinh Linh Thụ bị ô nhiễm, nghĩ đến hàng chục đồng bào đã bị biến chất và ma hóa của mình, lòng anh lại nóng như lửa đốt, khó lòng kìm nén được cảm xúc.
Lucien vốn định chạm mắt với Atlant để xác nhận ý của ông, kết quả vừa quay sang lại chỉ thấy được một đôi mắt đã nhắm nghiền, bèn bật cười lắc đầu. Bên tai cậu cũng liền vang lên tiếng cười khe khẽ của Natasha. Cô rõ ràng đã chú ý thấy tình huống khó xử vừa rồi của cậu. Thói quen và kinh nghiệm đôi khi cũng khiến con người ta phạm phải sai lầm.
“Ông Atlant, ông còn việc gì nữa không?” Lucien trực tiếp mở miệng hỏi thẳng.
Atlant khẽ gật đầu, mỉm cười hiền từ đáp: “Hết rồi. Cuộc điều tra lần này chủ yếu là tôi hỗ trợ cậu thôi.”
Iristine thở phào nhẹ nhõm. Đang định mở miệng nói, cô bất chợt cảm thấy trước mắt hoa lên, đầu óc quay cuồng. Màu sắc xung quanh cô phai đi, chỉ còn để lại bóng tối đen kịt. Kế đó, cô nhìn thấy một bầu trời sao mênh mông vô tận, chỉ là những vì sao trên đó không lấp lánh mà phát ra ánh sáng như những nguyên tố khác nhau, có màu bạc, vàng, lục đậm, đỏ sẫm…
‘Vũ trụ Nguyên tử…’ Cái tên này bất chợt hiện lên trong đầu cô. Ngoài đám Heidi, tất cả các pháp sư trung và cao cấp còn lại đều lẩm bẩm gọi ra cái tên này.
Sắc mặt Felipe thì xưa giờ vẫn xanh xao, nhưng lông mày lại khẽ nhíu, tựa hồ đang chịu đựng cảm giác quay cuồng do nhảy không gian gây ra. Hai tay y đút sâu vào trong túi chiếc áo khoác dài màu đen, sống lưng vẫn thẳng tắp, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn những tinh cầu nguyên tố vây quanh, không biết đang nghĩ cái gì.
Cơn nôn nao còn chưa tan, Iristine bỗng thấy tốc độ quay của những tinh cầu nguyên tố đột nhiên tăng lên, vạch ra những quỹ đạo bí ẩn rồi nối liền thành những ký hiệu kỳ dị, cổ quái.
Vừa nhìn thấy những ký hiệu đó, hai mắt Iristine lại hoa lên lần nữa, cơn chóng mặt khiến cô không thể nào cảm nhận rõ khung cảnh xung quanh, chỉ có cảm giác kỳ quái như đang lang thang trong một đường hầm đen kịt và dài dằng dặc.
Trong trạng thái mơ mơ hồ hồ ấy, Iristine không sao biết được bao lâu đã trôi qua. Đột nhiên, một luồng ánh sáng bùng lên trước mắt cô, chói lóa đến mức khiến cô phải nheo mắt lại. Đầu óc cô váng vất và nặng trịch, tựa hồ có thể nôn ra bất cứ lúc nào.
“Chúng ta tới rừng Stroop rồi. Hai người, xin hãy dẫn bọn ta tới ‘nơi ở tự nhiên’.” Giọng nói trầm ấm của Lucien vang lên văng vẳng, xa xăm, tựa như phải xuyên qua vô số thế giới mới lọt được vào tai Iristine.
Nơi ở Tự nhiên là một ma chướng mạnh mẽ của tộc tinh linh, đồng thời cũng được dùng để chỉ nơi tụ cư của bọn họ bên trong rừng Stroop.
Iristine lắc lắc đầu, cố xua đi cảm giác chóng mặt. Nhưng rồi đột nhiên, cô nhìn thấy một đôi mắt màu tím bạc trong veo và nụ cười dịu dàng nở trên một gương mặt xinh đẹp đầy khí chất, cùng với đó là một bàn tay chìa ra, trên đó đặt một thứ quả nhỏ bằng ngón tay cái đang gợn sóng ánh sáng. Bên tai cô vang lên một giọng nói trong trẻo, dễ nghe: “Chirga, trái cây đặc sản của Vương quốc Holm, chỉ sinh trưởng ở vài chục cây số dọc bờ sông Chirga, có thể nhanh chóng làm dịu đi cảm giác chóng mặt do nhảy không gian gây ra đấy.”
Nhận lấy quả Chirga rồi cho vào miệng, Iristine ngay tức thì cảm nhận được vị chua ngọt mát lạnh, đầu óc cũng liền trở nên tỉnh táo. “Cảm ơn, Bệ hạ.”
Là một nhà ngoại giao, làm sao cô có thể không biết Nữ Vương của Vương quốc Holm, vợ của Ngài Evans chứ?
Natasha cười nói: “Thật ra quen rồi sẽ không sao nữa. Nhảy không gian không đáng sợ như mọi người nghĩ đâu.”
Cô quay lại bên cạnh Lucien rồi thầm cười nói thông qua kết nối tâm trí đã được thiết lập từ trước: “Cả Công chúa tộc Elf cũng yếu vậy sao? Con gái Vương thất như em quả nhiên hiếm có khó tìm.”
“Em thế mà lại không xem thực lực của cô ấy à?” Lucien tỏ vẻ hài lòng khi vợ mình không tiếp tục trò chuyện với Iristine bằng thái độ “quá lịch lãm”.
Natasha đắc ý nói: “Hồi nhỏ em cũng từng đến Vương quốc Holm thông qua Thiên đường Nguyên tố, đâu có đến mức không chịu nổi như cô ấy đâu.”
“Ờ rồi, em là có một không hai.” Lucien sáng suốt dùng lời khen để kết thúc đề tài.
Sau khi hít thở sâu vài lần, Iristine đã hoàn toàn bình phục. Thấy các pháp sư của nghị viện đều đã thanh tỉnh trở lại bằng đủ kiểu phương pháp khác nhau, cô bèn nở một nụ cười duyên dáng, lịch thiệp: “Mọi người, xin hãy theo tôi đến ‘nơi ở tự nhiên’.”
Lúc bọn họ tới đây là thông qua thần thuật tự nhiên của Archdruid Malfurion, bởi vậy mà cảm giác say không gian không quá nghiêm trọng – Không phải huyền thoại nào cũng sở hữu demiplane. Thánh Hồng y không, đại đa số các Hiệp sĩ huyền thoại không, Archdruid cũng không, chỉ có các Pháp sư huyền thoại và những cường giả chiếm giữ một demiplane có tính chất đặc biệt hoặc một tầng nhất định trong dị độ không gian mới có, như Apsis của Xứ sở Hài cốt hay Tiphotidis của Địa ngục Tĩnh lặng chẳng hạn.
Đương nhiên, những demiplane này nhìn chung được cho là do Chúa Tể Địa Ngục hoặc Ý Chí Vực Thẳm ban cho, khi chiến đấu bên trong sẽ được nhận hiệu quả tăng cường từ lĩnh vực, từ đó sức mạnh được nâng lên từ nửa cấp đến một cấp.
‘Thì ra nhảy không gian dựa trên demiplane là như thế này sao?’ Arcelion đi sát phía sau em gái. Anh cảm thấy mình mới chỉ bị choáng váng có một chốc, ấy vậy mà mở mắt ra đã là rừng Stroop thân thuộc.
Cái nóng đang dần trở nên oi ả của tháng Sáu hoàn toàn không thể cảm nhận được một chút nào trong rừng Stroop. Gió lùa qua kẽ lá, thổi đến hương thơm thoang thoảng và cảm giác mát lành đặc trưng của rừng rậm, đồng thời đưa tới tiếng chim hót vui tai.
Rồng pha lê Alferris, lúc này đã thu nhỏ thân người lại, đi phía trước đoàn như cún con và nhìn đông ngó tây, ánh mắt chuyên chú đến mức khiến cho cả Jurisian, ủy viên của Ủy ban Công vụ, nguyên là một pháp sư chiến đấu xuất thân từ Ban Kỷ luật, cũng phải tự cảm thán là không sánh bằng. Thế này thật sự cẩn thận quá mức rồi!
“Alferris, cậu đang tìm gì vậy?” Heidi rất quý “ma thú” nhóc pha lê, quan hệ giữa cả hai cũng vô cùng thân thiết.
Alferris nhìn chằm chằm dò xét khu rừng như thể một thám tử, khí tức của rồng mà nó tỏa ra khiến cho trong phạm vi vài kilomet xung quanh chẳng có sinh vật nào dám động đậy. Nó mở miệng, giọng nghe trẻ con nhưng lại cực kỳ nghiêm túc: “Tôi nhớ là đã từng có pháp sư tìm thấy một mỏ đá quý trong khu rừng này á!”
“Nhưng rõ ràng đâu phải ở đây…” Katrina không nhịn được lên tiếng nhắc nhở nó những kiến thức địa lý tự nhiên thông thường.
Alferris hoàn toàn không nhụt chí: “Elf sống ở đâu thì thiên nhiên sẽ ban tặng nhiều ở đó thôi!”
Chính vì nghĩ như vậy, nó mới mặt dày bám theo Lucien đến đây. Còn Lucien, do cân nhắc đến việc một số Elf căm ghét loài người nhưng lại không phản cảm với rồng, chưa kể nó còn là một huyễn thuật sư xuất sắc, vậy nên cậu đã đồng ý đề nghị của nó.
Iristine nhìn sinh vật nhỏ có vảy pha lê trong suốt này. Bản tính rồng thì cô không lạ gì, nhưng lại không thể không lắc đầu trước cái bộ dạng phô trương như một tên đại gia mới phất của nó.
Trên móng vuốt chân trước của nhóc pha lê lấp lánh đủ loại nhẫn, ngực thì dùng dây vàng lấp lánh treo lủng lẳng vài chiếc huy chương, trong đó có cả Huy chương Mặt trăng Bạc tượng trưng cho vinh dự tối cao, cùng với đó là những món đồ mà nó thường “mượn” từ các phụ phẩm trong thí nghiệm giả kim của Lucien. Do sau này vẫn phải trả lại, vậy nên nó lúc nào cũng mang theo bên người, tranh thủ thời gian “giao lưu tình cảm” với chúng, bày ra bộ dạng lưu luyến không rời cho Lucien xem.
Do nơi Lucien nhảy không gian đến vốn đã cách “nơi ở tự nhiên” không còn xa, thành thử dưới sự dẫn đường của hai Elf Vương tộc, “đoàn thăm hữu nghị kết hợp giữa Ma pháp Nghị viện và Vương quốc Holm” chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một nơi bị bao phủ trong một màn sương mỏng: bên trong màn sương mờ mờ ảo ảo kia, rừng cây um tùm, cao vút; dưới sự dẫn dắt của một nguồn sức mạnh thần bí, những cành nhánh vươn ra từ thân cây, đan vào nhau giữa không trung và tạo nên những ngôi nhà cây lơ lửng; mặt hồ ở trung tâm phẳng lặng như gương, long lanh như đá quý; hoa trái bốn bề xung quanh muôn hình vạn trạng, rực rỡ sắc màu. Đây vừa là nơi ở, vừa là tự nhiên!
“Đẹp quá…” Trước khung cảnh tuyệt mỹ này, những cô gái như Heidi và Katrina đều lũ lượt mở miệng trầm trồ, sức kháng cự bằng không. Ngay cả những pháp sư u ám như Felipe, khi được tận mắt nhìn thấy “nơi ở tự nhiên” như thể truyện cổ tích này cũng có cảm giác tinh thần tĩnh tại, tâm hồn được gột rửa sạch sẽ.
Đúng lúc này, Malfurion, một Elf già nua có màu da xanh đậm cầm một cây trượng gỗ thô sơ, xem chừng chưa được trạm trổ bước ra từ bên trong màn sương mỏng, theo phía sau là rất nhiều Elf với đủ loại màu da màu tóc, mỗi người một vẻ.
“Hoan nghênh mọi người, những vị khách quý.” Malfurion đại diện cho Vương đình Elf nói. “Xin thứ lỗi cho ta nếu thiếu phép tắc, nhưng tổn thương mà Tinh Linh Thụ phải chịu khiến cho các Elf bọn ta ai nấy đều đau khổ. Evans, Forman, Natasha, xin mời các vị theo ta đến giữa hồ.”
“Đó là mục đích bọn ta đến đây mà.” Lucien có thể thấu hiểu tầm quan trọng của Tinh Linh Thụ đối với tộc Elf. Đồng thời, cậu cũng nghĩ đến việc liệu có thể mang một thứ trái cây quý giá về hay không. Nếu phối hợp được nó với Suối Bất Lão, cậu và Natasha sẽ có thể tổ chức được nghi lễ huyền thoại kéo dài tuổi thọ bậc nhất.
Cùng lúc đó, cậu cũng truyền âm phân phó cho Jurisian, Sprint, Heidi và các pháp sư khác: “Mọi người đi xung quanh nói chuyện với các Elf, cố tìm hiểu chi tiết tình hình, đặc biệt là những dấu hiệu xuất hiện ngay trước khi biến chất và ma hóa của mấy chục Elf kia.”
“Tuân lệnh, thưa Ngài.” Jurisian khi thi hành nhiệm vụ trước nay đều luôn nghiêm túc, nhìn không ra dáng vẻ hài hước lúc thường ngày.
Vì vậy, dưới sự dẫn đường của Dark Elf Malfurion, ba huyền thoại bay về phía trung tâm hồ, nơi Tinh Linh Vương Thụ tọa lạc – Tinh Linh Thụ chính là hạch tâm của vương đình.
Còn chưa bay được nửa quãng đường, Lucien và Natasha đã nhìn thấy một cây cổ thụ khổng lồ cao chọc trời. Đường kính thân cây lớn phải ngang với chiều dài cung điện Nekso. Tán cây vươn cao xuyên qua tầng mây, gần như không thấy được điểm kết. Còn vỏ cây thì lộ ra màu nâu xanh kỳ quái, bên dưới dường như có mạch sống đang đập mạnh mẽ, tràn trề sinh khí.
Tinh Linh Vương Thụ toát ra một cảm giác thoát tục và uy nghi, rõ ràng hiện hữu ở ngay trước mắt, vậy mà lại như thể đang tồn tại ở một thế giới khác. Cảm giác này không hề xa lạ với Lucien. So với nó, Lò Linh hồn thậm chí còn nồng đậm hơn, thuần túy hơn nhiều, không giống như Tinh Linh Thụ vẫn còn có thể chạm tay vào được.
“Quả nhiên là đã bị ô nhiễm…” Lucien còn chưa kịp thi triển thần chú, đôi mắt sắc bén của Natasha đã nhanh chóng phát hiện ra những vết đen sậm trông không hài hòa với màu nâu xanh của thân cây chút nào. Chúng đang ăn mòn phần vỏ cây xung quanh và từ từ lan rộng.
Đúng lúc này, một bóng người bay ra từ một ngôi nhà cây được hình thành tự nhiên trên thân Tinh Linh Thụ. Người này tóc đen, da bạc, vóc dáng cao gầy, đôi tai nhọn hoắt, sau lưng đeo một cây cung gỗ cổ.
“Đây là đội trưởng đội cận vệ, Thợ Săn Phục Thù Lankshear.” Malfurion giới thiệu với Lucien, Natasha và Atlant.
Thì ra là một Elf huyền thoại bậc ba khác… Lucien thầm gật đầu. Nam Elf có những hoa văn đẹp đẽ và thần bí trên cổ này là một huyền thoại phát triển nhờ thiên phú của chính Elf chứ không phải là Druid.
“Đây là Grand Arcanist Thao Túng Nguyên Tử Lucien Evans và phu nhân của cậu ấy, Phán Quyết Kiếm Natasha Orvarit. Còn đây là Nguyền Nhãn Atlant Forman, ta tin là ngài cũng không xa lạ gì.” Malfurion nói với Lankshear, sau đó khẽ cau mày: “Ferragond đâu?”
Dù rằng thiên về cận chiến, vóc dáng của Lankshear lại thon gọn, hầu như không thấy chút cơ bắp nổi múi rõ rệt nào. Hắn khẽ hừ một tiếng: “Ferragond không muốn tiếp khách. Ngài biết mà, hắn ta là thủ lĩnh phe Thiên nhiên Thống hận.”
Hắn và Ferragond có vẻ không mấy hòa thuận, vậy nên mới cố ý bóc trần mọi chuyện.


8 Bình luận
Btw tfnc