Interlude vol 1 (Đã hoàn thành)
Chương 2: Caron — Cô ấy, người biết tới tình yêu (Phần trước)
4 Bình luận - Độ dài: 1,440 từ - Cập nhật:
Đây là pov của Caron khi main isekai
-----
Tên tôi là Caroline Flamelle y Sari Foranada. Tôi là con gái cả của bá tước và là người con thứ hai trong gia đình. Bạn bè thân thiết gọi tôi là Caron. Rất vui được làm quen với mọi người.
Nếu cho phép được nói thẳng, thì tôi nghĩ mình thật sự là một người vô cùng may mắn. Tôi có ngoại hình ưa nhìn, thân phận là con gái của một bá tước, tài chính dư dả, lại còn sở hữu năng khiếu với Quang Ma Pháp. Tất cả mọi thứ tôi đều có trong tay. Người ta hay bảo trời không cho ai mọi thứ, nhưng với tôi thì đúng là ngoại lệ.
—Tôi đã lớn lên trong một môi trường rất dễ khiến người ta sinh kiêu.
Tuy vậy, tôi chưa từng để bản thân bị cuốn vào sự tự mãn đó.
Bởi vì… tôi có Onii-sama — điều tuyệt vời nhất mà Thần linh đã ban cho tôi trong cuộc đời này.
Zechs-oniisama. Anh ấy là một thiên tài, một người sở hữu trí tuệ sáng suốt và tinh thần kiên định đến mức khó tin rằng chúng tôi chỉ cách nhau chưa đầy một tuổi. Chỉ cần nhìn theo bóng lưng anh mà bước đi, tôi đã không thể nào hài lòng với hiện tại của bản thân được nữa.
Từ khi còn nhỏ, tôi luôn có Onii-sama bên cạnh. Anh luôn ở đó, nói rằng anh yêu tôi, dạy tôi những điều quan trọng.
Tôi rất thích những lúc được anh kể chuyện. Trong đó, tôi đặc biệt yêu thích câu chuyện về “Công tước Mito”. Một nhân vật sống đúng với tinh thần của “noblesse oblige” (quý tộc nghĩa vụ), khiến tim tôi rạo rực mỗi lần nghe. Tôi muốn mình cũng có thể sống kiêu hãnh và đáng ngưỡng mộ như Công tước vậy.
Và tôi nhớ, khi tôi kể điều đó với Onii-sama, anh đã rất vui. Anh cũng yêu thích cách sống của Công tước Mito. Nếu đã như thế… thì tôi càng phải cố gắng hơn nữa!
Tôi và Onii-sama đã cùng nhau trải qua rất nhiều thời gian. Dù đôi lúc anh bận rộn nghiên cứu ma pháp đến mức tôi thấy hơi tủi thân, nhưng tôi được nghe rằng đó cũng là vì tương lai của tôi, nên tôi sẽ cố gắng nhẫn nại.
Nói đến ma pháp, mỗi khi tôi tiến bộ một chút, Onii-sama sẽ vuốt tóc tôi, xoa đầu khen ngợi. Vì phần thưởng đó, tôi không ngừng luyện tập. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt anh khi khen ngợi tôi… là tôi lại có thêm động lực.
Tôi đã được dặn là tuyệt đối không được tiết lộ rằng mình có thể sử dụng Quang Ma Pháp, nếu không sẽ bị tách khỏi Onii-sama. Như thế thì…tuyệt đối không được!!!
May mà tôi vẫn được học cùng với Onii-sama, nên chuyện đó chẳng thành vấn đề. Ngược lại, tôi còn thấy biết ơn vì nhờ thế mà tôi luôn có cớ để ở bên cạnh anh nhiều hơn.
Tôi sẽ tiếp tục cố gắng luyện tập, nên xin hãy khen em thật nhiều nhé, Onii-sama!
○●○●○●○●
Gần đây tôi đã có bạn mới. Không chỉ một, mà là tận ba người lận!
Dan, hơi thô lỗ nhưng rất đáng tin — dù không bằng Onii-sama. Tala, ít nói, nhưng thận trọng và thông minh hơn bề ngoài. Và Miria, luôn tràn đầy năng lượng, khiến mọi người xung quanh vui vẻ theo. Cả ba đều là những đứa trẻ sống ở thị trấn quanh lâu đài.
Tôi nghe nói Dan-san và Tala-chan là anh em ruột.
Tuy nhiên… mối quan hệ giữa họ rất khác với tôi và Onii-sama. Dan-san không quan tâm tới Tala-chan như cách Onii-sama luôn quan tâm tôi, và Tala-chan cũng không yêu quý anh trai mình nhiều như tôi quý Onii-sama. À, không phải là họ không thân thiết đâu. Chỉ là không bằng chúng tôi thôi.
Có lần, tôi từng hỏi Tala rằng: “Cậu không thấy nhớ khi xa anh trai à?” Vậy mà cuối cùng, cô ấy lại hỏi tôi ngược lại hàng đống câu, rồi còn nói tôi kỳ lạ nữa. Tôi chẳng hiểu gì cả.
Nhưng mà chơi với những người bạn cùng tuổi thật sự rất vui. Dĩ nhiên, được ở bên Onii-sama vẫn là tuyệt nhất, nhưng khoảng thời gian bên bạn bè cũng là khoảng thời gian quan trọng nhất đối với tôi, chỉ xếp sau anh thôi. Khi tôi hòa đồng với mọi người, Onii-sama cũng rất vui. Vậy là một công đôi việc!
Việc phải giấu thân phận thật khiến tôi hơi áy náy… nhưng tôi được dặn rằng nếu để lộ sẽ phiền phức lắm, nên đành chịu. Nếu sau này có cơ hội tiết lộ, tôi muốn xin lỗi các cậu ấy thật đàng hoàng.
—
Tuy nhiên, những ngày tháng hạnh phúc ấy đã bị gián đoạn.
Một nhóm người đàn ông ăn mặc rách rưới đã bất ngờ xuất hiện và cố gắng bắt cóc bọn tôi.
Tôi không thể chống trả. Trong hình dạng giả, nếu tôi đột ngột dùng ma pháp hỏa thì sẽ quá bất thường, mà việc tiêu diệt toàn bộ bọn chúng chỉ trong một chiêu cũng rất khó. Nếu thất bại, Dan-san và Miria-san chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng mối nguy đó đã nhanh chóng bị Onii-sama dập tắt.
Onii-sama từ trên trời đáp xuống, đá bay đám người xấu kia… thật là ngầu quá đi mất!! Aaa~ Ước gì khoảnh khắc đó có thể được vẽ thành tranh treo tường! Tiếc quá trời tiếc luôn ấy!
Cuối cùng, tôi còn có thể hỗ trợ Onii-sama nữa. Vì vui quá mà anh ấy còn ôm tôi nữa đó! Uhehehe~ Em mãn nguyện lắm rồi!
Nhưng kể từ ngày hôm đó, Dan-san bắt đầu hành xử hơi kỳ lạ. Bình thường thì vẫn vậy, nhưng khi nói chuyện với tôi thì cứ như… giữ khoảng cách?
Có phải vì anh ấy phát hiện ra tôi là quý tộc nên bắt đầu giữ kẽ không? Nếu là vậy thật thì… buồn quá…
Tôi nghĩ có lẽ Tala-chan, em gái của anh ấy, sẽ biết chuyện gì xảy ra. Khi tôi hỏi, cô ấy chỉ thở dài rồi nói: “Không sao đâu, cứ mặc kệ anh ấy một thời gian là ổn thôi.”
Tôi đã làm gì sai sao?
…Thôi thì, nếu cô ấy nói là không sao, chắc mình cũng không nên lo quá.
—À! Onii-sama kìa!!!
○●○●○●○●
Tôi từng hy vọng rằng chúng tôi sẽ mãi được sống bên nhau, nhưng hiện thực lại không ngọt ngào đến thế. Nghe nói… gia đình tôi sắp có một người em mới.
Tôi đã cảm thấy hơi… không, là cực kỳ bối rối. Và cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt hơn khi tôi gặp người đó. Tôi cũng biết là mình khiến Onii-sama lo lắng về chuyện này, nên lại càng thấy tệ.
Tôi đã cố gắng để hòa nhập, nhưng cảm xúc rối ren bên trong cứ ngăn tôi hành xử tự nhiên. Tôi chẳng thể thẳng thắn với em ấy được.
Và sau vài ngày sống cùng nhau, cuối cùng tôi đã hiểu được cảm xúc đó là gì — Ghen tị. Tôi ghen với Orca.
Em ấy chen vào giữa tôi và Onii-sama. Và Onii-sama, vì hoàn cảnh của Orca, đã quan tâm đến em ấy. Tôi đã vô cùng ghen tị vì điều đó.
Dĩ nhiên, tôi hiểu việc nhận nuôi là cần thiết. Nhưng lý trí là một chuyện, còn cảm xúc thì… chẳng thể theo kịp.
Rồi một ngày, Onii-sama mời tôi đi uống trà.
Ban đầu tôi hơi đề phòng, nghĩ rằng Orca cũng sẽ đi cùng, nhưng không — lần này thực sự chỉ có hai anh em.
Khi tôi còn đang ngỡ ngàng, thì Onii-sama… đột nhiên cúi đầu xin lỗi!!? Eeeeh!? Gì vậy!? Không không, Onii-sama đừng xin lỗi mà!?
Sau đó, tôi đã nói ra hết lòng mình. Dù thật sự rất xấu hổ, nhưng cảm giác như bao gánh nặng trong tim tôi đã nhẹ bẫng.
Onii-sama cũng hứa sẽ dành thời gian cho tôi nhiều hơn trong tương lai. Nên… cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn rồi nhỉ?
Nhờ buổi nói chuyện đó, tôi đã có thể cư xử với Orca một cách tự nhiên hơn. Dù vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng… tôi hy vọng hai đứa sẽ dần dần thân thiết hơn.


4 Bình luận
Pov này cho thấy con em brocon nhưng chưa tới mức hóa điên