Flame thường lạc vào những dòng suy nghĩ miên man kể từ khi bước sang tuổi đôi mươi, đối mặt với hiện thực phũ phàng của xã hội.
‘Ah, giá như mình có thể quay trở lại những ngày ấy.’
Những ngày tháng vô lo vô nghĩ bên bạn bè. Thời thanh xuân tràn ngập tự do dưới mái trường thân thương.
Khi trước, cô đâu ngờ rằng một ngày nào đó bản thân thực sự sẽ được sống lại cuộc sống học đường. Thậm chí lại còn ở một thế giới hoàn toàn khác với Trái Đất.
‘Thật đúng là địa ngục trần gian mà...’
Đã từng có thời ở Hàn Quốc, học sinh bị bắt buộc phải dành thời gian tự học vào buổi tối, và Flame cũng không phải ngoại lệ.
Giờ nhìn lại, những giờ học dài dằng dặc ấy lại như một giấc mộng ngọt ngào so với hiện tại.
‘Mỗi việc ngồi học thôi thì có gì khó khăn cơ chứ? Cái môn thực chiến chết tiệt này! Không làm cũng có chết ai đâu!?’
Lịch học tại Học viện Stella khiến con người ta kiệt quệ, chẳng có lấy một giây phút thảnh thơi.
Tất nhiên, việc cô thuộc lớp S và có lẽ do đã đăng ký quá nhiều môn học cũng là nguyên nhân.
Sau sự kiện ‘Nghi lễ giao ước linh thú’, Flame phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt mỗi ngày. Dẫu vậy cũng chẳng thể ngăn cô suy nghĩ về tương lai, bởi đã có quá nhiều thứ khác lạ so với cốt truyện gốc của cuốn tiểu thuyết.
Tuy nhiên, những sự kiện chính vẫn đang tiếp diễn.
Và trong số đó, một trong những sự kiện lớn nhất sẽ xảy ra - ‘Sự kiện Hắc Ma pháp Xâm thực’[note71918] tại Thất Tháp.
Nhưng ngay cả Flame cũng không thể biết việc đó sẽ diễn ra như thế nào.
Maizen Tyren - kẻ đang âm mưu chiếm quyền Thất Tháp, đã chết sớm hơn rất nhiều so với dự đoán của cô.
‘Nhưng… lũ hắc pháp sư chắc chắn sẽ không từ bỏ.’
Chúng vẫn không ngừng gieo rắc sự hỗn loạn vào thế giới này, như muốn tuyên bố rằng: “Chúng ta là những con thú hoang dã, lấy sự hủy diệt và đau khổ làm lẽ sống.”
Song phía sau lưng nhân loại, chúng là loài rắn độc, âm thầm len lỏi vào xã hội pháp thuật, nhẫn nại và đầy mưu mô, chờ ngày nuốt chửng tất cả.
Có thứ gì đó ẩn giấu ở Thất Tháp đang kéo bọn chúng ra khỏi bóng tối.
Để có được nó, Maizen Tyren đã từ bỏ cả nhân tính và chiếm lấy quyền kiểm soát nơi đó.
Dù Maizen đã chết, bọn hắc pháp sư vẫn sẽ không dễ dàng từ bỏ món đồ kia.
Flame thầm nhủ phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Hiện tại, việc tiếp cận Thất Tháp là hoàn toàn bất khả thi.
Vấn đề không chỉ đơn giản nằm ở việc Học viện tiến hành phong tỏa, mà bản thân tòa tháp ấy đã trở thành truyền thuyết, chỉ còn lại trong lời kể của người xưa.
Vậy nên. giả sử có ai đó hét lên rằng “Hắc pháp sư sắp tấn công Thất Tháp” thì cũng chẳng ai tin. Có khi họ còn cho rằng ai kia chỉ đang thêm mắm thêm muối cho truyền thuyết nọ.
‘Nhưng đó là chuyện của sau này…’
Flame đang cảm thấy khá hứng thú trong lớp huấn luyện ma pháp thực chiến. Dù thân thể rã rời vì mệt mỏi, tinh thần cô vẫn sắc bén và tỉnh táo.
Huấn luyện chiến đấu bằng ma pháp.
Ban đầu cô không tự tin với môn học này.
Liệu cô phải chiến đấu bao nhiêu lần thì mới đủ?
Bất ngờ thay, cô nhận ra bản thân có năng khiếu chiến thuật và tư duy chiến lược một cách tự nhiên.
Tuy không giỏi đánh tay đôi, nhưng cô lại có khả năng dễ dàng lợi dụng sơ hở tâm lý, đọc vị đối thủ và đưa ra những nước đi cao tay hơn.
“Khụ! Tôi đầu hàng!”
Sau khi khống chế một học sinh lớp A bằng những dây leo chắc chắn và triệu hồi ra 3 quang cầu, cậu ta lập tức đầu hàng.
Flame lau mồ hôi trên trán rồi nở một nụ cười nhẹ. Dù không quá hưng phấn khi phải giao đấu với bạn học, nhưng dành chiến thắng thì ai mà không vui cho được.
Sau khi dành chiến thắng dễ dàng, cô liếc nhìn về phía Baek Yu-Seol - người đang đấu tập với một học viên lớp A khác ở góc sân.
Swoosh!
“Ghê thật.”
Áp lực từ đòn đánh bao trùm toàn bộ sân đấu như cơn sóng thủy triều, tưởng chừng không ai có thể đỡ được nếu không có khiên chắn - nhưng Yu-Seol chỉ với một nhát kiếm, đã chẻ đôi nó.
‘Cuối cùng cậu ta cũng chịu thể hiện sức mạnh thật sự rồi sao?’
Không còn lý do gì để che giấu thực lực cả, đặc biệt là sau khi cậu ta cùng Ma Yu-Seong đánh bại Maizen.
Sau cùng, thứ Yu-Seol thật sự che giấu không phải là sức mạnh, mà là những kiến thức về tương lai.
Thud!
Tiếng va chạm dữ dội vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Flame. Cô ngoảnh lại.
Một cây thương bằng vàng khổng lồ cắm xuống sân tập.
“Wow…”
“Hả! Cái gì thế kia?”
Tiếng trầm trồ thán phục vang lên khắp nơi.
‘Hoàng kim Ma pháp.’[note71919]
Một nhánh ma pháp mạnh đến mức vô lý, công thủ toàn diện.
Trong nguyên tác, đây là ma pháp huyết thống độc quyền của Jeremy Skalven, thứ được mệnh danh là “Ma pháp trông đắt tiền nhất”.
Dù không thể khai thác đống vàng đó để bán vì ma pháp sẽ biến mất khi cạn kiệt mana, sự lộng lẫy tinh xảo của nó đã thu hút vô số người hâm mộ..
Với nội tại [Linh hồn Nghệ sĩ][note71922], Jeremy thậm chí còn dùng ma pháp ấy để tạo nên những tác phẩm trang trí tuyệt mỹ, khắc hoa văn và đính đá quý lên các công trình vàng kim lấp lánh.
Dễ dàng hạ gục đối thủ, Jeremy vuốt lại mái tóc vàng óng, rồi bất ngờ chạm mắt với Flame.
Không bỏ lỡ cơ hội, cậu ta vẫy tay cười, ánh mắt lấp lánh.
‘Chậc…!’
Cái kiểu chào hỏi tươi rói ấy khiến người ta thấy có lỗi nếu phớt lờ.
Cô định quay đi, nhưng Jeremy đã kịp bước lại gần.
“Flame, cậu xong rồi à?”
“Ừ, tôi đi đây.”
“Chờ đã… Có thể dành cho tôi chút thời gian được không?”
“Không.”
Flame lạnh lùng từ chối và quay lưng bước đi.
Cô nghe tiếng bước chân cậu ta theo sau, nhưng may mắn thay, cô bắt gặp một giáo sư vừa lúc đang bước vào sân thực chiến.
“Ồ, Flame. Em ở đây à.”
“Dạ? Thầy tìm em ạ?”
“Tất nhiên! Bài luận của em về ‘Tác động của Quang ma pháp lên thực vật’ trong kỳ thi viết vừa rồi đang gây sốt trong giới học thuật đấy! Thật không ngờ, nhờ quang hợp mà ta có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật. Ngay cả các pháp sư tiên tộc cũng muốn gặp em!”
“...Thật ạ?”
Flame lờ mờ nhớ ra mình đã viết gì đó đại loại như vậy trong kỳ thi viết, hoàn toàn theo cảm hứng.
“Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ! Quy tắc để lựa chọn ‘12 Ngôi sao mới nổi’[note71920] đã không thay đổi suốt hàng trăm năm rồi, nhưng luận văn đáng kinh ngạc của em có thể phá vỡ điều đó! Nếu mọi thứ suôn sẻ, em có thể trở thành ‘Ngôi sao thứ 13’ đấy!”
Vị giáo sư phấn khích tột độ, thao thao bất tuyệt giải thích cho Flame.
Dù biết rằng ‘12 Ngôi sao mới nổi’ có quyền được tham dự Hội thảo Aslan, bản thân cô lại chẳng mấy quan tâm đến nó, nên Flame nghe tai được tai không lời của giáo sư.
Tuy nhiên, cô vội vã gật đầu, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể thoát khỏi Jeremy.
“Thật háo hức quá đi! Ta đi thôi thưa thầy!”
“Haha, đúng vậy! Ai mà không thấy vui cơ chứ!”
Flame liếc nhìn lại.
Jeremy vẫn đang dõi theo cô với ánh mắt đượm buồn.
* * *
Câu lạc bộ Skalven rơi vào hỗn loạn.
Jeremy, người vừa trở về phòng nghỉ riêng của hội trưởng, thoải mái tựa lưng lên chiếc ghế sofa của mình. Khuôn mặt cậu lạnh như băng. Vì xung quanh chẳng còn ai, cậu cũng chẳng cần phải gượng ép cơ mặt của mình nữa.
Cậu nhìn chằm chằm vào giá sách một lúc, rồi búng tay.
Ma pháp được kích hoạt mà không cần đũa phép.
Zap!
Một lưỡi kiếm vàng phóng ra từ bức tường, chém đôi giá sách đắt tiền và xé toạc toàn bộ số sách trên đó.
Toàn là những cuốn sách có chung một chủ đề.
[17 Cách để chiếm được cảm tình của phụ nữ]
[Đặc điểm của Người khác giới khiến Trái tim rung động]
[Lý thuyết Tình yêu của Tiến sĩ Kim Pal-Gu]
…
Không giống như thường lệ, Jeremy đã thử đủ kiểu tiếp cận khác nhau, nhưng rốt cuộc tất cả đều vô ích.
‘Tại sao mấy thứ này chẳng có cái nào hữu ích vậy chứ?’
Cậu đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nhưng vẫn không thể hiểu được.
Là người từng khiến ai nấy đều yêu quý một cách dễ dàng, nên cái cảm giác phải chủ động tiếp cận ai đó để có được thiện cảm quả thực rất xa lạ.
Và dần dần, cậu bắt đầu cảm thấy…
Bực mình…
‘Hmm…’
Có lẽ cậu nên thử một cách tiếp cận khác? Flame đã tạo được rất nhiều mối quan hệ ở Stella, nên hẳn cô không hề cảm thấy cô đơn, và vì đã có nhiều chàng trai vây quanh, việc để tâm đến mình cậu là điều không cần thiết.
Jeremy từng nghĩ đến việc dùng vũ lực để giữ Flame bên mình, nhưng rồi nhận ra cô gái đó quá đỗi quý giá, đến mức cậu không muốn “phá hỏng” cô một cách liều lĩnh.
Ta càng khao khát, càng ham muốn một thứ bao nhiêu - Thì việc hủy hoại nó chỉ thực sự mang lại khoái cảm khi bản thân đã hoàn toàn sở hữu nó.
Vậy thì…
Sao không thay đổi những yếu tố khách quan? Không cần làm tổn thương Flame quá nhiều, chỉ cần khiến các mối quan hệ xung quanh cô trở nên hỗn loạn.
Một cách để khiến cô chỉ có thể để ý đến cậu mà thôi.
‘Hmm, một ý tưởng tuyệt vời vừa lóe lên trong đầu mình.’
Nếu đã có cách, thì không cần phải do dự nữa.
Snap!
Khi Jeremy búng tay, một học sinh đang đợi trong phòng câu lạc bộ bước vào.
Đó là Verazane - học viên năm hai, người từng là hội trưởng câu lạc bộ Skalven năm ngoái.
“Vâng, thưa thiếu gia. Ngài cần tôi giúp gì ạ?”
“Chọn một nữ sinh năm nhất có chút quen biết với Flame, đưa cô ta đến đây.”
Dù rất bất an không biết thiếu gia đang âm mưu gì, Verazane lập tức tuân lệnh mà không một lời thắc mắc.
“Vâng, thưa ngài.”
Jeremy lại thoải mái tựa lưng vào sofa.
Cậu không có ý định hủy hoại Flame trước khi sở hữu cô. Nhưng nếu không thể có được cô một cách trọn vẹn, thì làm tổn hại cô một chút chắc cũng không sao.
Jeremy đã tự hợp lý hóa cho suy nghĩ đó của mình.
***
-Tối muộn-
Flame dụi đôi mắt thâm quầng, lảo đảo trở về ký túc xá. Không hiểu sao, vị giáo sư kia hưng phấn đến nỗi nói cả về kế hoạch tương lai của những “Ngôi sao mới nổi”. Cô thực ra đã nghĩ đến việc bỏ trốn khỏi đó cả trăm lần vì thấy quá phiền phức.
‘Chậc, cứ tưởng hôm nay được nghỉ ngơi vì ít tiết cơ...’
Khi cô về đến nơi, đám bạn cùng phòng đang tụ tập vui vẻ. Dù Flame thuộc lớp S, cô vẫn chọn dùng chung phòng với bạn học nên việc thấy cảnh này cũng là điều bình thường.
“Ối trời, thây ma kìa.”
“Flame! Tụi này nghe rồi nha. Có phải cậu sẽ được chọn làm “Ngôi sao mới nổi” đúng không?”
“Ughhh…”
Vùi mặt xuống giường, cô chỉ lầm bầm đáp lại. Các cô bạn vẫn phấn khích nói chuyện với nhau.
‘Haizz, dù sao cũng phải đi tắm nữa…’
Cô uể oải đứng dậy, tắm sơ qua rồi nhanh chóng ra ngoài. Khi đang thay đồ ngủ, cô để ý thấy biểu cảm của cô bạn bên cạnh có vẻ khác thường.
“Này, Ramilka. Sao mặt mày như đưa đám thế?”
“Hả? À, ừm... thì…”
Cô nàng loay hoay với lá thư trên tay cùng vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt.
“Cái này… hôm nay mình phải đưa cho người ta… nhưng lỡ mất rồi…”
“Gì thế? Thư tình cho bạn trai à?”
“M-Mình không có bạn trai! Với lại… đây cũng không phải thư tình…”
“Crush hả? Hay kiểu đang tìm hiểu nhau?”
“C-Cũng gần như thế…”
“Ôi giồi ôi~ thời đẹp nhất đời con gái rồi đấy~.”
Ở thế giới Aether, nơi điện thoại chưa được phát minh, thư tay là thứ quen thuộc dùng để giao tiếp hằng ngày.
Nội dung thư thường đơn giản, chỉ là những đoạn câu chuyện đời thường, không phải thơ tình hay gì cả.
Nhưng, cái thú vị của mối tình học trò là việc trò chuyện giản đơn cũng phải viết thư bí mật, chẳng phải sao?
“Thì cứ đưa cho người ta thôi. Có ai nói gì đâu.”
Ở Stella, yêu đương không bị cấm. Ngay từ đầu, rất nhiều quý tộc trẻ tìm đến đây để tìm kiếm người kết hôn, cũng như dân thường thì mong có thể thăng tiến trong xã hội thông qua hôn nhân.
Việc vào ký túc xá khác giới thì bề ngoài là bị cấm, nhưng nếu hai người đang trong mối quan hệ yêu đương thì việc gặp mặt tạm thời vẫn được ngầm cho phép.
Chuyện kết hôn của con cái quý tộc thì Stella cũng không kiểm soát nổi.
“Nhưng mà… ngại quá…”
“Thế trước giờ cậu đưa kiểu gì?”
“Nhờ bạn khác đưa giùm…”
“Rồi người kia chịu nhận lá thư à?”
“Ờm… có… người đó có nhận…”
Ramilka có vẻ bối rối đến kỳ lạ. Flame cười một cách nham hiểm, cho rằng cô nàng chỉ đang xấu hổ. Dù mệt mỏi, nhưng nghe chuyện tình yêu học đường đối với cô vẫn là một thú vui.
“Vậy thì…”
Ramilka ngập ngừng nhìn Flame - lúc này đang nằm dài trên giường.
“Cậu… đưa giùm mình được không?”
“Hả? Nghe phiền thế…”
“L-Làm ơn! Giúp mình lần này đi. Mình chỉ tin tưởng cậu thôi…”
“Nhờ mấy nhỏ kia kìa.”
Flame chỉ vào đám bạn đang nằm lê lết trên sàn ký túc xá, vừa ăn vặt vừa tám chuyện, nhưng Ramilka lắc đầu.
“Mình nhờ họ nhiều quá rồi, ngại lắm…”
“Ughh, được rồi, được rồi.”
Flame vốn không quá thân với cô bé này, nhưng khi mấy đứa nhỏ đến nhờ vả kiểu ngây thơ như vậy, từ chối cũng khiến cô thấy áy náy.
Ký túc xá nam cũng không xa sảnh trung tâm, nên cô khoác tạm cái cardigan[note71921] bên ngoài đồ ngủ rồi rời đi.
[Phòng S-109]
‘Hửm, gì đây? Đây chẳng phải ký túc xá lớp S sao?’
Dù sau cánh cửa có là ai, sự thật là Ramilka đang tán tỉnh một chàng trai từ lớp S. Flame cứ ngỡ cô nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường, nhưng hóa ra cô cũng không phải dạng vừa.
Flame chẳng mấy bận tâm, thoải mái đến trước cửa phòng S-109 rồi gõ cửa.
“Ai đó?”
Và rồi…
Creak!
Cánh cửa mở ra.
Một chàng trai với mái tóc vàng óng - Jeremy - lộ diện.
“Ồ, chào Flame.” Cậu ta mỉm cười, chào cô như thể điều đó là hiển nhiên.
Flame ngơ ngác nhìn lá thư, rồi lại nhìn Jeremy.
‘Cái quái gì? Crush của nhỏ là… Jeremy á?’
Mà nghĩ cũng đúng, Jeremy là thần tượng của các nữ sinh. Với ngoại hình và tính cách của cậu ta, hẳn Jeremy sẽ không từ chối bất kỳ lá thư nào để giữ hình tượng.
“Cái gì đây? Thư cho tớ à?”
Jeremy chuẩn bị bước ra, định tiến lại gần. Nhưng Flame linh cảm thấy có điều phiền phức, nhanh chóng đưa thư và quay đi.
“Không. Bạn tôi nhờ đưa thư cho cậu. Tôi đi đây.”
Cô chẳng muốn dính dáng gì thêm đến cậu ta.
‘Haizz, đúng là xui xẻo…’
Nghĩ vậy, cô vội vã quay về ký túc xá.
“Hừm…” Jeremy nhìn lá thư Flame đưa, khẽ mỉm cười khó hiểu.
Mọi thứ đang diễn ra đúng kế hoạch ngay từ ngày đầu tiên, khiến tâm trạng cậu tốt hẳn lên. Dù hơi tiếc vì cô rời đi trước khi y kịp nói gì, nhưng như thế cũng đủ để có bằng chứng.
Cậu lặng lẽ rời khỏi ký túc xá, quay sang một góc khuất và nói.
“Ra được rồi đấy.”
“D-dạ, vâng...”
Một nam sinh trốn sau chậu cây bước ra, đưa cho Jeremy một “tinh thể camera”[note71923] - một thiết bị đắt tiền, có thể ghi lại hình ảnh với chất lượng cao.
Bên trong tinh thể…
Là hình ảnh rõ nét cảnh Flame đến ký túc xá nam, gõ cửa và nói chuyện với một người nào đó.


6 Bình luận