Kỳ nghỉ hè năm hai trung học—đã được 1 năm 2 tháng kể từ khi tôi bắt đầu sống cùng với Aoi. Những ngày trôi qua vừa dài nhưng lại vừa ngắn, và sau tất cả những gì đã trải qua, cuối cùng Aoi và tôi đã trở thành một cặp đôi.
Nhìn lại thì, chúng tôi thực sự đã trải qua rất nhiều. Gọi đó là những kỷ niệm đẹp có lẽ còn hơi sớm, nhưng khi nhắm mắt lại, tôi có thể nhớ lại thời gian chúng tôi bên nhau như thể mới xảy ra ngày hôm qua.
Mọi chuyện bắt đầu vào đầu tháng Sáu, năm nhất. Một ngày mưa khi hoa cẩm tú nở rộ. Tôi thấy Aoi ngồi một mình ở công viên gần nhà, không ô che mưa, và đưa cô ấy về.
Theo thời gian, tôi nhận ra Aoi không phải là một cô gái nổi loạn hay hư hỏng gì cả—cô ấy vô cùng tốt bụng và rất quan tâm đến gia đình. Vì vậy, tôi quyết định: trước khi phải chuyển trường, tôi sẽ làm mọi thứ để cải thiện cuộc sống của cô ấy.
Để sửa chữa danh tiếng của Aoi ở trường, tôi nhờ Izumi giúp cô ấy hòa nhập với bạn cùng lớp, học hành chăm chỉ để thay đổi cách giáo viên nhìn nhận cô, và thậm chí tham gia cả các hoạt động tình nguyện của trường.
Từng chút một, nỗ lực của chúng tôi được đền đáp. Đến cuối học kỳ một, danh tiếng của Aoi đã được cải thiện đáng kể. Với đà này, tôi nghĩ mình có thể giải quyết mọi vấn đề của cô ấy trước khi chuyển trường.
Nhưng đúng lúc tôi nghĩ mọi thứ đang suôn sẻ, Aoi bỗng biến mất, chỉ để lại một mẩu giấy. Cô ấy không muốn là gánh nặng cho tôi nữa. May mắn thay, tôi tìm được cô ấy trước khi bất kì chuyện xấu gì xảy ra. Và đó là lúc tôi nhận ra—Aoi chính là mối tình đầu của tôi.
Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là khoảnh khắc tôi bắt đầu nhìn cô ấy theo hướng khác đi.
Khi kỳ nghỉ hè đến, tôi bắt đầu lên kế hoạch tìm nhà bà ngoại của Aoi, để cô ấy không phải ở một mình sau khi tôi chuyển đi. Nhưng trước khi bắt đầu tìm kiếm, bố Aoi—người cô ấy đã không gặp suốt 9 năm—đột nhiên xuất hiện. Ông đến theo yêu cầu của mẹ Aoi, đề nghị tôi cho Aoi về ở cùng.
Aoi trì hoãn trả lời, thay vào đó cùng tôi tìm nhà bà ngoại. Sau nhiều sóng gió, chúng tôi cuối cùng tìm được—nhưng bà không ở đó. Không còn lựa chọn nào khác, có vẻ Aoi sẽ phải dựa vào bố cô ấy.
Rồi bất ngờ, bố Aoi gọi tôi ra nói chuyện. Ông chia sẻ cảm xúc thật về Aoi. Hiểu được sự chân thành của ông, tôi khuyên Aoi nên sống với bố. Nhưng cuối cùng, Aoi chọn ở lại với tôi.
Dù vậy, cô và bố đã hòa giải, hàn gắn mối quan hệ rạn nứt sau 9 năm xa cách. Nhờ sự giúp đỡ của ông ấy, chúng tôi cuối cùng cũng giúp Aoi đoàn tụ với bà.
Nhưng cuộc sống không hề đơn giản. Ngay trước lễ hội trường, một vấn đề khác xuất hiện. Lần này, mẹ Aoi—người đã mất liên lạc từ lâu—đột nhiên xuất hiện. Rõ ràng bà ta chỉ đến vì số tiền trợ cấp được gửi vào tài khoản của Aoi.
Dù vậy, Aoi vẫn cố gắng để mở lòng với mẹ. Nhưng cảm xúc của cô ấy không hề được đáp lại. Cuối cùng, cô tự quyết định—nói lời tạm biệt.
Vậy là mọi vấn đề quanh Aoi cuối cùng được giải quyết. Nhận ra cô không còn cần sự giúp đỡ của tôi, tôi vừa vui, nhưng cũng vừa thấy hơi cô đơn.
Vào lúc đó, tôi hoàn toàn hiểu được tình cảm của mình dành cho Aoi. Sau lễ hội trường, khi cùng ngắm pháo hoa trên sân thượng, tôi nhận ra—tôi đã yêu lại cùng một cô gái lần thứ hai.
Nhưng khi nhận ra tình cảm của mình, thời gian dường như trôi qua quá nhanh. Chúng tôi cùng mọi người đi chuyến du lịch tốt nghiệp, làm soba đón năm mới, tặng socola vào Valentine… và sau nhiều do dự, cuối cùng chúng tôi đã bày tỏ tình cảm trên giường của tôi.
Dù cả hai yêu nhau, chúng tôi vẫn không chắc về cảm xúc của mình.
Tình yêu của Aoi dành cho tôi là thật, hay chỉ là sự phụ thuộc?
Tình yêu của tôi dành cho Aoi là thật, hay chỉ là mong muốn bảo vệ cô ấy?
Không nghi ngờ gì về việc chúng tôi quan tâm đến nhau, nhưng có những cảm xúc lẫn lộn không nên tồn tại.
Cuối cùng, chúng tôi đi đến kết luận—rằng chúng tôi không thể tiếp tục như trước nữa. Sự chia tay này là cần thiết để trưởng thành, vượt qua sự phụ thuộc và bản năng bảo vệ đang kìm hãm lẫn nhau.
Dù đau đớn, chúng tôi hứa với nhau—rằng một ngày nào đó, chúng tôi sẽ gặp lại nhau với phiên bản tốt hơn, mạnh mẽ hơn của chính mình. Với lời hứa đó, chúng tôi chia tay trong nụ cười, dưới những cành hoa anh đào nở rộ.
4 tháng sau, vào mùa hè thứ hai cùng nhau, tôi đến gặp lại Aoi. Chúng tôi tiếp tục sống chung—dù chỉ trong thời gian ngắn. Chúng tôi giúp chuẩn bị lễ hội, đi biển cùng mọi người, và cùng nhau dạo lễ hội, chỉ riêng hai chúng tôi.
Khi ở bên nhau, tôi cảm nhận được cả hai đã trưởng thành thế nào. Và thế là tôi đã quyết định. Vào đêm lễ hội mùa hè, tôi trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình với Aoi. Cuối cùng, chúng tôi trở thành một cặp.
Những ngày sau đó nghe như chỉ toàn những khoảnh khắc ngọt ngào, nhưng thực sự là những ngày hạnh phúc. Từng chút một, chúng tôi cảm nhận ý nghĩa của từ “hạnh phúc.”
Tất nhiên, yêu xa lần đầu không phải là không có lo lắng.
Nhưng chính vì không thể gặp nhau thường xuyên, chúng tôi giữ liên lạc qua tin nhắn. Vì không thể ở bên nhau, chúng tôi gọi điện cho nhau bất cứ khi nào có cơ hội. Thay vì để khoảng cách gây lo âu, những nỗ lực ấy chỉ làm mối quan hệ giữa hai đứa thêm sâu sắc hơn.
Hơn tất cả, tôi có một người—người tôi có thể chia sẻ tất cả suy nghĩ và cảm xúc, dù cho có cách xa đi nữa. Khi tôi nói yêu cô ấy, cô ấy luôn đáp lại, dù hơi ngại ngùng. Sự thật giản đơn đó đủ để khiến khoảng cách giữa chúng tôi trở nên vô nghĩa.
Và thế, khi ngày tháng trôi qua, mùa hè kết thúc, và mùa thu đến.
Cuối tháng Chín, vẫn hơi sớm để lá chuyển màu.
Mùa của những chuyến đi dã ngoại bắt đầu.
Dù Aoi và tôi học ở hai ngôi trường khác nhau, cả hai đều có chuyến đi dã ngoại được lên lịch vào tháng sau.


4 Bình luận