Solo: Bluepumpkin
◇ ◈ ◇ ◈ ◇
Chương 05
“Pia, em có thể đi được không?”
Tôi nhanh chóng gật đầu. Tất cả là tại Rufus tính cõng tôi trên lưng lưng đấy. Nếu có ai đó nhìn thấy tôi được cõng như thế thì tôi biết chui xuống cái hố nào để trốn đây?
Hai chúng tôi cứ thế từ từ rời khỏi chánh điện. Ở phía sau, hoàng tử và các khách mời khác lại tiếp tục chào hỏi nhau. Tôi chẳng còn đủ sức để ngẩng mặt mình lên nữa trong khi đó Rufus vẫn kiên nhẫn dìu tôi.
Sau đó, tôi ngồi xuống ghế đá trên tầng thượng nơi có thể trông ra khu vườn thượng uyển đầy tuyệt đẹp.
“Pia, để anh đi lấy cho em chút nước, cứ ngồi yên ở đây nhé.”
“Ngài Rufus, em thực sự xin lỗi…..” – tôi buồn bả cất lời.
Đáp lại, Rufus chỉ nhẹ nhàng đưa tay khẽ chạm lên má. Từng cử đều tràn đầy sự lo lắng.
“Trông em nhợt nhạt lắm…..Đợi anh một chút thôi, có được không?”
Rufus quay trở lại bữa tiệc ngay sau đó. Thế nhưng trong tích tắc. anh ấy đã bị những vị khách khác vây quanh. Vì phép lịch sự, Rufus không thể thẳng thừng từ chối được. Dù ánh mắt vẫn luôn hướng về phía tôi, suốt khoảng thời gian đó, Rufus vẫn giữ thái độ bình tĩnh và chừng mực.
“Trời ạ… fufu…” – tôi không thể nhịn được cười.
Trong trò chơi, Rufus luôn được biết đến là một người trầm lặng và lạnh lùng.
Ngài Rufus… em xin lỗi. Pia đã làm phiền ngài rồi…
Liệu với tình cảnh như thế này, chúng tôi có thể tiếp tục ở bên nhau được nữa không?
Tôi lại đưa mắt nhìn ra khu vườn nơi những tán cây được cắt tỉa gọn gàng theo hình khối đều đặn, rồi khẽ thở dài.
Từ ngày ký ức từ tiền kiếp quay lại, tôi vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Nếu muốn thoát khỏi nỗi bất an cứ quẩn quanh trong lòng, có lẽ chính tôi phải tận mắt chứng kiến việc hủy hôn sẽ không xảy ra. Chỉ khi tận mắt thấy được điều đó, tôi mới có thể tin rằng sự xuất hiện của Caroline sẽ không làm mọi thứ thay đổi.
Trong tuyến truyện chính, thái tử đã hủy hôn với Amelia.
Còn trong tuyến truyện của Rufus thì…
…tôi không muốn nghĩ đến nữa.
Có lẽ để tránh gây hiểu lầm, tôi nên giữ khoảng cách với Caroline thì hơn. Hay là tôi nên đi du học nhỉ? Tôi nhớ là gia tộc công tước thông thạo nhiều ngôn ngữ đến mức dùng được cả trong cuộc sống thường nhật nữa mà.
Nhưng gia tộc Parmesan thì lại khác. Ngay từ đầu đã chẳng có quan hệ, cũng chẳng có tiền tệ.
Chỉ khi lập được công trạng lớn nào đó mới có thể nghĩ tới cách đấy.
Từ túi nhỏ ẩn dưới lớp vải ren nơi cổ tay, tôi lôi ra một hóa thạch hình vỏ sò tí hon, đây chính là bùa may mắn của tôi đấy.
Tôi cứ thế lặng lẽ nhìn nó.
“Hóa thạch có thể được tìm thấy ở bất kỳ đất nước nào.”
…Nhưng Rufus thì chỉ có ở đây…
“Cô tiểu thư kia ơi, sao lại ngồi ở đây một mình thế? Ôi trời, trông cháu nhợt nhạt quá.”
Một giọng đàn ông vang lên ngay phía trên, khiến tôi giật mình. Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy một người đàn ông trông lớn tuổi hơn cha tôi một chút, ăn mặc cũng chẳng theo khuôn phép gì. Không giống với những người trong hoàng cung, ông ta chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần kaki đơn giản.
…Người này là ai?
Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay không có vị khách nào đi cùng phụ thân cả.
Vậy thì… là một viên chức? Hay là người hầu trong hoàng cung?
Nhưng người đàn ông này lại mang một khí chất khó tả. Nhìn ông ta, tôi có cảm giác như đang nhìn thấy chính ngài hầu tước vậy.
“Vì chút men rượu nên cháu mới ra đây hít thở khí trời sao? …Ơ kìa, viên ngọc trước ngực đó chẳng phải ‘Giọt lệ của tiên’ sao? Vậy thì, ta đoán cháu là tiểu thư Parmesan rồi. Người mà Hầu tước Stan giữ còn kỹ hơn giữ quốc khố! Hừm… Ta nhớ từng trông thấy cháu vài lần khi còn bé…đôi mắt xám ấy, không lẫn đi đâu được, giống hệt ánh nhìn của bá tước.”
Ơ cái gì mà ‘Giọt lệ của tiên’, cái gì Parmesan cơ?
Người đàn ông nói nhanh quá, tôi không theo kịp.
Nhưng ông ấy lại mang một khí chất rất… uy nghiêm.
“Chào ngài, cháu là Pia Parmesan.”
Tôi toan đứng dậy thì ông ấy giơ tay ngăn lại nên tôi ngoan ngoãn ngồi yên.
“Ta gọi cháu là Pia được chứ? Còn ta… cháu có thể gọi là bác Johnny. À, nhìn cháu mang theo bảo vật gia truyền thế kia, ta nghĩ tốt hơn là không nên dây vào phe nhà Stan. Vậy ta sẽ nhắc người của mình không tiếp cận cháu. Mà này, cháu đang cầm cái gì trong tay thế?”
Thì ra ông ấy quen biết với hầu tước Stan.
Nhưng điều quan trọng hơn…
…Ông ấy để ý đến bùa hộ mệnh của tôi!
Tôi cảm thấy vui vui trong lòng.
“Đó là một hóa thạch vỏ sò cổ đại ạ.”
“Hóa thạch? Cho ta xem thử được không?”
“Vâng.”
Tôi nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay ông ấy.
“Nhìn như hòn đá vậy.”
“Dạ, đúng là đá mà. Ban đầu nó là vỏ của động vật thân mềm, nhưng sau khoảng 150 triệu năm nó dần dần hóa thành đá. Cháu rất thích nghiên cứu hóa thạch.”
“Ra vậy, thật lãng mạn. Như thể ta được chạm tay vào thời cổ đại vậy. Khoan đã… hoa văn này quen lắm! Chẳng phải là kiểu vân đá của lớp trầm tích chứa dầu mà ta mới phát hiện gần đây sao? Đây chính là nguồn năng lượng tiếp theo đấy! Pia, cháu tìm được nó ở đâu vậy!”
Sao đột nhiên bác Johnny sao lại hăng đến mức đáng sợ thế này?
Dù tôi rất vui vì có người lớn quan tâm đến hóa thạch của mình, nhưng đúng là hơi đáng sợ rồi đấy! Tôi vô thức rùng mình. Hơn nữa, tôi đã thề sẽ không tiết lộ vị trí đó cho bất kỳ ai!
“C…cháu quên mất rồi…”
“Trời ơi! Quả đúng là kiểu của lão cố chấp ấy mà… Khoan đã! Có vẻ Rufus đã quay lại rồi. Gương mặt đó… y như quỷ! Gặp lại sau nhé, Pia! Cố gắng nghiên cứu nha! Ta sẽ âm thầm giúp cháu!”
Lúc em còn chưa kịp phản ứng gì, Rufus đã quay về, tay cầm theo một ly nước.
“Pia, người đó là ai thế? Có làm gì thất lễ với em không?”
“Ngài Rufus, người đó là… Hả?”
Ông bác Johnny đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Một người đàn ông trung niên ăn mặc xuề xòa, tự xưng là ‘bác Johnny’? Lại còn có thể ra vào hoàng cung tự do? Chẳng lẽ… ông ta đi qua đường hầm bí mật? Không thể nào… Anh sẽ báo với cha chuyện này. Pia, lát nữa uống xong thì mình về nhé. Anh cũng vừa chào hỏi xong hết rồi. Em thấy sao?”
Nhờ sự xuất hiện bất ngờ của bác Johnny, tôi đã cảm thấy khá hơn nhiều.
Tôi đón lấy ly nước và nhấp một ngụm mát lạnh.
“Em xin lỗi, lúc nãy thật là mất mặt… Nhưng giờ thì em ổn rồi.”
“Sarah đã chuẩn bị xe ngựa trước rồi. Vậy thì….”
Đột nhiên, Rufus bế tôi lên.
“N..ngài Rufus!? Em tự đi được mà!!”
“Em ngượng à? Không sao, mình đi qua vườn nên chẳng ai thấy đâu. Nếu không làm thế, anh sẽ lo lắm đấy. Vừa nãy trông em như sắp ngất đến nơi vậy.”
Mặt tôi tựa vào ngực Rufus. Anh ấy cứ thế bế tôi đi từ sân thượng băng qua khu thượng uyển. Suốt đoạn đường, anh ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Dù anh không định khoe Pia với ai hết. Nhưng cũng phải cho thiên hạ biết rằng, họ chẳng có cơ hội nào đâu.”
Rufus. người vốn được ca ngợi là điềm tĩnh và là ứng cử viên sáng giá cho chức tể tướng tương lai, lại bế vị hôn thê của mình rời khỏi hoàng cung.
Chuyện ấy, sau này tôi mới biết, đã trở thành một tin tức chấn động lan truyền khắp kinh thành.
◇ ◈ ◇
Tôi đón mùa hè thứ năm của mình tại lãnh địa của Rufus. Cả Rufus và tôi đều dần lớn lên qua từng năm tháng.
Thời gian ở cạnh anh ấy càng dài, tôi càng hiểu về anh rõ hơn.
Anh Rufus là người cực kỳ chăm chỉ. Không chỉ học hành gấp ba lần người khác, anh còn thay cha mẹ cáng đáng đủ việc lớn nhỏ. Vậy mà vẫn không quên rèn luyện thể chất hằng ngày. Lúc nào anh cũng đi trước người khác một bước…không, phải là mười bước.
Thế nhưng, anh ấy không phải kiểu người chỉ biết đến trách nhiệm. Chính anh là người đã che chở cho tôi, đưa tôi về vùng đất của anh, cho tôi một cuộc sống khác hẳn những gì một tiểu thư quý tộc vốn có. Anh còn chiều theo sở thích đào bới đá cổ của tôi mà chẳng bao giờ cười nhạo cả.
…Làm sao mà em không yêu anh được.
Anh cho em thấy nụ cười mà lẽ ra chỉ thuộc về nữ chính. Cả gương mặt phụng phịu, nét kinh ngạc, vẻ mỏi mệt và cả biểu cảm mỗi khi chúng ta chỉ có hai người trong dinh thự…
Em có cảm giác như mình mới là người được thấy Rufus thật sự. Một Rufus hoàn toàn khác với phiên bản trong game.
Thoạt nhìn, anh có vẻ nghiêm khắc, nhưng bên trong lại ấm áp vô cùng. Anh sống hết mình vì gia tộc và lúc nào cũng nghĩ cho thần dân của mình.
Hồi đó em nghĩ, lỡ như câu chuyện trong game có thành hiện thực, lỡ như em bị ruồng bỏ và phải rời khỏi đây, thì cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần có tiền và có hóa thạch, em sẽ sống được.
Giờ nghĩ lại, em mới thấy mình ngây thơ biết bao.
Bởi em đã yêu anh nhiều hơn bất cứ ai.
Nên nếu một ngày anh thật sự bỏ rơi em… em chẳng biết phải làm sao nữa.
“Pia, sao vậy? Tay em dừng lại rồi kìa. Không phải em định nộp đơn vào học viện à? Vậy thì phải hoàn tất tài liệu chứ.”
Nghe lời khuyên của anh Rufus, em đã tổng hợp kết quả khai quật suốt thời gian qua. Có hồ sơ đàng hoàng thì dễ được ưu tiên khi xét tuyển vào học viện. Dĩ nhiên, tôi không ghi rõ vị trí khai quật. Cả chuyện tìm thấy bụi vàng ở sông Regen cũng được giấu kín.
“Xin lỗi anh, em hơi mơ màng…”
Càng lớn, ký ức từ tiền kiếp càng rõ nét.
Có phải vì tuổi tôi đang tiến dần đến thời điểm diễn ra cốt truyện trong game và trùng với độ tuổi của tôi ở kiếp trước?
Tôi đã trăn trở về điều đó rất lâu mà không sao nghĩ thông cho nổi nữa.
Phải làm sao bây giờ…?
“Pia, há miệng nào.”
Bất ngờ, một viên chocolate được đút vào miệng tôi.
“…Ngọt quá.”
“Đường giúp kích thích hoạt động não mà đúng không?”
“Vâng…”
Phải rồi.
Còn một kiểu biểu cảm khác của anh Rufus nữa. Đó là khi anh ấy trở nên dịu dàng đến mức ngọt ngào không chịu nổi.
◇ ◈ ◇ ◈ ◇
Sao nó ngọt thế nhỉ =)))))))) Dịch mà sởn cả da gà


3 Bình luận