Không biết bằng cách nào,...
Wakioka Konatsu (脇岡こなつ) magako
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel, Vol 4 (XONG)

Chương 4: Lần lượt hẹn hò riêng từng mỹ nhân hạng S?!

25 Bình luận - Độ dài: 12,143 từ - Cập nhật:

Bầu trời màu đỏ thẫm chuyển sang màu đen tuyền. Dọc đường đến địa điểm đón lễ hội pháo hoa, Haruya không khỏi choáng ngợp trước biển người vượt xa mọi tưởng tượng. Nhìn qua lại một hồi, cậu gần như chẳng thấy một góc nào trống trơn.

Đứng bên trong biển người, cậu mới cảm nhận được cái nóng hầm hập và o ép ra làm sao. Mật độ khách đông đảo không chỉ làm không khí tắc nghẽn khó lưu thông, mà thân nhiệt toả ra còn cộng hưởng với lại nhiệt độ ngoài trời nữa. Bất giác thở hổn hển, Haruya lặng lẽ kéo đôi chân bước đi, thỉnh thoảng lại để mắt đến hội bạn kẻo lạc.

Cẩn tắc vô áy náy, chứ lỡ lạc thật thì…

Loay hoay mất một hồi, năm người cũng đặt chân tới những bậc thềm đá dẫn về phía cổng đền, trải dài hai bên là những ngọn đèn lồng giấy. Không khí bí bách từ biển người vẫn còn đó, nhưng len lỏi chen vào là mùi hương hấp dẫn của những quầy hàng rong.

“Oa… Thì ra đây là lễ hội pháo hoa…”

Há hốc miệng cảm thán, hai mắt Rin sáng bừng.

“Chứ còn là gì nữa. Hiển nhiên vậy rồi mà.”

Yuna khẽ nhún vai, nói điều ai cũng biết.

“Thôi nào, làm gì căng. Mình cũng bất ngờ mà.”

Miệng khanh khách bật cười, Kazemiya bày tỏ sự đồng cảm tận đáy lòng với Rin.

“Công nhận là đẹp ghê…”

Sara nhỏ giọng xuống, gần như là độc thoại. Về phần mình, Haruya thở phào, lấy làm mừng vì đã đặt chân được đến nơi. Đợi hai người dẫn đầu, tức Kazemiya cùng với lại Sara, đếm đủ quân số xong, cả bọn liền tìm kiếm một chốn nào thuận lợi cho việc ngắm pháo hoa, rồi trải bạt xuống đất nhằm đánh dấu chủ quyền. Toàn bộ quá trình được diễn ra rất nhanh chóng, dẫu trước đó không phải không ai cũng lạc quan sẽ dễ dàng đến vậy. Như chỉ chờ có thế, giọng Kazemiya bất thình lình vang lên.

“Được rồi, vậy là xong. Chúc hai bạn thân yêu lên đường vui vẻ nhé.”

Haruya đang định ngồi xuống nghỉ giải lao, thế nhưng nguyện vọng ấy… thằng bạn trời đánh kia xem ra không tán thành. Nghe cậu ta nói thế, Yuna với Sara cũng gật đầu hùa theo.

“Mấy cậu bị sao đấy…?”

Ngơ ngác đặt câu hỏi, thứ cậu nhận lại được chỉ là câu trả lời nhẹ tênh từ cậu ta.

”Yên tâm đi. Bọn này cũng định đi thăm thú loanh quanh mà."

Yuna với Sara đều tỏ ý tán đồng.

“Đúng rồi đó. Cứ tận hưởng đi Rin. Akasaki-kun, chăm sóc cậu ấy nhé.”

“Bọn mình không sao đâu. Cậu đừng lo nghĩ gì.”

Hai cô nàng vẫy tay tiễn biệt Haruya. Rin đứng đằng sau lưng nắm lấy tay áo cậu.

Nói cách khác, nhiệm vụ cậu sắp tới là tham quan một vòng lễ hội cùng với Rin. 

Tin nhắn mà cô bạn gửi cho Haruya, trước khi rời khỏi tiệm cho thuê yukata, chính xác được trình bày với nội dung như sau.

“Akasaki-kun. Mình rất cảm kích vì những gì cậu đã làm, vậy nên để trả ơn… mình có thể cùng cậu tham quan lễ hội chứ? Chỉ hai đứa mình thôi.”

Tin nhắn chỉ có thế, mặc dù cậu không chắc trước giờ đã làm gì xứng đáng được trả ơn.

Chỉ là… giá mà mình từ chối được thì vẫn đỡ hơn…

Cậu cúi gằm mặt xuống, nhớ lại cuộc hội thoại lúc cả nhóm cậu đang trên đường đến lễ hội. Mọi người vẫn còn đây, thế nên dù muốn thì cậu cũng chẳng thể nào hỏi kĩ thêm chi tiết.

”Kazemiya-kun, chúng mình muốn một lần được bày tỏ trọn vẹn lòng biết ơn đối với Akasaki-kun, vậy nên có thể nào… cậu tạo điều kiện cho từng người trong chúng mình, để có thời gian riêng với cậu ấy được không?”

Không biết vì lẽ gì, hội con gái đột nhiên tìm Kazemiya mà nhờ vả như thế. Nghe xong cậu ta tuy ngoài miệng có than thở, đại loại rằng ghen tị với lại Haruya, nhưng quay đi quay lại một hồi vẫn chấp nhận. Kế hoạch hội mỹ nhân hạng S đã đưa ra… kể từ khoảnh khắc ấy chính thức được thực hiện.

Kết thúc đoạn hồi tưởng, thấy Rin giật nhẹ vào tay áo như ra dấu, cậu bèn quay sang cô, ân cần mà đáp lại.

“Nào, chúng mình đi thôi.”

“Ừ-Ừm…”

Kazemiya gần đó nhếch mép cười, chứng kiến đôi nam nữ hành xử như một cặp mới lần đầu biết yêu. Ngầm buông lời chửi rủa cái bản mặt cậu ta, cậu ngậm đắng nuốt cay, ráng làm tròn nhiệm vụ.

-----

“Cậu thích ăn gì thì cứ bảo với mình nhé. Để mình hộ tống cho.”

“Cảm ơn Akasaki-kun… Nhờ cậu dẫn đường nhé.”

Đứng giữa khu hàng rong, Haruya nhanh nhẹn ngỏ ý được giúp đỡ. Rin suốt nãy giờ cứ bồn chồn nhìn đâu đâu, tựa như nỗi ngượng ngùng vẫn chưa thể xoá nhoà. Cô lặng lẽ theo sau, chỉ mỗi đôi guốc gỗ dưới chân kêu lộc cộc.

“À thì, mình tính nhân dịp này… bày tỏ trọn vẹn nhất lòng biết ơn với lại Akasaki-kun, nên cậu thích ăn gì cũng đừng khách sáo nhé.”

“Ừm, biết rồi.”

Cậu vui vẻ nhận lấy thành ý đến từ Rin, dù chẳng tìm ra gì đáng để thử cho lắm. Bình thường cứ món gì hơi lạ mắt là cậu sẵn lòng đánh chén ngay, nhưng nãy giờ nhìn quanh, cậu thấy quán nào cũng hét giá như trên trời. 

Nghĩ ngợi được một hồi, cậu bỗng nhận ra rằng biểu cảm trên mặt Rin không còn gượng ép nữa. Thay vào đó, cô như bị hớp hồn, bởi dòng người náo nhiệt và không khí nô nức đặc trưng của lễ hội.

“A, kia kìa, Akasaki-kun! Lại qua thử xem chứ?!”

Cô bạn giật mạnh lấy tay áo Haruya, ngón tay chỉ về phía một quầy bán đá bào.

“… Tự nhiên lại nhớ đến lễ hội trường mình nhỉ?”

“Ừ, có lí…”

Đúng là trong một lần làm nhiệm vụ khảo sát tình hình lễ hội trường, Haruya đã từng ăn đá bào cùng Rin. Nhìn cái cách cô bạn hồ hởi đến nhường này, cậu khá chắc rằng cô đang mong được một lần sống lại kỉ niệm ấy.

“Vậy bây giờ chúng mình đi ăn đá bào đi.”

“Nhất trí! Phải thử mới biết được.”

Haruya cười khổ, chẳng hiểu nổi thái độ sớm nắng chiều mưa kia.

“Akasaki-kun, hình như là không có đá bào siêu cay nhỉ?”

“Ý nói cái đá bào ??? kia đúng không? Chắc là hàng độc lạ của trường Eiga rồi.”

Nhìn lại lễ hội trường cả hai cùng trải qua, Haruya và Rin nhìn nhau nhoẻn miệng cười. Nhận lấy cốc đá bào, hai người kiếm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống ăn. Rin chọn vị dâu tây, còn cậu chọn cho mình Blue Hawaii quen thuộc.

“Ăn không, Akasaki-kun? Dâu tây cũng ngon lắm. Nào, ‘A’ đi.”

Cô bạn xúc một miếng, đưa lại gần phía cậu. Haruya ngượng ngùng bèn tìm cách chống chế.

“K-Không cần đâu, Kohinata-san… Mình có thìa riêng mà.”

“Thôi mà, đừng vậy chứ. Để mình trả ơn coi… Phải chừng này mới xứng, chứ không là không được.”

Rin rụt rè lên tiếng, đưa thìa lại gần hơn. Không muốn làm khó cô, cậu đành há miệng ra, ngậm lấy cho xong chuyện.

“Akasaki-kun, mình nếm của cậu nhé?”

Được nước càng lấn tới, cặp mắt cô say đắm dụ dỗ Haruya. Cậu đoán rằng cô bạn đang trên đà hưng phấn, khi mọi chuyện tiến triển y hệt như tiền lệ đã xảy ra trước đó. Muốn chiếm thế thượng phong, cậu cần tạo ra một bước ngoặt không ngờ tới… và thật bất ngờ thay, với chính Haruya, cậu thật sự làm được.

“Kohinata-san… coi bộ bận rộn nhỉ. Hết đứng ở bên cho lại nhảy sang bên nhận.”

“T-Trái tim của con gái phức tạp lắm đó chứ! Nhưng mà mình lúc này… chỉ muốn được toàn tâm toàn ý trả ơn thôi.”

Đến đây Haruya nảy ra một suy nghĩ, rằng toàn bộ lời nói cử chỉ ngọt ngào kia… đều chỉ là diễn tập cho một buổi hẹn hò, buổi hẹn hò hứa hẹn sẽ diễn ra giữa Rin với người cô thầm thường. Rút ra kết luận ấy, bỗng nhiên Haruya thấy nhẹ lòng đi hẳn.

“Được rồi. Vậy lần này coi như có qua có lại nhé.”

Nói rồi, cậu cũng xúc một thìa, xong đưa sát miệng Rin. Cô bạn thoáng ngẩn ngơ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã nhiệt tình đớp trọn.

“… Thế này đúng là ngượng hơn cả mình tưởng nữa.”

“Biết vậy là tốt rồi.”

“Mồ, cái đồ…”

Trước thái độ bình thản đến từ Haruya, Rin phồng mang trợn má như ra điều không phục. 

Mục đích cô là làm con tim cậu xao xuyến, từ đó buộc cậu phải xúc động đến tột cùng, khi được nghe những lời cảm tạ cô thốt ra. Ấy thế mà, chỉ có mình cô là cuống cuồng hết cả lên, để rồi phải tự hỏi vì sao lại thất bại. May thay đúng lúc này, một sáng kiến tài tình bất chợt vụt qua Rin.

“Akasaki-kun. Khi nào ăn xong rồi, cậu đi theo mình qua chỗ này một chút nhé.”

Làm theo lời của cô, Haruya dừng chân trước một quầy mặt nạ. Song hành với mức độ đa dạng về mẫu mã, giá cả từng mặt hàng cũng đắt đỏ tương đương. Hai con mắt sáng lên, Rin mải miết ngắm nghía dãy mặt nạ trưng bày.

“Akasaki-kun! Theo cậu thì món này trông hợp với mình không?”

Cô bạn có vẻ như không ngần ngại xuống tiền, miễn là có một chiếc mặt nạ cậu thấy ưng.

Công tâm mà nói thì… cá nhân cậu tin rằng chẳng có chiếc nào là trông không hợp với Rin, bởi khuôn mặt của cô vốn dĩ đẹp sẵn rồi. Có điều, đây chắc chắn… không phải câu trả lời mà cô bạn trông mong.

“Mình nghĩ là Kohinata-san… sẽ hợp chiếc mặt nạ hình con vật này đấy.”

“Vậy chốt mua luôn đi~”

Rin lập tức hồ hởi rút tiền từ trong túi. 

Không hiểu nổi vì sao, đến tận thời khắc này… ánh mắt của cậu mới bất giác dừng lại bởi phia sau mái tóc cô, nơi có sợi ruy băng đang quấn gọn tóc lại. Đối với cậu lúc này, Rin hiện lên lạ lẫm, mà cũng thật dễ thương. Phải chăng là trước giờ, kể cả khi có dịp ghé qua quán cà phê… cậu đã quá dửng dưng trước nhan sắc cô bạn?

“Ủa? Sao thế?”

Linh cảm được cái nhìn Haruya dành cho, Rin vừa đeo mặt nạ vừa thắc mắc nghiêng đầu.

“À không, không có gì. Chỉ là ấn tượng với kiểu tóc của cậu thôi.”

“C-Cảm ơn nhiều…”

Rin cúi đầu nhìn xuống, chiếc mặt nạ che phủ hoàn toàn đi dung nhan.

“Khoan đã, cậu đeo vậy không sợ bị cản tầm nhìn à?”

“Kệ chứ. Hét hội thì cũng chẳng lấy đâu ra dịp đeo.”

Rin rõ ràng nói dối. Lớp mặt nạ với cô như một lớp thành trì, để cô thêm chủ động và bạo dạn tấn công. Chỉ cần đối diện cậu trực tiếp thêm một giây, chắc cô sẽ xấu hổ đến không chịu được mất. Có cơ sở làm liều, Rin đưa bàn tay mình về phía Haruya.

“Nếu cậu không phiền thì… hai chúng mình có thể nắm tay nhau được không? Nhỡ đâu chen chúc xong bị lạc thì khổ lắm.”

Giọng ngọt ngào ngỏ ý, cô bạn hạ quyết tâm dụ dỗ cậu vào tròng. Nhìn một lượt xung quanh, Haruya đồng tình, thấy Rin nói có lí.

Lạc nhau giữa chốn này thì khỏi phải nói rồi. Với cả việc nắm tay… xem ra cũng chẳng phải to tát gì cho lắm. Chắc do mới nắm tay bên trong nhà ma xong.

Không nói một lời nào, bàn tay cậu nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay cô, lực nắm vừa đủ cho cô bạn thấy thoải mái. Nhìn bàn tay hai người khăng khít đan vào nhau, Rin thì thầm ranh mãnh, như cố tình châm chọc.

“Akasaki-kun. Tay cậu ấm thế này… mình thấy an tâm lắm.”

Bất giác Haruya giật mình phản ứng lại.

“Ơ kìa, Akasaki-kun? Được khen có câu thôi đã tưởng bở rồi à?”

Chết thật chứ… Lại bắt đầu bày trò ăn hiếp người ta rồi.

Không còn xa lạ gì cái nết này của cô, Haruya nhanh chóng tìm cách trả đũa ngược.

“Kohinata-san, phải công nhận tay cậu cũng mềm mại thật đấy. Quả đúng là bàn tay của một thiếu nữ đẹp.”

Mãi đến khi dứt lời, có một điều muộn màng cậu mới chợt hiểu ra. Rằng những lời dễ thương của một cô con gái… cũng có thể trở nên bệnh hoạn và kinh tởm, khi được diễn ngôn lại bởi một thằng con trai. Không chỉ thế, ít nhất Rin còn có chiếc mặt nạ che đi, trong trường hợp nghe xong không khỏi thấy xấu hổ… chứ cậu thì y như đánh giặc không mặc giáp.

“Ái chà, không ngờ Akasaki-kun… tâm đắc bàn tay mình đến mức này cơ đấy.”

“………”

Cô bạn liền tiếp lời, không cho cậu lấy nổi một nhịp được lấy hơi.

“Tận hưởng tiếp đi nhé, Akasaki-kun. Này là quà trả ơn dành cho cậu kia mà.”

Nhận định rằng thế trận càng đánh càng thêm thua, cậu đành đổi chủ đề cho trái tim yên nghỉ.

“Ây da~ Tự nhiên lại nổi hứng muốn chơi bắn súng ghê. Kohinata-san đi cùng với mình không?”

“Đi chứ. Nhờ cậu hộ tống nhé, Akasaki-kun!”

Rin vui vẻ đáp lời, tiếng guốc mộc hiện rõ niềm phấn khởi hân hoan. 

Hai người la cà chơi đủ trò tiếp sau đó, từ bắn súng cho đến vợt bóng nổi trong bể. Thấy cậu chơi bắn súng, Rin cũng đòi chơi theo, nhưng nhận ra khi chơi phải tháo mặt nạ xuống, cô bạn liền im bặt không dám ho he gì. Haruya thừa cơ đem cô ra châm biếm, nhưng chính cô cũng chẳng nề hà đốp lại ngay, dĩ nhiên là không quen đeo lại chiếc mặt nạ.

“Akasaki-kun. Mình thừa biết là cậu thích được nắm tay mình, thế nên là thôi đi. Chứ không mình dỗi đấy.”

Uầy, mặt nạ xịn ghê… Từ một người đẻ ra hai nhân cách luôn mà. Được cái dễ thương nên lần này cho qua nhé.

Hai con người háo thắng tuy rằng kèn cựa nhau, nhưng chính nhờ có thế, tâm trạng cả đôi bên đều cải thiện đáng kể, không còn chút gì là gượng gạo né tránh nhau.

Vui chơi thoả thích rồi, hai người lại đi tìm một chỗ mà ngồi xuống. Ngẩng đầu nhìn lên trời, Rin bộc bạch tâm tư, vẫn đeo chiếc mặt nạ.

“Mình từ trước đến giờ… nói thật là không thích bản thân mình lắm đâu.”

Giọng cô bạn cất lên sâu lắng và trầm tư, khác hẳn với khi nãy giọng tếu táo bông đùa. Haruya lặng im, để cô bạn nói tiếp.

“Vậy nên mình lừa dối. Mình lừa dối người ngoài, lừa dối chính bản thân. Mình rụt rè tự ti, nhưng mình thà giấu đi, thay vì chọn chia sẻ…”

Xem ra chiếc mặt nạ chính là đang ẩn dụ con người cô trước đây. Cô lại giãi bày thêm, giữ tông giọng không đổi.

“Sara-chin, với cả Yuna-rin. Đã từng có lúc mình… chẳng hề quý trọng hay khâm phục hai cậu ấy. Mình cười cợt trong lòng, thầm nghĩ họ ngốc lắm mới bị lừa phỉnh bởi một đứa như mình đây. Người như mình làm sao… có thể nào sánh ngang hai cậu ấy được.”

Haruya đến đây bắt đầu hồi tưởng lại những khía cạnh về cô, những khía cạnh được biết thông qua lễ hội trường. 

Một cô bạn luôn luôn năng động và tươi tắn, lan toả những giá trị tích cực tới mọi người. 

Một cô bạn chỉ ước bình yên sống qua ngày, không trở nên đặc biệt trong mắt bất cứ ai. 

Một cô bạn từng bị bắt nạt trong quá khứ, gánh chịu những vết sẹo khắc sâu nơi tâm hồn.

”Nhiều khi mình chợt nghĩ, rằng cứ sống thế này… thì chỉ càng áp lực cho mình về sau thôi. Càng áp lực thì mình càng ghét bỏ bản thân, chứ chẳng thể yêu mến hay là chấp nhận nổi.”

Rin giơ cao cánh tay, hướng về những vì sao.

“Nhưng mà, dạo gần đây… mình nghĩ mình học được cách yêu bản thân rồi. Dù có đôi lúc mình vẫn tự trách bản thân, khi không vừa ý với những gì mình thể hiện…”

Từ cách đây rất lâu, cô đã mong có dịp thành thực đối mặt với Haruya thế này, ấy vậy cứ do dự lần lữa mãi không xong. Chỉ chiếc mặt nạ này mới cho cô dũng khí, chứ một khi tháo ra… liệu rằng bản thân cô có thể làm được gì? Khác biệt là giờ đây, khi gặp phải vấn đề, cô không còn đơn thuần mất hết hy vọng hay tìm cách chạy trốn nữa. Thay vào đó, cô động viên bản thân, phấn đấu nhằm trở nên tốt hơn theo từng ngày.

“Để mình có động lực thay đổi bản thân mình, vượt lên so với lại chính mình của ngày xưa…”

Cảm xúc Rin dồn nén, ngỡ như sắp nổ tung.

“Akasaki-kun, là nhờ có cậu đấy. Thế nên… cảm ơn cậu rất nhiều.”

Khép lại phần trình bày, Rin ngượng ngùng ngoảnh đi. Chiếc mặt nạ che khuất biểu cảm gương mặt cô, nhưng may thay đôi tai cô bạn rất trung thực. Có lẽ nhờ những lần hai người cùng chuyện trò bên trong tiệm cà phê, lời cảm ơn đong đầy tâm trạng đến từ cô… dễ dàng chạm tới và lay động trái tim cậu.

Chỉ là, Kohinata-san… có vẻ như vẫn chưa hay biết gì hết nhỉ…

Rin đã thật lòng rồi, thế nên cậu quyết định cũng thật lòng với cô.

“Kohinata-san. Nghe cậu giãi bày xong, mình cũng muốn thẳng thắn nói với cậu thế này. Mình thấy rằng, theo quan điểm cá nhân… cậu vẫn chẳng hiểu gì về con người cậu hết.”

“Hả…?”

Rin đờ đẫn thốt lên, quay sang nhìn phía cậu. 

“Không chỉ mỗi bản thân cậu đã chọn trở thành…”

Cậu giơ cánh tay lên, gỡ lấy chiếc mặt nạ cô bạn đang đeo xuống.

“Mình cũng mong muốn rằng Kohinata-san… học cách yêu bản thân rụt rè của cậu nữa.”

Xuyên suốt cuộc đối thoại nãy giờ giữa đôi bên, có thể thấy rõ Rin thường xuyên nhấn mạnh rằng bản thân đã thay đổi. 

Dĩ nhiên, xuất phát điểm từ đây học cách yêu bản thân cũng đã là bước tiến, thế nhưng Haruya còn muốn cô trân trọng những gì không hoàn hảo, trân trọng bản thể đã tạo nền tảng cho cô. Cậu quyết không để cô ghét bỏ con người cũ, chỉ vì trong quá khứ từng chịu cảnh bắt nạt. Định mệnh đã dẫn lối hai người lại gần nhau, bằng những buổi tâm sự bên cạnh tách cà phê… chính vì thế cậu mới quan tâm cô đến vậy.

“………”

Hai con mắt trợn tròn, Rin sững người một thoáng. Thế rồi… cô chầm chậm lắc đầu.

“Con người thật của mình hèn hạ đáng khinh lắm. Không đời nào mình lại yêu quý cho được đâu…”

“Học cách chấp nhận mình yếu đuối ra làm sao… quả nhiên không phải chuyện một sớm một chiều nhỉ.”

Đến ngay bản thân cậu còn không làm được thế. Cậu chỉ quay lưng đi, tránh đối diện sự thật.

Cậu biết mình thảm hại. Cậu biết mình đáng khinh. Nhưng dù thế đi nữa…

“Cho dù con người cậu có hèn hạ đáng khinh, miễn là cậu chấp nhận và cùng nó tiến lên, thì Kohinata-san… theo mình vậy mới khiến cậu đẹp xiêu lòng người. Nên đừng chỉ yêu mỗi con người cậu giờ đây. Hãy yêu cả con người trước đây của cậu nữa.”

Xúc động trước thái độ chân thành trong lời nói, nghe xong trái tim Rin thình thịch đập liên hồi.

“Akasaki-kun mà đã nói như thế… thì e rằng cũng không còn cách nào nữa nhỉ…”

Giọng cô bạn run rẩy, khắp người thấy nóng ran.

“Con người thật của mình… tuy là chỉ có thể cười được thế này thôi, nhưng nhất định mình sẽ… sẽ yêu hết tất thảy những gì làm nên mình.”

“………”

Ngẩn người trước nụ cười đẹp mê hồn của cô, Haruya dán mắt nhìn cô bạn không rời.

Rin đứng dậy sau đó rồi cùng cậu quay về, nhường lại sân khấu cho Yuna và Sara. Tạm thời đã mãn nguyện với thành quả hôm nay, cô nhìn Haruya, chiếc mặt nạ không còn giấu đi khuôn mặt nữa.

“Nè, Akasaki-kun.”

Không một chút toan tính, giọng nói cô cất lên.

“Sao thế?”

“Nhớ là cậu vẫn còn… hẹn uống ly cà phê do chính tay mình xay, với cả hôm nào đó đi bơi cùng mình đấy.”

Có vẻ như cô bạn đang sợ mối quan hệ hai người sẽ nhạt phai, sau chuyến đi du lịch nhân dịp nghỉ hè này. 

Nãy giờ thấy không khí có hơi chùng xuống thật…

Nguy cơ lộ thân phận dĩ nhiên vẫn còn đó, nhưng Rin trong mắt cậu đang thầm thương trộm nhớ một nhân vật thứ ba, và cô bạn cũng từng đưa cho cậu rất nhiều lời khuyên có ích nữa, thế nên cậu nhận định rằng không cần thiết phải quá đề phòng với cô. Gật đầu “Ừm” một cái, Haruya tiếp lời.

“Bởi hai đứa chúng mình… đều là thành viên của ban điều hành đúng không?”

“Đúng thế.”

Rin mỉm cười thật tươi, như đang cố kiềm nén niềm hạnh phúc dâng trào. Gần tới chỗ đám bạn đang ngồi trên tấm bạt cả nhóm đã trải sẵn, cô giật tay áo cậu nhằm ra hiệu lắng nghe.

“À thì, mình định nhờ cậu nốt một chuyện này nữa thôi. Chuyện có liên quan đến Sara-chin ấy mà…”

“Himekawa-san?”

“Phải. Dạo này trông cậu ấy cứ lạ lạ kiểu gì, nên là… Akasaki-kun, phiền cậu quan tâm và giúp đỡ cậu ấy nhé.

Rin hạ giọng thì thầm căn dặn Haruya, khép lại quãng thời gian riêng tư giữa hai người.

-----

“Được rồi, vậy trước tiên… mình đi qua đằng kia mua kẹo táo đã nhé?”

“Ừ-Ừm… Được.”

Kết thúc lượt của Rin, lần này đến Yuna tách nhóm dạo một vòng lễ hội cùng với cậu. 

Lúc mà Haruya cùng Rin quay trở về, hai người liền nhận ra ba người bạn còn lại đang ngồi trên tấm bạt. Mỗi người cầm trong tay một thứ quà nào đó, như để giết thời gian cho đến khi trẩy hội.

“Vậy tức là… đến lượt mình rồi nhỉ.”

Rin vừa bước lại gần, Yuna liền đứng dậy bước tới Haruya, và thế là dẫn đến mẩu đối thoại vừa rồi. Tin nhắn cậu nhận được từ cô là như sau.

“Akasaki-kun. Mình có chuyện muốn bàn liên quan đến kịch bản, với ngoài ra thì mình cũng muốn được cảm tạ trọn vẹn tới cậu nữa. Vậy nên cậu có thể… dành riêng chút thời gian cho hai đứa chúng mình, cùng nhau đi thăm thú không gian lễ hội không?”

Vậy là về căn bản, Yuna hẹn riêng cậu cũng vì một lí do tương đồng với lại Rin.

Sao cứ phải làm quá mấy chuyện cỏn con vậy…

“Nào, đi thôi.”

Yuna kéo tay áo Haruya giục giã, chẳng hề hay biết đến những điều cậu suy tư.

“… Đang tưởng mình hảo ngọt như trẻ con đúng không?”

Đứng trước quầy kẹo táo, cô mở lời trước tiên.

“Không, không, làm gì có.”

“Đùa thôi.”

Haruya vội vàng tìm cách chối đây đẩy, trong khi đó Yuna dịu mặt xuống mà đáp.

“Vì vậy nên, để không tạo điều kiện cho cậu nói xấu mình… Akasaki-kun cũng ăn với mình đi. Phần của cậu mình trả.”

“Hả…?”

“Hai đứa cùng ăn thì ai dám coi người kia là trẻ con nữa chứ. Đúng không?”

Cô bạn liền đắc chí vênh mặt lên nhìn cậu.

Ăn kẹo táo thôi thì có gì trẻ con đâu… nhưng chấp nhặt như này khéo khi là có đấy.

Haruya đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nhưng rồi lại giấu đi, sợ rằng thành thật quá sẽ khiến Yuna giận. Tuy nhiên, riêng nụ cười trên môi… bất giác cậu lại không tài nào kìm nén được. Định bụng là ít nhất không để cô phải bao, cậu rút ví tiền ra, nhưng chưa làm gì đã bị Yuna ngăn lại.

“Lần này mình trả cho. Dù gì cũng là cách tỏ lòng thành tâm mà…”

“Thôi được, mình biết rồi. Nếu vậy cảm ơn nhé.”

Giọng cô như khẩn cầu, thế nên cậu chẳng biết làm thế nào khác hơn. Chỉ với chiếc kẹo táo cầm trên một bên tay, Yuna không hiểu sao bỗng xinh đến lạ thường. Nhấm nháp chiếc kẹo táo, cậu nhìn cô mà chẳng nỡ rời mắt một giây.

Cũng giống như ban nãy khi đồng hành cùng Rin, Haruya dẫn cô ngồi xuống một chỗ trống. Thoáng chốc một khoảng lặng giữa hai người trôi qua. Yuna thậm chí còn chẳng hỏi han một câu, xem giữa cậu và Rin diễn biến như thế nào. Haruya đoán rằng một dạng luật im lặng đã được hội con gái ngầm thống nhất với nhau, tức không ai được phép tọc mạch quãng thời gian riêng tư của người nào.

“Này.”

Yuna chợt lên tiếng, khi cây kẹo trên tay đã ăn được một nửa.

“Khi nào ăn xong rồi, thì chúng mình trước tiên… bàn bạc cách triển khai chi tiết kịch bản nhé.”

“À, đ-được.”

Cậu đáp lại ấp úng, khiến cô khúc khích cười.

“Akasaki-kun, mình biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì đấy. Cậu tưởng rằng kịch bản đáng lẽ đã xong rồi, và tự hỏi tại sao mình đột nhiên lại không nhập vai nữ chính nữa. Có đúng đó là điều ít nhiều cậu nghĩ không?”

“………”

Cậu á khẩu hoàn toàn, chỉ có thể khâm phục nhãn quan của Yuna. Nhìn cô bạn đứng bên, tự nhiên và thư thái, Haruya cứ ngỡ trước mặt là Nayu, chứ không phải phiên bản Yuna tìm mọi cách xáp lại gần bên cậu.

Quan sát cái cách mà Haruya phản ứng, Yuna tự biết mình đã đoán trúng tim đen. Vừa nhâm nhi chiếc kẹo đã gần như hết nhẵn, cô bạn vừa cất lời.

“Nhân tiện cũng nói luôn, kịch bản mình chưa xong, nhưng sắp hoàn thành rồi. Còn về việc tại sao mình không diễn cái trò công khai tán tỉnh nữa, thì mình nghĩ thế này…”

Giơ tay lên che khuất một bên gương mặt đi, cô hạ giọng nói tiếp.

“Những lúc muốn thật lòng cảm ơn một ai đó… sống thật với chính mình có lẽ sẽ tốt hơn. À mà đấy là mình thiết lập nữ chính theo hướng như vậy thôi nhé…”

Nói được hết nửa đầu, Yuna bỗng luống cuống, như vừa mới nhìn lại hành động của chính mình trong những ngày vừa qua. Haruya đang định trêu chọc cũng sực nhớ, rằng thân phận hiện tại đang không phải Haru, thế nên đành kìm lại ham muốn vào trong lòng.

Chưa kể Nayu-san có khi còn nắm được thân phận mình rồi nữa… Dù khá chắc là mình lúc đấy nghe nhầm thôi.

Tính từ hôm bắt đầu chuyến du lịch qua đêm, Haruya đã nghe, hoặc ngờ rằng đã nghe, cái tên “Haru” từ Yuna tận hai lần. Một lần là trên đường đi tàu điện hướng đến nhà ông nội Sara, và một lần vào bữa tiệc thịt nướng cùng ngày.

Cậu đã thử suy nghĩ, nhưng dù nghĩ mãi thì đầu óc vẫn mông lung, do đó cậu cố tình tránh không nghĩ đến nữa. Tuy nhiên, giữa tình cảnh Yuna càng lúc càng khiến cậu liên tưởng tới Nayu, Haruya có muốn lảng tránh cũng không được. Trái tim cậu bắt đầu loạn nhịp vì lo âu.

“… Đừng có bơ mình chứ.”

Bắt gặp ánh mắt cô đang dần mất kiên nhẫn, suýt nữa Haruya tay chân khua loạn xạ. Dù chỉ là thấp thoáng, sắc đỏ đã hiện diện trên cặp má Yuna.

“M-Mình xin lỗi. Có chút chuyện khiến mình hơi tư lự chút thôi.”

“Nói chuyện với con gái thì tập trung vào chứ. Akasaki-kun, cậu có biết làm vậy là xấu tính lắm không?”

Không chối được vào đâu, hai vai cậu thõng xuống, thành tâm mà nhận tội.

“Mình xin lỗi. Nhưng nói gì thì nói, Takamori-san lúc này… chẳng phải trông thư giãn hơn so với trước sao?

“Vậy à. Nghe cũng được đấy chứ.”

Bình thản đáp lại xong, Yuna đưa lên miệng miếng kẹo táo cuối cùng. Coi bộ vẫn thòm thèm, cô nhìn chằm chặp vào chiếc xiên gỗ trống trơn. Thấy thế, Haruya bèn nhường cây kẹo cho cô bạn.

“Cậu muốn ăn thêm chứ? Mình vẫn còn một nửa, chưa chạm răng vào đâu.”

“Ái chà… Akasaki-kun công nhận tốt bụng phết.”

Cảm thán một câu xong, cô thì thầm tiếp lời.

“Nhưng thôi, Akasaki-kun cứ ăn cho hết đi. Mình mua là bởi vì muốn đãi cậu cơ mà. Chỉ dám xin nhận lấy tấm lòng của cậu thôi. Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

“Vậy à. Mình biết rồi.”

Thực tình thì bản thân món kẹo táo không phải thứ cậu quá ham hố, nhưng ngẫm thấy bản thân quả đúng là thất lễ, khi trả lại món quà đã nhận được từ cô… cậu lập tức vội vã ăn không chừa miếng nào.

“Đáo để thế không biết…”

Hai con mắt trợn tròn, Yuna chớp lia lịa nhìn phía Haruya. 

Ngoài tiếng cậu nhóp nhép nhai miếng kẹo táo ra, chỉ có một khoảng lặng bao trùm giữa hai người. Tuy nhiên, không hề có chút gì gượng gạo khó xử hết.

Một phần có lẽ bởi cậu đã quen biết với Nayu tương đối lâu, nhưng phần lớn công lao… hẳn vẫn nhờ không khí náo nhiệt của lễ hội. 

Vô số tiếng guốc gỗ đi lại nơi mặt đường. Vô số tiếng vọng từ những quầy hàng thơm ngon. Vô số tiếng cười nói chuyện trò đầy vui vẻ. Bao bọc lấy khoảng lặng là vô số âm thanh, những âm thanh sôi nổi không một chút thù hằn.

“Này.”

Đợi que kẹo chui hết vào trong bụng cậu xong, Yuna một lần nữa quay sang cất tiếng hỏi.

“Trước khi hai đứa mình bàn đến chuyện kịch bản, cậu có muốn… uống thứ gì đó không?”

Giọng cô bạn có phần e dè và ngập ngừng. Cô hẳn là cố tình đợi cho cậu ăn xong rồi mới đề cập tới, dù ý định chẳng phải ban nãy mới nghĩ ra. Cảm phục trước thái độ chu đáo đến từ cô, cậu lập tức gật đầu, không một chút do dự.

“Được thế thì may quá. Đúng lúc đang khát khô cả họng như thế này…”

Haruya vừa nói vừa nhìn mặt Yuna.

Ơ, Takamori-san… Trên miệng cậu hình như còn dính kẹo táo kìa.

Chính nhờ đó cậu mới để mắt đến đôi môi đỏ như máu của cô, nơi chút vụn kẹo táo đang bám lên bề mặt.

“Nào… Đi thôi, Akasaki-kun.”

Không hề hay biết gì, cô cứ thế bước đi, buộc cậu phải vội vã tìm cách hòng ngăn lại.

“Khoan đã!”

Haruya vồ lấy tay áo của Yuna, chẳng buồn đoái hoài đến liệu chiếc yukata có bị dãn do mình.

“G-Gì mà… sồn sồn thế…”

Yuna ngoái lại nhìn, không giấu nổi được vẻ ngượng ngùng trong giọng nói. Ngay tức thì đập vào con mắt Haruya… là điệu bộ cuống cuồng hoảng hốt của cô bạn.

“N-Nhưng phải công nhận là không khí lễ hội này… cũng tương đối phù hợp chứ không phải là không…”

Hai gò má phớt hồng, cô bạn cứ bồn chồn ngọ nguậy mãi không thôi. Nhìn một lượt xung quanh, thắc mắc cậu đặt nhanh chóng có lời giải.

“Nào, a~~~”

“Thôi nào, đừng mà em. Đang trước mặt đám đông mà thân mât thế này…”

Hoá ra là xung quanh Haruya nãy giờ… hầu như chỉ toàn thấy những cặp đôi yêu nhau. Tập trung lắng tai nghe, cậu còn phát hiện thêm một số mẩu hội thoại cũng gần tương tự nữa.

“Kh-không, không, cậu nhầm rồi…”

Cậu vội vàng chữa lời, nhận thấy một hiểu lầm nghiêm trọng đang xảy ra.

“Đ-Đây này…”

Không dám để người ngoài tình cờ nghe được thấy, cậu bèn chỉ ngón tay vào khoé miệng của mình. Yuna thoáng nghiêng đầu, xong rồi mới bắt chước làm theo Haruya.

“…!”

Cô bạn há hốc mồm, hai má đỏ lựng lên. Hơn cả chuyện khoé miệng bản thân còn dính bẩn, cú hiểu lầm tai hại xuất phát từ chính cô… hẳn mới khiến Yuna phải xấu hổ tột cùng.

“Nhắc thì nhắc sớm chứ. Đồ ngốc này…”

Cô bạn che miệng đi, không nói thêm gì nữa. Mãi đến khi hai người đang trên đường bước qua quầy hàng bán đồ uống, cô bạn mới áy náy thốt lên đôi ba lời.

“Nãy mình nói vậy chứ không ác ý gì đâu, cho nên… mình xin lỗi. Với cả… cảm ơn cậu.”

“Thôi mà, có gì đâu. Mua đồ uống trước đã. Hình như ngay đằng kia có một quầy bán kìa.”

Nhìn cái cách Yuna thành thực đến ngô nghê, bất giác Haruya không khỏi nhếch mép cười.

Quầy hàng bán đồ uống chỉ là một thùng lạnh chứa đồ uống ướp đá, chưa kể còn hét giá như muốn thách đố nhau. Ấy vậy mà… không biết có phải vì ma thuật mang tên gọi lễ hội mùa hè không, chai nào chai nấy trông cũng bắt mắt đến lạ. Chiếc thùng lạnh ngỡ như một chiếc rương kho báu, chứa đựng bao ngọc ngà chấu báu phía bên trong.

“Tiếc thật đấy, Akasaki-kun. Có vẻ như ở đây không bán cà phê rồi.”

Giữa lúc trí tưởng tượng Haruya bay xa, Yuna phía sau lưng bỗng cất giọng thì thầm.

“Hả…?”

Cô bạn ngầm phỏng đoán một cách đầy tự tin, khiến cậu không tài nào không sinh nghi cho được.

“À, chỉ là… mình thấy cậu lúc nào cũng uống cà phê thôi.”

“C-Cái đó…”

Đúng là cậu lúc nào cũng thưởng thức cà phê, thế nhưng sự thật ấy… chỉ xuất hiện song hành với thân phận Haru. Dĩ nhiên là ở trường Haruya có uống, nhưng tần suất chắc chắn không thể nào bằng được. Nói cách khác, chính cụm “lúc nào cũng”... mới khiến Haruya phải hoảng hốt giật mình. Chứng kiến cậu hoang mang, Yuna bèn nói tiếp.

“Hễ đến một quán ăn hay là quán cà phê, hình như cậu đều gọi một tách cà phê mà.”

“…!”

Haruya sốc ngang, tim muốn nhảy lên họng.

Mồ hôi trên trán cậu túa ra lạnh thấu xương. Đích thị Haruya có thói quen là thế, xét trong hai trường hợp duy nhất từ trước nay. Thứ nhất là mỗi khi ghé qua quán cà phê nơi cậu là khách quen, và thứ hai… là mỗi khi trực tiếp gặp Nayu ngoài đời. Không hề đoái hoài đến tâm tư Haruya, Yuna bình thản chọn đồ uống cho riêng mình.

“Một chai ramune xem chừng cũng được đấy. À quên, Akasaki-kun có cần mình đặc biệt thết đãi món gì không? Đây cũng là thời cơ cảm ơn cậu kia mà.”

Vừa áy náy lại vừa hoang mang không biết liệu đã lộ tẩy hay chưa, trong lòng Haruya cảm thấy thật khó tả.

“T-Thôi khỏi… Cũng một ramune cho mình giống cậu đi. Ramune trước đây mình uống kha khá rồi.”

Cố tỏ vẻ bình tĩnh, Haruya trả lời, giọng có hơi rướn lên.

“Ồ, trùng hợp thế nhỉ. Chẳng biết có ai đang nói dối hay không nữa.”

Một nụ cười già dặn hiện trên mặt Yuna. Haruya ngoảnh đi, chẳng dám đoán xem cô đã nắm được những gì. 

Hai người mua nước xong lại đi tìm chỗ trống, và lại một lần nữa, tâm trạng cậu hoang mang, trước quang cảnh xung quanh toàn những cặp hẹn hò. Chỉ có tiếng xèo xèo từ chai nước khui nắp mới khiến cậu dịu đi, cả trong vòm họng lẫn sâu thẳm trong tâm hồn.

“Được rồi, giờ kịch bản của mình… mình diễn lại thành lời cho cậu thử nghe nhé?”

Haruya gật đầu, nhường lời lại cho cô. Hớp một ngụm trong chai, cô bạn bắt đầu kể.

“Vậy trước tiên, là về nhân vật chính…”

Không văn vở vòng vèo, những chi tiết được chính tác giả hé lộ ra… khiến cho Haruya nghe xong phải sững người. 

Bối cảnh của kịch bản tương đối là đơn giản, tập trung xuyên suốt vào nhân vật nữ chính và chàng trai cô thầm yêu, tạo thành một mối duyên đắng cay mà ngọt bùi. Biết đến nhau trên mạng thông qua sở thích chung, hai người gặp mặt nhau, để rồi mối quan hệ càng sâu đậm hơn nữa, đơm hoa kết trái thành một buổi hẹn hò riêng nhân dịp được nghỉ hè. 

Nội dung của tác phẩm đại loại là như thế, ít nhất chưa bao gồm những diễn biến nửa sau. Bởi mới nghe đến đây… trái tim cậu đã không chịu đựng nổi nữa rồi.

Làm ơn… Đừng hành hạ mình nữa…

Một khi loại bỏ hết những tiểu tiết ngoài lề, kịch bản chẳng khác gì đang kể lại câu chuyện truóc nay giữa Nayu với lại Haru hết. Đến cả buổi hẹn hò nhân dịp nghỉ hè kia… rõ ràng cũng tương đồng với những trò tán tỉnh lộ liễu từ Yuna, từ đầu chuyến du lịch qua đêm cho đến giờ.

“… Đây chỉ đơn giản là bối cảnh giả tưởng thôi.”

“V-Vậy à… Ý đang nói tình tiết trong kịch bản đúng không?”

Có lẽ nào… đã bại lộ rồi sao…

Haruya thầm nghĩ, song cũng có khả năng đây chỉ là trùng hợp. Tâm trí cậu tuần tự hít vào rồi thở sâu, chẳng biết mất bao lâu mới bình tĩnh trở lại.

“Ý mình muốn nói là… tạm thời trong đầu mình kịch bản là thế thôi. Mình dừng tại đây nhé. Chứ nãy giờ kể ra cũng ngượng lắm chứ bộ…”

“M-Mình hiểu mà. Tóm lại thì nội dung… khá là hấp dẫn đấy.”

“Trả lời gì chán thế… Mà thôi tạm cho là không ngoài dự kiến đi.”

Nhận lấy lời nhận xét có mà cũng như không, Yuna thoạt đầu nghe không vừa ý cho lắm, nhưng rồi cũng tự biết thuyết phục bản thân mình.

“Tạm gác chuyện kịch bản, cho phép mình bây giờ… được chân thành tỏ lòng biết ơn đến cậu nhé.”

Ngửa cổ nốc ừng ực một ngụm ramune, cô bạn hắng giọng rồi nhìn thẳng vào mắt cậu. Giữa hai người khi ấy… chỉ còn một không khí trang nghiêm đầy tĩnh lặng.

Cũng giống hệt với Rin, cậu chịu ơn sâu sắc Yuna từ trước nay, và không nghĩ bản thân đã làm gì xứng đáng được cô cảm tạ cả. Tuy nhiên, giờ không phải là lúc cậu có quyền nói ra. Sửa lưng lại ngay ngắn, Haruya tỏ ý đã sẵn sàng lắng nghe. Cô bạn cũng hiểu ngay, liền bắt đầu giãi bày.

“Thất bại với bóng rổ từng khiến mình tổn thương, từng khiến mình nghĩ rằng cứ an phận thủ thường mà sống là tốt nhất. Ấy vậy mà từ khi quay lại với đam mê, mình lại thấy rất vui, và thấy cuộc sống này… hết sức là thoải mái.”

Ngắt một nhịp lấy hơi, cô bạn mới tiếp lời.

“Mình từng là một đứa ngốc nghếch và vụng về, chẳng thể nào thành thực tỏ lòng với một ai. Nếu như không nhờ có Akasaki-kun… chắc mình vẫn dậm chân tại chỗ đến giờ mất. Akasaki-kun… cảm ơn vì mọi thứ, suốt từ bấy lâu nay… Thật sự cảm ơn cậu.”

Tuy hơi bất ngờ với cái cách cô nhấn mạnh “suốt từ bấy lâu nay,” cậu vẫn phải công nhận trông Yuna lúc này mới dễ thương làm sao, đến mức cậu choáng ngợp không sao rời mắt nổi.

“Đ-Đừng nhìn mình vậy mà. Mình… ngượng lắm…”

Nói đến đây Yuna trút một tiếng thở dài.

“Mình tuy là không được tao nhã như Sara, càng không biết hoà đồng tươi tắn được như Rin, nhưng dù gì sắp tới cũng ngồi cạnh nhau nên… Akasaki-kun, mong cậu chiếu cố nhé.”

“À, ừ-ừm… Mong cậu chiếu cố cho.”

Haruya ngẩn ngơ một lúc mới đáp lại. Quả đúng là kể từ học kì hai năm nay, cậu cùng với Yuna sẽ trở thành láng giềng trong phạm vi lớp học.

“Ô kìa, sao lại nghệt ra thế? Có khi nào… trót mê mình rồi không? Đùa thôi, đừng có làm quá nhé.”

Nhận thấy ánh mắt cậu đang tìm cách lảng tránh, Yuna vừa ngượng ngùng vừa lấy làm hả hê, thừa nước đục thả câu liền kiếm cớ trêu chọc. Haruya nghe vậy càng không dám nhìn cô, chẳng biết làm gì hơn ngoài gãi má sồn sột.

“Cơ mà… cậu biết đấy… không phải mình… có ý kiến gì đâu…”

Yuna đến nước này cũng đành nhìn lảng đi. Gượng gạo mất một hồi, cô bạn đứng dậy rồi giục cậu đứng lên theo. Không để bầu không khí giữa những đôi tình nhân làm ảnh hưởng thêm nữa, cô cất bước theo cậu trở về với hội bạn.

Vậy là đến cuối cùng, Haruya vẫn không tìm ra được bằng chứng, rằng liệu thân phận mình đã bại lộ hay chưa. Nhưng mặc dù cậu có chứng minh được chăng nữa, cũng không gì đảm bảo rắc rối sẽ tránh xa, hay tuyệt đối Yuna sẽ chấp nhận giúp cậu giữ kín bí mật này. Do đó, cậu chỉ còn cách là ém nhẹm câu chuyện đi.

“À đúng rồi, suýt quên…” 

Vừa đúng lúc phát hiện bóng dáng hai cô bạn cạnh Kazemiya, Yuna trùng hợp thay… cũng sực nhớ gì đó, thì thầm căn dặn cậu.

“Akasaki-kun. Nhờ cậu để mắt đến tình hình của Sara giùm mình một chút nhé.”

Nhận thức được âm điệu nặng nề trong lời nói, Haruya thảng thốt tròn mắt nhìn Yuna.

Hết Kazemiya, Kohinata-san, xong lại đến cậu nữa. Himekawa-san rốt cuộc bị làm sao, mà ai nấy đều cũng quan ngại hết thế này…

Nặng trĩu trong lòng là câu hỏi không lời giải, cậu chờ đón đương sự thế chỗ cho Yuna.

-----

“Mình là người cuối nhỉ?”

“À, ừ… đúng rồi đấy.”

Đã hơn bảy giờ tối. Đám đông khách tham quan như chạm đến đỉnh điểm, lúc nhúc mà chen chúc tưởng sắp đè lên nhau. Nhăn mặt trước biển người, thế nhưng vừa quay sang Sara đứng cạnh bên, tâm trí Haruya đã lập tức ưu tiên mối nghi ngờ trong lòng.

Bảo là để mắt đến Himekawa-san… nhưng rốt cuộc mình phải làm cái gì bây giờ?

Ngoài chính hai người ra, ba thành viên còn lại đều giao phó Sara cho cậu tự lo liệu.

“Akasaki-san, cậu đã ăn gì chưa?”

“Ừ nhỉ, nói mới nhớ. Mình vẫn chưa ăn gì cho chắc dạ thì phải. Suốt từ trưa đến giờ… Bảo sao cứ cồn cào trong bụng mãi không biết.”

“Ý cậu đang nói là món bánh ngô bơ tỏi, ăn cùng với Takamori-san đúng không? Nghe chừng nặng đô phết…”

“À, thế còn… Himekawa-san thì sao?”

“Nãy mình mới ăn xong. Gần chỗ trải bạt có ki ốt đồ ăn mà.”

Thâm tâm Haruya nghe đến đây ồ lên, hiểu ra tại sao lại không hề bắt gặp cô hay Kazemiya, mặc dù đi vòng quanh lễ hội suốt nãy giờ. Chủ đích hai người họ có lẽ cũng là thế, nhằm tránh việc vô tình chen chân vào phá đám những khoảnh khắc riêng tư.

“Akasaki-kun, cậu vẫn ổn thật chứ? Chưa ăn gì tử tế từ trưa giờ thế kia…”

“Yên tâm, mình không sao. Himekawa-san cũng đừng bận tâm quá. Cậu đã ăn no chưa?”

“Mình ăn vừa đủ rồi.”

Sara khẽ mỉm cười đáp lại Haruya. Nét biểu cảm của cô… không khỏi gợi cho cậu chút cảm giác rùng mình.

Himekawa-san… trông hơi lạ thì phải…

Đôi mắt cô hiện lên phần nào đó thẫn thờ, dẫu khuôn mặt thoạt nhìn vẫn tương đối tự nhiên. Sara chợt tiếp lời, đúng lúc Haruya đang trầm mặc suy nghĩ.

“Vậy thì… giờ chúng mình tìm quanh, xem lễ hội còn gì Akasaki-kun chưa kịp trải nghiệm không, rồi tiếp theo là mình… xin phép được chân thành tỏ lòng biết ơn nhé. Xong thì hai chúng mình về với lại nhóm chung.”

Giọng hờ hững cất lên, Sara bước dọc theo con đường mà hàng quán tập trung hai bên rìa. Cô bạn hẳn muốn cậu khám phá hết nơi đây, khám phá nốt những gì Rin cùng với Yuna vô tình bỏ quên mất. Đôi tay cô nắm lại bất chợt hơi run lên, kéo theo là sắc mặt lộ rõ vẻ tái nhợt.

À, ra thế…

Tự chất vấn lòng mình… hoá ra mới là cách để hiểu được lòng nhau. Hoá giải mối băn khoăn, Haruya nhẹ nhõm buông một tiếng thở phào.

Mình quả thực đúng là ngu hết thuốc chữa mà…

Tự giáng cho bản thân một cái tát đau điếng, cậu gọi với bóng lưng buồn bã của Sara.

“Khoan, đợi đã…!”

“Có chuyện gì vậy à?”

Cô thắc mắc nghiêng đầu, còn cậu cười thật tươi.

“… Chúng mình tạm xa rời hàng quán một chút không?”

-----

Song song với khoảnh khắc Haruya thốt lên, ở vị trí đắc địa cho việc ngắm pháo hoa đã chiếm được trước đó… Kazemiya chuyện trò với Rin và Yuna.

“Hai cậu thực sự là không vấn đề gì chứ? Nhường Himekawa-san thời cơ được chiêm ngưỡng pháo hoa như thế này…”

Buổi lễ bắn pháo hoa chính thức bắt đầu vào bảy giờ hai mươi phút.

Ngay tại thời điểm này, Sara đang đồng hành bên cạnh Haruya, hướng tới nơi chắp cánh những đoá hoa trên trời.

Rin nhìn sang Yuna, và ngược lại cũng thế. Cùng gật đầu nhất trí, Rin đại diện bày tỏ ý kiến chung hai người.

“Có vấn đề gì đâu. Thời gian cho chúng mình như vậy là đủ rồi. Sara-chin coi bộ không được phấn khởi lắm, vậy nên hai chúng mình trước đó mới thống nhất là giúp một tay thôi.”

“Ồ, vậy à. Ra là đã thống nhất ngay từ đầu rồi sao…”

Cười rung cả hai vai, Kazemiya tranh thủ đùa giỡn hai cô bạn.

”Cơ mà, hai cậu có thể nào… diễn lại lời cảm tạ trước Akasaki cho mình với được không? Mình nghe chừng hai cậu không giấu gì thiện chí với cậu ấy thì phải…”

“Có gì lạ lắm hả?”

Nhận lấy từ cậu bạn một cái nhìn chăm chú, Yuna vội lắc đầu, lên tiếng hòng thanh minh.

“Nào có phải do mình có tình ý gì đâu… Chỉ là muốn cảm ơn Akasaki-kun cho tử tế thôi mà.”

“Đ-Đúng là như vậy đó, Kazemiya-kun!”

Yuna rồi đến Rin đều cố tình ngoảnh đi, nhấn mạnh rằng không có “tình ý” gì hết cả. Kazemiya liền xót xa nở nụ cười, cảm thương hai cô bạn chưa đánh mà đã khai.

“Thôi thì… cỡ Akasaki mà chịu đối diện với thực tại là tốt rồi. Chứ cậu ta ngày xưa khác với bây giờ lắm…”

Kazemiya bỗng nhiên tự lẩm bẩm một mình. Rin cùng với Yuna tuy không nghe được rõ, nhưng vẫn một lần nữa nhìn nhau rồi gật đầu.

“Miễn là có Akasaki-kun… nhất định rằng mọi chuyện sẽ ổn thoả thôi nhỉ.”

“Đời nào Sara-chin lại rầu rĩ khi có cậu ấy được đúng không?”

Hai cô bạn thể hiện thái độ đầy tự tin, còn Kazemiya… chỉ biết cầu chúc cho Haruya mạnh giỏi.

Này, Akasaki. Bao nhiêu em xinh tươi mê mẩn chú rồi đấy. Cái quá khứ đen tối trước giờ chú che giấu… gặp hội này sớm muộn rồi cũng vỡ lở thôi. Thằng này không đủ sức che đậy giùm nữa rồi…

Tự thừa nhận rằng mình không giúp được gì thêm, Kazemiya trở về với con người thường nhật. 

“Kohinata-san, Takamori-san. Biết là hơi đường đột, nhưng mà… hai cậu thử nghĩ xem. Hôm nay mình đúng là số hưởng quá ấy chứ! Trước mặt là pháo hoa, xong hai tay lại còn rước hai đoá hoa nữa.”

Yuna liền nhíu mày, phản pháo lại nụ cười nhăn nhở của cậu ta.

“Nhưng làm gì có ai ngồi đây ngoài cậu đâu… Lát nữa mình với Rin định qua chỗ khác mà.”

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, cô bạn đã nắm được bằng hết trò chòng ghẹo cậu ta bày được ra.

“Đúng rồi, mình cũng đang định thế.”

Chẳng kém phần tàn nhẫn, Rin hùa theo Yuna.

“Hai cậu đùa đấy hả?! Ác nó vừa vừa thôi!”

Còn chưa kịp khiến cho chính chủ được tự mãn, trò đùa của cậu ta… đã tan biến một cách vô vị như “trò đùa.”

-----

Rời xa khỏi con đường nơi hàng quán tập trung, Haruya dẫn theo Sara tới thềm sông cách đó chừng vài phút.

“A-Akasaki-kun… Tay cậu…”

Sara đến lúc này mới rụt rè lên tiếng. Tay trái Haruya nắm chặt một tay cô, để tránh bị lạc nhau khi băng qua dòng người đông đúc đến phát ngợp. Nhận thấy không cách nào có thể làm khác đi, cô bạn thời điểm ấy chỉ còn biết thoả hiệp.

“Vậy giờ mình xin phép bày tỏ lòng biết ơn… xong chúng mình quay lại chỗ ngồi cả nhóm nhé.”

Quả nhiên là vậy nhỉ…

Giả thiết được xác minh, Haruya tháo kính rồi vuốt tóc cho gọn. 

“Ơ…”

Ngơ ngác thốt thành tiếng, Sara không hiểu nổi cậu đang định làm gì.

“Phiền cậu chờ mình chút.”

Rào trước với cô xong, cậu rút điện thoại ra, soạn vài dòng tin nhắn, nhấn nút gửi trước khi nhét trở lại túi quần.

“Himekawa-san. Có phải cậu lúc này… đang lo lắng về chuyện pháo hoa có đúng không?”

“…!”

Sara hơi sững người, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị cướp lời ngay.

“Cậu đang phải nghĩ xem làm sao để kịp ngắm pháo hoa với mọi người. Mình đoán vậy đúng chứ?”

“… Ừm, đúng rồi. Mình không muốn mọi người phải chờ lâu hơn nữa. Đứng từ đây thì dù có quay trở lại ngay… cũng khó lòng nào xem trọn vẹn được từ đầu. Vậy nên…”

“Himekawa-san, mình xin lỗi.”

Tuy biết rằng Sara luôn luôn đặt người khác lên trên bản thân mình, nhưng cậu cần đối diện với cô bạn tại đây, nếu không chẳng thể nào đối diện với sự thật. Cậu không nghĩ kế hoạch có thể nào thành công, nếu ngoài hai người ra có thêm bất cứ ai trong hội bạn góp mặt. Vừa tự rủa rằng mình hèn nhát đến đáng khinh, cậu vừa đưa cặp mắt đau đáu nhìn cô bạn.

“Ờm…”

Sara cúi đầu xuống, giọng rối bời hoang mang. Haruya hiền từ chan chứa bèn đáp lại.

“Hai chúng mình cùng ngắm pháo hoa tại đây đi.”

“N-Như vậy không được đâu…”

Cô liền gạt phăng đi, nhưng cậu chỉ đơn giản mở màn hình điện thoại.

“Xin lỗi. Không về kịp mất rồi, nên mình ở lại đây ngắm pháo hoa cùng với Himekawa-san. Mọi người thông cảm nhé.”

Đó chính là tin nhắn mới nãy cậu gửi cho ba người bạn còn lại.

“Mọi người đều cho phép hai chúng mình rồi này.”

“Tại sao… phải vậy chứ?”

“Tại vì mình có chuyện muốn nói cho cậu nghe. Mình muốn được cảm ơn, và cũng như xin lỗi. Mình ngượng không dám nói, trừ khi chẳng có ai ngoài hai đứa chúng mình. Vậy nên, Himekawa-san… làm ơn, nghe mình đã.”

Cậu nhìn thẳng vào cô, không dùng đến thứ gì che đậy cặp mắt lại. Có lẽ chính vì thế, Sara mới tin rằng cậu thật sự thành tâm. Bất chấp chỉ nhận lại một thái độ lặng thinh, Haruya vẫn không nản chí mà tiếp lời.

“Himekawa-san, điều cậu muốn bày tỏ… không hẳn chỉ có mỗi lòng biết ơn đúng không?”

Trên khuôn mặt tĩnh lặng thoáng hiện chút sức sống. Mái tóc khẽ đong đưa, cô bạn đành lên tiếng, như đã chịu bỏ cuộc.

“Làm sao… cậu lại biết được chứ? Dựa vào đâu… cậu lại nhận ra được?”

Xả hết những cảm xúc bấy lâu nay dồn nén, hai con mắt Sara rơm rớm những giọt lệ.

“Thật sự mình xin lỗi…”

Đáp lại lời xin lỗi bằng một cái gật đầu, Sara ngầm ra hiệu cho cậu giải thích thêm.

“Himekawa-san, mình phải công nhận là đã không ít lần cậu chủ động tiếp cận mình, dù là trước chuyến đi, hay trong ngày đầu tiên.”

Mục đích cô rủ cậu đi mua đồ bơi chung, hay sắp xếp cả nhóm chơi bóng mềm bãi biển… hẳn là để có dịp quyến rũ Haruya, bằng vẻ đẹp khác giới đầy nóng bỏng của mình.

“Thế nhưng, kể từ khi bắt cặp trong trận đấu bóng mềm, hay nói chính xác hơn, khi mình nhận xét về bộ đồ bơi trên người Himekawa-san, tâm trạng cậu xem ra đã thay đổi rõ rệt.”

Sara thoáng giật mình, củng cố thêm giả thiết Haruya đặt ra.

Vào thời điểm cô bạn chủ động quyến rũ cậu giữa trận đấu bóng mềm, cậu có khen ngợi cô nhưng lại rất hờ hững, như đang ngầm cảnh cáo biến cho khuất mắt đi. Nguyên nhân có thể do cơn ác mộng hồi sáng, với nguồn cơn sâu xa là bi kịch tình trường của cậu hồi cấp hai. Đến khi kịp hối hận và lấy lại bình tĩnh, cậu đã nghĩ Sara không còn để bụng gì… và giờ đã quá rõ cậu đúng hay là sai.

“Tuy mình có lưu tâm đến sự khác thường ấy, Himekawa-san… lại vô cùng nhanh chóng làm như không biết gì. Do đó mình gạt đi, tự cho rằng mọi chuyện không đáng phải làm quá. Phải đến tận bây giờ, mình mới vỡ lẽ ra, rằng sự thật khác xa so với lại tưởng tượng. Bởi vì…”

Dừng một nhịp lấy hơi, cậu mới lại nói tiếp.

“Himekawa-san. Vị thế cậu lúc này… đang ép buộc cậu phải hành xử cho bình thường nhất có thể đúng không?”

Toàn bộ chuyến du lịch đều được lên kế hoạch bởi chính tay Sara. Là cô mời bạn bè đến nhà ông nội mình, là cô tự quyết định xem ngày nào khởi hành và ở lại bao lâu, là cô tự quán xuyến lịch trình cho từng ngày.

“Vì vậy cậu quyết tâm ra dáng người chủ nhà, ra dáng người dẫn đường tận tuỵ và đáng tin. Tất cả để không ai phải lo ngại về mình…”

“………”

Sara đứng sững người, khuôn mặt cúi gằm xuống. Chừng đó là đủ để chứng minh cậu không sai.

“Phải đồng hành một mình, với chính người đã từng cự tuyệt cậu trước đó, xong đột nhiên lại phải bày tỏ lòng biết ơn… nghe thôi là đã thấy bất công cho cậu rồi. Đã thế cậu còn có tinh thần trách nhiệm cao, sợ không kịp được cùng mọi người đón pháo hoa khai mạc lễ hội nữa…”

Cô tiếp tục im ắng, trong khi Haruya thì tiếp tục giãi bày.

“Mình xin lỗi. Thú thực với cậu thì, mình có một quá khứ… một quá khứ đến giờ vẫn chưa thể vượt qua. Mình không đủ can đảm tiết lộ chi tiết hơn, nhưng nhìn chung nguyên nhân là do chuyện tình cảm. Lúc cậu tiếp cận mình trong trận đấu bóng mềm, không hiểu sao mình lại nhớ về quá khứ ấy… thế nên mới trót dại khiến cậu phải muộn phiền. Mình… vô cùng xin lỗi.”

Vẫn không một lời nào được cô bạn thổt ra. 

Tiết lộ quá khứ này… đồng nghĩa vết thương lòng trong cậu lại có dịp toác ra thêm lần nữa. Thế nhưng, chỉ có làm vậy mới tạo thêm sự thuyết phục.

“Himekawa-san, mình có thể khẳng định cậu đẹp đến phi thường. Chỉ là… bên dưới tấm bình phong là quá khứ tổn thương, đôi khi mình cho phép bản thân mình ích kỉ, để rồi khiến người khác cũng chịu tổn thương theo. Dù biết là đã trễ, nhưng liệu có thể nào… mình rút lại những lời đã nói khi đó không?”

Cất một tiếng thở dài, Haruya đến đây còn xuống nước thêm nữa.

“Bộ đồ bơi cậu mặc trông hợp với cậu lắm. M-Mình thấy… r-rất… d-d-dễ thương.”

Cậu nói lên tiếng lòng, dẫu đoạn cuối hầu như chữ nào cậu cũng vấp.

“Vậy nên, Himekawa-san… Cậu sẽ không giấu giếm mà phơi bày cõi lòng, như cách mình mới vừa phơi bày cho cậu chứ?”

Cậu không cần những lời giả tạo và sáo rỗng.

Cậu chỉ cần tất thảy những tình cảm tâm tư, bất kể có vụn vặt hay tầm thường cách mấy, được chính miệng Sara thổ lộ trước mặt cậu.

“Mình chỉ muốn… đồng cảm với cậu thôi.”

Giọng nói cậu ấm áp chan chứa niềm bao dung.

Không gắng gượng được nữa, Sara khóc nức nở, lao tới mà ngã vào vòng tay Haruya. Dẫu biết bản thân mình có lẽ không xứng đáng, cậu vẫn ôm lấy cô, ôm một cái thật chặt.

“Akasaki-san, phần lớn đều đúng như những gì cậu suy đoán. Thật ra… mình sợ lắm. Mình sợ phải lại gần… phải nói chuyện với cậu…”

“Ồ…”

“Chỉ vì muốn được cậu ngoái nhìn lấy một lần, mà dù mình vụng về, dù mình còn chưa quen… mình mới làm mọi cách thu hút sự chú ý. Nhưng rồi, kể từ khi nhận lấy ánh mắt lạnh lẽo của Akasaki-san, mình ngoài hoài nghi ra… chẳng biết phải làm gì…”

Cơn mưa rào mùa hạ cuối cùng cũng tìm đến cảm xúc của Sara, kéo theo là giọng nói nghẹn ngào tuôn xối xả.

“Không chỉ có như thế! Chứng kiến cảnh Rin-san, với cả Yuna-san, ngày càng thân thiết với Akasaki-san, mình bắt đầu ngỡ như… một đường kẻ vô hình đang dần ngăn cách mình. Ngỡ như chỉ riêng mình… vẫn dậm chân tại chỗ, để rồi bị bỏ xa…”

Đôi vai cô run lên. Haruya ôm lấy, tiếp cho cô động lực.

Đúng là kể từ khi chuyến du lịch bắt đầu, cậu đã dành không ít quãng thời gian riêng tư với Yuna hoặc Rin, trong khi đó Sara hầu như toàn chịu thiệt. Hoàn cảnh cũng vô tình tạo bất lợi cho cô, khi buộc cô phải gánh trọng trách người dẫn đoàn, chiều chuộng những vị khách mới lần đầu đến chơi. Đặt mình vào vị thế làm dâu trăm họ kia, thì dù muốn đánh lẻ với lại Haruya… Sara cũng không nỡ bỏ mặc phần còn lại.

“Ngoại trừ lần này ra, trước giờ có lần nào… mình rủ cậu đi chơi, mà Akasaki-san… lại đồng ý cho chứ…”

Đúng là không ít lần cô bạn từng làm thế, mỗi khi hai người cùng lên sân thượng ăn trưa. Trước đó cậu tuyệt nhiên luôn tìm cách từ chối, từ chối đến mức phải day dứt mãi không nguôi, Chính nỗi day dứt ấy… mới khiến cậu phần nào chịu chấp nhận lần này.

“… Giờ thì sân thượng bị phong toả không cho vào, xong cậu còn đổi chỗ ngồi cạnh Yuna-san kể từ học kì hai. Mình đã đặt quyết tâm, rằng chuyến du lịch này sẽ gặt hái thành quả… Ấy vậy mà… Ấy vậy mà…”

Bất lực đến tức tối, cô bạn đấm thùm thụp lên ngực Haruya.

“Vì cậu mà lòng mình cứ quặn lại hàng đêm… trăn trở về cậu mà muốn vò đầu bứt tóc. Akasaki-kun, hay là bất cứ ai… mình cũng chẳng thể nào tìm đến mà giãi bày…”

Không tìm được một ai để mượn sức nâng đỡ, gánh nặng chỉ càng khiến tâm hồn kiệt quệ đi.

Đâu đó trong thâm tâm, cậu phải công nhận cô hết sức là kiên cường. Không chỉ phụ thuộc vào chuyến du lịch lần này, cô còn tích góp mọi tia hi vọng từng có, cầu mong rằng một ngày sẽ hoá thành ngôi sao. Mặc dù là sao chổi sắp lụi tàn chăng nữa, nỗ lực của Sara… vẫn dẫn lối cho cô đi đến thời khắc này.

“Xin lỗi. Mình xin lỗi…”

Nắm đấm cô không đau, thế nhưng mỗi cú đấm… là mỗi lần lương tâm cậu như bị xé toạc.

Lắng nghe cô nức nở được vài phút đồng hồ, cậu mới chợt nhận ra… bầu trời đã rực sáng pháo hoa từ khi nào. Hai người bèn ngồi xuống, giữ chút khoảng cách và tránh không nhìn mặt nhau. Sara thì một phần do cảm thấy ngượng ngùng, nhưng chủ yếu là do không muốn phải phơi bày khuôn mặt đẫm nước mắt. Không nỡ thúc ép cô, Haruya đơn thuần thực hiện phép lịch sự.

“Thời điểm này có lẽ mình chưa thể trả lời…”

Hai người họ cứ thế im lặng suốt một hồi, cho đến khi Sara thì thầm mở lời trước.

“Nhưng một ngày nào đó… nhất định rồi mình sẽ đền đáp xứng đáng cho.”

“Được.”

Haruya gật đầu, như đang tự trấn an.

“Pháo hoa… đẹp thật đấy.”

“Ừ, công nhận đẹp thật.”

Hai người nhìn lên trời. Những gam màu rực sáng bao trùm chốn trên cao, để rồi trong phút giây tan biến không dấu vết. 

“Vậy bây giờ… mình xin được chân thành tỏ lòng biết ơn nhé.”

Sara chợt ngỏ ý, như vừa được xoa dịu tâm hồn nhờ pháo hoa.

“Akasaki-san. Được gặp và làm quen với cậu mình vui lắm.”

“Cảm ơn cậu.”

Lời cảm tạ của cô đơn giản đến bất ngờ.

Có điều, khi mọi thứ phức tap đều đã được nói ra, dưới một mớ hỗn độn những cảm xúc dâng trào, chính những điều giản đơn… mới dễ dàng chạm đến trái tim người ta nhất.

“A, pháo hoa đằng kia… trông hoành tráng chưa kìa.”

“Ừ nhỉ. To thế không biết chứ.”

Hai cặp mắt non trẻ dán lấy bầu trời đêm. Hiện lên đủ hình dạng với màu sắc khác nhau, pháo hoa thoáng bùng lên, rồi lại thoáng vụt tắt. Vươn tay lần dấu theo ánh sáng huyền ảo ấy, hai người gần nhau hơn, cả về mặt thể xác lẫn về mặt tâm hồn.

“Lát nữa liệu pháo hoa sẽ có màu gì nhỉ…’

Haruya lúc này bất giác nhìn sang bên, bắt gặp ngay Sara đang nhìn mình chằm chằm. 

“Hả…?”

“Ơ…”

Tình cờ thay khoảnh khắc hai cặp mắt chạm nhau, một cụm pháo hoa lớn bỗng che rợp màn trời. Pháo hoa liệu có phải phép màu mùa hạ không, Haruya chợt nghĩ, bởi nếu không gương mặt ngượng ngùng của Sara… làm sao lại xinh đẹp còn hơn cả thường ngày?

“M-Mình xin lỗi…”

Bầu không khí lãng mạn bao trùm lấy hai người. Không chịu đựng được thêm, Sara vội ngoảnh đi, vân vê lấy mái tóc.

“K-Không sao…”

Haruya nghe được cũng liền ngoảnh mặt đi, một ngón tay đưa lên gãi vành tai sồn sột.

“C-Chuyện là…”

Sara lại lên tiếng, vẻ bồn chồn thấp thỏm hiện rõ khắp toàn thân.

“Biết hơi đường đột nhưng… chỉ giữa hai đứa thì… mình có thể g-gọi cậu... là Ha… Haruya-kun được không?”

67aa9946-7838-4f31-8499-a3cdb00ba3d2.jpg

Không ai biết cô bạn có tỉnh táo hay không, hay là đang chếnh choáng trong men say rượu tình.

Dõi theo những ánh lửa tan biến trên trời cao, cậu gật đầu đồng ý. Haruya bây giờ… có lẽ tâm hồn đã như hoá thành cánh chim, xa rời khỏi mặt đất đang trói buộc mình rồi. Ấy là còn chưa kể… bản thân cậu làm gì có quyền từ chối cô.

Buổi biểu diễn pháo hoa dần chạm đến cao trào. Càng tiến vào nửa sau, pháo hoa càng thêm to, càng dồn dập tầm tã tô điểm cho bầu trời. Hai con mắt sáng ngời, cặp đôi trai gái lại một lần nữa mê mẩn với quang cảnh trên cao.

“Pháo hoa đẹp với lại hoành tráng thật đấy nhỉ?”

“Cậu nói phải. Đầu tư được chừng này… chắc cũng phải tốn tiền tốn của lắm cho xem.”

“Haruya-kun. Cậu biết nói vậy nghe cụt hứng lắm không thế?”

“Xin lỗi, xin lỗi mà.”

Sara trợn má lên, dùng ngay cách gọi tên hai người mới thống nhất. 

Phép thuật của pháo hoa quả đúng là nhiệm màu, khi cậu chẳng hề thấy ngượng ngùng gì cho cam, dẫu trống ngực bản thân đang thình thịch liên hồi.

-----

“Mãn nhãn thật đúng không?”

“Ừ, công nhận.”

Lột tả hết tầm vóc buổi trình diễn pháo hoa… có lẽ mọi ngôn từ cũng chẳng thể làm được.

Kết thúc buổi trình diễn, hai người cùng trở về gặp lại nhóm bạn chung. Sánh bước bên Sara, dưới ánh đỏ hơi sẫm từ những ngọn đèn lồng, Haruya thư thái hoà mình với không gian.

“Haruya-kun. M-Mình…”

“C-Chuyện gì thế…?”

Haruya thốt lên, cảm thấy tay áo mình như bị kéo ngược lại. Cái cách mà cô bạn gọi cậu bằng tên riêng… chắc phải theo thời gian cậu mới làm quen được. 

“Mình muốn được tận hưởng pháo hoa cùng mọi người. Cậu có nghĩ chúng mình nên tự mua pháo không?”

“Nghe cũng được đấy chứ.”

“Hì hì… Mình hiểu rồi.”

Đâu đó sâu trong lòng, cô bạn hẳn vẫn chưa nguôi ngoai niềm áy náy. Bằng một màn pháo hoa giản dị và đơn sơ, cô hi vọng có thể bù đắp cho bạn bè. 

Thấy hợp tình hợp lí, Haruya gật đầu, rồi tiếp tục bước đi… Ấy là nếu Sara không đứng yên tại chỗ, bàn tay vẫn níu chặt tay áo cậu không rời.

“Mình xin lỗi. Chỉ là… chúng mình sắp bước vào chỗ đông người mất rồi, nên mình… nhờ cậu thêm một chuyện cuối cùng nữa được không?”

“À… Được.”

“Thật ra thì mình muốn… cho Haruya-kun xem thành quả tập luyện nháy mắt từ lâu rồi. Nhưng tình cờ lại bị cậu phát hiện trước đó, thế là mình tự ti… mất đến tận bây giờ mới thôi lần lữa được.”

Hai gò má đỏ bừng, Sara thú nhận rồi nháy mắt cho cậu xem.

Chuyện cũ vậy mà cậu mãi không quên được à…

Đang ngán ngẩm trong lòng, bỗng dưng Haruya liền trố mắt nhìn cô. Thứ phép thuật nhiệm màu của lễ hội pháo hoa… có vẻ đến giờ vẫn đâu đó còn sót lại.

“…!”

Cậu không thể tin nổi. Sara vừa thực sự nháy mắt được thành công. Một cái nháy mắt đầy điêu luyện và tự tin, tưởng như có thuộc về một thần tượng nào đó cũng không lấy làm lạ.

“Cậu… thấy sao?”

“Đ-Đỉnh lắm. Cậu… làm được thật rồi…”

“Cái gì?! Đang đùa đấy phải không…?”

Cô rút điện thoại ra, dùng đến cả phần mềm chụp ảnh soi khuôn mặt.

“Oa… Thành công rồi, Haruya-kun! Mình làm được thật rồi!”

Cô nhiệt liệt ăn mừng, nụ cười vui khôn xiết rạng rỡ nở trên môi.

“Làm tốt lắm. Thật đấy, không đùa đâu.”

Thấy cô muốn đập tay, cậu liền giơ tay lên cho cô thoả ước nguyện.

Himekawa-san… nháy mắt duyên thật chứ. Duyên hơn cả mình tưởng…

Suốt đoạn đường đông người, cậu cứ quẩn quanh với suy nghĩ ấy không thôi.

-----

“Nè, Akasaki. Qua tay ba nàng xong… vẫn còn mạnh khoẻ chứ?”

“Gì đấy? Sao nghiêm trọng quá vậy?”

Một tay cầm pháo bông, Kazemiya bước tới chỗ Haruya ngồi.

Vừa mới về đến nhà ông nội của Sara, cả nhóm liền quyết định đem pháo bông ra chơi, sống lại buổi trình diễn pháo hoa thêm lần nữa… cứ như vậy kéo dài đến thời điểm hiện tại. Từ vị trí hiên nhà, hội con trai có thể thấy được bóng dáng của ba cô nàng mỹ nhân, đang quây quần bên nhau vui đùa với ánh lửa. 

“Chuyện này chuyện nọ với Himekawa-san… coi bộ là giải quyết ổn thoả rồi đấy nhỉ.”

“Ừ. Cảm ơn vì đã giúp.”

“Thôi nào, có nhằm nhò gì đâu.”

Không dám nhận công lao, Kazemiya ngắm que pháo trên tay đang cháy rực. 

“Nghe này, Akasaki. Trước mắt nhiều chướng ngai đang chờ cậu lắm đấy.”

Đột nhiên nghiêm giọng nói, cậu ta đảo mắt nhìn ba cô nàng mỹ nhân.

“Giờ con gái người ta có vui hay là buồn… thì cũng chỉ mỗi cậu có quyền định đoạt thôi.”

“Chắc vậy…”

Đã thừa nhận tấm lòng của ba nàng mỹ nhân, thì cũng chẳng thể nào cậu cứ mãi trốn tránh quá khứ bản thân được. Vấn đề ở đây là… liệu rằng cậu có dám đối diện sự thật không. Liệu rằng cậu có thể ngừng căm hận chính mình, và cho phép cuộc đời bước sang một trang mới?

“Dặn dò vậy đủ rồi. Dừng lại tại đây nhé.”

Haruya gật đầu. Và như thế, Kazemiya… trở về với bộ dạng tưng tửng như mọi ngày.

“Đừng nói cậu biết về quá khứ mình ngày——?”

“Nào, nào. Giờ chưa phải lúc đâu. Qua xem hội con gái cho hạ hoả đi bạn.”

Khôn khéo nở nụ cười, cậu ta rời khỏi chỗ, bước đi rồi vẫy tay ra hiệu cậu đi chung.

“Ô kìa, sao không buôn chuyện nữa vậy mấy chị con trai?”

Hai người vừa đến gần, Yuna đã mở lời mà tiếp đón trước tiên, giọng ỏn ẻn thảo mai như có ý trêu chọc.

“Không lẽ nào… đây chính là đam mỹ trong truyền thuyết hay sao?”

Hai mắt Rin sáng rực như đèn pha ô tô. Haruya dĩ nhiên định làm cho ra lẽ, nhưng chưa gì thằng bạn đã bình thản nhún vai.

“Đúng vậy đấy bạn ơi.”

“Không, không phải vậy đâu.”

“Thôi, ngượng cái gì nữa.”

“Hai cậu này đúng là ngốc hết đường cứu chữa…”

Nghe hai thằng con trai đứng chí choé cãi nhau, Sara chỉ biết đùa một câu rồi bật cười, kéo theo hai cô bạn còn lại cũng cười lây.

Đừng lầm tưởng vậy mà, Himekawa-san… Thằng Kazemiya ngốc chứ đâu phải mình…

Bịch pháo một lát sau cuối cùng cũng hết nhẵn. Tuy không thể nói là không hề có tiếc nuối, nhưng ít nhất mọi người đều đã được chung vui. Chăm chú nhìn tàn lửa lé loi còn trên tay, hội con gái đều chung một ước nguyện trong lòng.

Ước gì đến năm sau… lại được ngắm pháo hoa cùng mọi người lần nữa…

Bình luận (25)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

25 Bình luận

Đội ơn trans
Xem thêm
Hơi sến nhỉ=))))
Xem thêm
yuna -1 là một món quà =))
Xem thêm
absolute cháy
Xem thêm
ê nó kiểu ko hoàn thiện á, cảnh sara ngắm pháo hoa vùng haru nên chèn thêm cảnh hôn vào là absolute cinema nhất
Xem thêm
Bảo sao kaze cứ bắt chuyện với main
Quá khứ main là gì ta
Rizz gái như v mà tình cảm của rin thì ko nhận ra🤡❓
Xem thêm
Ozu
Chia route đi làm ơnnnnnnnn
Tkssss
Xem thêm
Những ai đòi chia route là đang sợ thua kèo chắc luôn :))
Xem thêm
@bachtri: sát thương chuẩn đấy b 🙂
Xem thêm
Vậy là giờ gái nào giúp main vượt qua quá khứ là thành winner à:))
Xem thêm
Tác giả viết chap này chắc cx cháy cả giấy
Xem thêm
anh kaze hơi mờ nhạt ha, cho một girl nữa cho đại ka của t đi chứ ảnh xứng đáng có 1 em =)))
Xem thêm
khéo nhắm vào con em gái của main đấy, tính hết cả rồi =)))))
Xem thêm
@hungtran301: ủa main có em gái hả?
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
thuyền trưởng kamikaze kazemiya của t xứng đáng nhận 👑
Xem thêm