• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chap 25 - Ngày 11: Bị gọi đến phòng hội học sinh nên tôi đáp ứng

3 Bình luận - Độ dài: 3,722 từ - Cập nhật:

「――O-onii-chan, chào buổi sáng」

Sáng nay, ngay khoảnh khắc bước ra khỏi phòng, tôi nghe thấy giọng nói có phần cao vút của Suzune.

Nhìn về phía giọng nói ấy, tôi thấy Suzune với đôi má ửng hồng.

Em ấy liên tục dùng tay nghịch lọn tóc xõa xuống, ánh mắt cúi xuống nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi như đang dò xét.

Thái độ này hoàn toàn khác so với trước khi đi ngủ tối qua.

…Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Có phải em ấy muốn tôi hỏi gì đó chăng?

Tôi biết rằng đêm qua Suzune đã hôn tôi.

Bởi vì chính tôi đã sắp đặt chuyện đó.

Sáng nay, khi kiểm tra sở thích của Suzune, vẫn không thay đổi gì so với những gì tôi đã chỉnh sửa hôm qua:

Tên: Sato Suzune

Sở thích: Đọc sách, Thủ dâm khi nghĩ về Sato Keisuke, Ngửi mùi của Sato Keisuke, Hôn Sato Keisuke

Hôm qua, sau khi thấy Suzune lo lắng việc Yukishiro hôn tôi, tôi đã muốn thử xem nếu thêm một hành động ảnh hưởng đến người khác không phải tôi vào sở thích của em ấy, chuyện gì sẽ xảy ra.

Kết quả là những gì đã diễn ra tối qua.

Trong lúc tôi thức, không có gì xảy ra. Nhưng sau khi tôi lên giường được một lúc, Suzune bắt đầu hành động.

Tôi nghĩ lúc đó khoảng hơn 2 giờ sáng. Có lẽ vì tò mò về kết quả, nên tôi không ngủ được, chỉ nằm trong căn phòng tối đã tắt đèn. Rồi tôi nghe tiếng cửa phòng khẽ mở, và cảm nhận một bóng người tiến đến gần.

Đến lúc này, tôi đã đoán ra là ai đến và đến để làm gì, nhưng cứ giả vờ ngủ say.

Trong lúc giả vờ ngủ, tôi cảm nhận ánh mắt của em ấy nhìn mình vài phút.

Sau đó, tôi một cảm giác mềm mại chạm nhẹ vào môi, rồi tiếng bước chân vội vã rời khỏi phòng.

Nói cách khác, ngay cả khi sở thích được thay đổi để bao gồm người khác thông qua ứng dụng, em ấy vẫn hành động theo sở thích đó.

Từ kết quả này, có lẽ thậm chí tôi có thể khiến người ta thực hiện hành vi phạm tội.

Không, việc tấn công một người đang ngủ như thế này đã là hành vi phạm tội rồi.

Tôi khá tò mò về trạng thái tâm lý của em ấy.

Đối với Suzune, việc hôn một người đang ngủ là rào cản lớn đến mức nào?

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Suzune, tôi cảm thấy thay vì tội lỗi, lại có một cảm xúc khác mạnh mẽ hơn.

Suy nghĩ đến đây, tôi đáp lại lời chào buổi sáng của em ấy:

“Chào buổi sáng, Suzune. Hôm nay em có vẻ phấn khích hơn bình thường nhỉ. Có chuyện gì vui à?”

Suzune bị huyết áp thấp, nên mỗi sáng thức dậy thường uể oải hơn bình thường.

Nhưng hôm nay, em ấy trông như đã tỉnh từ lâu và rất tỉnh táo.

“V-Vậy ạ? Ch-Chắc là… có chuyện vui… chăng?”

Mặt em ấy đỏ bừng, nhìn xuống đất khi nói, rồi lại liếc nhìn tôi.

…Đây là trạng thái tâm lý gì vậy?

Có lẽ em ấy muốn tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng em ấy mong đợi gì từ đó?

Tôi không hiểu.

「Ồ, thế thì tốt quá! Nếu được, kể anh nghe xem chuyện gì đã xảy ra nào.」

「Đ-Đó là bí mật…!」

Mặt đỏ hơn nữa, Suzune nói vậy rồi cúi gằm mặt.

Bí mật à? Vậy tại sao lại bắt chuyện với tôi?

Nhìn mái tóc đen mượt của Suzune, tôi suy nghĩ nhưng không tìm ra đáp án.

Có phải em ấy đang chơi trò úp mở với tôi?

Nếu thích chơi trò úp mở, tôi sẽ chơi cùng.

Tôi tiến lên một bước, đến gần Suzune hơn, đặt tay lên vai em ấy.

Cơ thể Suzune giật nảy lên.

Tôi cố gắng nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể,

"Đừng nói những lời khiến anh buồn thế chứ, kể cho onii-chan nghe đi mà?"

Suzune ngẩng mặt lên, nhìn tôi.

Đôi mắt đen nhạt của em ấy phản chiếu trong mắt tôi.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc, rồi ánh mắt của Suzune dần hạ xuống, dừng lại ở môi tôi.

Đôi mắt của Suzune, phản chiếu trong mắt tôi, rõ ràng đang trở nên mê đắm.

Trong hành lang mờ tối vì đèn chưa bật, đôi mắt em ấy rõ ràng đang ướt dần.

Khi đôi mắt ấy đã đủ ướt át, ánh nhìn của Suzune chậm rãi trở lại mắt tôi.

Đôi mắt em ấy như đang muốn nói điều gì đó.

「…A」

Như muốn truyền đạt điều gì đó, Suzune mở miệng định nói, nhưng ngay lập tức, em ấy giật mình, vội vàng che miệng bằng cả hai tay.

Rồi em ấy nhắm chặt mắt, lắc đầu nguầy nguậy,

「B-Bí mật mà…! E-Em đi rửa mặt đây!」

Nói xong, em ấy vội vã chạy xuống cầu thang như trốn chạy.

Tôi nhìn theo dáng vẻ đó, suy nghĩ.

Nói là do tính cách cá nhân thì cũng đúng, nhưng thật sự rất thú vị.

Nếu là Kosaka, có lẽ cô ấy đã chủ động đòi hôn tiếp ngay lúc đó rồi.

Là do Kosaka dễ bị ảnh hưởng, hay Suzune đặc biệt? Tôi không rõ.

Nếu thử với người khác, có lẽ sẽ rõ hơn.

Tôi ngáp một cái, rồi chậm rãi đi xuống cầu thang theo sau Suzune.

「――Có nghe tôi nói không hả!?」

Sau giờ học, như thường lệ, tôi bị gọi đến phòng hội học sinh. Vừa bước vào, giọng nói giận dữ như gào thét của Ichijouin vang lên.

Không ngờ cô ta lại có thể duy trì cơn giận lâu tới vậy.

Trước khi vào phòng hội học sinh, tôi đã thêm một sở thích cho Ichijouin.

Đó là: Tuân theo lệnh của Sato Keisuke.

Vì thế, hiện tại trên ứng dụng, thông tin của cô ấy là:

Tên: Ichijouin Reika

Sở thích: Chơi piano, Thủ dâm khi nghĩ về Sato Keisuke, Liếm cơ thể Sato Keisuke, Uống dịch cơ thể của Sato Keisuke, Tuân theo lệnh của Sato Keisuke

Như thí nghiệm với Suzune hôm qua, tôi đã xác nhận rằng sở thích bao gồm người khác vẫn sẽ được thực hiện.

Vậy nên, tôi muốn biết nếu thêm một sở thích hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ ban đầu của một người, điều gì sẽ xảy ra.

Với một tiểu thư như Ichijouin, một con người sống dường như chỉ để thống trị người khác, liệu cô ấy sẽ thay đổi?

Ichijouin nổi tiếng với việc sai khiến người khác rất khắc nghiệt.

Có lẽ vì là một tiểu thư chính hiệu, cô ấy quá quen với việc sai khiến người khác nên hiếm khi phải tự mình làm gì.

Hoặc đúng hơn, trước khi cô ấy kịp nói, đã có người làm thay rồi.

Chỉ cần nịnh nọt Ichijouin, tương lai sẽ rộng mở, nên đó là cách ứng xử bình thường.

Ai mà chẳng vẫy đuôi nếu chỉ cần nịnh nọt là có tiền rơi vào tay chứ?

Tôi, kẻ dám đối đầu trực diện với cô ta, mới rõ ràng là bất thường.

Nếu không cẩn thận, có khi ngày mai tôi sẽ bị nhét vào bao xi măng rồi ném xuống biển cũng không chừng.

Dù đã chấp nhận rủi ro, tôi vẫn chưa muốn chết đâu.

Xét từ thái độ khi bị gọi đến, Ichijouin hẳn đang rất tức giận, nên sở thích vừa thêm vào cũng là một biện pháp phòng hờ.

…Nếu không có Yukishiro, chắc tôi thêm nhiều sở thích hơn cùng lúc.

Khiến cô ta trở thành một tồn tại khó hiểu như Yukishiro thì rất phiền phức.

Một tồn tại như vậy đã là quá đủ rồi.

Nghĩ những điều vu vơ, tôi nhìn lại Ichijouin.

Dù đang giận dữ với căp lông mày nhướn cao, cô ta vẫn toát lên vẻ quý phái, thật kỳ lạ.

Lý do cô ta giận rất đơn giản: vì tôi đã hôn cô ta trước đó.

Nhưng từ nãy đến giờ, cô ta chỉ chỉ trích tôi, tôi cũng không biết khi nào mới xong.

Cô ta gọi tôi là kẻ vô liêm sỉ, chỉ thế thôi.

…Nếu chỉ muốn phàn nàn, sao phải chọn phòng hội học sinh sau giờ học không một bóng người như vậy?

Chỉ riêng việc một cô gái chủ động ở một mình với gã đã cưỡng hôn mình, có thể hiểu là cô ấy đang mời gọi tôi.

Hoặc là cô ấy đang ghi âm, quay lén để lấy bằng chứng.

「――Tôi nghe, tôi nghe mà. Tôi chỉ muốn thân thiết với cô hơn thôi. Trong giới bình dân, đó cũng là một cách tiếp cận đấy.」

「Cái gì!?」

Nghe tôi nói, Ichijouin sững sờ, run lên vì tức giận.

「――Không thể nào! Cậu là loại người――!」

Rồi cô ta trừng mắt nhìn tôi, tiếp tục tuôn ra một tràng chửi rủa như súng máy.

-

「――Haa… haa…」

Sau khoảng mười mấy phút bị mắng chửi, hẳn cô ấy rất tức giận. Ichijouin thở hổn hển, cuối cùng cũng ngừng lại.

Thật sự, miệng cô ấy hoạt động không ngừng nghỉ thế được cơ à.

Lượng lời mỉa mai tôi nghe được đủ để viết thành một cuốn từ điển luôn đấy.

Không hề có những lời nhục mạ thẳng mặt, nên cũng khá là bổ ích.

Nếu có cơ hội cãi nhau với người thuộc tầng lớp thượng lưu, tôi sẽ thử dùng. Dù chắc cả đời cũng chẳng có cơ hội.

Nhưng cô nghĩ tôi không nhận ra sao? Dù giận dữ, ánh mắt của Ichijouin liên tục di chuyển đến những chỗ cụ thể.

Cụ thể là tay tôi và môi tôi.

Mỗi khi tôi cử động tay, ánh mắt cô ấy rõ ràng dõi theo, lộ liễu quá mức.

Cơn giận vừa rồi chắc chắn không phải diễn, cô ta thực sự tức giận.

Nhưng ngoài cơn giận, có vẻ cô ấy còn quan tâm đến thứ khác.

Hoặc có thể, cơn giận này xuất phát từ việc cô ấy quan tâm đến thứ đó.

Nếu vậy, như hôm qua, tôi sẽ thử tiến tới.

“Này, xin lỗi, xin lỗi. Đừng giận nữa mà. Về chuyện đó, tôi cũng chỉ biết xin lỗi thôi, nhưng――”

Vừa nói, tôi vừa tiến lại gần Ichijouin.

Chiếc bàn và ghế xa hoa dành riêng cho chủ tịch hội học sinh, như thể chỉ dành riêng cho Ichijouin ngồi vậy.

Hôm nay, Ichijouin không rời khỏi chiếc ghế đó.

Như thể đang cố ý khẳng định vị thế vượt trội của bản thân.

Như thể đang cảnh giác, đề phòng tôi tiếp cận.

Ngồi trên vị trí chủ tịch hội học sinh cao ngạo, cô ta coi thường những kẻ thấp kém, chỉ trích tôi.

“C-cậu làm gì vậy?”

Đôi mắt của Ichijoiin dao động với một sắc màu khác ngoài sự cảnh giác.

…Không thể nhầm được.

Tiến lại gần, năm bước, sáu bước, đến bên cạnh Ichijouin, tôi ngồi lên mép bàn và đưa ngón trỏ ra trước miệng cô.

“Nhìn Ichijouin thì cũng không thấy cô ghét bỏ tôi đến thế đâu.”

“L-làm gì có chuyện đó…”

Cô ấy nói vậy, nhưng ánh mắt của Ichijoiin lại dán chặt vào ngón tay của tôi ngay trước mặt.

Rõ ràng trông như đang mong chờ điều gì đó.

Giống như hôm qua, khi tôi khẽ lướt đầu ngón tay lên môi Ichijouin, như thể đáp lại, đầu ngón tay tôi bị liếm một cái.

Ngay lập tức, Ichijouin lộ ra vẻ mặt như vừa nhận ra điều gì đó, rồi lập tức chuyển sang vẻ mặt như thể "thôi xong".

Cô ấy ngay lập tức trừng mắt nhìn tôi.

Nhưng khi tôi tiếp tục lướt ngón tay trên môi cô ấy, một lần nữa, đầu ngón tay tôi lại bị liếm một cái.

Đôi mắt của Ichijouin, dù vẫn đang trừng lên, bắt đầu tan chảy.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy, tôi mạnh mẽ nhấn ngón tay lên môi cô ấy, đầu Ichijouin dần nghiêng xuống, và rồi cô ấy ngậm lấy ngón tay tôi vào miệng.

Cảm giác mềm mại, ẩm ướt của lưỡi cô ấy lập tức quấn lấy ngón tay tôi, một cảm giác ấm áp lan tỏa.

Nhìn sang Ichijouin, đôi mắt trừng lên ban nãy đã hoàn toàn cụp xuống, cả khuôn mặt cô ấy như đang tan chảy.

Mỗi lần khe hở giữa ngón tay và môi cô ấy phát ra âm thanh "chụt", nước bọt của Ichijouin chảy dọc theo ngón tay tôi, nhỏ giọt xuống chiếc bàn trông đắt tiền.

Đến mức này thì dù có bị ai đó ghi lại, trông cũng chỉ như cả hai đều đồng thuận.

…Tuy nhiên, nhìn cảnh này, trông cô ấy như đã hoàn toàn bị mê hoặc, nhưng khi nhớ lại lúc mới đến hôm nay, hình như cô có sự kháng cự mạnh mẽ hơn.

Cô tiểu thư này đang nghĩ gì vậy nhỉ?

Tôi cúi xuống nhìn khuôn mặt của Ichijouin, đang ra sức cử động lưỡi, mút ngón tay tôi đầy say mê.

Còn thiếu gì đó chăng? Làn da trắng ngần của cô ấy ửng đỏ, khuôn mặt méo mó như đang khao khát điều gì.

Đang nhìn thì tôi chạm mắt với Ichijouin.

Cô ấy ngước nhìn tôi, đôi mắt tan chảy hướng về phía tôi.

Vừa điên cuồng cử động lưỡi, cô ấy vừa dùng ánh mắt như muốn nói điều gì đó.

Chụt…! Chụp…!

Trong phòng hội học sinh tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của Ichijouin liếm ngón tay tôi vang lên.

Điều cô ấy đang khao khát đã quá rõ ràng.

Ánh mắt cô ấy di chuyển qua lại giữa đôi mắt tôi và vùng quanh miệng tôi.

…Thôi thì đành vậy.

Tôi dứt khoát rút ngón tay ra khỏi miệng Ichijouin.

Chẳng màng bận tâm vẻ mặt ngạc nhiên của Ichijouin, tôi đưa ngón tay cô ấy vừa liếm vào miệng mình.

Sau khi ngậm ngón tay dính nước bọt của cô ấy và rút ra, tôi lại đưa ngón tay đến gần miệng Ichijouin, vẫn đang sững sờ nhìn hành động của tôi.

Ngay lập tức, như bị mê hoặc, lưỡi của Ichijouin thè ra từ miệng và liếm lấy ngón tay tôi đang tiến đến gần.

Liếm♡ Liếm♡

Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể Ichijo-in giật mạnh, nảy lên một cái.

Cùng vẻ đê mê, cô run rẩy ôm lấy cơ thể mình, rồi đột nhiên nắm chặt tay tôi, ngậm ngón tay tôi vào miệng và bắt đầu liếm láp điên cuồng với đôi mắt đỏ ngầu.

Sụp…! sụp…!

Như một con thú đói khát, Ichijouin liếm ngón tay tôi mạnh bạo, không chút kiềm chế.

Tôi nhìn xuống cảnh đó, và quan sát cô.

-

――Đến khi ngón tay tôi bị liếm láp đến mức như sắp sưng phồng tới nơi, tôi mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay Ichijoin.

Trong quá trình rút tay, cơ thể Ichijo-in bị kéo lên, làm cô ấy ở tư thế nửa đứng nửa ngồi, chống tay lên ngực tôi trùng xuống.

“Ah…”

Ichijo-in ngước nhìn tôi, khuôn mặt ngẩn ngơ, rồi đột nhiên trừng mắt căm thù về phía tôi.

“Thôi nào, bình tĩnh lại đi.”

Có lẽ vì tôi rút tay quá mạnh, khuôn mặt Ichijouin giờ ở ngay trước mặt tôi.

Nhận ra điều đó muộn màng, vẻ mặt đang trừng trừng của Ichijouin chuyển sang ngạc nhiên.

“Ah…”

Ichijouin phát ra một âm thanh không thành lời, miệng cô ấy khẽ động đậy, nhưng cùng lúc đó, ánh mắt cô nhìn về phía miệng tôi, và cô lập tức ngậm miệng lại.

Kể cả từ góc độ của người ngoài, cũng có thể thấy rõ Ichijoin đang nuốt nước bọt.

Thời gian cứ thế trôi qua.

20 giây, 30 giây. Trong khoảng thời gian đó, không ai nói gì, cũng không ai lên tiếng.

Điều duy nhất thay đổi là khoảng cách.

Khuôn mặt của Ichijouin, từ từ tiến lại gần hơn.

Khoảng cách gần đến mức tôi cảm nhận được hơi thở của cả hai phả vào vào nhau. Gần đến mức có thể cảm nhận được sức nóng trong hơi thở của cô ấy.

Chẳng biết từ khi nào, khuôn mặt Ichijouin đã ở ngay khoảng cách đó.

Tôi từ đầu đến cuối không hề di chuyển.

Rõ ràng là Ichijouin đã chủ động tiến lại gần.

Đôi mắt ánh lên sắc xanh biếc, ướt át lại càng long lanh hơn, dần dần khép lại, mí mắt hạ xuống phủ kín hoàn toàn.

Khi tôi đứng yên chờ đợi, một cảm giác mềm mại và ấm áp chạm vào môi tôi.

…Vậy là giờ đây, tôi đã hoàn toàn tạo được sự thật hiển nhiên rằng chính cô ấy là mới người chủ động.

Đang nghĩ như vậy thì một thứ ấm áp trườn vào trong miệng tôi.

Tôi không kháng cự, mà đón nhận nó.

Khi lưỡi của Ichijouin quấn lấy lưỡi tôi, cơ thể cô ấy rung lên dữ dội.

Trong lúc cặp lưỡi đan vào nhau, cơ thể cô ấy giật lên từng đợt, rồi đột nhiên, cô ấy thở ra từng nhịp gấp gáp, fuuu~…! fuuu~…!, phả thẳng vào mặt tôi.

Như không thể chịu đựng thêm nữa, Ichijouin ôm chặt lấy đầu tôi, áp môi sâu hơn để hôn tôi.

Chụt♡ chụt chụt♡

Lực hút mạnh mẽ. Nước bọt của tôi bị lưỡi Ichijouin cuốn lấy, như thể bị hút hết vào miệng cô ấy.

Dường như vẫn chưa đủ, Ichijouin càng siết chặt vòng tay ôm đầu tôi hơn.

Cô ấy ôm chặt đầu tôi, như muốn thể hiện sẽ không để tôi thoát, rồi điên cuồng quấn lấy lưỡi tôi.

Càng quấn lưỡi, mùi hương ngọt ngào của Ichijouin càng trở nên nồng nàn. Mùi của một người phụ nữ đang động tình, mùi của con cái, xộc thẳng vào mũi tôi.

Do cơ thể Ichijouin áp sát vào tôi, cặp ngực khủng lộ rõ qua lớp đồng phục bị ép vào ngực tôi, mềm mại tràn ra, khiến tôi không thể không công nhận thân hình quyến rũ của cô ấy, loại hình thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải xiêu lòng.

Có thể nói là tuyệt phẩm.

Nếu cô ấy nghiêm túc, có lẽ không người đàn ông nào có thể kháng cự nổi, bởi mọi thứ ở cô ấy đều như đang kích thích bản năng của đàn ông.

Bằng chứng là, trong quần tôi, thứ đó của tôi đã cương cứng đến đau nhức.

Trong lòng, tôi khẽ chửi thầm.

Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ tôi sẽ mất kiểm soát mất.

Nghĩ đến đó, tôi vòng tay qua lưng Ichijouin, ôm chặt cô ấy, rồi đẩy lưỡi của cô ấy, vốn đang xâm nhập vào miệng tôi, trở lại, và đáp lại dùng lưỡi tôi để xâm chiếm miệng cô ấy.

“――Nnn♡ Nchu♡ Aaah♡”

Tôi hôn cô ấy mãnh liệt, đổ nước bọt vào miệng Ichijouin.

chụt, chụt, chụtttt♡

Lặp đi lặp lại, tôi trêu đùa lưỡi cô ấy, đổ nước bọt vào.

Dù giữa chừng cơ thể cô ấy có nảy lên dữ dội vì co giật, tôi vẫn không ngừng lại, tiếp tục dai dẳng trêu đùa lưỡi cô ấy.

Dần dần, vòng tay của Ichijouin, vốn đang ôm chặt đầu tôi, bắt đầu nới lỏng.

Thấy vậy, tôi càng hứng thú hôn cô ấy sâu hơn.

Không biết đã làm vậy bao lâu, nhưng từ bao giờ, cánh tay của Ichijouin đã buông thõng xuống, cơ thể hoàn toàn thả lỏng, nếu tôi mà không đỡ thì có lẽ cô ấy đã ngã luôn mất rồi.

Trước mặt tôi là đôi mắt vô hồn của Ichijouin, mí mắt khép hờ, không rõ đang nhìn vào đâu.

…Như thế này là đủ rồi nhỉ.

Tôi rời mặt ra, lưỡi của Ichijo-in cũng bị lưỡi tôi kéo theo, thò ra ngoài.

Ichijouin, với chiếc lưỡi thè ra, ngây dại nhìn về một hướng vô định.

Tôi dùng ngón tay đẩy chiếc lưỡi thò ra của Ichijo-in trở lại vào miệng, cặp mắt cô đê mê, cô bắt đầu mút lấy ngón tay tôi như một đứa trẻ, chụt ♡ chụt ♡.

Tôi lặng lẽ nhìn khung cảnh đó.

Sau vài giây ngắm nhìn thỏa mãn, tôi buông tay đang ôm lấy eo cô ấy ra.

Ngay lập tức, ngón tay tôi chụt một tiếng rời khỏi miệng Ichijouin, và Ichijoin ngã phịch xuống ghế ngồi chủ tịch hội học sinh.

Miệng hé mở, đôi mắt vô hồn, cơ thể hoàn toàn thả lỏng, Ichijouin ngồi trên ghế, đôi chân duỗi thẳng.

Không còn chút dấu vết nào dáng vẻ hùng hổ quát tháo trên chiếc ghế đó hôm nay nữa.

Nhìn xuống cô ấy, tôi lên tiếng gọi.

“Ichijouin này, tôi nhờ cô một chuyện được chứ?”

Ichijouin, với gương mặt ngây dại, chỉ khẽ gật đầu đáp lại lời tôi.

-

Tôi nhìn về phía cánh cửa, lối ra vào của phòng hội học sinh.

Vừa nãy, Ichijouin đã lảo đảo bước ra ngoài.

Tôi chỉ bảo cô ấy đi mua nước trái cây, và cô ấy rời đi mà không chút phàn nàn nào.

Có phải là tâm trí cô ấy bay biến hết rồi không.

Mà thôi, khi trở lại, không biết Ichijouin sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Nếu cậu ấy trở lại bình thường, tôi cũng chỉ biết vỗ tay tán thưởng thôi.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế mà Ichijouin vừa ngồi lúc nãy, ngả người sâu vào chiếc ghế sang trọng đó.

Nhìn lên mặt bàn trước mặt, tôi thấy những vệt nước bọt lấm tấm của Ichijouin vẫn còn sót lại.

Vừa nhìn chúng, tôi vừa lấy điện thoại ra lẩm bẩm, không hướng đến ai cụ thể.

“—Chuyện này sẽ đi đến đâu nhỉ? Mà thôi, dù gì thì cũng thú vị đấy chứ.”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

vua chúa 👑
Xem thêm
cái truyện này điên mẹ rồi
cho nên là tôi cần thêm
Xem thêm