• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6 - Từ đây mới là Địa Ngục

Chap 67

20 Bình luận - Độ dài: 8,241 từ - Cập nhật:

Chi nhánh của Thương hội Tachibana tại quận Konami, một tổ chức lớn hoạt động thương mại rộng rãi trong và ngoài Phù Tang, được đặt ở một vị trí hơi tách biệt so với chợ trung tâm của quận. Tòa nhà hai tầng xây bằng gạch và gỗ, mang phong cách giao thoa giữa Đông Tây, trông rất mới mẻ. Nhân viên trú tại đây, kể cả những người làm các việc vặt, cũng chỉ có hai đến ba người. Tuy nhiên, hiện tại thì con số ấy tạm thời đã tăng lên hơn bốn lần.

「Vì toà nhà đã cũ, nên nghe nói mới đây đã có sửa chữa đôi chút. Lần này ta ghé thăm thành phố này, một phần cũng là để thị sát việc đó đấy.」

Vừa bước đi dọc theo hành lang của cửa hàng, tiểu thư của thương hội nở nụ cười tươi tắn, cất lời giải thích. Theo lời cô, từ tháng trước cô đã cùng thuộc hạ thương nhân, mang theo hộ vệ và người làm việc vặt, lần lượt ghé thăm các chi nhánh và văn phòng kinh doanh tại miền Nam Bắc Thổ. Nơi này là cửa hàng thứ mười sáu.

「Haha… Quả thực là vất vả vô cùng nhỉ?」

「Vâng, thật sự rất vất vả. Chi nhánh ở Shirooku thì không sao, nhưng ở những vùng quê thế này, có nhiều người xem thường chỉ vì ta là con nít đấy?」

Kayo chu môi, phụng phịu tức giận rất trẻ con. Dù nói là chi nhánh, nhưng Shirooku, nơi cô thường ngày tung hoành tài trí, lại là thương điếm lớn nhất của Thương hội Tachibana ở Bắc Thổ. Có thể gọi là chi nhánh chính cũng không sai. Ngay cả trong cùng một địa phương, chất lượng nhân viên cũng đã khác biệt. Nói một cách khác, việc một vị tiểu thư dòng dõi con ông cháu cha đến tận một đồn thương mại cấp địa phương, giống như việc một cán bộ cấp cao của tổng bộ đến thăm một đồn công an cấp xã vậy. Hơn nữa, người đến lại là một thiếu nữ chỉ mới khoảng giữa tuổi mười. Bảo sao người ta không mong cô chóng chóng rời đi sau khi qua loa kiểm tra một chút.

「Trước mắt, ta đã chỉ ra những thiếu sót trong sổ sách và sự lãng phí trong chi tiêu. Ta cũng đã thông báo rằng nếu không cải thiện trong kỳ kế toán tới thì sẽ bị cắt giảm lương, nên cũng mong mọi người sẽ cố gắng hơn.」

Một lần nữa, Kayo nở nụ cười đáng yêu. Thế nhưng, so với nụ cười ban nãy, lần này có phần mang theo sức ép. Rõ ràng là một lời đe dọa. Quả là quấy rối quyền lực. Thậm chí, không chắc là chỉ bị giảm lương là xong chuyện. Thấp thoáng có thể cảm nhận được tinh thần của một công ty đen.

「Nói trước là, ta cũng không đặt ra những mục tiêu quá mức vô lý đâu nhé? Ta hiểu rõ chất lượng nhân viên ở vùng quê là như thế nào. Cả điều đó ta cũng đã cân nhắc để đưa ra mục tiêu phù hợp rồi. Ta cũng đã đưa ra phương án cải thiện sau khi xem xét kỹ tình hình địa phương và thực địa nữa đó. Nếu đã làm đến mức đó mà vẫn không được thì đó là trách nhiệm của ta, ta sẽ không phàn nàn đâu.」

Thấy tôi có phần lùi bước, Kayo liền giải thích thêm. Không chỉ đơn thuần là nêu mục tiêu và đe dọa, cô còn truyền đạt rõ ràng những vấn đề cụ thể cùng phương án cải thiện. Hơn nữa, cô dường như cũng tự nhận thức được trách nhiệm của mình với tư cách là cấp trên. Biết đâu, ngay từ trước chuyến thị sát này, cô đã âm thầm thu thập thông tin từ khắp nơi. Dù là cô đi nữa, thì cũng không thể chỉ trong một hai ngày sau khi đặt chân đến địa phương mà đã bóc trần được vấn đề và đưa ra biện pháp xử lý. Một vị tiểu thư không thể xem thường.

「Tôi thân là kẻ ngoài cuộc, có lẽ không nên nói ra những điều quá phận, nhưng xin tiểu thư hãy cẩn trọng. Thù hận và oán niệm, chẳng ai biết chúng tích tụ từ lúc nào đâu.」

Cho dù bản thân không mang ác ý, chỉ xuất phát từ thiện chí, thì cách người khác tiếp nhận lại muôn hình vạn trạng. Có người sẽ nổi giận, có người lại mang mối hận ngược. Nhất là trong giới thương nhân, nơi mà tiền bạc dính líu quá sâu, thì điều đó càng rõ rệt.

「Fufu, ta hiểu rõ điều đó mà. Đã từng có chuyện như vậy xảy ra mà. Ta vẫn luôn chú ý đến an nguy quanh mình đấy. Đặc biệt là, với những việc như từng xảy ra ở kinh thành…」

Kayo mỉm cười đáp lại lời cảnh báo của tôi. Là nụ cười gợi nhớ, như thể đang hồi tưởng lại điều gì đó. Cô khẽ giơ lên chiếc trâm cài tóc và vòng tay quanh cổ tay, những lá bùa mạnh mẽ từng mua ở kinh thành vào ngày hôm đó, như muốn khoe ra.

Phải rồi, có lẽ tôi đã chẳng cần phải nhắc nhở nàng làm gì. Bởi cô vốn đã thấu hiểu tận thân thể mình sự tồn tại của ác ý và địch ý của con người. Tôi biết điều đó nên mới nói ra, và cô cũng hẳn đã hiểu rõ ý tôi khi nói điều ấy. Hử? Khoan đã…?

「…Chẳng lẽ lời mời này, vốn là để lôi kéo chúng tôi làm hộ vệ?」

Tôi vạch trần ý đồ của Kayo. Cô bé trước mặt nở một nụ cười rạng rỡ, rồi đánh trống lảng, 「Tới phòng rồi đó?」 Giọng điệu như thể vừa hoàn tất một màn chào hàng, khác hẳn với biểu cảm trước đó.

Sau cánh cửa cô vừa mở ra, là một bàn tròn với đủ món ăn đã được bày biện sẵn. Ít nhất thì, trông không giống như là một buổi trà đàm ngắn ngủi có thể kết thúc trong chốc lát…

-

「Ta không ưa kiểu câu nệ hình thức quá mức, nên như trước kia, cứ thoải mái nói năng gần gũi cũng được, không sao đâu nhé?」

Vốn dĩ đây có lẽ là phòng dùng để tiếp đãi những khách hàng lớn hoặc để thương thảo chuyện làm ăn, Kayo thông báo rằng căn phòng đã được xử lý cách âm, rồi mời tôi ngồi xuống ghế. Thế nhưng, tôi không đáp lại, chỉ im lặng liếc mắt nhìn những thứ được bày biện sẵn trên bàn tròn.

Chén tách các loại như trà xanh, hồng trà, trà đại lục, cà phê, nếu là vì tiệc trà thì cũng dễ hiểu. Cả bánh kẹo Nhật, điểm tâm Trung Hoa, bánh ngọt phương Tây cũng vậy, nếu bỏ qua chuyện nhiều loại trong đó là bánh tươi dễ hỏng, thì cũng không có gì lạ khi cho rằng đây là những món thường được chuẩn bị để đãi khách.

Vấn đề là, có rất nhiều món ăn rõ ràng không thể nào được chuẩn bị ngẫu hứng tại chỗ như vậy.

Món ăn của Phù Tang, của Nam Man, của Đại Lục… tức là, nói theo kiểu hiện đại thì là đủ loại món Nhật, Tây, Trung đua nhau bày biện. Những món được xếp đầy kín mặt bàn theo kiểu 「còn chỗ là còn đặt」này, chắc hẳn là theo lối tiếp đãi kiểu đại lục. Nghe nói ở đại lục, để tiếp đãi khách quý, người ta thường chuẩn bị lượng đồ ăn nhiều đến mức không thể ăn hết. Ít nhất thì, rõ ràng đây không phải chỉ là một buổi tiệc trà bình thường.

「Thật là chuẩn bị chu đáo quá nhỉ?」

「Thân là thương nhân, việc tiếp đãi khách quý phải luôn chuẩn bị chu toàn!」

Trước sự nghi ngờ của tôi, thiếu nữ ấy nở một nụ cười tươi rói, hoàn toàn không có vẻ gì là đang giấu diếm hay áy náy. Nụ cười vô tư ấy cứ như thể không có chút gợn nào. Đúng là độ dày da mặt của một thương nhân chính hiệu. Tôi cảm động đến suýt rơi lệ rồi đấy.

「Anh không hài lòng sao?」

「………Nếu cần người hộ vệ, chỉ cần chính thức thuê là được thôi. Với thương hội của tiểu thư, chắc cũng chẳng đáng là bao nhỉ?」

Tôi chỉ ra điều đó với nàng tiểu thư đang giữ nguyên nụ cười dán lên mặt. Để bắt gã béo kia phải tính khoản chi ngoài hợp đồng vào chi phí thì phiền phức lắm đấy, biết không?

「Gần đây nghe nói anh bận rộn. Hơn nữa, lần này lại nghe rằng đường đi của chúng ta trùng nhau nên mới vội vã... À, về chi phí thì ta sẽ trả lại đầy đủ sau! Vì đã làm phiền anh, ta sẽ chuẩn bị gấp đôi giá thị trường! Cả hợp đồng cũng viết luôn nếu cần!」

Vẫn giữ nguyên nụ cười đầy tự nhiên ấy, Kayo nói vậy. Một nụ cười như được dán sẵn. Tôi chỉ lặng im nhìn cô. Trong chốc lát, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Sự im lặng bao trùm tất cả.

「Ừm… chuyện đó… xin lỗi nhé」

「Tại sao lại xin lỗi?」

「Bởi vì...」

Không chịu nổi bầu không khí trước, cô bắt đầu tỏ ra lúng túng. Tôi khẽ thở dài, rồi không chút khách sáo kéo ghế ra. Ngồi xuống. Tháo mặt nạ, đặt lên bàn. Trước hành động đột ngột của tôi, Kayo mở to mắt ngơ ngác.

「Trước tiên, hãy ăn chút gì đó đi. Tôi cũng đã phải ngủ ngoài trời mấy ngày nay, thật khổ sở. Còn nước uống... không có người phục vụ, là vì vậy sao?」

「À… vâng! Để ta đi pha ngay!!」

Khi tôi vừa cầm lấy một chén trà trong số những chén tách bày trên bàn tròn và hỏi, Kayo liền hốt hoảng chạy tới.

「Ư-ừm, trà xanh được chứ?」

「Tôi vẫn còn biết tự trọng, chưa đến mức đổ cà phê vào chén trà đâu」

Sau khi xác nhận từ tôi, tiểu thư của thương hội bắt đầu rót trà xanh vào chén bằng ấm trà vô cùng cần mẫn. Nhân tiện, bình thường tôi chỉ uống nước trắng hay nước đun sôi. Lá trà cũng đắt đỏ lắm chứ, biết sao được.

「Còn Kayo-sama, người dùng gì?」

「Ư-ừm, hồng trà... ạ!?」

Vừa xác nhận như vậy, cô ấy liền đổ đầy tách bằng nước hồng sắc từ ấm sứ. Cách rót không chút phong nhã, cũng chẳng có phép tắc, thật vô tư hết mức.

「Coi như thế là huề chuyện bị tiểu thư chơi khăm. Không sao chứ? Theo tôi thấy thì đây quả là một món giao dịch lời to đấy...」

Tôi nói như đùa giỡn. Kayo nhìn tôi, rồi nhìn xuống tách trà trên tay, lại ngẩng lên nhìn tôi lần nữa với ánh mắt ngờ vực.

「Chỉ vậy… thôi sao?」

「Người còn muốn gì hơn nữa à?」

「Không, ý ta không phải vậy… bởi vì ta đã thử anh, lợi dụng anh…」

Cô bé mỗi lúc một co lại, tiếng nói cũng nhỏ dần. Trước dáng vẻ ấy, tôi bất giác bật cười khẽ.

「Không cần phải run rẩy đến mức đó đâu. Tôi đâu có giận gì」

Vốn dĩ, tôi cũng chẳng cao quý đến mức có quyền nổi giận với ai cả.

「Tôi cũng vừa gặp một chút phiền toái với quận chủ-dono trong lần gặp gần đây. Nên cũng định đề phòng một chút. Theo nghĩa đó, lời mời của Kayo-sama lần này thật đúng lúc」

Tất nhiên, khả năng người của nhà Onizuki gây chuyện mà không suy nghĩ thì gần như bằng không, nhưng cũng có thể xảy ra vài trò trêu ghẹo nho nhỏ. Với ý nghĩa đó, trò đùa của Kayo lại hóa ra là ân huệ. Dù sao thì, chỉ vì một cuốn Yêu Ma Bản mà không những gây sự với nhà Onizuki, lại còn đụng đến cả thương hội Tachibana, thì đúng là chuyện viển vông như sao trên trời. Dù chế độ giáo dục ở thời này không phát triển như kiếp trước, nhưng làm gì có chuyện một kẻ ngốc như vậy lại được làm quận chủ.

Hơn nữa, tôi còn mang ơn thương hội Tachibana nhiều lần, từ việc mượn ngựa đến hỗ trợ thu thập thông tin về cuốn Yêu Ma Bản lần này. Với một trò đùa cỡ này, chẳng đáng để phải cau mày hay trách móc gì cả.

「Vả lại, kế hoạch lần này, chắc hẳn không phải chỉ mình Kayo-sama bày ra chứ?」

Dựa vào thời điểm phát sinh sự việc liên quan đến Yêu Ma Bản và thời điểm Kayo bắt đầu chuyến khảo sát, cũng như khoảng thời gian chênh lệch, thì khó mà tin là trò đùa này do một mình cô nghĩ ra. Nếu vậy thì phạm vi nghi phạm cũng đã hẹp lại.

(Công chúa khỉ đột hay thất thường ấy lại nói chuyện bừa bãi không suy nghĩ gì nữa rồi nhỉ?)

Tôi tưởng tượng ra nụ cười tàn nhẫn của thủ phạm thực sự hiện lên trong đầu, rồi khẽ thở dài. Tôi chắc chắn rằng nàng tiểu thư đó đã xúi bậy.

「Tiền thuê hộ vệ theo giá thị trường cũng được thôi. Dù gì thì tiểu thư cũng có hộ vệ riêng, nên nói đúng ra thì đây không hẳn là hộ tống mà là đi cùng thì đúng hơn?」

Nếu nghĩ rằng được ở nhờ chỗ của thương hội Tachibana, đỡ được tiền trọ, thì tính ra còn có thể giảm giá nữa ấy chứ.

「Thì đúng là vậy thật, nhưng………」

「Đã là thương nhân thì nên vui mừng vì tiết kiệm được chi phí chứ」

Tôi cười khổ, nhấp một ngụm trà. Vị đắng của trà xanh thấm vào cơ thể. Cảm giác như mỏi mệt cũng tan biến theo.

「Thôi thì tôi không để bụng đâu. Hơn nữa, đã chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn thế này cho tôi, thì phải tranh thủ ăn khi còn nóng chứ. Phung phí thực phẩm là tội đấy」

Nói rồi, tôi liền bắt đầu gắp món vào đĩa nhỏ bằng đũa. Ồ, miếng thịt kho tàu này trông mềm và ngon quá.

「………Thật sự không sao chứ?」

「Giận vì trò đùa con nít thế này thì chẳng phải quá nhỏ nhen sao? Với lại, tôi đâu có thiệt thòi gì.…… Nói thật là, mấy hôm nay toàn ăn uống kham khổ vì phải ngủ ngoài trời. Bỏ đống cao lương mỹ vị này thì tiếc lắm」

Rồi tôi cho củ khoai môn và củ sen kho xì dầu vào miệng. Và nói tiếp.

「Vì sao tiểu thư tham gia trò đùa đó thì tôi không hỏi. Kayo-sama hẳn cũng có lý do riêng.…… Dù sao cũng là trà đàm rồi. Nghe nói căn phòng này cách âm nhỉ? Nếu người muốn than vãn công việc thì tôi sẵn sàng lắng nghe đấy?」

Tôi mỉm cười đề nghị. Dù là người lớn thì cũng có lúc vì công việc mà tinh thần bị bào mòn. Một cô gái vẫn còn là trẻ con, dù có tài năng đến đâu, không thể không có chút bất mãn. Nếu tôi có thể làm chỗ xả stress cho cô ấy, thì với cái giá của một bữa ăn thế này, vẫn còn rẻ chán.

「………Xin hãy gắp cho ta mitarashi dango」

Sau một hồi im lặng, nàng đưa ra chiếc đĩa nhỏ. Tôi đưa tay ra... thì bất ngờ bị một bàn tay nắm lấy. Là bàn tay bé nhỏ và trắng muốt của thiếu nữ trước mặt. Từ lúc nào đó, cô ấy đã tháo bao tay ra, là bàn tay ngọc ngà trắng như cá bống. Cảm giác ấy khiến tôi thoáng bất ngờ. Ngẩng đầu lên nhìn. Thiếu nữ ấy nở một nụ cười tinh quái.

「Cách âm đấy nhé? Nhớ đừng gọi ai vào đấy?」

Như một đứa trẻ vừa thực hiện thành công trò nghịch ngợm, thiếu nữ trước mặt tôi lên tiếng. Một tiếng cười thực sự vô tư, trong trẻo, và đáng yêu.

-

「Vâng. Ta sẽ phải tiếp tục thị sát thêm một tháng nữa. Sau đây sẽ đến quận Yamana và Hina」

「Vậy thì chúng ta chỉ đồng hành đến quận Hina thôi nhỉ. Mà sau đó thì sao?」

Bữa tiệc dưới danh nghĩa trà đàm cũng đã gần đến hồi kết. Ban đầu là chuyện phiếm, tiếp đó là những lời than thở của Kayo, rồi tin đồn kiểu thêu dệt về những người có máu mặt, sau đó là chuyện công việc của tôi cùng những chuyện khắp nơi ở Bắc Thổ có liên quan, chủ đề lần lượt đổi dần, cuối cùng hướng đến hành trình tiếp theo của Kayo.

「Chắc là sẽ đến bang Haruka」

Nghe đến tên bang đó, tôi khẽ giật mình. Nhưng rồi chỉ trong khoảnh khắc, tôi mở miệng hỏi.

「Haruka sao. Tôi chưa từng trực tiếp đến đó, nhưng nghe nói là vùng đất khá trù phú ở Bắc Thổ nhỉ? Tiểu thư sẽ đến thủ phủ bang đó à?」

Tôi dò xét. Bang Haruka cũng rộng lớn. Không phải cứ đến là sẽ tình cờ gặp được.

「Ta dự định đến bang đô vào cuối hành trình.  Trước hết sẽ đến các cửa hàng và khách hàng thân thiết ở nhiều nơi. Cũng đã có vài cuộc thương lượng được lên lịch rồi. Quận Akabane, Mayama, rồi cả Yokei nữa」

Nghe đến tên quận cuối cùng, tôi nín thở. Không, bình tĩnh nào. Quận cũng rộng, có đến hàng chục hương thôn. Còn phải tính đến cả thời điểm nữa. Đúng vậy, không thể nào đâu. Trên đời chỉ cần một kẻ gặp xui tận mạng như tiểu thư nhà Ako kia là đủ rồi.

「Vậy sao. Có biết rõ ngày giờ cụ thể chưa vậy?」

「Chuyện đó thì... Ừm, dự kiến là ta muốn đến được bang đô của Haruka vào ngày hai mươi tháng sau, nhưng có trễ vài ngày cũng không lạ gì đâu. Gần đây số vụ yêu quái tập kích lại tăng nữa mà.」

Chi phí thuê hộ vệ cho đoàn thương nhân ngày càng tăng, thật là phiền phức, Kayo vừa than thở, tôi cũng chỉ cười trừ cho qua. Gần đây các vụ liên quan đến yêu quái tăng lên, lý do vì sao thì tôi hiểu rõ. Bởi vì bọn chúng đã bắt đầu hành động nghiêm túc rồi.

「Ấy là do bọn tôi làm trong nghề trừ yêu mà chưa đủ cố gắng đấy. Tôi chỉ là hạng tép riu, nhưng cũng xin gửi lời tạ lỗi.」

「Fufu, không sao đâu. Nếu có gì phàn nàn thì ta nói với Âm Dương Liêu rồi. Những thương nhân khác cũng bắt đầu thấy phiền phức đó. Phụ thân ta viết trong thư rằng mấy thương nhân lớn đang chuẩn bị cùng nhau gửi tấu chương lên triều đình.」

「Thế thì… có lẽ bọn tôi cũng sắp bị điều động rồi nhỉ.」

Dù có mất một hai ngôi làng, triều đình cũng chẳng mảy may bận tâm, nhưng nếu bọn thương nhân giàu có bắt đầu nổi lên, thì lại là chuyện khác. Dù ở thời nào, thương nhân và quyền lực quốc gia cũng luôn gắn bó chặt chẽ, có khi tốt, có khi xấu.

「Năm ngoái cũng từng có điều động rồi nhỉ. Vụ rối ren của bọn kappa làm ta hoảng hồn. Cả hai quận liền... Nghe nói Tomobe-san cũng bị thương thì phải?」

「… Quả là gian nan, nhưng không đến mức để lại di chứng gì đâu. Với lại lần này chắc cũng không đến nỗi nghiêm trọng vậy đâu. Làng thì chưa biết, nhưng mấy thị trấn ở quê vẫn còn nguyên đó, Kayo-sama cũng biết mà phải không?」

Tuy tôi làm nghề này, nhưng dù dòng họ Onizuki có là danh gia trừ yêu đi nữa, phạm vi hoạt động cũng có hạn, tôi cũng chỉ là một đầy tớ. Ngược lại, Kayo là người thuộc chi nhánh của thương hội hoạt động khắp Bắc Thổ, ắt hẳn phải mẫn cảm với tin tức hơn tôi nhiều. Thêm nữa, vào thời điểm này, đám Cứu Yêu Chúng để tránh gây chú ý của triều đình, dù có càn quét làng mạc cũng không đụng đến các thị trấn. Về sau, vào giữa câu chuyện, các thị trấn mới bắt đầu lác đác bị diệt, nhưng nhân vật trong truyện cũng chẳng lấy làm quan tâm. Bởi vì tình hình sẽ xấu đi nhanh chóng đến mức chuyện mất một hai thị trấn cũng chỉ là chuyện cỏn con…

「…」

Nghĩ đến đó, lòng tôi bắt đầu trĩu nặng. Chuyện tương lai phía trước. Những ưu tư, khổ tâm mà tôi đã nghĩ đi nghĩ lại không biết bao lần. Liệu tôi có thể sống sót qua giai đoạn sắp tới không đây? Những gì đã trải qua trước đó đã là ghê gớm, nhưng quãng thời gian phía trước mới thật sự là địa ngục mà những trải nghiệm cũ chỉ đáng bật cười. Ngay cả nhân vật chính, dù có tài năng, chỉ cần sơ sẩy là chết ngay. Một kẻ mong manh như thế lại là chìa khoá để cứu lấy quốc gia này. Không thể để cậu ta chết. Nhưng mà…

(Nếu nghĩ theo cách ngược lại thì thật buồn cười. Đến cả nhân vật chính còn chết được, thì mình làm sao hỗ trợ nổi cho cậu ta đây?)

Dù đã biết rõ từ lâu, nhưng càng đến gần thời khắc đó, trong lòng tôi chỉ toàn là bất an. Mong được toàn mạng đã là xa xỉ, huống gì việc chính tôi có sống sót hay không còn chưa chắc. Chưa chắc… nhưng không thể trốn. Không thể bỏ chạy. Dù có đi đến Bad Ending, thì sớm muộn gì tôi cũng chết thôi, mà đã là đầy tớ thì không thể thoát khỏi gia tộc Onizuki. Hơn nữa, nếu tôi buông tay, thì gia đình kiếp này của tôi sẽ… Thế nên không thể chạy. Không thể chạy được. Vì vậy, cho nên…tôi phải...!! Hả?

「Eh…」

Đang chìm sâu trong biển suy tưởng, cảm giác ấy đã kéo tôi trở về hiện thực. Và trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi đột ngột trống rỗng. Cũng dễ hiểu thôi, vì trong lúc đang miên man nghĩ ngợi, chẳng biết từ khi nào, hai bàn tay tôi đặt trên bàn đã bị đôi tay trắng muốt như ngọc bao lấy. Một mùi hương ngọt ngào lướt nhẹ qua mũi. Trước mắt tôi là cô gái với mái tóc màu mật ong.

「Ka… Kayo…?」

「Ah, chờ chút nhé? Trước khi tiếp tục chuyện thì…」

Rồi cô nàng tháo tràng hạt đang đeo ở cổ tay, bắt đầu quấn nó lên cổ tay tôi.

「C-cái gì vậy…!?」

「Chỉ là trả lại bùa hộ mệnh cho chủ cũ thôi mà?」

Tôi lúng túng thốt ra, còn nàng thì nhoẻn miệng cười hồn nhiên như chẳng có gì. Sau đó, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo lắng.

「Ta không sao đâu. Lần này có nhiều hộ vệ mà, với lại ta không còn là đứa trẻ như xưa nữa. Ngược lại, ta lo cho anh đó, Tomobe-san… Trông anh vừa rồi đáng sợ lắm đấy?」

「Cái đó là… xin lỗi. Tôi chỉ đang suy nghĩ chút thôi…」

「Nếu có gì trăn trở thì ta nghe mà?」

「Không… cái đó…」

「Không thể nói sao?」

「…………」

Lưỡng lự mãi không biết nên mở lời thế nào, tôi chỉ biết im lặng. Kayo thì che miệng cười, như tiếng chim hót khẽ vang lên trong căn phòng.

「Fufufu, không sao mà? Ai cũng có bí mật chẳng thể nói với người khác cả.」

「Xin lỗi nhé. Tiểu thư đã kể cho tôi nhiều chuyện mà tôi thì…」

「Chuyện gì nên nói hay không là do ý muốn tự do. Ta cũng chỉ kể những gì mình muốn thôi. Ta cũng có nhiều điều chưa nói với anh đó. Vậy anh có định bắt tôi phải khai ra những điều ta giấu không?」

「Không… không có chuyện đó…」

「Vậy thì cũng giống nhau thôi. Đừng bận tâm nhiều quá. Chỉ là…」

Kayo nhẹ nhàng chạm vào tràng hạt đã quấn quanh cổ tay tôi. Cô dịu dàng vuốt ve chuỗi hạt ấy…cổ tay của tôi.

「Chỉ là một chút tâm ý thôi. Ta đã được cứu nhờ Tomobe-san và tràng hạt này. Cho nên từ giờ, ta muốn anh giữ nó. Vì nếu người quan trọng bị thương, ta sẽ rất lo lắng mà.」

Nở nụ cười rạng rỡ, Kayo nhìn tôi. Một nụ cười trong trẻo đến chói loà. Đồng thời, ánh mắt cô ánh lên sự kiên định không gì lay chuyển được. Trước sự mạnh mẽ ấy, lòng tôi thoáng rung động.

「… Hiểu rồi. Tràng hạt này, tôi xin nhận lại. Đổi lại, từ nay đến mấy ngày tới, tôi sẽ có trách nhiệm hộ tống tiểu thư trên đường đi.」

「Vâng, xin nhờ anh nhé!!」

Trước lời tuyên bố của tôi, Kayo đáp lại đầy hào hứng. Cả hai lặng lẽ nhìn nhau. Không hiểu sao, rồi cùng bật cười...

Khoảnh khắc sau đó, chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng ngân lên báo giờ. Tôi đưa mắt nhìn kim đồng hồ. Từ khi vào phòng, đã qua hơn một canh giờ. Thật là ở lại lâu quá rồi. Còn ngày mai nữa, tôi phải rời đi để giám sát thuộc hạ, nên ngỏ lời cáo lui. Kayo có phần lưu luyến, nhưng vẫn đồng ý.

「À mà, Tomobe-san. Nhân tiện thì…」

Chợt liếc nhìn mặt bàn, như vừa nghĩ ra điều gì đó, Kayo liền đưa ra một đề nghị. Nghe xong, tôi liền giơ cả hai tay đồng ý.

-

Trong khi tôi mải mê tham gia buổi dùng trà, thực chất là một bữa ăn, cùng với Kayo, thuộc hạ của tôi thì đang trú ngụ tại một góc trong chi nhánh quận của Thương hội Tachibana. Chính xác thì đó là một trạm trọ do thương hội lập nên, vốn dùng để tiếp đãi các đoàn thương nhân hay đội buôn, và tôi đã ra lệnh cho họ ở lại đó nghỉ ngơi cho đến khi tôi trở về. Mà cũng đúng thôi, xem ra hôm nay sẽ phải ở lại đây qua đêm rồi.

「Cho nên đấy, Yugetsu, Kadoha, các ngươi không cần tiếp tục giả vờ về thứ trong bình nước nữa đâu, được chứ?」

Tôi cất lời trong khi bước vào căn phòng lớn có mười người trong tổ hai đang trú ngụ, hướng về hai đầy tớ đang sắp xếp hành lý ở sát tường. Hai tân binh mới hoàn thành huấn luyện và bắt đầu tham gia nhiệm vụ từ ba tháng trước, liền tỏ rõ vẻ bối rối khi bị tôi chỉ điểm. Qua hành vi mấy ngày gần đây, tôi đã nhận ra rằng chúng đã lén thay nước trong bình bằng rượu thanh từ nhà kho rượu trong ngôi làng nọ. Hai đứa các ngươi cứ mỗi lần nghỉ ngơi là lại không uống bình nước mà chạy ra uống nước sông, đúng không?

「……!? Các ngươi… các ngươi dám làm chuyện tùy tiện như thế sao!!」

Mikage, đội trưởng, đồng thời là cấp trên của hai người, giật lấy bình hồ lô của chúng, đưa lên mũi ngửi kiểm tra, rồi quát lớn. Yugetsu và Kadoha hoảng sợ rụt người lại. Theo như hợp đồng, chúng tôi không được phép động đến tài sản trong làng. Hành động này là vi phạm điều đó. Nếu nghiêm trọng có thể phải chịu trách nhiệm liên đới. Mikage nổi giận cũng là điều dễ hiểu.

「Mikage, bình tĩnh lại. Hơi nôn nóng quá rồi.」

Tôi can ngăn Mikage khi y vô thức rút kiếm khỏi vỏ, định chém hai thuộc hạ. Tôi hiểu cảm xúc đó, nhưng dù sao chém giết cũng không được. Nhân lực vốn đã thiếu. Hơn nữa, mà giết người ở một nơi như thế này thì chẳng khác nào gây thêm phiền toái.

「Nhưng mà………!!」

「Ta biết. Không thể bỏ qua chuyện này được. Thế nhưng…」

Tôi liếc nhìn hai đứa. Tuy chúng đeo mặt nạ che mặt, nhưng chỉ cần nhìn thái độ cũng đủ biết mặt mày chúng đang tái xanh. Tôi còn biết cả khuôn mặt non nớt còn vương nét trẻ con sau lớp mặt nạ đó. Cả hai vừa mới bước qua tuổi mười mấy. Có lẽ chỉ là phút bốc đồng… cũng đành vậy, lau chùi hậu quả cho thuộc hạ là việc của cấp trên.

「Chuyện đã xảy ra rồi thì không thay đổi được. Các ngươi phải chịu phạt. Từ hôm nay, thay phiên nhau canh gác đêm trong ba ngày.」

「R… rõ ạ…」

「Đã hiểu…」

「Với lại, chia rượu đó cho mấy người khác đi. Đừng có định độc chiếm một mình.v

「「G-!!?」」

Hai tên tân binh cùng lúc bật ra một tiếng rên rỉ. Dung lượng của bình hồ lô cũng chẳng nhiều nhặn gì. Mỗi người uống vài ngụm là hết sạch. Nhưng như thế thì cũng chẳng đến mức say đến ngày mai. Và có lẽ đám thuộc hạ của quận chủ sẽ tới điều tra ngôi làng cũng không phát hiện nổi lượng rượu nhỏ nhặt đó đâu.

「………Nào, thế còn chuyện đó. Các ngươi đã ăn gì chưa?」

「Chưa ạ. Bọn tôi không nghĩ sẽ phải ở lại đây, nên chưa chuẩn bị gì…」

Ta phớt lờ hai tên tân binh đang ủ rũ mà hỏi, và Yahagi trả lời. Thế thì tiện rồi.

「Vậy à. Thế thì mang cái này về đúng là quyết định đúng đắn.」

Nói đoạn, ta giơ thứ mà ta đang xách bằng một tay nãy giờ lên, một hộp cơm.

「Cái đó là…」

「Quà đấy.」

Trước lời tôi nói, đám thuộc hạ bắt đầu túm tụm lại đầy hứng thú. Tôi lộ ra vẻ mặt đắc ý mà cả qua lớp mặt nạ cũng cảm nhận được.

「Hahaha, cứ việc mà khóc vì sung sướng đi. Món ngon đấy.」

Rồi tôi mở hộp cơm ba tầng ra trước mặt bọn họ, cố ý làm ra vẻ chậm rãi quý giá. Mỗi tầng chứa đầy các món ăn đủ kiểu từ Nhật, Tây đến Trung. Tầng đầu là món Nhật điển hình, củ khoai sọ hầm, đậu phụ chiên nhồi, món kho từ sò hến và tảo bẹ, đậu phụ khô, trứng cuộn, và thạch konjac nêm xì dầu, rất hiếm gặp. Tầng hai là món kiểu Nam Man, giăm bông muối, cốt-lết, thịt vịt áp chảo, cùng các món ngọt như bánh Castella và bánh tart bí đỏ. Tầng ba là món đại lục, thịt viên, thịt kho, chả lụa, bánh trung thu. Toàn bộ là đồ còn lại từ bữa tiệc trà vừa rồi mà tôi đã gói mang về.

「UooaaAAa!!?」

Mùi thơm mà chắc hẳn chúng chưa từng ngửi qua từ khi sinh ra khiến đám thuộc hạ trợn mắt kinh ngạc. Tôi, dù đã từng sống ở thời đại no đủ của kiếp trước, cũng đã ngây ngất với những món ngon lâu ngày mới được thấy lại. Huống chi là bọn họ, vốn chỉ quen ăn cháo pha gạo lứt, ngũ cốc và rau, thì phản ứng như thế cũng là điều hiển nhiên.

「Cái này…!?」

「Không lẽ, chúng tôi được ăn ư!?」

「Tất nhiên rồi. Ta không phải loại người xấu tính đến mức mang món ngon ra khoe mà chẳng cho ai ăn đâu?」

Trước lời lẽ đầy kỳ vọng của thuộc hạ, tôi đáp lại hào sảng. Rồi tiếp tục.

「Một lúc nữa sẽ có nồi cháo mang tới. Dùng mấy món này ăn kèm cũng được. …Chia đều ra đấy?」

Tôi nhấn mạnh câu cuối. Người ta nói oán thù vì đồ ăn là ghê gớm nhất, tôi cũng chẳng muốn khiến mối quan hệ trong đội căng thẳng chỉ vì chuyện cỏn con. Thôi thì, cứ chia nhau hòa thuận đi.

「Còn Yunshoku thì sao?」

「Ta vừa ăn no nê đến ngán rồi. Đừng lo. …Ồ, vừa đúng lúc cơm tới rồi.」

Tôi nhận lấy nồi và hộp gỗ từ nữ hầu vừa bước vào đúng lúc. Trong nồi là cháo nấu cùng rau rừng, trong hộp thì đầy các loại dưa muối. Thế này cũng đủ là một bữa thịnh soạn.

「Nào, tự múc vào bát mà ăn đi. …Để nguội rồi nhai kỹ vào, không thì mai đau bụng thì khổ.「

Tôi nhắc nhở các thuộc hạ đang chen nhau tranh phần ăn. Thực sự thì nếu không nói, thể nào cũng có đứa bị bỏng lưỡi hay nghẹn cơm.

「Yunshoku…」

「Hử? Sao? Mấy người không ăn à? Dù có nhiều nhưng kiểu kia thì sẽ hết ngay thôi đấy?「

Tôi lên tiếng cảnh báo Yahagi và Mikage, hai đội trưởng đang tiến lại gần. Thực tế thì, đám đàn em ăn như hổ đói thật. Vì thiếu người nên hầu hết đều là trai tráng tuổi ăn tuổi lớn. Chưa kể ở phủ Onizuki, chỉ được ăn cơm trắng kèm đống dưa muối thì thế này là hiếm có lắm.

「Không, xin lỗi… Vì sự giám sát của đội trưởng bọn tôi kém cỏi mà gây ra chuyện như vậy…」

Cả hai đội trưởng đều cúi đầu xin lỗi với vẻ rất thất vọng. Có lẽ là cảm thấy trách nhiệm vì không kiểm soát được thuộc hạ, để xảy ra sự cố.

「Không, chuyện đó thì bên ta cũng có phần trách nhiệm. Phải chỉnh lại nội dung huấn luyện sau khi trở về rồi.」

Dù có không thể điều khiển được, tôi vẫn đã chỉ đạo sao cho thuộc hạ biết suy nghĩ và phán đoán ở mức độ nào đó thay vì chỉ hành động mù quáng… Nhưng có vẻ lần này chính điều đó lại phản tác dụng. Dù sự việc lần này không lớn và có thể cho qua, nhưng xử lý từ khi còn nhỏ thì vẫn tốt hơn.

「Vì thiếu người nên mới phải để các ngươi làm đội trưởng như bây giờ, ta xin lỗi. Ngày xưa còn có những cấp trên dày dạn kinh nghiệm hơn…」

Những người đã ở dưới trướng từ thời tôi còn mới vào giờ đây cũng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Vì thế mới buộc phải đặt những người như hai con người này, vẫn còn gánh không nổi vai trò đội trưởng, lên vị trí cao, thật là điều đau đầu.

「Nào, mau đi ăn đi. Ăn no cũng là một phần công việc đấy.」

「……Rõ ạ!」

Khi tôi nhắc lại lần nữa, họ miễn cưỡng nhưng cũng chịu quay lại bữa ăn. Giờ thì, còn lại là…

「Cả phần của nó nữa nhỉ.」

Tôi mở cánh cửa trượt, bước ra hành lang tối. Cơn gió lành lạnh mang hơi thở mùa thu thổi qua. Tôi ngồi xuống ngay tại đó, lấy ra thứ mang theo trong lòng áo.

Mở chiếc lồng côn trùng được bao phủ bởi nhiều bùa phong ấn. Dưới ánh trăng, từ trong lồng chui ra một con nhện trắng. Thứ đáng ghét đó, Tsuchigumo. Khi tôi đưa ngón trỏ ra, nó lập tức lao tới ôm lấy như đang vui mừng. Và rồi, cơn đau âm ỉ truyền tới. Cảm giác bị cắn, nó đang hút máu. Đó là hành vi săn mồi.

「Chậc… lại to ra nữa rồi…」

Nhìn con nhện trắng đang cắm răng hút máu tôi chụt chụt, tôi không khỏi cau mày. Khi tôi phản ứng như vậy, nó ngước lên nhìn rồi nghiêng đầu ngu ngơ, sau đó lại tiếp tục hút máu. Kích cỡ của nó giờ chắc cũng sắp bằng một con tarantula.

Thật lòng mà nói, nếu được thì tôi không muốn cho nó ăn. Nhưng nếu không cho ăn, thì theo cả hai nghĩa, tôi sẽ chết. Mà cho ăn thì cũng chỉ là kéo dài thời gian đến lúc diệt vong…

Thật là, đáng ghét không sao tả nổi.

「…………」

Không nói một lời, tôi cứ ngồi đó để bị hút máu. Bên trong cánh cửa trượt là khung cảnh náo nhiệt. Có lẽ mọi người đang đắm chìm trong bữa tiệc ấm áp hiếm hoi sau bao ngày vất vả. Với tư cách là cấp trên, đáng lẽ tôi nên nhập bọn cùng họ. Nhưng nếu tôi bước vào, họ sẽ lại phải dè chừng. Tôi…không thể hòa nhập vào đó được.

「………Khốn kiếp.」

Nghĩ đến những rắc rối trước mắt, những tai ương sắp ập đến, và cả vận mệnh tuyệt vọng không thể tránh khỏi của bản thân, cảm giác như từng chút một đang bị dồn vào đường cùng, bị vây chặt từ mọi phía, tôi khẽ buông lời nguyền rủa trong lặng lẽ…

-

「…………Fufufu, đáng tiếc thật. Quả nhiên, chuyện đời hiếm khi thuận theo ý mình, phải không?」

Sau khi vị khách quý quan trọng vô cùng đã rời đi, thiếu nữ nhà thương gia nhấm nháp hương dư vị còn sót lại mà khẽ lẩm bẩm. Nàng không chút do dự kéo lại chén trà còn thừa bên tay, giọng nói mị hoặc ngân lên như chim hót.

「Dù cũng nằm trong dự liệu, nhưng nếu được tham thì cũng muốn ép thêm một bước nữa. Nhưng thôi, nói cũng bằng thừa. ………Phải biết thân biết phận chứ, đúng không?」

Phải, phải biết thân biết phận. Thứ tự đã được định đoạt nghiêm minh, muốn lật ngược cục diện là điều vô cùng khó khăn. Kayo không phải là người vô dục vô cầu, nhưng cũng chẳng sống vì hư danh hay bốc đồng. Mạo hiểm không toan tính chẳng khác nào dại dột, liều lĩnh là điều cấm kỵ. Nàng nhất định phải bảo toàn vị thế hiện tại, và vì điều đó thì có phải hy sinh bất cứ thứ gì cũng chẳng nề hà. Chính vì bản chất như vậy, Kayo hiểu rõ người phụ nữ kia đã chủ động nhường cho nàng cơ hội quý báu này.

……Kể từ khi nhận được bức thư do thức thần gửi tới từ nhị tiểu thư Onizuki, Kayo đã lên kế hoạch cho buổi trà hội này từ nhiều ngày trước. Thời gian tuy có hạn nhưng nàng không tiếc tiền bạc, lại còn kín kẽ giữ bí mật, không để ai xung quanh sinh nghi, nàng gắng chuẩn bị đến mức tối đa trong khuôn khổ thời gian cho phép.

Thực tế, tất cả chén đĩa, nguyên liệu, vật dụng trang trí trong phòng được chuẩn bị cho buổi trà hội này đều có giá trị không nhỏ. Phòng tiếp khách và cả gian phòng dành cho người ấy nghỉ lại cũng đều được gấp rút xây mới. Bề ngoài thì nói là để phục vụ Kayo và đoàn tùy tùng, nhưng thực chất là để tránh bị nghi ngờ. Dù là nơi nàng cùng chàng ấy nghỉ lại hay những nơi khác, tất cả đều được xử lý giống nhau. Không biết đã tiêu bao nhiêu ngàn lượng? Có khi còn chạm tới vạn. Việc người trong quán không mấy thiện cảm với nàng cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng điều đó chẳng đáng bận tâm. Những ác ý, đố kỵ, ganh ghét xung quanh, với Kayo đều không có giá trị gì. So với cái lợi nàng đạt được, tất cả đều là chi phí tất yếu, hoàn toàn không đáng kể. Nàng chắc rằng đây là một món lời khổng lồ. Từ khi bước chân vào thương giới với mục tiêu kế thừa thương hội, Kayo đã mang về không biết bao nhiêu ngàn, bao nhiêu vạn lượng lợi nhuận. Tất cả đều vì chàng ấy. Là để dâng hiến cho chàng ấy, vì người ấy mà nàng kiếm tiền. Chính vì vậy, với sự tiêu xài này, Kayo không hề cảm thấy chút tội lỗi nào.

「Fufufu… Phải cảm tạ tiểu thư mới được nhỉ?」

Kayo mỉm cười khi nhớ lại nội dung bức thư. Nàng bật cười bằng giọng thấp trầm. Nhị tiểu thư Onizuki đã dự liệu trước. Rằng việc thu hồi Yêu Ma Bản sẽ khiến quận chủ lưỡng lự. Và cũng biết rõ điều gì có thể xảy ra sau đó. Vì vậy, từ kinh nghiệm trong quá khứ, tiểu thư đã thận trọng nhờ vả Kayo. Đổi lấy việc cho phép cuộc gặp gỡ này, là yêu cầu Kayo bảo vệ chàng ấy. Và làm theo lời dặn, Kayo đã giả vờ tình cờ tiếp cận, rồi tận dụng cơ hội đến cực điểm. Dù cho toàn bộ chuyện này chẳng qua là một vở hài kịch của gã hề đang múa trong lòng bàn tay của nhị tiểu thư đi chăng nữa………

「Fuu~… Ngon thật」

Thiếu nữ nhà thương gia uống cạn chén trà bên tay như chẳng có gì xảy ra. Trong vị đắng lại cảm nhận được chút ngọt ngào. Là mùi vị của chàng ấy. Là hương vị của cấm kỵ. Liệu chàng ấy có nhận ra trong trà sớm đã có thứ gì đó lạ, là chính 「Kayo「, đã bị trộn vào? Chàng ấy có nhận ra mỗi lần chạm môi vào chén, nàng đều dán ánh mắt chan chứa tà niệm vào đó?

Có lẽ chàng ấy không nhận ra. Mà không nhận ra thì tốt hơn. Như thế mới càng thú vị. Rượu vang càng để lâu ủ càng đậm đà hương vị. Chỉ cần kiên nhẫn chờ đến lúc chàng ấy, theo đúng tham vọng của nhị tiểu thư, đứng trước mặt Kayo với địa vị ngang hàng…

……Trong căn phòng tràn ngập hương mê dược, nàng sẽ tự mình phơi bày những hành vi ghê tởm đã làm với chàng ấy. Dù chàng ấy có kinh hãi đến câm lặng khi biết hết, nhưng vẫn không thể cưỡng lại dục vọng, vừa giận vừa ham muốn mà đè nàng xuống, túm lấy mái tóc màu mật ong của nàng, mạnh bạo ép ngã nàng xuống. Trong ánh mắt pha trộn giữa khinh miệt và nhục dục ấy nhìn xuống, nàng tưởng tượng ra cảnh y phục bị xé toạc như mãnh thú lột lông con mồi để dễ ăn hơn. Tưởng tượng cả những điều tiếp theo sau đó. Cơ thể khẽ run rẩy. Bụng dưới nhói lên đau đớn.

「Uu…haa……」

Ngồi sâu trong ghế, thiếu nữ thở dài trong tư thế lẳng lơ. Hơi thở ngọt ngào quá đỗi, yêu mị vô cùng. Như thể một con mèo cái đang động dục. Tuyệt đối không giống dáng vẻ của một thiếu nữ chưa đến tuổi đôi mươi. Một tiểu thư trong sáng, một trinh nữ chưa từng biết đàn ông, sao lại có thể mang vẻ quyến rũ mê hoặc, đôi mắt long lanh thế kia? Ai mà tin được? Chỉ cần nhìn thấy cảnh đó, mười người đàn ông thì tám chín người đã mất lý trí. Sắc hương ấy quá đỗi mãnh liệt. Là độc. Là hồng nhan họa thủy, là yêu nữ, là phù thủy…

「………!?……Tomobe-san」

Chợt nhận ra điều gì đó, Kayo thoáng trở lại tỉnh táo. Tầng tầng sắc khí tràn ra ngoài phút chốc tiêu tán, nàng trở lại dáng vẻ của một thiếu nữ thuần khiết. Bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng vuốt ve chén trà. Vẫn còn ấm. Không phải do trà. Trà sớm đã nguội lạnh rồi. Đây là hơi ấm của da người. Là nhiệt độ còn sót lại của chàng ấy. Là, hơi ấm của chàng ấy. Một hơi ấm dịu dàng, ấm áp. Khác xa với nàng.

Đồng thời, nàng cũng nhận ra sự xấu xí trong chính mình. Nhận ra vị trí của bản thân bị phơi bày không chút khoan dung. Một kẻ đê tiện, sa đọa đến mức này lại có thể đối diện với chàng ấy, thậm chí còn cùng ở chung một căn phòng, trò chuyện cùng nhau—nghĩ đến thôi,  cũng cảm thấy hổ thẹn, tội lỗi khôn nguôi.

………Thế nhưng, dẫu vậy cũng không thể dừng lại. Không thể từ bỏ. Không thể trốn chạy. Một lần nữa nàng thở dài. Một lần nữa lại sa ngã. Càng lúc, càng chìm sâu xuống cõi thiên sa…

「………Phải tranh thủ thu dọn trước khi Tsuru quay lại mới được」

Nàng đã giao công việc cho bà lão quản sự. Vì tuổi cao sức yếu nên nàng không muốn làm phiền quá nhiều, nhưng chuyện này thì không thể tránh khỏi. Không thể để người khác thấy dáng vẻ đê tiện đến vậy của mình. Kayo bắt đầu hành động. Cần phải thu hồi lại chén trà, đôi đũa, cả chiếc khăn lau miệng nữa. Không thể để cơ hội quý báu ấy vuột mất. Dù trong mắt người khác chỉ là vật tầm thường, nhưng với nàng, chúng quý giá chẳng khác nào từng thỏi vàng nặng trĩu. Là bộ sưu tập quý báu mà nàng tự hào nhất.

Kayo hiểu rõ hành vi của mình đã quá mức dị thường với tiêu chuẩn xã hội. Nhưng dù lý trí có nhận thức, nàng vẫn không cưỡng lại được ham muốn trong lòng. Vì vậy, khi giấu giếm những bảo vật ấy vào lòng, cảm nhận được hưng phấn đang trỗi dậy trong tim, nàng thầm nghĩ từ tận đáy lòng: Ah… thật đáng khinh biết bao……

「Fufufu… Thật sự là đê tiện quá phải không?」

Đỉnh điểm của vô liêm sỉ là việc cô đã mặc bộ nội y đặc biệt chỉ dành riêng cho buổi tiệc này, kín đáo đến mức không thể để gia đình thấy được. Vì phòng đã được xử lý cách âm, nàng đã nghĩ đến khả năng 「trường hợp bất trắc」… Tuy nhiên, thực tế, trong hơn sáu mươi kịch bản mà nàng tưởng tượng, chàng ấy lại chọn và đi theo con đường ôn hòa nhất, nhạt nhẽo nhất. Đúng là lo hão mà thôi.

……Không, có lẽ nên ngừng biện hộ cho bản thân. Sự thật là nàng đã mong chờ điều đó, đã cố gắng tiếp cận chàng ấy, còn thì thầm về phòng cách âm cũng là để quyến rũ. Và kết cục, nàng đã bị từ chối. Bị chàng ấy từ chối.

「Tiểu thư, hẳn là cũng đã tính đến cả điều đó rồi nhỉ」

Chính vì tuyệt đối tin tưởng chàng ấy mà tiểu thư mới có thể viết bức thư ấy, mới có thể giữ được dáng vẻ ung dung như thế. Hoặc cũng có thể, với tiểu thư ấy thì dù người ấy chọn con đường nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ tha thứ và chấp nhận. Dù sao đi nữa, Kayo cũng đã thua trong ván cờ này. Thua thảm hại, thua đê tiện.

「Kusu kusu…… Cũng tốt thôi. Không sao cả nhỉ? Dù có thua bao nhiêu, dù có dâng hiến bao nhiêu, cũng không sao cả」

Kayo bật cười. Cười ngây thơ. Nhưng là nụ cười lạnh lẽo rợn người. Phải rồi, không sao cả. Dù có hy sinh thân thể này bao nhiêu cũng không sao. Dù trong tình huống tệ nhất, chàng ấy có hóa thành yêu quái, việc Kayo cần làm cũng sẽ không thay đổi.

「Em sẽ đợi đấy,Tomobe-san? Nợ thì phải trả đủ cả vốn lẫn lãi đấy. Đó là đạo lý của thương nhân mà」

Kayo lại cười. Trong miệng, thứ mà nàng vẫn ngậm suốt buổi trà hội được đầu lưỡi nhỏ xinh màu đỏ khẽ lăn qua lăn lại. Cô cảm nhận 「chàng ấy」bằng đầu lưỡi, để nước bọt của mình quấn lấy 「chàng ấy」 trong khoang miệng đầy dính nhớp, thưởng thức. Mút lấy. Mút mãi. Bởi chỉ cần có nó trong miệng, nàng sẽ lập tức nhớ lại rõ ràng mọi thứ của ngày hôm đó.

Đúng thế, khoản nợ sinh mệnh đã mượn từ chàng ấy hôm đó, nàng sẽ dùng cả thân xác này để hoàn trả. Dâng hiến tất cả, hiến tặng mọi thứ. Chắc chắn… chắc chắn rằng giây phút ấy sẽ ngọt ngào hơn bất kỳ viên kẹo đường nào. Khiến người ta nghiện hơn cả thuốc phiện. Là mê lực không thể kháng cự, là cám dỗ không thể trốn chạy. Là sự lệ thuộc.

「Aah……… Khoảnh khắc đó, thật sự rất đáng mong chờ đấy, Tomobe-san」

Thiếu nữ cứ thế nhìn chăm chú vào chén trà với đôi mắt vẩn đục như một kẻ nghiện thuốc phiện, như một thiếu nữ đang mộng mơ. Vuốt ve mãi không rời. Như thể muốn thưởng thức đến mảnh tàn dư cuối cùng của hơi ấm ấy.

Trong căn phòng được xử lý cách âm, tiếng cười kiều mị của thiếu nữ ấy cứ ngân vang mãi, ngân vang mãi không dứt……

Bình luận (20)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

20 Bình luận

Hi vọng thứ kayo ngậm là 1 thứ gì đó bình thường của main chứ nếu thứ khác thì ....
Xem thêm
não thằng main đấy
Xem thêm
TRANS
@Lịch1234: real hay fake?
Xem thêm
Xem thêm 9 trả lời
đ-điên mẹ nó hết r
Xem thêm
Kayo yan theo kiểu biến thái hết đường tả...nhưng mà t thích thế =))
Xem thêm

.... Hết bik nói j lun rồi
Xem thêm
ommmmmmmm, cuemnaotrongharemanhtoithideocoemnaobthnoica
Xem thêm
toàn mấy em dam dang
Xem thêm
Ơ , nói thế nào nhỉ , hoá thần cân nổi dàn này
Xem thêm
thần trong đây cũng chưa chắc cân nổi dàn harem này =))
Xem thêm