The Magus of Genesis
Ishinomiya Kanto Fal Maro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 4: Kỉ Nguyên Của Ma Thuật

Chương 10: Sự phát triền đầy bí ẩn

1 Bình luận - Độ dài: 2,909 từ - Cập nhật:

✵ Translator: Tsp ✵

***

Tôi nghĩ đây là lý do con người không nhất thiết phải chết.

—Rin, Phù Thủy Xanh

***

"Nghĩ lại thì... đúng là anh có cảm giác bé nhà mình hơi chậm lớn thật..."

"Ể? Không lẽ mọi người đều không nhận ra sao!?"

Nghe lời Rin, tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Quả nhiên, cả Nina và Yuuka đều trầm ngâm.

Xem ra đúng như em ấy nói.

"Yuuka-sensei thì sao? Sensei và Nina-sensei không nhận ra còn đành chịu..."

Bị xếp vào hàng “đành chịu”, Nina ôm đầu vì sốc.

Chắc vì bị xem ngang hàng với tôi.

"Ưm, à thì... chị cũng không nhớ rõ lúc nhỏ mình như thế nào lắm..."

"Chuyện đó thì em cũng đâu nhớ được."

Rin thở dài chán chường.

"Nhắc mới nhớ, trẻ sơ sinh loài người sau một năm là bắt đầu biết đi rồi mà nhỉ?"

"Cũng tùy người, nhưng ít nhất thì sau hai năm họ sẽ không trông giống em bé nữa."

Rin chọt chọt má Chryse. Chryse liền bật cười khanh khách, vẻ đáng yêu khó cưỡng.

Tôi lẽ ra cũng từng là một con người, nhưng gần đây nhận thức về thời gian của tôi đã bị mai một đi đáng kể. Mười hay hai mươi năm trôi qua dường như trong nháy mắt. Huống hồ một hay hai năm, đối với tôi bây giờ cũng chỉ hơn kém một tháng.

"Không chỉ con người đâu. Những loài bốn chân, người khổng lồ, người thằn lằn, hay thậm chí cả elf cũng vậy. Em chưa từng thấy loài nào sau hai năm mà vẫn chưa thể tự đứng được."

Nghĩ lại thì, ngay cả tôi, một con rồng có thể sống đến hàng vạn năm, cũng đã có thể đi lại chưa đầy một năm sau khi sinh ra. Có vẻ như tốc độ trưởng thành và tuổi thọ không liên quan gì với nhau.

"Vậy... rốt cuộc con bé là gì?"

Nina ôm chặt Chryse vào lòng, mắt lườm Rin.

"Em không biết nữa. Nhìn bề ngoài thì trông giống con người, nhưng mà…"

Cả bọn đồng loạt cúi xuống quan sát khuôn mặt Chryse.

Tai không nhọn, không có mang. Không đuôi, cũng không có lông hay vẩy trên người.

"...Hở?"

Người đầu tiên phát hiện ra là Nina.

"Nè, chỗ này... có phải nhọn lên không?"

Cô ấy chỉ vào phần trán của Chryse, chỉ trên thái dương một chút, sát chân tóc.

"Ồ, đúng là... giờ nhìn kỹ lại thì... có vẻ hơi nhô lên thật."

Một phần da hơi nổi lên, sờ vào lại có cảm giác cứng như xương.

"Bình thường chỗ này đâu có gì nhô ra đâu, nhỉ?"

Tôi bất giác đưa tay sờ đầu. Nhìn bên cạnh thì thấy cả Rin và Yuuka cũng làm tương tự.

Nghĩ lại thì trong số chúng tôi chẳng có ai là con người cả, nên xác nhận kiểu này cũng vô nghĩa.

"Không có gì cả. Con người, elf, tiên cá, người khổng lồ, tiểu tiên,… không ai có hết."

Nina, với tư cách là một bác sĩ, khẳng định chắc nịch.

Hai chỗ nhô lên nằm cân đối hai bên. Nếu là bệnh tật hay u nhọt thì không thể nào đều nhau như thế được. Nếu lớn thêm một chút nữa, nó sẽ trông y như sừng quỷ.

"Lúc đó, những người ở quanh căn nhà, có ai mọc sừng không nhỉ?"

"Tôi không nhớ là có ai như vậy... nhưng..."

Nina cau mày suy nghĩ.

Cả tôi và cô ấy đều có trí nhớ rất tốt. Nhưng không có nghĩa chúng tôi có thể nhớ hết mọi thứ. Những điều không đáng để tâm, những điều không nhận ra vào thời điểm đó, dù có cố cũng chẳng thể nhớ lại được.

Tôi vẫn nhớ mặt những người đã khuất lúc đó. Nhưng việc có ai trong số họ có cái sừng nhỏ như thế này không thì tôi không thể chắc chắn.

"…Chuyện đó không quan trọng. Con bé là con bé. Là con người hay không thì có gì khác biệt chứ."

Sau một hồi suy nghĩ, Nina kết luận.

"Nếu là đoản mệnh mới đáng lo, chứ nếu là không già đi thì càng tốt chứ sao."

"Cũng đúng."

Tuy xét về mặt học thuật thì rất đáng để nghiên cứu, nhưng về việc nuôi dưỡng thì không có gì đáng ngại cả.

Dù gì thì, đối với chúng tôi, thời gian gần như là vô tận.

"Vậy cùng ăn cơm nào. Hôm nay anh nấu món súp hầm đấy."

"Tốt quá! Em đói rã rời rồi đây!"

Khi tôi nhấc nồi súp tỏa hương thơm phức khỏi bếp ma động, Yuuka vui vẻ reo lên.

Vì phải dự trữ sữa dê cho Chryse, tôi luôn có sẵn một lượng lớn trong nhà. Tuy nhiên, lượng sữa tiêu thụ mỗi ngày không ổn định, nên súp kem hầm tận dụng sữa dư luôn là trợ thủ đắc lực của tôi.

Hơn nữa, vào những ngày như hôm nay, khi bất chợt có thêm nhiều người, đây cũng là món có thể dễ dàng nấu thêm.

"Mọi người có thể ăn kèm với bánh mì hoặc cơm tùy thích."

"Vậy tôi chọn bánh mì."

"Em chọn cơm!"

"Em cũng ăn cơm."

Nina vơ lấy bánh mì, còn Yuuka và Rin thì chọn cơm trắng.

Tôi cũng đang định lấy bánh mì, thì Chryse vỗ tay vào chân tôi.

"Rồi rồi, Chryse cũng ăn cơm nữa nhé. Yuuka, phiền em giúp anh bày bàn được không?"

"Vââng!"

"À, để em phụ một tay."

"Vậy thì lấy giúp chị mấy cái thìa trong ngăn tủ kia nhé?"

Yuuka vốn thường xuyên đến chơi, nên gần như đã thuộc lòng chỗ để đồ trong nhà. Trong lúc họ bày biện, tôi hâm nóng sữa rồi bắt chước động tác mà Ala đã làm lúc sáng để đút cho Chryse uống.

"Hmm, làm gì vậy? Cậu học ở đâu ra đấy?"

"Từ Ala đấy."

Trong khi tôi đang trò chuyện với Nina, Chryse bỗng chồm người về phía bàn, đưa tay với lấy đĩa súp hầm.

"Ơ kìa, không được đâu. Món này con chưa ăn được."

"Uuu~"

Tôi đẩy đĩa ra xa, làm Chryse phụng phịu. Tôi liền nhanh tay đút sữa và có vẻ đã tạm thời dỗ được bé.

"Súp hầm mà, chút xíu chắc không sao đâu?"

"Không được. Lượng muối quá nhiều cho trẻ sơ sinh. Gan thận bé không chịu nổi đâu."

Yuuka vừa múc một muỗng súp lên thì đã bị Nina lạnh lùng bác bỏ ngay.

"Sensei, để em thay anh nhé?"

"Được sao? Vậy phiền em nhé."

Chryse uống được nửa ly sữa thì Rin, vừa ăn xong, đề nghị thay phiên, nhờ thế mà cuối cùng tôi cũng được ăn.

Ừm, không tệ. Dù có hơi nguội một chút, nhưng rau củ đã ngấm trọn vị ngọt, hòa quyện với nước sốt kem đậm đà béo ngậy. Thịt gà hai đầu cũng được hầm kỹ, làm tăng thêm chiều sâu cho món ăn.

Tất cả nguyên liệu từ thịt, cà rốt, khoai tây, hành tây, thậm chí cả lúa mì và sữa, đều không giống với những gì có trên Trái Đất, nhưng tôi vẫn có thể sáng tạo ra một món ngon ngoài mong đợi.

"A~, ngon quá đi mất. Đến chơi rồi lại ăn ké thế này cũng ngại thật..."

Yuuka nói với vẻ áy náy, nhưng chuyện em ấy ăn tại nhà tôi đã thành thường lệ từ lâu rồi.

"Tiện thể hai đứa ngủ lại luôn đi nhỉ?"

Nina chợt lên tiếng. Có lẽ cô ấy cũng thấy vui khi được gặp lại Rin sau hai năm. Hoặc có thể cô ấy nhận ra rằng có người trông Chryse giúp sẽ đỡ hơn nhiều.

"Nếu được vậy thì Chryse và anh sẽ vui lắm."

Thấy cả hai ánh mắt hướng về phía mình, tôi trả lời, và rồi Yuuka cùng Rin đều gật đầu đồng ý.

* * *

"Bồn tắm chuẩn bị xong rồi đấy~"

Tôi kiểm tra nhiệt độ nước trong bồn rồi gọi Nina.

Những nhà có bồn tắm như thế này thực ra vẫn chưa phổ biến. Ngay cả việc đầu tiên là chuẩn bị nước cũng đã khó khăn. Nước tạo ra bằng phép thuật sẽ biến mất ngay khi phép hết hiệu lực, cùng lắm chỉ giữ được tầm mười phút. Riêng tôi thì không giữ được dù chỉ một giây. Vì vậy đành phải vác nước thật về.

Những kỹ sư bao gồm cả Lufelle đang triển khai việc lắp đặt đường ống nước, nhưng hiện tại chỉ mới đến được các khu vực chính trong làng, chưa thể kéo về từng nhà.

Có nước rồi thì công đoạn đun nước lại rắc rối không kém. Dùng thiết bị ma động để đun vẫn được, nhưng một người cần đến khoảng hai trăm lít nước để ngâm mình. Đun từng đó lên thành nước nóng cũng khá lâu. Mà dù vất vả chuẩn bị đến đâu, một người ngâm mình xong là lại phải thay nước. Dù có nhắm mắt làm ngơ vấn đề vệ sinh, vớt bớt cặn rồi dùng lại đi nữa, thì công đoạn đun nước ngày hôm sau vẫn phải tiếp diễn.

Chính vì thế, ở làng Scarlet hiện tại, phần lớn mọi người muốn tắm đều đến nhà tắm công cộng.

Nhưng nhà tôi thì khác. Chỉ cần dùng sức rồng vác cả bồn đi lấy nước, rồi thổi lửa từ nồi hơi lên là sẽ có nước nóng ngay. Nói thật, loài rồng lửa đúng là sinh ra để phục vụ việc tắm rửa. Nhờ thế mà mỗi ngày tôi được tận hưởng cái thú xa xỉ gọi là tắm tại nhà một cách vô cùng dễ dàng.

"Tới liền."

"Khoan, Onee-chan đợi đã!"

"Nina-sensei, Sensei đang ở trong đó!"

Ồn ào náo nhiệt nhỉ? Tôi ló đầu ra khỏi phòng tắm nhìn ra phòng khách thì thấy bắt gặp Nina, trần như nhộng, đang bế Chryse bước đến.

"Có chuyện gì vậy?"

"K-Không... chỉ là…"

Nghe tôi hỏi, Yuuka và Rin quay sang nhìn nhau, vẻ mặt ngượng ngùng khó xử.

"À, dù là Yuuka và Rin thì để khách tắm sau cũng kì, nhưng ta phải tắm cho Chryse trước đã, xin phép vào trước nhé."

"Cứ tự nhiên…"

"Ể? Onii-chan, anh định tắm chung với Onee-chan á!?"

Yuuka hỏi lại lần nữa, tôi chợt sững người.

"Giờ mà còn nói gì vậy? Suốt chín trăm năm qua vẫn thế mà?"

Nina trả lời vô cùng thản nhiên, trong lúc tôi đang lúng túng không biết phải nói gì.

Phải rồi. Giờ mới thắc mắc thì muộn quá.

Khoảng một, hai trăm năm đầu thì tôi vẫn còn ngượng… Nhưng từ lúc nào đó, tôi không còn lạ gì khi thấy Nina khỏa thân nữa. Giờ thì chuyện tắm chung với cô ấy cũng không còn khiến tôi bận tâm.

"Chứ hai đứa, hồi xưa chẳng phải cũng…"

Tôi định nói thì chợt dừng lại. Cả hai nghiêng đầu khó hiểu.

Không đúng. Ngày xưa tắm chung là chuyện của bốn trăm năm trước.

969feb87-201e-4345-96bb-a72ce47e7176.jpg

Cùng Yuuki, và cùng Rin khi em ấy chưa mất trí nhớ.

"Khoan, chẳng lẽ ngày nay, chuyện nam nữ tắm chung là…"

"Là không bình thường lắm đâu nha."

Câu trả lời của Yuuka khiến tôi choáng váng.

Không thể nào! Tôi nhớ là khoảng ba trăm năm trước, nhà tắm công cộng còn chẳng chia khu nam nữ cơ mà. Trong lúc tôi mải mê hưởng thụ tiện nghi ở nhà, thế giới bên ngoài đã thành ra như vậy rồi sao…

"Nhưng mà nói con trai, tên này á?"

Nina nói tỉnh bơ, chẳng buồn che cơ thể. Cô ấy thì cũng đã quá quen với việc thấy tôi trần truồng. Tính ra, đặc thù nghề nghiệp của cô ấy là phải nhìn cơ thể người khác hàng ngày, nên chắc đã quen rồi.

"...Ừm, nghĩ cũng có lý."

"Suy cho cùng thì, Sensei bên trong cũng gần ngàn tuổi, ông cụ rồi còn gì."

Sau khi trao đổi ánh mắt một lúc, Yuuka và Rin như thể đã hiểu ra vấn đề và gật gù. Dù có chút tổn thương, bị chê già vẫn đỡ hơn bị khinh bỉ. Nói gì thì Chryse phải có người bế, nếu không sẽ có nguy cơ bị ngạt nước. Mà đã bế em bé rồi thì cũng không thể tự tắm được. Không tắm cùng Nina là không ổn.

"Vậy thì tụi mình tắm chung luôn cũng được nhỉ?"

"Ừm. Xong càng sớm càng tốt."

Tôi không ngờ hai đứa nói vậy rồi bắt đầu cởi đồ…

* * *

"Wa~ rộng ghê!"

Yuuka reo lên thích thú. Do bồn tắm mà rồng phải tự mang đi được và còn phải dễ điều chỉnh nhiệt độ nên nó khá to—dù nhà chỉ có hai người thường xuyên dùng. Thật ra kích thước của nó cũng ngang một nhà tắm công cộng nhỏ.

Bốn người lớn cùng một đứa bé vào tắm cùng cũng không thành vấn đề…

"Chryse lại đây, để chị tắm cho nè~"

"A, vậy để em kì lưng cho Yuuka-sensei nhé~"

Thật chẳng để ý tứ gì, cảnh tượng hai cô gái tung tăng hớn hở thực sự... rất hại mắt. Đầu tôi quay đi theo phản xạ, mắt hướng về “đồng bằng”, nơi tôi quen thuộc hơn cả khuôn mặt cha mẹ.

"...Gì đó?"

Nina, nhận thấy ánh mắt của tôi, lấy tay che ngực và đá tôi một cái. Có lẽ do nước nóng làm cô ấy ửng đỏ, nhưng vẻ mặt đó làm tôi hơi xao lòng, tốt nhất thì cô ấy không nên làm vậy nữa.

"...Không lẽ, nó sẽ mãi không lớn như thế này sao?"

Nina khẽ thì thầm.

Thật lòng thì, nếu đã ngàn năm rồi mà không thay đổi thì đành chấp nhận vậy. Aqua lúc tròn trăm tuổi còn phát triển hơn Nina bây giờ nhiều. Tôi đành cam tâm mà nói sự thật.

"Đừng mong chờ nhiều quá. Nhưng mà, kích thước không phải tất cả đâu, Theo tôi thì Nina như hiện tại là nhất rồi."

"Ý tôi là Chryse kìa!!"

Cú đá tiếp theo còn mạnh hơn. Lần này đau thật ấy.

"Thật ra… tôi cũng có cảm giác mơ hồ rồi, rằng Chryse đúng là lớn chậm, nhưng lại vờ như không nhận ra. Con bé không có gì bất thường cơ mà. Cơ thể rất khoẻ mạnh, ăn uống tốt, sức khỏe không có bất ổn. Nên tôi cứ nghĩ, vậy là ổn. Nhưng… không ngờ lại bỏ qua một điều đơn giản như vậy."

Nina cúi đầu, tay ôm chặt đầu gối.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy cô ấy trông lo lắng đến thế.

"Sẽ ổn thôi."

Tôi nói bằng giọng vô tư, thể nào cũng bị mắng.

"Chậm chút cũng được, nhưng Chryse vẫn đang trưởng thành. Chúng ta là người rõ điều đó nhất, đúng không? Hôm nay, con bé còn biết bò nữa mà."

"...Phải ha."

Nina nở nụ cười nhẹ nhõm phần nào.

Vừa lúc đó, một cột nước lớn bắn lên, làm cả tôi và Nina ướt sũng.

"Gì mà tình tứ thế hả~?"

Yuuka vừa nhảy vào bồn nước.

"Có phải tình tứ gì đâu. Mà này, đừng có hành xử như con nít nữa."

Nina trở lại dáng vẻ thường ngày, vừa lau mặt vừa mắng Yuuka.

"Hehe, xin lỗi nha~. Nè, Rin-chan, vào đi, nước ấm dễ chịu lắm đó~"

Yuuka vừa cười vừa vẫy tay gọi Rin.

"Ừm. Vậy, cho anh này, Sensei."

Rin trao lại Chryse cho tôi, rồi bước vào bồn tắm. Nhưng ngay sau đó, cô trượt chân và ngã luôn vào trong.

"Không thể tin nổi, cả em nữa sao."

Nina vừa né nước bắn vừa càu nhàu.

Nhưng Rin không trồi lên.

"...Rin?"

Tôi hoảng hốt, vội vàng kéo cô bé lên.

Rin đã bị ngạt nước trong bồn tắm.

* * *

Bịch bịch, cảm giác ai đó vỗ nhẹ vào trán khiến tôi dần tỉnh dậy.

Cơ thể tôi nặng nề lạ thường. Sao vậy nhỉ...

À, phải rồi. Sau khi cứu Rin khỏi đuối nước, tôi đã đặt em ấy nằm nghỉ trên giường.

Giường nhà tôi, vốn để dành cho tôi ngủ dưới dạng rồng, rộng cực kỳ. Nếu tôi ở dạng người, thì nằm chung cả bọn vẫn thoải mái. Đáng ra là như vậy...

Nhưng tay trái tôi đang bị Yuuka giữ chặt, tay phải thì Rin đang gối đầu. Và trên ngực tôi, Nina đang thở đều, yên trong giấc ngủ.

Cơ thể rồng lửa của tôi vốn đã ấm sẵn, nên vào mùa đông lạnh thế này chuyện mọi người đè lên tôi để sưởi cũng không lạ. Nhưng thế thì người vừa vỗ trán tôi là…

Bịch bịch, lại thêm vài cú vỗ nữa, tôi ngẩng đầu lên.

"Đói, bụng."

Trước mắt tôi là một bé gái tóc vàng, ngồi chễm chệ bên gối như một con búp bê nhỏ xíu... nhưng rõ ràng là lớn hơn trẻ sơ sinh.

"Muốn ăn cơm."

"Ể… con... con biết nói rồi á!?"

Tôi la lên khi nghe Chryse, giờ đã biết nói, ngập ngừng lên tiếng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TRANS
Vcl hồi sinh ToT
Tem
Xem thêm