Web Novel SS (hậu vol 1)
Chương SS2 - Hôm Qua, Thuyền Ruột Của Tôi Đã Kết Hôn
5 Bình luận - Độ dài: 1,148 từ - Cập nhật:
Trans: HK.
_____
Hôm qua, “cặp đôi ruột” của tôi đã kết hôn với nhau.[note73969]
Hôm nay, họ đã về nhà chính để báo cáo lại chuyện này.
Anh hai tôi đã đi nói chuyện với ông nội, nên hiện tại chỉ có tôi và chị dâu ở cùng nhau trong phòng khách.
“Một lần nữa… chúc mừng kết hôn ạ, chị dâu.”
“Cảm ơn em, Kazuha-chan.”
Khi tôi gửi lời chúc mừng chân thành cùng với nụ cười, chị dâu cũng mỉm cười đáp lại.
“Cơ mà, lúc đó em cũng không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra luôn… Em mừng là chị vẫn bình an ạ.”
Hôm ấy, tôi đã rất hoang mang không hiểu chuyện gì đã xảy ra khi anh trai đột nhiên trở về nhà cùng gương mặt xanh xao như tàu lá chuối.
Sau đó là tin chị dâu tôi bị bắt cóc.
Tôi đã thực sự quan ngại về chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, nhưng đến cuối cùng lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin anh trai đã thuận lợi giành lại chị ấy.
Chỉ là…
“Ahahaha… Xin lỗi vì lúc đó đã khiến em lo lắng nha. Mọi thứ chỉ là do hiểu lầm của chị thôi chứ thực chất không có gì khủng hoảng cả.”
“Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế? Khi em hỏi anh hai thì ảnh chỉ bảo “không có vấn đề gì đâu” thôi.”
“Ờm… có lẽ anh ấy chỉ không muốn nhắc lại về một sai lầm đáng xấu hổ mà mình đã mắc phải thôi. Thực ra…”
“Ừm, nếu chị thấy ngại thì cũng không cần phải nói ra đâu…”
“Nhưng Kazuha-chan đã rất lo lắng cho anh chị mà đúng không? Chị nghĩ rằng em cũng có quyền được biết.”
Mở đầu như thế, rồi chị dâu bắt đầu kể lại…
***
“Thế nên, dù nhiều chuyện đã xảy ra… nhưng cũng nhờ đó mà cuối cùng chị đã có thể làm lành được với bà.”
Sau khi tôi kể xong về ngày hôm ấy.
“… Hả!?”
Lý do cho tiếng kêu đầy kinh ngạc của tôi là vì không biết từ lúc nào mà nước mắt của Kazuha-chan đã trào ra.
Nhưng không hiểu tại sao mà gương mặt em ấy lại đang nở 1 nụ cười như kiểu “mẹ già”.
“Em có sao không Kazuha-chan? Hay trong lời kể của chị có gì đó khiến em khó chịu…!?”
Tôi hoảng loạn hỏi, bởi không thể nào đoán được nguyên nhân nên mới hoảng.
“Đừng lo ạ… em chỉ hơi sốc thuốc thôi.”[note73970]
“Nghe vậy xong không lo mới lạ đó…”
Kazuha lắc nhẹ đầu trả lời, nhưng tôi không hiểu nổi ý em ấy.
“Chị dâu.”
Vừa gọi tôi, Kazuha vừa thò tay vào trong túi, và thứ em ấy lấy ra là… chiếc ví?
“Em xin lỗi nhưng… đây là tất cả những gì em đang có hiện tại.”
Rồi nhẹ nhàng đưa cho tôi 1 tờ 10000 yên.[note73971]
“Hả? Chuyện gì thế? Số tiền này là sao…?”
“Thì… là tiền phí đó ạ.”
Hả? Cái vẻ mặt “chuyện đương nhiên còn gì?” đó là sao vậy…?
“Tiền phí… là sao?”
“Ể…?”
Nghe câu hỏi từ tôi, Kazuha-chan trợn mắt kinh ngạc.
“Khô-không lẽ…”
Sau đó, không hiểu sao mà em ấy bắt đầu run rẩy.
“Chẳng lẽ không có… hệ thống thanh toán ạ…!?”
“Ờm, nếu em hỏi chị có hay không thì chị đoán là không có đâu. Chắc vậy.”
“Không được đâu chị dâu! Bán rẻ nội dung mà không thu phí sẽ làm suy đồi ngành công nghiệp đó ạ!”
“Em đang nói về cái gì thế…?”
“Được rồi, em mua! Em sẽ mua một ít hàng!”
“Mua hàng…! Là sao nữa…!?”
“Ổn cả mà chị! Em hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác muốn có một thứ đồ dùng hằng ngày nào đó từ “thần tượng” của mình mà. Với em thì chỉ cần cái gì đó như là áo thun có in hình gương mặt anh chị là hoàn toàn OK rồi ạ!”[note73972]
“Cái tinh thần như kiểu “quả nhiên là thế” đó là sao nữa vậy…?”
Tôi nên làm gì đây? Tôi hoàn toàn không hiểu nổi Kazuha-chan đang nói gì…[note73973]
“Ơ…!?”
Đột nhiên, Kazuha-chan như đã tỉnh táo lại.
“Em xin lỗi… em đã hơi mất tập trung.”
“Ừ-ừm…”
Em “tỉnh” rồi thật không vậy? Thế thì tốt nhưng… ổn thật không đó…?
“Ư…! Nhưng nếu không tiêu phí thì làm sao em bày tỏ cảm xúc của mình được chứ…!”
Kazuha-chan nắm chặt tay và trông có vẻ khá tuyệt vọng.
“Nếu nó không tồn tại thì… em sẽ tạo ra nó.”
Phải chăng gương mặt của một người đã giác ngộ điều gì đó chính là như thế này…?
“Chị dâu!”
“Ờ, vâng!?”
Tôi vô thức trả lời bằng thể lịch sự, thắc mắc không biết em ấy định nói gì.[note73974]
“Nếu là quà cưới thì… chị sẽ nhận chứ?”
“À, ừm, dĩ nhiên.”
Lần này là thứ mà tôi có thể hiểu được nên cũng không có lý do gì để từ chối.
“Em không chỉ trả phí cho việc này mà còn nhận được phần thưởng thiêng liêng là sản phẩm em tặng sẽ trở thành sản phẩm chính thức nữa…! Một mũi tên trúng 2 đích luôn…!”
Kazuha-chan lại bắt đầu lẩm bẩm một mình, nhưng mắt cô bé đang sáng lấp lánh nên… chắc là ổn cả thôi, nhỉ?
“Xin lỗi chị dâu! Em có chút việc phải làm ngay hôm nay nên em đi đây!”
“À, ừm…”
Xong, trước khi tôi có thể bắt kịp tình hình, Kazuha-chan đã rời khỏi phòng khách.
Mà nãy giờ 2 đứa nói chuyện không biết có khớp nhau hay không nữa.
“Tớ vừa đi ngang qua con bé Kazuha đang thở hổn hển… đã có chuyện gì sao?”
Shuu-kun hỏi tôi sau khi cậu ấy quay lại.
“Tớ nghĩ là đã có chuyện gì đó xảy ra thật, nhưng không biết là chuyện gì nữa… Có lẽ vậy.”
“……?”
Shuu-kun có vẻ bối rối, nhưng đó là câu trả lời duy nhất mà tôi có thể đưa ra.
***
Ngày hôm sau.
Quà cưới từ Kazuha đã đến.
Đó là một bộ dụng cụ ăn uống rất thời trang với tên viết tắt tôi và Yuika được ghép với nhau một cách rất hòa hợp và tự nhiên.
Có vẻ như chính Kazuha đã thiết kế ra chúng.
Tôi rất ấn tượng trước tài năng của em gái mình và cảm kích khi được trải nghiệm tài năng ấy.
Còn chiếc áo sơ mi có in tấm hình to tổ chảng của tôi và Yuika thì đã được tôi cất giữ cẩn thận trong tủ quần áo.
_____
HK: Chương này cười điên với thuyền trưởng Kazuha =))


5 Bình luận
Btw, phần ss vol 1 có bnh chap v?