Hangyakusha Toshite Oukok...
相模優斗 GreeN
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Arc 7 - Chương 87. Những con quái thú

1 Bình luận - Độ dài: 1,093 từ - Cập nhật:

Hoá thành hiện thân của sự huỷ diệt, nghiền nát mọi kẻ thù đang tràn tới, làm rung chuyển chiến trường bằng sức mạnh. Nhưng chuyện đó chẳng đáng tự hào chút nào. Chỉ đơn thuần vung kiếm để giết kẻ thù thì chẳng khác gì hành động của một con thú hoang, hoàn toàn không xứng với cái danh hiệp sĩ.

“Ý ngươi là gì?”

“Đúng như tôi vừa nói, tôi sẽ chiến đấu theo cách không xứng danh hiệp sĩ. Tôi nghĩ quý tộc như ngài Linos đây sẽ không muốn chứng kiến cảnh tượng ấy.”

“Vậy ngươi muốn ta rời khỏi đây?”

“Đúng vậy.”

Với cả, có anh ta ở đây thì tôi không dốc toàn lực được, nhỡ mà quân ta đánh quân mình thì mệt lắm. Tôi sẽ không đánh theo phương pháp thông thường, mà với toàn bộ kỹ thuật điên rồ nhất, tôi sẽ chặt đứt đầu con bạch xà này.

“Khoan, ý ngươi là ta đang cản đường?” Giọng Linos hơi giận dữ.

Tôi đáp lại bằng giọng trầm thấp, “Đúng vậy.”

“――――――――!”

“Chắc ngài không muốn chết bởi đạn lạc của đồng đội trước khi bị kẻ thù giết chứ?”

Nếu trả lời mơ hồ, anh ta sẽ không rời khỏi đây. Do đó, tôi cố tình nói thẳng thừng ra.

“Ta là gánh nặng sao?”

“Đúng. Có ngài ở đây, tôi không tung hết sức được.”

“Hiểu rồi.”

Anh ta không hề yếu, nhưng rõ ràng ở chiến trường này thì vẫn chưa đủ năng lực. Để một mình tôi chiến đấu sẽ hiệu quả hơn và khả năng chiến thắng cũng sẽ cao hơn.

“Xin lỗi.”

“Không cần. Một đòn vừa rồi đã đủ để ta nhận ra mình bất lực trước con quái vật này... Ta cũng phần nào hiểu rằng chỉ có ngươi mới hạ được nó.”

Anh ta điều khiển con kỵ long, lùi về phía sau.

“Aldia Graetz.”

Trước khi rời đi, anh ta nhìn thẳng vào tôi và nói một câu, “Chết ở đây là ta không tha đâu. Đã chọn một mình chiến đấu thì ngươi phải thắng.”

Lời động viên đúng chất Linos rồi. Dĩ nhiên nếu chết, tôi sẽ không thể nói chuyện với anh ta nữa. Quan trọng hơn cả, tôi sẽ không thể mở ra con đường cho Công chúa Valtrune tiến bước.

Nên tôi đáp, “Tôi hiểu. Tôi sẽ cho ngài thấy màn trình diễn xứng tầm của một hiệp sĩ riêng... mà ngài có thể công nhận.”

“... Ta chắc chắn sẽ gọi viện binh đến sớm nhất có thể. Còn lại trông cậy vào ngươi.”

Nói rồi, Linos phóng kỵ long đi mất hút. Đợi đến khi bóng hình hoàn toàn khuất, tôi hít một hơi sâu.

“KHÔNG… THA… THỨ... CÚT… ĐI… NƠI… NÀY… LÀ… CỦA… TA…!”

“Đây là lãnh thổ của Đế quốc. Kẻ nào xâm phạm sẽ bị loại bỏ.”

Cuộc đàm phán với con rắn đã thất bại. Nói chứ, suốt từ đầu, tôi đã chẳng thấy tương lai nào hai bên có thể thấu hiểu nhau.

Những cú quất đuôi tốc độ cao liên tục trút xuống. Cây cối xung quanh bị thổi bay, mặt đất xuất hiện vô số vết lõm.

“CHẾT... ĐI…”

Phạm vi tấn công quá rộng khiến tôi không thể tùy tiện áp sát. Tôi cúi người né đòn quét ngang, dùng kiếm đánh lệch hướng những mũi đâm, liên tục di chuyển sang hai bên để tránh những đòn trực diện.

―――― Hạn chế tối đa sát thương nhận phải.

Uy lực của mỗi cú đánh đều rất lớn, nếu trúng đòn sẽ ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu sau này. Khác hẳn với các binh lính thường dùng kiếm hay thương, tôi không thể áp dụng chiến thuật phòng ngự phản công với thứ này.

“Quả nhiên là không hề có sơ hở.”

Càng giữ khoảng cách càng có lợi cho đối phương. Ngược lại, nếu tiến lại gần, những đòn đánh bằng đuôi sẽ liên tục ập xuống.

Tôi rút vài con dao găm giấu trong người, ném thẳng vào mắt con rắn.

“VÔ… ÍCH...!”

Nhưng nó đã đoán được và dùng đuôi đánh gạt hết.

“GRỪUUUUUU…!”

Cái miệng rộng ngoác lao tới định nghiền nát tứ chi tôi, nhưng may mà tôi né kịp.

―――― Nếu chỉ tập trung vào cái đuôi sẽ bị hàm răng đó nghiền nát ngay. Bởi có trí thông minh nên nó đang dần học được cách chiến đấu của tôi... Nếu không giết nó sớm, tôi sẽ thành đồ tráng miệng của nó mất.

Đây là nơi tôi có thể toàn lực vung kiếm. Đồng quy vu tận thì cũng được, nhưng thế thì sẽ phá vỡ lời hứa với Linos, hơn nữa, xét đến sau này, bị thương nặng ngay bây giờ là điều tối kỵ.

“―――― Đến lúc hạ thủ rồi.”

“CHẾT… ĐI…!”

Khi cái đuôi giơ cao chuẩn bị đập xuống, tôi giương kiếm và hạ thấp tư thế, chờ đợi khoảnh khắc ngay trước khi trúng đòn. Cát bụi bay mù mịt cùng với đòn tấn công――

Và tôi dùng hết sức bình sinh,

―――― Chém.

Chỉ đứt một chút phần chóp đuôi. Không nhiều máu chảy ra, chắc không phải sát thương nghiêm trọng lắm.

“GAHHHHHHHHHHHH…!”

Có lẽ con quái vật này chưa từng bị thương bao giờ. Dù chỉ là cơn đau nhỏ, nhưng đòn này đã đủ khiến nó khiếp sợ. “Rút lui bây giờ là hợp lý đấy.”

Không có nỗ lực nào là vô ích.

“GRỪUUUUUUUU...”

“Cần thêm một đòn nữa à?”

“ĐỪNG… CẢN... ĐƯỜNG… NƠI… NÀY… CỦA... TA…!”

“Ta không biết mục đích của ngươi là gì. Nhưng nơi đây là lãnh thổ Đế quốc... Là nơi Công chúa của ta yêu quý nhất.”

Nếu không ai chịu lùi bước, thì chỉ còn cách đối đầu. Vật lộn, đấu tranh, giằng co, dù kẻ địch có mạnh cỡ nào cũng không nhân nhượng.

“Rút lui ngay thì ta không truy đuổi. Nhưng...”

TA… NHẤT… ĐỊNH… SẼ… GRAAAAAAAA…!”

Mặt đất nứt toác, và ngay sau đó, vết nứt sụp thành hố lớn dưới sức nặng của cú quất đuôi kinh hoàng. Nhờ né tránh kịp thời, tôi thoát hiểm. Xung quanh vẫn còn vài cái cây. Tôi tận dụng chúng làm bàn đạp, thu hẹp khoảng cách với con rắn. Nó liên tục quật ngã những thân cây tôi đứng lên, dần thu hẹp không gian mà tôi có thể di chuyển.

 ―――― Đã đến lúc kết thúc rồi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Này thì rắn với rết. Con này phèn hơn là so với con rắn bị 1 thằng nhóc suy dinh dưỡng 12 tuổi nào đó đâm chết a
Xem thêm