◇
Để thực hiện tham vọng lớn lao, mục tiêu của chúng tôi sẽ không dừng lại nơi đây. Phải tiến xa hơn nữa, dù không ai biết kết cục của con đường phía trước sẽ ra sao.
“Chúng ta nhất định phải thắng trận chiến này. Rất mong được mọi người giúp đỡ.”
Ý chí chiến thắng trong lòng những người có mặt ở đây đã vững như bàn thạch.
“Xin ngài yên tâm, Ngài Aldia. Toàn bộ Thiên Vận quân đoàn đã rèn luyện không ngừng cho trận chiến này. Sự phối hợp cũng đã được cải thiện hơn nhiều kể từ trận chiến ở lãnh địa Hầu tước Rigel.”
“Với tư cách là người đứng đầu gia tộc Công tước Gelreshif... và là tướng lĩnh chỉ huy quân đội Đế quốc, tôi sẽ không để xảy ra cảnh thảm bại. Ngài Aldia, tôi cũng mong được anh giúp đỡ.”
Không cần nhờ vả, từ đầu tôi đã có ý định nghiền nát toàn bộ kẻ thù rồi. Sau cái gật đầu, tôi leo lên ngựa, di chuyển tới một chiến địa xa hơn, còn chiến trường này thuộc về Liziarete và Eberhardt.
“Chúc ngài may mắn...”
Lời thì thầm nhỏ nhẹ của Liziarete vang lên lúc tôi rời đi. Dù không quay lại, tôi biết rõ đó là lời chúc dành cho mình.
“Tướng quân Liziarete... hẹn gặp lại.”
“Vâng.”
Một cuộc chia ly tạm thời. Tôi chỉ biết cầu nguyện rằng đây không phải lần gặp cuối cùng. Dù sao, Liziarete không thể chết ở nơi này được. Còn quá nhiều việc cô ấy phải hoàn thành.
▼▼▼
Tôi phi ngựa về phía tây nam vùng Dilst. Một số binh sĩ của Thiên Vận quân đoàn đã được điều động trước. Số lượng... chỉ vỏn vẹn năm trăm người.
Để đón đánh hơn bảy nghìn quân địch, lực lượng có vẻ hơi thiếu, nhưng mà... chắc sẽ ổn thôi.
“Ngài Aldia, chúng tôi đã đợi ngài.”
“Ừ. Vậy, động tĩnh của địch thế nào?”
“Vâng, theo quan sát thì chúng đã bố trí quân trong rừng. Có lẽ sẽ bắt đầu tiến quân cùng với sự xuất hiện của quân đội Vương quốc Reshfeld.”
“Chắc vậy...”
Thông tin về Giáo đoàn Svel còn rất ít ỏi. Dù đã tính đến khả năng chúng vẫn đang giấu bài, tôi vẫn muốn ngăn chặn việc bị đánh gọng kìm.
“Ngài Aldia, chúng ta nên làm gì?”
Một binh sĩ hỏi. Nếu cận chiến trong rừng, chắc chắn sẽ làm chậm bước tiến của chúng.. Từ đầu, tôi đã không nghĩ đến việc dùng năm trăm quân này để tiêu diệt toàn bộ bảy nghìn quân địch. Chỉ cần cầm chân cho đến khi quân Reshfeld rút lui là được.
“Đây là một trận phòng thủ, không nhất thiết phải xuống thế chủ động.”
“Vậy thì...”
“Ừ, nhớ kế hoạch đã bàn trước đây chứ? Khu rừng đó nằm ở vị trí thấp. Tôi đã gia cố các vị trí cao để chúng không leo được lên, từ đó ta chỉ cần bắn xuống... Tận dụng lợi thế này để tiêu hao sinh lực địch đến mức tối đa.”
Sử dụng các vũ khí tầm xa như cung tên và ma pháp để bắn từ trên cao xuống, phạm vi tấn công của phe ta áp đảo hơn hẳn. Vùng Dilst đã trở thành chiến địa giăng đầy bẫy. Chắc chắn địch không ngờ tới điều này. Chúng chỉ nghĩ đơn giản rằng có quân địch đang chờ đợi để nghênh chiến mà thôi, làm sao mà ngờ rằng phe ta đã chuẩn bị từ trước cả khi chúng tuyên bố xâm lược.
“Nghe nói trong Giáo đoàn Svel có cả thường dân tự nguyện tham gia... chúng ta nên xử lý thế nào?”
Giết hay không giết... chắc là đang hỏi vậy.
“Có phân biệt được không?”
“Không... vì trang bị đều giống nhau.”
“Vậy thì chỉ có thể giết thôi. Đây là cuộc chiến giữa các quốc gia. Nếu họ nhe nanh với ta, dù là thường dân cũng không thể nương tay.”
Phải lựa chọn giữa giết hoặc bị giết. Chiến trường là một nơi như vậy. Nếu là tín đồ ngoan đạo của Giáo đoàn Svel, họ sẽ không đầu hàng. Chắc chắn họ sẽ lao vào cho đến chết... hoặc cho đến khi có lệnh rút lui.
“Hãy vứt bỏ lòng thương hại không cần thiết. Lúc này... chỉ cần nghĩ về những gì chúng ta cần bảo vệ.”
“Ngài nói phải.”
Sự nhân từ không thuộc về nơi này. Thật kỳ lạ khi kẻ từng được Công chúa Valtrune cứu giúp lại nói ra lời lẽ như vậy. Lòng thương hại... chỉ sinh ra rủi ro không đáng có. Loại bỏ tất cả kẻ thù mới là cách nhanh nhất.
“Lực lượng của Giáo đoàn Svel ẩn náu trong rừng rất mạnh. Nếu chúng ta thua, chúng sẽ lấy vùng Dilst này làm bàn đạp để mở rộng xâm lược.”
Nghe vậy, các binh sĩ đều im phăng phắc.
“Nếu điều đó xảy ra, mọi người có thể dễ dàng tưởng tượng được quê hương của chúng ta... Đế quốc Valugan sẽ ra sao chứ?”
Dù tôi xuất thân từ Vương quốc Reshfeld. Nhưng hầu hết binh sĩ ở đây đều xuất thân từ Đế quốc Valugan, và dĩ nhiên họ không muốn quê hương mình bị tàn phá.
“Nếu muốn bảo vệ những gì quan trọng, hãy chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
Khi đã đặt chân vào chiến trường, phải có sự chuẩn bị. Nếu không muốn bị cướp mất, đừng bao giờ quên chân lý ấy.


2 Bình luận