Do không thể lảng tránh Izumi-san, tôi đành phải thú nhận rằng mình sẽ đi gặp Natsukawa. Tất nhiên là cả mục đích của cuộc gặp đó cũng nói ra luôn.
Những lúc như thế này, có lẽ nói một lời nói dối thiện chí sẽ tốt hơn cả. Nhưng có vẻ tôi là một anh chàng dễ bị nhìn thấu, dẫu có cố gắng nói dối hay che gấu đến mấy thì vẫn bị Izumi-san phát hiện.
Nhưng phải nói thật, nếu có thằng đàn ông nào bị một người con gái dễ thương như Izumi nhìn chằm chằm mà vẫn có thể nói dối trót lọt thì tôi xin được nể phục anh chàng đó.
Có vẻ như những lời nói của tôi đã khiến Izumi-san cảm thấy tự trách bản thân rồi, nhưng tôi sẽ không biện minh đâu. Suy cho cùng thì người sai cũng là tôi.
Nếu thật sự nghĩ cho cô ấy, thì tôi không nên nói hết ra như vậy, dẫu cho có bị cô ấy nghi kỵ đi chăng nữa. Tôi thật sự hối hận rồi.
Bầu không khí lúc này nặng nề chẳng khác gì như nhà đang có đám tang vậy.
Nữ cảnh sát Izumi-san sau khi bắt tên tội phải khai hết ra đã nằm gục xuống bàn, liên tục thở dài trong sự mệt mỏi.
Không được rồi! Tôi không thể chịu được nữa! Tôi thật sự ghét bản thân vào những lúc như thế này, tại sao lại ngu ngốc như vậy.
“Eto…Tớ xin lỗi”
"...Không, cậu không cần phải xin lỗi tớ đâu. Tớ mới là người sai. Shouta-san đã cố che giấu cho tớ, vậy mà tớ vẫn cố hỏi đến cùng. Đáng lý ra, tớ phải là người cảm ơn cậu mới đúng. Cảm ơn cậu nhé.”
“Không có chuyện đó đâu, được cậu cảm ơn tớ cứ thấy…”
“Haizzz! Người yêu thì đang ngoại tình, mà Natsukawa thì muốn mua quà cho Kengo… Có phải họ đang yêu nhau thắm thiết lắm đúng không? Thật khiến cho người ta phải ghen tị mà… hức hức…!”
Tại chiếc bàn nhỏ trong quán cà phê này, minh chứng của sự đau khổ đang không ngừng trào ra.
"Ano Izumi-san... Tớ thật sự, thật sự rất xin lỗi cậu. Liệu tớ có thể xin phép về trước được không? Tớ hứa với cậu, rằng tớ sẽ đền bù cho sự thất lễ này vào một dịp khác, nhé!”
“Mình biết ngay mà, có phải Shouta-san quan tâm Natsukawa-san hơn tớ chứ gì?”
Izumi-san bỗng ngước mặt lên. Vẻ mặt của cô ấy lúc này giống như một chú chó con sắp bị bỏ rơi vậy. Đáng thương mà đáng yêu vô cùng.
“Thế tớ mới bảo, lần sau nhất định sẽ đền bù cho cậu… thật sự tớ cũng không nỡ để cậu lại đây đâu… nhưng một khi đã hứa rồi thì tớ cũng không thể không đi được.”
Lần này Izumi lại phồng má khẽ run lên. Không được rồi loài sinh vật này. Dễ thương quá đi mất. Mình thật sự có ý muốn che chở cho cô ấy quá!
“Vậy sao cậu không hủy nó đi? Nói với Natsukawa-san rằng cậu muốn được ở bên một cô gái đáng yêu hơn cô ấy là được rồi!"
“Không được đâu, Izumi-san…”
Ban đầu tôi hứa với Natsukawa-san rằng mình sẽ đi chơi với cô ấy cả ngày đúng chứ? Vậy mà để có thể gặp Mayune và Izumi-san, tôi đã phải dời cuộc hẹn đến tận buổi tối rồi. Nếu mà giờ còn hủy hẹn với cô ấy nữa thì lương tâm của tớ sẽ cảm thấy cắn rứt vô cùng đấy Izumi-san à.
Mặc dù tôi chưa đến mức gọi là khéo léo, nhưng tôi vẫn mong muốn bọn họ có được hạnh phúc, không chỉ mỗi Izumi-san, mà với Natsukawa-san cũng vậy.
"Nếu vậy thì cậu dẫn tớ đi cùng nhé, Shouta-san. Mình sẽ đấm cho Natsukawa-san một trận, cho chừa cái tội dám lợi dụng đứa trẻ của tớ.”
“Cậu đang nói cái gì thế…?"
Mặc dù biết rằng nói như này sẽ khiến tôi cảm thấy rất có lỗi với Izumi-san, nhưng tôi hoàn toàn không để bụng chuyện mình bị lợi dụng như vỏ bọc hay gì đâu.
Bởi vì đối với tôi dù có sống bao nhiêu kiếp đi nữa thì tôi cũng không thể với tới một hoa khôi như Natsukawa-san. Ngược lại tôi rất cảm kích khi cậu ấy đã cho tôi những kinh nghiệm quý báu.
Tất nhiên, khi giả làm người yêu của cô ấy, không lúc nào là tôi không cảm thấy lo lắng cả.
Nói đơn giản thì nó giống như một mạo hiểm giả sở hữu một tốc độ chạy trốn phi thường bước vào một hầm ngục siêu khó vậy. Phải tránh những con quái vật ở trước mắt bằng đôi chân nhanh nhẹn của mình.
Mọi lúc mọi nơi, luôn luôn cần phải cảnh giác, trước sự úp sọt bất ngờ từ fan của cô ấy.
Nhưng khoảng thời gian đó thật tuyệt vời, hệt như một giấc mơ vậy.
Cảm giác ghê rợn như kiểu đang đu dây trên những tòa cao ốc mà không có bất cứ đồ bảo hộ nào là điều mà bạn sẽ không bao giờ tìm được trong cuộc sống luôn tìm kiếm sự an toàn này.
Cảm giác không thể nào đặt chân được vào vùng đất ấy khiến tôi vừa muốn từ bỏ cũng vừa không thể quên được.
“...Chờ chút. Cậu nói rằng sẽ bù đắp cho tớ đúng chứ, nếu vậy thì cậu bù đắp cho tớ từ bây giờ đi!”
“Là sao???”
“Shouta-san, cậu cho tớ dùng cậu để xua tan muộn phiền nhé?”
Ủa? Nghĩa là sao? Sao càng nghe tôi càng không hiểu cô ấy đang nói gì luôn....
“Thì mất công cậu ăn diện rồi. Hãy cho Natsukawa xem cậu là người đàn ông tốt thế nào. Hãy trả thù cậu ấy vì đã lợi dụng cậu để làm vỏ bọc. Tất nhiên cũng là để tớ xả giận.”
“... Cậu tính làm gì?”
“Từ giờ cho đến khi cuộc hẹn kết thúc, cậu sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của tớ.”
“Không được, không được, sao mà được!? Tớ không đồng ý.”
“Nè, cậu với Natsukawa chỉ hai người đi cùng nhau thôi đúng không? Không có tớ, cậu có chắc nói chuyện được với cô ta không đó? Để tớ nhắc cho cậu nhớ, cậu vừa mới trải qua cái thảm kịch tại cửa hàng đồ lót đấy nhé?"
“Ugh…Nếu cậu đã nói vậy thì tớ cũng không còn gì để nói nữa… nhưng mà cậu tính sắp xếp thế nào vậy… không phải cậu sẽ đi theo tớ đấy chứ!? Tớ không để cậu đi theo đâu, tớ sẽ ngăn cậu bằng mọi giá.”
Natsukawa-san với Izumi-san mặt đối mặt ư... cảm giác như ngày tận thế sắp tới đến nơi rồi ấy.[note73129]
“Cậu suy nghĩ thiển cận quá rồi đấy Waston-kun à. Khoa học ngày nay đã phát triển lắm rồi đó, cậu có biết không?[note73128]
Izumi-san lấy kem phết lên mặt rồi xoáy nhẹ lấy một cái. Một cặp râu xinh xắn được làm từ kem trắng, cô nàng lên giọng với tôi.
“Chà. Izumi nay hăng hái ghê. Lẽ nào cậu tính làm thật ư?”
“Cậu cứ yên tâm. Tớ sẽ không làm gì mờ ám đâu. Tớ cũng định nói chuyện đàng hoàng với Natsukawa rồi. Cho nên là, hôm nay tớ chỉ muốn đi cùng cậu, chỉ muốn khiến cho Natsukawa nhận ra thôi. Một người con trai tốt ngay trước mắt như thế này cơ mà.”
“Cậu đánh giá tớ cao quá rồi….”
“Cậu đừng có lèm bèm nữa, đi thôi. Nhưng trước đó thì hãy gom tai nghe không dây và cái micro này đã. Sau đó là đến cái phần mềm mà tớ rất muốn chỉ cho Shouta…”
“Chờ!”
Izumi lôi tôi đi một cách cưỡng ép.
Chờ một chút! Chuyện mua cả set tai nghe không dây và micro.... vậy có nghĩa là, cậu ấy sẽ chỉ thị mình từ xa sao!?
*Sunagawa Kengo*
“Hả!? Chị muốn em theo đến buổi hẹn hò cùng với Komori sao!? Chị có bị ngốc không? Em sẽ không đi đâu!”
Vừa về đến nơi, chưa hết sự mệt mỏi, tôi đã lại phải thét lên rồi.
“Là vậy sao, hiểu rồi, vậy chị tới rừng Aoki tự sát đây.[note73132]
“Tại sao!???”
“Vì Shouta-san và Takamine-san đã hú hí với nhau ở tiệm đồ lót. Chị không biết phải đối mặt với cậu ấy kiểu gì nữa!?”
“Ch-chuyện đó…”
Chị của mình lần này lo lắng thì cũng phải thôi. Suy cho cùng thì cũng là do Komori với bạn gái của hắn tán tỉnh nhau trong cửa hàng đồ lót mà, đến tôi còn shock huống chi gì chị ấy.
Tôi còn tưởng đâu anh ta là mấy tên ‘ăn cỏ’ đụt đụt cơ, nhưng không, hắn ta đích thị là loại thú dữ ‘ăn thịt’!
Đây chính là loại "lưu manh giả danh tri thức" mà người ta vẫn thường đồn thổi hay sao!? Đáng sợ! Thật sự đáng sợ![note73131]
Tôi thật sự không thể hiểu nổi con người Komori này nữa rồi!
"Cho nên nếu Kengo không đi cùng chị, thì sẽ không có hẹn hò gì nữa. Chị nói được là làm được đấy... Hức hức... Chị chỉ muốn bày tỏ tình cảm với Shouta-kun một chút thôi! Tại sao chị lại phải chịu đựng đủ thứ chuyện như thế này kia chứ!"
Không được đâu chị gái ơi, chị đùa hơi lố rồi đấy. Chưa bàn đến chuyện khác, ‘tại sao lại phải chịu đựng đủ thứ chuyện như thế này cơ chứ’ — câu đó phải là em nói mới đúng!
——Giờ thì, mình nên làm gì đây?
Dường như mối quan hệ giữa Takamine và Komori có lẽ đã vượt xa những gì mình nghĩ. Nếu vậy thì mình phải cẩn thận hơn mới được. Chứ như này thì chị mình sẽ bị bỏ lại mất.
Để tách Tenshi ra khỏi Komori. Tôi buộc phải đảm bảo cuộc hẹn hò của anh ta với chị tôi phải được diễn ra bằng bất cứ giá nào. Bằng không, kế hoạch hẹn hò mà tôi thức trắng đêm suy nghĩ sẽ đổ sông đổ biển. Dẫu vậy trong buổi hẹn ấy, tôi cũng đâu thể nào xen vào cuộc nói chuyện của hai người họ. Bởi vốn dĩ chị ấy viện cớ muốn chọn quà cho tôi nên mới hẹn Komori. Vậy tại sao tôi lại phải đi cùng? Bà chị này, một vừa hai phải thôi chứ!
Phải làm sao... giờ phải làm sao đây? Thử nghĩ đi, mình thông minh mà. Không phải mình từng dẫn đầu kỳ thi học sinh giỏi cấp quốc gia hay sao. Bây giờ mà không động não thì chờ đến lúc nào cơ chứ!
“Nếu mà chị có sự lựa chọn thì…” tôi thoáng thấy chị gái đang tự lẩm bẩm.
Chị gái mình đã si mê tên komori nhưng lại không có kinh nghiệm yêu đương, để bù đắp cho sự thiếu kinh nghiệm đó, chị ấy đã trở nên nghiện các game mô phỏng tình yêu ( dường như chị ấy chơi để tán tỉnh Komori ).
Không thể tin được là dù tôi đã quân sư hết mình cho chị đến thế, vậy mà vẫn đi chệch hướng, giờ chỉ còn biết thở dài mà thôi…
À, chờ đã! Đúng rồi! Vẫn còn có cách đó!
“Chị ơi nghe này, có tin vui cho chị đây.”
"Sao thế ? Có phải cách chết trong êm ái đã được hợp pháp hóa ở Nhật Bản rồi không?"
“Sai bét! Tuy rằng em không thể đi cùng chị tới buổi hẹn hò đó, nhưng em đâu có nói chị không được mang bộ óc thiên tài của em theo đâu!”
“Vậy chị phải cứa đầu Kengo ra, rồi bỏ vào balo mang đi sao!? Tài nha. Cắt lìa đầu với thân để mà đi cổ vũ chị thì đúng thật là...”[note73130]
“Này em sẽ chết thật đấy! Sao lại có ý tưởng điên rồ như vậy kia chứ! Điều em muốn nói là cái này cơ…”
Tôi lấy ra chiếc mic thu âm cài áo (có hình dáng như một chiếc nút cài áo tai thỏ) được cắm vào giắc cắm tai nghe của điện thoại và một bộ tai nghe không dây.
“Em sẽ đứng từ xa và nghe cuộc trò chuyện của chị, xong sau đó đưa cho chị lời khuyên.”
Cứ thế đi! Sao mà tôi tự hào về bản thân mình quá!
Về chị gái, đối với quyết định của tôi——
"… Alo, đồn cảnh sát đấy phải không? Em trai tôi là kẻ chuyên nghe lén. Hãy đến bắt nó ngay đi!"
“Kìa chị!!!!!!!!!!”


10 Bình luận