Web Novel
Chương 74 - Chuyện Chưa Kể - Đánh Giá Săn Bắt (2.5)
23 Bình luận - Độ dài: 4,272 từ - Cập nhật:
※ Sự kiện diễn ra sau phần (2) và trước phần (3) của Đánh Giá Săn Bắt.
Đảo Elt.
Tôi đã đi được nửa chặng đường của bài Đánh Giá Săn Bắt sau khi đả bại Rose Red Rivera.
Lúc này, tôi đã đặt chân đến một vùng đầm lầy. Lớp bùn lỏng nơi đây đã hình thành một hồ nước rộng lớn, thành ra băng qua đây có vẻ sẽ khó khăn lắm đây.
Tôi có thể dùng Băng thuật hoặc Nham thuật để tạo một cây cầu.
Tuy nhiên, khả năng cao là bọn ma vật ảo ảnh và sử ma của kẻ địch đang ẩn nấp trong đầm lầy này. Tôi có thể sử dụng ma thuật để băng qua, nhưng nếu bị chúng tập kích giữa chừng thì khó mà chống đỡ nỗi.
‘Có lẽ mình nên đi đường vòng.’
Tôi xoay chân định đi hướng khác.
Ngay lúc đó.
Phụttttt—!
“Oái!”
Bùn lầy bất ngờ trào lên!
Một con ma thú bò sát khổng lồ với kích thước bằng hai người đàn ông trưởng thành bỗng nhảy vọt lên khỏi mặt nước bùn.
Sử ma cá sấu đầm lầy với Thủy mana bao quanh người – Dove.
=================================
[Dove]
―――――――――
Cấp: 60
Tộc: Ma Thú
Hệ: Thủy
Độ Nguy Hiểm: Thấp
Tâm Trí: [Muốn hạ gục bạn để được chủ nhân khen ngợi.]
=================================
Nó há to miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn đầy ghê rợn.
[Gàaaaooooo!]
Dove thi triển vòng tròn ma thuật rồi lao vọt về phía tôi. Có lẽ vì lẩn trốn trong đầm lầy nên Hilde đã không phát hiện ra nó.
Tôi vội đan các ngón tay vào nhau và ngưng tụ mana. Vòng tròn [Bộc Phá Băng Kết] liền hiện ra ngay trước mắt tôi.
「Trút Nước (Hệ Thủy, ★3)」
Ngay khi con cá sấu giải phóng lượng nước khổng lồ từ vòng tròn ma thuật, tôi liền đáp trả bằng mana băng đang ngưng tụ.
「Bộc Phá Băng Kết (Hệ Băng, ★5)」
Bùngggg—!!
Vụ nổ băng giá dữ dội càn quét Dove cùng ma thuật của nó.
Lớp băng lan rộng ra trong nháy mắt, nuốt chửng con cá sấu rồi lao vút lên cây.
Bumm──!
Tảng băng dài đóng băng Dove rơi xuống đầm lầy, tạo thành một cây cầu vững chắn. Tảng băng rắn chắc, dày đặc mana ấy không hề bị nứt vỡ dù chỉ một chút.
Nó còn dài hơn cả tảng băng mà tôi tạo ra hồi học kỳ một. [Bộc Phá Băng Kết] của tôi đã cải thiện vượt bậc rõ ràng luôn.
Khi cảm nhận được sự thôi thúc băng qua cây cầu, tôi lập tức kiềm nén lại. Như đã phân tích trước đó, nếu kẻ địch mà tập kích lúc băng qua cầu thì tôi chỉ có nước chịu trận thôi.
[Chủ nhân, có ma thú đang đến gần.]
[Kyuuuuu—]
Rùng rùng rùng rùng─
Một ma thú phủ đá toàn thân lăn đến như một quả cầu trong tư thế cuộn tròn. Đó là một con tatu sử ma cao ít nhất 2 mét dù đã cuộn tròn thân thể.
Có lẽ do nghe được tiếng ma thuật thi triển và tiếng băng rơi xuống đầm lầy nên mới chạy đến đây.
=================================
[Arivori]
―――――――――
Cấp: 56
Tộc: Ma Thú
Hệ: Nham
Độ Nguy Hiểm: Thấp
Tâm Trí: [Muốn hạ gục bạn để được chủ nhân xoa đầu.]
=================================
「Thương Băng (Hệ Băng, ★4)」
Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, tạo ra [Thương Băng] ở trên đầu mình.
Mục tiêu là con sử ma tatu đang lăn đến tôi – Arivori. Vào lúc tôi chuẩn bị phóng [Thương Băng]—
「Lôi Kích (Hệ Lôi, ★4)」
Đùnggggg─!!
“...!”
Một tia sét tím xuyên qua tán lá và đánh trúng Arivori. Tia sét khủng khiếp làm nó tê liệt toàn thân, lớp giáp đá cũng vỡ tan tành.
Chưa kịp kêu lên tiếng nào, Arivori đã vươn thẳng bốn chân, bất tỉnh tại chỗ. Chỉ còn đôi chân của nó thỉnh thoảng hơi co giật.
Cả người con tatu bắt đầu phát ra tiếng lách tách bởi dòng điện tím từ dư âm của [Lôi Kích].
‘Chuyện quái quỷ gì nữa đây...?’
[Chủ nhân, có gì đó nguy hiểm đang đến gần!]
Trước tiếng hét đầy hoảng hốt của Hilde, tim tôi như rớt xuống tận vực sâu.
Gì, gì cơ? Lại nữa hả trời?!
────── [Kiaaaaaah!]
Bất chợt, tiếng rít quen thuộc của loài chim săn mồi vang vọng khắp khu rừng.
“Oái!”
Xuyên qua rừng cây, một con chim đen được sấm sét tím bao trùm giáng xuống ngay trước mặt Aribori với khí thế cuồng nộ. Dòng điện và áp lực gió lập tức lan ra tứ phía.
Mẹ nó, hú hồn hú vía...
“Galia...?”
Đứng trước mặt tôi chính là “Lôi Điểu Galia,” nhưng trông nó nhỏ bé hơn bình thường.
=================================
[Lôi Điểu Galia]
―――――――――
Cấp: 100
Tộc: Ma Thú
Hệ: Lôi
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Vui vẻ khi gặp bạn.]
=================================
“Tìm thấy cậu rồi, Isaac.”
Trên lưng Galia là một nữ học viên với mái tóc màu vàng hường. Luce Eltania, thủ khoa năm nhất của khoa Ma Thuật.
“Luce?”
Galia áp sát đầu xuống đất để Luce nhẹ nhàng trượt xuống từ gáy nó.
Khi đáp xuống, cô nàng liền nở một nụ cười dịu dàng.
May quá... Lúc [Lôi Kích] giáng xuống, tôi tưởng mình tiêu đời rồi chứ.
Lòng tôi trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Nếu là Luce, tôi chắc chắn rằng cô nàng theo phe mình.
“Trời, sao cậu tìm được tớ hay vậy? Cậu ghê thậ...!”
Tôi vừa cười vừa định tiến lại thì bỗng khựng lại vì trông cô ấy có hơi khác lạ.
Gò má ửng hồng, hơi thở dồn dập đến mức thở ra thành làn khói trắng. Và nụ cười... đầy quyến rũ.
Cô ấy cứ trông như... đang phấn khích vậy.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Đầu tôi bất chợt hiện lên hình ảnh của Luce từ Kết Thảm Phụ thứ 13, 「Lồng Chim」, ở trong game.
=================================
[Luce Eltania]
―――――――――
Cấp: 151
Tộc: Nhân
Hệ: Thủy, Lôi
Độ Nguy Hiểm: ?
Tâm Trí: [Muốn ở cạnh bạnMuốn ở cạnh bạnMuốn ở cạnh bạnMuốn ở cạnh bạnMuốn ở cạnh bạnMuốn ở cạnh bạnMuốn ở cạnh bạnMuốn ở cạnh bạnMuốn ở cạnh bạnMuốn ở cạnh bạn...]
=================================
Tôi nổi da gà rồi vội vàng tắt cửa sổ trạng thái của Luce.
‘Hở? Gì vậy trời...?’
Thứ cảm xúc mảnh liệt gì thế này?
Chẳng phải lúc ở bến tàu cô ấy còn bình thường mà...?
“Tớ tìm cậu mãi đấy.”
Luce điều chỉnh nhịp thở, chậm rãi tiến lại gần tôi.
“Cứ thấy có ai dùng Băng thuật là tớ sẽ bay lại kiểm tra ngay. Thế là cũng tìm được cậu á.”
Chỉ khi Luce đến sát lại gần, tôi mới nhận ra trên đầu cổ đang bốc lên một làn bụi xanh lá mờ nhạt.
‘Bỏ mẹ...’
Sao tôi lại không biết thứ đó là gì chứ?
Chất đó là dấu hiệu của những người bị nhiễm bào tử “nấm Choro”.
Theo tôi nhớ trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, nấm Choro thường được tìm thấy ở vùng đất cao.
Khi có sinh vật nào lại gần, nó sẽ lập tức phát tán bào tử và khuếch đại cảm xúc của người hít phải.
Ví dụ, nếu ghét ai đó thì bào tử sẽ thôi thúc bạn làm hại người đó.
Ngược lại, nếu trong lòng có chút cảm nắng ai đó thì cảm xúc ấy sẽ bị khuếch đại thành tình yêu mãnh liệt.
Tôi nhớ trên diễn dàn người ta mô tả là “trở thành cô nàng dễ dãi”.
Và sau một khoảng thời gian, người nhiễm sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Trong quá trình đào thảo tự nhiên của cơ thể, họ sẽ ngủ say như chết, hoàn toàn mất đi cảnh giác. Sau khi tỉnh dậy, họ sẽ mất toàn bộ ký ức lúc bị nhiễm bào tử nấm.
Nói cách khác, nếu gặp phải người bị nhiễm bào tử nấm Choro thì tốt nhất nên chạy ngay lập tức.
‘Luce đã hít phải bao nhiêu bào tử rồi?’
Nhìn bộ dạng này chắc là nhiều dữ lắm.
Nhân tiện nói thêm, làn khói xanh đang bốc lên đó chính là quá trình đào thải của cơ thể và hoàn toàn không có độc.
Dù sao thì...
Dựa vào những lời Luce vừa nói, tôi có thể hình dung được vì sao cô ấy lại ra nông nỗi này.
Chắc hẳn cô ấy đã lên chỗ cao để tìm tôi. Cổ hẳn là đã dùng thị lực siêu phàm của mình để tìm hành tung của tôi từ vách núi.
Dù rừng cây có rậm rạp cỡ nào, đôi mắt tinh tường Luce vẫn đủ để nhìn xuyên qua kẽ lá và lần theo dấu vết của tôi.
Lúc ấy, những cụm nấm Choro mọc trên chỗ đó đã phát tán bào tử khiến Luce vô tình hít phải chúng.
Thế là cảm xúc trong lòng Luce dần dần bị khuếch đại, biến cô nàng trở thành một người dễ dãi.
Luce tiến lại gần như muốn nhào vào lòng, rồi nhìn tôi với nụ cười dịu dàng như dành cho người yêu.
“Tớ nhớ cậu lắm, Isaac.”
“...!”
Giọng nói ấy, dịu dàng như ánh trăng, khẽ vuốt ve màng nhĩ tôi. Khi kết hợp với hơi thở nóng hổi, dồn dập, âm thanh ấy như biến đổi thành một giai điệu mê hoặc đủ để khiến lý trí tôi tê liệt.
Một chất giọng đẹp đến mức nguy hiểm.
Tôi hoàn toàn tê cứng trước ảnh hưởng của nó.
“Nơi này nguy hiểm lắm... Hãy để tớ bảo vệ Isaac, đừng rồi xa tớ nhé.”
Chẳng có bản ASMR nào có thể đánh bại giọng của Luce được cả. Cảm giác như cả người tôi đang bị những chiếc lông vũ mềm mại vuốt ve sau khi quần áo bị lột sạch – một cảm giác ngây ngất đến rùng mình.
Không, tỉnh táo lại tôi ơi.
Tôi cố gắng định hình lại và bắt đầu suy nghĩ.
‘Nếu có Luce ở đây, mình như nắm giữ cả một đôi quân vậy.’
Nếu có Luce làm đồng đội, độ khó của 「Màn 4, Chương 2, Chuỗi Thức Ăn」 sẽ giảm mạnh. Đây là một lợi thế không thể tuyệt vời hơn đối với tôi.
Thật ra tôi cũng định đi tìm đồng đội vì biết bản thân sẽ phải đối mặt với nhiều kẻ thù khó nhai hơn.
Tuy nhiên, tôi khá lo sợ tính khí bất thường của Luce khi bị nhiễm bào tử.
Có lẽ vì tôi mải suy nghĩ mà không đáp lại lời nào nên sắc mặt cô ấy đang dần trở nên lạnh lẽo.
“Chẳng lẽ... cậu không không muốn ở bên tớ sao?”
Cô nàng âm thầm đưa tay phải ra sau lưng.
Không rõ cổ định lấy gì ra, nhưng tôi cảm nhận được cảm giác bất an mãnh liệt đang ập đến như búa bổ vậy.
Trong cơn hoảng loạn, tôi vội kích hoạt “nội tại” bậc thầy diễn viên. Với kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, tôi nở một nụ cười tự nhiên và trấn an Luce.
“Tớ chỉ quá vui nên đơ người một chút thôi. Cậu nói gì vậy, sao tớ lại ghét ở cạnh cậu được chứ?”
“...”
Luce nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng, như thể vẫn còn chút nghi ngờ.
“Cảm ơn cậu vì đã đến, Luce. Cậu chính là điểm tựa của tớ đấy.”
Tôi vội thêm lời mật ngọt, sau đó sắc mặt của Luce bắt đầu dịu đi.
Soạt―
Dù cố hết sức để giảm tiếng động, nhưng ở khoảng cách gần, tôi vẫn nghe rõ mồn một. Có vẻ Luce vừa cất thứ gì đó vào lại cạp váy.
“Luce dễ dãi” cứ như một con dao hai lưỡi vậy. Cô nàng sở hữu bản tính chiếm hữu cực mạnh và muốn bảo vệ những người mình trân quý.
Sự day dứt vì không thể bảo vệ Đại Phù Thủy Thiên Ương và Hansel đã đè nặng lên Luce, biến cô thành con người như hiện tại.
Nhưng nếu biết sử dụng khôn khéo thì con dao hai lưỡi ấy có thể cắt đứt vạn vật.
“Isaac định đi đâu vậy thế?”
“Đến trung tâm. Nghe nói ở đó ngon lắm nên tớ mới định tới xem sao. Cậu có thể đưa tớ tới đó bằng Lôi Điểu được không?”
Luce mỉm cười và gật đầu.
Tôi thử kiểm tra tâm trí cô nàng theo thói quen, nhưng rồi phải vội tắt ngay vì rùng mình.
‘Thôi thôi.’
Việc cấp bách bây giờ là phải tránh kết thảm trước đã.
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười gượng và bước đi cạnh cô nàng.
Và rồi.
“...!”
Luce bất chợt xà vào lòng tôi.
‘Ể?!’
Tôi cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của cô nàng áp vào ngực mình.
Hương thơm quyến rũ phảng phất từ người cô ấy, hòa lẫn với mùi hương toát ra trong quá trình đào thải bào tử nấm Choro kích thích khứu giác tôi tột độ.
Tôi ngạc nhiên cúi nhìn Luce.
“Haa... haa...”
Cô ấy cố nắm lấy cổ áo tôi, thở dốc như người đang bị sốt nặng vậy.
Có vẻ tác dụng phụ do hít quá nhiều bào tử nấm Choro đã bắt đầu rồi.
Tiếng khẽ rên và đỏ mặt vừa nãy thì ra là vì cơ thể cổ đã rối loạn từ sớm.
“Isaac... Tớ không giữ thăng bằng nổi nữa rồi... Xin lỗi cậu. Tớ cũng không thể làm tăng kích thước của Galia được... Xin lỗi vì không chở cậu đi được...”
“...Cậu cứ xin lỗi mãi thế. Thôi, cậu nghỉ ngơi một chút đi đã.”
Luce dường như không làm tăng kích cỡ Galia với khả năng kiểm soát mana hiện tại. Đã vậy, Galia cũng không tài nào chở hết bọn tôi được với kích cỡ lúc này...
Vậy mà tôi còn định nhờ cô ấy giúp đỡ. Thật đúng là hổ thẹn mà.
Tôi đặt tay lên vai Luce, định đỡ cô ngồi tựa vào cái cây bên cạnh. Galia, dù đã bị thu nhỏ và giảm xuống cấp 100, cũng sẽ ở lại để bảo vệ Luce nên tôi có thể yên tâm rời đi.
Chỉ cần ngủ một giấc là tác dụng phụ của nấm Choro sẽ hết thôi.
Phẩy.
Nhưng Luce đã đẩy tay tôi ra và lắc đầu.
“Ở lại với mình đi, Isaac... Mình thật sự muốn được ở bên cậu. Chỉ cần nghỉ một chút là mình sẽ ổn lại thôi... Nếu không thì hai ta cùng cưỡi Galia đi cũng được...”
Cô nàng dịu dàng vuốt ve tay áo tôi – đúng chỗ bị cháy đen do dính phép của Rose.
“Isaac, tớ sẽ bảo vệ cậu... Hãy nhớ tìm đến tớ thường xuyên hơn nhé. Đừng để bản thân bị thương như này nữa...”
Bàn tay mảnh khảnh của Luce rời khỏi tay áo, rồi lần lên cổ tay tôi dịu dàng mơn trớn.
“Chỉ cần cậu bị thương... là tim tớ đau như cắt...”
Giọng nói của Luce nghẹn ngào.
Tác dụng của nấm Choro chính là khuếch đại cảm xúc trong lòng người bị hít phải đến cực điểm.
Tôi đứng chôn chân khi thấy Luce không chút ngại ngùng bộc lộ toàn bộ tình cảm của mình. Trước cảnh tượng này, tôi như bị một quả cầu sắt đè nặng lên ngực vậy.
‘Này là bạn hay người yêu thế này?’
Giọng điệu thường ngày cùng những câu từ sến súa của Luce như ẩn chứa thế lực khiến tôi dừng bước, như thể khiến cho thời gian ngưng đọng vậy.
Tôi thở dài rồi nhẹ nhàng đẩy tay Luce ra khiến cô ấy hơi hoảng hốt. Sau đó, tôi quay lưng lại, quỳ một gối xuống đất và đưa hai tay đưa ra sau lưng.
“Leo lên đi.”
Tôi quay đầu lại và nói.
Luce nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác, chẳng hiểu gì.
“Cậu bảo muốn đi cùng tớ còn gì. Lên đi, tớ sẽ cõng cậu.”
Người ta quan tâm mình đến vậy sao tôi lại không xiêu lòng cho được?
Dù sao thì tôi cũng muốn Luce ở cạnh mình. Ai mà nỡ ghét cô nàng được chứ.
Hơn nữa, Galia sẽ có thể chiến đấu thoải mái khi có cổ ở bên cạnh.
“Hehe.”
Luce cười khúc khích rồi không chút do dự leo lên lưng tôi.
Cô nàng vòng tay qua vai tôi. Tiếp đến, tôi đỡ lấy chân cô ấy rồi đứng dậy.
“Cậu có chỗ nào khó chịu không?”
“Không sao đâu. Mà Isaac sẽ không mệt đấy chứ?”
“Tớ khỏe như voi ấy, cậu đừng lo.”
Luce khẽ bật cười.
“Galia, tôi sẽ đi đường tắt nên nhờ ngươi hỗ trợ nhé.”
[Cứ để cho ta.]
Giọng nói trầm trầm của Galia vang vọng trong đầu tôi.
Thế là tôi cõng Luce rồi bắt đầu bước đi. Tôi định băng qua đầm lầy bằng cách đi trên các tảng băng mà mình đã tạo ra.
Nếu có Galia ở đây thì tôi có thể yên tâm băng qua rồi.
“Isaac này.”
“...!”
Ngay khi giọng nói của Luce vang lên bên tai, toàn thân tôi bất giác nổi da gà. Giọng nói ấy ngọt ngào đến mức có thể dùng làm vũ khí để quyến rũ vậy.
“Sao vậy?”
Tôi cố tỏ ra bình thường rồi đáp lại.
“Tay cậu... hư quá.”
Luce khẽ cười và nói.
Hình như cô ấy đang nói đến đôi tay của tôi đang đỡ lấy chân cổ.
...Nghĩ lại cũng đúng. Lâu lắm rồi mới cõng ai đó nên tôi không để ý là không cần phải nắm đùi như vậy. Bảo sao lại thấy phê đến thế. Mặt tôi đỏ bừng mất rồi.
Tôi nhích tay xuống dưới đầu gối cô ấy thêm một chút. Luce bật cười khúc khích như thấy cảnh tượng này khá hài hước.
Nhờ có Luce và Galia nhập hội tôi chẳng cần phải ra tay nữa. Họ sẽ xử lý tụi ma vật ảo ảnh hay sử ma nào dám tấn công.
‘Cảm tạ trời đất.’
Nếu tôi mà “đơn thương độc mã” lúc này thì rất dễ bị loại bất cứ lúc nào.
“Hít hít. Ủa, sao hôm nay tớ chẳng ngửi thấy mùi của Isaac gì cả...?”
“Tại tớ dùng chất khử mùi ấy.”
“Tiếc ghê.”
Kẻ địch có thể lần theo mùi của tôi mà tìm đến. Vì vậy, tôi đã dùng chất khử mùi mua ở cửa hàng không người để che dấu mùi của cơ thể.
“Mà này Isaac, tớ có chuyện muốn hỏi...”
“Ừm.”
“Hôm nay... cậu vẫn có thể cho tớ lời khuyên chuyện tình cảm được chứ?”
Cơn buồn ngủ kéo đến khiến giọng Luce nhỏ dần.
Tư vấn chuyện tình cảm ư? Giờ nghĩ lại thì tôi toàn cho cổ mấy câu chán ngắt không thôi.
Vào lần đầu tiên Luce bảo tôi dạy cách yêu đương, tôi còn cảm thấy bối rối, nhưng giờ thì lại thấy nó chẳng có gì to tát cả. Dẫu sao thì con người là loài sinh vật biết thích nghi mà.
“Chuyện gì thế? Cậu nói đi.”
Tôi liền hỏi lại cô nàng.
“Nếu người mà tớ thích... đang cõng mình trên lưng... thì nên nói gì nhỉ...?”
Tôi dừng bước, cả người bỗng khựng lại.
Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng trước lời của cô ấy.
Đây... là đang gián tiếp tỏ tỉnh với tôi sao? Liệu tôi có nghe lầm chăng?
“Không... không phải cậu thích Greung sao?”
“...”
“...Ôi.”
Tôi nhận ra mình lỡ miệng mất rồi.
Có lẽ vì tôi đang cõng cô nàng nên đầu mới nhảy số câu hỏi như thế cũng nên.
Việc hỏi “Không phải cậu thích Greung sao?” trong tình huống này rất dễ bị hiểu thành “Cậu đang tỏ tình với tớ phải không?”.
“Ý tớ không phải vậy...”
“Vậy tớ hiểu lầm rồi. Xin lỗi cậu nhé.”
Tôi lại tiếp tục sải bước.
“Isaac có gì phải xin lỗi đâu...?”
Luce vùi mặt vào vai tôi. Qua lớp áo, tôi có thể cảm nhận được hơi nóng hừng hực của cô ấy.
Dù tác dụng phụ của nấm Choro sẽ biến mất sau khi ngủ một giấc, nhưng tình trạng hiện tại của cổ khiến tôi lo lắng vô cùng.
Tôi liên tục để mắt đến Luce để chắc chắn rằng cô ấy không bị gì.
“Vậy thì Isaac... tớ có một chuyện muốn nhờ cậu... Cậu giúp tớ nói một câu thôi được không?”
“Câu gì cơ?”
ẦM─!
Một ma vật ảo ảnh bất ngờ xuất hiện, nhưng Galia đã lập tức tiêu diệt nó bằng [Lôi Kích].
Tôi tranh thủ thời cơ đó bước đi nhanh hơn.
Luce thở dốc nặng nề, sau khi định hình lại thì mới tiếp tục nói.
“Hãy nói với tớ rằng Isaac là Greung... Chỉ câu đó thôi, xin cậu...”
Tôi đã lường trước điều này.
Đáng tiếc, tôi không làm được.
Nói thật, tôi chẳng thể tin lời của Luce. Ít nhất cho đến khi đánh bại được Tà Thần, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy không thể xác nhận điều gì cả.
Nếu bị phát hiện thì khả năng đi đến kết thảm sẽ rất cao. Huống hồ lúc này diệt bọn ác quỷ cũng đủ vất vả lắm rồi.
Vì vậy, sau khi đánh bại được Tà Thần và không còn lo lắng phải tránh né kết thảm nữa—
...Lúc đó, tôi sẽ nói ra tất cả.
...Chắc là cô nàng không định dùng biện pháp tra tấn để ép tôi nói, “Hãy mau nhận cậu chính là Greung.”
...Khoan? Không phải thật đấy chứ?
“Cậu đúng là nhây thật đấy. Đã nói không phải rồi mà. Đến nước này chẳng lẽ cậu phải lòng tớ thật à?”
Tôi cố tình buông lời phũ phàng để chặn đứng lời của Luce.
Với lại, Luce không dám làm tới bến nếu chưa tìm đủ bằng chứng xác thực tôi là Greung.
Khoảng cách tâm lý này chính là hợp lý nhất.
Luce vẫn chưa thể giải bày toàn bộ cảm xúc trong tình cảnh hiện tại.
Tuy nhiên, câu trả lời tiếp theo của Luce lại khiến tôi hoàn toàn ngã ngửa.
“Có khi là vậy thật...”
Luce khẽ mỉm cười.
Tiếng thì thầm nhỏ nhẹ ấy vang vọng trong đầu tôi như tiếng vọng xa xăm.
“Luce...?”
“...”
Sau đó, Luce không nói thêm gì nữa. Dù tôi gọi tên cô ấy mấy lần cũng không có phản hồi.
Cơ thể cô nàng mềm nhũn ra. Tiếng thở nhẹ nhàng lần lượt len lỏi vào tai tôi.
“Ngủ rồi à?”
Tôi khẽ bật cười.
Cuối cùng thì Luce cũng thiếp đi để cơ thể đào thải bào tử nấm Choro.
Bíp―
Vòng tay Luce báo hiệu cô nàng đã bị loại.
Chiếc vòng tay này liên tục kiểm tra thể trạng của người đeo, và khi họ mất đi khả năng chiến đấu thì nó sẽ phát tín hiệu bị loại. Luce cũng không ngoại lệ.
Tôi đặt Luce ngồi tựa vào vào một gốc cây gần đấy. Galia đang hỗ trợ chúng tôi nãy giờ cũng đáp xuống bên cạnh.
Luce đang say giấc. Cô ấy nghiêng sang một bên khiến mái tóc vàng hường mượt mà rũ xuống.
Khi tỉnh lại, chắc chắn cô nàng sẽ không còn nhớ gì nữa.
“Ngươi vất vả rồi, Galia. Sắp có giám thị đến đưa cô ấy đi ấy. Ngươi cũng bị loại theo chủ rồi nên cứ đi cùng đi.”
[Còn cậu thì sao?]
“Tôi sẽ đến nơi cần đến. Cảm ơn ngươi nhiều nha.”
Tôi duỗi thẳng đôi vai đau nhức vì cõng Luce nãy giờ.
“Đi đây.”
[Chờ đã, ta có chuyện muốn hỏi cậu.]
Galia nhìn tôi bằng ánh mắt loé điện rồi hỏi.
[Cậu định khi nào mới tiết lộ bí mật cho đứa trẻ này đây?]
Với Galia, Luce như một đứa con gái nên câu hỏi đó là điều dễ hiểu.
“...Mà này, cảm ơn vì đã giữ bí mật giúp tôi nhé. Tôi sẽ nói ra tất cả khi đến lúc thích hợp.”
[Hy vọng cậu đừng để quá muộn. Đứa trẻ này... yêu cậu nhiều lắm đấy.]
“...”
[Ta cũng muốn sớm được thấy mặt cháu mình nữa...]
“Thôi gấp lắm rồi, tôi đi trước đây. Gặp lại sau nhá.”
Tôi ngắt lời Galia, rồi vội vã bước đi như muốn chạy trốn khỏi mấy câu hỏi vô tri của Galia.
Như thể giục tôi đi mau, Galia giang một bên cánh rồi vẫy về phía tôi. Tôi cũng vẫy tay chào lại nó.
‘Tập trung nào.’
Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Từ đây trở đi mới là khúc đầy gian nan với tôi. Phải cố tránh giao chiến nhiều nhất có thể nếu muốn tiến vào khu vực trung tâm.
Cố lên nào. Mục tiêu chính là ngăn chặn kết thảm như từ trước đến giờ.
Tôi bắt đầu lách qua bụi rậm để tiến về phía trung tâm.
- [Chuyện Chưa Kể - Đánh Giá Săn Bắt (2.5)] Kết.


23 Bình luận
Nhiều đứa trẻ luôn ấy chứ
hóng hóng chap mới