Tuyển tập ngoại truyện (Phiên bản giới hạn)
Ngoại truyện vol 6: Shirakawa Ami bất bình và bất mãn
3 Bình luận - Độ dài: 1,337 từ - Cập nhật:
[note73826]
Cho dù cách xa vạn dặm thì vẫn mãi là bạn.
Dẫu xa nhau muôn trùng cũng không bao giờ đổi thay.
Tụi mình sẽ mãi là bạn tốt của nhau.
Tuy đã tự nhủ như vậy, nhưng tôi vẫn không khỏi hụt hẫng mỗi khi nghĩ đến khoảng cách vật lí giữa ba đứa.
“Tôi thắc mắc chuyện này, cô không phiền chứ?”
Tôi mào đầu câu chuyện với Maika, một trong số hai cô bạn của tôi.
Hiện tại cậu ấy đang nghe máy ở đầu dây bên kia, một nơi cách tôi khá xa.
“Mời cô.”
Nghe thấy giọng đáp tươi tắn ấy, tôi đằng hắng một tiếng. Tiếp theo là nhắc đến chủ đề vô cùng phù hợp với thời điểm hiện tại, khi sắp đến cuối tháng tư.
“Kì nghỉ dài ngày! Đây là kì nghỉ dài đầu tiên khi vào đại học đó! Chẳng lẽ Tuần Lễ Vàng này cô không về đây chơi sao, Maika-san?”
“Không về nhé, Ami-san.”
Maika trả lời dứt khoát.
Tôi cố tình thở dài ra một hơi, rồi tiếp tục cuộc gọi bằng một giọng não nề như thể cả người đang bị lún sâu vào giường ngủ.
“Tình trạng này rất đáng báo động rồi.”
“Tình trạng này là tình trạng nào?”
“Thì là vậy đó! Được nghỉ dài ngày mà cậu không chịu về chơi làm tớ chán chết đi được đây này.”
Lên đại học khá vui.
Tôi cũng kết thêm nhiều bạn mới.
Thế nhưng, mỗi lần đến kì nghỉ, quả nhiên vẫn muốn gặp “những gương mặt cũ trong nhóm thời cấp ba” hơn.
“Giờ cậu có than chán thì tớ cũng chịu, Tuần Lễ Vàng nghỉ được có mấy ngày à. Đợi hè đi rồi tớ về.”
“Trời ơi, con nhỏ tệ bạc này.”
“Biết trước tớ không về rồi còn bày đặt giả bộ như mới nghe lần đầu nữa chứ, ra đường nể cậu nhất.”
“Chứng tỏ tớ muốn gặp cậu lắm luôn đó. Cả Shiori cũng bảo là không về luôn, buồn thiệt chứ.”
Lời mà tôi vừa thốt ra, không có một từ nào là giả dối.
Còn gì buồn hơn là không được gặp mặt hội bạn mà bấy lâu nay cứ hễ muốn là có thể gặp nhau bất cứ lúc nào, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ, nỗi lòng này vẫn chẳng vơi được.
Tôi không định xen vào con đường mà hai cậu ấy chọn, nhưng ngay cả Shiori cũng dọn đi thì thật không thể chịu nổi mà. Tại vì Shiori từng nói cậu ấy sẽ ở lại đây. Tôi cũng không muốn trách khi cô bạn thân nói một đằng làm một nẻo, nhưng không than không được nên tôi đã thể hiện sự bất bình và bất mãn với Shiori mấy lần rồi.
“Haiz, đau lòng quá.”
Tôi dồn nén hết cảm xúc trong lòng trút ra thành tiếng.
Nói đi nói lại thì việc bị khoảng cách ngăn trở là buồn chán nhất.
Không được gặp nhau nữa mới thấy tẻ nhạt gì đâu.
“Vì kì nghỉ này tớ và Shiori không về ấy hả?”
“Đó là một chuyện, tớ còn đang nghĩ tới hoàn cảnh của mình nữa. Chỉ có mình tớ là bị bỏ lại thôi.”
“Xin lỗi mà.”
“À, tớ mới phải xin lỗi. Không phải là tớ muốn trách cứ gì các cậu đâu. Chỉ muốn than thở chút thôi ấy mà. Miệng thì nói ở lại đây mà cuối cùng Shiori cũng dọn đi, đã vậy còn sống chung kiểu ‘Roomshare’[note73825] nữa chứ, nghe thôi cũng thấy khoái rồi.”
Tôi nói một hơi rồi ngồi dậy.
Bản thân tôi cũng có đôi chút ngưỡng mộ cái vụ “Roomshare” này. Chắc là vì cho dù đã vào đại học thì tôi vẫn sống ở nhà bố mẹ, không có gì thay đổi so với hồi cấp ba.
Nói chứ, điều mà tôi không ngờ nhất đó là Shiori lại chọn ở chung.
Shiori có nói cậu ấy sống chung với một người họ hàng. Lạ ở chỗ, đó giờ tôi có thấy Shiori nhắc tới họ hàng bao giờ đâu, bởi vậy tôi mới ngạc nhiên.
“Maika nè, có thật là Shiori sống chung với họ hàng không vậy?”
“Ý cậu là sao?”
“Có khi nào là bạn trai không?”
Cũng như chuyện họ hàng, Shiori cũng chưa bao giờ hó hé tiếng nào là có bạn trai.
Nhưng mà tôi không thể cản lại tính hiếu kì của mình nên mới hỏi vậy.
Tôi tiếp tục lắng tai nghe giọng của Maika phát ra từ điện thoại...
“Ami, quả nhiên cậu cũng tò mò chuyện này nhỉ?”
Cách nói của Maika từ đầu dây bên kia lại càng kích thích tính hiếu kì của tôi.
“Tất nhiên rồi. Thực hư thế nào hả?”
Thực ra cậu ấy nói dối việc sống chung với họ hàng để giấu chuyện có bạn trai, lúc tớ tới nhà của Shiori thì vô tình chạm mặt một anh cực phẩm đúng gu luôn.
Nếu có chuyện như vậy xảy ra, tôi cũng không lấy làm lạ.
À đâu, nếu có thì thú vị lắm luôn ấy chứ.
Trong lòng tôi lúc nào cũng ấp ủ một ao ước nhỏ nhoi, đó là được tiếp tục trêu ghẹo Shiori như một phần chưa khép lại của thời cấp ba.
“Chẳng rõ thế nào nữa. Chỉ là tớ thấy cái vụ sống chung với họ hàng cũng sặc mùi đáng ngờ.”
Maika trả lời bằng giọng ra vẻ thần bí.
Nếu giờ đang ở trong lớp học của trường cấp ba, chắc hẳn sẽ được ngắm một Maika đang khúc khích cười.
“Đúng là hết sức đáng ngờ.”
“Cậu nghĩ thử đi, tớ đòi đến nhà chơi thì bị cậu ấy từ chối, ngay cả hình chụp cũng chẳng chịu cho xem cơ.”
“À, biết đâu là do Shiori ghét cậu rồi đó, Maika~”
“Huhu... biết mà...”
Sau vài tiếng sụt sùi đầy giả tạo của Maika, thì hai đứa tôi lại cùng bật cười.
"Mà, tớ chỉ nói đùa vụ Maika bị ghét thôi. Vài lần tớ cũng thử hỏi thăm người sống chung với cậu ấy nhưng đều bị đánh trống lảng đi hết, làm tò mò về người ‘họ hàng’ đó ghê luôn."
Dù là lúc tôi nói chuyện riêng với Shiori hay là lúc có cả Maika góp mặt thì cũng không khác gì. Shiori luôn tránh nhắc đến từ "Roomshare" và "Bạn sống chung", rồi nhỏ lảng sang chuyện khác ngay. Xin cho xem hình cũng gạt phăng.
Thành ra người ‘bạn sống chung’ của Shiori, đến giờ vẫn là một nhân vật bí ẩn.
"Tớ cũng tò mò như cậu thôi. Khổ nỗi đâu thể nào cứ gặng hỏi nhỏ mãi được."
Maika khẽ nói, tôi tán thành theo "Phải ha".
Cũng chẳng phải là chuyện cần đào bới cho ra ngọn ngành, trên hết vẫn nên ưu tiên và tôn trọng cảm xúc của Shiori chứ không phải tính hiếu kì của chúng tôi.
Tôi hiểu điều đó.
Cho nên, tôi lại đổi chủ đề.
"Thế, Maika-san. Tôi hỏi lại lần nữa là kì nghỉ này cô có về đây không?"
"Ami-san à, tôi rất lấy làm tiếc... Cơ mà, tôi sẽ về và ở lại cho đến hết mùa hè luôn."
"Cô hứa rồi đấy nhá. Tôi tin cô lần này."
Còn lâu mới tới hè.
Cơ mà, còn đỡ hơn là không được gặp.
Lâu lắm rồi không gặp, tôi chỉ muốn được làm mấy chuyện ngớ ngẩn cùng nhau như trước đây.
"Đừng lo, nhất định tớ về mà, ráng chờ nha."
"Đang chờ dài cổ đây nè, nhớ kéo cả Shiori về chung sớm sớm đó."
Tuy bây giờ không còn là học sinh cấp ba nữa, nhưng tôi vẫn mong cả nhóm cùng tụ tập đi chơi như ngày trước.
Thế là tôi lại nhấn mạnh thêm lần nữa "Nhất định đấy nhá!"


3 Bình luận