Tập 10: Rồng ẩn nhẫn, gió buồn thương
Chương 1: Khoảng lặng (part2)
2 Bình luận - Độ dài: 5,120 từ - Cập nhật:
Part 2
“Mượn sức ư?”
Folker Baran là người đầu tiên phản ứng. Thật khó có thể xác định xem biểu cảm trên mặt ông ta là ngạc nhiên hay thản nhiên vì đã đoán sẵn câu hỏi rồi.
Gil gật đầu. “Phải. Các ngươi thấy đấy, binh sĩ của các ngươi đều đang bị giữ lại trong thành Birac. Nuôi mấy ngàn quân nhàn rỗi như thế, chi phí dĩ nhiên không nhỏ. Nếu các ngươi phò tá đại nghiệp của ta thì khoản tiền đó sẽ coi như đầu tư cho tương lai, hoặc không thì hoàn toàn là lãng phí tiền của vô ích. Ta cho các ngươi năm ngày, suy nghĩ cho thấu đáo, nghĩ xem từ nay các ngươi nên làm gì.”
“Nói cách khác, Điện hạ muốn chúng thần phải phục tùng, nhất nhất tuân lệnh, kể cả việc tiến đánh vương đô Solon, chống lại Bệ Hạ ư?”
“Thế các ngươi có gì để thương lượng ngoài quân lính và võ lực đây?”
“Thần không có ý đó. Nói rõ hơn, thần muốn biết liệu Điện Hạ sẽ tiếp tục ý định giương cờ phản loạn, chống đối Hoàng đế Bệ hạ, tiesp tục gây nội chiến trong lòng Mephius.”
“Đây không phải chuyện đùa!” Zass Sidious đột nhiên lớn tiếng xen ngang. Y đã đứng bật dậy, hất đổ luôn cái ghế. “Baran tướng quân, hắn là kẻ giả mao. Sẽ không có chuyện đối thoại hay đàm phán gì ở đây hết. Chỉ phí lời, phí thời gian. Hắn là một tên phản tặc đội lốt hoàng thái tử. Cho hắn mượn sức ư? Vào lúc này ư? Nực cười. Gươm đã rút là máu phải đổ, đã chiến đấu là phải chiến đấu đến cùng, đến khi đầu hàng hoặc chết mới thôi. Đó là quy tắc của chiến binh.”
Zass nói một hồi, tay chỉ thẳng mặt Gil, thái độ hung hăng như lửa cháy, sát khí đằng đằng. Ở chiều ngược lại, Gil Mephius vẫn dửng dưng, lạnh như băng.
“Chịu thất bại dưới tay một kẻ giả mạo, gia tộc Sidious hẳn sẽ được nở mày nở mặt lắm đây.”
Tiếng nghiến răng trèo trẹo của Zass vang khắp phòng. “Nói cái gì chứ? Ta không thua. Hay là ngươi quên rồi? Ngươi đã tháo chạy khi đối mặt với ta. Những lời cặn bã của lũ hèn nhát như ngươi không đáng lọt vào tai người chiến binh ưu tú của gia tộc Sidious.”
“Hmm, đúng thật là cá nhân ngươi đã không bị đánh bại. Nếu như thế nghĩa là ngươi không thua thì tại sao bây giờ ngươi lại ở đây làm tù binh cho ta? Đáng lẽ ngươi phải đang ăn mừng chiến thắng, cợt nha cái thủ cấp của kẻ chiến bại là ta mới đúng chứ? Zass à, ta đang bàn việc công chứ không phải cãi lộn như lũ trẻ ranh đâu.”
Lời phản biện của Gil như cái tát giáng thẳng vào mặt Zass. Tuy y là người trẻ nhất trong hàng ngũ 12 tướng quân nhưng luận về tuổi tác thì y vẫn hơn Gil ít nhất 8 tuổi. Mặt y càng đỏ nhừ, càng quát tháo dữ tợn hơn.
“Thằng khốn! Mi giết người Mephius. Vinh dự của người chiến binh là bảo vệ tổ quốc, chống họa ngoại xâm. Còn mi, trò dối trá, lừa bịp của mi đã lừa quân lính Mephius chém giết lẫn nhau. Trong mắt ta, chẳng có nỗi nhục nào sánh ngang việc để một kẻ gian trá như mi tự xưng là hoàng thái tử.”
Quân của Zass đã chịu thiệt hại nặng trong trận Tolinea. Y gào thét như một cách trải lòng với dòng lệ long lanh nơi khóe mắt. Trong số tử trận có cả lính trẻ lẫn những sĩ quan lâu năm, những người từng phục vụ dưới trướng phụ thân y. Những người thân quen với y từ thủa nhỏ, đã từng dạy y tập kiếm, luyện võ, vừa cười vừa động viên rằng: một ngày nào đó, thiếu chủ Zass sẽ giành uy danh hiển hách còn hơn cả chủ tướng nữa.
Cảm xúc cuộn trào như lửa cháy trong mắt Zass, nhất quyết không chịu khuất phục trước cái nhìn lạnh lẽo của Gil.
“Hoặc là ta hành động, hoặc là hoàng đế sẽ còn giết nhiều mạng người Mephius hơn nữa kìa.”
“Ví dụ…” Tình thế bỗng đảo chiều, Gil chỉ tay thẳng mặt Zass. “Ta trả ngươi về Solon, trần trùng trục, đơn độc, không quân lính, không vũ trang. Nghĩ xem, Bệ Hạ sẽ xử lý ngươi thế nào? Phương án khác nhé, hay là ta công khai tuyên cáo rằng trong trận Tolinea, một tướng quân – ngươi đấy – đã bỏ vị trí chỉ huy, khăng khăng đòi thách đấu ta dẫn tới thất bại của toàn quân.”
Gương mặt đỏ lừ của Zass chỉ trong chớp mắt đã chuyển sang xanh xám.
“Danh bất chính, ngôn bất thuận. Hoàng đế Mephius không có đại nghĩa, không có lí luận hợp lí để thần tử tuân theo. Bệ Hạ bảo gì, các ngươi nghe nấy. Bệ Hạ muốn đem quân đánh nước khác, các ngươi cứ thế mà làm. Bệ Hạ muốn đánh người Mephius, các ngươi cứ nhất nhất làm theo, cứ đơn giản chặt đầu chúng xuống là xong. Đó không phải là hành động vì lợi ích quốc gia, chúng chỉ phục vụ cho ý đồ của riêng Hoàng đế, cho mục đích của cá nhân ông ta mà thôi.”
“…”
“Nghĩ mà xem, một quốc gia như thế tồn tại được bao lâu? Nghĩ mà xem, nếu ta không đứng lên chống lại hoàng đế, sớm muộn rồi kẻ khác cũng làm điều tương tự. Có là đứa trẻ con cũng đoán ra được, không cần đến lượt các ngươi.”
Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi vào phòng. Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ. Một ngày đẹp trời ấm áp, ấy thế mà mấy câu nói của Gil bỗng khiến xung quanh lạnh hẳn đi, khiến ai cũng thấy hơi gai người.
“Ngồi xuống, Zass.”
Folker lên tiếng. Một câu nói xuất phát từ lòng thương cảm, không chút ẩn ý. Ông cho rằng cái tôi rỉ máu của Zass đã khiến viên tướng trẻ kiên quyết chống đối lại kẻ mà y coi là hoàng thái tử giả mạo.
Folker nhìn Zass đã lặng lẽ ngồi xuống ghế rồi mới quay sang Gil. “Điện hạ nhận xét rất hay. Có điều, theo hiểu biết hạn hẹp của hạ thần thì lí lẽ đơn thuần là không đủ để điều hành quốc gia. Dám hỏi, Điện hạ nghĩ sao?”
“Oh.”
“Người có kế hoạch gì? Người công kích Bệ Hạ, lấy đó làm cái cớ, tiếp theo đó thì sao? Điện hạ đã có mưu tính gì cho tương lai chưa?”
“Ngươi ắt cũng hiểu việc ta đã làm là không thể vãn hồi.”
Gil thủng thẳng đáp rồi đứng dậy.
“Xin chờ chút…” Folker nói theo phản xạ, hơi nhỏm người dậy khỏi ghế.
“Ta cần tất cả các ngươi.” Gil nói trướ khiến Folker khựng lại giữa chừng. Kể cả Zass hay Yuriah và Walt, những người đã im lặng suốt nãy giờ cũng phải chú ý.
“Ta muốn các ngươi tuân lệnh ta không có nghĩa là ta muốn các ngươi phải chết cho ta ngay bây giờ. Folker Baran, ngươi là một chỉ huy giỏi, có cái đầu lạnh. Yuriah Mattah, lực lượng không quân của ngươi sau này sẽ phát triển lớn mạnh nhằm cạnh tranh với không quân Garbera. Zass, ngươi quyết đoán, mạnh mẽ, võ lực cao cường, gieo rắc bao kinh hoàng trong lòng địch. Walt, một người vừa kiên trung vừa có ý chí hành động như ngươi là rất hiếm có. Ta muốn có tất cả các ngươi.”
Cả bốn người bị gọi tên đều nhìn lại Gil Mephius bằng ánh mắt tựa như đứa trẻ vừa bị cha tát tai.
“Như ta đã nói, các ngươi có năm ngày. Đừng vội trả lời, suy nghĩ cho kĩ.”
Hoàng thái tử không thuyết phục thêm nữa. Ngài rời phòng, cũng đường đột và khoan thai hệt như cách ngài bước vào.
-----
Điểm đến tiếp theo của Gil Mephius, hay đúng hơn là tên cựu nô lệ Orba, kẻ đang đắp trên mặt chiếc mặt nạ bằng da bằng thịt của hoàng thái tử xứ Mephius là văn phòng của lãnh chúa Fedom Aulin trên tầng thượng lâu đài.
Câu hỏi khó đấy. Đang sải bước trên hành lang, cậu bỗng cong môi cười, tựa như cảm giác buồn nôn bỗng sôi trào trong ruột.
Điện hạ có kế hoạch gì cho tương lai? Chính cậu cũng đã tự hỏi mình câu hỏi của Folker suốt nhiều này qua. Không có câu trả lời. Khó ở chỗ đó.
Lấy Fedom, kẻ mà cậu sắp họp cùng làm ví dụ. Lão chỉ tập trung vào một mục đích duy nhất: thâu tóm quyền lực. Vì thế nên lão mới lao tâm khổ tứ chiêu nạp đồng minh, lập thành phe đảng chống hoàng đế, hậu thuẫn hoàng thái tử. Lại nói, trong thành phần phe đảng có Nabarl, viên tướng cách đây ít lâu đã trực tiếp chạm kiếm với cậu trên chiến trường.
Tuy nhiên, Orba hầu như mù tịt về cái tương lai ‘Mephius lí tưởng’ của phe đảng ấy.
Phải đứng lên chống lại sự bất công của hoàng đế. Ý tưởng rất hay nhưng cậu vẫn chưa hình dung được những vấn đề sau khi đã nhấn chìm đất nước trong họa nội chiến. Kể cả trong trường hợp thành công, tên bạo chúa bị lật đổ thì trật tự xã hội cũng không vì thế mà tự động vãn hồi. Chiến loạn sẽ còn tiếp tục. Cậu cần một kế hoạch.
“Ngài muốn trở thành một vị hoàng đế như thế nào?” Đó là ngụ ý của Folker.
Hừm, ta sẽ không thể thu phục Folker nếu không có câu trả lời thích đáng. Orba nâng lên đặt xuống vấn đề hồi lâu. Ta muốn thành vị hoàng đế như thế nào?
Nhận xét của cậu về cơ bản không sai, đồng thời cũng đầy nỗi trớ trêu. Cậu không thể nào không mỉm cười trước sự lố bịch này, khi một gã thanh niên con nhà nông dân, một tên nô lệ với khắc ấn còn hằn rõ trên lưng đang đăm chiêu toan tính việc lên ngôi hoàng đế một nước.
Orba dĩ nhiên đã hạ quyết tâm. Quyết tâm chiến đấu, chiếu đấu đến cùng vì mạng sống của bản thân cũng như những người đã tin tưởng đi theo mình. Tuy nhiên, tương lai về lâu về dài thì cậu chưa nghĩ tới. Chính vì thế nên cậu mới dừng cuộc viếng thăm nhóm Folker, một chiêu bài rút lui dở chừng, hay cũng có thể coi là tháo chạy.
Không thể lảng tránh mãi được.
Rồi sẽ đén lúc cậu phải trả lời và trả lời cho đàng hoàng. Dù cho đó có thể chỉ là một màn kịch nhằm thu phục lòng người thì cậu cũng phải cố mà diễn cho đạt. muốn thành công, lá cờ đại nghĩa của cậu phải tiếp tục bay cao.
Càng đi, sắc mặt Orba càng chuyển sang đăm chiêu.
Lính vệ binh có vũ trang án ngữ ở nhiều lối ra vào. Nhiệm vụ của họ dĩ nhiên là bảo vệ hoàng thái tử, cơ mà Orba không nghĩ mình đã ra lệnh tăng cường an ninh. Có thể đây là quyết định của tổng quản Gowen.
Trong văn phòng, Fedom đang tiếp khách.
“Ah, hoàng thái tử điện hạ. Đội ơn Người đã hạ cố viếng thăm.”
Fedom mở lời trước. Vị khách của lão đang đứng quanh lưng ra cửa phải quay ngoắt lại, căng thẳng đứng nghiêm tại chỗ. Fedom giới thiệu đây là sứ giả của Zaj Haman.
“Ta rất lấy làm cảm kich những hỗ trợ của Zaj. Giúp ta chuyển lời, sắp xếp một cuộc gặp riêng với ông ấy.”
“Ah…vâng.” Viên sứ giả cúi thấp đầu thi lễ.
Dạo gần đây, những người lần đầu diện kiến hoàng thái tử thường có phản ứng tương tự. Họ không thật sự tin chuyện Gil còn sống, phải mãi đến khi nhìn thấy tận mắt mới thay đổi thái độ. Họ hành xử theo kiểu vừa cung kính vừa sợ hãi, ngỡ như vừa chứng kiến cảnh một bóng ma trở về với trần thế vậy.
Viên sứ giả thi lễ với hoàng thái tử và lãnh chúa rồi cáo lui, sắc mặt Fedom tỏ ra bồn chồn thấy rõ.
“Zaj sẽ có vai trò quan trọng trong tương lai. Chúng ta cần thương thuyền cũng như mạng lưới chuyển phát của công ty Haman để liên lạc tới các địa phương.”
“Nhìn ngươi kìa, đêm qua không ngủ à?” Orba nói bằng giọng điệu bâng quơ có chủ ý. Hai mắt Fedom đỏ ngầu.
“Thời gian đâu mà ngủ? Chúng ta phải soạn thư vận động giới quý tộc và tướng lĩnh địa phương.”
“Vội vàng chi, chắc gì chúng đã hưởng ứng, mà có hưởng ứng thì chúng cũng không đến ngay đâu.”
Orba ung dung đứng dựa tường, hai tay khoanh vào nhau còn Fedom thì ngược lại, đi lại uỳnh uỵch khắp phòng, không sao bình tĩnh nổi. Lão liên tục đưa tay chỉnh lại bộ lễ phục vốn đã rộng thùng thình so với khổ người to béo của mình.
“Ta cũng không trông chờ chuyện được ủng hộ. Kì thực, đám quý tộc địa phương, kể cả hoàng tộc chắc chắn sẽ muốn đứng ngoài cuộc. Dẫu vậy, việc lễ nghĩa vẫn phải làm cho rốt ráo. Đừng bỏ quên tên nào, ngộ nhỡ hắn sinh lòng bất mãn, quay sang đâm lén chúng ta. Viết thư cũng phải cẩn thận trong từng chữ, sao cho đến cả tên tiểu tốt hèn mọn nhất cũng cho rằng mình được trọng thị, rằng sự hợp tác của mình sẽ tạo nên bước ngoặt. Nghệ thuật ngoại giao mà. Cứ để việc này ta lo.”
Fedom là một chính khách dày dặn đã xây dựng phe cánh suốt bấy lâu. Sự tự tin của lão là có cơ sở.
Orba cười đáp.
“Trông chờ vào ngài cả đấy.”
“Có vấn đề khác quan trọng hơn cần xử lí ngay.” Giọng Fedom khàn đục hơn bình thường, chắc là do thiếu ngủ. “Hồi đáp sẽ không đến trong một sớm một chiều. Chúng ta cần thời gian và hoàng đế chắc chắn sẽ không ngồi yên.”
Việc Gil Mephius chiếm thành Birac đã gây ảnh hưởng lớn. Phe phản loạn không những kiểm soát phần lớn miền tây Mephius mà còn nắm luôn cả cửa ngõ thương mại duy nhất dẫn lên vùng vịnh phương bắc. Mất đi yếu huyệt kinh tế này, các vùng do vương đô kiểm soát sẽ nhanh chóng suy yếu.
Hoàng đế Guhl dĩ nhiên sẽ muốn lập tức tái chiếm Birac bằng mọi giá. Ông ta sẽ huy động quân đội, một đạo quân lớn hơn, hùng mạnh hơn đạo quân thảo phạt vừa bại trận của Folker. Tuy nhiên, thất bại cũng khiến hoàng đế phải dè chừng. Hoàng thái tử đã chiến thắng, bất chấp binh lực yếu hơn, gây tiếng vang lớn. Không những vậy, dưới trướng ngài còn có Rouge Saian, viên tướng rất có ảnh hưởng trong quân đội và công chúa Vileena xứ Garbera. Uy danh của Gil Mephius đang lên cao hơn bao giờ hết.
“Phải lắm, nhưng hoàng đế đang bận đề phòng trong nội bộ có kẻ phản trắc rồi. Điều động binh mã là hạ sách vì nó sẽ làm xáo trộn hệ thống bố phòng tại vương đô. Tóm lại là ông ta đang cân nhắc.”
Có điều, sự lưỡng lự này khiến cho hành động tiếp theocủa hoàng đế trở nên rất khó đoán. Ở chiều ngược lại, nếu phe hoàng thái tử không hành động nghĩa là gián tiếp tạo cơ hội cho hoàng đế tái lập lực lượng. Họ cũng muốn tranh thủ sự ủng hộ của các thế lực địa phương thì hành động quá sớm cũng không nên.
Cả hai phe đang cùng bị khóa trong thế tiến thoái lưỡng nan.
“Không sao.” Fedom trấn an bằng một tuyên bố tự tin đến lạ thường. “Đám quý tộc cỏn con đứng ngoài cũng được, còn riêng lãnh chúa Indoph York thành Idoro chắc chắn sẽ về phe ta. Chỉ cần hoàng đế động binh, đem quân rời Solon là quân của y từ Idoro sẽ đánh tập hậu, tiến vào vương đô đã bỏ trống. Khi đó lũ tôm tép gió chiều nào che chiều ấy tự khắc sẽ biết theo phe nào.”
Hmm. Orba trầm ngâm.
Cậu dĩ nhiên phải coi chừng, những kẻ xa lạ tự xưng là đồng minh có thể trở mặt phản bội bất cứ lúc nào. Fedom cũng tương tự. Không thể đặt trọn niềm tin nơi lão được. Lão còn bao nhiêu bí mật nữa đang che giấu? Gil Mephius thật đã chết và Fedom chắc chắn có liên quan ít nhiều. Biết vậy nhưng Orba cũng phải nhẫn nhịn, tránh không nhắc đến chuyện đó.
Trong cuộc họp ngay sau khi vào thành Birac, cậu đã cố ép cung Fedom. “Nói thẳng ra xem nào.” Lão một mực giả ngốc, lảng tránh với ánh mắt ráo hoảnh, không dám nhìn vào mặt cậu.
Lão già này… Orba không khỏi trầm trồ trước cái sự ngoan cố của Fedom. Lão giữ bí mật, không chịu xác minh sự thật vì muốn giữ nó làm con bài chiến lược về sau. Đến nước này rồi mà lão vẫn muốn tranh giành quyền lực.
Hừm, thôi được. Dẫu đang vướng phải nhiều bài toán khó giải, Fedom trước sau gì vẫn là một con cáo già đã nhiều năm ấp ủ mưu đồ. Giả sử bây giờ lão nhận ra cán cân quyền lực giờ đã nghiêng hẳn về Orba – con rối do chính mình dựng lên – thì nhiều khả năng lão sẽ quẫn trí làm loạn. Để đề phòng lão giữ bí mật để chờ phút cuối sẽ quay ra phản bội, Orba đành phải nhượng bộ.
Về đến Solon là sự thật tự khắc sẽ sáng tỏ.
Muốn về Solon, trước tiên cậu cần giải quyết một công tác quan trọng.
-----
Như một lẽ tất yếu, có vô số nhân vật quyền thế đang tìm cách tiếp cận Gil Mephius. Hoàng thái tử, người về từ cõi chết và vừa gặt hái một chiến thắng vẻ vang đã trở thành tâm điểm của vũ đài chính trị. Đại diện thương đoàn, cự phú ngoại quốc, giáo sĩ…hoàng thái tử phải sắp xếp lịch trình gặp gỡ từng người một.
Phiền phức. Suy nghĩ nọ vẫn quẩn quanh trong đầu Orba. Khốn nỗi, chiến tranh không đơn thuần chỉ liên quan tới gươm đao quân lính mà còn nhiều vấn đề khác cần phải đảm bảo. Hiểu thì hiểu nhưng cứ phải giam mình trong văn phòng, họp hành liên tục khiến cậu bị ức chế.
“Pashir, tình hình sao rồi?”
“Cái…?”
Orba đến thăm sân huấn luyện. Ở đây đang tổ chức đơn đấu.
Pashir tròn mắt ngạc nhiên. Đám binh sĩ mình trần trùng trục, mồ hôi nhễ nhại cũng nhất thời dừng động tác, cùng dõi mắt về phía Orba.
Ê, đó là…
Hổ Sắt. Kẻ đã giết tướng Ryucown.
Nghe đâu thằng đó là cánh tay phải của hoàng tử…
Với bóng ma chiến tranh treo lơ lửng trên đầu, một bộ phận dân cư của Birac đã lũ lượt rời bỏ thành phố. Ngược lại, dân cư từ các vùng lân cận cũng nối đuôi nhau tìm tới nơi đây. Trong số đó đa phần là thanh niên muốn tham gia quân đội hoặc làm lính đánh thuê.
Hoàng tử Gil đã hào phóng thu nạp hầu hết, hay thực ra là toàn bộ những kẻ đến ứng tuyển mà chẳng thông qua xét tuyển hay sàng lọc gì. Quyết định này làm Pashir cực kỳ bất bình. Mấy hôm trước, vào lúc tối muộn, gã đã xin diện kiến để làm cho ra lẽ.
“Cúi xin Điện Hạ bớt chút thời gian, cho phép thần trình bày vấn đề.”
Pashir ban đầu là sĩ quan chỉ huy đội bộ binh trực thuộc đội Cận Vệ Hoàng Gia. Về sau, gã kiêm luôn nhiệm vụ thống lĩnh một nhóm quân tinh nhuệ đã qua tuyển chọn, bao gồm cả kỵ binh và bộ binh. Công việc chất lên đầu gã cũng nhiều gần bằng Orba.
Ấy là chưa kể gã xuất thân là đấu sĩ nô lệ, chém giết để sống qua ngày. Nghĩ lại, trong cái quá khứ địa ngục ấy, chỉ có một luật lệ, một luật lệ duy nhất.
Luật rừng. Mạnh thì sống, yếu thì chết.
Gã, kẻ cả đời chỉ biết sống bằng cách tranh đoạt như thú vật giờ đang loay hoay với hàng đống việc bàn giấy với chức vị có khả năng làm rung chuyển cả quốc gia.
Ánh mắt Pashir trông dữ tợn hơn thường ngày như thể đang phản chiếu sự bức bách và mệt nhọc vì phải làm việc không quen. Vào trong văn phòng, gã nói ngay.
“Số lượng lính mới quá nhiều, một mình thần lo không nổi. Mong Điện Hạ xem xét, chuyển bớt người sang đội lính đánh thuê của tổng quản Gowen hoặc cho tướng Saian và Lorgo.”
Gil Mephius đã chỉ thị cho Pashir phải quản lí toàn bộ các nhóm lính đánh thuê mới tuyển, đảm bảo vừa huấn luyện vừa thiết lập hệ thống chỉ huy.
“Gowen đang bận quản lí các đội lính thường trực tại thành Birac, cộng thêm cả lính tuyển từ các hội giác đấu. Lão ấy đầu bạc trắng rồi, không ép thêm được.”
“Sẵn nói luôn, Điện Hạ thu nạp binh lính quá tùy tiện. Ngộ nhỡ gián điệp – không, gián điệp của Solon chắc chắn đã thâm nhập, chúng đang trà trộn trong đám tân binh.”
“Đó chính xác là lí do ta không muốn chia nhỏ đám lính mới ra đấy.” Orba vặc lại. “Phải nhốt chung một chỗ thì mới dễ kiểm soát. Việc của ngươi là chú ý, xác định những kẻ khả nghi. Dần dần tiến tới dò hỏi, điều tra nhân thân, quê quán, lúc tập luyện thì đánh mạnh tay hơn một chút. Phải làm chúng nó sợ, cho rằng mình đang bị chú ý. Đuôi cáo sớm muộn rồi cũng lộ.”
“Tại hạ không thạo mấy khoản này.”
“Chẳng lẽ ta thạo?” Orba bật cười. “Đấy là chiêu tủ của Shique.”
Lời nói vô tình tuôn ra nơi đầu môi và nụ cười lập tức đông cứng trên mặt Orba. Cậu phải đổi giọng.
“Trong tình hình hiện tại, giám sát chặt chẽ là hạ sách. Ta cần thêm người, thêm binh mã, thêm tiềm lực. Ta không có cách nào khác ngoài rộng cửa chào đón bất cứ ai tìm đến ta. Tóm lại, đề nghị của ngươi ta sẽ xem xét.”
Vài ngày đã trôi qua kể từ cuộc đối thoại nọ. Giờ thì Orba đã đội chiếc mặt nạ sắt và tìm đến sân huấn luyện nơi Pashir đang trực tiếp giám sát.
“Mày đến đây làm gì?” Pashir dằn giọng hỏi.
“Hoàng tử đã bảo sẽ xem xét việc của mày, chứ còn gì nữa?” Orba đáp gọn lỏn rồi sải bước tới trước mặt đám lính mới.
“Ở đây có thanh niên nào có tài võ nghệ không? Ai chứng minh được thực lực, hoàng thái tử điện hạ sẽ bổ nhiệm kẻ đó tham gia vào đội Cận vệ Hoàng gia.” Cậu lớn tiếng tuyên bố.
Từ lính đánh thuê quèn trở thành cận vệ của hoàng thái tử, đó là cả một bước nhảy vọt cả về tiền tài lẫn danh vọng. Đám thanh niên lập tức rộ lên.
Vung vẩy thanh kiếm gỗ trong tay, Orba giở chiêu khích tướng.
“Cho dùng vũ khí thật. Cái đám làng nhàng chúng mày không động vào tao nổi đâu.”
Cậu lờ tịt đi gương mặt méo mó của Pashir và trừng mắt chiếu tướng một gã trong nhóm lính mới. Tên này cao lớn vượt trội. Có thể y đến từ xứ Varseal phương bắc, xét theo nước da sáng màu và mái tóc vàng mượt mà.
Nói là làm, Orba cho y cầm kiếm thật còn mình vẫn dùng kiếm gỗ. Cậu tập trung giữ khoảng cách với đối thủ.
“Xông lên coi!”
“Đánh vỡ mồm thằng anh hùng đó cho tao!”
Tên kia xông lên đâm chém loạn xạ trong tiếng hò reo cổ vũ của đồng đội. Chiều cao và thể hình của y rất ấn tượng. Đó là lợi thế còn điểm yếu là cao lớn sinh ra cồng kềnh, dễ bị khai thác. Orba cho y đánh hai phát rồi bất thần xoay mình, né gọn nhát chém thứ ba rồi sấn tới thúc cho một mũi kiếm gỗ trúng ngay cổ y. Gã đô con lập tức đổ sập xuống đất, bất tỉnh, mắt trợn trắng.
“Tiếp theo.”
Orba tuyên bố nhẹ tênh, dáng điệu hoàn toàn thoải mái và thế là một hàng dài những đấu sĩ bắt đầu chờ lượt đấu với cậu.
Hai người tiếp theo nhìn chung cũng không khá hơn gã đầu tiên là mấy.
Gã thứ tư đã tung được một đòn sượt qua ngực Orba. Bộ pháp của gã đột nhiên biến đổi bất ngờ. Orba gạt đòn, đâm hờ một cái trả đũa. Khi gã xoay kiếm đỡ chính là lúc cậu sấn tới áp sát. Chỉ bằng một cú gạt chân nhẹ nhàng, cậu đã cho đối thủ ngã lăn mà không tốn mấy sức lực.
“Không tệ”
Orba kiểm tra thanh kiếm gỗ. Phần thân kiếm đã nứt toác. Cậu quăng nó xuống đất, miệng quát lính trực đem cái khác tới.
Đối thủ thứ năm, sáu, bảy nhanh chóng bị hạ gục.
Dĩ nhiên, Orba cũng bắt đầu thở gấp, thấm mệt, mồ hôi đầm đìa trên mặt, chảy ướt đẫm áo, thiêu đốt cái khắc ấn nô lệ sau lưng.
Cậu đã phải hơi trầy trật mới thắng được người thứ tám.
Người thứ chín bước lên và-
“Thế là đủ rồi.” Pashir vỗ tay một cái.
Dự định của Orba là đánh vỗ mặt chừng mười tên. Cậu ngoảnh sang Pashir.
“Đừng tự tiện chen ngang thế chứ.”
“Muốn đánh tiếp hả, thế thì không dùng kiếm thật nữa. Phải dùng kiếm tập, bằng không thì dừng. Tao không cho phép đánh tiếp nữa.”
“Mày đang lên giọng với ai đấy, thằng chó?”
“Orba, mày có thể là thủ hạ của hoàng thái tử, có thể lăng mạ tao theo đúng phong cách của hoàng thái tử nhưng rốt cuộc tao vẫn là tổng quản bộ binh của đội Cận vệ. Mày đang vô duyên vô cớ can thiệp vào việc của tao đó.”
Orba lặng đi, tưởng như chính cậu cũng vừa ngộ ra vấn đề.
Sau đó, Pashir giao việc quản lí cho cấp phó rồi kéo Orba ra sân sau. Dòng máu nóng nảy trong cậu dần hạ nhiệt theo từng bước chân. Đến khi mồ hôi khô, cậu thật sự sẽ khó mà tưởng tượng ra được vài phút trước mình còn đùng que gỗ đánh lại kiếm thép.
Chậc.
Lúc đội cái mặt nạ Orba lên đầu, cậu nghĩ rằng đi xem huấn luyện là một ý hay. Cậu không hề dự định sẽ chấp đối thủ dùng kiếm thật. Đó hoàn toàn là hành động bột phát.
Thật quá sức hồ đồ. Lí trí của cậu đang bị rối loạn. Cậu thì không hiểu tại sao và như thế lại càng đáng lo.
Có lẽ vì tâm trạng còn rối bời nên thái độ của Orba khi nói chuyện riêng với Pashir rất khác thường, như đứa em vừa bị nạt nộ vậy.
“Còn gì cằn nhằn nữa không?”
“Tao có việc muốn bàn với mày vì mày thân cận với hoàng thái tử.”
“Nói đi.”
“Tao sẽ tăng cường thêm vệ sĩ cho Điện hạ. Bất kể ngày hay đêm, luôn phải có ít nhất hai vệ sĩ túc trực.”
“Ai bảo mày làm thế?”
“Tự tao bảo. Sinh mạng của hoàng tử không chỉ thuộc về mình hắn thôi đâu.” Gã nói.
Nghĩ lại, nhóm lính canh ở hành lang lâu đài chắc chắn là do Pashir bố trí. Orba lấy làm ngạc nhiên. Xưa nay Pashir chỉ đơn thuần tuân lệnh, bảo gì nghe nấy chứ chưa bao giờ gã tự mình chủ động làm việc.
Pashir vẫn chưa nói xong.
“Bỗng nhiên mày dở chứng bày trò liều lĩnh, đâm đầu vào đánh nhau, để bị thương thì vừa rắc rối vừa chẳng được tích sự gì. Hoàng thái tử có lắm bổn phẩn, nhiều vấn đề cần chú ý. Thế thôi nhé, tao bảo mày dừng là dừng.”
“…”
Ánh mắt ẩn sau chiếc mặt nạ của Orba nhìn chằm chằm vào gương mặt rám nắng của Pashir.
Tên này – vào khoảnh khắc ấy, những dòng suy nghĩ trong đầu cậu bỗng rối như tơ vò. Cái dự cảm đáng sợ hồi nãy trùng khớp với lời của Pashir.
“Này…” Orba mở miệng…
“Thấy rồi!”
Bỗng một giọng oang oang xen vào. Gilliam. Gã không biết từ đâu xuất hiện, cái thân xác khổng lồ đem theo hơi nóng cùng cảm giác bức bối kinh khủng xộc thẳng vào.
“Mày ở đây…không…ờ, mày đến đây là – không phải, không phải…té ra ngài trốn ở đây…”
“Có việc gì?”
Thoạt đầu Orba tưởng có chuyện hệ trọng nhưng chính cậu cũng không giấu được nụ cười. Gilliam đang vật vã tìm cách dùng kính ngữ và gã thậm chí còn không biết phải lựa lời như thế nào.
Gilliam đáp lại bằng điệu cười nhăn nhở.
Cười đi khi còn có thể. Gã nói bằng ánh mắt. Sắc mặt Orba đanh lại.
Vương đô động binh rồi?
Nhưng không. Gilliam đem đến một tin tồi tệ hơn. Một mối nguy khác vừa lộ diện. Một biến số nằm ngoài mọi dự liệu của Orba.
Công chúa Vileena vừa đến Birac.


2 Bình luận
tfnc