[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]
Chương 213: Chuyến tham quan của Shiro
8 Bình luận - Độ dài: 5,910 từ - Cập nhật:
Duck: Ae ủng hộ quá nên là chương nữa nhé :3
Chương mới từ giờ sẽ ra vào 8h-9h sáng chủ nhật hàng tuần :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Tại một căn phòng bên trong Đặc khu cho thuê ở Thượng khu Thành phố Kugamayama, nơi hiện đang được Sakashita Heavy Industries sử dụng, Harmers đang cúi đầu thật sâu trước Sugadome – giám đốc điều hành cấp cao của Sakashita.
“Tôi thật sự không còn lời nào để biện minh cho sai lầm lần này.”
Tiếp đó, Matsubara – người cũng đang có mặt tại cuộc họp, báo cáo về tình hình tìm kiếm Shiro.
Hiện tại Shiro vẫn chưa được tìm thấy. Trong hệ thống giám sát được lắp đặt ở cả trong và ngoài Thành phố Kugamayama đã ghi nhận được dữ liệu của 2812 cá nhân mang tên Shiro. Dĩ nhiên, tất cả chúng đều là giả mạo và chỉ tồn tại trên dữ liệu gửi về. Kể cả đã xoá bỏ những dữ liệu bị chỉnh sửa thì chỉ trong vài phút, dữ liệu mới lại được thêm vào. Để chắc chắn, họ cũng đã cử người đi điều tra hiện trường, nhưng tới giờ vẫn chưa phát hiện được bất kỳ dấu vết nào.
Tuy vậy, dựa vào tần suất và độ chính xác của việc chỉnh sửa dữ liệu, phía Sakashita gần như có thể khẳng định rằng Shiro ít nhất đang ở khu vực gần Thành phố Kugamayama. Hiện họ đang cân nhắc có nên giữ kín thông tin Shiro từng là Người kết nối Cựu thế giới của Sakashita Heavy Industries và chỉ công bố cậu là người mất tích để huy động lực lượng tìm kiếm bên ngoài Tập đoàn hay không.
Sau khi nghe xong toàn bộ báo cáo, Sugadome nhìn về phía Harmers. Chỉ một ánh mắt đó thôi cũng đủ khiến sự căng thẳng trong Harmers tăng lên rõ rệt.
“Việc Shiro bỏ trốn đúng là sai sót của ngươi. Nhưng cũng không thể nói đây là lỗi quá nghiêm trọng. Nếu ngươi không tách khỏi Shiro thì có thể đã tránh được chuyện này rồi. Tuy chỉ là tạm thời nhưng ngươi đã báo cáo lên cấp trên và được phép rời đi. Và chính ta là người làm điều đó. Dù nói thế này nghe giống đang tự biện hộ, nhưng ta cho rằng cả ta và ngươi đều đã đưa ra quyết định hợp lý dựa theo tình hình lúc đó.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều ạ.”
Với phán quyết gần như là vô tội, Harmers thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu nói thêm một chút để bào chữa thì việc xảy ra chuyện như này là rủi ro đã được dự đoán trước, từ khi Tập đoàn quyết định đưa Shiro ra khỏi cơ sở rồi. Tập đoàn chúng ta đã chấp nhận rủi ro ấy để đưa cậu ta ra ngoài. Vì vậy ra hình phạt quá nặng nề là không cần thiết.”
Sugadome tiếp tục giải thích lý do không truy cứu trách nhiệm của Harmers, lấy việc tự biện hộ làm bề ngoài.
“Hơn nữa, bản thân Shiro cũng đã hành động rất tinh vi. Người cho phép ưu tiên chữa trị cho ngươi là ta, nhưng dữ liệu dùng làm cơ sở cho quyết định ấy đã bị chỉnh sửa. Theo dữ liệu đó, tình trạng của ngươi khi ấy gần như là hấp hối. Việc ta cho phép ngươi tách khỏi Shiro cũng là vì vậy. Nếu nói là với vị trí hiện tại, ta phải nhận ra điều đó mới đúng thì ta cũng chẳng còn gì để biện minh.”
Matsubara, người trước đó vẫn nhìn Harmers với ánh mắt như muốn nói rằng hình phạt là quá nhẹ, cũng phải kìm lại nỗi bất mãn của mình trước thái độ của Sugadome.
Thấy vậy, Sugdome kết thúc phần nói về xử lý trách nhiệm của Harmers trong sự việc này và chuyển sang kế hoạch ứng phó tiếp theo.
“Harmers. Công việc của ngươi là hộ tống và giám sát Shiro. Nhưng hiện tại, Shiro đã bỏ trốn.”
“Vâng! Tôi sẽ dốc toàn lực để tìm ra cậu ta!”
Với vẻ mặt nghiêm túc, Harmers trả lời như muốn chuộc lại sai lầm của bản thân. Nhưng Sugadome lại tiếp tục.
“Không, ngươi hãy ở lại vị trí chờ lệnh. Khả năng chiến đấu của ngươi quả thực rất xuất sắc, nhưng dùng năng lực ấy để tìm kiếm thì không phù hợp. Phải đúng người đúng việc. Trước khi có chỉ thị mới phù hợp hơn thì hãy nghỉ ngơi một thời gian đi.”
“...Tuân lệnh.”
Harmers đáp lại với vẻ đầy khó xử. Nhưng Sugadome vẫn tiếp lời.
“Ta nói là nghỉ, nhưng nếu đội tìm kiếm phát hiện được Shiro và yêu cầu hỗ trợ khống chế thì có thể ngươi sẽ được điều đến. Vì vậy đừng nghĩ đây là kỳ nghỉ mà thả lỏng hoàn toàn. Hãy chú ý điều đó.”
“Rõ!”
Vẫn còn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm. Ý chí ấy hiện rõ trong ánh mắt và giọng nói của Harmers khi anh mạnh mẽ đáp lại. Harmers cúi đầu đầy nghiêm chỉnh rồi rời khỏi phòng.
Sugadome khẽ liếc sang Matsubara và cười nhạt.
“Ngươi thấy ta nhẹ tay quá à?”
“...Không, tôi hoàn toàn không có ý đó.”
Tuy nói vậy, nhưng bản thân Matsubara cũng hiểu đó là lời nói dối và chắc chắn Sugadome cũng đã nhìn thấu ông. Không muốn kéo dài chủ đề, ông nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện.
“Dù sao thì cuộc tập kích lần này có điều gì đó làm tôi thấy lấn cấn. Dường như mục tiêu là nhắm vào Shiro, nhưng chúng thậm chí còn mang theo cả quái vật từ không phận xuống. Với mức độ tấn công như vậy thì nếu Shiro chết cũng chẳng có gì lạ. Không, phải chăng là vì để vượt qua lớp bảo vệ của Tập đoàn ta nên chúng mới buộc phải làm đến mức đấy.... Nếu chúng muốn đột nhập tới vậy thì tôi cũng không còn gì để phản bác....”
Thực tế, nếu không tạo ra một cuộc hỗn loạn quy mô lớn tầm đó thì những kẻ tấn công kia đã chẳng thể tiếp cận được Shiro. Nhưng kể cả vậy chúng vẫn thất bại trong việc bắt cậu đi. Suy đoán của Matsubara không sai. Nhưng dù vậy, ông vẫn cảm thấy có điều gì đó không thể lý giải nổi.
Trước nghi vấn ấy, Sugadome chỉ nhẹ đáp lại.
“Có lẽ ngay từ đầu, đối phương cũng không thật sự cần tới Shiro đâu.”
“...Gì cơ? Không, ý tôi là... nhưng cuộc tập kích rõ ràng là nhắm vào Shiro mà....”
Khi Matsubara vẫn còn bối rối, Sugadome tiếp tục giải thích để bổ sung ý của mình.
“Nói không thật sự cần thì hơi quá. Việc bắt được Shiro chỉ là một phần trong toàn bộ kế hoạch thôi. So với mục tiêu chính thì đấy chỉ là ưu tiên thứ yếu. Dĩ nhiên nếu nó thành công thì vẫn tốt hơn, chắc hẳn bọn chúng cũng đã nghĩ như vậy.”
Thấy Matsubara càng lúc càng tỏ ra khó hiểu, Sugadome liền tiếp tục đưa ra suy luận chi tiết hơn.
Việc dẫn dụ cả quái vật từ không phận vào trận chiến là một kế hoạch không hề đơn giản. Tất nhiên, chi phí để thực hiện một cuộc tập kích như thế là cực kỳ lớn. Nếu mục tiêu chỉ đơn thuần là nhắm vào Sakashita Heavy Industries thì còn vô số kẻ khác có thể chọn làm mục tiêu. Ấy vậy mà chúng lại cố tình nhắm vào đoàn xe vận chuyển liên Thành phố. Vì thế nên theo đánh giá của Matsubara, mục tiêu không thể nào khác ngoài việc bắt cóc Shiro.
Nhưng Sugadome lại giải thích vụ tập kích này theo một góc nhìn khác, chú trọng vào yếu tố vận chuyển vật tư về Thành phố Kugamayam, với Shiro là một loại hàng hoá đặc biệt. Trong đoàn xe không chỉ có Shiro mà còn có vô số vũ khí hình người và một lượng lớn trang thiết bị, tất cả đều để phục vụ cho việc tiến sâu vào khu vực bên trong tàn tích Kuzusuhara. Nếu nhìn theo hướng đó thì cuộc tập kích này hoàn toàn có thể được xem là một đòn đánh vào tuyến hậu cần của chiến dịch thám hiểm tàn tích, một cách hiểu khác so với Matsubara.
“Có lẽ đó đơn thuần chỉ là một cuộc trinh sát vũ trang thôi. Bản thân cuộc tập kích chính là mục tiêu, để thăm dò xem chúng ta có thật sự nghiêm túc nối lại chiến dịch thám hiểm khu vực sâu bên trong Kuzusuhara hay không, cũng như là cả phản ứng của chúng ta sau đó nữa.”
“Trinh sát vũ trang ư!? Chuyện đó... là thật sao ạ!?”
Matsubara sửng sốt vì mức độ nghiêm trọng của vụ việc, nhưng trái ngược với ông, Sugadome vẫn giữ giọng điềm tĩnh.
“Phải. Chính vì thế nên Shiro không phải là ưu tiên hàng đầu. Nếu cậu ta chết vì bị vạ lây thì cũng chẳng sao cả. Dù vậy, nếu chúng ta vội vã tìm người thay thế Shiro thì từ đó đối phương cũng có thể đo lường được mức độ quyết tâm của ta. Ý đồ của chúng là vậy.”
“Nhưng... nhưng mà... dùng một cuộc tấn công với quy mô lớn như thế chỉ để trinh sát thôi thì... thật khó mà tin được....”
“Cũng có khả năng là để đề phòng trường hợp chúng ta thực sự nghiêm túc với kế hoạch tái chiếm tàn tích nên chúng đã đồng thời thực hiện cả việc phá hoại tuyến hậu cần luôn. Nếu nghĩ theo hướng này thì quy mô đó cũng chẳng lớn lắm đâu. Còn nhớ cách đây khoảng 50 năm trước khi ta từng tiến hành chiến dịch tương tự không? Dù cuối cùng cũng thất bại, nhưng so với lực lượng huy động khi đó thì vụ tập kích này còn lâu mới bằng được.”
“Chuyện đó... đúng là như vậy ạ, nhưng....”
Vẻ mặt Matsubara dần chuyển từ bối rối sang trầm ngâm, rồi ông thận trọng nêu lên một mối lo khác vừa nảy ra trong đầu.
“...Vậy thì kẻ đứng sau vụ tập kích lần này là....”
“Chi phí để tổ chức một cuộc tấn công quy mô như thế là cực kỳ lớn. Những kẻ có thể bỏ ra một khoản như vậy chỉ để trinh sát vũ trang cũng không nhiều đâu. Rất có khả năng là một trong các Tập đoàn khác trong Ngũ đại Tập đoàn. Chúng muốn biết liệu ta có đang thật sự khởi động lại chiến dịch tái chiếm Kuzusuhara hay không.”
“Nếu vậy thì... chủ mưu thực sự không phải là bọn theo chủ nghĩa Kiến Quốc mà là quân từ một Tập khác sao ạ?”
“Không, trực tiếp ra tay vẫn là bọn chúng. Có thể hành động này còn mang mục đích “thanh trừng” những kẻ đã bị đầu độc bởi tư tưởng đối lập. Nhưng nếu đúng là do Tập đoàn khác hậu thuẫn thì cũng không có bằng chứng. Mà có bằng chứng thật thì còn phiền to hơn. Nên giờ ta cứ xử lý như mọi khi là được rồi.”
Ngũ đại Tập đoàn là các thành phần chủ chốt cấu thành nên Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất. Trên danh nghĩa thì tất cả cùng hợp tác để tạo nên một liên minh vững chắc, với tư cách là những kẻ cai trị của toàn bộ khu vực phía Đông.
Thế nhưng, ẩn sau bức màn hợp tác ấy là vô số cuộc xung đột khốc liệt. Bởi có những di vật và tàn tích quý giá đến mức nếu không dùng vũ lực để chiếm đoạt thì tuyệt đối sẽ không bao giờ có được. Các chiến dịch ngầm cũng liên tục gây ra thương vong, bên cạnh đó cũng không ít vụ việc nghiêm trọng tới nỗi nếu bị phát hiện công khai thì sẽ dẫn đến chiến tranh toàn diện.
Tuy vậy, nếu Ngũ đại Tập đoàn thực sự khai chiến với nhau thì toàn bộ phía Đông có thể bị huỷ diệt hoàn toàn. Đó là điều mà cả Sakashita Heavy Industries lẫn các Tập đoàn còn lại đều không mong muốn.
Vì vậy, để tránh xảy ra xung đột mang tính quyết định, một thủ đoạn đã trở thành thông lệ giữa tất cả rằng cho dù biết rõ sự thật không phải vậy, nhưng các bên sẽ ngầm thoả thuận đổ lỗi cho những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc, đồng loạt đưa ra tuyên bố lên án chúng để từ đó che giấu sự thật.
Thậm chí, họ còn thành lập cả các tổ chức giả dạng phe chủ nghĩa Kiến Quốc, và đôi khi còn phối hợp hành động cùng với những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc thật.
Với vai trò là giám đốc điều hành cấp cao, đôi khi Sugadome cũng chính là người lập kế hoạch cho những chiến dịch kiểu đó. Chính vì thừa hiểu những thứ diễn ra đằng sau cánh gà ấy nên ông mới suy đoán rằng cuộc tập kích lần này thực chất cũng có thể là một chiến dịch như vậy và do một trong bốn Tập đoàn còn lại giật dây.
Tuy nhiên, lối hành xử theo “thông lệ” này cũng tiềm ẩn mặt trái. Để có thể giả dạng người của phe Kiến Quốc thì các điệp viên bắt buộc phải thấu đáo hệ tư tưởng và lập luận của chúng. Trong quá trình ấy, không hiếm trường hợp bắt đầu thể hiện sự đồng cảm, dần chuyển hoá tư tưởng và cuối cùng quay lưng phản bội và gia nhập chủ nghĩa Kiến Quốc chính gốc.
Những kẻ đó bán đứng không phải vì tiền. Bởi Ngũ đại Tập đoàn vốn là những thế lực phát hành và kiểm soát đồng tiền, tức là tiền bạc đối với họ chẳng khác gì mớ giấy vụn. Những kẻ phản bội ấy thực chất là các thành phần đang bắt đầu có sự hoài nghi về tính chính đáng trong sự cai trị của Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất.
Những điệp viên như vậy đặc biệt nguy hiểm. Bởi họ vốn là những kẻ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn phi đạo đức nhất có thể để đạt được mục tiêu mà họ tin là chính nghĩa. Và khi đã thay đổi tư tưởng thì “chính nghĩa” mà họ phục vụ sẽ không còn là từ góc nhìn của Liên hiệp nữa, mà là từ góc những của chính phe Kiến Quốc – những kẻ mà họ từng đóng giả.
Rồi những tên biến chất như vậy cuối cùng cũng sẽ bị ném vào những chiến dịch cảm tử để xử lý. Và nhân danh “chính nghĩa từ góc nhìn của chủ nghĩa Kiến Quốc”, bọn chúng sẽ tình nguyện chết một cách mù quáng. Trong số những kẻ địch thiệt mạng trong cuộc tập kích lần này, có thể những đối tượng như thế đã bị thanh trừng. Sugadome nghĩ tới khả năng ấy.
Nghe đến đây, Matsubara không thể không nói nỗi lo vừa xuất hiện trong đầu ông.
“...Nếu đúng như ngài Sugadome suy đoán, rằng cuộc tập kích vừa rồi thực chất là một vụ trinh sát bằng vũ lực hòng thăm dò xem khả năng nối lại chiến dịch chinh phục khu vực sâu trong tàn tích Kuzusuhara của chúng ta có thực tế hay không. Và giả sử như các Tập đoàn khác như Tatsumori hay Tsukisanda đang theo dõi phản ứng của ta để xác nhận điều đó thật.... Vậy liệu phía bên kia sẽ đánh giá thế nào ạ? Liệu họ có cho rằng chúng ta đang thực sự nghiêm túc triển khai cuộc chinh phạt đó không?”
Sugadome bình thản trả lời.
“Chuyện đó khá khó nói. Nhưng ít nhất thì khả năng họ nghĩ như vậy đã tăng lên rồi. Chúng ta đã bất chấp khó khăn và điều động một lượng lớn binh lính để bằng mọi giá buộc đoàn xe vận chuyển liên Thành phố phải khởi hành theo đúng lịch trình tới Kugamayama. Mà nơi này từ trước đến nay vốn đã luôn là tiền tuyến của chiến dịch chinh phục Kuzusuhara. Nếu nhìn từ ngoài vào thì việc cương quyết duy trì tuyến hậu cần đó đã cho thấy sự kiên định của ta trong việc tiến tới Khu vực sâu nhất của tàn tích rồi. Họ nghĩ vậy cũng là điều dễ hiểu.”
“...Vậy... đó là hiểu lầm ư? Hay là... sự thật ạ?”
Phải chăng Sakashita Heavy Industries thực sự đã quyết định khôi phục lại chiến dịch chinh phục tàn tích Kuzusuhara mà họ từng buộc phải từ bỏ trước đó? Nếu thành công thì họ sẽ thu được thứ gì? Và liệu nó có giá trị tới mức các Tập đoàn lớn khác sẵn sàng điều động một lượng lớn quân như vậy chỉ để làm trinh sát? Liệu giới thượng tầng trong Tập đoàn có biết điều gì đang chờ đợi họ ở tận sâu trong tàn tích ấy?
Phải chăng việc Sugadome, một nhân vật cấp cao của Tập đoàn, được điều tới Thành phố Kugamayama này cũng là để trực tiếp chỉ huy chiến dịch đó? Việc hộ tống Shiro liệu có phải chỉ là một phần trong toàn bộ kế hoạch?
Matsubara biết mình đang hỏi một câu khá nhạy cảm, ông nhận thức rất rõ điều đó trong lúc chờ đợi phản hồi từ Sugadome.
Sugadome vẫn giữ nguyên thái độ ấy.
“Về thắc mắc đó, nếu tới lúc ngươi thật sự cần biết thì ta sẽ nói. Hiện giờ tất cả những gì ta có thể tiết lộ với ngươi chỉ tới đây thôi.”
“...Tôi hiểu rồi.”
Ít nhất là cho đến hiện tại, đó không phải là thông tin mà ông nên biết, Matsubara hiểu điều này. Để làm dịu bầu không khí sau khi mạo hiểm động tới một thông tin khó xử, ông cố gắng chuyển chủ đề.
“Nhưng tại sao Shiro lại bỏ trốn chứ? Tôi từng nhận được báo cáo rằng cậu ta không phải kẻ có tư tưởng cực đoan như vậy.”
Dù bị hạn chế tự do nhưng Shiro hẳn phải hiểu điều đó là vì sự an toàn của bản thân. Hơn thế nữa, cậu còn đang được sống dưới một điều kiện đủ đầy để bù đắp cho sự bất tiện đó. Vậy mà Shiro lại hành động liều lĩnh như vậy – điều đó hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của Matsubara.
Sugadome nói một câu bông đùa, như thể chuyện chẳng có gì to tát.
“...Chắc cậu ta chỉ muốn đi tham quan một mình cho thoải mái thôi.”
“Tham quan ư? Ra vậy.... Cậu ta đã đòi hỏi tới mức đấy rồi sao. Dù là một trong những Người kết nối với Cựu thế giới xuất sắc nhất của Tập đoàn đi nữa thì không lẽ chúng ta đã nuông chiều cậu ta quá rồi chăng?”
Cho rằng Sugadome đang nói đùa, Matsubara cũng bật cười hùa theo. Sau đó ông rời khỏi phòng để quay lại làm việc.
Chỉ còn lại một mình, Sugadome hướng ánh mắt về giữa căn phòng. Trên nền nhà tại vị trí đó, một thiết bị hiển thị hình ảnh 3D đã được lắp đặt.
“Kết nối đi.”
Theo lệnh của Sugadome, thiết bị bắt đầu khởi động. Ngay sau đó, hình ảnh một người ở nơi xa hiện lên qua đường truyền mật của Tập đoàn Sakashita, sống động như thế người đó thực sự đang đứng tại đây.
“Tiến độ thế nào rồi? Việc thiết lập kênh đàm phán với cô ta... có tiến triển gì chưa?”
Người được hiển thị đằng kia ngán ngẩm nhìn Sugadome.
“Chưa có gì cả. Làm gì có chuyện nhanh như thế được chứ.”
“Vậy à. Ta sẽ không thúc ép, nhưng nếu không có tiến triển nào thì ta cũng khó lòng mà kiên nhẫn hơn được. Ta nhắc lại cho cậu rõ.”
“Biết rồi, biết rồi mà.”
Cậu thiếu niên trong hình ảnh 3D kia thở dài thườn thượt.
Người đó, chính là Shiro.
------
Vào đêm Shiro bỏ trốn, Sugadome khi đó đang làm việc một mình trong phòng. Bỗng nhiên, thiết bị hình ảnh 3D trong phòng tự động bật lên, chiếu hình ảnh của một người mà ông nhận ra ngay. Thấy người đó, Sugadome thoáng ngạc nhiên, nhưng ông ngay lập tức làm vẻ ngán ngẩm.
Người xuất hiện ở đó không ai khác, chính là Shiro.
“Cậu cũng gan thật. Ít ra cũng phải báo cho người khác trước một tiếng chứ.”
Thái độ điềm tĩnh của Sugadome khiến Shiro bất ngờ. Nhưng cậu nhanh chóng định tâm lại, mỉm cười rồi nói với giọng thoải mái.
“Thì ban đầu tôi cũng định làm vậy mà, nhưng nếu đường đường chính chính mà đi như thế chắc rắc rối lắm.”
“Ta cũng đoán vậy. Thế cậu tới để biện hộ cho vụ bỏ trốn sao? Nhưng nói cho ta biết, vì lý do gì mà cậu lại bỏ trốn? Ta nhớ là ta đâu có để cậu sống trong điều kiện tồi tệ tới mức khiến cậu phải liều lĩnh quay lưng với cả Tập đoàn Sakashita. Hay cậu có điều gì bất mãn à?”
Khi bị nói rằng hành động của mình đồng nghĩa với việc phản bội Tập đoàn Sakashita, một giọt mồ lạnh chảy xuống má Shiro. Dù vậy, cậu vẫn cố giữ nụ cười có phần nhẹ dạ, lắc đầu quầy quậy như muốn cố tình thể hiện rằng đó chỉ là lời nói đùa.
“Không không không, tôi có bất mãn gì đâu. Mỗi ngày đều được sống sung túc như thế thì tôi cũng biết ơn lắm chứ. Thật đấy! Chỉ là... ông biết đấy, sống mãi trong cơ sở như thế thì cũng ngột ngạt lắm nên thỉnh thoảng tôi cũng muốn đi tham quan xả hơi chút thôi mà. Không được sao?”
Yêu cầu trắng trợn tới bất ngờ ấy, thậm chí nó còn được nói ra từ một kẻ vừa bỏ trốn khỏi Sakashita, đương nhiên là điều không thể chấp nhận. Thế nhưng, Sugadome không hề nổi đoá mà chỉ bình thản đáp lại.
“Được thôi. Nhưng tham quan mà không có vệ sĩ thì quá nguy hiểm. Ta sẽ lập tức cử người hộ tống tới. Gửi vị trí hiện tại của cậu đi.”
Mặc dù yêu cầu vô lý ấy đã được chấp nhận, tuy là với điều kiện đi kèm, nhưng Shiro lại tỏ vẻ lúng túng.
“...Hả? Nhưng người được cử đi chắc lại là Harmers đúng không? Cái đó thì hơi... khó xử quá... với lại đi tham quan mà toàn mấy thằng đực rựa với nhau thì cũng chẳng vui vẻ gì mấy....”
“Vậy ta sẽ cử vệ sĩ nữ. Sẽ chọn người có ngoại hình ưa nhìn. Thế được rồi chứ?”
“À ừm... thật ra tôi là kiểu người hơi ngại tiếp xúc. Dù có xinh đẹp cỡ nào thì đi tham quan với người lạ vẫn khiến tôi thấy ngột ngạt, thế nên là... cũng không tiện lắm đâu....”
Sugadome đang thể hiện một sự nhượng bộ mà bình thường không đời nào có đối với một kẻ đào tẩu. Thế nhưng Shiro lại càng tỏ ra bối rối rồi khéo léo khước từ.
“Tôi thực sự không có ý định chạy sang Tsukimori hay gì đâu. Chỉ là đi hóng gió một chút cho khuây khoả thôi. Khi nào thấy đủ rồi thì tôi sẽ tự quay về mà. Nên là xin ông đấy, làm ơn nhắm mắt cho qua giúp tôi một thời gian đi được không? Làm đi mà, nha?”
“Không được.”
Bị dồn ép, Shiro thấy rõ mình đang ở thế yếu. Cậu quyết định giành lại thế chủ động bằng một chiêu liều lĩnh. Mỉm cười đầy ẩn ý, Shiro nhìn thẳng vào Sugadome.
“Chuyện khác nhé. Thực ra an ninh căn phòng này giờ đang nằm trong tay tôi rồi. Thiết bị hiển thị này tôi đã tự kết nối qua đường truyền bí mật và hoàn toàn không để lại dấu vết trong lịch sử hệ thống đâu.”
“Xem ra đúng là vậy. Mà cũng phải thôi, nơi đây đâu phải cơ sở của Tập đoàn ta. Mong đợi nó có hệ thống an ninh đủ để ngăn chặn được cậu thì hơi quá đáng rồi.”
“Không không, tôi cũng phải vất vả lắm mới đột nhập được vào đây đấy. Về khoản đó thì ông cứ yên tâm.”
Shiro nhẹ nhàng nói như thể chẳng có chuyện gì, nhưng sắc mắt lẫn giọng nói cậu đã thấp thoáng chút uy hiếp.
“...Dù sao thì bây giờ toàn bộ hệ thống an ninh của căn phòng này đang nằm trong tay tôi rồi. Chỉ cần động vào hệ thống điều hoà thôi cũng đủ để giết người trong phòng mà không ai hay biết. Với điều kiện đó thì tôi nghĩ mình xứng đáng được ưu ái một chút về chuyện ra ngoài hóng gió chứ nhỉ?”
Nói cách khác, mạng sống của ông giờ là do tôi định đoạt. Không chỉ ở đây, mà ở bất cứ đâu không được bảo vệ nghiêm ngặt như cơ sở của Sakashita Heavy Industries, tôi đều có thể làm điều tương tự. Đây là một lời cảnh báo mà Shiro gửi đến Sugadome.
Và quả thật, Shiro có đủ khả năng để làm điều đó. Sugadome cũng hoàn toàn ý thức được chuyện này. Là một cán bộ cấp cao của Sakashita, ông thừa hiểu năng lực thật sự của các đặc vụ tinh nhuệ mà Tập đoàn mình đào tạo ra.
Thế nhưng, Sugadome không hề nao núng.
“Nếu thấy cần thiết thì cứ làm đi. Rồi tự bản thân cậu sẽ phải nếm trải cái giá của việc thực sự đối đầu với Sakashita.”
Giọng ông bình thản đến lạnh lùng, như thế chỉ đang nói chuyện phiếm. Không chút đe đoạ. Không chút sợ hãi.
Chính sự bình thản ấy khiến Shiro ớn lạnh. Sugadome vẫn giữ vẻ lãnh đạm như thường, nhưng trong ánh mắt ấy là sự bình tĩnh của một con người có thể lạnh lùng chấp nhận cái chết, cũng như ra lệnh cho những thí nghiệm phi nhân tính dẫn tới kết cục bi thảm của không biết bao nhiêu sinh mạng mà chẳng cần chớp mắt.
Chỉ cần tiến thêm một bước nữa thì cậu cũng sẽ trở thành một “trường hợp tiêu biểu” của kết cục ấy. Shiro hiểu rất rõ điều đó. Vẫn cố ra vẻ mạnh miệng, nhưng cậu đã chấp nhận lùi bước.
“...Tôi đùa hơi quá rồi. Xin lỗi nhé.”
Khi trốn khỏi đoàn xe, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Nhưng khoảnh khắc này không phải lúc đáng để đánh cược mạng sống. Rõ ràng không đáng. Nếu muốn đạt được mục tiêu thì không nên vì chuyện cỏn con như thế mà biến Sakashita thành kẻ thù. Shiro tự nhủ như vậy. Dù mồ hôi lạnh vẫn đang túa ra, nhưng cậu vẫn cố nở nụ cười xoa dịu bầu không khí.
Nhìn thấu những gì mà Shiro đang nghĩ, Sugadome im lặng một lúc trước khi lên tiếng.
“Được rồi.”
Ngay khi nghe thấy vậy, Shiro thở phào một hơi thật dài. Suýt nữa thì toang. Suy nghĩ ấy hiện rõ trong từng hơi thở nặng nề của cậu.
Sugadome tiếp tục.
“Quay lại vấn đề chính. Ta không thể cho phép cậu đi tham quan mà không có vệ sĩ hộ tống. Và cũng không chuyện ta để cậu thảnh thơi dạo chơi ngoài kia như đang nghỉ phép đâu. Cậu sẽ phải làm việc.”
Shiro ngạc nhiên thấy rõ. Sugadome không hề nhắc đến chuyện “biết điều thì quay về ngay đi” – thứ mà lẽ ra phải là lời tuyên bố tiếp theo. Nhưng câu nói sau đó lập tức khiến mọi suy đoán của Shiro tan biến.
“Nếu đạt kết quả đủ lớn thì ta sẽ xem việc cậu ra ngoài lần này là một khoản chi phí cần thiết.”
Cho phép ra ngoài thường xuyên – chính là điều mà Shiro muốn đạt được bằng mọi giá, tới mức cậu đã phải mạo hiểm doạ nạt cả cán bộ cấp cao. Vậy mà bây giờ, tuy có kèm theo điều kiện, nhưng phía đối phương đã chủ động đề xuất chuyện đó trước. Shiro không giấu nổi sự kinh ngạc và lập tức nắm lấy cơ hội.
“Tôi phải làm gì?”
“Ta sẽ gửi ngay bây giờ.”
Thông tin được chuyển tới Shiro. Vừa nhìn thấy nhiêm vụ ưu tiên hàng đầu trong danh sách đó, mặt cậu lập tức tối sầm lại.
“...Tạo kênh đàm phán với Tsubaki hả? Chẳng phải vì nhiệm vụ đó mà đàm phán viên đã bị chặt đầu, còn đội hộ tống thì bị tiêu diệt hết sao?”
“Đúng vậy. Tuy là điều cần thiết, nhưng đó vẫn là một sự việc đau lòng. Chúng ta phải đền đáp cho sự hy sinh của họ.”
“...Nhưng nếu ông kỳ vọng vào khả năng đàm phán của tôi thì hơi quá rồi đấy.”
“Việc tạo kênh đàm phán ở đây là nói đến kênh liên lạc.”
“Ý ông là nếu tôi đứng ra làm trung gian thông qua Cựu thế giới thì có thể đàm phán an toàn sao? Bên đàm phán lần trước kia kìa, dù có tới tận khu vực của Cựu thế giới rồi mà vẫn bị giết đấy thôi....”
“Ta sẽ không xem nguy cơ đó là vấn đề.”
“Không, chết người thì chắc chắn là có vấn đề rồi!”
“Ý ta không phải là “không có vấn đề” mà là “sẽ không xem đó là vấn đề”. Một khi cậu đã tự ý rời đi mà không có vệ sĩ thì nguy cơ cậu chết không còn là thứ đáng để cân nhắc nữa.”
Shiro không thể phản bác được câu nói đó. Vì cậu ngầm hiểu Sugadome muốn nói rằng “Nếu sợ chết thì hãy quay về đi”.
“Nếu cậu có thể kết nối tới một kênh liên lạc ổn định thì phần đàm phán sẽ do bên ta xử lý. Tất nhiên là nếu cậu muốn tự làm luôn thì ta cũng không cản. Quyết định là ở cậu thôi. Kết quả càng lớn thì chi phí được chấp nhận sẽ càng cao.”
“...Hiểu rồi. Tôi sẽ thử.”
“Tốt. À, phải nói trước một điều. Việc tìm kiếm cậu sẽ không bị ngưng lại đâu. Nếu không muốn bị bắt về thì hãy nhanh chóng đạt được kết quả đi.”
“Tôi sẽ cố hết sức. Vậy nhé.”
Với một kẻ đào tẩu thì có xem đây là một kết quả tương đối tốt. Shiro nghĩ vậy, nhưng nét mặt cậu vẫn căng thẳng kể cả khi đã ngắt kết nối.
Một mình ngồi trong phòng, Sugadome bắt đầu nghiền ngẫm lại cuộc đối thoại vừa rồi. Trong phản ứng của Shiro, ông không cảm thấy sự dối trá nào. Shiro thực sự biết ơn về cuộc sống xa hoa hiện tại. Cậu cũng không có ý định chạy trốn sang một trong các Tập đoàn lớn khác. Khi nào thấy thoả mãn thì cậu sẽ quay về. Những lời đó dường như đều là thật lòng.
Nhưng một người như vậy lại có thể vì lý do gì để phải chấp nhận mạo hiểm tới mức đào tẩu khỏi Sakashita Heavy Industries? Việc từ chối vệ sĩ đi theo có thực sự chỉ là để tránh bị áp giải về?
Shiro là một đặc vụ xuất sắc, là nhân sự quý giá của Tập đoàn nên cậu có đủ vị thế để đưa ra những yêu cầu cực kỳ phi lý. Thế nhưng cậu không hề yêu cầu, không đàm phán, cũng chẳng báo trước mà chỉ im lặng rồi bỏ trốn. Tại sao cậu lại chọn cách làm đó?
Vừa mổ xẻ và phân tích hành động của Shiro, Sugadome vừa lẩm bẩm lại một từ trong cuộc trò chuyện.
“Tham quan, sao....”
Mục đích của Shiro chắc chắn không đơn thuần chỉ là tham quan. Nhưng ông không nghĩ Shiro ngu ngốc tới nỗi nói dối một cán bộ cấp cao về việc có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng. Vì vậy nên có thể Shiro đã cố tình chọn cách nói mơ hồ, dùng từ ngữ mang tính ẩn dụ, tiếng lóng hay cách diễn đạt nước đôi để vừa không thể hiện là mình nói dối nhưng cũng vừa đủ để che giấu mục đích thật sự.
Vậy đằng sau từ “tham quan” đó là gì?
Sugadome đào sâu suy luận. Dựa vào những thông tin ít ỏi mà ông có, kết luận mà Sugadome chạm tới ấy, nếu để Shiro nghe được thì hẳn cậu sẽ phải kinh ngạc vì độ chính xác đến rợn người của nó.
------
Shiro hiện lên dưới dạng hình ảnh 3D để báo cáo tiến độ. Với vẻ điềm đạm như thể đang hỏi chuyện thường ngày, Sugadome nói.
“Chuyến tham quan thế nào rồi?”
Chỉ một câu hỏi ngắn ngủi đó, cùng ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can của Sugadome cũng đủ khiến Shiro cảm thấy hơi lo lắng và lúng túng. Cậu khẽ nhìn sang hướng khác để tránh ánh nhìn ấy rồi trả lời.
“...Tôi cũng đang tranh thủ tham quan đây đó thôi.”
“Vậy à. Ta mong cậu sớm cảm thấy hài lòng để quay về càng sớm càng tốt.”
“Tôi cũng muốn vậy lắm chứ, nhưng mấy chỗ làm tôi hài lòng thì lại hiếm quá. Cho tôi thêm chút thời gian nữa đi.”
Shiro mỉm cười và cố gắng lấp liếm bằng vẻ vô tư thường ngày. Sugadome không vạch trần điều đó mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, như thể đang cắm một cái đinh cảnh báo.
“Ta không định thúc ép đâu. Nhưng cậu đang đánh đổi sự tự do hiện tại bằng chính chiến tích mà cậu đã dày công tích luỹ từ trước tới giờ đấy. Đừng nghĩ bản thân còn nhiều thời gian.”
“Hiểu rồi hiểu rồi. Ý ông là “Mau chóng cho ra kết quả đi” đúng không? Nhưng mấy chuyện thế này đâu phải cứ muốn là xong ngay được chứ.”
“Ta chờ tin vui trong lần báo cáo tiếp theo.”
“Rồi rồi. Biết rồi. Thế nhé.”
Shiro ra vẻ bực bội rõ lố trước khi ngắt máy.
Còn lại một mình trong phòng, Sugadome lặng lẽ lẩm bẩm với vẻ nghiêm túc.
“Xem ra... chuyến tham quan không được suôn sẻ rồi.”
Vẫn chưa phải lúc bung toàn lực để bắt giữ Shiro, Sugadome thầm kết luận như vậy.


8 Bình luận
Thương cho cột sống sếp
cái tệ nhất ở đây là sheryl chưa có nguồn nhân lực trí thức cao để chen chân vô , điều này càng đúng với 1 kẻ đến muộn như sheryl , hiện nay có mỗi viola thôi à , chưa xử lý được vụ này thì bao nhiêu tiền cũng còn lâu mới so kèo được , khổ nỗi là muốn đào tạo lao động có trí thức thì lại cần rất nhiều tiền và thời gian
nhưng nếu giờ mà akira có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với tsubaki thì đúng là băng đảng sheryl một phát lên mây theo đúng nghĩa luôn , lúc này thì có là ngũ đại tập đoàn cũng phải nể ấy