Tập 01
Chương 5: Huấn luyện đặc biệt - Ngày thứ 3 "Ám ảnh kinh hoàng ~ Nhà ma và lời hứa năm xưa"
6 Bình luận - Độ dài: 8,841 từ - Cập nhật:
Ngày cuối tuần đầu tiên đã đến kể từ khi Chika bắt đầu sống nhờ tại nhà tôi.
Nhưng thay vì vùi đầu vào màn hình điện tử trong phòng riêng như thường lệ, tôi lại không hề làm vậy.
Không, thậm chí còn ngược lại. Tôi khoanh tay đứng bất động, nheo mắt trước ánh nắng chói chang đang chiếu xuống không thương tiếc, lặng lẽ lắng nghe âm thanh náo nhiệt xung quanh.
Những người đi ngang qua là nhóm nữ sinh trạc tuổi tôi, hoặc là các gia đình dắt dìu nhau đi dạo.
Chỉ toàn là những nhóm người thân thiết, rộn ràng. Chứ một gã đàn ông đi lẻ thì gần như chẳng thấy đâu.
Mà cũng phải thôi. Bởi vì nơi tôi đang đứng lúc này, chính là—
"Chào mừng đến với Ashihara Fantasy Land!"
— "Ah, Takkun! Xin lỗi nha, tớ không ngờ lại mất nhiều thời gian thế này luôn!"
Cùng lúc với tiếng phát thanh vang lên trong công viên, Chika vẫy tay xuất hiện từ đằng xa.
Trên người cô là chiếc váy xanh tím than, khác hẳn với bộ đồng phục hay đồ mặc ở nhà thường ngày, toát lên một vẻ dịu dàng đặc biệt. Tôi hướng ánh mắt về phía cô gái đang vẫy tay ấy và khẽ gật đầu đáp lại.
“Không sao đâu. Tớ coi việc quan sát người khác như một sở thích ấy mà, vừa nãy tha hồ ngắm nghía luôn.”
“Cái sở thích gì mà cô đơn thé, lần đầu tớ nghe luôn đấy… Nhưng mà, cảm ơn nha. Nhờ vậy mà tớ kịp mua được cái này nè.”
Vừa nói, cô ấy vừa lục trong túi mua sắm rồi lấy ra — một chiếc bờm có gắn tai mèo.
Đó là một món phụ kiện mô phỏng đôi tai của "Nekomatan", linh vật hình mèo nổi tiếng của công viên này.
Nhìn quanh cũng thấy có vài cô gái đội những chiếc tương tự, chắc con gái vốn dễ bị mấy thứ dễ thương như thế này cuốn hút nhỉ… À mà, con trai bọn mình khi đi du lịch cũng hay thích mấy món như kiếm gỗ hay đồ kỷ niệm mà, nên chắc cũng chả khác gì mấy đâu.
Dễ thương. Dễ thương một cách không thể chịu nổi. Dễ thương đến mức chỉ muốn chụp lại ngay khoảnh khắc này để lưu giữ mãi mãi.
Trong khi lòng tôi đang ngập tràn những cảm xúc ấy, thì Chika lại phồng má trách yêu, “Phản ứng gì mà qua loa thế~”
Nhưng rồi, cô ấy nhanh chóng trở lại tâm trạng vui vẻ, xoay người một vòng nhẹ nhàng rồi nói,
“Vậy là xong phần mua sắm rồi ha. Hôm nay cũng nhờ cậu giúp tớ ‘huấn luyện’ nhé!”
──Phải rồi. Hôm nay, chúng tôi lại đến công viên giải trí địa phương này, dưới danh nghĩa buổi “huấn luyện” của cô ấy.
Nếu hỏi vì sao đột nhiên lại đi chơi công viên, thì thật ra là có lý do cả.
Chuyện là, vào cái đêm sau buổi “huấn luyện” lần trước, bố mẹ tôi — vừa hoàn thành một đơn hàng trừ tà — đã bất ngờ đưa cho hai đứa tôi vé vào công viên.
Nghe đâu, đó là món quà cảm ơn từ phía khách hàng, và họ đã nhận được cặp vé đôi như một phần thưởng.
Tuy nói là vậy, nhưng ba mẹ tôi vốn đã qua cái tuổi tung tăng ở công viên giải trí rồi, thế là đương nhiên phần thưởng ấy rơi vào tay chúng tôi.
Dù vậy, tôi vốn cũng không thuộc dạng người hứng thú gì mấy với mấy chỗ như công viên giải trí. Đã có lúc tôi còn nghĩ hay là tặng luôn cặp vé đó cho thằng Kasumino vào đầu tuần cho xong — nhưng rồi, Chika lại buông một câu khiến tôi không thể ngó lơ.
“Tớ muốn được ‘huấn luyện’… trong nhà ma ở công viên.”
Nếu là điều Chika muốn, thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối.
Thế là đúng vào cuối tuần đó, hai đứa tôi đã đến công viên như thế này.
Vì vậy mà, tôi xin khẳng định: tuyệt đối, tuyệt đối chuyện này không phải là hẹn hò hay gì tương tự đâu!
──Chuyển chủ đề sang chuyện chính.
Sau khi đặt chân vào công viên, và “tiện thể” dạo quanh vài cửa hàng lưu niệm, cuối cùng chúng tôi cũng đến phần chính, buổi “huấn luyện”.
Hôm nay là buổi huấn luyện hiếm hoi mà Chika làm chủ đạo, nên tôi chỉ việc đi bên cạnh hỗ trợ. Vì thế, tôi ngoan ngoãn nghe theo và đi cùng cô ấy đến chỗ trò chơi mà cô chọn──
“…Tớ phải… chơi cái trò này á?”
Nơi chúng tôi đến là một trò chơi rơi tự do cao ngất ngưởng──thuộc hàng đỉnh của các thể loại cảm giác mạnh.
Độ cao chắc phải bốn, năm chục mét là ít. Nhìn lên mà cổ cũng muốn mỏi luôn. Một chiếc ghế ngồi được gắn vào trụ sắt khổng lồ ấy từ từ nâng lên đến đỉnh, rồi rơi thẳng xuống với tốc độ kinh hoàng.
Trong tiếng hét vang dội của những người đang chơi, Chika chỉ tay về phía trò chơi với ánh mắt sáng lấp lánh đầy háo hức.
“Nghe nói đây là trò nổi tiếng nhất ở công viên này đó! Trên TV có giới thiệu là tốc độ với độ cao thuộc hàng top ở trong nước luôn. Tớ đã muốn thử một lần… à không, tớ nghĩ trò này rất thích hợp cho buổi huấn luyện hôm nay đó!”
“Ra là vậy. Nói gì thì nói, mấy lần huấn luyện trước đều là mấy thứ kinh dị, thì đổi sang kiểu này cũng hợp lý… Nhưng mà…”
Tôi nhăn mặt, đến chính mình cũng thấy biểu cảm lúc ấy chắc chẳng khác gì đang nhai phải nguyên trái khổ qua sống, rồi nhìn Chika và nói:
“Hay là thôi đi? Nhìn nguy hiểm lắm.”
Không giấu gì, tôi thực sự cực kỳ, cực kỳ không ưa gì mấy cái trò cảm giác mạnh kiểu này.
Nếu là nỗi sợ kiểu kinh dị thì tôi còn chịu được, chứ mấy thứ kiểu “cảm giác thực tế” như thế này thì đúng là cực kỳ không hợp. Thêm cái khoản sợ độ cao nữa, nên chỉ cần nghĩ đến việc ngồi lên mấy trò cảm giác mạnh thôi là tôi đã thấy rùng mình rồi.
Chính vì thế, từ sau lần đi dã ngoại hồi tiểu học và bị bắt phải chơi tàu lượn siêu tốc, tôi đã thề với lòng sẽ không bao giờ, không đời nào bước lên mấy cái đó thêm lần nào nữa.
“Nếu chẳng may xảy ra tai nạn thì nguy hiểm lắm đấy, mấy trò như này…”
Tôi cố đưa ra lý lẽ để ngăn cản, nhưng Chika lại ưỡn ngực đầy tự tin đáp lại:
“Không sao đâu, tớ nghe nói trò này hoạt động được năm năm rồi mà chưa từng có vụ tai nạn nào cả.”
“Chính vì vậy nên càng phải chuẩn bị tinh thần là sẽ có lúc nó xảy ra đấy.”
“Không sao mà, ‘Chu kỳ sống-chết thét gào’ này được kiểm tra kỹ mỗi ngày luôn, có show truyền hình đến quay còn nói thế nữa cơ.”
“Cái tên nghe như có sát khí luôn rồi còn gì!?”
Tôi còn đang cố gắng bám víu vào một tia hy vọng cuối cùng, thì Chika nhìn tôi đăm đăm rồi nói:
“…Nếu Takkun không muốn thật, thì thôi cũng được.”
──Nhưng, bị nói thế rồi thì tôi còn biết nói gì hơn? Đã thế lại là lần hiếm hoi Chika chủ động muốn được “huấn luyện”, tôi nào có quyền từ chối?
…Vậy nên.
“…Nó… giữ chắc thật đấy…”
Sau khi xếp hàng đợi gần nửa tiếng, cuối cùng chúng tôi cũng được dẫn đến chỗ ngồi.
Trước khi lên còn bị kiểm tra chiều cao, rồi hỏi thăm cả tiền sử bệnh tật các kiểu──nghe mà thấy người ta nghiêm túc với độ nguy hiểm của trò này đến mức nào.
Riêng vậy thôi cũng đủ khiến tôi hồi tưởng lại bao ký ức kinh hoàng, nhưng nếu Chika có thể cố gắng vượt qua nỗi sợ của bản thân, thì tôi cũng không thể chỉ vì “sợ” mà rút lui.
Thanh giữ an toàn hạ xuống, nhân viên kiểm tra xong xuôi──và rồi, cơ thể tôi bắt đầu từ từ được nâng lên, cả ghế cũng bay lên theo.
“Uwaa… u-wa-wa…”
Tiếng tôi thốt ra lúc này, khác hẳn mấy lần hoảng sợ trước đây – nghe còn tệ hơn vì chẳng còn chút phong độ nào. Tôi liếc sang Chika, thì thấy cô ấy đang háo hức sáng cả mắt mà nói:
“Nhìn kìa, mặt đất đang xa dần đó.”
“Wow, tuyệt quá tuyệt quá!”
“Ờ… đúng là… tuyệt thật…”
Khi nhìn những người phía dưới ngày một nhỏ lại, tôi bắt đầu cảm thấy một nỗi nhớ quê hương da diết với “Đất mẹ thân yêu”. Nhưng bất chấp tâm trạng đó của tôi, cái máy này vẫn tiếp tục thản nhiên đưa chúng tôi lên cao hơn nữa.
Chậm rãi, thật chậm rãi. Tôi thậm chí còn thầm nghĩ “thôi thì lên tới đỉnh nhanh nhanh dùm đi cho rồi”, nhưng chính cái chậm rãi ấy cũng là một phần trong trải nghiệm kinh hoàng đã được tính toán kỹ lưỡng. Thành thật mà nói, tôi đã muốn nôn đến nơi rồi.
Trong khi tôi đang phải gồng mình chịu đựng, thì Chika lại vẫn giữ nguyên nét mặt háo hức như trẻ nhỏ:
“Mới có ba mươi mét thôi đó, còn lên nữa, lên nữa nè! Tuyệt ghê á!”
“Ờ… đúng là tuyệt…”
Và rồi, cuối cùng chúng tôi cũng lên tới độ cao tối đa.
Từ nơi đây có thể nhìn bao quát toàn bộ khu vui chơi – một tầm cao khiến người ta có cảm giác như đang chạm tay vào cả bầu trời xanh ngắt, và đồng thời thấy được cả những dòng người tấp nập di chuyển bên dưới. Một thoáng, tôi bỗng thấy như mình có được cái cảm giác toàn năng kỳ lạ nào đó──
…Nhưng mà thôi, dù gì cái cảm giác “làm ơn thả tôi xuống lẹ giùm cái” vẫn áp đảo hơn nhiều.
Chika ngồi bên cạnh cũng vẫn sáng rực ánh mắt, không ngừng quay đầu nhìn xung quanh đầy thích thú.
Rồi──bất ngờ, chuyện đó đã xảy ra. Không một lời cảnh báo, không một tín hiệu.
Chiếc ghế lao thẳng xuống với tốc độ kinh hoàng.
Từ một nơi tôi đã phải chống lại trọng lực để lên được, giờ thì cơ thể lại bị kéo tuột xuống bởi chính lực hấp dẫn ấy.
Cả người tôi bị nuốt trọn bởi áp lực của gió tạt, và không chịu nổi nữa, tôi hét lên:
“UWAaaaaaaaaaaaaaaaaAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!??”
“Kyah──!!”
Tiếng hét đầu là của tôi, còn cái sau là của Chika. Dù cô ấy cũng hét lên như vậy, nhưng rõ ràng là đang rất tận hưởng trò chơi này.
…Khi chúng tôi đã an toàn trở lại mặt đất, và thanh an toàn được mở ra, Chika – hai má ửng hồng đầy phấn khích quay sang tôi hỏi:
“Nè, nè Takkun! Nhanh kinh khủng luôn á! Bất ngờ thật đó! …Takkun?”
Cô ấy nhìn tôi đầy khó hiểu khi tôi vẫn chưa thể thốt ra lời nào, mắt mở to và toàn thân cứng đờ như tượng.
…Ừ thì, ít ra cũng phải tự khen mình là vẫn giữ được tỉnh táo.
Và tôi quyết định… từ lần tới, chắc mình sẽ dịu dàng hơn với Chika mỗi khi cô ấy bảo muốn “huấn luyện”.
■
Sau khi trải qua trải nghiệm với chiếc tàu lượn siêu tốc khủng khiếp nhất trong công viên, Chika vẫn không chịu dừng lại, cô lại đề xuất chúng ta tiếp tục với một chuyến tàu lượn khác. Lúc này tôi tự hỏi liệu cô ấy có phải là một fan của các trò chơi mạo hiểm không. Nhưng như mọi khi, tôi cảm thấy thật khó để ngăn cản cô, và tôi cũng không muốn làm gián đoạn niềm vui của cô. Thế là tôi tiếp tục đi theo mà không nói gì.
Chúng tôi đã thử qua ba trò chơi tàu lượn, và đến lúc này, tôi cảm thấy mình như đã mất hết sức lực.
“Ôi trời, thật sự là quá sợ. Mỗi trò đều mạnh quá mức!” tôi nói, trong khi Chika, trái ngược với tôi, tràn đầy năng lượng, bước đi hứng khởi phía trước.
“Thật là bất ngờ, tớ không nghĩ Chika lại thích mấy trò như này đấy,” tôi nói với một chút ngạc nhiên.
Thường ngày, cô ấy là người hay la hét ầm ĩ, vậy mà giờ lại có thể sống sót qua mấy trò tàu lượn này, trông có vẻ vui vẻ.
Cô ấy phản ứng lại, “Thực tế lần này mới là lần đầu tiên tớ chơi những trò này, nên không biết tớ có thích hay không. Nhưng mà, tớ thấy rất vui. Nếu lần sau có dịp, tớ sẽ lại muốn chơi tiếp.”
Tôi tự nhủ thầm rằng nếu có lần sau, tôi hi vọng cô ấy sẽ chơi một mình. Tuy nhiên, tôi cũng không biết liệu mình có đi cùng cô ấy lần nữa không, nên cũng không cần phải lo lắng quá.
Chika chỉ vào một chiếc ghế gần đó và nói, “Chúng ta nghỉ một chút nhé.” Sau khi cô ấy ngồi xuống, tôi cũng ngồi bên cạnh nhưng cố gắng giữ một khoảng cách nhỏ. Cô ấy thấy vậy và phàn nàn:
“Sao cậu lại ngồi xa thế?” Thế là tôi đành phải di chuyển lại gần.
Chúng tôi ngồi một lúc trong im lặng. Bất ngờ, Chika cất lời: “Ngồi đây thế này, làm tớ nhớ lại lúc còn bé. Cái lần đầu tiên đến đây với bố mẹ của Takkun ấy.”
“À, đúng rồi,” tôi đáp, nhớ lại những kỷ niệm đó. Những năm tháng đó thật sự rất đáng nhớ.
Chika nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Vậy... Takkun vẫn nhớ chuyện ở trong nhà ma lúc đó không?”
“Ừ... nhớ chứ. Cậu đã sợ quá đến mức... rồi ngất xỉu, còn phải nhờ mấy người đóng vai ma đưa cậu ra ngoài,” tôi trả lời, nhưng chưa dứt lời, Chika ngắt lời.
“Không cần phải kể chi tiết thế đâu!” Cô ấy đỏ mặt, vẻ mặt ngại ngùng.
Tôi nhận ra mình hơi thiếu tế nhị, vội vã nói: “Xin lỗi.”
Chika xua tay: “Không sao đâu. Tớ là người bắt đầu câu chuyện mà. Nhưng mà thật tốt khi Takkun còn nhớ mấy chuyện đó.”
“Đương nhiên rồi. Những ngày đó, tớ và cậu chạy nhảy vui vẻ cùng nhau, những kỷ niệm đó mình sẽ không bao giờ quên,” tôi trả lời chân thành.
Chika hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười ngượng ngùng: “A ha, vậy thì tốt quá.”
Một lúc sau, cô ấy lại nhìn tôi và hỏi: “Vậy thì... Takkun còn nhớ chuyện đó không?”
“Chuyện gì?” tôi hỏi, cảm thấy hơi lạ.
Cô ấy ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng lắc đầu: “Không có gì đâu, thôi mà.”
“Cái gì vậy? Tớ rất tò mò đấy,” tôi hỏi, nhưng Chika nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:
“Thôi, không có gì đâu. Bây giờ tớ muốn tiếp tục với kế hoạch đặc huấn tiếp theo. Takkun nghĩ sao về trò ‘Super Pirate Ship’ hay ‘Shocking Dragon Rider’? Cái nào hay hơn?”
“Công viên này có quá nhiều trò chơi cảm giác mạnh...” tôi thở dài.
Ngày xưa khi đến đây, tôi không cảm thấy như vậy. Nghĩ ngợi một chút, tôi bắt đầu suy nghĩ lại. Nếu tiếp tục lên các trò chơi cảm giác mạnh nữa thì e rằng tôi không thể chịu đựng nổi. Và thực tế, trò chơi này không hề giúp ích gì cho việc huấn luyện của cô ấy.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi chỉ vào một địa điểm trong cuốn cẩm nang. "Tớ nghĩ cái này sẽ ổn."
"Cái này... chẳng phải là cái nhà ma mà chúng ta đã đi lúc trước sao?" Chika nói, chính xác như cô ấy đã nói. "Ngôi nhà ma bị nguyền rủa" là một trò chơi kinh dị, và đây chính là nơi cô ấy đã có một thất bại nặng nề trong quá khứ.
"Tớ nghĩ rằng sau tất cả các trò chơi mà cậu đã vượt qua, cậu sẽ có sức chịu đựng tốt hơn. Vì vậy, đây là cơ hội để đối mặt với nỗi ám ảnh trong quá khứ một lần nữa."
Nghe lời tôi nói, Chika có vẻ không vui, biểu hiện trên mặt rõ ràng là sự khó chịu — nhưng đáng ngạc nhiên là cô ấy nhanh chóng gật đầu đồng ý. "Thật ra thì, tới đã mạnh mẽ hơn rồi. Cứ nhìn vào các trò huấn luyện trước đây, tớ cảm giác cái nhà ma đó giờ như một trò chơi trẻ con vậy đó."
"Đúng rồi, đó chính là tinh thần mà tớ muốn nghe!" Tôi cổ vũ cô ấy, cảm thấy hài lòng.
Với tinh thần đó, Chika kiên quyết nói: "Vậy thì quyết định rồi! Chúng ta đi ngay thôi! Tớ sẽ cho cậu thấy là tớ đã mạnh mẽ như thế nào sau các buổi huấn luyện với cậu cho coi!"
"Tốt lắm, tớ mong chờ điều đó." Tôi đáp lại, dù trong lòng nghĩ rằng đây có lẽ là một điềm xấu. Nhưng những suy nghĩ đó, tôi quyết định không nói ra, vì đôi khi im lặng chính là sự khôn ngoan.
Và thế là, chúng tôi tiến đến trò chơi mà mục tiêu của chúng tôi là "Ngôi nhà ma bị nguyền rủa".
Giữa không gian tổng thể mang đậm chủ đề dễ thương của Ashihara Fantasy Land, "ngôi nhà theo phong cách Nhật Bản" nổi bật lên như thể hoàn toàn phớt lờ bầu không khí xung quanh... Cái kiểu kiến trúc "ngôi nhà kiểu Nhật" này.
Nghe nói đây là một trò chơi hợp tác với một bộ phim kinh dị nổi tiếng, được tạo ra dựa trên ý tưởng đó. Vì rất được ưa chuộng, ngay cả sau khi hợp tác kết thúc, trò chơi vẫn tiếp tục duy trì như một điểm đến cố định tại công viên.
Chính vì lý do đó, sau này, trò chơi này còn có sự hợp tác với nhiều bộ phim kinh dị và trò chơi điện tử khác, tạo ra những phiên bản ngôi nhà ma theo các chủ đề khác nhau, khiến cho nó luôn thay đổi nội dung và thu hút đông đảo người chơi quay lại.
...Thôi thì, phần giải thích đến đây là đủ rồi.
Quả thật, độ phổ biến của trò chơi này rất cao. Khi chúng tôi đến, bảng thông báo cho biết phải chờ khoảng một giờ. Thấy vậy, Chika bắt đầu rên rỉ rằng "Hay là hôm nay bỏ đi nhỉ," nhưng tôi không bận tâm, cứ vậy mà kéo cô ấy vào xếp hàng cùng tôi.
Nhìn quanh, tôi nhận thấy có khá nhiều cặp đôi so với các trò chơi khác. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là điều bình thường không, và trong lúc đó, tôi vô tình liếc mắt về phía Chika.
Không tốt. Dù tôi biết rõ rằng đó không phải là điều gì quan trọng, nhưng tôi không thể không cảm thấy hơi lúng túng. Tôi cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ vẩn vơ đó, và thay vào đó, tôi bắt đầu nhìn vào dòng người qua lại để phân tán sự chú ý.
...Thế rồi, sau một khoảng thời gian dài, theo đúng như thông báo, khoảng một giờ sau, cuối cùng đến lượt chúng tôi. Khi được nhân viên hướng dẫn vào trong, chúng tôi bước vào một căn phòng giống như cửa vào của một ngôi nhà, nơi có đặt một thiết bị truyền tin không dây trên một chiếc đế.
Nhân viên đã rời đi từ lâu, chỉ còn lại màn hình TV đang phát hướng dẫn. Họ nói rằng nếu có vấn đề gì trong suốt quá trình hoặc nếu muốn ra ngoài, chúng tôi có thể sử dụng chiếc máy bộ đàm này.
Ai sẽ là người cầm? Tôi liếc mắt về phía Chika, và cô ấy trả lời sau một khoảnh khắc suy nghĩ:
"……Tại sao không để Tak-kun cầm đi? Nếu là tớ thì chắc sẽ dùng nó ngay mất."
Với lời nói đó, tôi đeo một chiếc thắt lưng nhỏ xíu dành cho máy bộ đàm và cẩn thận bỏ nó vào bên trong.
Vừa khi mọi chuẩn bị xong xuôi, một thông báo khác tiếp tục được phát qua màn hình. Nhà này là một ngôi nhà bị nguyền rủa, và chúng tôi là những người đến để điều tra… Có vẻ như đây là vai trò của chúng tôi trong trò chơi này.
Chúng tôi sẽ khám phá khắp ngôi nhà và tìm ra nguồn gốc của lời nguyền—nhân vật nam chính trong đoạn phim, có vẻ là nhân vật trong bộ phim hợp tác quảng bá, đã nói như vậy. Sau đó, một dòng chữ xuất hiện trên màn hình.
『Lần này có bao nhiêu người vào trong?』
“...Chỉ hai người thôi, đúng không?”
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi chạm vào màn hình và chọn câu trả lời. Câu hỏi tiếp theo xuất hiện. 『Các bạn là cặp đôi hay gia đình?』—Tôi chọn không phải, tức là trả lời "không phải gia đình".
Ngay lập tức, một đoạn video khác của người đàn ông xuất hiện, nhưng lần này anh ta cười nhếch mép, nói một cách đầy ẩn ý.
『Vậy à, chỉ hai người thôi. Nếu vậy, có lẽ các bạn có thể──』
Vừa nói xong câu đó, màn hình lập tức bị nhiễu và một khuôn mặt khác hiện lên trong một khoảnh khắc. Đó là khuôn mặt của một người phụ nữ với vẻ ngoài kinh dị.
“Bí… ưm, không sao đâu, cái này thì tôi chẳng sợ chút nào!”
Chắc chắn là một cú đánh thử trước khi bắt đầu trò chơi, Chika bất ngờ rùng mình và nhảy dựng lên. Tuy nhiên, cô ấy cũng cố gắng giữ vẻ mặt kiên cường và tự an ủi bản thân, nói trước khi tôi có thể hỏi gì.
Vì thế, tôi cũng đáp lại một cách chân thành.
“Đúng vậy, nếu dễ dàng giật mình thì làm sao có thể khám phá được ngôi nhà này chứ. Cố lên nào.”
“Ừm, tớ hiểu rồi!”
Sau khi chúng tôi nói xong, cánh cửa dẫn vào tiếp theo mở ra, và cuối cùng, chúng tôi chính thức bước vào "ngôi nhà" này.
Bên trong, từ cái nhìn ban đầu, không gian khá rộng rãi, như một trò chơi hấp dẫn, nhưng ngoài ra, đó thực sự chỉ là một ngôi nhà kiểu Nhật bình thường.
Tuy nhiên, không có cửa sổ, chỉ có một không gian tối tăm. Chúng tôi bước đi trên sàn gỗ kêu rắc rắc dưới chân, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn dưới chân soi đường. Và rồi—bất ngờ, trong không gian im lặng, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Chợt, một tiếng động lạ vang lên, nghe như kim loại cọ xát vào nhau, khiến Chika mở lớn mắt.
“Ư ư ư!!!”
Cô ấy dường như phải cố gắng hết sức để không thét lên. Khi âm thanh dừng lại, Chika thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói gì đó.
“Tuyệt vời thật đó, Chika. Trước đây, chắc chắn cậu sẽ không chịu nổi tiếng động vừa rồi đâu.”
“Fufufu, khen tớ thêm đi──”
Chưa kịp nói hết câu, lần này một âm thanh mạnh mẽ như tiếng sấm, cùng với ánh sáng chớp lóe lên, khiến Chika dừng lời. Cô ấy nhìn về phía vách ngăn gần đó, nơi bóng người lướt qua.
Cô ấy không thét lên, nhưng toàn thân vẫn run rẩy.
Ánh mắt vẫn dính chặt vào vách ngăn nơi bóng hình đã biến mất, Chika lẩm bẩm vài giây sau đó.
“...Này, Takkun. Tớ có một đề nghị nhỏ.”
“Gì vậy?”
“Chúng ta nắm tay nhau đi.”
“Tại sao?”
“À, vì trong này tối quá. Nếu lạc nhau thì sẽ rất nguy hiểm mà.”
Chika nói nhanh như gió, tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu.
“...Được rồi, vậy thì──”
Tôi tưởng cô ấy chỉ nắm nhẹ tay tôi thôi, nhưng không, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.
Cảm giác bàn tay nhỏ nhắn, mảnh mai của cô ấy, và khi tôi nắm tay cô ấy, đó là lần đầu tiên từ khi cô ấy bắt đầu sống chung với tôi.
“Có chuyện gì vậy, Takkun? Takkun cũng sợ à?”
Chika nghiêng đầu nhìn tôi khi tôi bất ngờ thốt lên. Tuy không phải vì sợ, nhưng có lẽ tôi nên nói thế thì hơn.
“...À. Cũng hơi sợ một chút. Ngôi nhà ma này thật sự rất đáng sợ. Mọi thứ thay đổi nhiều so với trước đây.”
Đó là cảm nhận thật sự của tôi, nhưng tôi cố gắng giả vờ bình tĩnh đáp lại. Chika gật đầu thật mạnh.
“Nhưng không sao đâu, Takkun đã dạy cho tớ từ chuyện này đến chuyện kia nên giờ tớ sẽ không còn sợ gì nữa đâu.”
“Nói vậy dễ gây hiểu lầm lắm đấy, nên đừng nói kiểu đó”
Có vẻ như cô ấy nghĩ tôi sợ, và bắt đầu tự tin hơn. Cô ấy siết tay tôi chặt hơn, rồi dũng cảm bước về phía trước──
“...Takkun đi trước đi.”
“Ê.”
Tôi nghĩ, không nên để Chika phải làm quá nhiều, nên thở dài và quyết định đi trước.
Chúng tôi bước qua hành lang tối tăm, từng bước đi cẩn thận. Trước đây, kiểu nhà ma này thường có những người mặc đồ ma quái nhảy ra, gây giật mình, nhưng có vẻ như cách thức đã thay đổi.
Bóng tối bao trùm, thỉnh thoảng có những âm thanh kỳ lạ vang lên. Cảm giác "sợ cái gì đó sẽ đến", kiểu sợ hãi mang đậm phong cách kinh dị Nhật Bản.
...Nhưng.
Bàn tay Chika, vẫn đang nắm chặt tay tôi, bắt đầu ra mồ hôi. Cảm giác cô ấy siết tay tôi càng lúc càng mạnh, khiến tôi không thể không cảm nhận được. Thực tế, tôi chẳng cảm thấy sợ chút nào.
Chỉ mong sao mọi thứ nhanh chóng kết thúc.
Khi chúng tôi tiếp tục đi, bất ngờ chúng tôi bước vào một căn phòng rộng lớn. Đó là một căn phòng tatami, có vẻ là một nơi thờ cúng.
Phía xa có một cánh cửa giống như vách ngăn, nhưng cách chúng tôi một vài mét.
Rõ ràng là có điều gì đó đang chờ đợi chúng tôi—cảm giác đó rõ ràng đến mức tôi có thể cảm nhận được. Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Chika cũng vừa quay lại nhìn tôi.
“Sao vậy, Takkun? Cậu sợ à?”
“Chika có vẻ sợ hơn đó.”
“Không không, tớ không có sợ. Tớ hoàn toàn ổn mà. Thực ra làm gì có ma quái hay gì, chẳng thấy gì cả!”
Dù tôi không nói ra, nhưng rõ ràng là giọng của cô ấy đang run rẩy. Tôi nhìn cô ấy một cách nghi ngờ, và khi cô ấy nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy nắm chặt tay tôi hơn và vội vàng nói.
“Tớ, Takkun nghi ngờ tớ à! Nếu cậu không tin thì tớ sẽ đi qua cánh cửa kia trước cho coi!”
“...Chắc không đó?”
“Chắc chắn mà! Mặc dù hơi tối và có vài tiếng động lạ, nhưng có lẽ ngôi nhà ma này chỉ đến thế thôi!”
Có vẻ như cô ấy không thể dừng lại việc tạo ra những “dấu hiệu chết người” cho cuộc chơi này. Sau khi nói vậy, cô ấy thả tay tôi ra một chút, rồi mạnh dạn bước về phía trước.
Ngay lúc cô ấy vừa bước đến trung tâm của căn phòng, cánh cửa sau lưng chúng tôi lập tức phát ra một tiếng “két” và đóng sập lại.
“Cái gì?”
“Cánh cửa bị khóa rồi.”
Tôi vừa nói xong, đột nhiên một tiếng kim loại cọ xát vang lên khắp phòng, ngày càng lớn dần.
“Gyaa?!”
Cuối cùng, Chika không thể chịu nổi và hét lên. Nhưng tất nhiên, đó chưa phải là tất cả, những bàn tay dài từ hai bức tường bắt đầu chuyển động kỳ lạ, rồi tiếp theo là ánh sáng—chắc chắn là một hiệu ứng ánh sáng hiện đại, có thể là projection mapping.
Trên trần nhà, một khuôn mặt của một người phụ nữ to lớn, ghê rợn hiện lên.
Ngay cả tôi cũng không thể không ngạc nhiên. Một phần vì sự tiến bộ công nghệ, một phần vì quá đột ngột.
Và tất nhiên, Chika không thể không hét lên.
“Mieeeeyaaaahhhhhh!! Mặt! Mặt! Trên trần! Cái quái gì vậy!”
Tiếng hét của cô ấy gần như có thể át đi cả tiếng kim loại vang lên. Cùng lúc đó, một giọng nam phát ra từ loa quanh phòng, là giọng của người đàn ông trong phần giới thiệu ban đầu.
“Rắc rối rồi, con ma quái trong ngôi nhà này cuối cùng cũng tỉnh giấc! …Bây giờ, tôi sẽ nói cho các ngươi cách tiêu diệt nó, chỉ nói một lần thôi, nên nghe cho kỹ!”
Có vẻ như đây là kiểu hiệu ứng của trò chơi này.
Khi tôi và Chika chờ đợi trong im lặng, thì đột nhiên, từ loa vang lên giọng nói:
“Ma quái thì yếu trước sức sống mạnh mẽ… nghĩa là… tình yêu! Để xua đuổi con ma đang ám ngôi nhà này, các ngươi hãy thể hiện tình yêu của mình—một nụ hôn đầy nhiệt huyết!”
“Cái gì!?”
Tôi bất giác thốt lên trong hoảng hốt, rồi bỗng hiểu ra. À, đúng rồi, ban đầu họ có hỏi số người, nhưng vì chúng tôi trả lời là “không phải cha con” và “hai người” nên mới có màn trình diễn đặc biệt này. Nhưng nếu là bạn bè trai gái thì sao đây?
Những suy nghĩ ấy lướt qua đầu tôi trong giây lát, và tôi bất giác quay sang nhìn Chika. Không thể nào…
“...Takkun.”
Như thể đã chuẩn bị sẵn sàng, Chika nhìn tôi với vẻ mặt kiên quyết, rồi cô ấy đặt cả hai tay lên má tôi.
“Khoan đã, khoan đã, khoan đã! Dù sao đi nữa, tớ không thể làm chuyện này được đâu!”
“Chỉ là trừ tà thôi mà. Đừng lo, hôm nay tớ đã bôi son dưỡng môi rồi mà.”
“Đó không phải là vấn đề!”
Giọng tôi dù lạnh lùng nhưng trong lòng lại cuống cuồng. Chika đứng trên tip ngón chân, mặt cô ấy càng lúc càng tiến gần tôi, hơi thở của cô ấy nhẹ nhàng phả vào da tôi. Khoảng cách gần đến mức tôi có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở của cô ấy… Trong khoảnh khắc đó, những âm thanh hỗn độn xung quanh hoàn toàn không còn vướng bận trong tai tôi nữa.
Má tôi nóng rực, không biết là do sự căng thẳng trong lòng hay vì hơi ấm từ bàn tay của Chika. Nhìn vào cô ấy, tôi thấy đôi má trắng ngần của Chika cũng đang đỏ bừng lên.
"Nè, Takkun."
"Chuyện gì vậy?"
"Takkun, đã bao giờ hôn chưa?"
"Chưa."
"Tớ cũng vậy. Cách đây lâu, mẹ đã hôn má tớ một lần. Nên... nếu có thể... tới muốn... từ Takkun."
Cô ấy lúng túng, những lời nói chưa dứt khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
"Vì... tớ không biết làm sao."
Giữa bóng tối và âm thanh kỳ quái xung quanh, tâm trí tôi dần trở nên mơ hồ. À, đúng rồi, là để trừ tà. Vậy thì chẳng còn cách nào, đây là tình huống bất khả kháng.
Ngay khi tôi chuẩn bị hôn Chika, bỗng nhiên, một giọng nói nam lại vang lên, cắt ngang mọi thứ.
"Ôi, hết giờ rồi! Quái vật đã tỉnh dậy mất rồi… Ối trời!"
Ngay khoảnh khắc đó, tôi kéo Chika ra ngay lập tức.
"Thế là hết giờ rồi!"
"À, hết giờ à, thế thì…"
Chúng tôi vội vã biện minh cho bản thân, nhưng ngay lúc đó, một âm thanh lớn vang lên từ hai bên phòng và vô số… bàn tay xuất hiện!
"Ááááá!!?"
Chika hét lên như sấm sét, xé tan bầu không khí vừa rồi. Đồng thời, những cánh tay ấy bắt đầu cử động kỳ lạ.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Chika run rẩy, chưa kịp thở thì ngay lập tức lại có một giọng nói vang lên trong căn phòng.
"Không tha, giết, giết…!"
Giọng nói sâu thẳm, ghê rợn như từ dưới đáy đất vọng lên.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, một làn sương mù bao phủ xung quanh — cùng với ánh sáng đỏ, một phần trần nhà bắt đầu di chuyển như thang máy, và một thứ gì đó đang hạ xuống.
Đó là… một người phụ nữ tóc đen dài, đang quỳ bò. Nhưng điều kỳ lạ rõ rệt là lưng của cô ta… từ đó mọc ra vô số cánh tay người, xương khớp uốn cong, nhăn nheo.
『Ghyaaaaaaaaaaaaa……』
"Không ────────────khôngggggggg!!!!"
『Ughyaaaaaaa……』
"Áááááááááááááá!!!!"
Tiếng thét vs tiếng oán hận. Cuối cùng, người thua cuộc đương nhiên là Chika, khi cơn thét của cô vang lên, tạo thành một tiếng ầm ĩ khủng khiếp.
Cô quỵ xuống ngay tại chỗ, đôi mắt vô hồn nhìn vào không gian trống rỗng, không hề nhúc nhích.
"… Này, Chika? Cậu ổn chứ?"
Tôi vội chạy tới, vẫy tay trước mặt cô ấy nhưng không có phản ứng. Có vẻ như cô ấy đã ngất đi vì quá choáng váng.
Trong lúc đang lo lắng không biết phải làm sao thì… bỗng nhiên ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau.
"… À ừm, quý khách bên kia, có sao không ạ?"
Người phụ nữ với tay mọc từ lưng, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tôi và nói.
"… Hử, ư…"
"Cậu tỉnh rồi à? Thật tốt quá."
Tôi lên tiếng khi thấy Chika đang tỉnh lại trên một chiếc giường trắng. Cô ấy nhìn xung quanh với ánh mắt ngơ ngác.
"Đây là…?"
"Phòng y tế của công viên. Cậu đã ngất xỉu trong nhà ma, nên họ đã cho chúng ta mượn phòng này để nghỉ."
Nhân tiện, khi tôi đưa cô ấy ra ngoài, người đóng vai linh hồn oán hận đó đã giúp đỡ tôi. Thật sự, tôi không thể cảm ơn họ đủ.
Dù sao đi nữa, khi nghe giải thích của tôi, Chika kéo chăn lên tận miệng với vẻ mặt buồn bã.
"… Ugh, thật đáng xấu hổ. Cứ nghĩ là tớ đã vượt qua được kha khá rồi mà."
"Tớ nghĩ đó là một màn trình diễn cực kỳ ấn tượng… Thật ra, tớ cũng hơi sợ một chút."
Tôi cố gắng an ủi, nhưng Chika thì lạ lùng vẫn tiếp tục buồn bã, trông có vẻ khá thất vọng.
Nhìn thấy vậy, tôi suy nghĩ một lúc rồi bước tới chiếc tủ lạnh nhỏ trong phòng y tế và lấy ra một thứ.
Thấy vậy, Chika bật lên một tiếng "Ah".
"Đó là…"
Đó là một cây kem que — loại kem có hình mặt nhân vật mascot và vị cam, mà tôi đã thấy ở một quầy bán hàng gần đó.
Tôi đưa cho cô ấy cây kem và khẽ mỉm cười.
"Lúc trước khi chúng ta đến đây, cậu hay xin tớ mua cái này. Dù không biết giờ cậu có thích nữa không, nhưng tớ nghĩ nó sẽ giúp cậu xoa dịu đầu óc một chút."
Nói xong, tôi đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ và quay mặt đi tránh ánh mắt cô ấy.
Thấy vậy, Chika từ từ ngồi dậy, nhận lấy cây kem và mỉm cười.
"Fufu, cảm ơn… Cậu vẫn còn nhớ à."
"… Hmm."
Tôi trả lời ngắn gọn như một cách che giấu sự ngại ngùng, thì Chika, với vẻ mặt dịu dàng, tiếp tục.
"Chỉ là cậu nhớ hơi sai một chút thôi, Takkun. Thật ra, đúng là tớ đã muốn cái này, nhưng ban đầu tớ không được mua đâu."
"Hả, thế à?"
Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ rất rõ hình ảnh cô ấy nắm chặt cây kem này và nở nụ cười lúc còn nhỏ.
Chika nhìn tôi và lại cười khẽ.
"Vào lúc đó cũng y như vậy. Tớ bị đứng yên trong căn nhà ma, không thể động đậy, và cậu đã cứu tớ... Sau đó, với số tiền tiêu vặt ít ỏi của cậu, cậu đã mua cho tớ cây kem này."
"… Thật sao?"
"Thật mà."
Tôi tự tin là mình nhớ rõ những chuyện ngày xưa, nhưng có vẻ như không phải vậy.
"Chika, đúng là tuyệt vời thật."
Khi tôi nhún vai, Chika lại mỉm cười nghịch ngợm và nói tiếp.
"Fufu. Tớ sẽ luôn, luôn dõi theo Takkun."
Vì là cô ấy nói, tôi biết chắc rằng không có ý gì khác trong lời nói đó. Nhưng mà… khi một cô gái xinh đẹp như vậy nói điều này, thì các chàng trai sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Tôi nghĩ cô ấy có lẽ nên chú ý hơn một chút, và trong lúc ấy, tôi cũng không thể không đỏ mặt.
"À, mà này, trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy… Tớ hầu như không nhớ gì trước khi ngất đi."
"Chuyện đó thì đừng để tâm làm gì."
"Hử?"
"Xin cậu đừng có bận tâm."
■
Thời gian quay lại một chút, vào buổi trưa tại Ashihara Fantasy Land.
Giữa một nhóm các cô gái học sinh cấp ba đang vui vẻ, có một người duy nhất trông có vẻ không mấy hào hứng, đang nhìn những người qua lại xung quanh với ánh mắt lơ đãng.
Một cô bạn gái tiến lại gần cô ấy với vẻ hào hứng cao độ.
“Có chuyện gì vậy, Matsuri? Trông cậu ủ rũ ghê đó nha.”
“Ể, thế à? Không đâu, tớ đang cực vui mà, cực vui luôn.”
Vừa nói, cô vừa gượng cười để che giấu cảm xúc, nhưng khi không bị ai nhìn thấy, một tiếng thở dài lại lặng lẽ thoát ra.
Thật ra thì… không phải là cô không vui. Chỉ là… còn một người nữa. Chỉ cần có thêm một người nữa ở đây thôi, thì mọi thứ đã khác rồi.
“Dạo này… cậu ấy xa cách ghê.”
Bất giác lại nghĩ về “người đó”, và rồi một tiếng thở dài nữa bật ra.
Cô không muốn thở dài ở chốn đông người vì sẽ khiến mọi người lo lắng. Nhưng… vừa nghĩ đến điều đó, ánh mắt cô lại vô thức lạc vào khoảng không vô định.
Và rồi, ngay lúc đó.
Giữa đám người đang đi lại, có một cô gái tóc bạc nổi bật, thu hút ánh nhìn của mọi người. Cô gái này đi cùng một người, cười tươi và có vẻ rất thân mật.
Khi nhận ra đó là Svetlana Kurokawa cùng lớp với mình, mắt cô ấy lập tức bị cuốn hút về phía người đi bên cạnh cô ấy. Ban đầu nghĩ rằng đó có thể là anh trai hay gì đó, nhưng không phải. Người đó là một người rất quen thuộc với cô ấy—
"... Takkun?"
Cô ấy lẩm bẩm trong sự ngỡ ngàng, không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
■
Sau khi Chika hồi phục và cảm ơn các nhân viên, chúng tôi rời khỏi phòng y tế.
Vì vẫn còn sớm vào buổi chiều, chúng tôi quyết định không làm gì đặc biệt mà chỉ chơi các trò chơi trong công viên khi ít người. Và khi mặt trời lặn, chúng tôi trở về nhà.
Như mọi khi, chúng tôi ăn tối, tắm rửa, và cuối cùng lên giường đi ngủ.
Dù trong lòng vẫn nghĩ rằng hôm nay thực sự vui, nhưng cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ mạnh mẽ hơn khiến tôi bị cuốn đi, và tôi bắt đầu buồn ngủ vào khoảng 10 giờ. Lâu lắm rồi mới có cảm giác ngủ ngon như vậy, nên tôi nghĩ sẽ ngủ sớm. Tôi nhắm mắt lại, để cho cơn buồn ngủ chiếm lấy mình, nhưng.
"... Ưm, không ngủ được."
Khoảng thời gian đúng vào lúc đồng hồ điểm qua nửa đêm. Kết quả là, tôi tỉnh lại ngay lập tức.
Lúc đầu, tôi đã nằm xuống giường rất thoải mái. Nhưng... trong khi nhắm mắt lại, tôi vô thức nhớ lại những gì đã xảy ra vào ban ngày, chính xác là cảm giác khi tôi nắm tay Chika.
... Đừng khinh thường. Đối với những chàng trai như tôi, vốn ít quen với con gái, thì đó là điều dễ hiểu.
Vì chúng tôi ở trong nhà ma nên lúc đó tôi chỉ cảm thấy hơi bối rối, nhưng khi bình tĩnh lại và nhớ lại—tôi không thể không cảm thấy một chút bối rối.
Cuối cùng thì tôi cũng đã quen dần với việc Chika ở lại nhà, và cũng giảm bớt được sự chú ý đến chuyện đó. Nhưng thật là một đặc điểm đáng buồn của con trai, khi những suy nghĩ vẩn vơ lại cứ nổi lên.
Khi tôi đang cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đó và nhắm mắt lại, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Tôi tưởng mình nghe nhầm, nhưng hóa ra không phải.
"Tak-kun? ... Cậu còn thức không?"
Giọng Chika thì thầm, rõ ràng tôi có thể nghe thấy.
"À, tớ còn thức..."
Lạ thật, không hiểu sao giờ này cô ấy lại đến đây. Tôi băn khoăn trong đầu, nhưng vẫn bước ra khỏi giường và mở cửa.
Trước mặt tôi là Chika, đang ôm cái gối và mặc đồ ngủ.
"Xin lỗi, Tak-kun. Tự dưng lại đến vào giờ này..."
"Không sao... nhưng sao lại là giờ này?"
Tôi hỏi, nhưng Chika chỉ cúi đầu, ngượng ngùng đặt miệng vào gối và quay đi, rồi nhỏ giọng.
"……sợ."
"Hử?"
"Vì... sợ."
...
Vẫn chưa hiểu được ý của cô ấy, tôi đang định hỏi lại thì Chika, có vẻ như không kiên nhẫn nổi nữa, nói tiếp.
"Vì vậy... nhớ lại chuyện trong nhà ma, sợ quá, không dám ngủ một mình!"
"Không dám ngủ một mình á...?"
Lúc đó tôi thật sự muốn nói rằng "Chẳng phải như trẻ con sao?" nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chika, tôi đành nuốt lời lại. Tuy nhiên, còn một số điều tôi đang thắc mắc.
"Vậy, tại sao lại vào phòng của tớ?"
“Ể? Tại sao á… thì, vì như thế nên… hôm nay tớ nghĩ là… tớ muốn… ngủ cùng với cậu”
"…………Hả!?"
Cô ấy nói một cách bình thản những lời không thể tin nổi. Tôi suýt nữa đã bật ra tiếng kêu ngạc nhiên, nhưng vội vã kìm lại. Phòng của bố mẹ ở tầng một, nên có lẽ họ sẽ không nghe thấy, nhưng nếu họ vào phòng lúc này thì tôi sẽ không thể giải thích dễ dàng.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, thở dài và nhìn lại Chika.
"Ngủ cùng... Cậu có hiểu ý nghĩa của từ không thế?"
"Có ý nghĩa gì sao? Ý nghĩa gì cơ?"
Chika nghiêng đầu, mắt sáng ngời như không hiểu. À, đúng vậy, cô ấy vốn dĩ là người như thế.
"...Nói thử xem, Chika, điểm số trong bài kiểm tra giáo dục thể chất của cậu thế nào?"
"Hả? Tôi chưa bao giờ lấy điểm dưới một trăm... Có vấn đề gì sao?"
Giáo dục ở đất nước này thế nào vậy? Tôi bắt đầu nghĩ lung tung quá mức vì muốn trốn tránh cảm giác bối rối này, nên đột nhiên tôi lại nêu ra những vấn đề xã hội không liên quan gì. Sau đó tôi nhận ra mình đang lạc đề.
Khoan đã. Suy nghĩ kỹ lại thì cô ấy chỉ nói là "ngủ cùng" thôi mà. Cái ý nghĩa tôi tưởng tượng về việc cùng một chiếc chăn, ngủ chung giường, có lẽ chỉ là chuyện đơn giản là cô ấy nằm trên giường, còn tôi thì nằm dưới sàn, hoặc thế nào đó.
Dù chuyện đó cũng khá là kích thích, nhưng có lẽ do đang ở trạng thái đêm khuya, tâm trí tôi cũng không còn tỉnh táo lắm.
"Xin lỗi, tớ hơi lo lắng quá, nhưng... hiểu rồi. Ý là ngủ cùng phòng đúng không? Nếu thế thì không sao đâu."
"Vậy à? Cảm ơn..."
Chika mỉm cười, rồi gật đầu.
"Vậy thì, Chika sẽ nằm trên giường... Nhưng mà, tớ vừa mới ngủ trên giường, liệu có cần lấy chăn ra không?"
"?Tớ không hiểu cậu đang nói gì cho lắm."
"Hả? Ý tớ là, nếu chúng ta ngủ chung phòng thì chắc chắn sẽ phải ngủ riêng, một người trên giường, một người dưới sàn."
Tôi đáp lại như vậy, và Chika ngạc nhiên, mắt cô ấy chớp chớp rồi lắc đầu.
"Không phải thế đâu. Ý tớ muốn nói là... Vì sợ, nên lúc ngủ tôi muốn có cậu ở cạnh bên ấy."
"……Cạnh bên?"
À, thế có nghĩa là …………Chắc là cô ấy muốn như vậy thật.
"Không thể nào, chuyện đó…"
Tôi định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Chika, tôi lại ngừng lại. Cô ấy đang run rẩy, rõ ràng rất sợ hãi. Dù có luyện tập đi nữa, việc làm cho cô ấy sợ như vậy là lỗi của tôi.
Vậy thì, có lẽ tôi nên làm theo lời cô ấy?
Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi, và sau một lúc đắn đo, tôi cuối cùng quyết định──
Cảm giác ấm áp ở lưng.
Do đã đồng ý với yêu cầu của Chika, tôi nằm vào chiếc chăn cùng cô ấy, và điều đầu tiên tôi cảm nhận được chính là cảm giác ấm áp ấy.
Dĩ nhiên, không thể nằm đối diện nhau, mà cũng không thể nằm ngửa và đối diện nhau vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến tinh thần.
Vì thế, tôi quyết định quay lưng lại và nằm ngủ như vậy. Nhưng... như tôi đã nói, chiếc giường của tôi chỉ có một người ngủ.
Nếu hai người cùng nằm thì bất kể thế nào, chúng tôi cũng không thể tránh khỏi việc tiếp xúc gần gũi.
Tôi cảm nhận được hơi thở của Chika, nhẹ nhàng lướt qua lưng mình. Cô ấy có vẻ như đang quay về phía tôi.
Rồi cô ấy cựa quậy một chút, và bàn chân vô tình chạm vào tôi, khiến tôi vội vàng dịch chuyển người.
Giờ thì, việc ngủ đã hoàn toàn không thể nữa. Cả cơ thể tôi lúc này hoàn toàn tỉnh táo.
…Có thể bạn sẽ nghĩ tôi thật ngớ ngẩn. Nhưng, thật buồn thay, đó chính là bản chất của một học sinh nam.
Khi ở gần một cô gái xinh đẹp như vậy. Trong một chiếc chăn ấm, cảm nhận được thân nhiệt của cô ấy đến gần như vậy. Và không thể không bối rối, một học sinh nam như tôi chắc chắn không thể nào tránh khỏi điều đó.
Vậy tôi phải làm sao để vượt qua đêm nay đây──và trong khi tôi còn đang nghĩ như vậy, thì ngay lập tức, mọi lo lắng của tôi tan biến.
…Không biết vì sao, Chika bất ngờ ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Không phải bằng tay, mà là một cảm giác mềm mại rõ ràng đang chạm vào lưng tôi… và tôi cảm nhận được máu trong cơ thể mình như đang bùng lên điên cuồng.
“Này, Chika? Cậu đang làm gì vậy?”
“…Ôm chặt một chút, thì tớ sẽ cảm thấy yên tâm hơn.”
“Nam sinh cấp ba không phải lúc nào cũng có thể dễ dàng làm gối ôm như thế đâu đấy.”
“Nhưng… nếu không làm vậy, tớ sợ lắm.”
À, đúng rồi, nếu sợ thì cũng không còn cách nào khác, nếu sợ thì thôi.
Tôi tự nhủ với bản thân như vậy, và sau khi một lúc như thế, Chika mới khẽ lên tiếng.
“…Takkun.”
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
“Tại sao lại xin lỗi?”
Cô ấy đặt câu hỏi sau khi tôi vội vàng xin lỗi một cách tự động, rồi Chika lại nói tiếp.
“Nghe này. Tôi nghĩ bình thường chẳng có cơ hội để nói ra, nhưng... cảm ơn cậu nhé, lúc nào cũng giúp tôi trong các buổi luyện tập.”
Những lời của cô ấy khiến tôi khẽ hừ một tiếng.
“...Chẳng có gì để cảm ơn đâu. Ngược lại, tớ mới là người phải xin lỗi cậu.”
“Eh? Tại sao?”
Cô ấy ngạc nhiên hỏi lại, và tôi sau một chút do dự, cuối cùng trả lời.
“Vì trong các buổi luyện tập, tớ đã làm cậu sợ như vậy. Vì thế tôi cảm thấy có thể đã tạo ra một ám ảnh kỳ lạ trong lòng cậu... thật sự, tôi xin lỗi.”
Khi tôi thành thật xin lỗi, Chika im lặng một lúc rồi đáp lại.
“Không phải vậy đâu. Tớ đã nói từ đầu rồi mà, rằng tớ sẵn sàng làm bất cứ bài luyện tập nào mà.”
“Nhưng mà...”
“Tớ... nhất định phải vượt qua nỗi sợ này. Tớ phải làm được. Vì vậy... như thế này là ổn rồi.”
Với giọng nói kiên quyết ấy, tôi không còn gì để nói thêm và chỉ im lặng.
Một lúc sau, tôi mới hỏi cô ấy.
“...Tớ vẫn thắc mắc một chuyện. Tại sao cậu lại muốn vượt qua nỗi sợ đến mức như vậy? Chẳng phải ở trường cậu đã giấu được mọi thứ sao, tớ nghĩ cậu có thể che giấu rất tốt mà.”
Chỉ là một câu hỏi vô tình, nhưng cô ấy đáp lại với giọng nói có chút mạnh mẽ.
“Không được. Tớ phải chữa được nỗi sợ này. ...Vì tớ đã hứa với Takkun.”
Cuối cùng, cô ấy nói nhỏ, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, tôi không thể bỏ qua được lời thì thầm ấy.
“Hứa gì cơ?”
Tôi hỏi lại, nhưng Chika im lặng một chút rồi chỉ đáp lại bằng một giọng điệu trầm lắng.
“Cậu không nhớ sao?”
“Eh?”
“...Vậy à.”
Khi tôi hỏi lại vì không hiểu, cô ấy chỉ nói thế rồi không tiếp tục nữa.
“Chika?”
Cô ấy không đáp lại. Có vẻ như cô ấy không ngủ, nhưng cũng không có ý định nói gì thêm.
“Lời hứa.” Câu nói ấy cứ xoay vòng trong đầu tôi, và trong khi đang suy nghĩ mông lung về nó, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi tôi thức dậy, Chika đã quay lại phòng của cô ấy từ lúc nào. Khi tôi thay đồ và ra khỏi phòng, đúng lúc tôi gặp cô ấy trong bộ đồng phục.
Vì có chuyện tối qua, tôi cảm thấy hơi khó xử khi muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng không thể cứ im lặng, vậy nên tôi mới nói:
“Chào buổi sáng.”
Giọng tôi có chút lúng túng, nhưng...
“….”
Chika quay mặt đi, không nói gì, rồi im lặng đi xuống cầu thang.
Thật ra, ngoài các buổi luyện tập, chúng tôi không thường xuyên trò chuyện nhiều. Tuy nhiên, những câu nói đơn giản như “chào buổi sáng”, “chào anh” hay “chào em” vẫn thường xuyên được trao đổi.
Vậy mà thái độ của Chika hôm nay lại hoàn toàn khác.
“Chika, này––”
Khi tôi vô thức gọi cô ấy lại, Chika quay lại một lần duy nhất giữa cầu thang, rồi nhìn tôi bằng vẻ mặt lạnh lùng—không phải vẻ mặt thường ngày, mà là một dáng vẻ như “công chúa”—và nói:
“Xin lỗi nhé, Takkun. Tớ đã hiểu lầm rồi.”
“…Hả?”
“Cậu không cần giúp mình nữa đâu. ...Cảm ơn cậu vì tất cả.”
Cô ấy nói xong, lạnh lùng rời đi, vội vã xuống dưới.
Tôi đứng đờ ra đó, không biết phải làm sao.
...Mặc dù tôi đã dậy sớm hơn thường ngày, nhưng cuối cùng vẫn gần như đến trường muộn như mọi khi.


6 Bình luận
Liệu phải chăng Sara cumback
Không đê ý :(