“Ahh~ Cảm ơn em, Lorea-chan. Trà em pha vẫn ngon như mọi khi nhỉ.”
Việc quan sát Lorea-chan luyện tập cách điều chỉnh ma lực hóa ra lại khá mệt mỏi, vì tôi phải quan sát và cảm nhận dòng chảy năng lượng ma thuật của em ấy để kiểm tra xem ẻm có làm đúng hay không.
Tuy nhiên, nhờ ly trà em ấy pha, tôi cảm thấy thư giãn hơn một chút. Hương thơm của nó làm tôi bình tĩnh lại, và nhiệt độ vừa phải cùng vị chát nhẹ mang lại cảm giác dễ chịu trong cổ họng.
“Cảm ơn chị ạ. Nhân tiện, Sarasa-san, có cách hay mẹo gì để cải thiện khả năng điều khiển ma lực tốt hơn không ạ?”
“Tất nhiên em có thể cải thiện bằng cách luyện tập đều đặn, nhưng ngoài việc luyện tập, em cũng có thể làm quen với việc sử dụng năng lượng ma thuật. Ví dụ, dùng các phép thuật đơn giản để hỗ trợ công việc hoặc sử dụng tạo tác. Nhưng vì em chưa học được nhiều phép thuật, em có thể thử dùng tạo tác cũng được. Dù sao thì em cũng có thể cảm nhận dòng chảy của ma lực khi dùng chúng mà.”
“Dùng tạo tác…? Như nấu ăn với Bếp Ma thuật ấy ạ?”
“Ừm, Bếp Ma thuật rất dễ dùng ngay cả với người bình thường, nên chị không nghĩ nó sẽ hiệu quả. Trong trường hợp này, Lò Nung Ma thuật có lẽ sẽ hợp hơn, cơ mà…”
“À… Em nhớ rồi, lần trước em làm chảy cái chảo khi dùng cái lò trong xưởng của chị…”
Hồi tôi chưa có bếp, Lorea-chan từng thử nấu ăn cho tôi bằng Lò Nung Ma thuật trong xưởng.
Nó vốn được dùng để rèn kim loại nên có khả năng làm nóng chảy chúng, nhưng nó cũng có thể dùng để nấu ăn. Song, lúc đó Lorea-chan không biết cách điều chỉnh ma lực, cuối cùng làm chảy cả cái chảo và suýt bỏng tay.
Tôi đã sửa cái chảo rồi, nhưng tôi cũng thấy hối hận vì đã để em ấy dùng lò.
Từ đó, tôi cấm em ấy dùng lò để nấu ăn. Giờ chúng tôi đã có một căn bếp tử tế nên em ấy cũng không cần làm vậy nữa.
Nhớ lại chuyện lúc đó, Lorea-chan nhìn đi chỗ khác và cười gượng.
“Ký ức đau đớn thật…”
“Ahaha… Một tạo tác khác có thể giúp em luyện tập có lẽ là Công cụ hỗ trợ phát triển cây giống kia. Không giống Lò Nung Ma thuật, nó hoàn toàn không nguy hiểm.”
“À, cái bảng sáng với mấy chậu cây trên đó ấy ạ? Trông nó đẹp thật.”
Lorea-chan - đang ngồi đối diện tôi - đặt cốc trà xuống, đứng dậy và tiến đến Công cụ hỗ trợ phát triển cây giống mà tôi đặt cạnh cửa sổ bếp.
“Chúng vẫn hề chưa nảy mầm mà.”
“Ừ, mới chưa đầy hai mươi tư tiếng. Rồi chúng sẽ nảy mầm thôi.”
Mục đích chính của việc dùng Công cụ hỗ trợ phát triển cây giống là tạo môi trường tốt nhất để hạt nảy mầm. Thời gian để chúng nảy mầm với cách này không khác nhiều so với phương pháp thông thường.
Có một số loại thảo dược mọc nhanh đến mức nảy mầm chỉ trong một đêm, nhưng những loại tôi trồng lần này là loại khó mọc, nên chúng không nảy mầm nhanh được.
“Nó vẫn sáng đẹp, nhưng… trông hơi mờ nhạt. Như vậy có bình thường không ạ?”
“Hả? Thế á? Mấy viên đá ma thuật sẽ mờ đi khi bắt đầu cạn ma lực. Nhưng đáng lẽ không nên sớm thế này chứ nhỉ.”
“Nhưng chị nhìn này, chúng trông mờ hơn hôm qua nhiều, đúng không?”
Tôi đứng dậy khỏi ghế và tiến đến chỗ Lorea-chan. Em ấy đang chỉ vào các viên đá ma thuật gắn ở các cạnh của bảng.
Đúng là chúng mờ hơn hôm qua, cho thấy phần lớn năng lượng ma thuật trong chúng gần như đã cạn.
“Không biết chuyện gì đang xảy ra nữa…”
Hôm qua, tôi đã thiết kế món tạo tác này để nó chứa nhiều năng lượng ma thuật hơn các Công cụ hỗ trợ phát triển cây giống thông thường, nên tôi nghĩ nó phải hoạt động ít nhất năm ngày mà không mờ đi.
Liệu tôi có mắc sai lầm khi chế tạo không…?
“Hmm… Nó vẫn hoạt động tốt nên hy vọng không phải vấn đề nghiêm trọng. Thôi thì để chị sạc ma lực cho nó.”
“À, Sarasa-san, chị cho em làm được không?”
“Tất nhiên. Đặt tay vào đây và truyền ma lực từ từ thôi.”
“Như… thế này ạ?”
”Ừ. Tiếp tục đi. Em làm tốt lắm.”
Dù dòng chảy ma thuật của Lorea-chan trông có chút thiếu ổn định, năng lượng ma thuật trong các viên đá vẫn được sạc lại khá ngon lành.
Sau một lúc, em ấy bắt đầu trông mệt mỏi.
“Hahh… Sarasa-san, em thấy mệt thế nào ấy…”
“Chắc đó là giới hạn hiện tại của em đấy. Đừng cố quá. Em có thể nghỉ được rồi.”
“Vâng…”
Lorea-chan buông tạo tác ra và hít một hơi thật sâu.
“Có vẻ chúng đã được sạc lại gần đủ rồi. Em làm tốt lắm.”
“Hehe, cảm ơn chị.”
Tôi đặt tay lên tạo tác và truyền ma lực cho đến khi tất cả các viên đá ma thuật được sạc đầy. Việc này chỉ mất vài giây.
Sau đó, tôi đỡ Lorea-chan - trông có vẻ hơi chóng mặt sau khi dùng quá nhiều năng lượng ma thuật - ngồi xuống ghế.
“Hiểu được giới hạn của mình rất quan trọng, nên tốt nhất là tìm ra mức năng lượng ma thuật khiến em chóng mặt, cũng như thời gian nghỉ ngơi cần thiết để hồi phục. Em cứ ngồi nghỉ một lát đi.”
“Vâng ạ. Cảm ơn chị.”
Trong khi vẫn giữ vai Lorea-chan bằng một tay, tôi ngồi cạnh em ấy và rót trà vào cốc bằng tay kia.
Sau khi uống trà, Lorea-chan uể oải trườn ra bàn và nhìn chằm chằm vào những chiếc ghế trống nơi Iris-san và Kate-san thường ngồi.
“Không biết hai người họ có ổn không…”
“Đừng lo. Họ đâu có đi đấu với Kỳ nhông lửa, chỉ đi điều tra tổ của nó thôi, nên chị không nghĩ họ sẽ gặp rắc rối gì. Họ sẽ sớm về nhà thôi, trừ khi… cái tay nghiên cứu kỳ lạ kia bắt họ ở lại lâu hơn.”
Tôi có thể có chút định kiến, nhưng tôi nghĩ các nhà nghiên cứu, đặc biệt là những người kỳ lạ như Nord-san, thường ưu tiên lợi ích của họ và hành động ngoài kế hoạch. Họ vốn là kiểu người có sự tò mò mãnh liệt với bất cứ thứ gì họ chưa biết.
“Em hiểu rồi… Em hy vọng chuyến thám hiểm của họ sẽ thuận l-”
“ーーChúng tôi đang gặp nguy hiểm nyaa~ Chúng tôi đang gặp nguy hiểm nyaa~ Xin hãy giúp chúng tôi nyaa~ Xin hãy giúp chúng tôi nyaa~”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vọng khắp ngôi nhà.
「「………」」(Sarasa & Lorea)
Chúng tôi biết giọng của ai, nhưng chúng tôi cũng biết người có giọng này sẽ không bao giờ nói chuyện một cách dễ thương như vậy.
“Sarasa-san… Đó là giọng của Iris-san, đúng không? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Vì lý do nào đó, Lorea-chan nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
Có vẻ em ấy biết tôi là nguyên nhân khiến Iris-san phát ra giọng mèo dễ thương như vậy.
“Ừ, ừm… Sẽ rất chán nếu chị dùng tiếng chuông hay gì đó, đúng không? Nên chị đã nhờ Iris-san nói câu đó và dùng nó làm âm báo động.”
Thực ra đó là âm báo động từ Đá cộng hưởng của tôi. Nó cho phép người dùng nói chuyện với người khác ở xa trong thời gian ngắn, nhưng tôi đã chỉnh sửa lại, để khi Iris-san làm vỡ đá của cô ấy, viên đá tôi giữ sẽ phát ra âm báo động thay vì cho phép chúng tôi giao tiếp.
Lý do là tôi nghĩ họ sẽ không thể nói chuyện nếu đang chiến đấu với quái vật hoặc chạy trốn khỏi chúng. Hơn nữa, dùng âm báo động theo tôi là tốt hơn vì tôi sẽ nhận ra ngay khi họ cần giúp đỡ.
“Vậy là chị bắt Iris-san nói câu đó…?”
“Ừ, nhưng giờ cái đó không quan trọng. Có vẻ họ đang gặp rắc rối rồi.”
“Hả!? Họ sẽ ổn chứ!?”
“Bình tĩnh nào. Họ có Kurumi đi cùng mà. Chị đã tạo ra Kurumi để xử lý những tình huống như thế này.”
“Đúng rồi! Kurumi-chan! Vậy Sarasa-san, xin hãy giúp họ đi!”
“Chị đang làm đây. Họ ở khá xa nên sẽ mất chút thời gian.”
Tôi đặt đầu và cánh tay lên bàn, cố gắng thư giãn cơ thể.
Thông thường, tôi nên nằm trên giường, nhưng tôi không muốn lãng phí thêm thời gian và khiến Lorea-chan lo lắng hơn.
Sau khi tìm được tư thế giúp tôi thư giãn mọi cơ bắp, tôi bắt đầu tập trung kết nối ý thức với Kurumi.
——————————————————————————————————————————
“Khụ khụ… Xong rồi sao…?”
Một lúc sau, mặt đất ngừng rung chuyển và trần hang không còn sụp xuống nữa. Mặt đất rung chuyển trong một khoảng thời gian tương đối ngắn, nhưng với ba người, nó như kéo dài vô tận.
Iris từ từ ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh, nhưng cô chỉ thấy khói bụi mịt mù.
“Kate, Nord-san, mọi người ổn chứ?”
“Tớ ổn. Khụ khụ…”
“Anh cũng vậy. May là chưa bị chôn sống ở đây.”
Khi khói bụi bắt đầu tan, cuối cùng họ cũng nhìn thấy nhau.
Họ từ từ đứng dậy và nhìn quanh. Áo khoác và hành lý phủ đầy bụi, xung quanh là những mảnh đá vỡ nằm ngổn ngang, nhưng may mắn là không ai bị chôn vùi dưới đá.
“Tớ nghĩ một số phần của hang động đã sụp xuống và gây ra rung chấn… tớ có linh cảm không hay về chuyện này…Với lại, không biết đây là dấu hiệu tốt hay xấu, nhưng tớ không còn nghe thấy tiếng bước chân của con Kỳ nhông lửa nữa.” (Kate)
“Mong là nó bỏ việc đuổi theo chúng ta và quay về sông dung nham rồi…” (Iris)
“Dù sao thì, chúng ta nên tiếp tục đi nào.” (Nord)
Như mọi khi, Nord trông thật vô tư, nhưng những gì anh ta nói là đúng. Họ phải tiếp tục tiến lên.
Iris và Kate thở dài rồi đi theo Nord, người đang cầm tạo tác chiếu sáng và bắt đầu hướng về phía lối ra.
Tuy nhiênー
“Ôi, không…” (Iris)
“Chúng ta… bị kẹt trong hang này rồi sao?” (Kate)
Con đường dẫn ra lối vào bị chặn bởi những mảnh đá lớn từ trần và tường hang.
Cả ba đã không lường trước được điều đó. Họ bắt đầu lo lắng.
“Nord-san, anh có thể làm cái tạo tác sáng hơn được không?”
“Nó sẽ tiêu tốn nhiều năng lượng ma thuật hơn, nhưng… Được thôi.”
Nord cằn nhằn nhưng rồi làm cũng theo yêu cầu của Iris. Anh ta truyền thêm năng lượng ma thuật vào tạo tác chiếu sáng đang cầm để tạo ra ánh sáng mạnh hơn.
Họ nhìn quanh, cố tìm một khe hở để vượt qua đống đá vụn, nhưng không tìm thấy gì.
“Hoàn toàn bị chặn rồi…” (Iris)
“Những tảng đá này trông khá nặng, nhưng… Nord-san, anh nghĩ chúng ta có thể mở đường được không?” (Kate)
“Có vẻ hơi phi lí, nhưng chúng ta có thể thử.” (Nord)
Họ cố gắng di chuyển các tảng đá bằng cách đẩy, nhưng chúng không hề nhúc nhích.
“Vô ích thôi… Anh thì tự tin về sức mạnh thể chất của mình, nhưng vẫn quá bất khả thi. Hơn nữa, chúng ta không biết đống đá này sâu đến đâu. Và nếu chúng ta bất cẩn di chuyển chúng, tình hình có thể còn tệ hơn.” (Nord)
“Hmm… Anh nói có lý. Vậy chúng ta nên làm gì đây?” (Iris)
“Hai em đang học ma thuật từ Sarasa-kun, đúng không? Dùng phép thuật đất nào đó để phá đống đá này thì sao?” (Nord)
“Em không dùng được thổ ma thuật, nhưng…” (Iris)
Nói vậy, Iris liếc nhìn Kate.
“Ừ thì, Lorea và em đang học ma thuật đất từ Chủ tiệm-san, nhưng cổ chỉ dạy các phép thuật hệ thổ dùng để trồng trọt. Em không nghĩ chúng hữu ích đâu. Hơn nữa, em cũng là người mới học nên không thể điều khiển năng lượng ma thuật chính xác như Chủ tiệm-san, chỉ sợ làm rối tung lên và khiến mọi thứ tệ hơn thôi.” (Kate)
“Khó thật.” (Nord)
Nord gật đầu vài lần và đặt ngón tay lên cằm, cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Nord-san, sao anh trông bình tĩnh thế?” (Kate)
“Ừm, có lẽ vì anh đã quen với việc tự đẩy mình vào rắc rối. Anh chủ yếu nghiên cứu quái vật và hang ổ của chúng nên đã rèn luyện cơ bắp để có thể sống sót trong những tình huống xấu nhất, nhưng lần này anh không nghĩ chúng giúp được gì.” (Nord)
“Thay vì rèn luyện cơ bắp, em nghĩ anh nên rèn luyện cách cư xử để không tự đẩy mình vào rắc rối thì hơn…” (Kate)
Kate nói đúng. Tất cả rắc rối này sẽ không xảy ra nếu Nord không làm cái thí nghiệm nguy hiểm đó.
Tuy nhiên, Nord cười rạng rỡ với Kate như thể anh ta chẳng cảm thấy chút tội lỗi nào.
“Hahaha! Khó lắm. Nếu anh mất đi tinh thần phiêu lưu thì đâu thể gọi mình là nhà nghiên cứu nữa. Em thấy đấy, bọn anh, những nhà nghiên cứu, sẽ làm bất cứ điều gì để thỏa mãn sự tò mò của mình.” (Nord)
“Nhưng ít nhất anh hãy cần cẩn trọng với những gì mình làm, không thì chẳng ai theo kịp anh đâu.”(Kate)
“À, cái đó thì đúng. Có lẽ đó là lý do không ai muốn anh thuê họ lần thứ hai dù đã trả công hậu hĩnh.” (Nord)
Khi Nord nói vậy, Iris và Kate nhìn nhau và thở dài.
Giống như những người từng làm việc cho Nord, cả hai cũng chẳng muốn nhận việc từ anh ta nữa, nhưng xét đến tình huống tồi tệ hiện tại, họ quyết định không nói ra lúc này.
“Hay chúng ta quay lại nơi vừa đi qua nhé? Hang động này rất lớn và có nhiều lối đi, nên có thể chúng ta sẽ tìm được con đường khác.” (Nord)
“Thật ấy ạ? Ugh… Mong là chúng ta không gặp lại con thằn lằn đó.” (Iris)
“Đừng lo. Tớ không nghe thấy tiếng bước chân của nó nữa, nên có lẽ nó đã ngừng đuổi theo chúng ta rồi.” (Kate)
“Hy vọng cậu đúng… Được rồi, đi thôi.” (Iris)
Cả ba quyết định quay lại, tiến sâu hơn vào hang động trong khi tìm kiếm một con đường khác.
Sau khi đi bộ vài phút, họ thấy con đường dẫn đến nơi có đàn Kỳ nhông lửa cũng đang bị chặn bởi rất nhiều đá vụn.
“Không thể nào… Chúng ta tiêu rồi…” (Iris)
“Ra là vậy. Đó là lý do con thằn lằn đó ngừng đuổi theo chúng ta…” (Kate)
“Khoan, đó là…” (Nord)
Trong khi nhìn quanh, Nord phát hiện một khe hở nhỏ phía sau một tảng đá lớn rơi từ trần hang.
“Có gì đó đằng sau tảng đá này. Đợi chút. Anh sẽ đẩy nó ra… Hngghh!!” (Nord)
Nord đặt tay lên tảng đá và đẩy nó ra, để lộ một lối đi nhỏ ẩn phía sau.
“Ngon! Có đường khác này.” (Nord)
“Tốt quá, nhưng… uhh… đường này đi ra đâu nhỉ.” (Iris)
“Ừm. Nó có thể dẫn chúng ta đến một nơi nguy hiểm như tổ của Thằn lằn Dung nham hoặc một nơi đầy khí độc…” (Kate)
“Có thể lắm. Nhưng chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác. Nếu không di chuyển, chúng ta sẽ chết đói ở đây. Mong là nó dẫn ra ngoài đi.” (Nord)
“Được rồi. Anh nói có lý. Nhưng Nord-san, em không nghĩ bọn em có thể bảo vệ anh nếu có chuyện xấu xảy ra đâu.” (Iris)
“Không sao. Anh hiểu. Hai đứa có thể bỏ anh lại nếu có chuyện gì xấu xảy ra. Anh sẽ không trách đâu… Thực ra anh cảm thấy áy náy vì đã đẩy cả hai vào tình huống này, nên…(Nord)
“Nord-san…” (Iris)
Bước vào một nơi nguy hiểm đồng nghĩa với việc tính mạng của họ sẽ gặp nguy cơ. Nord cũng không ngoại lệ, dù anh ta đã rèn luyện tốt đến đâu.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Iris, Kate đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Cô ấy quay sang nhìn Kurumi đang lủng lẳng trên ba lô của Iris.
“Gau?”


2 Bình luận
Thank trans!