• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

LN ~ Volume 2

Chương 16: Mối thù săn Ragni ~ P3

2 Bình luận - Độ dài: 5,343 từ - Cập nhật:

Sau khi tạo ra một vòng tròn ma thuật khác, chỉ với một cái chạm nhẹ từ đầu ngón tay, cả khu vực liền bị bao trùm trong ánh sáng chói lòa.

“Thời-Không ma pháp Cấp 10: Dimension Slash!”

Tức thì, những con ragni còn lại liền bị chém đôi làm đôi, thứ chất dịch cơ thể nhầy nhụa của chúng liên tục trào ra từ miệng vết thương. Đây chưa phải là ma pháp mạnh nhất của tôi, nhưng với bọn nhãi nhép này thì cũng đủ dùng rồi. Vả lại, làm như thế này sẽ không trúng phải những con mắt kia của chúng, thứ chúng tôi cần phải đem về làm bằng chứng.

Tôi bỏ mặc những cái xác ragni nằm vất vưởng lại rồi đi về phía Pomera và Philia.

“T-Tuyệt vời quá.” Pomera không còn dùng sức để giữ Philia lại nữa mà chỉ ngắm nhìn những cái xác nhện đang nằm lăn lóc trước mắt.

“Đôi khi dùng ma pháp cấp thấp lại tiện hơn nhiều,” tôi nói.

“…Cấp thấp á??” Pomera ngỡ ngàng.

“Philia-chan, em cho thứ đó biến mất đi được không?” tôi chỉ tay về phía quả cầu đầy cảm hứng Picasso đang trôi dặt trên bầu trời kia.

“Nhưng nếu để cô Rosemonde kia mách lẻo mọi người thì anh Kanata sẽ gặp rắc rối mất?”

“Anh nghĩ chắc sẽ không sao đâu.” Ít nhất là tôi hi vọng như thế.

Philia vừa nhún vai một cái quả cầu bí ẩn kia liền biến mất. Pomera thấy thì nhẹ cả người.

“Cơ mà thứ đó là gì vậy?” tôi hỏi.

“Quả cầu Dị hợm!” Philia tự hào nói.

Ừm, ừm, đúng là rất dị hợm.

“Vậy nó làm được gì?”

“A! Nó dẻo lại này, cau có này, rồi xoay vòng vòng này, rồi, ưm, nó điên lên, và rồi, uuuhhh…” Con bé phải chuyển sang dùng cả cử chỉ tay khi ngôn từ đã không còn có thể miêu tả thứ đó được nữa. Tôi nhìn mà vẫn không hiểu con bé đang nói gì cả, nhưng thứ đó biến đi mất là được rồi.

“Lần sau Philia sẽ cho Pomera và Kanata xem nhé!”.

Tôi thật sự mong là sẽ không có cái lần sau đó.

Sau đó cả ba chúng tôi hoàn toàn chìm đắm trong việc chống chọi với đợt ragni tiếp theo. Một chiến thuật khả hiệu quả mà tôi phát hiện ra đó là với những con đang tiếp cận gần thì cứ cho nó ăn một sút, sau đó Dimension Slash chém chết mấy con ở xa khá là xong. Cứ như thế, chỉ một lúc sau xác nhện đã chồng chất khắp nơi.

Dimension Slash còn thuận tiện hơn cả tôi mong đợi, phạm vi tác động cũng dễ kiểm soát hẳn so với những ma pháp diện rộng như Gravity Bomb. Thay vì gậy ra thương tích lớn lên mục tiêu, những đường kiếm ma thuật sắc bén của nó chỉ để lại những vết chém gọn gàng mà không ảnh hưởng gì đến nguyên liệu để thu thập lại sau. Dạo trước vì không có tác dụng lắm với những ác ma trong Nguyền Gương Dị Giới nên tôi đã không cho nó cơ hội thể hiện. Nhưng quan sát từng đàn ragni liên tục bị tàn sát, ấn tượng của tôi với ma pháp này đã thay đổi.

Pomera giương cây quyền trượng hướng về phía một đàn nhện. “Tinh linh ma pháp Cấp 5: Firefly!”

Từ không trung, một hỏa cầu dần hiện ra, bay thẳng về phía mục tiêu trước khi nổ tung, lửa cháy lan rộng khắp nơi. Những con nhện xấu số chỉ biết giãy chết trong ngọn lửa, cháy trụi mà bị hất văng tứ tung. May là vụ nổ đủ yếu để không phá hủy con mắt nào. Chẳng may thì có thể hơi cháy chút thôi, nhưng chắc vẫn nhặt về nộp lên được.

Còn về phía Philia, con bé vừa nâng tay lên thì đã có hai cánh tay trắng bóc trồi ra từ mắt đất.

“Vàaaaa, bùm!”

Chúng theo chuyển động của Philia mà chắp tay lại. Đôi bàn tay càn quét qua khu vực, hất văng bất kể ragni hay đất đá. Trong khi hơn chục con đã chết ngáp giữa hai lòng bàn tay, dịch cơ thể bắn tung tóe qua từng kẽ ngón tay. Một cái nhãn cầu đã dẹp bắn phọt ra ngoài lăn long lóc trên mặt đất. Hi vọng là chỗ còn lại ít nhiều vẫn còn nguyên vẹn một chút như vậy.

Mới đó đã chỉ còn lại đúng vỏn vẹn một trong sáu mươi con ragni còn sống.

“Thời-Không ma pháp Cấp 4: Short Gate.”

Tôi nhảy thụp xuống ngay sau một chú nhện đáng thương đang cố vùng vẫy bỏ trốn. Chỉ bằng một ngón tay quét qua giữa không trung, Dimension Slash liền tách con ragni thành hai.

“Tuyệt quá đi Kanata! Lần nào thời-không ma pháp của cậu cũng mãn nhãn hết á, đúng là sở trường có của cậu có khác!” Pomera hăng hái tiến lại gần.

“Nếu phải nói thì mặc dù không còn dùng thường xuyên nữa, nhưng tớ chuyên về hỏa ma pháp hơn. Nhắc đến sở trường về thời-không ma pháp chắc chỉ có Lunaère-san thôi…hình như vậy. Cô ấy lúc nào cũng chỉ dùng hệ này cả.”

Nghĩ lại thì, tôi cũng chưa bao giờ thấy Lunaère rơi vào tình cảnh ngặt nghèo đến mức phải tung ra tất cả mọi thứ. Có khi thời-không ma pháp vẫn chưa phải thế mạnh của cô ấy không chừng. Chẳng qua việc dùng thời-không ma pháp thường xuyên cũng chỉ vì nó tiện lợi quá thôi. Ngược lại có thể tử ma pháp mới là ma pháp chủ lực của cô ấy chăng, vì Lunaère có từng nhắc đến việc trở thành một lich đã tự động nâng cao thiên phú và sức mạnh của bản thân cô với nó.

Dù thế nào thì, hiện tại thời-không ma pháp vẫn là một giải pháp rất tối ưu. Nó không chỉ giảm bớt thiệt hại gây ra với môi trường xung quanh mà còn giữ lại xác quái vật đủ nguyên vẹn để thu thập lại. Nếu tôi dùng hỏa ma pháp để dọn sạch lũ nhện này thì chắc giờ cả cánh rừng này đã cháy rụi rồi. Đối với một người đang che giấu level thật của mình thì tôi không nghĩ nước đi đó khôn ngoan chút nào cả.

Xem ra cả tôi và Lunaère đều giống nhau khi sử dụng ma thuật khác với sở trường của bản thân.

“Hả…? C-Cái gì cơ? V-Vậy là, suốt thời gian qua những ma pháp kia vẫn chưa phải là sức mạnh thật của cậu sao…?” Pomera há hốc trong kinh ngạc, nhưng rồi cô cũng chỉ lắc đầu ngao ngán trước khi biểu cảm trở lại như thường. “Cậu thật sự lúc nào cũng toàn đem đến ngạc nhiên thôi, Kanata à. Như không bao giờ có điểm dừng vậy.”

“Nếu chỉ có thế mà đã ngạc nhiên như vậy, thì cậu phải chờ xem Lunaère-san cơ…ấy là nếu có cơ hội được gặp cô ấy. Cậu sẽ không bao giờ được cô ấy sẽ đem lại bất ngờ gì cả,” tôi đáp.

Pomera bỗng như trôi lạc về miền xa xăm nào đó, rồi như chợt bừng tỉnh ngộ. Tôi không chắc bản thân cảm thấy thế nào với cái suy nghĩ trong đầu cô nàng lúc nào.

“Cậu thật sự rất quan tâm đến Lunaère nhỉ Kanata?” Pomera hỏi, khiến tôi nhảy dựng lên.

Tôi khá chắc là mình đã dàn dựng cho Lunaère hình tượng của một bà cô già. Nhưng cho dù vậy, tôi vẫn lo rằng không biết Pomera đã đoán ra sự thật chưa. Tôi đã phải cố hết sức để không nghe như đang nói về người con gái tôi có cảm tình với.

“Ừ-ừ, tất nhiên rồi. Cô ấy giống như gia đình vậy. Vì, cậu biết đấy, cô ấy lớn tuổi hơn mà…” tôi đáp.

“T-Tớ biết người đó lớn tuổi, vì cậu từng nói rồi. Sao giờ nghe cậu như đang biện minh vậy…” Pomera nhìn tôi đầy ngờ vực.

Tôi thầm gửi lời xin lỗi đến Lunaère trong lòng. Những lời nói dối cứ chất chồng lên nhau như thế này. Không biết phải mất bao nhiêu năm nữa mới có thể được gặp lại Lunaère, nhưng chắc chắn sẽ không có gì ngoài mặc cảm tội lỗi lần sau tôi nhìn mặt cô ấy.

“Dù sao thì, chúng ta cũng làm được rồi Kanata! Chừng này đủ để kiếm một khoảng lớn đấy!” Pomera quay sang nhìn những cái xác ragno đang chất chồng thành núi.

Cứ tính mỗi con mắt là hai mươi lăm ngàn mà ở đây có đến sáu mươi con, xấp xỉ được tận 1.3 triệu đồng vàng. Tiền dễ kiếm đến thế là cùng, một khởi đầu tốt để tài trợ cho công cuộc nghiên cứu giả kim thuật.

“Có lẽ việc tạo ra thêm Thần Huyết Dược khả thi rồi! Rồi chúng ta sẽ tiếp tục với việc nâng level của cậu trong Nguyền Gương sớm thôi,” tôi rạng rỡ nói.

Pomera thì không hào hứng được như vậy. “Ưm…Cậu thật sự định tiếp tục chuyện đó sao?” cô khẽ hỏi. “Tớ thật sự nghĩ chúng ta cần phải làm đến thế đâu.”

Tôi có cảm giác rằng dường như Pomera không muốn nâng cao sức mạnh trong Nguyền Gương nữa hay sao ấy. Mặc dù tôi muốn trấn an rằng cô ấy sẽ làm quen với quá trình đó sớm thôi, nhưng cũng không thể bỏ mặc cảm nhận của riêng Pomera được.

“Chỉ nếu như cậu muốn thôi,” tôi nói.

“Ồ…Như thế có được không?”

Tôi đã bị đưa đến thế giới này bởi tên Naiarotop và những vị thần khác vì sở thích mua vui kinh tởm của chúng. Chỉ riêng việc đó thôi cũng đã đảm bảo về những cuộc đấu tranh với những du hành giả, mạo hiểm giả ác độc và vô số quái vật khác rồi. Tôi sẽ không bao giờ có thể an toàn được, dù cho có đã nâng level cao đến mức nào đi nữa.

Hiện tại thì khác chắc rằng sức mạnh của tôi đã vực ngưỡng tầm trung của thế giới này rồi, nhưng bóng người bí ẩn gặp phải trong Manaloch kia là bằng chứng cho thấy tôi không bao giờ được phép mất cảnh giác. Trên thế giới này sẽ luôn có những người mạnh hơn tôi.

Nhưng trường hợp của Pomera thì khác. Chỉ cần chúng tôi đường ai nấy đi, với sức mạnh hiện tại cô ấy đã có thể thuộc nhóm mạo hiểm giả sống trong hòa bình và an toàn mãi mãi rồi.

“Sẽ rất buồn,” tôi nói, “nhưng cậu hoàn toàn không có nghĩa vụ gì để ở lại cả. Tớ hoàn toàn có thể hiểu được nếu cậu muốn tách riêng ra.”

“Ấy? P-Phải như thế sao?” Pomera hỏi.

“Này, tớ xem như bị nguyền rủa đấy. Khả năng cao tớ sẽ bị kéo vào vô số tình huống khó khăn. Với level hiện tại của cậu, ở lại xung quanh tớ chỉ có nguy hiểm thôi . Có thể hiện tại vẫn còn ổn, nhưng sẽ rất rủi ro nếu không thúc đẩy cậu mạnh lên để có thể tự mình đối phó với mọi thủ đoạn đối phương. Cậu cũng không nhất thiết phải ở lại.”

Tôi thì đã tốt nghiệp khóa huấn luyện khắc nghiệt của Lunaère. Đối với Pomera, chỉ cần lên được khoảng level 3,000—hoặc ít ra tầm 2,000 gì đó như Philia là tôi vui rồi. Chỉ dừng lại ở mức 200 vẫn quá là nguy hiểm—đủ mạnh để thu hút sự chú ý của kẻ khác, nhưng không đủ để tự mình chống cự.

“C-Chắc là quá khứ của cậu có chuyện nào đó. Tớ có thể hiểu được.” Pomera nuốt nước bọt,rồi nhắm mắt lại như thể đang lưỡng lự chuyện gì đó. Khi đã đưa ra quyết tâm, cô mở mắt, nắm lấy tay tôi và siết chặt.

“Pomera-san?” tôi ngỡ ngàng trước thái độ kì lạ này của cô.

“Tớ muốn trở nên mạnh hơn để hỗ trợ cậu! Nếu như không quá đáng, tớ muốn được ở bên cạnh cậu!”

“Vậy có nghĩa là cậu cũng sẽ dốc hết sức để nâng level trong Nguyền Gương sao?”

“Ư-Ừm, tất nhiên rồi. T-Tớ sẽ cố hết sức,” Pomera lại trở nên rụt rè.

Tôi rạng rỡ siết chặt tay cô ấy lại. “Cảm ơn cậu! Tớ vẫn chưa có hiểu biết nhiều về thế giới này, vả lại chúng ta đã thân thiết thế này rồi, tớ cũng không nỡ nhìn cậu rời đi.”

“T-Thật sao?” Pomera chớp chớp mắt vài lần rồi rút tay lại. Má cô nóng đỏ bừng trong khi tay mấp máy nghịch lọn tóc trong xấu hổ. “Cậu không nỡ để tớ đi sap? He he…Tớ sẽ cố gắng hết sức vậy!”

“Philia cũng muốn được luyện tập trong gương!” Philia nhảy vào giữa cuộc trò chuyện.

Philia…mạnh hơn nữa sao?! Nghĩ thôi cũng thấy hãi hùng rồi.

Tôi rợn người trước suy nghĩ ấy. Nhưng mà chúng tôi cũng không cần phải cho con bé chơi thuốc hay sử dụng Nhẫn Ouroboros. Cho dù tôi có giết con bé bao nhiêu lần lúc ở dinh thự của Grand thì Philia vẫn trở lại mạnh mẽ hơn trước.

“Kanata? Philia cũng tham gia được phải hông anh?” Philia ngước nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh như chú cún nhỏ.

“Uhhh…” tôi ngập ngừng, nhưng may thay Pomera đã đến ứng cứu.

“K-Không được, Philia, em không nên thử đâu! Thật đấy. Nơi đó chẳng vui vẻ gì cả! Em cần phải là một cô bé ngoan và nghe lời anh Kanata nhé!” Pomera nói, trước khi quay sang nhìn những cái xác nhện chất đang nằm la liệt khắp cả cánh rừng xung quanh. “Cơ mà..giờ chúng ta còn phải thu thập lại mắt ragno nhỉ? Làm sao bây giờ?”

“Chắc là nên gom tất cả lại một chỗ đã. Xem ra còn nhiều việc phải làm lắm đây,” tôi nói. Một quả Gravity Bomb có thể dễ dàng hút tất cả lại một chỗ, nhưng như vậy thì chỗ nhãn cầu kia cũng sẽ đi tong…chưa nói đến tổn hại lên những cái cây nữa.”

“Để Philia làm cho!” Philia rạo rực chạy ra phía trước và nâng tay lên.

Đôi bàn tay trắng muốt quen thuộc lại trồi lên từ mặt đất và bắt đầu càn quét cả địa hình cánh rừng như người nhân viên phục đang phủi vụn bánh trên bàn ăn. Cứ thế chỉ trong chốc lát toàn bộ ragni đã nằm gọn thành đống ngay dưới chân chúng tôi.

“Philia rất giỏi luôn đúng không anh! Đúng hông?!” con bé khúc khích nói.

“C-Cảm ơn em nhé, Philia-chan,” tôi đáp. Quá ư là tuyệt vời luôn đằng khác ấy chứ.

Tôi và Pomera liền xắn tay lên cầm dao vào việc, thu hoạch lại mắt nhện. Philia tạo thêm những cánh tay nhưng lần này nhỏ hơn và xếp cho chúng thành cả một hệ thống dây chuyền móc từng nhãn cầu từ xác nhện chết. Hiệu quả tốc độ hơn chúng tôi nhiều. Cứ mỗi con mắt chúng tôi cặm cụi móc ra được thì con bé đã thu hoạch tận mười cái, thế là cả tôi với Pomera đành nghỉ để Philia làm hết phần còn lại.

“Hãy khen Philia đi nào!” con bé sung sướng vùng vẫy lên xuống, trên mặt đầy vẻ tự mãn. Mấy cánh tay đang làm việc cũng đồng loạt hưởng ứng.

“P-Philia thật tuyệt vời!” Hi vọng em ấy sẽ không làm gì giống như thế này trước mặt người khác khi về tới Manaloch.

Cứ tưởng tượng khung cảnh những bàn tay mọc lúc nhúc từ đâu dưới đất lên như cây cỏ vừa dị vừa trắng bệch nghĩ thôi cũng đã thấy rùng mình. Nhìn Pomera xem, cô ấy nhìn cánh đồng tay kia mà cũng ngẩn ngơ không biết phải nói gì.

“Đ-Được rồi,” sau một thoáng bình tĩnh lại, Pomera lên tiếng, “tớ cho rằng số ragni này chỉ là một phần nhỏ trong đàn mà thôi…”

“Quy mô của cuộc bạo này bất thường đến vậy sao?” Pomera gật đầu sau câu hỏi của tôi.

“Bình thường chuyện này không thể nào xảy ra gần một thành phố như thế được—nhất là khi nơi đó có đến hai mạo hiểm giả bậc A đang hoạt động.”

Là tên Alfred kia và Rosemonde. Alfred có vẻ như chỉ đang ghé ngang qua thành phố này thôi, nhưng nghe bảo Manaloch vẫn là nhà của nhiều mạo hiểm giả bậc A khác. Phông phanh từ đâu nơi này còn có cả mạo hiểm giả cấp S, nhưng chắc là tin đồn thất thiệt. Dù sao thì, vấn đề này xem ra chỉ có thể giải quyết dưới sự hợp lực của các mạo hiểm giả cấp cao.

Nhân loại của Locklore bị dồn ép đến thế sao? Tôi đã biết mạo hiểm giả rank A thật ra yếu đến nhường nào, nhưng đây là thế giới nơi tôi vừa mới chạy ra ngoài Cocytus đã đụng độ phải Zophilia đấy. Con người ở đây không khác nào sống giữa cán cân của sự sống vậy khi mà thậm chí những người hùng, hi vọng duy lớn nhất của họ lại không mấy có ích gì cả.

“Đến Rosemonde còn gặp rắc rối với những con ragni này…”

Cứ cho là khi tấn công tôi cô ta đã trót dùng phần lớn ma lực dự trự và tự làm mình bị thương đi. Nhưng tôi vẫn không tài nào tưởng tượng ra cảnh con người đó có thể một chọi lại sáu mươi ragni và dành chiến thắng cả. Cứ xem như bên đàn nhện cũng sẽ chật vật, cân sức đi, nhưng dù vậy…

“Bởi vì thế nên chuyện này mới kì lạ,” Pomera lên tiếng. “Việc quái vật nổi loạn là chuyện sẽ xảy ra theo thời gian, nhưng chung quy vẫn rất là hiếm. Quy mô này lại xuất hiện khắp nơi quanh Manoloch. Thật sự rất là…kì lạ.

“Nhân viên của hội có nói đây tình huống đặc biệt.”

Điều đó cũng giải thích cho lí do tại sao mắt ragno lại có giá đến vậy. Chính quyền hẳn vẫn là đang cố gắng che đậy tình hình thật sự của Manaloch khỏi công chúng.

Pomera suy tư một lúc. “Thành phố này không thiếu mạo hiểm giả cao cấp, lí ra phải thường xuyên tổ chức các đợt đi săn mới phải. Như thế có nghĩa là cá thể loài ragni này đang sinh sản với tốc độ nhanh đến mức mạo hiểm giả chúng ta giết không kịp.”

Phán đoán này dấy lên vấn đề rồi đấy. Ngộ nhở thật sự như vậy thì sớm muộn gì cả Locklore này sẽ bị nhấn chìm trong đám nhện. Tởm thật.

“Có lẽ chúng ta nên thận trọng hơn một chút,” tôi nói. “Ban đầu vì phần thưởng khá hậu hĩnh nên chúng ta không nghĩ gì nhiều. Lần này thì không sao, nhưng…”

Pomera bỗng cười khúc khích. “Có bất cẩn đến đâu cậu chắc vẫn sẽ ổn thôi.”

Tôi đang nói chuyện nghiêm túc, thì Pomera chỉ vẫy tay một cái qua chiến trường trước mắt để thể hiện quan điểm của mình. Tôi đành cười xòa và nốc một ngụm nước từ túi da.

Pomera nhảy dựng lên trong kinh ngạc, và nhanh chóng đứng dậy.

“K-Kanata! Có thứ gì đó đang đến! Là quái vật…và cả một người nữa! Hình như họ đang bỏ chạy khỏi lũ quái vật!”

“Không cần phải hoảng hốt như vậy. Chắc vẫn chỉ là mấy con nhện ragni thôi.” Nếu sai thì mấy con quái vật đó cũng không thể tạo thành uy hiếp gì với chúng tôi cả.

“Không phải vậy! Kanata, có người đang đến đấy!” Pomera chỉ tay về cả rừng tay của Philia. “Chúng ta phải làm gì đó với những cái này!”

“Khặc!” Tôi vô tình sặc nước đầy cả người. Vừa ấn nhẹ vào cổ, tôi ném túi nước da sang một bên rồi quay sang phía Philia. “Philia-chan! Em cho chúng biến mất đi! Chỉ một lúc thôi! Xin em đấy! Anh không thể giải thích nhưng không làm ngay thì không được đâu!”

Philia bối rối trong giây lát rồi liền mỉm cười và cho những cánh tay kia biến mất hết. Chúng tan biến trong ánh sáng và những cái xác nhện mới còn đang xử lý trước đó liền rơi xuống đất. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chạy ra từ phía cánh rừng là Rosemonde, người vẫn đang đầy thương tích. Bộ giáp dường như lại có thêm vài vết nứt, xem ra chưa chạy được về tới Manaloch đã gặp phải phiền phức rồi.

“Này! Mấy người giúp tôi một chút được không?! Chắc là mọi người xử lý được chúng mà nhỉ!” Rosemonde tha thiết gào lên, mặt trắng bệch. Một đàn ragni đang đuổi phía sau, bao gồm cả ba con ragni khổng lồ cao sáu feet.

Còn có biến thể lớn hơn nữa à?!

“Ng-Người gì mà quá đáng thật…” Pomera nhìn về phía Rosemonde hừ lạnh.

Tôi biết hành vi dẫn dụ một đàn quái vật đến vị trí của các mạo hiểm giả khác có thể được xem là tội trạng, nhưng tình huống này trông có vẻ giống như là hành động bộc phát trong lúc tuyệt vọng hơn là mang ý thù địch.

“Ragni khổng lồ sao, hừm…” Tình báo của Hội không đề cập gì đến sự tồn tại của những cá thể khổng lồ này.

“Nàaaay, mấy đứa kia, mau dụ chúng đi chứ! Đừng ì ra đó nữa là chúng ăn thịt tôi mất!” Resomonde tiếp tục hét vừa chửi rủa chúng tôi trong khi phải chạy vòng vòng xung quanh, cố gắng hết sức để không bị đàn nhện theo sau đuổi kịp.

Thái độ khác hẳn hoàn toàn so với lần trước. Điều đó chứng minh rằng bọn nhện này nguy hiểm đến nhường nào.

“Mấy con to xác này không đùa được đâu! Lớp vỏ ngoài của chúng quá dày, những đòn công kích nửa vời chẳng đem lại tác dụng gì cả!” Cô ta thở sắp không ra hơi nữa rồi nhưng vẫn cố đẩy cục than này sang cho chúng tôi. “Một con thì còn được chứ tôi không xử lí nổi từng này đâu! Kéo bọn chúng ra bớt đi!”

Vậy những con to hơn chuyên về phòng thủ sao?

“Á!” Rosemonde vì không để ý thấy những con nhện trồi từ bên dưới lên nên liền trượt chân vấp ngã. Vừa bắt được con mồi, những con ragni cỡ thường liền lao vào bám lấy chân cô ta để những con lớn hơn áp sát.

“Thôi nào, tha cho tao đi mà! Bọn mày không muốn nếm thử đâu! Thịt tao có vị tệ lắm!” cô hét toáng lên.

Tôi nhảy bổ vào giữa Rosemonde và một con nhện lớn, sẵn sàng cho con quái vật ăn ngay một kiếm để cứu cô ta khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

“Kanata!” Pomera vội cảnh báo. “Đừng làm vậy! Ý là, cậu không cần phải làm đến thế—!”

Bằng chuyển động nhịp nhàng, tôi rút thanh kiếm ra và chém xuyên qua con ragno khổng lồ đang lao tới. Uy lực còn lại vung ra từ lưỡi kiếm xé nát cả mặt đất và thổi tung những con nhện bé hơn đi xa. Cây cối thi nhau đổ rạp khi chấn động lan đến phía mép rừng.

Con nhện khổng lồ bị chém thành hai nửa phân hủy thành một loại cát đen trước khi đổ gục.

“Chậc, lại quá đà rồi…” Tôi tra kiếm lại vào vỏ. Rosemonde bên cạnh sững sờ nhìn tôi, miệng run rẩy há hốc không thôi.

“Không thể nào, tên nhóc cậu…Tôi còn không thể để lại một vết xước,” cô ta run rẩy nói.

“Ờm…cô có ổn không?” tôi hỏi.

“Đ-Đương nhiên, tôi mà chiến đấu trong trạng thái tốt nhất ngay từ đầu thì đã không gặp vấn đề gì rồi,”  Rosemonde vững vàng nói.

“Đ-Được thôi…”

Philia chạy đến chỗ tôi. Với một cái vung tay, em ấy gọi cánh tay trắng trồi lên từ mặt đất ngay trước chúng tôi. Tôi hi vọng Rosemonde không thấy gì cả thì hơn, nhưng chuyện đã bại lộ rồi.

Trong thoáng chốc, con mắt sau mu bàn tay nhìn thẳng vào Rosemonde rồi nháy mắt. Philia trông tự hào ra mặt. Tôi có cảm giác hình như hành động đó dường như là để trấn an cô nàng kia, nhưng…không hiểu quả cho lắm thì phải.

Rosemonde mặt cắt không còn một giọt máu, đôi mắt nhìn đăm đăm cánh tay trắng không rời.

“Hây da!” Philia làm một tiếng hô xung trận thật dễ thương rồi siết chặt nắm tay lại. Cánh tay khổng lồ thế là nghiền nát một con ragno cỡ lớn khác, chất dịch bắn vang tung tóe khắp nơi. Xem ra khung xương dày không giúp ích gì được cho chúng lắm.

Rosemonde sững sờ đắm nhìn trong kinh ngạc một lúc trước khi đột ngột tát thẳng vào mặt mình vài cái.

“C-Cô làm cái gì thế?! Chưa đủ vết thương nữa sao!” tôi hét.

“Bình tĩnh nào, Rosemonde!” cô ta lẩm bẩm như đang tự nhủ với chính mình. “Ta là…ta là Kẻ hủy diệt Rosemonde, mạo hiểm giả rank A! Những tên này chỉ là kẻ quái dị mà thôi!”

Cả người cô ta đã chằng chịt vết nhên cắn, nhưng chắc không phải bị chấn thương não luôn đấy chứ.

Pomera vung cây trượng về phía con ragno khổng lồ. “Tinh linh ma pháp Cấp 8: Nanh vuốt của Laelaps!”

Một con lôi lang ngưng tự trước mắt nữ bạch ma pháp sư, rồi phóng lên kẻ địch phía trước và để lại sự hủy diệt theo sau. Nó vượt lên những con ragni bình thường, dẫm đạp chúng, nướng cháy tất cả bằng dòng lôi điện theo mỗi bước chân. Khoảnh khắc nó chạm đến những con ragno lớn hơn ở hàng sau đàn nhện, con côn trùng xấu số co giật, quằn quại trong âm ỉ trước khi đổ ập xuống đất như đống tro nghi ngút khói.

“Xong những con to kia rồi Kanata! Chúng ta giải quyết chỗ còn lại thôi nào!” Pomera gọi đến trong khi liên tục ném hàng tá phép về phía bầy ragni vô tổ chức đang rối loạn.

Rosemonde nhìn về phía Pomera, mặt trắng bệch.

“B-Bình tĩnh nào. Mình cũng có thể làm được như thế mà. Chắc thế. Chắc là…mình…mình rất mạnh mà…” Rosemonde ủ rũ. Cô ta đã ngã khuỵu trên nền đất từ nãy, giờ lại quay sang ngồi hẳn xuống ôm lấy đùi. “Chuyện quái gì đang diễn ra thế này…”

Xem ra là Rosemonde sẵn sàng đối mặt với sự tồn tại của hai mạo hiểm giả vượt trội, nhưng đến tận ba người thì quá quắt rồi.

“Tên này và con bé kia mạnh một cách quái dị thì không nói đi, nhưng…đến cả con nhỏ khù khờ kia cũng có thể ném ma pháp cấp tám ra như không là thế nào!”

“Cô nói gì cơ!” Pomera đang giết thêm vài con ragni thì nghe được.

Rosemonde có vẻ như cũng không để ý gì đối phương. Cô ta cứ ngồi tự kỉ với chính mình. “Đã vậy, đó lại còn là tinh linh ma pháp. Thứ đó khó kiểm soát lắm đấy! Thế…thế mà con bé đó lại không dính phản phệ nào. Nhìn lại mình này, phải mặc cái thứ áo giáp nặng trịch, trì trệ lại đi săn một mình chỉ vì muốn tiếp tục lối chiến đấu này…”

Này tôi không nghĩ lại phải nghe người khác khủng hoảng tâm lý trong khi giải quyết bọn ragni này đâu.

Sau khi giải quyết luôn cả những con nhện của cô nàng kia, Pomera đã chữa trị cho Rosemonde bằng bạch ma pháp. Mạo hiểm giả rank A này thần trí vẫn chưa được tỉnh táo lắm. May là không có vết thương nào chí mạng, mặc dù người cô ta vẫn chằng chịt vết cắn ở những chỗ mất giáp.

Philia và tôi tù tì lấy lại chỗ nhãn cầu. Một công việc gớm ghiếp vì chỉ một lúc thôi tay tôi đã nhầy nhụa trong chất dịch của bọn nhện này. Tôi bắt đầu lo rằng những hoạt động như thế này sẽ không ảnh hưởng xấu đến một đứa trẻ như Philia.

“Kanata! Anh nhìn con mắt to chưa này! Cứ như mười cpn mắt bình thường mà gộp lại ấy!” Philia, cả người đầy máu, nhấc một con mắt vẫn con đang nhỏ dịch từ con ragni khổng lồ lên trên đầu.

Ừm. Con bé sẽ ổn thôi.

“Chắc là…hết rồi đấy,” một lúc sau, tôi lên tiếng khi vừa thu hoạch xong con mắt cuối cùng.

Ban đầu chúng tôi chỉ gom được khoảng sáu mươi thôi. Nhưng nhờ có Rosemonde kiếm được thêm ít nhất bốn mươi nữa mà giờ tổng số đã lên đến cả trăm.

Vốn dĩ còn có ba con ragni khổng lồ nữa. Nhưng một con đã trở về cát bụi rồi, nhờ ơn thanh Thánh kiếm của Gilgamesh—tôi thật sự cần phải kiểm soát những chuyện như vậy lại. Một con nữa thì bị phép thuật của Pomera thiêu cháy, may thay con mắt bị khét kia ít ra vẫn nguyên vẹn. Mặc dù sắp cháy thành cục than đến nơi nhưng như thế vẫn đủ để đem về xác minh rồi. Ngạc nhiên thay là con ragno bị Philia bóp cho nát bét lại hoàn toàn nguyên vẹn.

“Chỗ này chắc được đâu đó 2.5 triệu đồng vàng rồi,” tôi noi.1

Biết đâu còn được thưởng thêm cho hai con ragni khổng lồ kia. Tôi cũng không rõ bọn chúng đáng bao nhiêu tiền, nhưng hi vọng ít nhất cũng được hơn một trăm ngàn đồng vàng.

Tôi thấy phấn chấn hơn hẳn. Với thứ này chúng tôi sẽ có đủ tiền để tha hồ nghiên cứu luyện kim thuật. Chúng tôi vẫn có thể tiếp tục đi săn thêm đến hết ngày, nhưng chừng này chắc là đủ rồi. Mà cũng không gây ra quá nhiều chú ý nữa.

“À, quên mất,” tôi nói, “cô có giết được con ragni nào không, Rosemonde? Chúng tôi có thể giúp cô thu hoạch lại xác đấy.”

“…Thôi quên đi. Tôi chỉ muốn về nhà nằm lăn ra giường thôi.”

“Đ-Được rồi.”

Rosemonde trông ủ rũ—là rõ. Nhìn cô ấy nhỏ bé hơn lúc đầu nhiều. Chắc cũng do phần lớn bộ giáp kia đã nát vụn, nhưng cô ta vẫn lê bước một cách nặng nề trên đường trở về Manaloch.

Thật may là cô ta cũng đồng ý hứa rằng sẽ không hé nửa lời với ai về chuyện ngày hôm nay nếu chúng tôi cũng vậy. Cô ta cho rằng dù sao cũng sẽ không có ai tin cô ta cả.

Tuy bốc đồng, nhưng theo tôi thấy Rosemonde không phải kiểu người thù dai. Chắc là cô ta sẽ không bán đứng chúng tôi sau khi được cứu mạng đâu.

“Mấy con ragni khổng lồ đó…Rắc rối sắp tìm đến Manaloch rồi,” Rosemonde lẩm bẩm. “Mình phải nghĩ xem có nên bỏ đi sớm hay tiếp tục ở lại chiến đấu thôi...”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ôi vl mấy tháng r, quên hết r 😓
Xem thêm