Tôi nhìn thấy sự toxic trong romcom, đó là thứ mà tôi dùng để tẩm bổ mỗi ngày.
Gửi tới tác giả Lãng Tùy Bút của Máu, Thịt và Em. Đây là một bài review muộn màng mà tôi vội vã viết ra với từ những trải nghiệm khi đọc qua truyện của tác.
Nhưng quan trọng hơn hết, bài viết này là khách quan và chỉ là viết theo khẩu vị và cảm nhận của tôi. Tôi có thể sai, nhưng tôi nghĩ những gì mình muốn nói sẽ giúp ích được gì đó cho tác trong quá trình cải thiện bản thân. Rồi, vào bài nhé.
____________________
Nói sơ qua một chút.
Mình là một độc giả không thường trực trên Hako vì ít bộ có thể chiêu đãi được khẩu vị của mình, tức là mấy bộ có quan hệ toxic, đáng lí không nên ở với nhau nhưng vẫn vì một khiếm khuyết bào đó mà vẫn phải trụ lại. Đa số tác phẩm như thế thường không chiếm nhiều ở đây nhưng có ở AO3, và khi phát hiện ra bộ truyện này phải nói là mình đã rất có kỳ vọng về một bộ truyện tình yêu máu me, điên cuồng (chủ yếu là do bìa đem lại ấn tượng đấy) nhưng bất ngờ thay nội dung lại có vẻ 'nhẹ nhàng' hơn so với ấn tượng ban đầu. Tuy nhiên đó không phải là điều đáng thất vọng, mặc khác nó lại trở nên rất dai dứt cho người đọc. Riêng tôi thì đó là một loại hương vị mới, đủ ăn.
Ok lải nhải xong rồi giờ vào việc chính nè.
____________________
I. Văn Phong - Ổn(?)
Đầu tiên cũng là thứ cơ bản nhất khi chạm vào bộ truyện của bạn, đó là văn phong có phần bộc trực. Không hẳn là thô nhưng để nói là uyển chuyển thù vẫn chưa tới, tôi thấy sự gai góc trong đó, xét đến việc tác nói viết để xả stress thì cũng hiểu được. Khi mà lão thả lỏng thì chăm chút khó mà toàn diện ha? Nhưng vấn đề lại nằm ở đó, lão thể hiện cái tôi quá nhiều và khi đó, tôi nhận thấy sự lặp lại trong chính những đoạn văn. Thành thực thì, với một người đã trải qua bao nhiêu cái fic nghiệp dư, nó không phải là vấn đề lớn nhưng tôi vẫn nghĩ rằng tác giả có thể cải thiện và làm tốt hơn, vì chính tác và cũng vì tệp độc giả mới sẽ tiếp cận tác phẩm này. Xét đến thái độ niềm nở và cởi mở của tác thì chỉ cần thụt lùi những ngày đăng chương lại và chau chuốt lâu hơn, đọc lại nhiều và sữa chữa, tin rằng sẽ trở nên tốt hơn.
I.1 Show, Don't Tell - Psychological? (Ở đây có khen nè)
Sau khi đồng hành với tác một thời gian thì mình cũng nhận thấy sự tiến bộ trong phương diện này của tác, từ việc ám chỉ bộ trang phục nhàu nhĩ đến mô tả ngoại hình của Lylia ngày một khác đi mỗi khi cô xuất hiện. Bên dưới là một vài nhận xét và phân tích của mình.
*"Lylia không trả lời. Cô vẫn bước từng bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh giường của cậu, ánh mắt khẩn cầu. Bộ váy đồng phục nhà trường hơi nhàu nát, nếp gấp không phẳng phiu như thường ngày, làm cô trông tơi tả hơn."*
*Leon nhìn cô gái ngồi co ro trên giường mình, im lặng như một con búp bê bị vứt bỏ. Hơi thở của cô đều đặn, nhưng là đều theo nhịp hấp hối của một kẻ đang run rẩy, như thể mỗi lần hít vào đều cần rất nhiều sức lực.* - trích chương 1.
Ấn tượng đoạn này đem đến cho mình là gì? Đó là Lylia rất tiều tụy, gần như người mất hồn, nhưng cái hay ở nó là tác dùng trang phục của cô để chỉ ra cái sự sa sút ấy. Tác không nói cố ấy buồn thế nào, tuyệt vọng ra sao, tại sao lại tuyệt vọng, vì cớ gì mà lại ra nông nỗi này. Lão chỉ ra tình trạng của cô và cách mà sự bỏ mặc của Leon tác động đến cô thế nào, để người đọc tự hỏi cô phải yêu nhiều ra sao để trở thành bộ dáng như vậy? Giữa hai người họ là quan hệ một chiều hay hai chiều? Nhưng tệ ở chỗ với 3k từ thì tác vẫn chưa khai thác được động cơ thực sự của cô nàng, không gì ngoài việc 'cậu không chịu gặp tôi'
Đấy là một trong những đoạn ở đầu thôi, cái ở sau mới là thứ mình muốn thấy xuyên suốt bộ truyện này.
*"Lylia đứng chết lặng trước cửa, bàn tay vẫn còn vương trong không khí, ngón tay co quắp lại như thể đang đợi một cái chạm nhẹ, một lời giải thích, hay chỉ là một chút chần chừ dù mong manh đến mấy từ phía sau. Nhưng cánh cửa cô vừa đóng lại chỉ lạnh lùng phản chiếu ánh đèn vàng lờ mờ lên mặt cô, khiến mọi cảm xúc trên đó được phơi bày trần trụi mà không còn gì khác để bấu víu."* - trích từ chương 13.
Đoạn này nói lên thứ gì? Đó là Denial đó, là sự phủ nhận và níu kéo chút hy vọng cỏn con còn lại đó! Tôi không biết lão tác có ny chưa và có từng rơi vào tình cảnh tương tự không nhưng đây đích xác là những gì mà "bọn yêu nhau" nghĩ khi cãi một trận rồi bỏ đi. Tác không nói cô còn chút hy vọng, cô vương vấn một lời níu kéo tác tả cô ấy chờ, chờ một lời xin lỗi không bao giừo đến. (Phải nói là lão này thiên vị Lylia thấy mồ, so với chương nội tâm Leon thì hơn hẳn ạ)
*"Chắc chắn là do cô chưa đủ mạnh, chưa đủ đẹp, chưa đủ để đáng được giữ lại. Nếu cô hoàn hảo hơn, nếu cô có thể trở thành người không bao giờ làm phiền anh, không bao giờ khiến anh mỏi mệt, liệu anh có quay lại không? Liệu ánh mắt từng nhìn cô như cả thế giới ấy có xuất hiện một lần nữa?
Cô cắn môi đến bật máu, mặn chát. Thực tại không còn mơ hồ nữa, máu rỉ ra nơi khóe miệng kéo theo một cơn đau âm ỉ nơi đầu lưỡi, lan dần khắp người như thứ minh chứng cuối cùng rằng cô vẫn còn tồn tại.
Vẫn đang thở, vẫn đang sống, và vẫn còn yêu..."* trích chương 13
Denial, phủ nhận, phủ định, lẩn tránh. Qua đoạn này, tôi biết gì? Tôi biết Lylia chưa từng đổ lỗi cho Leon và luôn nhận rằng mình sai, cô thậm chí còn không biết mình sai ở đâu nhưng cái niềm tin độc hại ấy cứ như một thứ để cô che mờ mắt mình, phủ nhận rằng Leon không yêu cô, phủ nhận sự thật rằng mình đã bị từ chối.
Và ở sau sự phủ nhận, khi mà người ta buộc phải nhận định được sự thật và tình hình của bản thân thì họ sẽ phản ứng thế nào? Nổi giận, anger, phát tiết. Và đó là chính xác những gì tác đã tả ra mà không 'nói' với độc giả lời nào về nó.
I.2 Kỹ thuật viết rãi vàng? (Gold coin writing techniques)
"*Cô lao về phía giá sách, đôi tay co lại như một phản xạ, rồi đột ngột giật mạnh. Tập sách rơi loảng xoảng xuống sàn, lật tung, văng vãi khắp nơi như những tháng ngày đã trôi không thể sắp lại. Một quyển vở dày rơi mở ra trang cuối, nét chữ của cô, nghiêng nghiêng, cẩn trọng, viết về anh, từng đoạn ghi chú cách pha thuốc hồi phục cho những vết thương mà Leon hay gặp. Từng chữ bỗng trở thành gai nhọn, cô rút phăng nó ra, vò nát, ném thẳng vào tường."* trích chương 13
Rãi vàng trong viết lách là những chi tiết nhỏ nhưng đắt giá được gieo rắc có chủ ý để giữ chân người đọc và tăng chiều sâu cảm xúc. Trong đoạn này nhé, "trang cuối ghi chú cách pha thuốc hồi phục cho những vết thương mà Leon hay gặp" là một xu vàng: một mảnh ký ức nhỏ, dịu dàng nhưng đầy tổn thương, được thả vào đúng lúc để làm nổi bật mâu thuẫn cảm xúc của cô, tôn lên sự giận dữ của cô khi chính tay xé đi những ký ức quý giá từng đổ bao nhiêu công sức vào ấy. Nó khiến hành động xé và ném trở nên thấm thía hơn, chứ không đơn thuần là cơn giận vô cớ nữa.
Nói nữa thì đến mai mất, chương 8, 6 cũng làm khá tốt ở những mảng này nhưng để chọn ra đại diện thì tôi vẫn là trích ra từ 13. Tiếp theo!
II. Nội Dung - (dưới 70k chữ cho đến hiện tại)
Khen trước nè. Có Spoil nha.
Được rồi đây không phải là thứ mà một từ 'Ổn' hay 'Tốt' có thể nhận định. Nhưng hãy sơ lược qua một vòng trước nhé.
Bắt đầu bằng việc Lylia dùng tính mạng mình để đổi lấy sự thỏa hiệp của Leon, ta đến với những vòng xã hội khác của cậu trai này. Không biết xui rủi thế nào cậu tình cờ được xếp vào chung nhóm với nhân vật chính và những bài diễn tập cũng từ đó diễn ra. Ở đây, Leon không thực sự nghĩ nhiều về các nhân vật và hậu quả về việc làm thân với họ, nhưng xét về tổng thể, thằng cha này đến mạng của mình còn xem nhẹ thì đầu óc đâu ra nghĩ về mấy cái đấy.
Sau trận combat nảy lửa, ta chuyển sang tag 'Psychological' (lúc đấy tác chưa cho tag này vào, tôi phải nhắc lão mới thêm). Cá nhân tôi, đọc 1 bộ romcom toxic thì khía cạnh tâm lý là không thể bỏ qua. Những chap mới nhất thể hiện được cái tiến triển trong nhân vật, Lylia từ yêu sai và hèn tiến hóa thành cực đoạn, nghía qua trong đầu Leon thì cũng thấy tại sao gã hành động thế này và cái gì đã xảy ra. Đến lúc này thì ta cũng biết là có gì đó sai sai rồi, Leon, người xuyên không thậm chí có vẻ đã được xấp đặt bởi một Leon khác, nhân vật nguyên gốc của thế giới mà cậu trai này xuyên vào. Những bí mật như lời hứa năm ấy, những xấp đặt từ mối quan hệ có sẵn cùng di vật mà Leon để lại cho chính mình. Đến đoạn này thì tôi đã muốn hỏi lão tác rằng "tag MYSTERY đâu!" nhưng vẫn chưa đến thời cơ nên thôi cúp cái pha xuống.
Chê nè.
Các chương đầu chưa làm tốt vai trò hook độc giả vào câu chuyện, đấy là phàn nàn của tôi. Việc nó thể hiện một cuộc sống tầm tầm trước sự thay đổi cũng là một điểm sáng nếu tác khai thác về sau này, nhưbg ở thời điểm hiện tại thì chưa thấy tác triển khai đến. Tôi tin là tác có thể làm tốt hơn, vốn các chương phân phối nội dung không đều nên cũng khó mà nói, thú thật nó làm tốt cái vai trò "bình yên trước cơn giông" nhưng những chương đầu không dùng để đảm nhận những vai trò đó.
Phân bổ thông tin có phần chưa hợp lí, việc Arcadia là một học viện trọng pháp sư đã được mô tả từ thiên kiến ở chương 2 nhưng tôi vẫn chưa thực sự thấy tác thể hiện được cái 'trọng ma thuật' ấy mà chỉ tàm tàm skip qua mấy lớp pháp thuật mà Leon đến học chỉ đề sinh tồn. Biết là tác muốn khai thác các nhân vật và set up mối quan hệ trước nhưng tôi nghĩ những thông tin này vẫn có thể được đồng thời triển khai.
Đính chính lại: đây là một góc nhìn chủ quan. Mình có thể sai.
III. - Nhân Vật.
Hiện tại chúng ta xoay quanh dàn nhân vật chính gồm 4 người:
- Leon Whitewood.
- Lylia.
- Isaac Von Rother.
- Eleinia Windlace.
Điều đầu tiên, nhân vật chính.
Leon của chúng ta là một nhân vật kiệm lời và đề phòng với mọi thứ, và cũng khó mà trách được khi mà quanh anh toàn những người khiến anh bị nhìn thấu. Leon là một nhân vật chính mang tin thần trách nhiệm rất cao và đạo đức cũng thuộc dạng tốt(?) Cậu không bài trừ ai và nhận thức rõ được sụe thao túng của Lylia, tuy vậy vẫn tuân theo lời cô.
Điều này tạo sự mâu thuẫn ban đầu, cho đến khi ta ghé chơi trong đầu cậu ta có gì.
*"Rồi khi cậu nhận ra mình chỉ bám lấy cô để cảm thấy mình hữu dụng, rằng mỗi lần cô cần cậu là một lần cậu thấy mình có giá trị, thì cũng là lúc cậu hiểu: yêu cô không phải là để cô chiếm lấy mình, mà là đủ tỉnh táo để ngừng việc lợi dụng cô…"* trích chương 16.
Việc tác build cho Leon một cảm giác tách rời thực tại và phân ly nhân cách thể hiện tốt được sự bài trừ thế giới mới của cậu nhưng vấn đề của tác là đến tận CHƯƠNG 16 mới có thể nêu lên tâm lý này một cách cặn kẽ. có nghĩa là tác dùng hơn 60k chữ chỉ để set up định hướng nhân vật, vấn đề. Sau hơn 60k chữ mới thực sự là đặt ra vấn đề thực sự thì có quá đỗi dông dài rồi không? Đâu phải ai cũng kiên nhân như tôi a, có người đã bỏ đi từ những chương đầu rồi.
Lylia.
Ban đầu tôi đã nghĩ hình mẫu của cô nàng này là một yandere điển hình nhưng tự hại thay vì hại người mình yêu. Thích guilt trip Leon và có vẻ như là sẵn sàng từ bỏ mọi thứ. Nhưng hóa ra cô nàng lại khá hèn, và lý do vì sao thì cũng mãi đến chương mới nhất tức là sau 60k chữ chúng ta mới rõ, Leon ban đầu thì là cho cô nàng niềm tin, cho cô sự an toàn rồi nhận ra là mình cũng có hảo cảm với cô xong tự rút lui còn cô nàng thì chả biết gì mà tưởng mình bị chán rồi, đâm ra lấy mạng mình uy hiếp Leon.
Char dev thì mình đã nói ở bài đánh giá sao trong truyện rồi, dev ngầm, dần tin tưởng Leon qua các chương để rồi khi được nhắc lại về sự thật thì mới vỡ òa lần nữa.
Isaac.
Cu cậu này được xây dựng dưới hình mẫu là một quý tộc lười nhắc và một nụ cuoeì gian xảo, thích phân tích người ta, có sự kiêu hãnh của quý tộc khi nhắc đến bảo vệ dân thường nhưng cũng không kém phần hài hước và thể hiện rõ sự chán ghét với giới quý tộc. Amh chàng rõ là được dùng để đóng vai trò cây hài giữa 4 nhân vật, thoại thường là đùa cợt, chỉ khi nghiêm túc mới ngừng đùa.
Elenia.
Không có nhiều thứ để nói về cô nàng ngoại trừ cô có thể là đang được hint về một loại sức mạnh bí ẩn vào đó giúp cô nhìn thấy mạch ma lực cảu người ta, việc cô biết nhiều thứ cũng như rất kiên quyết với một số điều lại càng làm cô có phần bí ẩn hơn. Tuy nhiên khác với 3 người còn lại thì cô chưa có được nhiều đất diễn, kể cả sau 60k chữ thì tất cả những gì ta biết về cô là một cô nhi, có thiên phú đặc biệt, có thể xem được thứ gì đó mà người thường không thấy. Tính cách thì là khá mạnh mẽ, không bánh bèo và đặc biệt là rất cố chấp.
IV - Cảm nhận riêng.
'Máu, Thịt và Em' là một tác phẩm có tiềm năng nhưng tay viết của tác vẫn còn non nớt. Tuy là vẫn đang tiến bộ theo từng ngày nhưng không phải ai cũng kiên nhẫn để đợi tác lớn lên. Trải nghiệm cá nhân thì phải nói là tuyệt vời, tác có một số câu rất hay nhưng và đặc biệt ở chương 15 tôi có thể thấy sự tận tâm của tác ở bộ truyện của mình, nói thật là xứng đáng với sự theo dõi mà tôi dành cho tác.
Tóm cái váy lại. Đây là một bộ truyện có tiềm năng và một tác công tâm, nhưng tay viết chưa chắc. Nó cần thời gian, và như một vò rượu, nó phải ủ đủ lâu để ngon hơn, tay viết của tác cũng vậy.
Và sau bài review này mong tác có cái nhìn rõ hơn và tổng thể hơn về tác phẩm của mình, và nên nhớ đây là một góc nhìn chủ quan. Tối có thể sai và điều ấy chắc chắn sẽ được chứng minh sau. Mong tác vẫn tiếp tục nuôi dưỡng tác phẩm lẫn bản thân để mà tỏa sáng hơn trong tương lai.
____________________
Tôi là Kẻ Bị Lừa, nếu có sai sót thì mong được lượng thứ. Yêu tác
4 Bình luận
Tiếp tới tác sẽ remake và sự theo dõi của bạn sẽ là một động lực lớn lao trên hành trình đó!