Trong những ngày này, khi mọi người đang sôi nổi bình chọn và viết bài đánh giá cho truyện mình yêu thích, thì tôi, một kẻ đang suy vì tình theo mùa, lại chọn đắm mình vào những câu chuyện mới mẻ. Và trong số đó, tôi vô tình lướt qua truyện này. Thực ra bản thân tôi cũng chẳng muốn đọc nó đâu, vì ngay cái tựa đã quá u ám và như đang muốn xát thêm muối vào con tim mỏng manh dễ vỡ này. Nhưng khi thấy hai tag romance và comedy, tôi đã nghĩ rằng truyện này ắt hẳn phải có điểm sáng gì chứ. Và thế là tôi lao vào đọc bốn chương của truyện.
Chào mọi người, tôi là Bé Vỉa, một tên sinh viên chăn nuôi rỗi việc kiêm tác giả. Đây là bài đánh giá ngắn về truyện “Người yêu cũ muốn giúp tôi quên cô ấy” dưới góc nhìn của độc giả dễ tính nhất quả đất này. Và cũng xin được nói thêm rằng đây là lần đầu tiên tôi viết đánh giá, nên có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm.
Đọc qua lời giới thiệu của truyện, tôi thấy một sự khó hiểu: Kaori là ai? Tại sao Kaori lại được Rin nhớ nhung sau khi bị người yêu đá? Phải chăng cô ấy là người yêu trước của Rin, nay đến đây mong được quay lại? Đầu óc của tên mắc tâm thần phân liệt lâu năm này bỗng trở nên rối tung cả lên. Thực sự, tác giả đã làm cho câu chuyện trở nên không rõ ràng ngay từ khâu giới thiệu rồi.
Đi vào chương đầu tiên, tác giả đã mắc hai lỗi sơ đẳng mà rất nhiều người mới mắc phải, infodump và tường chữ.
“Thảm hại, chểnh mảng, bê bối là những từ để diễn tả Rin lúc này. Đã từng là một cô gái tràn đầy năng lượng, tự tin và hoạt bát nay liền thay đổi theo một chiều hướng rất tiêu cực. Nguyên nhân là vì khi người yêu nói lời chia tay thì mọi thứ trong cô cứ như sụp đổ hoàn toàn. Cũng phải thôi, dù sao đã bên nhau được gần sáu năm mà. Nguyên nhân của cuộc chia tay là vì sau sáu năm yêu nhau nồng thắm, đến một ngày cả hai nhận ra tình cảm của mình đã không còn như ngày đầu. Nguyên nhân là do công việc, dù là sống chung nhưng Rin luôn ưu tiên công việc hơn người yêu, cô thường xuyên về trễ và đôi khi còn qua đêm ở những quán cà phê internet, điều này khiến Kaori cảm thấy cô đơn rồi sau một thời gian, cô cũng đã quen với điều đó. Khoảng cách giữa cả hai ngày càng được nới rộng, những cuộc cãi vả diễn ra thường xuyên và bầu không khí trong nhà dần trở nên ngột ngạt. Rồi cái gì đến cũng phải đến, Kaori đã chủ động nói lời chia tay, Rin cũng nhanh chóng đồng ý. Tuy vậy, chỉ một lúc sau, cô nhận ra sai lầm của mình, dù bản thân cô cho rằng mình đã không còn chút tình cảm nào nhưng con tim lại nhức nhối vô cùng. Rin đưa tay muốn giữ Kaori lại nhưng bóng lưng ấy đã sớm rời xa khiến cô chỉ đành bất lực và không khỏi tự hoài nghi bản thân.”
Hai trăm bảy mươi chín từ này thực sự khiến tôi vừa nhức mắt, vừa bội thực thông tin. Tác giả hoàn toàn có thể dàn trải lượng thông tin này một cách đều đặn hoặc tiết lộ thông qua các câu thoại, nhưng tác đã không làm như vậy. Qua việc đọc thêm khoảng một, hai trăm từ tiếp theo, tôi mới ngỡ ngàng khi hóa ra Kaori chính là người yêu cũ. Vậy là suy luận của tôi đã đúng. Nhưng khi đọc tiếp diễn biến, tôi lại tỏ ra hết sức khó hiểu. Tác giả không hề thiết lập một cảnh nào để giải thích cho câu “Tôi ở đây, để giúp em quên tôi” cả.
Chia sẻ thêm một chút, đây cũng chính là lỗi tôi đã mắc phải khi viết bản thảo đầu tay của phần “Mười ngày yêu em” thuộc truyện “Ký nhỏ chống độc”, nhờ chú Raynard đã phát hiện ra mà tôi mới biết. Tiếp đến là những câu thoại như thể được thốt ra từ một gã say rượu chứ không phải một cô nàng muốn chữa lành tâm hồn đối phương. Nó vừa lè nhà lè nhè, lại vừa mang hơi hướng của mấy bộ truyện tổng tài ba xu. Nhìn chung, chương một có vẻ khá ngắn, cốt truyện cũng đã bị đẩy đi quá nhanh. Và cũng chính vì điều đó nên tâm lí nhân vật đều được diễn đạt một cách thiếu thực tế.
Bước sang chương phụ. Tôi dự định không đả động gì đến nó, nhưng đã lỡ viết bài đánh giá rồi thì phải xem hết chứ. Vì thiếu miêu tả nội tâm nhân vật nên về căn bản thì tác đã tạo ra một mớ hỗn độn. Tôi đã cố gắng lấp đầy những câu hỏi xuất hiện trong đầu mình về sự xuất hiện đột ngột của Kaori, cũng như cách mà Rin dễ dàng chấp nhận cô ấy đến thế, nhưng không hiệu quả. Ngoài ra, nếu chương một xuất hiện tường chữ dày đến cỡ nào thì chương hai tường thoại cũng dày y như vậy. Những câu nói cứ xuất hiện liên tục mà không hề có chú thích rằng ai nói, hành động, cử chỉ ra sao. Tôi đoán già đoán non rằng phong cách này có thể xuất phát từ cách tác giả tiếp thu và áp dụng dựa trên light novel dịch. Và một nghi vấn nữa lại xuất hiện trong đầu tôi, rằng có vẻ tác giả đã cố tình cắt chương đầu ra làm hai nhằm câu thêm lượt đọc. Tôi không có nhận xét gì thêm về hành động này. Romcom của tôi đâu?
Chuyển sang chương thứ hai. Khi đọc đến lời thoại “Nè, nếu đã còn tình cảm thì tại sao lúc đó em lại đồng ý với lời chia tay?”, tôi đã ồ lên một tiếng: “Cuối cùng thì tác giả cũng chịu hé mở câu chuyện đằng sau!”
Hoặc là tôi đã nghĩ quá nhiều.
Lượng thông tin mà tác giả tiết lộ cực kỳ nhỏ giọt, nhưng lại chẳng hề tạo ra chút sự trầm tư nào cả. Mà cũng không hẳn là không có, mà là nó bị “giả trân” quá. Nhưng vẫn có một điểm sáng ở đây. Cảnh hai người cùng đi siêu thị tuy ngắn nhưng đã làm tôi gợi đến chút kỷ niệm giữa bản thân và crush. Tuy vậy, tác giả lại làm tôi thất vọng ngay lập tức với việc đẩy một phát sang cảnh hai người ăn cơm. Đáng lẽ ra tác có thể khai thác cảnh hai người nấu ăn và cài cắm một số chi tiết quan trọng, nhưng một lần nữa, tác đã đẩy cảm xúc của tôi từ pha hưng cảm trôi tuột xuống trầm cảm. Ngoài ra thì trong chương cũng rải rác một số lỗi chính tả, nhưng không đáng kể.
Đến với chương cuối cùng, tôi lại một lần nữa kỳ vọng vào tác giả. “Khi đời cho tôi quả chanh, liệu nó sẽ cho tôi cốc nước và ca đường chứ?”, tôi đã nghĩ vậy. Nhưng hỡi ôi, đó chỉ là sự mơ tưởng. Bên cạnh những câu thoại khô khan và cứng ngắc như đá thì chẳng còn gì để nói cả. Tác giả cũng chuyển cảnh không hề mượt chút nào, đùng một phát đã nhảy sang cảnh trò chuyện với Yoshikawa rồi. Chưa kể đến việc nhồi nhét cảnh ký ức một cách gượng ép lại càng khiến chương truyện trở nên tồi tệ hơn. Đọc đến cảnh kết, tôi đã thực sự cạn năng lượng rồi.
Tóm lại, “Người yêu cũ muốn giúp tôi quên cô ấy” chỉ là một cái tựa rất kêu, nhưng chẳng được bày biện chu đáo tí nào. Ngoài văn phong tạm được ra thì kỹ thuật viết và tả cảnh của tác giả còn khá “non”. Mặc dù chưa đọc những tác phẩm khác của tác, nhưng có lẽ tôi sẽ dành thời gian cho chúng để tạo thành một chuỗi bài đánh giá toàn diện hơn. Xin cảm ơn các bạn đã đọc hết bài đánh giá này!
1:47 PM
Thứ Năm, ngày 08/05/2025.
5 Bình luận