Tên Nghiện của Màn Đêm
Members

Chào bạn tác, hôm nay tôi có rảnh một chút nên đã vào đọc truyện của bạn và có một vài điều muốn nhận xét như sau. Lưu ý là tôi mới chỉ đọc được 10 chương truyện của bạn nhưng đã phát hiện kha khá hạt sạn và nhiều vấn đề cần cải thiện, tất nhiên cũng có điểm đáng khen.

 

I. Ý tưởng độc đáo, có sáng tạo, nhưng KHÓ:

Truyện của bạn muốn khai thác chủ đề khá khó và phức tạp – chiến tranh, quân sự và tâm lý. Tại sao lại khó viết, đơn giản là chúng ta sống ở thời bình nên chẳng thể mường tượng ra tâm lý của một con người sống giữa thời chiến là như thế nào. Kể cả đã có nghiên cứu sâu từ những tác phẩm nổi tiếng đã làm tốt mảng này đi chăng nữa, thì nó cũng chỉ là những trải nghiệm ‘second hand’ mà thôi.

Chính vì thế, dù bạn đã rất cố gắng để miêu tả tâm lý của một dược sĩ thời chiến (tôi có thể cảm nhận rõ rệt công sức mà bạn đầu tư vào mảng tâm lý của cả nhân vật chính và các nhân vật phụ), nhưng mọi thứ vẫn chưa thể tạo ra ấn tượng thật sự, bạn vẫn chỉ mới chạm đến da lông của vấn đề mà thôi. Nhất là khi mỗi chương truyện của bạn quá ngắn, chỉ hơn hai ngàn từ, thì lại càng vô vọng trong việc thác hết đề tài khó nhằn này.

 

Bên cạnh đó, việc khắc họa một nhân vật chính nghiện ngập cũng là một điều mới mẻ mà tôi thấy ít người dám làm, cũng vì một lý do đơn giản như trên thôi… Bạn đã nghiện bao giờ chưa? Nếu chưa thì sao bạn có thể khắc họa một nhân vật nghiện ngập một cách sống động được? Sao hiểu tâm lý họ thế nào? Một lần nữa, kể cả khi bạn thông qua nghiên cứu từ ví dụ thực tế đi nữa, thì cũng không đủ khả năng thuyết phục người đọc.

Chọn những thứ ngoài tầm hiểu biết của mình đã tạo hiệu ứng ngược, khiến truyện bạn không đủ độ wow. Dù bạn dám chọn chủ đề độc lạ đấy, nhưng không thực sự khai thác hết được nó, thậm chí tôi dám cá là bạn cũng chỉ nghiên cứu qua loa về thứ mình đang làm thôi chứ chưa sâu sắc đâu. Sao tôi dám cá ư? Minh chứng rõ nhất chính là những hạt sạn rải đầy trong truyện bạn mà tôi sẽ nói đến ngay sau đây.

 

II. Tình tiết “Average shoujo mất não”:

Vừa mới vào, tôi đã được giới thiệu hai chị em nhân vật chính, được miêu tả là có cuộc sống rất khó khăn thiếu thốn. Xin trích từ nhân vật chính, nói về hoàn cảnh của họ: “Chúng tôi đã không có một bữa ăn trọn vẹn nào kể từ năm ngoái”/ “Sẽ có những ngày, thậm chí chẳng kiếm nổi cái ăn, tôi đã quen với việc phải cúi đầu ăn xin từng miếng sống”/ “Đến tiền thuốc men còn phải trả sau”.

Được rồi, ăn không đủ no, đến thuốc men cũng phải nợ. Nhưng dưới hoàn cảnh như vậy thì người em đã làm gì ạ? Cậu ta TẶNG MỘT CHIẾC VÒNG BẠC cho chị mình nhân dịp sinh nhật. Một chiếc vòng bạc hàng fake rẻ tiền ư? Không hề! Đó là cái vòng được nói là công sức dành dụm cả năm của người em trai “Nó đã chạy việc vặt và tiết kiệm tiền cả năm trời”, đọc đến đây (mới chương 2), tôi đã cảm thấy trí tuệ của mình bị thách thức.

Trong khi người chị thì nai lưng ra đi làm, một mình gồng gánh cả hai “Em biết rằng có nhiều khó khăn và gian khổ nhưng chị vẫn luôn gắng sức một mình lo liệu mọi thứ”. Ồ, một người em vô cùng hiểu chuyện, vậy chắc hẳn nó sẽ đi làm để phụ giúp chị mình trang trải cuộc sống nhỉ, chắc nó sẽ không bí mật tích tiền mua trang sức xa hoa để hai chị em đói ăn đâu nhỉ? Chà, những đứa trẻ ngoan thường không có bánh mì ăn – tôi không nói thế.

 

Mindset này không phải mindset của người nghèo, không hề! Nó khiến nhân vật của bạn rất nực cười và thiếu thực tế, đó là lý do tôi gọi đây là tình tiết “Average shoujo mất não”. Bởi vì các nhân vật ăn lãng mạn cho no bụng, chẳng cần để ý sự lãng mạn ấy có hợp lý hay không. Ở đây là cách thể hiện tình cảm khăng khít giữa hai chị em vô cùng ố dề, rõ ràng có nhiều cách khác để thể hiện sự gắn kết giữa các nhân vật mà, dù nó không phải một cái vòng bạc, mà là một cái bùa may mắn, một đôi găng tay mới cho mùa đông… Còn tạo ra hiệu quả tốt hơn trong hoàn cảnh của họ. Một lần nữa, tình tiết này là mindset của một người không cần lo ăn lo mặc (chính tác giả), chứ không phải mindset hợp lý đúng thiết lập của nhân vật. Hãy nghiên cứu một chút về “thang đo Maslow” đi ạ, và hãy đặt mình vào vị trí của nhân vật để suy nghĩ nghiêm túc hơn cho tình tiết.

 

III. Miêu tả việc phạm pháp vô cùng đơn giản, thuận lợi:

Khi nhân vật chính bị “bần cùng sinh đạo tặc” rồi quyết định đi bán hoa anh túc để mưu sinh. Cô ta đã hành nghề trong suốt ba tháng mà không có bất cứ thử thách gì. Từ quá trình trồng hoa, đến quá trình tìm mối tiêu thụ, né tránh lực lượng trị an như thế nào… bla bla… đều bị timeskip phát qua luôn. BA THÁNG bị timeskip chẳng cung cấp thông tin gì và giờ đây cuộc sống hai chị em đã được cải thiện. Wow, tiện thật. À đúng, đến anh bạn thu mua nha phiến cũng rất tốt bụng, hòa đồng, niềm nở nữa cơ.

Tôi tự hỏi, nếu như những tên đầu mối này mua ép giá, hay thậm chí là trực tiếp cướp hàng của nữ chính, bắt cóc uy hiếp nữ chính khai ra nguồn hàng khi cô ta đem hoa anh túc đến bán thì sao… cô ta sẽ làm gì nhỉ? Báo cảnh sát để được bảo vệ à? Đây! Đây chính là lý do tại sao tôi nói bạn đang khai thác chủ đề mà bạn chẳng hiểu, và khiến cho việc phạm pháp, làm ăn với xã hội đen trở nên vô cùng thuận lợi dù cho nữ chính chỉ là một đứa thân cô thế cô, không có chỗ chống lưng, mà vẫn lăn lộn ở hắc đạo thuận lợi như vậy đấy.

 

IV. Không đủ kiến thức về chủ đề mình chọn:

Dù tôi không có kinh nghiệm thực tế về trồng anh túc hay chế thuốc phiện, nhưng tôi đã từng đọc bộ manga cực hay về chủ đề này “Manshuu Ahen Squad” – “Biệt đội nha phiến Mãn Châu”, cho nên cũng có chút hiểu biết. Tôi khẳng định bạn thậm chí còn chẳng hiểu ngay cái chủ đề thuốc phiện mà bạn đã chọn.

Ở chỗ nào? Nhân vật của bạn mang “bông hoa anh túc” đi bán, và về sau khi tòng quân thì dùng “những cánh hoa anh túc mỏng manh” (trích y nguyên) để điều chế thuốc phiện. Bạn ơi, hoa anh túc không có bất cứ thành phần hóa học nào để trích xuất thành chất gây nghiện, mà là vỏ quả hoặc nhựa non - được trích xuất từ quả non sau khi hoa đã rụng. Phải là lúc quả non nhé, chứ quả mà chín rồi thì nó sẽ sinh ra hạt anh thúc (poppy seed), đây là một loại thực phẩm không độc được sử dụng nhiều trong các món truyền thống của Thổ Nhĩ Kì. Tóm lại chỉ có quả non mới cho morphin thôi.

 

V. Các lỗi khác:

- Timeskip vô tội vạ. Ban đầu thì timeskip 3 tháng, ngay chương sau bạn timeskip tiếp tận 5 năm. Thật sự chóng mặt đấy.

- Tường thoại. Những chương đầu bạn trình bày rất ổn, phân bố thoại và tả hợp lý. Nhưng từ chương 8 trở đi thì bắt đầu mất kiểm soát hành vi. Một chương của bạn chứa rất nhiều thoại, mỗi câu thoại đều dài dằng dặc. Có những đoạn thoại dài 7 câu thoại liên tục không ngắt nghỉ, không xen tả, thậm chí ‘emo tag’ cũng không có luôn.

- Chương quá ngắn, không truyền tải hết vấn đề. Một chương của bạn không truyền tải được gì nhiều, không có một vấn đề chủ đạo nào được đặt ra và giải quyết trong chương. Chương ngắn không phải vấn đề chính đâu nhé, nếu ngắn mà vẫn có một chủ đề gì đó được truyền tải qua chương thì vẫn không sao, nhưng ở bạn là bị mắc cái phải ghép 2 hoặc 3 chương vào mới đủ một ý.

 

_________

Thôi cũng dài phết rồi đấy, tôi xin phép cook đây.

Đá out, peace!

Truyện sáng tác

3 Bình luận

TRANS
cuốn manga hay đấy bác. H tôi k bik sáng mai còn dậy nổi k...
Xem thêm
AUTHOR
TRANS
Nhắc thêm tẹo tác giả ở chỗ mục 3. Việc cho nhân vật chính bần cùng sinh đạo tặc quá thuận lợi nó không sai về tính khả thi, mà là không tốt về mặt ý nghĩa và cách thể hiện. Tác biết đấy, nếu làm ăn phi pháp mà cái gì cũng đơn giản và trót lọt quá thì... well, cả xã hội này rủ nhau đi bán cần cả rồi.😅
Xem thêm
220 uy tín nảy ting ting vào tài khoản
Xem thêm