RED
none none
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04: Cơn bão mùa hè (2)

Chương 04: Running Up That Hill

0 Bình luận - Độ dài: 5,348 từ - Cập nhật:

“Mày có thể giải thích nhanh và gọn cho tao được không?”

Kolnis quay sang nhìn tôi với vẻ đầy nghi hoặc.

Hiện tại thì tôi và Sharon ở trên xe chung với nó và cả bọn đang phóng đi với tốc độ nhanh nhất có thể nhằm chạy ra xa khỏi tòa nhà của Cục Cảnh Sát Srimnet.

“Ừm… vậy mày muốn tao giải thích từ đâu?”

“Từ đầu.” Sau đó hắn chỉ tay xuống Sharon, người đang ngồi với bộ dạng vô cùng phè phỡn ở hàng ghế sau. “Cái trái bom di động đó là sao vậy?”

Ngay lập tức, tôi từ ghế phụ quay xuống nhìn thẳng về phía Sharon. Cô nàng tóc vàng thì lại đang hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ với vẻ tránh né, nhưng khi thằng Kolnis đặt câu hỏi kìa thì tôi cũng đoán được là nó đã phần nào đánh hơi được sự bất thường từ con nhỏ này rồi.

“Cô làm thiệt luôn đó hả? Dẫn bạn của tôi vào vụ này luôn?” Tôi ném anh lườm về phía cô ta.

“Ai mà bạn mày?” Thằng Kolnis liền chen ngang vào. “Con m… nó! Tự dưng con nhỏ này nhờ tao chở đến gần cục cảnh sát. Trong lúc đang đợi đèn đỏ thì nó phóng thẳng ra khỏi xe, chạy một mạch đến chỗ một chiếc xe bus gần nhất, đuổi hết người trong đó ra rồi làm nổ m… luôn cả chiếc xe! Cả một chiếc xe đó! Rồi nó chạy thẳng về chỗ tao như không có gì xảy ra cả.”

Giọng thằng Kolnis có chút bực bội khi kể cho tôi nghe về những chuyện đã xảy ra. Nhưng chắc vì đã quen với mấy thứ như thế này rồi nên tôi chẳng làm mấy gì bất ngờ với cách làm việc của Sharon. Hơn nữa, những thứ đó sẽ chẳng là gì nếu như so với những thứ mà tôi vừa trải qua trong tòa nhà kia.

“Nhưng tôi đến đúng giờ mà.” Sharon lên tiếng, miệng cô ấy khẽ nhếch lên một nụ cười.

“Ừ, cảm ơn vì đã đến kịp lúc.” Tôi giơ ngón cái lên. “Dù thế nào thì cũng phải cảm ơn vì đã cứu tôi một mạng.”

“Không cần phải lo đâu, tôi là người rất tôn trọng chữ Tín.”

Bất chợt, thằng Kolnis đạp mạnh chân ga khiến cho tôi và Sharon ngã người về phía sau. Những ngón tay của hắn gõ trên vô lăng một cách gấp gáp, gương mặt trông vô cùng bực tức.

“Hung! Mày phải giải thích cho tao đi chứ!” Kolnis nghiến răng. “Tao có thể hiểu mày thích làm mấy trò nguy hiểm với những băng đảng các thứ, chuyện đó tao không quan tâm. Nhưng cái thứ khủng bố phía sau là gì?”

“Nè, gọi tôi là cái gì đó?” Sharon gọi vọng lên. “Lịch sự chút coi, người ta cũng là con gái đó.”

Nhưng “TR” trong tên viết tắt của cô chẳng phải là Terrorist sao? Tôi cũng định nói như vậy…

Kolnis thì chẳng hề bận tâm về câu nói của Sharon mà nó chỉ quay sang nhìn tôi để tìm kiếm câu trả lời. Nên tôi cũng chẳng để cho nó đợi lâu.

“Mấy con nhỏ đó là dị nhân (mutant).”

Chằng cần phải vòng vo làm gì, tôi vào thẳng vấn đề luôn.

“Gì? Nhạc sĩ (Musicians)?”

“Không phải nhạc sĩ. Mà là dị nhân. Kiểu như người có gen biến dị mà chúng ta thấy trong phim á.”

Thằng Kolnis lập tức nghệt mặt ra mà quay sang nhìn tôi không chớp mắt, trông nó như vẫn chưa thể tiêu hóa được thứ thông tin mà mình vừa nghe.

“Mày đùa à?”

“Không hề. Ví dụ như con nhỏ sau lưng mày có một năng lực tựa như là đặt bom và khiến mọi thứ mà nhỏ chạm vào sẽ bị phát nổ ấy. Như chiếc xe bus mà mày nhìn thấy lúc nãy.”

“Nổ bùm bùm luôn!” Sharon ở phía sau vừa cười vừa phụ họa cho câu nói của tôi.

“Bằng cách nào?” Kolnis bỗng dưng đặt ra câu hỏi đó. “Con người không thể nào đủ khả năng để tạo ra một khối nhiệt lượng kinh khủng như vậy được.”

Câu hỏi này thì đến tôi cũng chịu, nếu có thể giải thích mọi thứ bằng khoa học thông thường thì đã không gọi là “siêu nhiên” rồi.

“Trả lời đi Sharon.” Tôi cũng quay xuống, hất cằm về phía cô ấy. “Tôi cũng hơi bị tò mò đấy.”

“Ờ. Đầu tiên thì đặt lòng bàn tay xuống vật thể…”

“Đùa thôi! Bỏ cái tay ra!” Tôi lập tức gào lên.

Và con nhỏ ấy định làm thật ạ.

Kolnis có vẻ cũng bị giật mình vì chuyện vừa rồi. Vì khi Sharon nhấc bàn tay của mình lên, một vệt ít theo hình bàn tay của cô ấy lập tức hiện lên trên lớp vải của chiếc ghế. Nó trông như bị cháy xém, kèm theo đó là mùi hương khét lẹt của đồ vật vừa bị đốt.

Ít ra thì mấy con nhỏ này cũng nên biết khi nào là giỡn, khi nào là thật chứ… Cũng tội cho thằng Kolnis khi phải bỏ tiền ra mà làm lại lớp vải lót ở ghế bên dưới rồi. Nhưng nó trông có vẻ chẳng quan tâm gì đến chuyện này lắm.

“Mà ban nãy mày nói là ”mấy con nhỏ”. Vậy có tổng cộng bao nhiêu đứa xung quanh tao với mày là đám dị nhân đó vậy.” Nó lại quay sang hỏi tôi

“Nếu thân thiết thì chắc là có hai đứa. Còn mày từng gặp người nào khác chưa thì tao không chắc.”

“Là con nhỏ này và…Mandy à?”  Kolnis chẳng hề giấu diếm suy nghĩ của mình mà hỏi tôi ngay. “Tao cảm thấy có gì đó không ổn ở em ấy.”

“À không phải. Là JJ cơ. Mandy thì chắc là hơi khỏe hơn người bình thường chút thôi.”

Vâng, chỉ là “một chút” thôi. Nếu có thể thì tôi sẽ xếp Mandy vào một bảng xếp hạng khác cho đúng với cái tầm vóc của con nhỏ đó.

“Ra là vậy… bất ngờ thật đấy. Tao cứ nghĩ em nó chỉ là người bình thường thôi.”

Nghe Kolnis nói vậy, tôi cũng ậm ừ gật đầu cho qua chuyện. Chẳng biết mắt thằng này có gắn cái gì trong đó mà cái đứa nhìn bất thường nhất trong nhóm lại trông bình thường nhất.

“Mà này. Tao có một thắc mắc nữa…” Ánh mắt của nó lại liếc về phía sau, hướng về phía Sharon đang ngồi. “Với góc nhìn của khoa học thì những biến dị trên cơ thể của các cô là như thế nào vậy? Ý tôi là, mấy đứa sinh ra đã có rồi hay là.”

“Trên trường học mà mày cũng chịu khó tìm hiểu như vậy thì tốt quá.” Tôi nở nụ cười cợt nhả, cốt là để Sharon không cảm thấy khó xử.

Vì chính tôi cũng biết rằng, cô ấy sẽ không còn hoặc có rất ít ký ức về những gì xảy ra ở Viện nghiên cứu. Cái việc bị tác động lên trí nhớ và tâm lý thì tôi cũng đã thấy trên JJ và Elvin rồi. Mà tính ra không làm vậy thì chắc cái viện kia nó cũng không tồn tại lâu được đâu vì mấy con này mà muốn báo thù thì nó sẽ cái nát cả khu đó ra mất.

Nhưng thằng Kolnis thì không có vẻ gì là bỏ cuộc, nó hoàn toàn ngó lơ tôi mà nhìn chằm chằm vào Sharon qua tấm gương phản chiếu.

“Tôi không rõ những người khác như thế nào.” Sharon nhúng vai. “Nhưng tôi thì được tạo ra, điều này cũng được những người trong tổ chức xác nhận rồi.”

“Vậy à. Tôi không ngờ những công nghệ như thế có tồn tại đấy. Cô có nhớ là họ đã làm thế nào không?”

“Thôi nào, đừng hỏi những câu như vậy nữa. Nó khiến cho người khác không thoải mái đâu.”

“Tại sao?” Giờ thì nó quay sang nhìn tôi. “Mày thì biết được còn tao thì không à? Sau những gì mày nhờ vả tao? Sau những gì tao giúp cho mày? Mà đến bây giờ tao còn không được phép biết mình đang phải làm cái gì cho ai à?”

Giọng thằng Kolnis trở nên cộc cằn, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó tỏ thái độ này nên cũng chẳng biết làm gì ngoài im lặng.

“Thôi, không sao đâu Yongo.” Sharon ở phía sau hơi rướn người lên. “Tôi cũng không cảm thấy khó chịu gì đâu. Mà thú thật thì, tôi cũng chẳng thế nào nhớ rõ được nữa. Kí ức xa nhất mà tôi có thể nhớ là mình tỉnh dậy trong một căn phòng, có một người đàn ông trong tổ chức bước đến và mang thức ăn cho tôi, nói với tôi là từ nay sẽ làm việc ở đây. Còn những thứ còn lại như được khảm vào đầu ấy.”

“Khảm vào đầu?” Tôi cũng chẳng giấu được sự tò mò mà hỏi thêm.

“Kiểu như cách sử dụng năng lực. Có ai dạy tôi mấy cái đó đâu, kiểu như nó được ghi nhớ trong đầu từ lúc nào đó vậy.”

“Mà khoan đã. Lúc mà cô có ký ức, đến bây giờ là bao nhiêu lâu rồi?”

“Khoảng 1 năm hơn gì đó. Tôi không nhớ rõ lắm.” Sharon lắc đầu.

Nhìn cô ấy trông ít nhiều gì cũng phải tầm 18-20 tuổi và việc mất hết đi ký ức trong khoảng mười mấy năm chắc cũng chẳng phải chuyện dễ chịu gì. Nhưng ít nhất, tôi cũng phần nào đó hiểu rằng những gì mà “dị nhân” được học trong viện nghiên cứu thì vẫn sẽ nằm trong đầu của bọn họ và thứ không thể xóa đi là cái tính cách đặc trưng cũng như việc tuân lệnh một cách máy móc ấy.

Cơ mà… nghĩ lại thì bà Lauren kia… trông cứ sao sao ấy… Kiểu tính cách con người của bả thì nghe lời ai được.

“Này… hỏi chuyện này có phải không phải lẽ lắm.” Một lần nữa, ánh mắt của Kolnis lại hướng về phía Sharon. “Nhưng cô đã từng giết người rồi chứ.”

“Đúng.” Cô ấy không do dự mà trả lời ngay. “Rất nhiều người đã từng chết dưới tay tôi. Chính Yongo cũng đã nhìn thấy.”

Và rồi, cả chuyến xe nhanh chóng chìm vào bầu không khí im lặng. Từ trên chiếc radio, bản nhạc “ Running up that Hill” của Kate Bush vang lên, giai điệu ấy hòa cùng với tiếng gió nhè nhè từ chiếc máy điều hòa cũ.

You don't wanna hurt me

But see how deep the bullet lies

Unaware I'm tearin' you asunder

Oh, there is thunder in our hearts

Is there so much hate for the ones we love?

Oh, tell me, we both matter, don't we?

 

You

It's you and me…

It's you and me

 

Won't be unhappy

And if I only could

I'd make a deal with God

And I'd get Him to swap our places

Be runnin' up that road

Be runnin' up that hill

Be runnin' up that building

Say, if I only could, oh

Chuyến xe ấy hoàn toàn im lặng.

Ngay khi đưa bọn tôi về nhà, thằng Kolnis cũng lái xe đi đâu mất luôn. Tôi cũng đã dặn nó phải kín kín cái mồm lại chứ không thì cả bọn sẽ bị luộc mất, nó cũng có gật đầu nhưng tôi cũng không tin tưởng được lắm. Cơ mà sau khi nghe và nhìn thấy những chuyện ban nãy, cũng khá là dễ hiểu khi nó muốn đi đâu đó để làm điếu thuốc cho thư giãn đầu óc.

“Như vậy có ổn không vậy?”

Tôi quay sang nhìn Sharon, người đang vươn vai lên trời với cái tập tài liệu mà tôi đem về cho cô ấy.

“Chuyện gì?”

“Nói thẳng tất cả mọi thứ cho Kolnis ấy.”

“Tôi thì thấy hơi bất ngờ khi anh không nói gì cho anh ta đấy.” Cô ấy hơi nheo mắt nhìn tôi. “Biết là anh muốn giữ người khác ngoài vòng rồi, nhưng làm ơn đấy. Nếu đã là anh em với nhau rồi thì ít nhất cũng cho người ta biết nguyên nhân tại sao mà mình chết chứ.”

Sharon nói không sai, tôi cũng cảm thấy hơi có lỗi khi đã không nói rõ mọi thứ cho thằng Kolnis. Nói gì nói, dù tính tình của nó có cộc cằn và mất dạy đến thế nào đi nữa thì Kolnis vẫn là một đứa bạn tốt đối với tôi. Nghĩ lại thì cũng thấy có lỗi với nó quá, ngay cả khi không biết mình đang đối diện với thứ gì, nó vẫn đồng ý giúp đỡ tôi.

“Tôi nghĩ cô nói đúng.”

“Rồi, còn bây giờ.” Sharon nhìn xuống tập tài liệu trên tay. “Để xem anh lấy được gì nào.”

Ping.

Một âm thanh tin nhắn hiện lên.

Từ chị Kelen. Ban nãy, khi ngồi trên xe thì tôi cũng đã nhắn tin trả lời cho chị ấy để kêu anh Mason hoãn cái lễ tang kia lại. Thì chỉ là hoãn thôi, chứ ai mà biết được trong vài ngày tới, mọi thứ sẽ như thế nào.

-Em về được đến nhà an toàn rồi à

-Vâng

Tôi đáp lại ngay.

-Vậy thì tốt quá. Khi khác nhớ phải cẩn thận hơn nhé.

-Vâng.

Tôi vừa gửi đi tin nhắn kia thì một thông báo email hiện lên. Người gửi là L- Lauren, và nội dung của nó thì… chắc là không nên nhắc ở đây nhỉ. Đa phần là bị dọa giết…

Thôi, quả này thì xong rồi. Gây thù chuốc oán với sai người, giờ thì còn cách hóa trang ra đường thôi chứ để người của Lauren nhìn thấy thì toang là chắc.

“Uầy, Yongo, anh có ổn không? Sao sắc mặt khó coi quá vậy.” Sharon phẩy phẩy cái tập tài liệu trước mặt tôi.

“Cẩn thận với nó chút đi nhé. Nó đáng giá ngang với cái mạng của tôi đấy.”

“Biết rồi, biết rồi.” Cô ấy gật gù. “Mà anh cũng nên vào nhà nghỉ ngơi chút đi, nhìn cũng mệt lắm rồi đấy.”

“Ừ, tôi cũng định như vậy. Có gì thì cô cứ đọc nó trước đi rồi chúng ta bàn bạc với nhau sau cũng được.” Bất giác, tôi đưa tay vào thứ đang cấn cấn sau lưng của mình. “Dù gì thì tôi cũng muốn gặp JJ một lúc.”

Sau khi bước vào trong nhà và thay ra một bộ quần áo thoải mái hơn, tôi vào phòng mà JJ đang nằm. Điều hòa ở đây được chỉnh ở mức thấp nhất nên khi vừa bước vào, luồng khí lạnh đã khiến cho tôi rùng mình.

Cô ấy nằm trên giường, đắp chăn đến trước ngực với đôi mắt nhắm lại. Theo như lời của Sharon nói thì kể từ ngày hôm đó, JJ vẫn chưa thể tỉnh lại mà vẫn nằm li bì một chỗ. Song, chẳng hiểu tại sao, khi nhìn thấy gương mặt say ngủ của cô ấy, tôi lại cảm thấy nhẹ lòng.

“Tôi về rồi đây.”

Dù biết chẳng có ai đáp lại lời chào đó, tôi vẫn nói ra khi đóng cánh cửa lại. Nếu như JJ vẫn còn tỉnh, cô ấy sẽ chạy ngay đến chỗ của tôi và hỏi “anh mang gì về cho tôi ăn đấy?”. Thật lòng, tôi khá là nhớ cái tính cách trẻ con khi đó của cô ấy.

Và khi tôi nghĩ về buổi tối hôm đó, một cảm giác bất an lại ập đến. Một JJ với mái tóc dài, một JJ với nét mặt u sầu khi cả hai người bọn tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.

Tại sao gương mặt của cô ấy lại trông buồn bã đến như vậy?

Tôi ngồi xuống chiếc ghế được dựng sẵn cạnh bên chiếc giường, có vẻ Sharon đã ở cùng với JJ trong suốt quãng thời gian mà tôi ra bên ngoài, cũng may khi cô ấy đã ở đây trông chừng cho cô bạn của tôi.

“Mới xa cô có vài ngày thôi mà một đống thứ xảy ra luôn đó JJ.” Tôi thở dài, cầm ra Morgan và đặt nó cạnh bên giường của JJ. “Tôi trả lại nó cho cô đấy nhé.”

Tấm màn trong phòng được khép hờ lại, những tia sáng nhỏ vẫn len lỏi qua được từ khung cửa sổ, vẽ nên những đường thẳng trên tấm chăn mà cô ấy đang đắp. Tôi buông một cái thở dài, đưa bàn tay lên chạm nhẹ vào vết sẹo dài trên gò má của JJ. Dẫu cho thời gian bọn tôi ở cạnh bên nhau vẫn chưa quá lâu nhưng có lẽ là tôi đã quen với sự hiện diện của cô ấy như là một phần cuộc sống của mình.

Gương mặt của JJ trông thật yên bình. Đôi mắt nhắm chặt lại, đôi môi mỏng như tán hoa thở những hơi nhè nhẹ và đều đặn. Nhìn thấy cảnh ấy, tôi cũng cảm thấy đỡ đi mệt mỏi phần nào.

“Ưm…”

Bất chợt, gương mặt của cô ấy có chút phản ứng khi tôi chạm tay vào.

“Ồ. JJ. Cô đã tỉnh…”

Bất chợt, cô ấy mở to đôi mắt ra, nhìn chằm chằm về phía tôi. Đôi mắt đỏ rực cùng với đó là một nét mặt vô cảm đến đáng sợ. Mọi thứ diễn ra trước mắt chẳng khác nào một bộ phim kinh dị cả, và nó khiến cho sống lưng tôi lạnh toát.

Áp lực tỏa ra từ đôi mắt kia… thật kinh khủng.

“Cuối cùng…” Nén nỗi sợ vào trong, tôi rướn người đến cạnh bên cô ấy. “Đã tỉnh dậy rồi sao.”

“Chào người lạ.” Đôi mắt cô ấy khẽ nhắm hờ lại, khóe miệng nở một nụ cười.

Và chẳng biết tại sao, tôi cũng bất giác mỉm cười khi nhìn thấy nụ cười kia.

“Thật tốt quá.”

Nhưng JJ không nói gì thêm sau đó, cô ấy chỉ nhắm đôi mắt của mình lại và dần chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Chỉ qua một câu nói và một ánh mắt khi đó. Nó cũng đủ để tôi hiểu rằng, người đang ở trước mặt tôi vào lúc này không còn là “JJ” mà tôi biết nữa.

Vậy… cô ấy thật sự là ai?

“Cô ấy sao rồi?”

Từ bên dưới, Sharon gọi vọng kên khi tôi còn chưa kịp bước xuống từ dãy cầu thang.

“Vẫn như vậy thôi. Nằm im như cái xác.” Tôi đùa.

“Bạn bè của mình mà anh nói chuyện như vậy đó.” Giọng cô ấy có chút trách móc. “Xuống dưới này đi, được thì chúng ta đi ra ngoài trong hôm nay luôn.”

“Đi đâu cơ?”

Tôi bước xuống căn bếp, nhìn thấy Sharon đang nằm ườn trên chiếc bàn ăn cùng với tập tài liệu đã được mở ra.

“Tới mấy chỗ được ghi trong này. Tôi có đọc nó nãy giờ rồi, cũng lọc ra được vài nơi mà mình có thể đến.”

Sau khi rót một ly trà đá từ trong tủ lạnh, tôi ngồi đối diện với Sharon và cầm lấy tập tài liệu từ cánh tay đang chìa ra của cô ấy.

“Nó là gì vậy.”

“Tôi không rõ nữa. “Sharon lắc đầu. “Nhưng có vẻ là thông tin về những khách hàng từng làm giao dịch với tên Ryan. Do có một tờ có tên của tôi trên đó nữa.”

“Ừm.” Tôi gật gật. “Để tôi nhìn qua đã.”

Ấn tượng đầu tiên về cái mớ tài liệu này là… nó trông khá giống một tập resume xin việc. Chỉ khác một điều là những thông tin ở trên này được in thêm hình thẻ, có thông tin về địa chỉ cũng như “thời hạn còn lại của thuốc”. Với những thứ như vậy, tôi có thể lọc ra được một vài đối tượng để tiến hành liên lạc với họ.

“Đa phần đều trên dưới một tháng nhỉ? Thời hạn của chất ức chế ấy.” Tôi nhìn sang Sharon và nhận được cái gật đầu từ cô ấy.

“Ừ, tên Ryan kia biết làm tiền mà. Mà khốn nạn thật chứ! Cứ để thuốc trong két luôn cho rồi. Anh có biết là tôi đã thất vọng như thế nào khi anh bước ra ngoài mà chẳng có lọ thuốc HP2500 nào trên tay không?”

“Mấy cái đó mà giấu trong nhà thì chắc bọn cô luộc anh ta rồi cướp từ lâu rồi.”

“Ừ, có vẻ tôi sẽ làm như vậy thật.” Con nhỏ này vẫn nằm ườn ra trên bàn, mái tóc vàng hoe của cô ấy phủ xuống những tờ giấy mà tôi bỏ xuống bàn khi đã đọc xong. “Vừa đỡ tốn tiền mua mà còn có thể sử dụng lâu nữa.”

Có một vài cái tên trên tờ giấy khiến cho bọn tôi chú ý đến, đó là tên của người sở hữu những dị nhân kia. Tờ của Sharon thì ghi rõ rằng cô ấy thuộc quyền sở hữu của một tổ chức ngầm có địa chỉ là trụ sở, tòa tháp của băng Shojin. Bản thân tôi thì không thích cái chữ “thuộc quyền sở hữu” vì nó mang đến một cảm giác xa lạ, như thể bọn họ xem những dị nhân này như đồ vật vậy… Cơ mà con nhỏ Simon hình như cũng có suy nghĩ như thế.

Xem nào.

Một vài chủ sở hữu của dị nhân không được ghi rõ ràng nhưng một số khác là người khác được ghi với tên in đậm cùng với dòng chú thích về chức vụ của bọn họ. Cựu chính khách có, Giáo Sư của trường đại học có và thậm chí là một đại tá không quân cũng được đề cập trong này. Sẽ khá là dễ hiểu khi những người như bọn họ cần một “dị nhân” ở bên cạnh với vai trò là vệ sĩ.

Với ghi ra những thông tin đó vào mặt sau của một tờ giấy. Thông tin liên lạc, địa điểm gặp mặt và ngày hết hạn. Có tầm ba người trong tập hồ sơ đã quá hạn, khả năng là không thể tìm được gì thêm về bọn họ nên tôi bỏ chúng sang một bên.

“Có một vài thứ tôi cần xác nhận với cô, được không?” Vừa viết thông tin xuống, tôi vửa hỏi chuyện Sharon.

“Ừ.”

“Triệu chứng của cô khi gần hết thuốc, sẽ như thế nào vậy? Tôi có thể hiểu một chút về chuyện JJ vì chúng ta đã trải qua nó ở nhà kho lần trước rồi. Nhưng cô khác mà, đúng chứ?”

“Ừm.” Mái tóc vàng kia khẽ ngọ nguậy. “Tôi tưởng mình đã nói với anh rồi chứ. Tôi sẽ là một trái bom đấy, kiểu như cơ thể biến thành một nguồn nhiệt lượng khổng lồ rồi quét qua xung quanh.”

“Ý tôi là, tại sao cô lại biết như vậy?”

“Hở?” Sharon ngửa mặt lên.

“Sao cô biết mình sẽ trở thành một trái bom, kể cả khi cô chưa bao giờ phải chạm đến mức “hết hạn”. Nó hoàn toàn có thể là một thứ gì đó khác mà.”

Cô ấy buông một cái thở dài, sau đó ngồi thẳng lưng lên và áp một tay vào lòng ngực trái của mình:

“Anh có bao giờ cảm giác như tim của mình nóng lên đến mức sắp nổ tung không?”

Tôi lắc đầu.

“Tôi nhé, có một lần khi gần trễ hạn sử dụng chất ức chế. Tim của tôi bất chợt đập nhanh hơn mọi khi và kinh khủng hơn cả là nó phát ra một lượng nhiệt kinh khủng làm cho những đồ vật trong căn phòng của tôi bốc cháy. Và khi nhìn vào trong gương, tôi thấy tim của mình đỏ rực như một quả cầu lửa vậy.”

“À, ừ…” Tôi gật đầu.

“Tình trạng đó cũng không kéo dài lâu nhưng cũng là một phen giật mình đấy. Tôi sao khi dùng chất ức chế thì mọi thứ dần ổn định lại, có căn phòng cũ là bị cháy thôi.”

“Hừm… tôi hiểu tại sao Akio đá cô qua chỗ tôi rồi.”

Hóa ra là băng Shojin cũng từng suýt bị xóa sổ bởi con nhỏ này, chẳng trách sao khi người giao hàng vừa bị sát hại thì Akio tống luôn trái bom này qua cho tôi.

“Nào, lịch sự tí coi. Người ta hiện tại đang hợp tác với anh đấy.” Giọng cô ấy có chút trách móc.

“Xin lỗi… xin lỗi… nhưng tôi cũng có một câu hỏi khác. Cô đã từng nhìn thấy một dị nhân nào khác bị hết chất ức chế và… cô hiểu đấy, chết trước mặt của cô.”

“Thật sự thì… không hẳn. Tôi chưa từng thấy Shin có biểu hiện nào lạ khi cô ấy gần hết lượng chất ức chế. Anh cũng biết năng lực của cô ấy là tái tạo rồi mà nhỉ?”

Tôi gật đầu xác nhận.

“Ừ, thì đó.” Sharon lại tiếp tục. “Cô ấy trong không có vẻ gì là khó chịu. Tôi cũng chưa từng nghe ai khác nói rằng Shin có phản ứng gì lạ nên cũng không rõ. Nhưng tôi khá chắc là cô ấy, tôi và cả JJ của anh đều cần phải sử dụng chất ức chế để duy trì sự sống.”

“Ừ. Tôi cũng chẳng muốn phải quay lại đó một lần nào nữa đâu. Cái thế giới của cô ta…” tôi buông một cái thở dài.

Sống không thể sống, chết không thể chết, cái cảm giác khi đó, thật khó chịu.

Sau gần hai tiếng tìm hiểu về những địa điểm cũng như những chủ sở hữu được liệt kê trên tập tài liệu bằng chiếc laptop của mình, tôi dần lọc ra được vài cá nhân mà bản thân có thể tiếp cận. Thật ra thì danh sách ấy có thể dài hơn nếu như tôi đủ dũng cảm để liên lạc với vài người làm bên quân đội hay chính khách nhưng khả năng bị bọn họ xử lý để bịt đầu mối vào sau này là không nhỏ.

Thôi. Gây thù chuốc oán dạo gần đây là quá đủ rồi. Mafia, cảnh sát rồi còn bị treo thưởng nữa, rước thêm kẻ thù vào lúc này không phải là một phương án hay đâu.

“Anh muốn uống thêm cà phê không?” Sharon lại ngửa mặt lên nhìn tôi, cô ấy vẫn nằm ườn trên bàn từ nãy giờ với bộ dạng trông vô cùng uể oải.

Nhìn xuống bàn tay vẫn đang không ngừng run của mình, tôi khá chắc là lượng caffeine và adrenaline từ lúc sáng vẫn còn đó trong người nhưng việc từ chối một ly cà phê do một cô gái mời cũng không phải là chuyện lịch sự.

“Double- Double nhé.”

“Hai kem, hai đường. Okay, để tôi pha cho anh.” Cô ấy nói rồi bước đến chiếc bình đun nước cấp tốc trong bếp.

“Cảm ơn nhé.” Tôi thở dài rồi ném cái tập tài liệu giấy xuống.

Đọc qua hết mớ này và tìm hiểu thông tin, tôi cũng hiểu ra lý do mà Ryan phải in tập tài liệu và cất nó trong két sắt. Sẽ là một cuộc khủng hoảng không hề nhỏ nếu như những thông tin này bị tuồn ra ngoài. Và với thời đại kĩ thuật số đang phát triển như thế này, việc lưu trữ thông tin trong sổ tay hoặc in giấy ra, để trong két có khi lại an toàn hơn việc lưu trữ trong máy tính. Tuy năng lực của các dị nhân không được ghi trong tập hồ sơ này nhưng tôi có thể mường tượng ra trong phạm vi mà họ có thể sử dụng năng lực dựa trên “chủ sỡ hữu”. Ví dụ nếu là cho CEO của một ngân hàng đầu tư thì hẳn phải có thiên phú gì đó trong việc dự đoán hoặc tính toán số liệu, cho quân đội thì năng lực phải thuộc hệ tình báo hoặc đấm nhau…

Không để tốn thêm thời gian, tôi bắt đầu soạn mail, và tin nhắn gửi cho những người mà tôi nghĩ là có tiềm năng trả lời và có thể hợp tác với tôi và Sharon hiện tại. Nội dung tin nhắn rất đơn giản: “Tôi biết mọi người đang rất cần thuốc cho người bạn của mình, hãy liên lạc qua số điện thoại +1XXXXXXXXXXX để hợp tác với chúng tôi.

Xong xuôi, tôi ngã lưng ra ghế và chờ đợi những tin nhắn phản hồi được gửi đến. Bất chợt, tôi cảm giác được cái gì đó nóng nóng đang được đặt trên đầu của mình:

“Ê! Nóng nha!”

Như một phản xạ, tôi gào lên.

“Cà phê của anh đây, Yongo.”

Giọng của Sharon vang lên từ phía sau. Hóa ra là cô ấy đã pha xong.

“Đừng có giỡn kiểu đó chứ. Lỡ tôi mà bật dậy thì nó phỏng cả người đấy.”

“Hì. Yên tâm, yên tâm. Tôi nhanh tay lắm.” Cô ấy khẽ mỉm cười rồi đặt ly cà phê lên bàn. “Nếu có thứ gì đó làm anh bỏng thì đó sẽ là bàn tay của tôi, nên anh cứ yên tâm đi.”

Ngay lập tức, tôi luồn đầu của mình ra xa khỏi tầm tay của cô ta. Chỉ nghĩ đến việc đầu, tóc của mình bị nổ tung ra như một trái dưa hấu bị đập vỡ cũng đủ khiến cho tôi nổi gai óc rồi.

“Không được chạm. Làm ơn!”

“Giỡn tí thôi mà.” Sharon khì cười, đôi mắt cô ấy híp lại, những lọn tóc vào vàng nhạt rung rinh theo điệu cười khúc khích ấy. “Chứ anh thì tôi muốn chạm vào lúc nào chả được.”

Dù biết chỉ là đang nói đùa nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi được. Nếu tôi bị người khác hại thì ít ra cái xác vẫn nguyên chứ để Sharon mà động vào chắc nó hòa cùng với môi trường xung quanh luôn quá…

“Hừm… cà phê này…” Tôi nhìn vào ly cà phê sau một cái nhấp môi. “Ngon đấy... Tôi nói thật. Cô làm như thế nào vậy?”

“Thì trong nhà có hai loại cà phê mà.” Cô ấy ngồi xuống phía đối diện, chống cả hai bàn tay lên cằm. “Tôi pha theo tỉ lệ 7:3, cho ít nước rồi sau đó dùng kem và sữa không đường được hâm nóng để pha vào. Tuy hơi mất thời gian chút nhưng cũng đáng.”

“Ừm.” Tôi gật đầu. “Uống double double nhiều rồi nhưng đây… chắc là ly ngon nhất đấy.”

“Tôi biết mà, hehe.” Sharon lại mỉm cười, một nụ cười thật tươi. “Ai cũng thích cà phê mà tôi pha hết á.”

Trong khoảnh khắc ấy, khi tôi nhìn vào nụ cười của Sharon, tim tôi như hẫng đi một nhịp. Phải nói rằng, cô ấy thật sự rất dễ thương. Nếu chỉ là một người bình thường, tôi sẽ không mấy bất ngờ nếu như Sharon trở thành một diễn viên nổi tiếng và được nhiều người theo đuổi.

Nếu… cô ấy là người bình thường. Chỉ là nếu mà thôi…

Ping.

Một âm thanh thông báo từ điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu tôi. Và một tin nhắn được gửi đến từ một số máy lạ, nội dung chỉ vỏn vẹn một dòng.

“Hãy đến đường 32 ave, Quận Halminton.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận