Galanthus
Tép Cam
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Canh Bạc

Chương 02: Bạo Loạn

0 Bình luận - Độ dài: 5,590 từ - Cập nhật:

“Đừng có đùa với lửa.”

Chẳng thể ngờ Quincy của ngày ấy đã sớm hằn sâu câu nói đó như bản năng của chính mình.

Và, một Quincy non trẻ đầy gai góc như con ngựa bất kham ngày ấy, cũng chẳng thể cưỡng nổi mùi vị ngon ngọt của háo thắng và cảm giác khi đứng trên vai kẻ khác.

“Nhưng thưa Đọa Đế,”

Ngay vào cái đêm đầu tiên đặt chân xuống Đọa Ngục, cô đã bước tới trước mặt Đọa Đế, dạn dĩ nói. Dưới tranh sáng tranh tối của ánh trăng, cô búng tay. Một ngọn lửa bùng lên ôm trọn lấy thân thể cô, thắp rạng cả một góc bể. Thấy vậy, lính tráng lập tức vây quanh cô, chĩa giáo vào cổ cô, trừng trừng nhìn cô như một kẻ phản đồ.

Và rồi, lửa tắt. Gươm giáo cũng đã nung chảy. Nhìn vào mắt Ngài, cô điềm nhiên nói:

“Thưa Đọa Đế, tôi chính là lửa đây.”

Mẩu hồi ức ấy thoáng vọt qua tâm trí Quincy khi đôi mắt mệt rũ của cô bàng hoàng nhìn về phía đường chân trời. Nơi đó, những tảng khói đen đặc quánh đang bốc lên như con sóng trào, lăm le nuốt trọn và nhấn chìm cả khu dân cư.

Giữa một rừng bê tông, đá và cốt thép, không có lấy một nhành cây, cớ sao đám cháy tự phát có thể lớn đến nhường ấy được? Đây chỉ có thể là một cuộc tấn công có chủ đích mà thôi. Hơn nữa lại xảy ra ngay giữa lúc cả Cục trưởng Cục trị an lẫn tổ trưởng Tổ chuyên án đều vắng mặt. Chắc chắn quy mô không hề nhỏ.

Xoẹt! ĐÙNG!

Chỉ trong một giây Quincy quét mắt phán đoán tình hình, một tia chớp vàng tóe lửa đã xé không khí, đánh thẳng xuống bên cạnh cô. Theo sau là tiếng sấm nổ vang trời như muốn thổi bay màng nhĩ, ngay tại nơi chàng Thiếu tá Ashley đứng. Phút chốc, anh ta đã phóng ngựa vọt đi với tốc độ siêu thanh, để lại sau lưng làn chớp điện vàng rực. Thoáng cái, cô đã thấy bóng dáng anh ở cuối chân trời.

Quincy cũng quất cương, con thiết mã dưới thân cô lập tức cắm đầu cắm cổ chạy, bốn guốc phi nhanh như báo săn. Lần này, chạy đua với cô chẳng phải người đồng đội mà lại là thời gian. Bởi hơn ai hết, cô biết rõ tại sao chúng lại chọn đúng dịp lễ tưởng niệm của Đọa Đế để khơi mào một cuộc tập kích. Ở cái chốn khỉ ho cò gáy này, ở vùng đất đã sớm tiêu điều kể từ khi Ngài rời bỏ trần thế này, chẳng còn gì quý giá hơn thân xác mà Ngài để lại cả.

Thứ chúng nhắm đến hẳn là chiếc quan tài nằm trong điện thờ của Ngài.

Và đó cũng chính là thứ cô phải bảo vệ hơn tất thảy.

Bình tâm, Quincy tháo chiếc máy liên lạc kẹp giữa hai lớp quân phục xuống, lập tức quay số khẩn cấp gọi về trụ sở Cục Trị an.

Tút... Tút... Tút...

Đáp lại cô chỉ có một tràng tiếng tút kéo dài trong vô vọng. Một lần, rồi hai lần. Đầu dây bên kia mãi không thấy lời hồi âm.

Đăm đăm nhìn lửa nhuộm đỏ một góc trời và quê nhà chìm đẫy trong biển lửa ngùn ngụt, lồng ngực Quincy bỗng dưng đập từng nhịp quặn thắt. Con đường phía trước như xa thêm gấp bội phần.

Tại sao tim lại đập mạnh thế này?

Nữ Cục trưởng tự vấn chính bản thân. Lòng bàn tay cô rịn ướt khiến dây cương càng trở nên trơn trượt, còn bộ óc thì lại tê rần khi nhận ra trái tim mà nó đã hiến tế cho lý tưởng vẫn đang thoi thóp tồn tại.

Xúc cảm phức tạp này được gọi là gì?

Đã từ lâu, cô cũng chẳng còn nhớ nữa. Cái cảm giác không tên ấy đã sớm chết cạn dưới sa mạc hoang tàn, nơi hồn phách nguyện vỡ vụn thành những bụi cát li ti chỉ để chôn cái hạt giống ấy xuống đáy sâu, không có ngày thấy ánh mặt trời.

Nếu đã không hiểu, không biết, thì tức là không cần thiết.

Ghì dây cương, cô ra lệnh cho tâm trí chấn chỉnh bản thân. Là Cục trưởng Cục Trị an, dưới quyền cô có hàng vạn quân sĩ, cùng nhau gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ không chỉ người dân ở Vương quốc Paimonia mà còn cả cõi Đọa Ngục này. Vội vã nhưng không hấp tấp, lo toan nhưng không sốt sắng. Đó mới là phong thái của một Cục trưởng.

Vó ngựa phi rầm rập như vũ bão, chẳng mấy chốc đã tiến vào vùng ngoại ô. Từ xa, Quincy đã nghe được tiếng la hét vọng thất thanh từ trong những ngõ hẻm, tiếng oán than đến lạc giọng của đoàn người ùa ra từ bên trong đám cháy. Con chiến mã vẫn hùng hục tung cước qua làn khói trắng đặc tựa hơi sương, nực nội như đang hun trên vỉ than nướng. Hai bên đường, những dãy nhà đổ nát im lìm trải dọc, gạch đá lổng chổng.

Mỗi nơi Quincy đặt chân đến, chỉ cần một cái phất tay ra lệnh, lửa đang cháy rực đây đó đều phải phục tùng mà tắt lịm. Mắt cô đảo quanh tìm một đồng minh giữa chiến trường hỗn mang. Ấy vậy mà tất cả những gì cô thấy lại chỉ là cảnh tượng quê nhà bao trùm trong màu đỏ loạn lạc, hệt như một lò thiêu xác khổng lồ. Kia, chiếc đài phun nước trên con đường đi làm, chấm sáng duy nhất trong rừng bê tông không một sắc xanh, giờ chỉ còn là đống trạc gạch hoang tàn. Kia, những sạp hàng đồ khô họp chợ sớm chiều thi thoảng cô vẫn ghé, nay tan hoang xác người dúm dó xiêu vẹo. Kia, ngôi nhà đã bay thốc một nửa, để lộ chiếc bàn nơi cơm canh bát đũa đủ đầy, mà gia đình thì đã mãi mãi nằm lại dưới đất.

Có chết tao cũng phải mở to mắt ra mà nhìn cho rõ cái cảnh này! Rồi tao sẽ trả cho chúng mày gấp vạn!

Môi Quincy vô thức nghiến lại, miệng lạo xạo sạn lẫn máu. Khói đen cay xè phả xuống cũng chẳng thể làm đôi mắt ráo hoảnh chớp lấy một lần. Cô không hô hoán, cũng chẳng khóc thương, chỉ thể nuốt hết ngổn ngang vào trong, gắng gượng chúi đầu về phía trước. Quê nhà có thể đã hoang tàn, nhưng ở nơi trái tim của thành phố này, điện thờ của Đọa Đế - đức tin của Đọa Ngục, vẫn đang chờ những người con trở về.

Cứ ngỡ chẳng có gì ngăn nổi cô, ấy vậy mà tiếng hô hoán đinh tai từ một con hẻm vọng lại đã khiến cô phải dừng bước. Giữa cái ngách hẹp và dài, có một toán người khoác áo tù sọc đen, cổ đeo gông rỉ sét, đang ùa ra khỏi con hẻm. Tay cầm gậy gộc, tay cầm dao kiếm, be bét máu me.

Chẳng phải đó là cái lũ tù tội mà Cục Trị an đã bắt nhốt vào nhà giam Trung ương ư?

Tại sao chúng lại ở đây?

“Đọa Đế mất xác. Đọa nhân tan tác!”

“Đọa Đế mất xác. Đọa nhân tan tác!”

Từng tiếng hô đồng thanh vang dội, đầy nhuệ khí át cả tiếng giày dậm ầm ầm trên mặt đất. Ấy vậy mà vừa nhìn thấy Quincy đang chặn đứng trước cửa ngõ, chúng bỗng dưng khựng đứng hết lại. Bóng cô tỏa xuống từ trên ngựa, cao ráo và to lớn, phủ lên cả những khuôn mặt hoang mang vô độ của đám người.

Chỉ đến khi ấy, nữ Cục trưởng mới nhận ra, máu cô đang sôi ầng ậng lên cổ họng, và tròng mắt thì căng nóng như sắp vỡ tung. Tay cô siết muốn đứt dây cương, đã sớm bật cả máu. Trán cô thì ngứa ngáy, có lẽ sừng đã lại dựng lên rồi.

Xúc cảm phức tạp này được gọi là gì?

Đã từ lâu, Quincy cũng chẳng còn nhớ nữa.

“Nói lại đi.”

Nhảy xuống ngựa, Quincy lầm bầm. Giọng cô trầm đến độ chính đôi tai ù nhiễu này cũng chẳng thể nghe nổi. Đám côn đồ ném qua ném lại mấy câu về thân phận của cô, vậy mà chẳng đứa nào dám sấn tới.

“Tao bảo chúng mày nói lại cơ mà!”

Nữ Cục trưởng gằn lên. Con dao vốn thường giắt trên thắt lưng, nay đã vô thức dính trên tay cô từ bao giờ.

Và rồi, một tên trong số đó mở miệng.

Phựt!

Chưa kịp thốt một lời, lưỡi dao đã thọc vào má hắn, đâm xuyên hàm như thanh giáo phóng ngang.

Thình lình, đám bạo loạn tay lăm gươm lăm kiếm, đồng loạt nhảy bổ vào tấn công cô từ bốn phương tám hướng.

Quincy hiếm khi nổi điên. Vì một khi uất hận trong cô làm chủ, lý trí và đạo đức sẽ chỉ còn là phù du.

Điều cuối cùng nữ Cục trưởng nhớ rõ có lẽ là hình ảnh lửa vô thức cháy phừng lên từ dưới chân, bọc trọn lấy cô và không gian xung quanh. Hình ảnh vũ khí trên tay đám người rơi lanh canh xuống đất, chảy sệt thành sắt vụn ngay tắp tự. Và hình ảnh chúng chưa kịp mở miệng khẩn thiết xin tha, đã bị cô tận giết không còn hình người.

Mùi gì tanh vậy nhỉ?

Khi cảm xúc thôi che mù mắt, và khi lý trí trở lại bên cô, từ hai mươi mạng đã chẳng còn gì sót lại. Mùi máu tanh ngòm đánh thức chỉ để cô phải thấy đống xác nằm ngổn ngang khắp con hẻm đỏ au.

Trước mặt Quincy, còn lại một kẻ duy nhất. Chân hắn cắm như trời trồng trên nền đất lõng bõng nước đỏ. Da mặt hắn bợt lại, hao màu chiếc khăn tang. Đôi mắt kinh hoàng thì chết trân nhìn Quincy khi cô từng bước tiến về phía hắn. Chỉ sau hai mươi giây đồng bọn hắn hô vang khẩu hiệu, toán người rồng rắn nối đuôi nhau giờ đã trở thành những thi thể. Không một ai sống sót.

“Ai cho chúng mày to gan?”

Thu sừng lại, Quincy gằn lên. Cô đã tỉnh, chắc chắn đã tỉnh rồi. Bằng chứng là cô đang giữ lại mạng cho một tên đây! Nhưng cứ mỗi lần cái khẩu hiệu của chúng nó vọng lại từ quá khứ, cô chỉ muốn giết quách hắn cho xong...

Kìm mình, nữ Cục trưởng một tay siết chặt lấy hai thái dương hắn. Nghiến răng, cô lên giọng chất vấn:

“Đọa Đế mà không cứu giúp mày, giờ này mày còn đứng được ở đây để thở ra cái câu đấy không?”

Cái đám phản đồ nằm chết giãy dưới chân cô đã ngang nhiên báng bổ người chúng từng quỳ lạy, đốt rụi nhà nơi chúng từng gọi hai tiếng quê hương. Tất cả những kẻ phải tội mưu phản, đại nghịch đó, dù sớm hay muộn ắt sẽ bị xử tử!

“Đọa Ngục không cần những kẻ phản trắc như chúng mày.”

Máu dính nhơm nhớp trên bàn tay đang túm đầu tên tù nhân, trộn lẫn với mồ hôi trên trán, chảy thành từng vệt đỏ tươi xuống mặt hắn. Miệng hắn lập cập xin tha, mà sao cô lại thấy, cái sọ hắn cũng mỏng như bao cái sọ khác vậy.

“Quincy! Bên trái!”

Nghe thấy tiếng gọi, Quincy lập tức giáng một cú vào cổ tên phản đồ. Hắn vừa đổ gục xuống, cô cũng ngay tắp tự vào thế phòng thủ.

Ruỳnh!

Một bộ vuốt đen đập thẳng vào ngực Quincy, đẩy cô ngã nhào. Đầu cô va xuống nền đất, cát và tro bụi thốc lên mờ mắt. Nó đè lên ngực cô, ép nghẹt phổi cô, tặng cho cô cả một cú đâm xuyên qua vai trái, ghim chặt cô bất động. Dù có hé được mắt ra, cái thứ với làn da độc một màu đen kia vẫn choán hết cả tầm nhìn.

Siết cơ, Quincy thình lình tóm lấy bộ vuốt thô sần kia.

Phừng!

Lửa bùng lên, thiêu sống mình mẩy nó như một ngọn đuốc người. Ấy vậy mà, chỉ có hàm răng trắng nhách cùng hai chiếc sừng quỷ nhe nanh cười với cô. Và chẳng mấy chốc, lửa quanh người nó cũng tắt lịm như mấy cái xác trên đài hỏa táng.

Tên này cũng sử dụng chất gây nghiện ư?

Bịch!

Từ đâu, một bóng người lao thẳng vào con quỷ. Đôi chân đạp văng nó sang đống đổ nát bên kia đường, nhẹ bẫng. Một tia sét chói lòa đánh xuống, nổ vang trời.  thể lực lưỡng của nó liền gục ngã chỉ trong tích tắc.

Mắt Quincy mờ dại. Cô hổn hển hít vào luồng không khí bụi mù. Vai hở một vết đâm toang hoác, rỉ máu đẫm ngực quân phục. Nhét một miếng gạc dày vào vết thương, cô căng mắt nhìn hình bóng quen thuộc trước mặt. Vẫn là chàng Thiếu tá ấy.

“Mẹ cái bọn này, ở trong tù mà vẫn tuồn ma túy vào được mới tài!” Miệng lầm bầm, Ashley cáu bẳn buộc gọn mớ tóc rối bù như vừa chui ra từ cơn giông lốc.

“Tình hình thế nào rồi?”

Chẳng mấy bất ngờ vì sự xuất hiện của người đồng đội, Quincy nắm lấy bàn tay anh đưa ra, nhanh chóng đứng dậy như thể vết thương kia chẳng là gì với cô.

“Dân sơ tán gần hết rồi. Tôi có dẫn thêm cả Đoàn 3 nữa. Nhưng mà nhân lực chỉ đủ bao vây nửa thành phố này thôi.”

Nhếch sang trái, Ashley lại dẫm phải một vũng máu lênh láng từ cái xác vừa nguội trên mặt đất. Bình thản nhìn thảm xác trải ngổn ngang dọc con hẻm, anh tặc lưỡi nói:

“Thế chúng nó vừa chọc cô cái gì à?”

“Cậu mà nghe được có khi còn giết chúng nó dã man hơn cả tôi đấy.”

Trên đống đổ nát phía xa, có tiếng vụn gạch lăn khô khốc. Giữa đống đất đá lổn nhổn và cát bụi khét mù, con quỷ mà cả Quincy và Ashley cùng hợp sức chiến đấu ban nãy đang nhổm dậy. Thân hình nó lực lưỡng, làn da đen trơ lì, vuốt sắc như liềm gặt, cặp sừng vươn cao ngạo nghễ.

“Mẹ kiếp, không hiểu cái con này hốc bao nhiêu ma túy mà đánh mãi không chết thế nhở?” Ashley moi từ túi áo trong ra một đôi găng da, vừa xỏ vừa giục Quincy. “Cô mau mau đến điện thờ đi. Chúng nó sắp xới cả cái Vương quốc này lên rồi!”

Quincy lau bàn tay vẫn còn ướt máu vào hông áo, đưa lên miệng huýt một tiếng thật vang. Chẳng mấy chốc con ngựa của cô đã lọc cọc chạy đến. Dù vai phải bị thương, không khó để cô trèo lên yên ngựa chỉ với một tay.

“Tôi xí bộ da nó trước rồi nhé.”

“Thôi nào, cô có biết là nó còn kháng cả điện không đấy?”

“Một nửa, không hơn đâu đấy!”

Kì kèo với anh đồng nghiệp xong xuôi, nữ Cục trưởng mới mang theo bả vai bị thương liều mạng phóng đi. Con ngựa phi nhanh như vũ bão, xuyên thẳng qua những luồng lửa, lách qua những xác chết cháy đen, vó đạp như bay trên những tàn tích, gạch vữa đổ vụn. Đôi mắt cay nhèm khói và nóng bừng như hun lửa của cô dán chặt vào con đồi nơi điện thờ Đọa Đế vẫn đang say ngủ. Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh đám phản đồ chạm bàn tay nhơ nhuốc vào chiếc quan tài của Ngài thôi, vết thương trên vai lại chẳng thể cản nổi tốc độ của cô nữa.

Sắc xám của đồng phục Cục Trị an cuối cùng cũng đã lấp ló phía cuối góc phố. Con đường phía trước cũng quang dần khi mà các quân sĩ trong Cục đều đã có mặt để sơ tán người dân và dẹp yên đám tù nhân vượt ngục. Chỉ trong nháy mắt, Quincy đã đặt chân đến con đồi heo hút đầy sỏi đá, nơi điện thờ Đọa Đế đang ngự.

Thế nhưng đâu chỉ có cô? Bọn phản loạn kia cũng đã men theo con đường khác đến tận đây rồi.

Nếu như nơi này không phải chốn yên nghỉ của Ngài, Quincy thề cô sẽ xé từng thằng ra làm hai mảnh, dù cho vết thương trên vai có bục toang lồng ngực cô đi nữa. Nhìn những dấu chân đen nhẻm chồng lên nhau trên con đường mòn dẫn lên đồi kia, Quincy đoán chắc, tình hình trên đỉnh đồi cũng đang rất hỗn loạn rồi.

Chỉ cần bảo vệ được điện thờ của Đọa Đế thôi. Rồi sau đó nhất định tao sẽ giết hết... giết hết chúng mày.

Đã quyết, nữ Cục trưởng phi ngựa lên sườn đồi dốc. Những khối đá tiểu cảnh nằm lộn xộn và mặt đồi gập ghềnh cũng chẳng cản nổi tốc độ của cô. Mồ hôi sũng mái tóc đỏ rực, cô gái phóng tầm mắt đầy nhộn nhạo về phía xa xa.

Dường như cô đã chậm một bước...

Trên đỉnh đồi đỏ thẫm, đây đó xác người la liệt. Nơi nơi chúng đi qua, không còn thứ gì toàn vẹn.

Tim chững lại một nhịp, cô nhảy xuống khỏi yên ngựa. Lách qua thảm xác lạnh ngắt, giày cô nhuộm một màu đỏ tươi. Mắt nhòe đi vì mất máu, nhưng đôi chân quýnh quáng cố chấp không dám ngơi nghỉ dù chỉ một giây.

“Đọa Đế mất xác. Đọa nhân tan tác...!”

Tiếng hô của đám tù nhân đang mở đường vào điện thờ vẳng tới tai Quincy, lại như một lưỡi cưa cứa vào hộp sọ, giữ cho cô tỉnh táo.

Ruỳnhhhhhhh!

Bất chợt, mặt đất dưới chân nữ Cục trưởng rung chuyển như đang có địa chấn. Bụi bốc lên mịt mù phủ kín tầm nhìn, làm cô phải đưa vạt áo lên che mặt.

Chấn động này có lẽ nào là...?

Khi Quincy mở mắt ra, một rào chắn khổng lồ bằng đá đã nhô lên từ dưới mặt đất, bao quanh cả điện thờ. Và hiện lên sau màn bụi, ngạc nhiên thay, lại chính là một hình bóng quen thuộc - người chiến hữu trong đội đặc nhiệm Galanthus đã đồng hành cùng cô qua không biết bao nhiêu núi đao biển lửa. Chỉ cần thấy bóng dáng người ấy, xương cốt cô lại như có một lực vô hình nắn thẳng dậy, và lồng ngực cô vơi dần khi biết cuộc chiến này mình không hề đơn độc.

“Đội trưởng Douglas.”

Đó là một người đàn ông trẻ, tóc vuốt gọn, thân hình dỏng cao trong bộ lễ phục đen. Phủi đi mấy hạt bụi đậu trên ngực áo, anh ta đưa đôi mắt sâu, đục mà lại đầy bình tâm lên, lia từ vết thương sũng máu trên ngực phải cô, rồi lại dừng ở bờ môi cô vài giây. Khuôn mặt không chút biểu cảm, anh đáp:

“Giờ thì là Thẩm phán Evangelous rồi, Cục trưởng ạ.”

Đống thi thể nằm la liệt quanh đỉnh đồi như nấm mồ tập thể đều do một tay anh mà ra, vậy mà trên trán anh ta chẳng vương lấy giọt mồ hôi nào. Tĩnh tại đứng chắn ngay cổng điện thờ như bức tượng hộ pháp, tay chống chiếc gậy baton đen bóng, anh ta cứng nhắc nói: “Ở ngoài đã có tôi và Oswald yểm trợ rồi. Đi đi.”

Không kịp chào hỏi, Quincy lập tức phóng mình qua khe hở giữa vách đất, lách vào trong khuôn viên điện thờ rộng lớn.

Ruỳnh!

Cô gái chưa kịp bao quát tình hình, thứ gì đó đã bay sượt qua người cô, rơi thẳng vào con hồ nhỏ trong khuôn viên.

Đó là xác của một tên tù nhân.

Trên mặt đất nơi cô đang đứng, phủ lên cả ngọn đồi là lớp băng trơn và dày, tựa như một tấm màng ngăn cách bảo vệ toàn bộ điện thờ. Và người đang vật lộn với địch ở phía cửa chính kia cũng là một đồng đội cũ của cô, Oswald Wadsworth.

Cậu trai đó khoác lên mình một màu trắng tinh từ đầu đến chân, rất khó để nhận dạng khi đang di chuyển trên băng tuyết. Động tác thì lại nhanh nhẹn và uyển chuyển đến khó tin, dù cho đang mang theo cây búa to gấp đôi thân mình. Cậu vung búa một cái, hai tên tù nhân ngã văng lăn lóc. Cậu vung búa thêm cái nữa, đám quỷ xung quanh hóa băng ngã chết như ngả rạ.

“Cửa... Cửa sau...!”

Vật lộn với địch, Oswald phải gào hết hơi để cảnh báo Quincy.

Chúng đã vào được bên trong điện thờ bằng cửa sau rồi!

Cứ thế này thì giấc ngủ của Đọa Đế sẽ bị quấy phá mất.

Rầm!

Quincy lao vút, mở toang cửa chính.

Ánh lửa đỏ chót của thành phố chiếu lên những ô kính cao vút cũng chẳng thể mang hỗn loạn tràn vào chính điện. Trong không gian lặng ngạt, bóng tối phủ lên những bức phù điêu lấp lánh ánh bạc một lớp mạng mỏng, tựa hồ ánh trăng đêm hiu quạnh. Dưới chiếc đèn chùm pha lê tắt ngấm, ban thờ đồ sộ nhuốm màu u uất của Đọa Đế vẫn đang nằm im lìm. Tầng tầng lớp lớp vòng hoa trang hoàng hai bên đổ xuống như dòng thác tĩnh, lại phảng phất chút não nề, càng làm cái lạnh chốn này thêm âm ỉ. Trên ban thờ, di ảnh lớn của Ngài chìm hẳn trong bóng đêm thăm thẳm, lặng thinh nhìn cô, như thể đang chờ đợi điều gì.

Giữa những hàng ghế gỗ lim trải dọc hai bên chính điện, máu loang lổ thành vệt trên nền đá, in dấu chân kéo dài tới tận nơi chiếc quan tài trắng khổng lồ đang nằm. Hai bên đài, có hai miếng vải đỏ sẫm, bùng nhùng, sũng máu, phủ trùm lên thi thể với làn da trắng nhách của hai người canh giữ điện thờ. Và ngồi chồm hỗm trên đó lại chính là hai kẻ dị hợm. Ánh mắt chúng đờ đẫn, chậm rãi Quincy như đang quan sát phản ứng của nữ Cục trưởng.

Đầu Quincy nóng bừng khi thứ cảm xúc lạ lẫm bùng lên như lửa dung nham thiêu đốt mọi tế bào não cô.

Ý thức trong cô đóng băng, run rẩy, rồi lại thúc giục: Giết. Hãy giết đi! Giết tất cả chúng nó!

Bản năng trong cô trỗi dậy, gào thét, rồi lại giục giã: Một giây. Chỉ một giây thôi! Hãy phó mặc cho tao, rồi tất cả bọn chúng sẽ biến mất!

Có lẽ từ lý trí đến lẫn kỷ luật thép của người lính, chẳng thứ gì còn đủ lạnh để làm nguội đầu óc cô nữa rồi.

Quincy áp tay vào khẩu súng lạnh ngắt bên hông. Ấy vậy mà khi cô chuẩn bị rút lên, một lực vô hình lại níu kéo. Ánh mắt Đọa Đế từ di ảnh trên ban thờ dõi xuống, như ánh mai duy nhất giữa chốn u uất này. Sắc trắng tinh khôi của chiếc quan tài nổi bật trên vũng máu xoa dịu căm phẫn trong cô, nhắc nhở cô về sứ mệnh của mình.

Chỉ khi đầu óc đã nguội lại, cô mới phát giác ra sự xuất hiện của người thứ tư trong căn phòng. Phía sau ban thờ, có những dấu chân đỏ thẫm nhuộm thành từng bước, nối dọc trên những bậc thang trải thảm cao vút. Và ở nơi chiếc ngai của Ngài luôn ngự trị, có một kẻ đang lười biếng ngồi vắt vẻo. Vừa nhìn thấy bóng dáng cô, hắn đã bật dậy ngay tắp tự. Phấn khích nhảy cẫng lên, chân tay quay cuồng méo xẹo như con rối, hắn reo vui:

“Thấy chưa! Chúng mày thấy chưa tao đã bảo rồi! Kiểu gì Cục trưởng cũng là người đến đây đầu tiên mà!”

Không nói không rằng, Quincy vẫn dứt khoát rút súng ra. Lần này, vì đã đủ tỉnh táo để vạch ra kế sách, cô bình tĩnh, giọng chắc nịch nói:

“Nhân danh chính quyền Paimonia, các ngươi đã bị bắt. Hãy giơ tay đầu hàng nếu như còn muốn hưởng khoan hồng trước pháp luật.”

Sau lời tuyên bố này, nếu như chúng còn dám chống cự, cô hoàn toàn được phép giết không cần lệnh.

“Ấy ấy khoan đi đã nào cô cảnh sát ơi.”

Hắn hớt hải kêu lên, giọng cợt nhả nửa đùa nửa thật. Ngay khi hắn chủ động tiến đến và bước vào ô sáng tù mù rọi từ cửa sổ, cô mới nhìn rõ nhân dạng của kẻ phản đồ này.  Một phần khuôn mặt đỏ hỏn, làn da nhăn nhúm như lửa thiêu. Đôi mắt đen nhèm đầy ý cười giấu sau chiếc kính, lại càng khiến cô chẳng thể nhận ra thân phận của hắn. Quanh người hắn gài một dải bom, quá đủ để thổi tung nơi này. Và dù lời lẽ chẳng có chút đe dọa, hắn vẫn gõ ngón trỏ lên quả bom thay cho lời nhắc nhở với Quincy.

“Mình đều là Đọa nhân, đều con cái của ông bô hết mà! Bà chị cũng nên nhẹ nhàng mà dạy bảo đàn em thôi chứ!”

Quincy điềm tĩnh thu súng, ném một câu cộc lốc:

“Muốn gì, nói đi.”

Mặc dù chúng mang theo hàng nóng, chẳng khó gì để cô giết cả ba tên ngay lập tức mà không chạm đến một nhành hoa ở đây. Nhưng nếu chúng đã có cơ hội lẻn vào điện thờ mà không đụng đến bất cứ thứ gì, có lẽ chúng đang chờ đợi sự hiện diện của cô.

“Bọn tôi chỉ muốn chào tạm biệt ông bô lần cuối thôi mà! Gì mà chị căng thế?”

“Tạm biệt bằng cách để dân thường khóc hộ chúng bay à?” Nghĩ tới xác người dân bị chúng phanh thây không chừa một đường sống, Quincy gằn lên. “Đọa Đế mất cũng không đến lượt chúng bay lấy máu dân rửa Đọa Ngục thay đâu!”

“Quincy ơi là Quincy! Thế ai mượn cô khóc cho dân vậy? Công chức ăn sung mặc sướng như cô toàn bị chữ tiền nó che mắt. Sao mà thấm được cái nỗi của dân đen bọn tôi!”

Tên đàn ông cao to vạm vỡ ngồi kế bên quan tài bất thần bật dậy, ấm ức cãi. Giọng hắn ồm ồm, mình chỉ mặc độc một chiếc quần. Mũi hắn có dính ít bột trắng, thở ra câu nào là bột lại phì ra theo câu nấy.

“Ừ đấy! Dưới này đ-đếch có nắng đếch có m-mưa. Thịt thà rau cỏ cũ..cũng đế-ch có! Cứ bảo Đọa nhân kh..không cần ăn uống vẫn sống được. Nhưng cái l..ũ chính quyền bọn cô vẫn ăn xong rồi vứ..vứt xương cho dân đen mú..t đấy thây!”

Một thằng ngồi chồm hỗm trên thi thể phủ vải đỏ, cà giật nói. Người nó bé tin hin, da bọc xương, hai cánh tay dài thòng. Thân trên khoác áo thùng thình, thân dưới chẳng lấy gì che mặc cho cái ở giữa lủng lẳng. Mép nó dính chút ít bột trắng, phảng phất và óng ánh lên trong bóng tối.

“Muốn thì cứ việc im lặng mà lên Nhân Giới sống, ai dám trách chúng bay nửa lời?”

Nhìn ba tên nghiện diễn chung vở tuồng, Quincy lại càng ngán ngẩm. Cô không rõ chúng thật sự là phản tặc hay được phe phái khác gửi đến, nhưng để một lũ phê đá làm sứ giả thật quá thiếu chuyên nghiệp.

Và nếu đã dính líu đến chất cấm, rất có khả năng bọn chúng được mặt đất gửi xuống.

“Hơn nửa dân số đi rồi. Bọn tôi mà đi nữa thì những người ở lại phải sống sao đây?”

“Chúng tôi đây là đang làm việc chính nghĩa, cứu vớt dân khỏi cái chốn đói rách này cô hiểu không?”

“Đấy, chị xem.”

Được đồng bọn phụ họa, tên phản tặc đứng trên cao kia lại thả mình xuống ngai vàng. Chân gác lên tay vịn, hắn thõng thượt đung đưa. Vốc một nhúm bột trắng, vừa ngâm nga hắn vừa rắc lên mặt.

“Chúng tôi cũng là dân cơ mà? Bảy Đọa Vương chung tay cùng ông bô xây dựng Đọa Ngục một thời, giờ chỉ còn là mấy lão già quẫn trí. Không ông nào quản dân ra hồn thì đừng có trách dân nổi dậy.”

“Đ..Đúng đúng! Chúng tôi là đ..đại diện cho ý c..chí của dân!”

“Rồi ông già nhà cô mà không gây chiến với bầu trời và mặt đất thì lòng đất chúng ta vẫn còn được thấy mặt trời rồi!”

“Các ngươi cứ mở mồm ra là trách.” Biết thật vô ích khi nói chuyện với một đám người điên, Quincy vẫn muốn làm rõ động cơ của chúng. “Thế có nhớ ai đưa các ngươi từ cõi chết trở về không? Ai cho lũ quỷ các ngươi cơ hội làm người? Ai vớt các ngươi từ lửa Hỏa Ngục, cho các ngươi quyền sống và tiếng nói?”

“Nếu ông già đã muốn gánh trách nhiệm thì nên gánh cho trót chứ.” Tên mặt sẹo nhổm dậy, khịt mũi một cái cho trôi hết thuốc rồi mới thong dong bước xuống. “Đi chết mà không để lại một người thừa kế nào. Cô bảo giờ ai dẫn dắt cái Đọa Ngục chết ruỗng này đây?”

“Ừ ừ đúng... đúng! Không có hu..yết thống của lão thì s..sớm muộn cái chốn này cũng chỉ có n..nước diệt vong thôi!”

“Thôi thì... Dù sao chúng ta cũng cùng một giuộc với nhau mà.” Hắn dừng lại ngay trước quan tài của Đọa Đế, hân hoan. “Chào hỏi thế đủ rồi. Bật nắp quan tài lên chào ông bô một cái rồi đi nào!”

Quincy lẹ rút súng, quát: “Động một ngón vào quan tài của Ngài đi. Tao sẽ phanh thây tất cả chúng bay!”

“Chao ôi mới chọc có vài câu đã làm chị dựng sừng lên rồi à?” Tên mặt sẹo cười ngả ngớn làm Quincy thấy trán ngứa râm ran. “Nhưng mà chị cho tôi hỏi thật nhé. Chị chưa từng thắc mắc trong quan tài của Đọa Đế có cái gì à?”

“Không cần biết.”

“Lúc ông bô mất chẳng ai hay. Đến hình dáng lão nằm trong quan ra sao dân còn chẳng biết. Nghĩ kiểu gì cũng thấy mờ ám mà!”

Mỗi khi chúng nhắc về cái chết của Ngài, từ ai oán, phẫn uất, tang thương, tất cả mọi thứ Quincy đều có thể nuốt và chôn lại vào trong. Riêng chỉ có kí ức bị đánh thức là không...

Kể từ lúc được nghe danh Đọa Đế cho tới cái ngày được yết kiến Ngài, cô chưa từng một lần thấy đôi mắt ưu tư của Ngài xao động.

Chỉ đến khi cô của ngày ấy to gan thắp lửa ngay trước mặt người thống trị Đọa Ngục để chứng tỏ bản thân, cô cũng nhìn thấy ánh lửa phản chiếu trong mắt Ngài.

“Đứa trẻ này thật biết cách chọc ta cười mà.”

Khi ấy, Ngài xoa đầu cô. Bàn tay to lớn, ấm áp của Ngài cũng đã thắp lên những mong muốn nhỏ bé trong Quincy ngày ấy.

“Đã là lửa thì lại càng phải cẩn trọng với bản thân hơn chứ.”

Lúc bấy giờ, trước mặt Quincy, hai tên phản đồ đã dùng phép giải xong phong ấn trên quan tài Ngài từ bao giờ. Cái gã thân mình đồ sộ thì lại đứng chắn nửa tầm nhìn cô, sẵn sàng lao vào bẻ cổ nếu cô bước thêm một bước.

“Quincy Jacqueline cũng có mặt rồi. Cùng bọn ta chào Cha một tiếng trước khi đi nhé!”

Chúng hồ hởi thích thú như chuẩn bị bóc quà. Bàn tay nhớp máu đặt lên nắp quan tài trắng tinh. Trống tim Quincy đánh thình thịch, và lời của Ngài cứ vọng mãi trong đầu cô.

“Vì càng cháy mạnh thì sẽ càng tự thiêu chính mình.”

“Một!”

Nghe lời Ngài, bao năm qua cô đã giữ cho ngọn lửa của bản thân không bùng lên. Nhưng chúng không cho cô lựa chọn.

“Hai!”

Hít một hơi sâu, Quincy ngồi xuống. Phía dưới cô, chiếc ngai vô hình đã sớm hiện diện để nghênh đón chủ nhân nó. Lạnh lẽo, cô thốt lên hai từ:

“Khai mở.”

Một ánh sáng chói lòa lóe lên. Cả không gian rơi vào cõi vô định trắng xóa.

“Ba-!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận