Văn Phòng Lắng Nghe Tâm T...
Ngự Miêu Đại Hiệp
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 2,594 từ - Cập nhật:

Chủ Nhật : 28/4/2026

Hôm nay rõ ràng là một ngày nghỉ, nhưng tôi lại không chịu để cơ thể mình thư giãn, làm việc từ thứ hai đến thứ sáu, xong dành cả chiều đến tối đi uống cùng đồng nghiệp vào thứ bảy. Kết quả là dù tan ka khá sớm khi mới mười giờ tối đã về đến nhà nhưng...đầu tôi vẫn choáng váng quá. 

Ngày nghỉ mà vẫn còn tắc đường thế nhỉ? Nhìn đèn đỏ tận 80 giây kia, tôi chỉ biết chép miệng tặc lưỡi. 

Tôi đã sống ở thủ đô hơn hai mươi năm, con đường hôm nay đi qua, đi lại cũng đến hơn trăm lần. Tuy nhiên chưa lần nào tôi cảm thấy mình hoà nhập được cái văn hoá này. 

Mệt quá, hay về thẳng nhà rồi hẹn lịch sang buổi chiều? Mà thôi, đằng nào cũng đi được hơn nửa đường. 

Quyết định hành xác cơ thể mình nốt một ngày nữa, tôi phóng thẳng đến chỗ tư vấn. 

Khoảng chửng hơn mười phút sau tôi cũng đến chỗ hẹn, thực sự thì dù đến đây rồi, tôi vẫn không muốn vào một chút nào. Tôi không nghĩ vấn đề của mình sẽ được giải quyết, tốt hơn hết là đến gặp những người có chuyên môn đúng không? 

Ọc ọc, bụng tôi lại kêu lên khe khẽ, làm tôi hơi nhăn mặt chút, hơi thở bắt đầu nhặn nhọc 

♫ rồi cũng đến lúc em đổi khác đi ♫

"Dạ, tôi đang đứng trước cửa phòng đây ạ"

Thôi kệ, đến đâu thì đến. 

"Mời anh ngồi, anh là Võ Hùynh Nam 26 tuổi ạ. "

"À vâng."

Chàng thanh niên đứng trước mặt tôi khá trẻ, tầm 20 - 21 tuổi. Đang mỉm cười rót trà cho cả hai, không hiểu sao mũi tôi cảm nhận mùi trà khá rõ, tưởng tượng như bao trùm khắp căn phòng vậy. 

"Anh ngồi đi, ngồi đi chứ ạ."

"À vâng "

Sau lời thúc giục của người trước mặt, tôi quyết định ngồi xuống thưởng thức vị trà. Ừm...nó làm tôi thư giãn hơn tôi nghĩ.

Nó không khác các cốc trà bình thường trong nhà như mọi người thường uống, tất nhiên là như thế cũng chả sao cả, không phải ai cũng giàu có để sắm túi trà thượng hạng .Và rõ ràng nó vẫn đủ để thoả mãn hương vị của chúng ta. 

"Hôm nay rất nhiều sinh viên về quê nghỉ lễ anh nhờ. "

"Ừ, 9h sáng nhưng Nguyễn Trãi vẫn khá tắc. Mà đa phần là do đèn đỏ thì hơn."

"May là hôm nay trời không quá nắng, chứ có lẽ giờ anh ở viện rồi."

Nhớ lại chặng đường mà tôi vừa chiến đấu lúc nãy, tôi thực sự ước mình có một chiếc bốn bánh, ít nhất nó vẫn mát.

"Anh vừa tham gia trận chiến khốc liệt hôm qua còn lấy sức dậy được đến đây là đáng nể đấy."

"Huh? Em biết hôm qua anh nhậu à?"

"Nhìn vào sắc mặt là biết, nhìn anh oải lắm. Anh uống với đồng nghiệp ạ."

"Uầy, sao biết hay vậy? "

"Thì đoán thôi ạ, anh có lịch đến tư vấn ở chỗ em, nhưng vẫn làm trận ra trò hôm qua đúng không. Em đoán là anh không từ chối vì cần giữ quan hệ với đồng nghiệp có thể cả sếp? Hoặc là anh đi uống với anh em thân thiết."

"Chuẩn luôn, qua vừa bị ông sếp dí quả kì môn bát quái trận đây. Nhưng anh uống cũng ít lắm, bắt đầu từ 6h mà 22h anh xin lui rồi. "

"Em đoán đúng hết luôn."

"Yếu tố nghề nghiệp thôi anh, bọn em làm việc trực tiếp với thân chủ mà. Nếu không có kỹ năng quan sát, trò chuyện thì không làm việc được."

Cậu ấy đáp lại câu hỏi tôi bằng giọng điệu nhẹ nhàng, kèm theo nụ cười nhẹ. Tôi đoán cậu ấy đã trả lời những câu như này quá nhiều rồi, đến mức như dạng câu hỏi mẫu của MC vậy. 

"Nghe giống công an hay thám tử vậy."

"Bất cứ nghề nào có liên quan đến ngành tâm lý thôi anh, đây là căn bản của nghiệp vụ."

Vừa đáp, vừa nâng đưa cốc trà lên miệng, giờ phút này tôi thấy mình giống đang ngồi trước mặt giáo viên hơn là chàng thiếu niên kém mình 5,6 tuổi. Nó làm tôi an tâm được phần nào. Thậm chí bụng không còn kêu nữa. 

"À xin lỗi anh hỏi em này, anh nhờ là người làm việc với anh phải già hơn chứ nhỉ? Kiểu như ông chú(?) "

"Quên mất, chú em vì việc đột xuất nên có nhờ em đến thay mặt hộ chú hôm nay. "

"Anh thông cảm ạ."

Cậu ấy nói với dáng người cúi đầu 90 độ thực sự thì thay mặt? Tôi không có vấn đề gì nếu như người tư vấn tôi hôm nay có việc bận, nhưng việc ủy quyền không qua khách hàng thế này có hơi vô trách nhiệm. 

Như đọc được suy nghĩ của tôi, cậu ta ngồi thẳng người lại, cười đáp.

"Anh không phải lo, em hoàn toàn đáp ứng đủ tiêu chí để làm việc với anh.""

"Nhân tiện giới thiệu qua em tên Nguyễn Minh Phú, mới đầu hai."

Gật nhẹ đầu chứng tỏ mình hiểu hết những gì đối phương nói, tôi vẫn quyết định ngồi đây tham gia buổi tham vấn, tại vì ngay từ đầu tôi cũng không quá mong chờ vào nó. Qua cuộc nói chuyện lúc nãy, tôi thấy khá thoải mái và cậu Minh Phú đang trước mặt tôi đây là người làm chủ bầu không khí tốt.

"Đằng nào buổi sáng anh cũng rảnh."

"Vâng, vậy mình bắt đầu thôi, anh có thể kể cho em nghe về vấn đề của mình không ?"

"À trước khi vào việc còn vấn đề chính, văn phòng này được sinh ra để lắng nghe. Không phải một phòng khám tâm lý. Đây là nơi cho ai không có đủ sự tin tưởng để giãi bày câu chuyện của mình cho người khác, anh hiểu đúng không?" 

"Ừ, anh hiểu mà."

"Vâng, thế ta bắt đầu ngay thôi." 

"Vấn đề của anh, nói đúng ra thì nó chỉ là chuyện gia đình. Hiện tại anh đang làm ở mảng địa chất nên hay phải đi đây đi đó nhiều, mức lương vào khoảng 12 triệu, cũng không phải cao trong ngành. Nói thật ngay từ trước bố anh không hề muốn anh đăng ký vào trường. Ông muốn anh tiếp quản quán ăn gia đình và học quản trị kinh doanh. Nhưng anh không thích, vì thế anh đã đấu tranh trong một khoảng thời gian để vào học."

"Trước khi tiếp tục anh hỏi em câu này nhé? "

"Vâng.""

"Em nghĩ sao về việc đi theo con đường an toàn thay vì chạy theo sở thích?"

"Việc bố mẹ với kinh nghiệm sống cũng như tâm lý của những người làm kinh doanh muốn người thân kế nghiệp là chuyện bình thường. Nhưng không phải cuối cùng anh cũng được chấp nhận ạ, lương anh cũng cơ bản đúng không?"

Đáp lại câu hỏi của Phú, tôi chỉ cười khổ. 

"Ừ, nhưng anh chỉ làm ở công ty tư thôi, mà công ty chỉ là tầm trung. Đi nhiều mà lương thì chỉ ở mức cơ bản. Trong khi đó, công việc kinh doanh của nhà khá tốt, bố anh bảo "nếu mày vào được công chức thì tao chả nói gì đâu, tài giỏi hơn tí thì tao đỡ phải lo rồi". Ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào trần nhà, có lẽ trong đầu tôi đang quay lại cuộc nói chuyện tháng trước."

"Nhà anh kinh doanh bún ốc ở chỗ Trần Khát Chân, tầm tháng mười năm nay định mở thêm chi nhánh ở Lạc Long Quân và nếu tốt thì năm sau mở thêm ở Phương Liệt." 

Cuối cùng tôi vẫn quyết định quay về thực tế, Phú không nói gì chỉ lặng lẽ rót trà. 

"Thực ra chuyện này cũng là chuyện phổ biến của mọi nhà thôi, có lẽ áp lực của anh không chỉ mỗi thế? "

"Còn chuyện cưới xin nữa em ạ, anh thì hồi lớp 11 có yêu bạn cùng lớp, đến năm hai đại học cả hai chia tay. Giờ anh không yêu ai, còn họ hàng, bạn bè thì nổ súng liên tục. Ông bà phàn nàn còn nhiều hơn cả hồi anh đăng ký ngành học nữa."

Thở ra toàn bộ tuổi thọ còn lại, tôi quyết định nuốt luôn cả cốc trà. Mặc dù tôi biết đây không phải là vấn đề lớn để có thể gọi là "bệnh tâm lý", như Phú nói nó là chuyện bình thường bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, bất cứ tỉnh, miền nào ở xung quanh mình. Không, đúng hơn là cả thế giới. 

Ấy vì sao trong tôi vẫn bứt rứt và đắn đo? Dù tôi sắp đầu ba rồi. 

"Mỗi người đều có vấn đề của riêng mình, đều có giới hạn khác nhau và có suy nghĩ khác nhau về cùng vấn đề. Chính vì thế đôi khi chúng ta sẽ nhận các câu nói như "có thể mà không chịu được à", "bình thường thôi mà, tao còn trải qua khó khăn nhiều hơn", "thế hệ này yếu đuối vậy sao?". Xét trên phương diện xã hội hay cách nhìn nhận tâm lý cá nhân nó thực sự không sai". 

"Đứa trẻ giàu có sẽ không thể có động lực mạnh mẽ như đứa trẻ nghèo đói. Con người luôn tin vào điều này, vì khi nhu cầu được đáp ứng đủ đầy, bản năng sinh tồn trong mình sẽ bị mai một và dừng ở mức độ nhất định. Ví dụ như cha mẹ hay đưa ví dụ về người bán đồng nát, bán hàng rong làm phương châm dạy con "cố gắng đừng trở nên như vậy". Tuy nhiên hình ảnh đấy luôn dễ dàng bị thay thế bởi điều kiện mà con cái được hưởng, như là trẻ nhỏ có quan tâm xu hướng hơn về các bộ phim hoạt hình, đồ chơi. Vì thế nếu muốn khắc sâu vào tư duy của con cái, cách tốt nhất là cho trải nghiệm ở phương diện nhất định nào đó." 

"Ý em là, việc bố mẹ cho rằng thành quả của con cái chả là gì so với con đường bố mẹ đã vẽ ra là kết quả của những người đã đi từ hai bàn tay trắng đi lên nhìn vào một người có đầy đủ tất cả từ đầu mà không thể tạo ra thành quả nội bật so với điều kiện sẵn có, là loại suy nghĩ phổ biến."

"Ngay cả chuyện kết hôn cũng thế, suy nghĩ "ừ thì mày đã không tài giỏi, lại còn không thể lấy được một cô vợ à" cũng dễ dàng nhảy sinh do sự kỳ vọng đạt dưới yêu cầu."

Nghe Phú nói, tôi thầm tặc lưỡi trong đầu, tôi biết tôi không đáp ứng được yêu cầu của nhà. Nhưng mà tất cả tại tôi sao? 

Nhướng mày khó chịu, tôi muốn hỏi thực sự ý em ấy là gì. 

"Vậy mọi chuyện tâm lý đều do lỗi anh và anh phải bình thường hoá nó."

"Bình thường hoá chính là không để bất kỳ loại cảm xúc nào lấn át suy nghĩ của bộ não. Em phải nhấn mạnh rằng bọn em không phải bác si, không phải người chuẩn đoán bệnh cũng như đưa ra vấn đề. Đây là nơi tạo sự gần gũi cho ai có phiễn muộn trong lòng và muốn được lắng nghe với góc nhìn trực quan nhất." 

"Có thể anh đã nghe rất nhiều câu trả lời như hãy về nhà nói chuyện lại, kìm chế cảm xúc hoặc thông cảm cho nhau. Đại loại vậy." 

"Em nói thật, đấy cũng là những câu em nói nếu anh muốn xin lời khuyên bởi em."  

Tôi hiểu chứ, thật ra tôi biết đấy là mọi thứ mình phải làm. Cố gắng hạ cái tôi và khiến bố mẹ lắng nghe. Cuộc sống không phải một bài toán, việc loay hoay tìm thật nhiều phương pháp giải chỉ đề chứng minh kết quả đúng không phải ý kiến tốt. Nhất là khi mình đã nắm được kết quả, trong trường hợp này thì nó giống như tôi đang từ bỏ cơ hội đỗ đại học trong kì thi trung học quốc gia." 

"Bố mẹ anh có khó lắng nghe trong giao tiếp con cái không?" 

"Không hẳn", tôi nhún vai. 

"Anh hiểu nỗi lo của họ mà, vì nhà có mình anh thôi. Mà anh nghĩ việc làm là một chuyện, quan trọng nếu không lấy vợ ông bà không có cháu mất." 

"Cách giải quyết nhanh nhất là cưới vợ anh ơi, em thấy anh đi đúng hướng rồi đấy." 

Phú thản nhiên trêy chọc tôi, tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười. 

"Khéo thế thật, thành công anh chắc chắn hậu tạ mày." 

"Em muốn con Panamera." 

"Gì anh mày có phải thiếu công tử đâu?" 

" Thôi nào vấn đề tâm lý là một vấn đề rất nghiêm trọng, ảnh hưởng rõ ràng đến sức khoẻ, công việc và các mối quan hệ, hiện nay số người tự vẫn vì vấn đề tâm lý lên đến ba triệu người, tỉ lệ tự vấn ở độ tuổi này cao thứ hai sau-" 

"Ngưng, việc nhồi nhét cảm giác tiêu cực và mang ơn mình cho khách hàng là thế nào đây? Chú thực sự tính vòi anh con Panamera đấy à?" 

"Vâng - à không...ý em là anh nên đến đây sớm hơn." 

"Cuối cùng anh nên nhớ rằng bất cứ vấn đề nào được che dấu bằng nhiều cách nói hoa mỹ chỉ làm chậm đi việc tìn ra kết quả mà thôi. Cố gắng nhét thật nhiều câu từ luôn là cách hay nhất đề vấn đề cũ ở lại và vấn đề môi phát sinh." 

"Wakata." 

"Hửm? Ok ok you fell me, you damn dog?" 

Từ từ đã, tôi bị chửi à? 

Phú thản nhiên rót hai cốc trà, chúng tôi vừa tâm sự vừa trò chuyện cho đến khi hoàng hôn xuống. 

"Thật đẹp" tôi nói khẽ. 

Vâng, khá là hiếm khi em có dịp ngắm nó." 

"Hoàng hôn là mặt đối lập tuyệt vời của bình minh, nó vừa đẹp lại vừa buồn mang màu sắc trầm lắng. Dù nó vẫn là ánh sáng của mặt trời. So với bình minh tượng trưng với sự rực rỡ tươi vui nhất, anh nghĩ mình hợp hoàn hôn hơn. Màu đỏ rực của nó minh chứng cho thứ gì đó mới tồn tại đang bắt đầu lại." 

"Vâng mấy thằng edgy lỏ toàn trích mấy câu kiểu này ra khỏi miệng." 

"Ê!" 

Trên con đường về nhà tôi cứ cười tận cả trong lúc ngủ, kể cho tôi chưa thể giải quyết vấn đề của mình. Tôi biết mình phải chuẩn bị tâm lý, điều cần nói để thuyết phục bố mẹ. Nó sẽ thất bại nhiều lần, tôi nghĩ thế. Nhưng tôi vẫn tin là nó thành công. Trên hết tôi vì hôm nay mình đã đến đó.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận