Vị trí của trường cách trung tâm thành phố khá xa, nên khi cả hai về tới nơi, trời đã bắt đầu tối.
“Wow, đẹp thật đấy!”
Fami thốt lên, đôi mắt long lanh ngắm nhìn vẻ tráng lệ của trung tâm thành phố.
“Đương nhiên rồi, đây là Thành phố Lumenfeld thủ đô của lục địa Trợ mà,”
Denon đáp, giọng đầy tự hào. Càng nói, hắn càng hăng hái hơn, có lẽ vì không gì làm hắn thích thú bằng việc kể về lịch sử huy hoàng của các thành phố và sự phát triển của lục địa này.
Lumenfeld không giống bất kỳ nơi nào khác. Thành phố này là trái tim của lục địa Trợ, nơi mọi dòng chảy của phép thuật, thương mại, và văn minh hội tụ. Được xây dựng trên một ngọn đồi cao, Lumenfeld được bao quanh bởi những bức tường thành bằng đá đen, bóng loáng như được ngâm dưới ánh trăng, tạo thành một lớp lá chắn bảo vệ tuyệt vời. Những tháp cao vút của thành phố không chỉ là kiến trúc, mà còn là những biểu tượng quyền lực vươn lên như những ngọn giáo xuyên qua bầu trời đêm.
Mặt phố nhộn nhịp với đủ mọi sắc màu và ánh sáng. Những con đường lát đá rực rỡ dưới ánh đèn ma thuật, ánh sáng phát ra từ những viên đá huyền bí treo lơ lửng trong không trung.
Các cửa hàng bày bán đủ loại pháp cụ, sách ma thuật, tinh thạch và các vật phẩm kỳ lạ. Những thương nhân đến từ các vùng đất xa xôi, mang theo những món đồ bí ẩn mà ít ai có thể giải mã. Tiếng cười nói của người dân hòa lẫn với những tiếng búa đập vang lên từ các cửa hàng chế tạo pháp cụ, tạo nên một nhịp sống không ngừng nghỉ.
Ở giữa thành phố, một quảng trường rộng lớn, nơi tập trung các bức tượng của những vị anh hùng xưa kia, những người đã đánh bại bóng tối trong quá khứ và giữ vững sự an bình cho toàn lục địa.
Những người dân trong thành phố, dù có quyền lực hay không, đều cúi đầu khi đi qua đó, bày tỏ sự kính trọng đối với lịch sử và những giá trị mà các anh hùng đã để lại.
Ngay trung tâm quảng trường là một ngôi tháp khổng lồ, được xây dựng từ những viên đá ma thuật trong suốt, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, như chứa đựng sức mạnh vô biên của thế giới này. Đây là nơi tọa lạc của Học Viện Phép Thuật Lumenfeld, ngôi trường danh giá nhất lục địa, nơi các thế hệ phù thủy tương lai được huấn luyện.
Trên bầu trời, những phù thủy bay lượn như những chấm sáng nhỏ, chỉ cần một cái vẫy tay là có thể tạo ra một cơn mưa sáng loáng như sao băng. Những chiếc thuyền bay nhẹ nhàng, được điều khiển bởi phép thuật, lướt qua những tầng mây như những bóng ma. Mọi thứ đều có vẻ như đang sống động, kỳ bí và hoàn hảo.
Tuy nhiên, dù Lumenfeld đẹp như vậy, nơi đây không chỉ là nơi của sự phồn vinh. Mọi phép thuật đều có cái giá của nó, và những bí mật nằm sâu dưới lòng thành phố này không phải ai cũng biết. Lumenfeld cũng là nơi mà những âm mưu và bóng tối dần dần bám rễ, nơi những con người bí ẩn và những tổ chức ngầm đang dệt nên một mạng lưới quyền lực không thể đoán trước.
Fami không khỏi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp huyền bí này, nhưng Denon, với những bước đi đều đặn, biết rằng dưới vẻ ngoài lộng lẫy của thành phố này còn có những góc tối mà chỉ những kẻ như hắn mới có thể thấy.
"Thành phố này… không bao giờ thiếu bất ngờ,"
Denon thầm thì, ánh mắt lướt qua những ánh đèn lấp lánh, rồi nhanh chóng quay lại nhìn Fami.
“Và đừng quên, không phải tất cả những gì sáng loáng đều là một thứ tốt đẹp cả...”
Vừa nói, ánh mắt hắn khẽ liếc về một con hẻm tối cách đó không xa. Những con quạ đen đang sà xuống ngấu nghiến một thứ gì đó đỏ thẫm dưới đất. Xa hơn một chút, hai bóng người khoác áo phù thủy đang thì thầm thi triển ma thuật lên… một xác người. Không ai buồn che đậy. Không ai kinh ngạc. Như thể cái chết ở nơi này cũng chỉ là một phần của nhịp sống.
Denon lập tức bước lên một bước, đứng chắn giữa Fami và hẻm tối.
“Đi thôi,”
Denon nói nhanh, cố giữ giọng bình thản.
“Phía trước còn nhiều thứ thú vị hơn.”
Fami gật đầu vô tư, không hay biết. Nhưng hắn thì biết rõ Lumenfeld, thành phố của ánh sáng, cũng là nơi bóng tối không bao giờ ngủ yên.
Sau một hồi lang thang qua khu phố thương mại của Lumenfeld, Denon và Fami rẽ vào một cửa tiệm nhỏ treo biển gỗ cũ kỹ
“Pháp Cụ Elnoir-Nơi đũa phép tìm được chủ nhân thật sự.”
Trong tiệm tràn ngập mùi gỗ trầm và hương thảo mộc. Ánh sáng lờ mờ từ những viên đá huỳnh ma trên trần tạo nên một không khí huyền bí, như thể mọi thứ ở đây đều đang... quan sát lại họ.
“Cậu thấy cái này đẹp không?”
Fami bật hỏi khi vừa đội lên đầu một chiếc mũ phù thủy hình... con vịt vàng. Chiếc mỏ vịt khẽ rung mỗi khi cô nghiêng đầu.
Denon nhìn cô, đôi mắt nhíu lại:
“Không lẽ... thủ khoa nào của học viện cũng có cái đầu như con vịt vậy sao?”
Hắn định buông lời trêu ghẹo, nhưng rồi lại ngẩn ra. Không hiểu sao, hình ảnh Fami lúc này ngốc nghếch, nghịch ngợm nhưng đầy sức sống làm hắn cảm thấy như cả cái thành phố đầy bóng tối này bỗng sáng lên một chút.
Thấy Denon đứng như trời trồng, Fami liền hét lên.
“Nèeeee! Bộ cậu định dính cứng ở đó luôn à?”
Giật mình, Denon vội gật đầu lia lịa.
“Ừm… Ừm, đẹp,đẹp tuyệt vời.”
Hắn lẩm bẩm như thể bị thôi miên.
“Biết ngay cậu cũng nói vậy mà! Hehe~”
Cô cười lém lỉnh rồi kéo tay hắn đến dãy đũa phép. Một loạt kệ gỗ hiện ra, trưng bày hàng chục cây đũa đủ kiểu dáng: uốn cong, thẳng tắp, có đính đá, có khắc runes cổ, thậm chí có cây phủ rêu mốc như bị chôn quên từ thời đại nào đó.
“Nè, chọn một cái đi! Hôm nay tớ bao!”
Fami tuyên bố, tay chống hông đầy tự tin.
Denon khựng lại, đảo mắt nhìn đống đũa phép rồi thầm nghĩ:
“Thiệt luôn? Nhỏ này nghĩ ở mấy cái tiệm tạp hóa kiểu này có đũa phép xịn chắc?”
Nhưng rồi ánh mắt hắn chậm rãi quét qua từng cây đũa, cảm nhận rõ từng luồng năng lượng nhè nhẹ phát ra từ mỗi món đồ.
Đũa phép trong thế giới này không chỉ là công cụ, mà là một phần mở rộng của linh hồn. Chúng được tạo nên từ các vật liệu đặc biệt như lõi tinh thạch mana, gỗ cổ ngàn tuổi, hay thậm chí là sinh vật huyền thoại.
Mỗi cây đũa có một điểm cộng hưởng riêng,nếu điểm cộng hưởng càng cao lượng mana sẽ càng được khuếch đại lên nhiều lần, phép thuật mạnh hơn, nhanh hơn và chính xác hơn.
Tuy nhiên, nếu chọn sai, đũa có thể phản kháng. Nhẹ thì lệch quỹ đạo phép thuật.
Nặng thì… nổ tung ngay trong tay....
Denon hiểu điều đó rõ hơn ai hết.
Hắn bước tới gần một kệ đũa hơi phủ bụi, tay chạm nhẹ vào một cây đũa đen mảnh có đường vân màu bạc như những dòng sét bị khóa lại.
Không có phản ứng.
Hắn nhìn sang Fami. Cô đang loay hoay giữa ba cây đũa khác nhau, ánh mắt nghiêm túc một cách đáng ngạc nhiên.
“Thôi... để cậu chọn cho tớ cũng được. Món quà được cậu tặng thì… giá trị hơn rồi.”
Fami quay lại, gật đầu không nói gì. Nhưng đôi má cô khẽ ửng hồng.
Cô chọn ra một cây đũa giản dị, được làm từ gỗ Feira, một loại cây mọc ở vùng Tây Nam lục địa, nổi tiếng vì khả năng điều hướng mana ổn định. Lõi bên trong là sợi lông của Cự Linh Thú Eltora một sinh vật có khả năng cân bằng giữa phép thuật phòng thủ và tấn công.
Fami cầm cây đũa bằng cả hai tay, đưa cho Denon.
“Cái này... theo tớ thì hợp với cậu. Không hoa mỹ, không ồn ào, nhưng mạnh và ổn định. Giống như cậu vậy.”
Denon khựng lại. Câu nói đơn giản ấy, phát ra từ một cô gái đang đội mũ hình vịt, lại khiến tim hắn chệch nhịp một giây.
Hắn nhận lấy cây đũa, thử truyền một dòng mana nhỏ. Đũa khẽ rung, đầu phát ra tia sáng xanh lam nhạt một tín hiệu rõ ràng về sự hòa hợp.
“Ra là... cô ấy có mắt chọn đấy chứ,” Denon thầm nghĩ.
Fami mỉm cười đắc ý.
“Tớ nói rồi. Tin tớ đi.”
Hắn khẽ bật cười, cất cây đũa vào túi.
“Được rồi. Lần này... tớ nợ cậu.”
Sau một buổi tối rong ruổi mua sắm và lang thang quanh các con phố của Lumenfeld, Denon và Fami trở về nhà. Nhà họ ở đối diện nhau, chỉ cần bước vài bước qua đường là tới. Tưởng chừng như ai nấy sẽ nghỉ ngơi sau một ngày dài… nhưng không, ít nhất là với Fami.
Đêm buông xuống. Thành phố dần chìm vào yên tĩnh.
Trong căn nhà nhỏ ở khu dân cư gần ngoại ô Lumenfeld, Denon vừa mới chợp mắt sau một ngày dài căng thẳng. Mắt hắn còn chưa khép hẳn thì...
“BỐP!!”
Một âm thanh khủng khiếp vang dội trong đầu, không phải từ bên ngoài mà như thể có ai đó đập thẳng một cái chảo vào bên trong não.
“Khốn kiếp!!”
Denon bật dậy như lò xo, thở dốc, toàn thân rịn mồ hôi lạnh. Tim đập loạn xạ, hắn ôm đầu, mắt đảo qua đảo lại đầy hoảng loạn. Trong một giây, hắn còn tưởng mình bị ám sát bằng phép thuật tinh thần cấp cao.
Ánh mắt đầy giận dữ của Denon lập tức liếc sang bên kia đường cửa sổ nhà Fami hé mở, ánh sáng xanh nhạt của phép thuật nhấp nháy không ngừng như đèn disco gặp lỗi. Giữa màn đêm tĩnh mịch, một tiếng cười rúc rích vang lên, nhẹ như gió nhưng đủ khiến hắn phát điên.
“FAMI!! NGƯNG DÙM CÁI TRÒ TÂM LINH CHẾT TIỆT CỦA CẬU!!”
Denon gào lên từ cửa sổ, giọng khản đặc vì giận dữ lẫn mệt mỏi.
Bên kia đường, Fami ló đầu ra, mái tóc rối bù như tổ quạ nhưng gương mặt lại sáng bừng hạnh phúc như vừa đạt thành tựu vĩ đại.
“Chỉ là phép Tâm cơ bản mà thôi nhưng cậu có biết là tớ phải căn chỉnh tần số cực kỳ chính xác để truyền đúng vào não cậu không hả?”
Giọng cô vang lên phấn khích như một đứa trẻ vừa thành công gắn dây điện vào con ếch.
“Thì để tớ ngủ đi trời ơiii!!”
Denon gần như van xin.
Dưới nhà, một giọng người lớn tuổi gắt lên.
“Giữa đêm giữa hôm, có để người khác ngủ không đấy?!”
Tiếp theo là tiếng một người phụ nữ hét lớn.
“Thanh niên bây giờ chỉ biết gào lên chứ không biết yêu thương nhau!”
Denon nghiến răng, kéo cửa sổ lại cái rầm, vẫn lầm bầm như nguyền rủa trong đầu:
“Phép gì mà chỉ tác động đúng một người, lại còn chọn lúc mình vừa ngủ. Đúng là tai hoạ nhân cách mang theo phép thuật…”
Bên kia đường, Fami không để tâm lắm đến tiếng hét hay lời mắng mỏ. Cô quay lại với cuốn sổ tay bừa bộn giấy nhớ và công thức phép, viết thêm một dòng bằng nét chữ nắn nót:
Kết luận: Tác động tinh thần giới hạn phạm vi lên một mục tiêu có thể gây hiệu ứng giật mình mạnh nếu chọn đúng thời điểm. Hiệu quả đạt 9/10. Nên thử lại vào đêm mai.
Cả đêm đó, Denon gần như không ngủ nổi.
Hắn trằn trọc hết lăn bên trái lại lăn sang phải, trong đầu chỉ toàn hình ảnh nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích của Fami. Đến khi chợp mắt được một chút thì trời cũng vừa hửng sáng.
Kết quả là lúc ra khỏi phòng, Denon chẳng khác gì một cái xác sống lang thang.
Vừa đi vừa ngáp, hắn càu nhàu trong miệng.
“Chết tiệt… gặp lại nhỏ đó nhất định phải trị cho ra trò…”
Nhưng vừa dứt câu, tào tháo liền xuất hiện.
“Háiiiii, chào buổi sáng nha~”
Giọng Fami vang lên từ phía sau, kèm theo cú vỗ vai khiến Denon giật bắn cả người, tỉnh ngủ ngay lập tức.
“Cái quỷ gì!? Nhỏ đi kiểu gì không có tiếng bước chân vậy hả?!”
Fami cười toe.
“Hì hì~ sao trông cậu như ma dọa người vậy?”
“Còn hỏi được nữa? Bộ não của nhỏ chứa toàn trò trêu người chắc?”
Denon càu nhàu rồi thẳng tay... cốc nhẹ lên đầu Fami.
“Á đau! Này này, tự nhiên đánh tớ hả?!”
Fami xoa đầu, mặt nhăn nhó nhưng vẫn tươi rói như hoa hướng dương mới nở.
“Im đi, còn nói nữa tớ cốc thêm phát nữa giờ.”
“Được rồi được rồi~”
Cô chu môi rồi giơ tay lên, bắt đầu niệm chú nhỏ.
“Để tớ bù lại cho nè. Hồi phục!”
Một luồng sáng xanh nhạt lan ra từ đầu ngón tay cô, bao phủ lấy Denon như làn nước mát dịu. Cảm giác mệt mỏi tích tụ suốt đêm như tan biến phần nào. Denon khẽ nhướng mày, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài rồi liếc sang Fami với ánh mắt cảnh cáo.
Bị lườm, Fami chỉ cười khẽ, lặng lẽ đi cạnh hắn như một con mèo bị xịt nước.
Mặt trời đã lên cao hơn, ánh sáng rọi xuống con đường lát đá dẫn ra khu ngoại ô phía nam. Hai bên đường là những hàng cây thấp được tỉa gọn gàng, tán lá rung nhẹ trong làn gió sớm. Xa xa, những ngôi nhà ngói nâu lấp ló sau rặng đồi, và vài chiếc xe kéo ma thuật lướt ngang, để lại vệt sáng lấp lánh trong không khí.
Học viện còn cách một đoạn, nhưng tiếng chuông sớm đã vang vọng như thúc giục.
Fami vừa đi vừa huýt sáo, còn Denon chỉ nhún vai, tay đút túi áo. Dù lười biếng thật, nhưng hôm nay… lại thấy không đến nỗi quá tệ.


2 Bình luận