Thay vì mở đầu bằng ‘Ngày xửa ngày xưa’ hay miêu tả cảnh núi non hùng vĩ, tôi sẽ nói thẳng: Tôi vừa làm rơi cái bánh bao xuống sàn, nhặt lên ăn tiếp, và giờ tui bị mắc nghẹn. Ai đó cứu tui với, trước khi câu chuyện này kết thúc ở dòng thứ ba!!!
Đùa đấy chứ tôi vẫn chưa Isekai đâu. Chỉ muốn các bạn biết là đây là tập mở đầu và sẽ không có nhân vật chính. Hãy tự chọn cho bạn một nhân vật yêu thích để đọc câu chuyện này…..
Ở Hàng thế kỷ trước, lục địa Aetherion chìm trong u minh của cuộc chiến giữa Vương quốc Elite và Vương đô Empert. Cuộc chiến bắt nguồn từ tranh chấp quyền kiểm soát Thảo nguyên Canivat, một vùng đất được cho là mồ chôn của Thập tự thần. Hàng triệu sinh mạng đã ngã xuống, những cánh đồng xanh hóa thành tro tàn, và bầu trời luôn nồng nặc khói đen.
Elite, với truyền thống chiến binh kiêu hãnh và Empert, nổi danh với các pháp sư tài hoa, giờ đây chỉ còn là cái bóng của chính mình. Thành trì đổ nát, kho lương thực cạn kiệt, và những lời thầm thì về tạo phản lan tràn.
Nhưng hôm nay, một tia hy vọng ló dạng từ Hợp chỉnh, một công trình cổ xưa nằm giữa biên giới hai vương quốc, nơi từng là điểm hẹn cho các cuộc đàm phán thất bại. Hiệp ước Acert, được soạn thảo sau nhiều tháng thương thảo căng thẳng, tuyên bố sáp nhập Elite và Empert thành một quốc gia mới. Không phải tình yêu hay định mệnh, mà sự sống còn đã buộc hai kẻ thù phải bắt tay.
Trong đại sảnh lạnh lẽo của pháo đài, ánh trăng xuyên qua những lợp kính kính vỡ trên mái vòm, chiếu lên cuộn giấy da đặt trên bàn đá. Công chúa Seraphina Velthara, người thừa kế của Elite, đứng thẳng, áo choàng lấm máu từ trận chiến cuối cùng cô dẫn dắt để bảo vệ pháo đài này. Mái tóc bạc óng ánh, đôi mắt xanh biếc sắc không hồn, không chút dao động, dù trái tim cô nặng trĩu bởi trọng trách.
Đối diện cô là Hoàng tử Kael Draconis, người đứng đầu Empert. Bộ giáp bạc của anh hấp thụ ánh trăng, phát ra ánh sáng mờ nhạt, dấu hiệu của một lời nguyền mà dòng họ anh phải gánh chịu từ khi chiến tranh bắt đầu. Thanh kiếm Huyết Ngân bên hông anh im lặng, nhưng vết máu khô trên lưỡi kiếm kể lại những trận chiến tàn khốc.
“Ngươi thực sự tin một mảnh giấy có thể chấm dứt hận thù?”
Kael lên tiếng, giọng khàn đặc sau những ngày hô vang khẩu hiệu chiến tranh. Tay anh khẽ nghi ngờ chạm vào cuộn giấy.
Seraphina đáp lại, giọng cô nhẹ nhàng phất phướng khí chất cao quý, mà chỉ những người mang dòng máu lãnh đạo mới sở hữu.
“Ta không tin vào giấy mực, Kael. Ta tin vào sự sống còn. Elite không còn đủ quân để giữ thành, dân chúng ta chết đói. Empert của ngươi cũng đang tan rã – ta biết kho lương của các ngươi đã cạn từ mùa đông trước. Nếu không hợp sức, cả hai sẽ bị các thế lực bên ngoài nuốt chửng.”
Kael siết chặt chuôi kiếm, không thể phủ nhận lời cô. Empert từng là biểu tượng của phép thuật, nhưng các pháp sư mạnh nhất đã chết, và những lời thì thầm về đảo chính vang lên trong bóng tối. Tuy nhiên, chấp nhận hiệp ước đồng nghĩa với việc từ bỏ lời thề báo thù của dòng họ anh… lời thề được khắc vào tâm trí từ khi anh còn là một đứa trẻ.
“Hiệp ước này không vì ta hay ngươi.”
Seraphina tiếp tục, ánh mắt lướt qua thi thể nữ hầu đang bất động ở phía góc tường.
“Nó vì những người còn sống, những người xứng đáng được thấy bình minh mà không phải run sợ.”
Kael im lặng, nhớ lại hình ảnh đồng đội bị tàn sát trong trận chiến tại Thảo nguyên Canivat. Cuối cùng, quyết định của anh đã rõ.
“Được. Nhưng đây là liên minh, không phải thần phục. Empert sẽ không cúi đầu.”
Seraphina gật đầu không chút dao động, đủ để biết là cô đã chờ khoảnh khắc này rất rất lâu.
“Ta cũng không mong gì hơn.”
Hiệp ước Acert quy định rõ: Elite và Empert sẽ sáp nhập, chia sẻ tài nguyên và quân lực. Seraphina sẽ là Nữ hoàng, cai quản các vấn đề dân sự, trong khi Kael là Vương tướng, chỉ huy quân đội. Một hội đồng gồm đại diện hai bên sẽ giám sát việc thực thi.
Dưới ánh trăng, họ đặt tay lên cuộn giấy, đọc lời thề cổ xưa. Một luồng sáng mờ phát ra, không phải phép thuật, mà là biểu tượng của hy vọng… một nghi thức cổ truyền để chứng minh cam kết.
Bay theo chiều gió, cuốn theo chiều nước Tin tức về Acert lan nhanh khắp lục địa.
Tại Elite, dân chúng tụ tập trước Quảng trường Hữu Hạn, ánh mắt đầy căm phẫn.
“Công chúa Seraphina sao có thể tin gã Kael?”
Một người nông dân gầm gừ, tay nắm chặt cán cuốc.
“Hắn từng ra lệnh thiêu làng ta!”
Ở Empert, các quý tộc trong những tòa tháp cẩm thạch thì thầm phẫn nộ.
“Một công chúa từ vùng đất hoang tàn dám ngồi ngang hàng với Kael-sama?”
Một bá tước rít lên.
“Hiệp ước này là sự sỉ nhục!”
Kael dập tắt phản đối bằng cách triệu tập các lãnh chúa và tuyên bố.
“Ai phá hiệp ước sẽ bị ta vỗ vào đầu. Acert là cơ hội duy nhất để cứu Empert.”
Seraphina, trong khi đó, gặp gỡ các quý tộc dưới trướng của Elite, giải thích rằng hiệp ước sẽ mang lương thực và sự bảo vệ từ quân đội Empert.
Ngày công bố Acert diễn ra tại Bình nguyên Arap, nơi từng là địa điểm đẫm máu nhất của cuộc chiến.
Một bàn thờ khắc biểu tượng hai tay đan xen, dấu hiệu của hòa bình được dựng lên. Seraphina, trong áo choàng trắng thêu bạc và Kael, trong bộ giáp bạc từ các cuộc chiến trước, bước lên bục. Không có sự thân mật, chỉ có sự hiện diện của hai lãnh đạo.
“Dân chúng của Elite và Empert.”
Seraphina bắt đầu, giọng vang vọng.
“Chúng ta đã mất quá nhiều. Hôm nay, chúng ta đứng đây để xây dựng một tương lai, nơi con cái chúng ta không phải chết vì hận thù.”
Kael tiếp lời, như cái cách hô vang khẩu hiệu của vương quốc.
“Ta không hứa tình bạn. Nhưng ta hứa Acert sẽ bảo vệ các ngươi, dù ta phải trả giá bằng máu.”
Đám đông im lặng, không khí căng thẳng. Không ai chịu chấp thuận hoàn cảnh hiện tại.
Bất ngờ, một bà lão từ Elite bước lên, đặt vòng hoa dại lên bàn thờ.
“Vì những đứa con đã mất.”
Bà nói, giọng run rẩy từ tuổi tác.
Một người lính Empert quỳ xuống, đặt mũ giáp bên vòng hoa.
“Vì anh em ta.”
Anh ta nói. Tiếng vỗ tay bắt đầu, rụt rè, rồi lan rộng. Nhưng cả Seraphina và Kael đều biết: hiệp ước chỉ là bước đầu. Để hai dân tộc hòa hợp, họ sẽ phải đối mặt với những vết sẹo chiến tranh, những âm mưu phản loạn, và cả sự nghi ngờ trong chính trái tim mình.
Dẫu vậy người tính không bằng trời tính. Ngay khi nghi lễ hoàn thành một thảm họa đã chính thức khởi nguyên.
***
“Hết chuyện.”
Sanabi làm bộ dạng đóng quyển sách bằng hai tay, kết thúc câu chuyện Hiệp ước Acert.
“Sanabi-nee, có bao nhiêu câu chuyện hay , vậy mà chị lại quyết định kể chuyện về chính trị cho một cô bé!”
Lira kêu lên trong đêm muộn, đôi mắt lục bảo lấp lánh. Lira, là cái tên mà Sanabi thường gọi cô bé kể từ khi được đưa về đây. Cô là đứa trẻ mồ côi, đã được Sanabi cứu từ một ngôi làng bị Vô Dạng tàn phá.
“Chị kể chuyện khác đi, chuyện về các Hiệp sĩ đánh bại Vô Dạng ấy!”
Sanabi mỉm cười, nụ cười chạm ánh trăng. Cô cốc nhẹ vào phần chỏm của tinh thể Luxium, giảm nhẹ ánh sáng để căn phòng chìm trong bóng tối ấm áp.
“Thôi nào, ngày mai em còn đi làm ở quán Tắt Đèn đúng không?”
Nếu kể thêm câu chuyện nữa cô sẽ muộn với chỉ thị của Thánh sĩ Leon mất.
Một thoáng lo âu lướt qua tâm trí Sanabi. Chỉ thị của Leon không bao giờ đơn giản, và cô biết đêm nay sẽ lại là một thử thách khác cho sự kiên nhẫn của mình.
“Nhưng mà…!”
Lira phồng má, đôi lông mày biểu tình, lắc lư trên giường rơm.
Sanabi vuốt ve mái tóc vàng óng màu sa mạc của cô bé.
“Ai không ngoan sẽ bị Vô Dạng bắt đi đấy.”
Cô trêu, giọng mang chút trêu đùa. Dù vài năm gần đây lũ Vô Dạng đã bắt đầu ít xuất hiện hơn, nhưng biết đâu được chúng vẫn lang thang đâu đó ngoài kia.
Lira rúc vào chăn rơm, đôi mắt ngấn nước. Sanabi tiếp tục xoa đầu cô bé, như lời hứa hẹn thầm lặng.
“Tối mai, chị sẽ kể chuyện về Dragon Piece Naruto, được chứ?”
Cô đề nghị sòng phẳng. Mà lạ nhỉ? Truyện gì nghe kỳ vậy.
“Chị hứa nhé?”
Lira thì thầm. Đang dần lấy lại vẻ vui tươi.
“Ừ, vung vẩy lửa đây.”
Sanabi đáp, giơ tay như cầm ngọn đuốc. Cả hai đồng thanh.
“Ai không giữ lời, sẽ bị rụng răng!”
Tiếng cười trong trẻo vang lên, một âm thanh hiếm hoi giữa Góc Khuất. Sanabi để tiếng cười ấy vang vọng trong lòng, như một lá bùa quý giá giúp cô đủ sức bước qua bóng tối của đêm nay.
Khoảng thời gian yên tĩnh trôi qua, Lira đã dần rơi vào giấc ngủ sâu.
Thấy vậy Sanabi khéo léo đứng dậy, bước rón rén đến cửa sổ, tránh làm cho Lira thức giấc. Cô đẩy tấm gỗ mục, để ánh trăng tràn vào, bảo vệ cô bé khỏi lũ rệp và chèn một mảnh dao găm khắc hình Hiệp sĩ tiên phong vào khe cửa… dấu hiệu cảnh báo cho kẻ nào dám bén mảng tới. Hành động này không chỉ là bảo vệ Lira, mà còn là lời nhắc nhở chính cô: dù thế giới ngoài kia có tàn nhẫn, cô vẫn sẽ là lá chắn cho những điều quý giá.
Trước khi rời đi, cô nghe Lira nói mớ.
“Sanabi-nee, bánh chị làm ngon lắm…..!”
Cô khẽ cười tạm biệt, rồi bước ra con hẻm lầy lội.
Một chút vui vẻ thoáng qua, nhưng nó nhanh chóng bị mùi hôi thối nuốt chửng. Được biết tới là khu tạp nham nhất Vương quốc khu vực này được người dân thì thầm trong sự e dè… Góc khuất. Đúng với tên gọi, chỗ này rất ít người lui tới.
Khung cảnh xung quanh chất đầy rác thải, do thiếu sự lãnh đạo lẫn quy hoạch bên người dân. Riêng việc này thì không thể đổi tội tại hoàn cảnh được.
Căn nhà gỗ của Lira nằm ở tầng thấp nhất, điểm dừng chân nóng hổi của các loài bò sát, còn đằng sau được tận dụng để làm một khu vườn treo nhỏ nơi dân chúng trồng cây gai dầu để dệt chăn và làm thuốc. Nhà cửa trong khu này bó viền, chen chúc dính lấy nhau, phát triển thành một mê cung khổng lồ.
Bên dưới chỉ có vậy thôi. Để tôi bế bạn lên cao hơn nhìn toàn cảnh. Bạn thấy gì chưa?
Công trình đồ sộ xa xa kia là Tường thành.
Bao hàm toàn bộ vương quốc Elite là một bức tường phủ lớp đá trơn, sừng sững như một lằn ranh chia cắt giữa sự sống và cái chết. Xây dựng từ thời ký hiệp định sát nhập với Empert, bức tường không theo hình tròn mà uốn lượn theo những điểm sáng cuối cùng của Ignis, tạo nên bộ mặt méo mó cho vương quốc.
Nằm loang lổ làm mất tính chất thẩm mỹ giữa lòng vương quốc là một Bức tường cổ kính dày, đóng vai trò phân chia giai cấp. Ừ thì con người thời đó vậy mà, cứ phải có tí phân biệt nhau thì nó mới dễ sống.
Sanabi chỉnh lại bộ giáp bạc, có phần bụi bẩn do va đập trong lúc luyện tập. Cô bắt đầu di chuyển, bước chân sải dài hết tốc lực. Địa hình nơi đây không dành cho các nhà nữ hành thiếu kinh nghiệm. Những con đường đầy bùn, lởm chởm và trơn trượt, uốn lượn qua các dốc cao ngất và thung lũng sâu hun hút do trận chiến với một con cấp Dạng để lại.
Len lỏi giữa mê cung khổng lồ này. Sanabi vẫn không hề có dấu hiệu hụt hơi.
Khi tiến vào trung tâm, không gian dần trở lên thoáng đãng hơn, với các quảng trường trải dài nơi thương nhân buôn bán và Hiệp sĩ Hạ cấp tụ tập, bàn luận về tin đồn rằng lũ Vô Dạng đang trở lại.
Sanabi nhảy qua một sạp trái cây, tà áo choàng dập dìu, cơ thể nhỏ nhắn lướt đi như bóng ma. Mái tóc trắng lấp lánh đậm màu ánh trăng khiến một người qua đường giật mình, lầm tưởng cô là hồn ma bà cố hiện về.
Một thoáng chạnh lòng lướt qua. Cô không phải hồn ma, cũng không phải bà cố, nhưng đôi khi, cô tự hỏi mình có thực sự còn sống, hay chỉ là một cái bóng phục vụ vương quốc.
Thấy mọi người bắt đầu để ý. Cô đột ngột tăng tốc, tốc độ mà ngay cả những Hiệp sĩ Tiên phong dày dạn kinh nghiệm cũng khó lòng theo kịp.
Hiệp sĩ Tiên phong….. nghe thôi cũng đủ gợi lên hình ảnh những chiến binh lặng lẽ, đứng hiên ngang trước cái chết. Họ là tuyến đầu của vương quốc, những kẻ được phái ra ngoài thành để thám thính hay gọi tắt là chết thay cho các Thánh hiệp sĩ.
Tại sao các Thánh hiệp sĩ, với sức mạnh nhỉnh hơn một bậc, lại không đứng ra tuyến đầu để giảm thiểu thương vong? Họ thích thế….. đùa đấy! Lý do là đã từng, cho tới khi một con Cấp Dạng khắc dòng chữ Chiến Binh ở trước ngực, tình thế đã thay đổi…..
Hóa thành tia sáng, Sanabi lướt qua các khu vực trọng yếu của thành phố Quảng trường Khế ước, nơi các Hiệp sĩ thề trung thành với vương quốc. Thánh hội, với không khí tấp nập đang chuẩn bị thứ gì đó.
Thánh Hội không chỉ là một tổ chức. Nó là trung tâm của vương quốc, chiếm giữ 40% quân lực….. một con số đủ để khiến cả vua chúa lẫn lãnh chúa phải dè chừng. Đặt giữa bức tường ngăn cách, Thánh Hội tồn tại trong lằn ranh kỳ lạ: vừa là biểu tượng thần thánh, vừa là một thế lực chính trị không thể xem nhẹ. Đó là họ nói thế còn tôi nghĩ họ như là một cái Công ty bất động sản đi lùa mấy con gà thời đó. Dẫu sao thì, nhà vua cũng có một ghế trong đó lên chắc cũng không sao đâu.
Quyền lực của Thánh Hội không chỉ đến từ quân đội hùng mạnh, mà còn từ ngọn lửa Ignis bùng cháy trên đỉnh tháp của họ. Ignis không chỉ là một ngọn lửa. Đối với dân chúng, nó là hiện thân của thần thánh, là lá chắn siêu nhiên xua tan lũ Vô Dạng….. những thực thể vô hình, vô cảm. Người ta tin rằng ánh sáng của Ignis cướp đi “lý do” của lũ Vô Dạng, khiến chúng không dám tiến tới gần. Chính niềm tin ấy đã biến Ignis thành biểu tượng tối cao, được thờ phụng bởi mọi tầng lớp, từ thường dân đến quý tộc. Cũng phải thôi là tôi thì tôi cũng vậy, thử tượng tưởng một ngày nó tắt một cái thì đúng là ghế không phải bàn..
Ở cái thời đại mà chỉ một con Cấp Dạng có thể ký giấy báo tử cho cả một đất nước thì việc sở hữu nhiều lực lượng thế có thể đem thánh hội ra làm một lâu đài thứ hai của vương quốc. Dẫu vậy thánh hội vẫn là thánh hội, vua chúa vẫn là vua chúa, chừng nào hai bên còn tồn tại thì thế cân bằng vẫn không thay đổi.
Điểm đến cuối cùng, Ký túc xá dành riêng cho Hiệp sĩ phía bên này bức tường, một tòa nhà đồ sộ bằng đá granite, với những cột trụ chạm khắc hình các chiến binh cổ đại.
Xuất vào bên trong….. à nhầm, đi vào bên trong.
Sanabi lướt qua hành lang ký túc xá. Cô dừng lại trước cánh cửa phòng mình, nhưng chỉ thoáng nhìn, rồi tiếp tục bước đi. Đêm nay, cô không nghỉ ngơi ở đó. Một cảm giác bất an dâng lên trong lồng ngực. Cô biết căn phòng tiếp theo sẽ không mang lại sự yên bình, nhưng cô không có lựa chọn.
Căn phòng nằm cuối dãy hành lang, sang trọng hơn, với cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn phức tạp.
Mở cửa bước vào, Sanabi cởi bỏ đôi bốt trước khi để đôi bàn chân chạm nhẹ lên sàn đá cẩm thạch, ánh trăng sáng từ cửa sổ rực rỡ lóe lên gương mặt cô, làm nổi bật làn da hồng hào thiên mệnh, điều hiếm thấy từ một Hiệp sĩ, những người thường mang trên mình làn da ngăm đen bởi ánh nắng và bụi đất. Điều này là do khả năng đặc biệt của cô, một bí mật mà chỉ vài người biết, cho phép cô hấp thụ và loại bỏ mọi sắc tố đen, giữ cho cơ thể cô luôn hoàn hảo, bất chấp những trận chiến khốc liệt.
Không thấy ai, cô dòm ngó qua một vòng căn phòng. Một bàn làm việc cổ, phủ đầy văn tự và bút lông chấm mực, đứng lặng dưới ánh trăng. Khung tranh cổ Thánh Jerome treo trên tường, như nhắc nhở về những ngày tháng vinh quang của vương quốc.
“Ta nghe thấy tiếng em phát ra từ dưới sân rồi đó.”
Từ góc tối một giọng nói quý tộc vang lên. Cô lùi lại một nhịp.
Dưới khung tranh, một chàng trai tinh quái với mái tóc tím được nuôi dài, chăm chút đến mượt mà, đang dựa người vào ghế, đôi mắt tím quyền quý đang ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ. Mới nhìn lướt qua, trông anh chỉ đơn giản như những quý tộc khác với vẻ đẹp khó đoán. Nếu thử hỏi thì ta có thể biết rằng anh ta chính là Leon Lasti, với địa vị và sức mạnh vượt xa Hiệp sĩ Tiên phong. Trong tay anh là một ly rượu, được bọc trong một lớp kim loại tinh xảo, phản chiếu ánh sáng như một viên ngọc.
Sanabi biết rõ, Leon không gọi cô đến đây chỉ để trò chuyện. Ý định của anh đã lộ rõ qua những ánh nhìn gần đây, những khoảnh khắc anh vô tình để lộ sự khao khát.
“Hệt như đứa em gái thứ hai của ta. Vẫn kiệm lời như ngày nào nhỉ?”
Nghe thấy Leon nhắc nhở cô liền giật mình khuất gối.
“Thưa Thánh hiệp sĩ Leon Lasti, Hiệp sĩ Tiên phong Sanabi Kobas đã có mặt.”
Leon không để tâm mấy, nhấp một ngụm rượu trọn vẹn, hương vị mạnh mẽ của Ephilo Giả tràn ngập khoang miệng.
“Ta hiểu tại sao đám Hiệp sĩ lại ưa chuộng thứ này rồi. Nó giống Ephilo, nhưng không gây nghiện. Một thứ kích thích vô hại.”
Nói xong, anh ta quyết làm một hơi cạn ly. Cảm xúc bắt đầu chếnh choáng, anh nói ra những lời tâm tư mà chỉ có anh mới hiểu được.
“Ta mừng vì đã đại diện gia tộc mình ủng hộ Công chúa Sekiria lên cầm quyền.”
Leon tậm sự như thể cô là người bạn lâu năm.
“Ta cũng mừng vì được quyền giám sát nơi này!”
Sanabi đứng dậy, đôi mắt sắc lạnh quan sát từng cử chỉ của Leon. Anh ta đặt ly rượu rỗng xuống, ánh mắt lướt qua cô, không phải gương mặt mà anh ta đã quen thuộc, mà là đường cong hoàn hảo của cơ thể cô dưới bộ giáp.
“Em không thấy bộ giáp đó nặng nề sao?”
Giọng điệu đơn thuần, nhưng ẩn chứa một sự ra lệnh khéo léo. Không phải vì anh muốn ép buộc cô. Anh muốn cô tự nguyện, muốn cô hiểu rằng anh không xem cô như một kẻ dưới quyền. Nhưng anh biết, với địa vị hiện tại, mọi lời nói của anh đều mang sức nặng của mệnh lệnh.
Ngầm hiểu được ý định, Sanabi lập tức tháo từng mảnh giáp theo mệnh lệnh, để lộ lớp nội y sơ sài bên trong. Cơ thể cô, trắng ngần như được tạc từ ngọc trai, khiến Leon khẽ mất kiểm soát con quái thú 12cm. Dù đã gặp vô số mỹ nhân, anh vẫn không thể rời mắt khỏi cô.
“Em có biết tại sao ta chỉ để mắt đến em không?”
Leon chậm dãi tiến gần đến Sanabi.
“Thưa Thánh Hiệp sĩ Leon Lasti, mong ngài hãy giải đáp khúc mắc.”
Sanabi đứng yên, không một hành đồng rụt dè, nhưng cô đáp lại bằng giọng cứng nhắc.
“Vì tình yêu của ta dành cho em.”
Sanabi khẽ lảng tránh, không dám nhìn trực tiếp vào mắt anh. Không chấp thuận Leon nhẹ nhàng nâng cằm cô, buộc cô nhìn vào mình.
“Rồi em sẽ hiểu thôi!”
Anh yêu cô, yêu đến mức phát điên, nhưng không phải dưới tư cách một Hiệp sĩ Tiên phong, một kẻ dưới quyền, một bóng hình phục tùng. Anh muốn cô đứng ngang hàng với mình, muốn chinh phục cô bằng chính thực lực của anh, bằng một tình yêu chân thành, chứ không phải bằng mệnh lệnh hay quyền lực của nhà Lasti. Nhưng hiện tại, anh đang làm gì đây? Ra lệnh cho cô xuất hiện, giữ cô trong tầm mắt, như một kẻ yếu đuối không thể kiểm soát bản thân
“Thưa—”
Căm ghét sự yếu đuối từ mình, anh hôn cô, một nụ hôn tham lam, như muốn cướp đi hơi thở cuối cùng của cô.
Sự kích thích còn dư thừa trong nước bọt của Leon lan tỏa trong miệng cô, khiến cơ thể cô run rẩy. Leon đẩy cô xuống sàn, và trong ánh sáng lập lòe của Ignis, anh cởi từng mảnh nội y, tiến sâu vào bên trong cô.
Trong bóng tối, Sanabi nhắm mắt, để tâm trí trôi về tiếng cười của Lira, về lời hứa kể chuyện tối mai. Đó là ngọn lửa nhỏ bé giữ cô không bị bóng tối nuốt chửng.
Đây không phải cảnh Rape.
***
Khi ánh bình minh ló dạng, phía bên kia bức tường thành bừng lên sức sống. Đây là nơi tinh hoa của Vương quốc Elite tụ họp, nơi những người được sinh ra đã mang trong mình đặc quyền vượt xa phần còn lại của thế giới. Những con đường lát đá cuội lấp lánh thi thoảng có ngọn của trồi lên dưới ánh nắng, dẫn lối đến các lâu đài tráng lệ và những khu vườn rực rỡ sắc màu.
Thông thường không khí nơi đây thường yên bình, nhưng hôm nay, cả thành phố như bùng nổ trong niềm hân hoan. Hôm nay là ngày một Hiệp sĩ trong giới quý tộc được thăng cấp thành Thánh hiệp sĩ. Muốn đạt được danh hiệu này bạn vừa phải có quyền vừa phải có sức mạnh. Kiểu con nhà người ta vậy đó.
Trên khắp các con đường, những vòng hoa được đan tỉ mỉ từ hoa cẩm chướng và hoa lan được tung lên không trung, tạo thành những cơn mưa sắc màu. Trên từng mái ngói, những lá cờ in biểu tượng của Vương quốc Elite chìa ra, bay phất phới trong gió. Các nhạc công Anbatokum thổi kèn trumpet, tiếng nhạc vang vọng khắp thành phố, hòa quyện với tiếng reo hò của đám đông. Lễ hội chào đón Thánh Hiệp sĩ đã chuẩn bị bắt đầu.
Nhưng nhân vật chính của buổi lễ.
Akaime Valthorne, vẫn đang tập làm anh chàng thư giãn, băng qua những con phố của khu Cao Tộc, đôi mắt sắc lạnh ẩn chứa một ngọn lửa không ai dám đối diện.
Akaime, con trai của một gia đình quý tộc danh giá, không phải kiểu công tử bột sống trong nhung lụa. Cậu chọn con đường của các Hiệp sĩ, là do một phần gia tộc cậu thuộc Hiệp sĩ Dòng dõi, phần còn lại là do bản thân cậu cũng hứng thú với chiến đấu.
Lầm lì, ít nói, và dễ cáu gắt, Akaime thường khiến người khác e dè. Nhưng sâu thẳm trong trái tim cậu là một con người hoàn toàn khác, một lòng trung thành mãnh liệt với vương quốc và những người cậu thề sẽ bảo vệ. Hôm nay, tại Thánh Hội, cậu sẽ được phong làm Thánh sĩ thứ 33, một vinh dự mà cậu đón nhận với sự miễn cưỡng, như thể gánh nặng của danh hiệu này quá lớn so với đôi vai trẻ tuổi.
Akaime lao qua những con phố, bộ giáp bằng hợp kim đặc biệt phản lại ánh sáng linh thiêng của Ignis. Chỉ những ai lên cấp bậc Thánh hiệp sĩ mới có thể sở hữu riêng.
Mái tóc đỏ được vuốt thẳng tắp bằng hợp chất nhựa cây tung bay, đôi mắt cậu ánh lên một sự cương nghị lạnh lùng. Cậu hóa thành tinh tinh nhảy từ ban công này sang ban công khác, vượt qua những mái nhà lợp ngói đỏ của khu quý tộc mà không để lại vết xước, hướng về Ký túc xá số năm, để khoe bộ giáp mới cho Yui trước khi cậu đến thánh hội.
Ký túc xá nằm ở trên mộ ngon đồi có tên là Vĩnh Thụ, từng là một dãy núi có rất nhiều cây tự nhiên, trước khi được chặt hết và cải tạo thành ký túc xá hiệp sĩ của Đội Hiệp sĩ số 5, một đội hình đặc biệt chuyên để thám hiểm và nghiên cứu. Các thành viên ở trong đội này đều là những người chưa khai thác được hết bản thân và ý chí.
“Akaime-sama kìa! Cẩn thận không ngã sấp mặt đó!”
Một giọng trong trẻo của người dân vương quốc vang lên từ phía dưới, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Akaime khựng lại, đôi mày cau lại, ánh mắt lướt qua đám đông nhỏ tụ tập ở góc phố. Cậu không thích bị chú ý, nhất là trong những lúc vội vã thế này. Nhưng khi nhìn thấy những khuôn mặt háo hức của họ, cậu thở dài, đáp xuống, bụi đất tung lên dưới đôi bốt da đen. Cậu khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt thoáng dịu đi khi đám trẻ ùa tới.
Nơi cậu vừa đáp là ngã năm của khu vực sinh sống dành riêng cho một vài Chủ đất.
Ở trung tâm là một đài phun nước cổ kính, giờ đã ngừng hoạt động do mạch nước ngầm khô cạn. Những hoa văn chạm khắc trên đài, dù phai màu, vẫn kể lại câu chuyện về những Hiệp sĩ đầu tiên chiến đấu chống lũ Vô Dạng. Xung quanh đài, lũ trẻ trong những bộ váy lụa và áo gấm, được may tỉ mỉ cho lễ hội, đang nhảy múa theo tiếng violon và sáo. Khi thấy Akaime, chúng ngừng chơi đùa, ánh mắt lấp lánh, tay cầm những vòng hoa đỏ và trắng.
“Thánh sĩ thứ 33 tới rồi!”
Một cậu bé hét lên, giơ cao một vòng hoa đan từ hoa lan trắng, giọng đầy phấn khích hướng về cậu.
Akaime nhíu mày, giọng trầm thấp.
“Đừng tự tiện gọi ta là Thánh sĩ. Lễ phong chức còn chưa bắt đầu.”
Cậu liếc đám trẻ, vẻ mặt như muốn bảo chúng tránh xa, nhưng lũ trẻ chẳng hề sợ hãi, vẫn vây quanh cậu với nụ cười rạng rỡ.
Một cô bé với mái tóc xoăn buộc ruy băng đỏ, tay cầm vòng hoa, bước tới, ánh mắt kiên quyết.
“Akaime-sama, mọi người nói ngài sẽ đạt được danh hiệu Hiệp Sĩ Tối Thượng vĩ đại nhất! Ngài có đánh bại được lũ Cấp Dạng không? Như con Thủ vệ trong rừng mà Đội Hiệp sĩ số 5 từng kể ấy!”
Akaime hừ nhẹ, tay mon men chỉnh lại giáp tay sau cú đáp vừa rồi, ánh mắt lạnh lùng không để tâm đến câu chuyện cho lắm.
“Vĩ đại? Hừ, đám người đó nói quá nhiều.”
Cậu liếc cô bé, định quay đi, nhưng khi thấy cô bé đứng ngồi không yên, cậu thở dài, giọng dịu hơn một chút.
“Lũ Vô Dạng không phải trò đùa. Con Thủ vệ đó….. làm sao mà ta có thể thua được chứ.”
Một lời nói dối cho qua.
“Ngài là Hiệp sĩ mạnh nhất!”
Một cậu bé khác chen vào, tinh thần dạo rực.
“Em nghe bố em kể, ngài có thể một mình đánh bại con Cấp Dạng mà không cần đến 99 người khác đúng không vậy!?”
Akaime nhướng mày, vẻ mặt thoáng cáu gắt.
“Cái gì mà một mình hả?”
Nhưng khi thấy cậu bé rụt rè, cậu chỉ vào tháp canh số hai, giọng trầm xuống.
"Ừ, thì….. đúng thật nó dễ như đánh nhau với mấy con Gorilla vậy.”
Cô bé tóc xoăn giơ vòng hoa lên, giọng phấn khích tiến tới.
“Đây là quà của tụi em, Akaime-sama! Ngài phải đeo nó trong lễ phong chức ở Thánh hội, hứa đi!”
Những đứa trẻ khác gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn ngập hy vọng.
Akaime nhìn vòng hoa, do dự. Cái mà cậu do dự chính là cậu thấy có bông hoa đang dính chút chất thải của chó.
“Ta không thích mấy thứ rườm rà này.”
Cậu lẩm bẩm, nhưng khi thấy khuôn mặt thất vọng của lũ trẻ, cậu thở dài, nhận vòng hoa và móc qua tay và đặt nó lên vai.
“Được rồi, ta sẽ đeo. Nhưng chỉ hôm nay thôi, rõ chưa?”
Cậu nhìn về ngọn đồi nơi cậu đang tới cách đó không xa.
"Giờ thì tránh ra, ta muộn rồi.”
Đám trẻ reo hò, vẫy tay tiễn Akaime khi cậu nhảy lên một ban công gần đó và biến mất trong ánh nắng. Tiếng cười của chúng vang vọng phía sau, hòa lẫn với tiếng nhạc lễ hội, như một lời nhắc nhở rằng dù Akaime có lầm lì đến đâu, trái tim cậu vẫn cháy bỏng vì vương quốc.
***
Đồi Vĩnh Thụ, là một ngọn đồi cỏ rộng lớn, trải dài bất tận như một tấm thảm xanh mướt, đôi lúc vẫn bị chặn lại bởi một số cây cổ thụ chưa được chặt hết. Cỏ dại tại một số góc mọc dày, cao đến đầu gối, đung đưa trong gió, tạo nên những âm thanh xào xạc như tiếng thì thầm của linh hồn cổ thụ. Xen kẽ giữa cỏ là những bụi hoa dại màu tím và vàng, nở rộ bất chấp đất đai cằn cỗi, như một lời khẳng định rằng sự sống vẫn luôn tìm cách tồn tại.
Vật lộn với đám cỏ thì cậu đã tới nơi, Ký túc xá số năm nơi các đồng đội của cậu cũng có thể nói là người bạn đã gần như hoàn tất khâu chuẩn bị.
Ký túc xá của Đội Hiệp sĩ số 5 không phải là một pháo đài đồ sộ hay doanh trại rộng lớn, mà là một tòa nhà quá cỡ nằm lẻ loi trên ngọn đồi, được thiết kế với sự chăm chút đặc biệt, phản ánh tâm huyết của Thánh sĩ Miyu. Tòa nhà được xây từ những khối đá xám khai thác từ các mỏ đá ở rìa vương quốc, với bề mặt thô ráp mang dấu vết của thời gian: những vết nứt nhỏ, mảng rêu phong bám chặt, và các nhát chém vô tình của ai đó.
Cánh cổng chính của ký túc xá là một kiệt tác của sự giản dị và tinh tế. Được làm trực tiếp từ gỗ sồi cổ thụ của vùng đất này. Các cửa sổ của ký túc xá là điểm nhấn độc đáo, phản ánh sự khác lạ của nơi ở chỉ dành cho năm người. Khung cửa sổ được đúc kỳ công từ gỗ bạch đàn, hiện lên hình ngọt lửa. Một số cửa sổ được lắp kính màu, với các mảng kính đỏ, vàng, xanh lam, và tím tưởng chừng là để tạo thành hình ảnh năm Hiệp sĩ đứng dưới ánh sáng của Ignis, nhưng không nó lại là ý đồ của Miyu khi mà ai cũng cần mang sự riêng tư bên mình.
Xung quanh ký túc xá là một hàng rào thấp bằng đá, không nhằm mục đích phòng thủ mà chỉ như một ranh giới tượng trưng, đánh dấu nơi ở của Đội Hiệp sĩ số 5.
Akaime chẳng bao giờ đi lối chính. Không phải vì cậu ghét những bậc thang gạch trắng sứt mẻ, mà đơn giản là cậu không muốn bị ai nhìn thấy.
“Phiền phức.”
Cậu thầm nghĩ, sau đó nhảy vút lên mái ký túc, trượt lên ngói xám. Các mảnh vụn ngói rơi lả tả theo sau, và Akaime, với động tác nhanh như gió, phủi chúng khỏi quỹ đạo rơi, như thể cả thế giới cũng không được phép làm bẩn áo giáp mới của cậu.
Xổ xuống dưới hậu viên. Chào đón cậu đầu tiên là Lirien Duskveil, ngồi bệt trên tấm sàn gỗ thô sơ, miệng nhai nhóp nhép cọng cỏ morio.
Loại cỏ dược liệu mọc đầy Đồi Hiệp sĩ, tỏa hương bạc hà, làm sạch khoang miệng và, theo Lirien, nó giúp cậu lười biếng mà vẫn thơm tho.
Lirien mang trong mình mái tóc xanh lá rực rỡ như cỏ xuân, che mất một bên mắt, trông như vừa lăn từ trận giả về. Đôi mắt hổ phách lim dim, lười nhác, như chẳng bận tâm đến cả thế giới. Bộ giáp hoa văn lá cây chỉ mặc nửa vời, áo khoác da nâu vứt bừa bên cạnh, để lộ áo lót xám nhăn nhúm. Thanh kiếm cong ánh xanh lục, mẻ vài chỗ, đang bị cậu ta dùng để chọc đất, như thể đất là kẻ thù duy nhất đáng quan tâm.
Thấy Akaime, Lirien liền than thở, giọng chán nản như đang trách móc cậu.
“Này, Akaime, với danh Thánh sĩ sắp tới, cậu nói với Giáo Hoàng cho nghi lễ bắt đầu muộn chút được không? Miyu, rồi Yui, giờ tới cậu, toàn sáu giờ sáng. Sớm thế này, tôi thà ngủ thêm còn hơn.”
Akaime không quan tâm đến lời than phiền của Lirien lắm. Cậu chẳng ưa mấy gã Hiệp sĩ thiếu chuẩn mực như hắn, người xem sứ mệnh như trò đùa, dù sâu trong lòng cậu biết Lirien không tệ đến vậy. Chỉ là….. cậu không muốn thừa nhận. Cậu bước qua, bỏ ngoài tai lời than vãn, hướng về cánh cửa gỗ sồi cao hai thước rưỡi dẫn vào ký túc xá, lòng thoáng dao động khi nghĩ đến Yui ở bên trong. Nhưng cậu nhanh chóng dập tắt ý nghĩ đó. Không được để lộ. Không phải bây giờ.
Hậu viên ký túc xá sơ sài, như một lời nhắc nhở rằng danh dự Hiệp sĩ không nằm ở vẻ ngoài. Tấm sàn gỗ thô ráp, đầy vết xước và dấu cháy từ những buổi luyện tập. Mái che gỗ, chống bởi bốn cột trụ, đủ để chắn mưa, mặc cho gió Đồi Vĩnh Thụ thổi qua, mang theo mùi cỏ, đất, và hương morio.
Cánh cửa gỗ sồi kêu cọt kẹt được đẩy ra bởi Miyu Lasti, đội trưởng Đội Hiệp sĩ số 5. Không như các Thánh sĩ khác, Miyu không chạy theo sức mạnh thể chất mà dồn tâm huyết vào nghiên cứu, được mệnh danh là Hiệp sĩ Thông Tuệ nhà Lasti. Mái tóc tím violet, buộc cao thành đuôi ngựa, đung đưa theo từng cử chỉ dụi mắt. Đôi mắt dạ quang hồng, sắc bén, thâm quầng vì thức đêm nghiên cứu, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mà các quý tộc hằng ao ước. Gương mặt thanh tú, làn da nhợt nhạt, như được tạc từ ánh trăng. Hôm nay, cô mặc một bộ kirtle ôm sát, giản dị nhưng tinh tế, thứ trang phục cô hay chọn trong ký túc xá.
Miyu đã tính toán chính xác thời gian Akaime nhận bộ giáp mới và chạy đến đây, như một nhà tiên tri đọc được dòng chảy của số phận. Cô ngáp nhẹ, một tay che miệng, tay còn lại chỉ về phía vòng hoa trên đầu cậu.
“Akaime, hoa trên đầu cậu dính cứt kìa.”
Akaime sững lại, nén lại cơn xấu hổ trong lòng.
“Đừng nói vớ vẩn. Đấy là bùn.”
Cậu trả lời cộc lốc với đội trưởng, đủ để biết họ thân nhau tới mức nào.
Cậu nắm lấy vòng hoa định quăng ra một bên. Nhưng khi thấy từng nét đan xen cẩn thận trên dây nối, cậu lại quyết định đeo lên vai.
“Yui đang ở trong. Muốn vào gặp ngay không? Hay cậu định đứng đây, giả vờ lạnh lùng?”
“Không cần.”
Cậu biết Miyu đang trêu, nhưng lời cô như chạm vào một góc sâu trong lòng cậu.
Lirien vẫn vậy cứ phải đế thêm vào. Hỏi sao Akaime không ưa cậu ta.
“Này, Miyu, đừng bắt nạt Akaime thế. Cậu ta sắp thành Thánh sĩ, mà mặt đỏ như hoa dại ngoài kia rồi kìa. Cứ vào đi, Yui không cắn đâu….. chắc vậy.”
“Im đi, Lirien. Lo mặc giáp cho tử tế trước khi nói chuyện.”
Miyu cười khẽ, bước tới gần, đặt tay lên vai cậu.
“Hoa để càng lâu càng dễ héo. Đã thích ai thì hãy nói ra, kẻo về sau bị cướp mất. Và… nếu muốn khoe với Yui, cứ làm đi. Cô ấy không lạnh lùng như cậu nghĩ đâu.”
Akaime nhích nhẹ vai hẩy tay Miyu ra, ánh mắt lướt xuống sàn gỗ, như né cái nhìn sắc bén của Miyu.
“Tôi không thích. Và tôi không định khoe gì cả.”
Nhưng giọng cậu khẽ run, như thể chính cậu cũng không tin lời mình.
Miyu vươn vai, đi ra gần phía Lirien, ngắt một nhánh Morio rồi bỏ vô miệng nhai. Thấy cô ở gần Lirien liền tiện hỏi.
“Này, Miyu, cậu nghĩ lễ phong chức hôm nay sẽ có những quý tộc nào đến? Nghe nói nhà Veyron lại muốn khoe khoang, mang cả đội hộ vệ giáp vàng đến Thánh hội. Lố bịch thật.”
Miyu ngửa đầu lên nhìn trần gỗ, chỉ tay vào cằm.
“Nhà Veyron luôn thích phô trương. Nhưng tớ quan tâm hơn đến nhà Nocturne hơn. Họ kín tiếng, nhưng lần này có tin đồn Đại công tước Nocturne sẽ đích thân xuất hiện. Nếu đúng, e rằng lễ phong chức không chỉ là nghi lễ, mà còn là nơi các gia tộc tranh giành ảnh hưởng.”
Akaime, dù không muốn tham gia, khẽ khẳng định.
“Quý tộc thì liên quan gì đến tôi? Chỉ cần lũ Vô Dạng không xuất hiện, tôi chẳng quan tâm ai đến.”
“Cậu nói vậy, nhưng nhà Akaime của cậu cũng là quý tộc. Và tớ nghe nói mẹ cậu đã mời cả nhà Solaris đến để chứng kiến con trai bà trở thành Thánh sĩ. Họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội khoe khoang đâu.”
“Mẹ tôi làm gì thì kệ bà. Tôi chỉ muốn xong việc này càng nhanh càng tốt.”
Lirien cười khẩy.
“Cậu cứng miệng thế, nhưng gặp nhà Solaris, đảm bảo cậu sẽ đứng im như tượng. Họ nổi tiếng khó chịu, nhất là lão công tước già, thích săm soi từng Hiệp sĩ.”
Miyu lắc đầu.
“Đừng lo Akaime. Nhà Solaris có thể khó chịu, nhưng họ tôn trọng sức mạnh. Cậu chỉ cần tỏa sáng dưới ánh Ignis, họ sẽ không dám nói gì. Nhưng tớ khuyên cậu nên chuẩn bị tinh thần, vì lễ phong chức không chỉ là nghi lễ, mà còn là sân khấu cho các gia tộc khoe mẽ và tính toán.”
Trong lúc đang nói chuyện qua lại, gương mặt mà Akaime mong chờ để được nhìn thấy đã xuất hiện.
Yui Lasti, cô gái ngoại thành bí ẩn, được gia tộc Lasti cưu mang. Mái tóc Beryl đậm, dài ngang lưng, phản chiếu trên bộ giáp trắng vàng, được thợ rèn lành nghề nhất chế tác cho Thánh sĩ, ôm sát cơ thể, với hoa văn ngọn lửa và kiếm tô điểm vẻ đẹp thanh thoát nhưng mạnh mẽ. Đôi mắt đỏ vô hồn, toát lên vẻ đầy phiền toái nếu động vào cô.
Nhân vật mạnh nhất đội đã xuất hiện. Miyu nhắc nhẹ Lirien.
“Lirien, nhanh lên, đừng để Thánh sĩ thứ 27 phải chờ cậu mặc giáp. Hay cậu định để Yui một mình đối mặt với nhà Duskveil?”
Lirien thì sợ Yui ra mặt, thật ra ai cũng vậy. Cậu liền vội vàng mặc nốt phần còn lại của bộ giáp vào.
“Xong! Hơi lệch, nhưng ổn!”
Bộ giáp xanh lá, dù không hoàn hảo, lại hợp đến kỳ lạ với vẻ bất cần của cậu, như thể chính sự lười biếng cũng là một phần sức mạnh.
Akaime, như mọi lần, không rời mắt khỏi Yui. Vẻ đẹp của cô, kết hợp với bộ giáp Thánh sĩ, khiến trái tim cậu rung động, như ngọn lửa bị gió thổi bùng. Cậu cố che giấu, đến mức quên cả ý định ban đầu . Yui không hề nhận ra tò mò hỏi.
“Sao vòng hoa bên vai cậu lại dính cứt vậy?”
Akaime cầm vóng hoa vứt thẳng về phía mặt trời. Đến cái tầm này thì có là của thần tặng thì cậu vẫn sẽ vất đi thôi.
Vứt xong cậu vội quay mặt, bước đến gần cột trụ, nhắm mắt dựa vào, như muốn giấu đi gương mặt đang nóng lên.
Ngu thật. Sao mình lại giữ lại nó làm gì chứ? Cậu tự mắng mình, nhưng trái tim vẫn đập loạn, như thể ánh Ignis đang thiêu đốt cậu từ bên trong.
Lirien, tiếp tục chủ đề. Cậu không để ý nhiều về hoa cho lắm.
“Mấy lão quý tộc dạo này chỉ giỏi đấu đá nhau. Tôi cá nhà Veyron sẽ cố lấn áp nhà Solaris bằng cách mang thêm vài cỗ xe ngựa vàng. Cứ như trẻ con tranh đồ chơi.”
Bằng cách thần kỳ nào đó mà Akaime vẫn chịu đáp lại Lirien. Có lẽ sự xấu hổ khiến cậu bị điên rồi cũng lên.
“Để họ muốn làm gì thì làm. Tôi chỉ cần hoàn thành nghi lễ và quay về.”
Miyu cười thầm với phản ứng của Akaime và bắt đầu đi dần ra xa.
“Cậu nói thế, nhưng chính trị của các gia tộc không đơn giản. Hãy chuẩn bị tinh thần, Akaime. Hôm nay, cậu không chỉ là Hiệp sĩ, mà còn là tâm điểm của ánh mắt quý tộc.”
Cảm thấy đủ xa, cô giơ cao thanh kiếm, vùng không khí xung quanh cô trở lên giao động. Trong khoảnh khắc, toàn bộ giáp của cô: từ áo choàng tím sẫm viền bạc đến các mảnh giáp chạm khắc hiện ra, ôm sát cơ thể, như được triệu hồi bởi phép thuật. Đây là năng lực độc nhất của Miyu, do cô tự tìm tòi sáng tác.
“Xong.”
Lirien thấy cảnh đó, không giấu nổi vẻ ghen tị, giọng nửa đùa.
“Miyu, bao giờ cậu dạy tôi chiêu mặc giáp thần tốc đó? Lắp từng mảnh thế này mệt lắm.”
“Khi cậu đạt danh Thánh hiệp sĩ, tôi sẽ cân nhắc. Nhưng với tốc độ hiện tại, có lẽ phải vài năm nữa, hoặc vài đời Morio.”
Lirien thở dài, bỏ cuộc ngay tức thì.
“Thôi, được rồi. Xuất phát thôi. Camilie chắc đang đợi ở Thánh Hội, sẵn sàng cười vào mặt tôi nếu tôi đến muộn.”
Miyu gật đầu, ánh mắt điểm danh cả đội.
“Đi thôi. Thánh hội đang chờ, và ánh Ignis không kiên nhẫn với kẻ chậm trễ.”
Cả đội đồng thanh hô, giọng vang vọng giữa hậu viên. Trong một giây, ngọn đồi trống rỗng, không còn bóng người. Đây là thực lực của một tổ đội với ba Thánh sĩ….. một ngọn lửa không gì cản nổi, dù trái tim họ vẫn đầy những vết xước vô hình.
Mặt trời đã lên tới đỉnh, tiếng chuông nhà thờ vang vọng khắp thị trấn, gọi mời dân chúng đến với lễ hội thánh sĩ lần thứ 33.
Thánh Hội hiện lên như một vị thần giáng thế, với những cột đá trắng khắc viền. Mùi bánh mì nướng và rượu vang tràn ngập không khí, hòa lẫn với lời cầu nguyện thấp thoáng từ các tu sĩ.
Bên trong là thánh đường cổ kính, ánh sáng từ những ô kính màu vỡ vụn thành từng mảnh cầu vồng, rải xuống sàn đá lạnh lẽo như những lời thì thầm của thần linh. Mùi nhang trầm hòa quyện với sáp nến cháy, bốc lên thành từng dải khói mỏng, quấn quanh những bức tượng thánh nhân đứng lặng trong bóng tối. Trên bục đá trung tâm, một ngọn lửa nhỏ cháy sáng, phản chiếu trong đôi mắt thành kính của đám đông quỳ dưới ánh nến chập chờn.
Đại sảnh được chia thành ba hàng ngũ rõ rệt, mỗi hàng phản ánh vị thế và vai trò trong Vương quốc Elite.
Gần ngọn lửa linh thiêng nhất, quý tộc cấp cao ngự trên những ghế gỗ chạm khắc tinh xảo, áo choàng lụa thêu chỉ vàng, ánh mắt kiêu kỳ dõi theo ngọn lửa trên bàn thờ, nhưng đôi lúc lại liếc nhau, như cân đo một âm mưu chưa nói.
Xa hơn, quý tộc cấp thấp đứng chen chúc ở hàng giữa, áo gấm đơn giản hơn, tay nắm chặt chuỗi tràng hạt, miệng lẩm nhẩm kinh cầu với vẻ thành kính xen lẫn lo âu về mùa vụ ngoài thành.
Ở rìa ngoài, hiệp sĩ tiên phong đứng thẳng, giáp bạc sáng loang loáng, tay đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông, như thể canh gác cả thần thánh lẫn phàm nhân. Dù tất cả cùng hướng về trên bục, giữa tiếng kinh vang, một tiếng thì thầm về thuế má và chiến trận vẫn lén lút len lỏi, nhắc rằng ngay trong lòng thánh hội, thế tục chưa bao giờ rời xa.
Sau khi băng qua đám đông quý tộc và vượt qua ánh mắt săm soi của Công tước Gideon Solaris, cả đội tiến vào đại sảnh Thánh Hội, nơi các Hiệp sĩ và Thánh hiệp sĩ tập trung.
Khi cả đội dừng lại gần một cột đá khắc biểu tượng năm ngọn lửa, một giọng nói quen thuộc, mượt mà, và đầy quyền quý vang lên từ phía sau.
“Miyu, lâu không gặp. Ánh sáng Ignis hôm nay dường như nhạt nhòa trước trí tuệ của em.”
Biết được người anh của mình tới cô nở nụ cười giả tạo.
Leon Lasti bước đến từ phía xa. Đại diện cho nhà Lasti, anh là người lúc nào cũng ẩn mình để tránh phiền phức không đáng có, vậy mà lần này lại lựa chọn xuất hiện nổi bật giữa đám đông với một ý định ấp ủ gì đó.
Bộ giáp đặc trưng của anh, được chạm khắc những hoa văn đậm chất nhà Lasti. Mái tóc tím được cột ngọn hơn so với tối qua, vắt chéo sang môt bên vai.
Theo sau anh là Sanabi, trong bộ giáp chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng như chưa từng trải qua những gì xảy ra tối qua.
“Onii-sama. Thật vui vì gặp anh ở đây ngày hôm nay.”
Lời đáp lại lịch sự giữa hai người anh em để khẳng định không có nội bộ gì trong gia đình.
“Không ngờ có ngày chính anh lại được chứng kiến Akaime trở thành Thánh sĩ đấy. Thật là một vinh dự.”
“Vâng. Tiện thể thì anh đến đây để trả lại Sanabi cho em đúng không?”
“Đúng vậy.”
Leon cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Sanabi trong khi rất nhiều gã quý tộc khác đang dòm ngó, một cử chỉ đúng mực nhưng đầy nhắc nhở. Tận dụng khoảnh khắc đó, anh nghiêng người, thì thầm vào tai Miyu bằng thứ ngôn ngữ chỉ nhà Lasti hiểu rõ.
“Non pensara ke nos aktara jam nun, vera.”
“Semper prudenta es, Miyu, mea kordis placet id. Sed non fingara naivita. Ti scias kwe valoris ea est. Mea necessara es audita ea en palatia Dukis Alden, ubi susurra mutat nas familia. Missio simpla, sed vitalis.”
Nói xong Leon chỉ mỉm cười, nâng ly rượu Ephilo Giả lên nhấp một ngụm, rồi quay người.
“Xin lỗi em gái yêu quý. Ta đây vẫn còn một vài vị khách cần tiếp. Có chuyện gì thì hãy để ở nơi ít người hơn.”
Áo choàng tím thẫm của anh mờ dần trong đám đông quý tộc.
“Mừng em quay trở lại, Sanabi…..”
Sanabi quỳ xuống, thực hiện lời chào.
“Thánh sĩ Miyu Lasti, Hiệp sĩ Tiên phong Sanabi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói xong, cô đứng dậy, lặng lẽ bước về hàng ngũ Hiệp sĩ, nơi cô thuộc về.
Miyu biết cô đang giận dỗi vì đã đưa cô cho anh trai mình sở hữu trong một đêm. Nhưng với tư cách là một người địa vị thấp, Sanabi chỉ có thể đơn giản là nén lại vào lòng.
Lirien, đứng gần đó, ghé sát tai.
“Hai người vừa nói gì vậy.”
Miyu đi ngang qua, búng nhẹ vào trán Lirien, giọng cô pha chút trêu chọc.
“Ai mà biết được. Một kế hoạch điên rồ chăng?”
Đại sảnh vĩ đại của Thánh hội rung chuyển khi tiếng kèn đồng gầm vang, âm thanh như sấm sét đánh thức linh hồn của những chiến binh đã ngã xuống. Ngọn lửa Ignis bùng cháy mạnh hơn mọi khi khiến cho các quý tộc bên dưới chở lên ồn ào, ánh sáng rực rỡ soi những bộ giáp sáng chói của các Hiệp sĩ Tiên phong. Họ đứng thành hai hàng bất động, như những cột trụ của chiến tranh, tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt rực cháy niềm kiêu hãnh.
Giám mục Alden bước lên bục đá, áo choàng đỏ thẫm tung bay như ngọn cờ chiến trận, đỏ rực như máu của những người đã gục ngã trước Lũ Vô Dạng. Thanh kiếm nghi lễ trong tay ông sáng rực, như thể chính ngọn lửa Ignis đã rèn nên nó. Giọng ông vang lên, mạnh mẽ như tiếng gầm của rồng, khiến cả đại sảnh phải nghiêng mình.
“Hôm nay!”
Ông tuyên bố, tay cầm cây kiếm dang rộng.
“Chúng ta tụ họp để vinh danh một chiến binh của các vì sao! Akaime Valthorne, Hiệp sĩ ngũ hợp, đã đứng trước ngọn lửa Ignis, đối mặt với tử thần và bước ra với vinh quang! Theo nghi thức bất diệt của Thánh hội, ta triệu anh ta tiến lên!”
Từ hàng ngũ, Akaime bước đi hiên ngang, bộ giáp mới rèn kêu vang như tiếng chiến ca, mỗi mảnh kim loại khắc sâu biểu tượng của lửa vĩnh cửu. Bước chân anh vững chãi như núi, nhưng trong lồng ngực, trái tim anh rực cháy. Anh quỳ trước Công tước, đầu cúi thấp, nhưng vai anh thẳng, như sẵn sàng gánh vác cả thế giới.
Thanh kiếm của Alden chạm vào vai trái anh, rồi vai phải, lưỡi thép lạnh buốt nhưng mang sức nóng của sứ mệnh.
“Dưới ánh sáng trị vì của Ignis.”
Giám mục tuyên bố, giọng ông vang vọng như tiếng gọi của tổ tiên.
“Ta phong ngươi làm Thánh hiệp sĩ, ngọn lửa tiên phong, lá chắn thép của Nhà Valthorne! Akaime, ngươi thề trung thành với ta, với dòng cõi mình và với ngọn lửa không bao giờ tàn chứ?”
Akaime ngẩng đầu, đôi mắt rực cháy như lò luyện thép. Giọng anh vang lên, kiên định, át cả tiếng gió ngoài kia.
“Ta thề!”
Công tước trao anh một huy hiệu rồng đỏ, biểu tượng của Thánh sĩ, sáng lấp lánh như ngôi sao giữa đêm đen. Đại sảnh bùng nổ trong tiếng hoan hô, âm thanh như sóng thần cuộn trào, nhưng xen lẫn trong đó là những tiếng thì thầm lạnh lùng….. những kẻ mưu toan, đang dệt nên tờ hướng dẫn sử dụng dành riêng cho Akaime.
Từ hàng ghế quý tộc, Phu nhân Elara Valthorne đứng bật dậy, không kiềm được niềm vui sướng bà hét lớn.
“Toàn bộ Hiệp sĩ giương kiếm lên!”
Bà giơ tay chỉ thẳng lên vòm nhà.
“Thánh sĩ Akaime, ngọn lửa của Nhà Valthorne! Chính thức ra đời.”
Đại sảnh nổ tung trong tiếng gầm của chiến thắng. Các Hiệp sĩ Tiên phong đồng loạt giơ cao kiếm, lưỡi thép bắt ánh sáng Ignis, tạo thành một vòm sáng chói lòa.
Akaime siết chặt huy hiệu rồng trong tay. Từ giờ cậu đã có thể bắt đầu ký khế ước rồi.
***
Sau buổi lễ tưởng trừng kéo dài hết đời người, cả nhóm kéo nhau đến quán rượu “Tắt Đèn” nhưng không phải của Ngô Tất Tố, nằm ở bên kia bức tường để ăn mừng.
Muộn xuống, quán rượu “Tắt Đèn” sáng ấm ánh đèn vàng từ phiến đá Luxium treo trên trần gỗ. Tường quán được dựng bằng gỗ nguyên miếng. Bàn ghế gỗ sồi bóng loáng, lò sưởi tí tách ở góc, mùi thịt nướng xộc thẳng vào mũi, tiễn đưa những kẻ đang bị cơn đói dày vò. Quầy rượu đá cẩm thạch đen bày hàng loạt chai Ephilo và bia nguyên chất rỗng phục vụ cho mục đích trưng bày, tiếng ly chạm và tiếng hát Hiệp sĩ rộn ràng.
Cả đội gồm năm người đẩy cánh cửa lắc lư bước vào.
Diện kiến họ là Linie ở góc bàn quen thuộc, tay cầm ly rượu, mái tóc đỏ rực như hoa hồng xoăn, trải dài qua chiếc ghế đơn xuống dưới sàn gỗ mà cô đang đung đưa. Bộ váy đen kỳ bí, bó sát để lộ vòng một cực khủng của cô. Trên vai, một con quạ ma thuật tí hon bay lơ lửng, mắt tím lập lòe. Camelie từng là Hiệp sĩ, nhưng khi phát hiện dòng mana trong cơ thể mình nhiều hơn cả pháp sư gạo cội, cô quăn đi nghĩa vụ cầm kiếm, sống đúng kiểu “muốn làm gì thì làm, ai cản nổi bà?”.
Thấy đám bạn mình cô liền tỏ ra hứng thú vẫy tay về phía họ, thông báo rằng “bố mày ở đây này.”
“Yo yo yo. Bên này. Bên này!”
Đớp phải bả chú ý của Camilie, Lirie lao đến bàn cô, bỏ qua bước gọi món.
“Bà ở đây hả?! Làm tui lùng từ sáng tới giờ!”
“Ờ, lúc nào tui chả ở đây.”
Linie nhún vai, tu ừng ực từng giọt bia.
"Thánh hiệp sĩ cuối cùng cũng chỉ là một nghi lễ thôi mà. Muốn đi hay không đều được.”
Vừa đặt cốc xuống. Lirie giật lấy uống thử một ngụm.
Miyu người đội trưởng tận tụy sẽ quyết định đi ra gọi món cho cả nhóm, vẫn như cũ đó là cách cô gọi món ở đây.
Trong lúc đợi chủ quán xuất hiện. Cô tò mò nhìn Sanabi nói chuyện với Lira khi vừa mới bước vào quán.
Yui và Akaime ngồi xuống bàn, cả hai yên lặng như một cặp đôi đang cãi vã. Yui chăm chú dán mắt vào thực đơn, còn Akaime khoanh tay, mặt hơi cau có, ánh mắt thỉnh thoảng lén liếc Yui.
“Sanabi-nee, em nhớ chị lắm!”
Sanabi theo thói quen, xoa lên mái tóc rồi bù của Lira.
"Hì, hì. Sanabi-nee thích xoa đầu em nhỉ.”
"Em không thích sao?”
“Thích chứ ạ! Xoa hoài cũng được!”
Miyu đang đứng trả tiền, bị cảnh tượng hai chị em êm đềm này phân tâm. Cô đã từng được như vậy….. đã từng.
“Thưa Thánh hiệp sĩ!?”
Chủ quầy rụt rè gọi.
“Ààà….. vâng!!”
Móc từ túi ba đồng bạc. Miyu trả đủ số tiền cho chủ quán.
“Lira! Có việc cho cháu rồi này.”
Chủ quán cầm cái muôi vẫn đang dính súp gõ hai nhịp lên góc bàn.
Thấy vậy Sanabi quay về chỗ với Miyu, để cho Lira có thể tập chung vào công việc.
Cô không ngồi chỉ đứng lặng im phía sau.
Camilie ngà say, giơ cốc bia đã hết về phía Akaime.
"Sướng nhá! Được lên Thánh hiệp Sĩ mà mình hằng mơ ước rồi ha! Giờ mà ký khế ước được với Yui nữa thì sướng hết đời người luôn ha!”
Cô nháy mắt, ra dấu hiệu về phía Yui, người mà vẫn dán mắt vào thực đơn, chẳng thèm ngẩng lên.
Akaime đỏ mặt, liếc Yui rồi quay sang lườm Camilie.
“Đừng có mà nhét chữ vào mồm như thế.”
Câu nói rõ ràng là chống chế, nhưng ánh mắt cậu lại lướt qua Yui, làm Lirie phá lên cười.
Miyu chống cằm, thêm chút dầu vào lửa.
“Cá không ăn muối cá ươn, con cãi lời cha mẹ trăm đường con hư. Không phải tôi đã nói rồi sao? Không nhanh là có người khác vào ký thay cậu đó!”
Cả bàn cười ầm Camilie tay đập liên hồi xuống bàn. Còn Lirie, sau khi lốc nửa cốc bia cậu đã say tí bỉ vẫn cố thốt thêm vài lời.
“Khế ước được coi như là hiệp ước hôn nhân giữa các quý tộc! Trời ơi, Akaime mà ký khế ước với Yui, tui thề tui uống cạn thùng bia cả quán! Yui chắc còn chẳng biết cậu tồn tại!”
Cậu chỉ vào Yui, vẫn thản nhiên lật thực đơn, hoàn toàn không để ý đến màn trêu chọc.
“Tôi tưởng tượng cảnh Akaime quỳ xin Yui ký khế ước, mà Yui chỉ đáp, ‘Ờ, để tui xem món súp nấm đã.’”
Yui, như nghe thấy tên mình, ngẩng lên một chút.
“Súp nấm… Ừm. nghe được đấy.”
Rồi cô lại cúi xuống thực đơn, khiến cả đám cười nghiêng ngả.
Sanabi vốn ít nói, bất ngờ lên tiếng.
“Nếu là khế ước, em nghĩ anh Akaime ký với chị Miyu sẽ hợp hơn ấy ạ! Phần thể sức mạnh của anh có thể giúp chị Miyu tăng tiến thêm về dạng vũ khí mới, biết đâu lại mở ra được đòn kết hợp mạnh mẽ, chỉ một nhát là tiễn tất cả đối thủ vào cõi u minh luôn! Với cả, chị Miyu cũng sẽ tác động trực tiếp vào các tròm sao của anh Akaime, khiến các loại vũ khí trước đó liên kết được thì sao? Em nghĩ vậy đấy ạ…..!”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Sanabi, người đang hăng say giải thích mà không nhận ra bầu không khí đã chuyển sang trạng thái….. ngượng ngùng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Miyu, với nụ cười gượng gạo trên môi, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Bọn chị chỉ đang đùa thôi.”
“V-vậy sao ạ?!”
Sanabi giật mình, khuôn mặt đỏ ửng như ngọn lửa bùng cháy giữa đêm tối, vội cúi đầu xin lỗi.
“E-em xin lỗi ạ!”
Sự chân thành trong giọng nói của cô khiến cả nhóm không khỏi bật cười, nhưng sâu trong lòng, ai cũng thầm nghĩ: Hiếm lắm mới thấy Sanabi nhiệt huyết như vậy!
Miyu đã nhận ra Sanabi cuối cùng cũng đã buông bỏ màn đêm tăm tối đó.
Đúng lúc đó, cô bé Lira lon ton chạy đến, đôi tay nhỏ bé bê một đĩa thịt sốt nấm thơm lừng, mùi hương lan tỏa khiến cả không gian như sáng bừng lên giữa màn đêm.
Vì bàn cao hơn tầm với, Lira phải kiễng chân, đôi mắt lấp lánh quyết tâm, nhưng… rầm! Chiếc đĩa lệch ra ngoài, suýt rơi xuống đất.
Úi dồi ôi ai đó đỡ đi mà.
May thay, Akaime, với lời nhắc nhở từ sao Kim đã nhanh như ánh chớp, kịp thời đỡ lấy.
“E-em cảm ơn ạ!”
Lira lí nhí, đôi má hồng lên vì xấu hổ. Trong lòng cô bé mười tuổi đang dần nhú lên những măng lon mang tên lái đàn anh hai mươi tuổi này.
“Ừm.”
Akaime đáp gọn lỏn, đặt đĩa lên bàn rồi thản nhiên bắt đầu ăn, như thể vừa cứu cả thế giới mà chẳng cần ai cảm ơn.
Lira, sau một hồi lăng xăng, quay sang chủ tiệm với giọng trong trẻo.
“Chú Berlen Fox, cháu xin ra ngoài đi vệ sinh một lát nhé!”
Nói rồi, cô bé lỉnh nhanh ra cửa sau, để lại Sanabi mỉm cười lắc đầu đầy trìu mến. Miyu cũng vậy, nụ cười dịu dàng của cô dõi theo từng bước chân nhỏ bé của Lira.
“Con bé ngoan nhỉ.”
Miyu khẽ nói, giọng đầy yêu thương.
“Vâng.”
Sanabi gật đầu tự hào, mắt vẫn hướng về phía cửa.
“Nhờ công ai đó ở đây đấy chứ!”
Miyu cười tinh nghịch, kéo tay Sanabi ngồi xuống bàn.
“Nào, ăn đi. Nói là Hiệp sĩ Tiên phong chứ em vẫn thuộc đội Hiệp Sĩ Số Năm đấy.”
Miyu nhét vào tay Sanabi một miếng đùi gà cháy xém, mùi thơm khiến dạ dày cô khẽ réo lên. Sanabi cầm miếng gà, ngập ngừng một lúc, rồi mới quyết định cắn một miếng, đôi má vẫn còn phớt hồng vì sự quan tâm bất ngờ của Miyu.
Khung cảnh lúc này, mọi người nở nụ cười vui vẻ, như thể bóng tối của sự phân cấp địa vị đã tan biến trong khoảnh khắc ấm áp này….. không khí trong quán rượu càng lúc càng rôm rả, ly bia va chạm nhau tạo nên những âm thanh trong trẻo giữa màn đêm. Nhưng rồi, một giọng nói vang lên, phá tan sự náo nhiệt.
“Này Miyu… tôi nghĩ Lirie chết luôn trên bàn rồi thì phải.”
Lirie, anh chàng vốn ồn ào nhất đội, giờ đây nằm bất động trên bàn, mặt úp xuống như vừa bị vợ vắt mười hiệp một đêm. Miyu thở dài, đứng dậy thu dọn.
“Thôi, đủ rồi! Lirie gục, Camelie cũng sắp say, mà Yui thì chắc đọc xong cả thực đơn rồi. Về thôi, không là mai chẳng ai dậy nổi!”
Akaime, vẫn còn khó chịu vì bị trêu chọc suốt buổi, gật đầu đồng tình.
“Tui đồng ý. Càng ở đây càng bị mấy người lôi ra làm trò.”
Cậu liếc Yui với ánh mắt sắc lạnh, nhưng cô nàng chỉ thản nhiên gấp thực đơn lại, chẳng thèm để tâm, đáp gọn
“Ừ.”
Cả đội bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về. Camelie, dù cũng đã ngà ngà say, vẫn cố khoác vai Lirie, kéo cô nàng dậy.
Cơ thể bị lắc nhẹ, Lirie khẽ cựa mình, đôi mắt lim dim chậm rãi mở ra, như thể vừa thoát khỏi một giấc mộng dài. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn đồng cũ kỹ chiếu lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật đôi mắt mơ màng còn đọng chút men say.
“Tôi… chết chưa vậy?”
Lirie lẩm bẩm, giọng yếu ớt như một làn gió thoảng qua màn đêm.
“Coi kìa, tỉnh rồi hả?”
Miyu bật cười, vỗ nhẹ lên vai Lirie, nụ cười của cô sáng tựa ánh trăng rằm giữa bầu trời đêm. Lirie ngẩng đầu, mái tóc rối bù khẽ lay trong gió, đôi mắt vẫn còn lạc lối trong cơn mộng mị.
“Ánh trăng… đẹp quá…”
Cậu thì thầm, như thể đang nói với chính linh hồn mình, giọng điệu mơ hồ khiến cả nhóm không nhịn được mà phì cười.
Bước ra khỏi quán rượu, không khí bên ngoài ôm lấy từng thành viên của đội Hiệp Sĩ Số Năm bằng sự bình yên hiếm có. Tiếng gió thì thầm bên tai, mang theo hương hoa thoang thoảng từ những sạp hàng ven đường, hòa quyện với bóng tối dịu dàng của màn đêm. Ánh trăng sáng bất thường, rực rỡ như một viên ngọc trai khổng lồ treo lơ lửng giữa bầu trời, chiếu sáng cả con đường đá cũ kỹ mà họ đang bước đi.
“Hôm nay trăng sáng ghê nhỉ?”
Miyu khẽ nói, quay sang Akaime với ánh mắt tinh nghịch.
“Akaime, cậu lại lén dùng thứ gì để làm nó rực rỡ thế hả?”
“Đừng có đổ oan cho tôi!”
Akaime cau mày, giọng điệu khó chịu nhưng không giấu được chút xấu hổ khi bị trêu. Dưới ánh trăng, khuôn mặt cậu thoáng đỏ, nhưng bóng tối của màn đêm đã khéo léo che giấu điều đó.
Lirie, dù vẫn còn chuếnh choáng, bỗng chen vào với giọng hào hứng.
“Ừ, lạ thật! Mọi khi ngọn lửa Ignis át cả ánh trăng, mà hôm nay… nó sáng hơn cả! Kỳ diệu thật!”
Cậu ngửa cổ ngắm nhìn bầu trời, đôi mắt lấp lánh như một đứa trẻ vừa khám phá ra điều kỳ thú, hoàn toàn quên đi cơn say vừa nãy.
Sanabi, vốn ít nói, khẽ mở miệng định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy, cả đội đột nhiên dừng bước. Một cảm giác nặng nề bất chợt ập đến, như thể bóng tối xung quanh bỗng hóa thành một tấm chăn vô hình, đè lên vai từng người. Không khí trở nên ngột ngạt, tiếng gió bỗng im bặt, và cả hương hoa cũng tan biến, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng đáng sợ.
“Ơ? Sao thế?”
Lirie ngơ ngác, quay lại nhìn mọi người, giọng nói vẫn còn chút ngây ngô.
“Ai quên huân chương Thánh Sĩ à? Hay lại là tui?”
Cậu cười gượng, cố làm dịu bầu không khí, nhưng không ai đáp lại.
Miyu đứng im, khuôn mặt cô bỗng trở nên nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén hướng về phía Thánh Hội xa xa. Cô giơ tay lên, chỉ về phía bóng tối dày đặc đang bao trùm nơi ấy.
Chờ chút, bóng tôi có điều muốn nói….. ừm, hiểu rồi. Nó bảo là bọn này xong con ngựa nó rồi. Thật đó.
Ngọn lửa Ignis bất diệt, biểu tượng của ánh sáng và hy vọng, đã tắt ngấm. Không một tia sáng sót lại. Thánh Hội chìm trong bóng đen, như thể bị nuốt chửng. Dân chúng trên phố….. người bán hoa quả, kẻ say rượu, bà mẹ bồng con, tất cả đều đứng bất động, nhìn về Thánh Hội. Một đứa trẻ làm rơi quả táo, tiếng lăn khe khẽ vang lên giữa sự tĩnh lặng ghê rợn, như tiếng xương gãy trong lăng mộ.
Trong lòng họ, Ignis là Chúa. Vậy mà Chúa đã rời bỏ họ.
Yui đại diện cho sức mạnh cả đội đã đánh hơi được mùi của kẻ mạnh. Cô quay ngoắt về hướng tỏa ra dư âm đó trước cả khi mọi người nhận ra.
Từ xa, một tiếng động lạ vang lên, như lời cảnh báo từ cõi vô hình. Hiện dõ ra như vậy mọi ánh mắt mới bắt đầu hướng về phía đó, nhưng ánh trăng rực rỡ trên cao đã bị vùi lấp bởi những đám mây dày đặc, che kín bầu trời, khiến không ai có thể xác định được nguồn gốc của âm thanh.
Trong lòng dân chúng, nỗi sợ bắt đầu dao động: Liệu đó chỉ là một con chó chạy qua, hay là thứ gì đó kinh hoàng hơn mà họ không dám nghĩ tới?
Miyu không để tâm đến tiếng động ấy. Ánh mắt sắc bén của cô lướt qua địa hình và từng khuôn mặt dân chúng, như một chiến lược gia đang đánh giá tình hình.
Không để cô có khoảng thời gian tốt, từ trong bóng tối, một âm thanh ghê rợn vang lên, tiếng bước chân trần lê lết trên mặt đất, chậm rãi, chậm rãi… Nó đang đến rất gần.
Cả đội Hiệp Sĩ Số Năm lập tức vào thế phòng bị. Ngay cả Lirie, dù vẫn còn chuếnh choáng men say, cũng nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt mở to, tỉnh táo hơn bao giờ hết. Điều đáng nói là không ai trong nhóm có thể thấy rõ kẻ đó, như thể một bàn tay vô hình che mờ tầm nhìn, kéo họ vào một màn đêm mờ mịt.
Tiếng bước chân ngày càng gần… rất gần rồi.
Sanabi, với tư cách Hiệp Sĩ tiên phong, rút nửa thanh kiếm khỏi vỏ, ánh thép lóe lên một tia sáng lạnh lẽo giữa bóng tối. Cô mang trong mình nghĩa vụ bảo vệ. Dù có chết, cô cũng phải là người đầu tiên đối mặt với hiểm nguy.
Dưới ánh sáng yếu ớt từ quán rượu, "nó" hiện ra. Không phải con người, mà là một sinh vật mang hình hài ông lão.
Cơ thể gầy guộc, khô khốc, lớp da vàng nâu nhăn nheo bọc lấy bộ xương sườn lồi ra, như muốn xé toạc lớp da mỏng manh. Bụng hóp lại, chỉ còn lớp da run rẩy. Một chân gãy, kéo lê dưới đất, để lại vệt máu đỏ thẫm hòa lẫn bùn đất. Chân còn lại trượt dài, móng cào xước mặt đường, phát ra tiếng rít ghê rợn như móng tay cào bảng. Đầu trọc lốc, khuôn mặt quấn vội tấm vải đầy gai sắc, nhưng không một giọt máu chảy ra – chỉ có những lỗ đen ngòm nơi mắt từng tồn tại. Cơ thể lảo đảo, như bị điều khiển bởi những sợi dây vô hình. Hai tay bị trói chặt bằng vải rách, nắm chặt một thứ đung đưa như quả lắc.
Khi đám mây trôi qua, ánh trăng ló dạng, chiếu sáng khung cảnh, trái tim mọi người như ngừng đập.
Cái thứ trông như quả lắc đó là một cái đầu người
Máu tươi chảy ròng ròng từ vết cắt, nhỏ xuống đất từng giọt, vang lên lách tách trong nhịp im lặng. Đôi mắt nạn nhân trợn trừng, trắng dã, không còn sự sống. Miệng há hốc, nước mắt và nước dãi hòa lẫn, ngoen ngoét trên mặt.
Cả đội hít vào một hơi lạnh buốt. Mùi của kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn phảng phất trong không khí.
Không sai vào đâu được….. đây chính là Vô Dạng.
Dân chúng xung quanh bùng nổ trong hoảng loạn, tiếng gào thét vang lên theo bản chất tận cùng của loài người. Họ chạy tán loạn, xô đẩy nhau trong cơn hỗn độn.
Một ông lão chống gậy bị va phải, ngã sõng soài xuống đất. Không ai đủ bình tĩnh để né ông, từng người thay nhau dẫm lên, xương sườn gãy răng rắc, máu trào từ miệng, đôi mắt vẫn mở to để cảm nhận cái chết.
Một bà lão vội vã trượt chân vào vũng máu, đầu đập vào sạp hoa quả, máu hòa lẫn với nước ép táo chảy loang lổ.
Một đứa trẻ bị bỏ lại, khóc ré giữa phố, mồm vẫn đang ngậm đồ ngọt, trong khi dân chúng chạy toán loạn, các bước chân dính máu dẫm loang lổ trên nền đất..
Sanabi bước từng bước trong vô vọng, ánh mắt không rời khỏi cái đầu.
"Không…..! Không…..!”
Cô nhận ra rồi, cái đầu trong tay sinh vật đó là của Lira.
Nước mắt không rơi được, cú sốc ập đến quá nhanh, đốt cháy mọi cảm xúc mà cô đang có. Ý chí chiến đấu của cô tan biến chỉ trong một khắc.
Sự thay đổi của Sanabi khiến Miyu chú ý, nhưng cô cũng bất lực. Ánh mắt cô bị khóa chặt vào con quái vật trước mặt.
Theo kinh nghiệm từ các bậc tiền bối, cô biết: Đừng rời mắt khỏi Vô Dạng cho đến khi xác định được “Lý do” của chúng.
Nhưng khoan… tại sao con Vô Dạng lại bất động từ nãy đến giờ? Miyu thoáng nhận ra, “Lý do” của nó nằm ở họ.
"Mọi người lùi lại!”
Theo phỏng đoán, cô cất tiếng đầy cảnh giác.
Cả đội lập tức giữ khoảng cách tối đa với con Vô Dạng, đủ để kịp phản xạ. Nhưng ngay lúc đó, một luồng áp lực vô hình bùng lên, đè nén cả Thánh Hiệp Sĩ. Miyu hụt hơi, mồ hôi lập tức chảy xuống, nhưng áp lực này đối với Akaime và Yui vẫn trong tầm chịu đựng.
Lirie và Camelie thì không may mắn như vậy, họ đổ gục xuống, không rõ nguyên nhân, đúng như dự đoán của Miyu: họ không thể chịu nổi sức mạnh ngang ngửa một con Cấp Dạng.
Hai bên nhìn nhau, không một tiếng động. Akaime di chuyển gần Miyu, thì thầm.
“Nó đã giết người. ‘Lý do’ của nó không thể là thứ tốt đẹp. Bọn tôi sẽ lên trước.”
Cậu ám chỉ mình và Yui.
Miyu gật đầu, trong đầu nhanh chóng mô phỏng từng bước hành động. Cô hiểu rằng chỉ cần sai một ly, cả đội có thể bỏ mạng tại đây. Nhưng biến số lại đến quá nhanh.
Sanabi, như bị điều khiển bởi nỗi đau, bất ngờ lao về phía Vô Dạng. Akaime thấy vậy liền gào lên.
“Đồ ngu! Đồ ăn hại! Dừng lại ngay!!”
Ý định lao lên ngăn cản của Akaime bị chặn lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Sao Kim đã nhắc nhở cậu về thứ đang chuẩn bị phóng tới.
Sanabi đã thành công kích thích phản ứng từ con quái vật. Từ chiếc miệng khô khốc không một giọt nước, nó bắt đầu động đậy, phát ra một chuỗi âm thanh ghê rợn.
“ChuⱤ’ʃᵼᶘ ∰ⱴэⱩ ϟᶓᴀ’乙λЯʉи ᵽɛʟ’ḭłϯ ⱭᶘɧɛⱤεϯħ…Chu pa pi mô nha nhố.”
Miyu biết đó là gì, hoảng loạn hét lên dù vẫn đang hụt hơi bởi áp lực.
"LÀ CỔ NGỮ!!! TẤT CẢ…..!”
Nhanh hơn cả lời nói của Miyu, Akaime đã phản ứng trước một khắc. Một tay nắm lấy Miyu và Yui, hất cả hai ra sau.
《 Thế đứng: Cự Giải.》(Là chòm sao thường được liên kết với sự phòng thủ, bảo vệ, và che chở. Người thuộc cung Cự Giải thường có xu hướng bảo vệ gia đình, cảm xúc, và những gì thân thuộc, giống như một "vỏ cua" cứng cáp.)
Một luồng mana tỏa ra theo hình tròn, tạo thành lớp phòng thủ tự nhiên. Nhưng đáng tiếc, đòn tấn công của Vô Dạng không nhắm vào họ.
Không có gì cả. Đúng hơn là không ai thấy gì cả. Thứ gì đó vô hình đã hất Sanabi bay ngược, bắn qua chục ngôi nhà. Gỗ vỡ vụn, đá lăn lóc, khói bụi mù mịt. Trên đường bay, cô va phải dân chúng đang cố thủ ở bên trong.
Một người anh trai mất một chân, đang nhảy lò cò tìm chỗ an toàn, máu túa ra khắp nơi.
Một đứa trẻ bị cắt đôi, ruột lòi ra, mắt vẫn mở to, quơ tay cầu cứu trong vô thức.
Một cô gái trẻ bị nghiền nát, ruột gan bắn tung tóe, nhuộm đỏ bức tường.
Khi khói tan, Sanabi nằm trên xác cô gái trẻ giữa đống đổ nát. Mảnh giáp vỡ ghim sâu vào da thịt, máu chảy không ngừng, khả năng cao cô đã bị vỡ động mạch chủ.
Một cánh tay gãy lìa, xương trắng lòi ra. Phổi đầy máu, mỗi hơi thở là một ngụm máu ộc ra. Cô đã hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, thậm chí có thể bỏ mạng.
Thay vì nhìn về phía Sanabi, cả đội tận dụng cơ hội để phản công.
Cuộc chiến bắt đầu.
Nói sao thì thật sự họ cũng có chút may mắn là Vô Dạng xuất hiện ở ngoài trời, cho phép họ tự do di chuyển.
Cánh phải do Yui đảm nhận, cánh trái là Akaime, còn Miyu ở giữa phân tích tình hình và phân tán sự chú ý của nó. Họ chưa vội sử dụng một trong ba “Thế” vì biết rằng chưa thể gây sát thương khi “Lý do” của Vô Dạng chưa hoàn thành.
Nhanh như một con khuyển, Yui áp sát Vô Dạng. Akaime cũng không hề kém cạnh, hợp sức cùng cô.
《Hợp chỉnh: Song sát. 》
Đòn đánh kết hợp được tung ra, hai dòng mana hòa làm một, tạo thành nhát chém chữ X khổng lồ lên con Vô Dạng. Theo quán tính, họ bật ra phía trước, hãm lại bằng cách tạo ma sát giữa chân và mặt đất.
Ngoảnh đầu lại….. không hề hấn gì. Đúng như dự đoán, không thể gây sát thương khi “Lý do” của nó chưa hoàn thành. Và họ cũng không có thời gian để suy nghĩ.
Ngay lập tức, cả Akaime và Yui bị hất văng lên không, lộn nhào như lá khô trong cơn bão.
Chậm hơn một nhịp với con quái. Miyu quyết định ngăn không cho con Vô Dạng di chuyển. Cô giương kiếm lên trời, mana chuyển hóa thành từng mảnh trên lưỡi kiếm.
《Thế Đứng: Số 3》
Thánh kiếm hóa thành hàng trăm sợi xích, bắn về phía Vô Dạng như một mạng nhện. Nhưng con quái vật chẳng buồn né tránh. Nó để xích trói chặt, như thể sức mạnh của Miyu chẳng là gì. Miyu nghiến răng, kéo mạnh, nhưng cảm giác như đang cố di chuyển cả một ngọn núi….. hoàn toàn vô ích.
Vô Dạng quỳ xuống. Nó giơ cao cái đầu của Lira, đập mạnh xuống đất.
Rắc! Hộp sọ nứt đôi.
Nó giã con dao găm rỉ sét lã vào não nạn nhân. Một thứ chất lỏng kỳ lạ chảy ra, thấm vào đất.
Mặt đất xới lở. Một cái cây quái dị mọc lên, cành nhánh chi chít những cái đầu người lủng lẳng như trái chín. Hàng chục đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm. Trong số đó, Miyu nhận ra có khuôn mặt của chị mình.
“Chị…!”
Miyu ôm miệng, nôn thốc nôn tháo, nước mắt trào ra không kiểm soát
Trên thân cây, dòng chữ khắc sâu: ÁM ẢNH.
Vô Dạng đã hoàn thành nhiệm vụ. Nó khiến đã khiến Miyu chìm trong nỗi ám ảnh và đau đớn. Một viên ngọc sáng rực xuất hiện giữa ngực nó, đại diện cho trái tim của Vô Dạng.
Bây giờ mới là lúc thích hợp để tung ra đòn tấn công.
Đúng vậy.
Từ trên cao, Akaime, dù đang lơ lửng, vẫn kịp vào tư thế.
《Thế Đứng: Sao băng. 》
Như một ngôi sao rơi, cú chém của cậu nổ tung, phá hủy cả viên ngọc và cả một góc nhỏ của quán rượu, khói bốc lên mù mịt.
Akaime, đứng ở trung tâm vụ nổ, lấy tay che miệng để tránh hít phải khói, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác, đảo mắt quan sát xung quanh.
Yui, bị hất văng mạnh hơn, giờ mới lao xuống. Chỉ với cú đáp đất của cô, khói bụi lập tức tan biến.
Akaime nhìn đống xác thịt người dân xung quanh, cậu không thể ngừng cảm thấy cay cú. Đa số người chết đều do chính người dân tự gây ra, Con Vô Dạng thậm chí còn chưa động tay đến dân thường.
Cậu nhìn Miyu, khuôn mặt cô tái mét.
Thấy Sanabi đang thoi thóp từ xa. Cậu định tới giúp cô ấy trước thì…..
Một luồng sóng áp lực mới ập tới, mạnh mẽ đến mức khiến toàn bộ Thánh Sĩ trong thành đều cảm nhận được. Không còn là Vô Dạng tầm thường, đây chắc chắn là Cấp Dạng.
Từ xa, cậu đã thấy các Hiệp Sĩ tiên phong và Thánh Hiệp Sĩ đã bổ sung đội hình, đang tiếp cận với tốc độ cực nhanh. Nhưng liệu có kịp?
Từ bóng tối, một cánh cổng đen ngòm hiện ra. Hai cánh tay gớm ghiếc thò ra, bám hờ lấy Yui và Akaime.
Cậu định phản công, nhưng một bàn tay đã vô tình nắm lấy giáp vai cậu, khóa chặt khớp xương.
Nhờ bộ giáp lỏng lẻo, cậu thoát ra khỏi vùng nguy hiểm.
Yui không may mắn như vậy. Một bàn tay siết chặt khuôn mặt cô, như muốn nghiền nát hộp sọ.
“Yui!”
Akaime gào lên, lao tới cứu người con gái cậu yêu, bất chấp tiếng ngăn cản của Miyu. Từ trong cánh cổng, một chuỗi âm thanh đáng sợ vang lên, như tiếng tụng kinh từ tầng bảy của địa ngục.
“Ɽʃ'ᵼⱶɛҨ ϟʜⱥ’乙λЯʉи ɮɛʟ’łλкɛⱤεϯʜ, Ϟⱥⱶɧ’нλ ⱳʜλⱤʉ ⱦϩʜλ’ɲɛҨ ᶘεʀɛⱤн. Қʜλζʜ ʍʜλⱶ ⱥ’nλζ ʃʜλ’ŋʜλᴙ — ʀλ'ϯʜ λψ λⱤλϞ. Ʒʜλ-ŋλɭ’ζλи, ηεⱶʜϯ λϘλz λφzεн, ϾλⱥϮλи λзнλϘ λσγλʜλψ λϴλкλ. ⱥⱷϞλζ ƛλᴙ λⱤλζ ʜλɮλ'ʀλϮεz, Ɯλζʜλψ λⱤλɳ λ’ϖλʜϮλϘεɮ. Ƨλ'ʜλɠ λ'Ϟλγⱶ ⱳλψλϘ, ξλⱤнλψ λżλ'ϯλψ λⱥλⱶ λзλψλя. Ψλяλκʜ εζнλϞ — ⱷλϮζ λζλζʜ λ’Ɓλψ λ”ɧλϘζεɮ λκλψλ.”
Đây là cực hạn.
Tiếng vật lộn của cả hai biến mất.
Ngọn lửa Ignis bùng lên trở lại.
Một phép dịch chuyển đã được thi chiển
Điểm đến: Trái Đất.
Nơi nhân vật chính của toàn bộ câu chuyện xuất hiện.
[< SEKAI >]


0 Bình luận