• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chapter 1: Lạc vào địa ngục trần gian

Mở đầu

0 Bình luận - Độ dài: 1,064 từ - Cập nhật:

[Đó là năm cuối cấp 3 của tôi. Khi mọi thứ dần trở nên tồi tệ... ]

"Hôm nay mày có đi bể bơi cùng bọn tao không? "

Có vẻ như mùa hè oi nóng tuần này khiến cho mấy thằng bạn của tôi mấy ngày nay lải nhải về việc đi tắm bể bơi, tôi nghĩ là suy nghĩ của bọn nó có vẻ bình thường nhưng mỗi lần như vậy thường sẽ có một câu nói nữa khiến tôi phải suy xét lại.

"Đi tắm tí cho mắt mẻ, còn được thoải mái không bận tâm đến việc học. Mày thử nghĩ xem nhiều cái lợi như thế tại sao không đi và còn có cả trẻ em để tao ngắm nữa đấy. "

Đúng các bạn không nghe nhầm đâu và việc tôi nói nó là một thằng ấu dâm cũng là điều bình thường. Nhưng tôi nghĩ nó vẫn sẽ thích gái 2D của nó hơn sau khi nó đi cảm nhận, sự khác biệt giữa thực tế và ảo mộng là quá lớn.

"Tao từ chối "

"Long, sao mày lại lỡ lòng nào từ chối đi lời mời của tao. Mày nên biết rằng chúng ta sắp phải đường ai nấy đi rồi nên có lẽ không còn lần hai đâu. "

"Hãy suy nghĩ kĩ đi người anh em chúng ta sẽ được ngắm nhìn cặp đùi trắng ngần, bộ ngực nõn nà mới nhú chả nhẽ mày không thể suy xét sao? "

"Thôi tha cho tao đi, mày rủ theo mấy thằng khác đi cùng đi. Tao nghĩ hôm nay tao không khỏe lắm nên mày cứ đi đi, chơi cho thỏa thích để rồi nhận ra hôm nay mày chưa học cái gì. "

"Nhưng giải trí tí có chết ai đâu. Cuộc đời chỉ sống một lần, nên mày phải cảm nhận những thứ mới mẻ khi chưa mất dần hứng thú chứ. "

"Điều gì nói một lần tao sẽ không nói lại lần hai đâu. "

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài của thằng bạn sau khi trả lời nó nhưng có lẽ tôi sẽ bao nó ăn gì đó vào ngày mai và chắc chắn nó sẽ quên thôi.

Sau giờ tan học cuối ngày và bây giờ là 4 giờ chiều, tiếng nói tiếng cười của những thanh thiếu niên học sinh cấp 3 ra về tạo nên một khung cảnh chứa đựng nhiều cảm xúc mà khó ngày nào thấy.

Nhìn hoa phượng rơi cảm xúc trong lòng tôi lẫn lộn, chan chứa nhiều niềm vui và cũng hơi đượm buồn. Bởi có lẽ những ngày tháng cấp 3 của tôi sắp rời xa và kết thúc.

Tôi bước dần xa ngôi trường, lang thang trên lối mòn cũ quen thuộc hàng ngày mà tôi thường đi về. Nơi đây là một vùng nông thôn cách xa thị trấn, ít khỏi bụi và không ôn ào nhưng nơi đây đang dần phát triển hơn và có thể nó sẽ dần mất đi nhưng chất riêng của vùng thôn quê yên bình.

Đi qua cánh đồng trải dài bát ngát vàng ươm, ánh nắng chiếu vào làm toát lên vẻ đẹp tự nhiên xen lẫn tạo tác từ bàn tay con người. Mùi hương lúa chín thơm ngào ngạt, xông thẳng vào sóng mũi khiến tôi luôn thích và yêu quý nơi đây.

Lối mòn này rất ít người qua lại bởi sau khi một con đường mới được xây dựng cách đây một năm đã làm nơi đây dần bị loãng quên. Ít người qua lại khiến cỏ cây nơi đây rậm rạp hơn khiến cho việc đi bộ của tôi có phần hơi khó chịu.

Đi một đoạn trên con đường mòn này tôi cảm thấy dần lạ lẫm hơn với nơi đây, không phải vì một số biển báo lạ và một đống cây cối điều tôi thắc mắc là những đàn chim không đầu bay loạng choạng trên trời.

Tôi nghĩ bản thân mình hoa mắt do nghĩ ngợi nhiều về vấn đề học tập và chơi game quá mực vào tối hôm qua. Nhưng không nó càng kì lạ hơn khi tôi bước đi thêm, những con ếch một mắt dần thối rữa nhìn tôi hay biển cảnh báo tiến gần hơn đến tôi khi chớp mắt.

Rùng mình hoảng hốt bản thân chạy quay lại nhưng không có thứ gì đằng sau tôi ngoài một đôi mắt vô hồn đang nhìn thẳng về phía chỗ tôi đứng. Sau khoảng 5 giây nhìn vào đôi mắt khiến tôi run sợ và bắt đầu khó nhận thức về thực tại.

Cơ thể dần kiệt sức, chóng mặt và buồn nôn. Cảm nhận của của tôi về những gì mình thấy dần không còn nữa và đôi mắt tôi bắt đầu chảy ra máu đầy kinh khủng nó như những chiếc kim chọc thẳng vào nhiều vô số.

Khi đôi mắt không còn cảm nhận được gì nữa thì một bàn tay đẩy tôi, chân không vững khiến tôi mất thăng bằng và tay sờ phải thứ tôi đã nhìn thấy.

Mùi máu hòa chung cùng nỗi sợ bản thân, tiếng cười vang lên xung quanh tôi nhưng sức bản thân chả thể vực dậy được.

Ý thức dần phai mờ và vụn vỡ, cơn đau hành hạ thể xác như chốn địa ngục trần gian đau đớn và dày vo trên từng thớ thịt. Đó là những cảm nhận mà bản thân tôi đang phải chịu đựng trên thể xác lẫn tinh thần.

"T...ôi ....sẽ phải chết....như...này...sao? "

Tiếng gió rít lên như một dấu hiệu chấm hết cho cậu thanh niên đã chết, sự hiện diện của những điều kì bí mà câu gặp phải không có lời giải thích cụ thể. Nó là cái chết khó miêu tả bằng lời và mọi sự kì lạ dần biến mất khi cơ thể của cậu thiếu niên chỉ là một chiếc vỏ da thịt rỗng tuếch vô hồn.

Đôi mắt xóa dần sự hiện diện của những điều kì là và hút cả cơ thể của cậu theo sau màn đêm.

Ánh sáng mặt trời dần khuất sau khe núi, bóng tối bao trùm như chưa hề có sự hiện diện kì lạ.

Chỉ tiếc rằng cậu thiếu niên đã không còn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận